Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2018

Bao tử - 17

Chương 17: Hủy diệt

Đối diện Mục Hành chính là tên thanh niên cà lơ phất phơ và người đàn ông chất phác ít lời nọ, trước đó bọn họ đã bị tai nạn ô tô nghiêm trọng, sau đó lại bị Triệu Qua đè ra mạnh mẽ dạy dỗ nên mặt mũi cả hai đều bầm dập, vết máu loang lổ, chúng liếc nhau, quyết định sẽ chia ra tấn công Mục Hành theo hai hướng.

Mục Hành thì vẫn đứng đó, người đàn ông nắm chặt nắm đấm về phía hắn, sắc mặt gã hung ác táo bạo, nhưng trong nháy mắt khi nắm tay sắp chạm được vào mặt đối phương thì Mục Hành đột nhiên lại lùi mạnh về phía sau, bước chân quỷ dị vọt ra sau lưng gã. Do quán tính nên người đàn ông lúc này không thể xoay người lại, muốn chuyển hướng tấn công cũng không kịp nữa rồi.

Khuỷu tay khóa chặt cổ người đàn ông, do Mục Hành dùng tất cả sức lực bình sinh nên lúc này cánh tay của hắn như thể một gọng thép siết cổ gã, mặt gã ta đỏ bừng lên, theo bản năng không ngừng giãy dụa.

Mục Hành dùng khóe mắt nhìn thoáng qua tên thanh niên vẫn theo sát phía sau, buông mạnh tay ra rồi đạp cho tên đàn ông một cước.

Thanh niên né được người đàn ông nhưng lại không thể né được Mục Hành trốn sau bóng của gã để tấn công mình, Mục Hành mỉm cười lạnh lùng, không chút lưu tình tung nắm đấm về phía thanh niên, thanh niên hét lên một tiếng rồi gục xuống, đầu óc ong ong, mãi một lúc lâu vẫn không thể đứng lên được.

Giải quyết xong hai người, Mục Hành xoa xoa vết máu trên tay, quay đầu nhìn thấy Triệu Qua không biết đã xong việc từ khi nào, lúc này anh đang chăm chú dõi theo hắn.

Mục Hành quay đầu lại đột ngột khiến cho Triệu Qua chưa kịp thu hồi tầm mắt, thế là cả hai chứ đứng đó nhìn nhau một hồi.

Mục Hành nhớ tới Triệu Qua bị thương, lo lắng nói: "Anh không sao chứ?"

Cái ót của Triệu Qua sưng lên như một cái bánh bao, may mà không chảy máu, thế nhưng vẫn khiến người ta không dám vươn tay chạm vào, "Không sao đâu."

Ngoài phát côn đó ra thì Triệu Qua trên cơ bản không hề bị thương, máu me trên quần áo cũng là máu của người khác.

Mục Hành trái lại bị thương không nhẹ, Triệu Qua giữ lấy Mục Hành kiểm tra từng chút từng chút một, từ cổ đến mắt cá chân của hắn, sau khi xác nhận không bị thương gì đến xương cốt mới khẽ thở ra một hơi.

Mục Hành an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ toàn vết thương nhẹ thôi."

Giọng Triệu Qua ép đến mức thấp nhất, "Tôi đang tắm, không nghe thấy tiếng di động."

Anh vừa giải thích vừa dùng dao gọt hoa quả tìm góc áo sạch sẽ để cắt, đoạn cẩn thận băng bó cho cái nơi đang chảy máu trên tay Mục Hành.

Mục Hành cảm thấy Triệu Qua những khi nghiêm túc như vậy vô cùng mê người, cả người bị thương cũng không thấy đau, "Anh phải dẫn người tới chứ."

Triệu Qua im lặng một hồi lâu rồi nói: "Tôi chờ không nổi."

"Làm sao bây giờ?"

Triệu Qua nhìn đống lộn xộn cuối ngã tư, lạnh nhạt nói: "Có người sẽ xử lý bọn họ, chúng ta đến bệnh viện."

Anh còn chưa nói hết câu thì đã thấy một loạt ô tô ùn ùn nối đuôi nhau lao đến, khí thế rất khủng bố, tiếc là không đúng thời điểm.

Đoàn xe dừng lại, Thẩm Tiêu Tiêu vô cùng lo lắng nhảy xuống, sai đàn em xử lý tàn cục còn mình thì nhanh chân chạy tới chỗ Triệu Qua.

"Lá gan của bọn này lớn quá rồi, các anh không sao chứ?"

Triệu Qua nắm lấy cánh tay không bị thương của Mục Hành, dẫn người đi vào xe ngồi, liếc Thẩm Tiêu Tiêu một cái lạnh buốt, "Cậu đến quá muộn."

Thẩm Tiêu Tiêu oan uổng nói, "Nếu không phải em định vị cho anh thì anh có thể tìm thấy Mục Hành nhanh đến thế chắc?"

Triệu Qua không rảnh lý luận với cậu ta, đằng đằng sát khí lạnh nhạt nói: "Giữ lại cho chúng ít hơi tàn rồi dẫn đến cục cảnh sát, còn nữa, tôi muốn lấy khẩu cung."

Chết thật sự rất đơn giản, anh muốn những người này phải sống để chịu tội.

Lái xe đưa Mục Hành và Triệu Qua đến bệnh viện, một vị bác sĩ có chuyên môn lập tức tiến đến kiểm tra tình hình của hai người, bọn họ vào bệnh viện từ lối đi đặc biệt nên không cần phải lo sẽ bị chó săn chụp ảnh.

Không bị thương đến gân cốt, các vết thương còn lại cũng không tính là nghiêm trọng, bác sĩ dẫn hai người đi chăm sóc riêng biệt, dặn dò bọn họ chú ý một số hạng mục, người này hiển nhiên là không phải lần đầu gặp phải chuyện này, cho dù thấy Mục Hành và Triệu Qua cả người bê bết máu mà ông ta vẫn không ngạc nhiên hay hoài nghi chất vấn gì.

"Ông ấy trước đây là bác sĩ riêng của tôi, giáo sư cũ, chuyên môn tốt lắm." Khi đi ra khỏi bệnh viện, Triệu Qua bỗng nhiên lại giải thích một câu.

Mục Hành không tự chủ nhếch khóe môi lên, từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Triệu Qua đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, vừa không châm chọc vừa không mất kiên nhẫn chút nào.

Nhanh chóng đến ba giờ đêm, toàn bộ thành phố đều im ắng, chỉ có ngọn đèn siêng năng và bóng đêm giao hòa cùng một chỗ.

Trong xe không hề bật đèn, ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ len lỏi vào mang theo cảm giác thoải mái lặng yên, Triệu Qua nghiêng đầu, cỗ lệ khí trước đó vẫn chưa tiêu tán, khí lạnh quanh quẩn khắp người anh.

Mục Hành nói, "Anh đang lo lắng cho em à?"

Triệu Qua không nói chuyện.

"Trước đây em gặp chuyện này không ít lần rồi, chúng nó bất quá chỉ là đám ô hơp, có đáng kể gì đâu."

Triệu Qua quay đầu nhìn Mục Hành chằm chằm, có chút nghiêm túc nói: "Lần này là đám ô hợp thế còn lần sau thì sao? Những chuyện trước đó tôi không quản nhưng đã ở đây thì tôi tuyệt đối không cho phép em phải chịu bất cứ thương tổn gì."

Đáy mắt Mục Hành sáng lên như thể có muôn vàn ngọn đèn thắp sáng, vui sướng chờ mong nhìn Triệu Qua chăm chú, "Điều đó chứng minh anh vẫn còn yêu em sao?"

"Tôi chưa từng nói rằng tôi không yêu em."

"Nhưng anh làm bộ không biết em, còn phủ nhận mối quan hệ của chúng ta?"

Triệu Qua cười như không cười hỏi lại, "Những cái đó liên quan đến chuyện tôi yêu em sao?"

Mục Hành: "..."

"Kể cả tôi không yêu em thì cũng không thể nhìn người khác tùy tùy tiện tiện bắt nạt em."

Mục Hành cười, "Cho nên trước giờ anh quậy là do lòng tự trọng thôi chứ gì."

Đương nhiên, Mục Hành biết rõ rằng Triệu Qua còn yêu hắn, hắn có thể cảm nhận điều này từ nhiều chi tiết nhỏ.

Ở điểm này thì bọn họ không có bất cứ điều gì để tranh luận, cả hai đều cảm nhận được tình cảm hết sức chân thành của đối phương dành cho mình, tựa như Triệu Qua biết rõ tình cảm của Mục Hành.

Bọn họ đã bái đường, danh chính ngôn thuận thuộc về nhau, từng thề non hẹn biển, cũng từng hận nhau thấu xương, nhưng đã dây dưa với nhau nhiều năm như vậy thì không thể dùng hai từ yêu hận đơn giản để diễn tả tình cảm của cả hai được.

Chỉ có tình yêu mới chống đỡ cho họ đi đến tận bây giờ.

Cố tình giữa họ ngoài tình yêu ra còn trộn lẫn pha tạp rất nhiều thứ khó có thể cân đo đong đếm.

Triệu Qua từ chối cho ý kiến, tầm mắt nhẹ nhàng liếc qua Mục Hành, lạnh nhạt nói: "Trước khi vết thương lành thì em cứ ở lại chỗ tôi, còn phía Trần An Di, em có ý kiến gì không?"

Mục Hành thở dài: "Mục Hành thật sự rốt cuộc làm người kiểu gì không biết, có thể bị bắt nạt đến trình độ này cũng không phải dễ dàng."

Nếu thân thể này không tráo đổi linh hồn thì Trần An Di đại khái sẽ thực hiện được mọi chuyện, với tính tình của nguyên thân thì chắc chắn dù bị đòn đau cũng sẽ chịu đựng chứ không dám phản kháng.

Nguyên thân không có bối cảnh và chỗ dựa, ngay cả Triệu Qua cũng là kim chủ hờ, bởi vậy cho nên không dám đắc tội với người đại diện, lại càng không dám đắc tội với SK, nếu bị phong sát thì sẽ đánh mất hết tiền đồ trước mắt của hắn ta.

Triệu Qua không có hứng thú với nguyên thân, trên thực tế trước khi Mục Hành chiếm lấy thân thể này thì nguyên thân rất ít có cơ hội gặp được anh, bất quá có gặp cũng là do khuôn mặt của nguyên thân khiến anh cảm thấy thương hại một tẹo.

Nếu không như thế thì làm gì có chuyện Trần An Di giấu được Triệu Qua, bởi vì biểu hiện giả dối của anh nên ả đàn bà ấy mới dám coi thường anh rồi xả hết mọi chuyện lên người Mục Hành, Triệu Qua hiện tại nhớ tới thôi mà đã thấy sợ.

Anh hạ giọng xuống, khá là thô bạo nói, "Đụng đến em thì cô ta sẽ phải trả giá đắt."

Mục Hành hơi nhíu mày lại, làm cửu ngũ chi tôn nên khi bị người sỉ nhục, hắn thấy cực kỳ tức giận.

Lạnh nhạt nói: "Em vốn định chỉ trừng phạt nhẹ thôi nhưng hiện tại xem ra không cần nhân từ nữa."

Triệu Qua vốn đã không định nương tay, "Em muốn làm thế nào?"

Mục Hành cười lạnh một tiếng, "Không phải cô ta thiên vị Tề Tiệm Đường sao, thể thì hãy hủy diệt cả cô ta lẫn Tề Tiệm Đường đi."

Tề Tiệm Đường cũng không có ý tốt với Mục Hành, nói vậy thì lần bắt cóc này cũng có một phần công lao của hắn ta.

Triệu Qua như có điều suy nghĩ, "Hủy diệt bọn họ không khó, mấu chốt là phải xem hủy như thế nào?

"Đây chẳng phải chuyện anh am hiểu nhất hay sao?"

"Người tốt em làm còn người xấu thì đẩy sang tôi?"

Mục Hành bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng cười nói: "Ở đây anh có quyền thế, em còn phải dựa cả vào anh, dù cho có muốn làm người xấu cũng không thể làm được."

Triệu Qua nghiêng đầu nhìn về phía Mục Hành, cảm thấy Mục Hành như vậy có vẻ vâng lời dễ bảo quá, thế là anh cúi đầu xuống, dưới ánh đèn tờ mờ làm nổi bật bóng râm do lông mi của em ấy tạo thành, cái mũi cao, cái môi mỏng mềm mại, ngũ quan xinh xắn tạo ra một lực hấp dẫn mãnh liệt khiến người ta khó có thể kháng cự.

Trong xe có tấm chắn phân cách, Triệu Qua điên rồ vươn tay giữ chặt cằm Mục Hành, không thể đợi nổi bắt đầu nghiền ngẫm cánh môi mềm mại của hắn, cảm giác vẫn tốt như xưa.

Mục Hành chỉ run lên một cái rồi ôm chặt lấy thắt lưng Triệu Qua để đáp lại anh.

Đầu lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau, dùng phương thức khăng khít thân mật như vậy để truyền lại sự quyến luyến.

Đầu lưỡi của Mục Hành vừa với vào trong miệng Triệu Qua đã bị đầu lưỡi của anh đẩy mạnh ra, người nọ càng dùng sức giữ chặt cái ót của hắn, lấy cách thức mãnh liệt hơn nữa để xông vào miệng Mục Hành, anh có thói quen chiếm cứ quyền chủ động, như thể đang tuần tra lãnh địa không thể xâm phạm của mình, cẩn thận quét qua từng góc trong miệng Mục Hành, khiến cho cả hai kích thích đến run rẩy.

Sau khi nụ hôn chấm dứt, lệ khí nóng rực trong xe đều bị nước bọt rửa trôi, không khí chẳng biết từ khi nào đã trở nên ái muội kiều diễm.

Triệu Qua thở dốc giữ khoảng cách cho cả hai, tay anh vẫn đặt sau gáy Mục Hành, cố gắng giữ khoảng cách giữa họ ít nhất  là vài cm.

Mục Hành nhẹ giọng nói: "Anh muốn cho em thể nghiệm cảm nhận của anh sao?" —— thể nghiệm cảm nhận bị người khác quản chế.

Ngữ điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, không thể hiện bất cứ sự phẫn nộ nào, giống như đang nói một chuyện gì đó cực kỳ bình thường.

Cảm xúc của Triệu Qua không có bất luận biến hóa gì, anh hôn hôn môi Mục Hành, vuốt ve da thịt mềm mại nơi cổ hắn, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, cũng chẳng trả lời trực tiếp câu hỏi của Mục Hành.

Giọng anh ép đến cực thấp, "Khê Khê, anh đã từng nói, bất cứ chuyện gì anh làm đều sẽ không xâm phạm đến ích lợi của em, vậy em còn sợ cái gì nữa."
__________________

Zô: Xưng 'tôi/em' nghe ngầu đấy nhưng mình hay type lộn lắm nên đổi sang xưng 'anh/em' nhé, đằng nào thì bộ này cũng đã đổi xưng hô không biết bao nhiêu lần rồi, thêm lần nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -