Chương 23: Trừ tà
"Quyền mưu" hơ khô thẻ tre với Hoành Điếm, sau khi Lục hoàng tử thống lĩnh đại quân đánh đuổi giặc ngoại xâm, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước và đăng cơ xưng đế thì kết màn.
Chu Mục Hải và nhà sản xuất lập tức tổ chức tiệc mừng kết thúc dự án ở thủ đô, mời tất cả các diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn làm phim "Quyền mưu" đến dự, còn bao cả khách sạn lớn để làm địa điểm tổ chức.
Trước tiên quy hoạch bố trí khách sạn, ngoài cửa có treo poster lớn của "Quyền mưu", bố cục rộng lớn phối hợp với sắc điệu trình tự đẹp đẽ, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Trong poster, Mục Hành mặc long bào, khoanh tay đứng đó, đối diện hắn là kẻ địch tức Nhị hoàng tử, hai bên chia thành hai trận doanh, hình thành hai cỗ lực lượng khối kháng mạnh mẽ, phía trên bọn họ là hình ảnh ngai vàng kim loan tượng trưng cho hoàng quyền cao nhất, kim sơn khắc long, khí thế choáng ngợp.
Nghiêm Kiều nghiêm túc nhìn chăm chú poster mấy lần, sắc mặt có chút mờ mịt không rõ, hắn ta không ngờ mình còn có thể nhận được lời mời đến tham dự, cũng có thể là do đoàn làm phim nhầm lẫn.
Nhưng đối với Nghiêm Kiều mà nói thì đây là một cơ hội tốt, hắn vẫn luôn tìm cơ hội để gặp Chu Mục Hải rồi giải thích rõ ràng hiểu lầm trước đó.
Chu Mục Hải rất có địa vị và danh vọng trong giới nghệ sĩ, một câu nhẹ nhàng bâng quơ của anh ta chẳng khác gì một đòn trí mạng với Nghiêm Kiều, ít nhất sau này những nhà sản xuất muốn lấy lòng Chu Mục Hải để tìm mối đầu tư sẽ không chọn Nghiêm Kiều nữa.
Hắn phải xoay chuyển cục diện bế tắc này.
Nghiêm Kiều lấy giấy mời ra định đi vào trong buổi tiệc, dư quang nơi khóe mắt chợt phát hiện ra có một người đang núp trong góc đang ra sức vẫy tay với mình, hắn vốn không định để ý đến, nghĩ nghĩ lại cảm thấy người nọ nhìn có hơi quen mắt, hình như trước đây đã gặp ở đâu đó.
Ôm lòng tò mò, Nghiêm Kiều đi về phía người nọ, đối phương dẫn hắn đến một chỗ ngoặt sau hội trường.
Nhìn thấy gương mặt đó, Nghiêm Kiều liền nhớ ra người đó là ai.
Lâm Doãn Khanh.
Là người đá Mục Hành để gả vào họ nhà Triệu, sao cô ta lại ở đây?
Nghiêm Kiều rất hoang mang, hơn nữa lúc này Lâm Doãn Khanh thoạt nhìn vô cùng chật vật, tóc tai cô ta bù xù, mặt vác lên trời, trên người còn mặc đồ ngủ, hoàn toàn không còn tư thái cao quý tao nhã như trong ấn tượng của Nghiêm Kiều.
Hắn nhíu mày, "Cô làm sao?"
"Hư!" Lâm Doãn Khanh dựng thẳng một ngón tay lên, lưng dựa vào vách tường, ngó xung quanh một hồi lâu rồi mới hơi buông lỏng cảnh giác, kéo Nghiêm Kiều về phía kín đáo hơn nữa
Nghiêm Kiều gạt tay Lâm Doãn Khanh ra, "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Lâm Doãn Khanh ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, thoạt nhìn có hơi điên khùng, "Anh là Nghiêm Kiều đúng không, anh có đem theo giấy mời không?"
Nghiêm Kiều gật đầu.
Lâm Doãn Khanh thấy thế thì nắm chặt tay Nghiêm Kiều, ánh mắt cực khẩn thiết, "Anh đưa giấy mời cho tôi, tôi muốn gặp Mục Hành, tôi phải gặp được anh ta!"
Nhắc tới Mục Hành, Nghiêm Kiều vừa nghe đã giận run cả người, "Cô muốn gặp nó thì liên quan gì tới tôi."
"Không, không phải, anh nhất định phải giúp tôi, không thì Mục Hành sớm muộn cũng tìm tôi báo thù, anh ta sẽ giết tôi mất —— còn cả anh nữa, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
"Cô điên rồi sao." Nghiêm Kiều đẩy mạnh Lâm Doãn Khanh đang hồ ngôn loạn ngữ ra, xoay người định bỏ đi.
Cơ thể Lâm Doãn Khanh thoáng run rẩy, ả giữ chặt đầu mình, như thể nhớ tới chuyện gì cực kỳ đáng sợ, "Anh cũng hận Mục Hành đúng không? Nếu không phải vì anh ta thì Chu Mục Hải sao có thể bỏ rơi anh, anh sao có thể bị đồng nghiệp xa lánh đến thế, nhưng anh không đấu lại được anh ta đâu."
Thấy Nghiêm Kiều dừng bước, bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe, Lâm Doãn Khanh mới nói tiếp: "Nhưng tôi thì có thể, tôi biết cách để đối phó với anh ta, nếu anh đưa giấy mời cho tôi, tôi có thể giúp anh."
"Giúp tôi? Với cái dạng này của cô?"
"Tôi có thể giúp anh, chỉ có tôi mới có thể khiến cho Mục Hành hiện nguyên hình, chuyện này không gây tổn thất gì cho anh cả, Mục Hành này không phải Mục Hành thật, nếu tôi không giết anh ta thì sớm muộn anh ta cũng tìm cách giết tôi!"
Nghiêm Kiều nghe đến đây thì tin chắc rằng Lâm Doãn Khánh điên rồi, cái gì mà không phải Mục Hành thật chứ, đây là chứng vọng tưởng bị hại đúng không!
Xem ra bệnh cũng không hề nhẹ.
Hắn đứng đó suy nghĩ một hồi mới phát hiện ra đề nghị này cũng không tồi, Mục Hành đã chơi hắn một cú ở Hoàng Điếm, nay hắn mượn tay Lâm Doãn Khanh chơi lại, vậy cũng giống gậy ông đập lưng ông ha.
Nghiêm Kiều quay đầu nhìn về phía Lâm Doãn Khanh, giơ giấy mời trong tay lên: "Cái này tôi không thể cho cô, nhưng tôi có thể dẫn cô vào, những chuyện khác thì tự cô lo liệu."
Lâm Doãn Khanh liên tục gật đầu, cũng không hề tỏ vẻ vui sướng, vẻ mặt sợ hãi khẩn trương lúc trước càng thêm mãnh liệt hơn, ánh mắt nàng tan rã, bàn tay đang nắm chặt vẫn luôn hơi hơi run rẩy.
Điên thật rồi, Nghiêm Kiều lại nghĩ thế thêm một lần nữa.
Bất quá hắn rất mong chờ nội dung kế tiếp của màn kịch, nghe nói Mục hành trước kia rất yêu cô bạn gái cũ này, thế mà giờ cô ta chẳng những vứt bỏ mà còn muốn giết cậu ta.
Vừa nghe đã thấy vô cùng thú vị.
Làm người đại diện, Đậu Thiến cũng tham dự lễ mừng hơ khô thẻ tre này, may là định lực của cô tương đối mạnh nên mới có thể làm người mắt không nhìn tai không nghe, không chứ phải người khác thì đã sớm không chịu nổi cuộc trò chuyện tẻ nhạt của hai người này rồi.
Đúng vậy, tẻ nhạt.
Mục Hành tuy rằng gọi điện với Triệu Qua suốt nhưng nói hoài mà vẫn cứ ra vẻ đáng thương, vừa không dính người vừa không nhõng nhẽo, cách mấy phút đồng hồ mới đáp được một câu, mà toàn hỏi anh đang làm gì chứ.
Cho đến khi chuẩn bị vào thang máy không có tín hiệu, Mục Hành lúc này mới có chút không đành lòng nói: "Em phải vào thang máy."
Triệu Qua 'Ừ' một tiếng, giọng nhẹ hơn, vô cùng ôn hòa, "Trước khi về thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
Mục Hành cười nhẹ đáp lại, "Biết."
Đáp có mỗi một từ nghe không phải là quá kỳ quái, nhưng thêm cái ngữ khí ngoan ngoãn mềm mỏng của Mục Hành thì lại khiến cho Đậu Thiến rùng mình một cái đầy khó hiểu.
Cô biết Mục Hành lúc này đã khác xưa rất nhiều, trước kia trăm triệu lần cũng không có khả năng nói chuyện bằng cái giọng điệu ấy, còn bây giờ chắc là do Triệu Qua có cách dạy dỗ hiệu quả.
Buổi tiệc mừng sẽ vô cùng náo nhiệt, vô luận là nghệ sĩ hay là nhân viên công tác cũng phải trưng diện tỉ mỉ, thoạt nhìn chẳng khác gì một buổi tiệc rượu xa hoa. Trước sân tiệc có bố trí một sân khấu, màn hình hiện lên hình ảnh tuyên truyền siêu lớn của "Quyền mưu", bên cạnh đó là giới thiệu vắn tắt các diễn viên tham gia và danh sách các nhân viên trong đoàn.
Trong đó đương nhiên không tìm thấy tên Nghiêm Kiều.
Mục Hành vừa đi vào đại sảnh, Chu Mục Hải đã đứng dậy ngoắc hắn đi qua, lại kiên nhẫn giới thiệu từng nhà sản xuất, nhà đầu tư cho Mục Hành biết, những người này thật ra đều nể mặt mũi Chu Mục Hải nên đối xử với Mục Hành rất khách khí, có lễ độ.
Chu Mục Hải hạ giọng nói: "Có biết bao người vắt hết óc để tìm cách kết bạn với các nhà đầu tư đấy, cậu tự nắm lấy cơ hội đi, quan hệ tốt với họ thì tương lai của cậu sẽ bớt đi nửa cái đường vòng."
Những lời trước đó của Triệu Qua còn văng vẳng bên tai, Mục Hành cũng không ngốc, trên đời làm gì có ai cho không ai bao giờ, trước khi biết rõ mục đích của Chu Mục Hải thì hắn vẫn luôn duy trì bảy tám phần cảnh giác.
Bữa tiệc càng về sau thì càng trở thành một bữa tiệc rượu đúng nghĩa, đây là bữa tiệc của giới cho nên sẽ có nhiều người thừa dịp này để kéo gần quan hệ hơn, không ít ngôi sao áo quần đẹp đẽ đứng dậy, nói cười vui vẻ đến bàn chủ mời rượu, một đám hàn huyên giả dối nực cười.
Mục Hành an vị bên cạnh Chu Mục Hải, thi thoảng sẽ có bộ ngực mềm mại của ngôi sao nữ đụng phải cánh tay, sau lưng hắn, khiến cho hắn nổi hết cả da gà, hơn nữa vừa uống vài chén rượu, đầu óc bị không khí trong đại sảnh khiến cho có chút mơ màng, thế là hắn bèn đứng dậy đi ra ban công, muốn hóng gió lãnh tĩnh một chút.
Ban công không có ai, có vài ngọn đèn màu da cam buông xuống tạo ra bầu không khí lãng mạn, bên cạnh ban công có vài cái bàn ăn bằng đá cẩm thạch được đục đẽo thành hình đóa hoa hồng kiều diễm, ghế ngồi cũng có đính hoa hồng, nếu ngồi đó sẽ có thể nhìn được cả dải ngân hà xa xa, rực rỡ và lóa mắt.
Mục Hành lấy một cái ghế nhựa, men say đã vơi phân nửa, hắn nhìn chằm chằm góc tối nhất trong ban công, ánh mắt mang theo sự áp bách thật lớn.
Hắn nghiêm khắc nói: "Đi ra!"
Từ khi buổi tiệc bắt đầu, Mục Hành đã cảm nhận được rằng có người đang theo dõi hắn, ánh mắt người nọ mãnh liệt như thể muốn đâm thủng cơ thể hắn, khi hắn rời khỏi bữa tiệc, người nọ quả nhiên cũng đi theo.
"Cô theo dõi tôi có mục đích gì?"
Trong góc vang lên một tiếng động khe khẽ, một cô gái chầm chậm bước ra, vẻ mặt cô ta sợ sệt nao núng, cả người run rẩy kịch liệt, ngọn đèn màu da cam của ban công rọi lên trên người cô ta chẳng khác gì một lớp mạng che mặt kì dị.
Khớp hàm cô ả run lên, "Anh, anh là ai...."
Đứng từ vị trí của Mục Hành thì nhìn không rõ lắm, hắn đứng dậy, đi về phía cô ta: "Cô theo dõi tôi mà còn hỏi tôi là ai à?"
Thấy Mục Hành từ từ tới gần còn cô ta bắt đầu lui về phía sau, cô ta thật sự đang sợ hãi đến cực hạn, đồng tử mở lớn, không ngừng thở dốc kịch liệt, trong tay đang cố gắng che chở một cái hộp sắt cỡ 10cm.
Mục Hành nhíu mày, rõ ràng cô ta là người theo dõi hắn mà hiện tại thoạt nhìn như thể hắn mới là người uy hiếp cô ta.
Hắn đứng ở nơi có thể thấy rõ tướng mạo của cô ta.
Quan sát kĩ mới thấy cô ta trông có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Mục Hành lại nói: "Vì sao cô lại theo dõi tôi?"
Cô ả hoảng sợ chất vấn: "Mày là...quái vật gì?"
Cô ta vừa nói vừa lùi lại, cho đến khi lưng đụng phải gạch men lạnh lẽo, lạnh như băng nhập cốt.
Xem ra như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống dưới.
Mục Hành hơi hơi nheo mắt, ý thức được cô ta đã biết được cái gì đó, nếu không thì sao cô ta lại nghi ngờ thân phận của mình.
Hắn tăng thêm ngữ khí, nói: "Tôi là Mục Hành."
Giọng cô ta chợt cao vút lên, nghe đặc biệt bén nhọn chói tai, "Mày không phải Mục Hành! Mày không biết tao!"
"Tôi là Mục Hành."
"Mày không phải! Mục Hành là người nhu nhược căn bản không bao giờ dám động thủ đánh người!"
Mục Hành không ngừng tiến lại gần cô ta, bước chân nhẹ nhàng trong màn đêm yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, hắn không nghĩ tới sẽ có người nghi ngờ thân phận của mình, cô gái này chắc chắn có trong tay chứng cứ tuyệt đối, nhưng chứng cứ rốt cuộc là cái gì? Còn cô ta rốt cuộc là ai?
Hắn gằn từng chữ nói: "Tôi chính là Mục Hành, tính cách con người rồi sẽ thay đổi."
Cô gái càng thêm hoảng sợ, run rẩy mãnh liệt, hai mắt cô ta tan rã nhìn Mục Hành chằm chằm, giọng nói bén nhọn mang theo tiếng khóc nức nở, "Mày không thể là Mục Hành! Bởi vì, bởi vì...."
Mục Hành vừa định hỏi vì sao thì cô ta đã giật mạnh nắp hộp trong tay đó, sau đó hất thứ gì đó về phía Mục Hành.
Hắn trốn không kịp do đứng cách cô ta quá gần, trực tiếp bị dính chất lỏng gì đó.
Mục Hành vươn tay lau mặt, nương theo ngọn đèn mờ ảo nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi trên tay mình, mũi ngửi thấy mùi máu tươi, hắn nhất thời có hơi mê mang.
Cô gái hiển nhiên còn mê mang hơn cả hắn, cô ta sợ đến độ khóc òa lên, cứ lặp đi lặp lại rằng: "Tại sao lại vô dụng, tại sao lại vô dụng...."
"Cô điên rồi hả?!" Mục Hành giận không kiềm nổi, mặc cho ai bị hất máu lên mặt cũng không vui vẻ cho nổi.
Nếu không phải nể cô ta là phụ nữ, còn có vẻ mặt sợ muốn chết thì Mục Hành đã sớm động thủ đánh người.
Đúng lúc này, cô ta đột nhiên lại run run rẩy rẩy lấy một cái gì đó từ trong hòm ra, mạnh mẽ nhào về phía Mục Hành muốn dán lên người hắn.
Mục Hành nắm chặt cánh tay của cô ta, thế là thấy rõ được thứ cô ta cầm trong tay là một lá bùa chú, bên trên có vẽ đầy ký hiệu kỳ kỳ quái quái.
Cùng lúc đó, Mục Hành đột nhiên nhớ ra hắn đã gặp cô ta ở đâu.
Cô gái này là Lâm Doãn Khanh, bạn gái trước đây của nguyên thân, khi Triệu Qua nói sơ qua về nguyên thân cho Mục Hành nghe thì đã từng cho hắn xem ảnh chụp của Lâm Doãn Khanh, nhưng so với trong ảnh, giờ cô ta tiều tụy hốc hác hơn nhiều, khó trách hắn không nhận ra nổi.
Đánh lén không thành, trái lại bị Mục Hành nắm mất cánh tay, cô ta hiển nhiên hoảng sợ đến cực hạn, cô ta bắt đầu giãy dụa kịch liệt hòng phản kháng, muốn dán lá bùa lên người Mục Hành, đồng thời cô ta còn cắn mạnh ngón giữa, quơ ngón tay nhuốm máu của mình về phía Mục Hành.
Điều này khiến cho Mục Hành cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra Lâm Doãn Khanh muốn trừ tà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -