Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

Bao tử - 4


Chương 4: Phim trường

Mục Hành cực kỳ soi mói đánh giá cô gái trước mặt, tầm mắt không tự giác hiện lên vẻ khinh miệt. Cô gái này mặc áo quần rách tả tơi, thật sự không có chút lễ giáo nào, bởi thế cho nên dù cho cô ta có khuôn mặt tinh xảo xinh xắn thế nào thì cũng không khiến cho Mục Hành nổi lên một tí hảo cảm nào hết, nhất là lúc đó biểu tình của đối phương rất dữ tợn, cái môi đỏ choét vặn vẹo như thể muốn nuốt chửng mình vào trong bụng.

Nhưng từ lời của cô ta, Mục Hành có thể nắm bắt được vài tin tức hữu dụng.

Thân thể này tên là Mục Hành, là một nghệ sĩ hạng ba —— chính là cái loại nghề nghiệp chuyên đi làm xiếc? Mày Mục Hành nhăn lại càng sâu. Kết hợp với buổi tối hôm qua thì Mục Hành này thật sự là tình nhân của Triệu Qua, còn định bán thân thể đổi lấy lợi ích, hắn ta đã mất tích một đoạn thời gian, hôm qua lúc mình dùng bữa dưới khách sạn đã vô tình chọc phiền toái đến, khiến cho bị truyền thông nắm chắc nhược điểm trong tay.

Cô gái nghiêm túc nhìn Mục Hành từ đầu đến đuôi vài lần, có lẽ là do ảo giác nên cô đột nhiên cảm thấy Mục Hành dường như đã thay đổi, bầu không khí quanh thân trở nên rất mạnh mẽ, khi nghiêm túc thì có thể khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Nhưng người trước mắt đúng thật là Mục Hành, cô tạm thời bỏ qua nghi hoặc, dùng ngữ khí châm chọc nói: "Xem ra cậu hầu hạ tổng giám đốc Triệu cũng không tồi, dám bỏ qua buổi thử vai "Chim di cư", đạo diễn vẫn cho cậu cơ hội, bằng khuôn mặt này thì so ra còn hơn khối người cố gắng nhiều năm ấy chứ."

Mục Hành tìm được điểm quan trọng, "Thử vai Chim di cư?" Những từ đơn này hắn đều nghe hiểu, nhưng lúc hợp vào một chỗ thì lại chẳng hiểu gì, nói vậy thì có liên quan đến nghề làm xiếc của nguyên thân à?

Phòng được lao công của khách sạn dọn dẹp, bởi vậy nên không nhìn thấy được bất luận dấu vết dâm mỹ nào, cô gái bĩu môi, "Công ty sắp xếp cho cậu một buổi thử vai, đãi ngộ khác hẳn lúc không có kim chủ, vai diễn này có bao nhiêu người đỏ mắt thèm thuồng chứ ——  cậu mau chóng chỉnh lý lại quần áo, chín giờ bắt đầu thử vai, chậm thì đừng trách chị Trần không cho cậu cơ hội."

Mục Hành bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nguyên thân là một con hát, Chim di cư là tên tác phẩm, nguyên thân cam nguyện làm tình nhân của Triệu Qua chẳng lẽ là vì vai diễn này?

Nhưng con hát địa vị thấp, không được trọng vọng, nguyên thân hà cớ gì phải làm chuyện không có lợi ích gì như thế?

Mục Hành không động, "Ta muốn gặp Triệu Qua." Hắn không hứng thú với trò diễn tuồng, đường đường là cửu ngũ chí tôn há có thể khom lưng uốn gối lấy lòng người khác trên đài?

"A, đừng có mà lấy giám đốc Triệu ra dọa chị, cậu ngẫm lại xem bản thân mình đứng ở đâu, còn đòi gặp tổng giám đốc...Cậu chờ tối nay anh ta lật bài* xem, nói không chừng cậu may mắn được anh ta lật trúng thì sao?"

*Nguyên văn: 翻牌子 - Phiên bài tử, ngày xưa Vua Chúa mỗi đêm sẽ được trình lên tấm bài ghi tên tất cả các cung tần quý phi, lật được tên ai thì đêm ấy Vua sẽ đến đến cung điện của vị quý phi đó nghỉ ngơi.

Đôi mắt Mục Hành mở lớn, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Triệu Qua còn muốn lật bài?"

"Cũng không phải, tổng giám đốc Triệu là ai cơ chứ, đẹp trai tiêu sái, có tiền có quyền, tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc tài chính của tập đoàn nhà họ Triệu, muốn bò lên giường anh ta từ nam đến nữ đều xếp hàng dài từ đây đến tận bờ bên kia đại dương, so với họ —— cậu có giống củ hành không?"

Mục Hành ghi tạc những lời này vào nơi đáy lòng, đồng thời cũng nhớ kỹ cô gái vô lễ mạo phạm này, hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tương lai nhất định phải khiến cái người đã từng vũ nhục mình hết lời này quỳ xuống đất xin tha.

Hoàng đế bệ hạ là một kẻ có tính có thù tất báo.

Nếu chốc nữa không gặp được Triệu Qua thì Mục Hành đành phải theo cô ta ra ngoài xem xét tình huống, nhân tiện tham gia cái buổi thử vai "Chim di cư" gì đó, chắc đại khái cũng giống như tuyển con hát, chỉ có người có đủ tư cách biểu diễn mới có cơ hội lên đài diễn xuất.

Mục Hành tuy rằng khinh thường con hát, nhưng nếu tính tình đột nhiên thay đổi quá nhanh thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, vẫn nên làm theo trình tự mới tốt, về phần lựa chọn con hát, hắn chỉ cần tùy tiện ứng phó là được.

Nhưng sau khi đi theo cô gái —— Trần An Di ra khỏi khách sạn, Mục Hành nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, suýt nữa thì cho rằng mình đang nằm mơ. Hắn cố gắng duy trì vẻ chấn tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng hốt không biết cái vật có bốn bánh xe này rốt cuộc là cái gì, hắn chưa từng nhìn thấy con quái vật nào kỳ lạ đến thế, nó chạy còn nhanh hơn tất cả những con vật mà Mục Hành từng thấy, con "quái vật" cũng chẳng kiêng nể gì ai, cứ chạy tới chạy lui trên giường, tất cả mọi người thấy nó đều tránh ra xa, không dám lại gần con "quái vật" nửa bước.

Trần An Di phiền táo đẩy mạnh Mục Hành đang kinh ngạc đến ngây người vào trong xem, liếc mắt xem thường thân thể cứng khòng của Mục Hành —— đã xấu lại còn lắm trò.

Hai tay Mục Hành nắm chặt vào nhau để hóa giải tâm lý đang rối loạn vô cùng, thật không ngờ con quái vật kinh dị này lại được con người sử dụng, lúc này Trần An Di nhấn ga vượt qua xe bên cạnh, theo quán tính thân thể sẽ nghiêng về bên trái, Mục hành thấy vậy thì vội vã ngồi thẳng người dậy, chỉ sợ đụng phải con quái vật thì sẽ khiến nó ngã.

Một đường không có tổn hại gì đến phim trường, Mục Hành tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn có hơi chút trắng bệnh, bàn tay nắm chặt cũng chảy đầy mồ hôi. Hắn quan sát động tác mở cửa của Trần An Di, đoạn học theo, khi hai chân chạm đất còn có chút như thể sắp nhũn ra đến nói.

Trần An Di cười nhạo một tiếng, tự sải bước đi vào trong phim trường, cũng chẳng quan tâm xem Mục Hành có đi theo mình hay không.

Mục Hành vốn đã choáng, khi nhìn thấy tình cảnh trong phim trường thì lại càng mê mang, lúc này đoàn làm phim đang diễn tập, hắn chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì giống những thiết bị to tướng đó, lại còn có cả cỗ máy có thể trực tiếp chiếu ra hình ảnh, đương nhiên buồn cười nhất là ngồi ở giữa đám người có một người đàn ông mặc áo bông rất dày.

Trước mặt người nọ là cảnh nền lớn màu xanh da trời, anh ta hơi hơi ngồi xổm trên mặt đất, tay trái nâng một cục không khí, tay phải vuốt ve một cục không khí, biểu tình rất chi là bi thương.

Thật sự không thể hiểu nổi.

Mục Hành lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhảm nhí!"

Ai biết tiếng hừ lạnh lại bị đạo diễn trợ lý nghe thấy, người nọ tà liếc Mục Hành một cái rồi phun ra một câu khinh bỉ từ mũi đến ánh mắt, "Không ăn được nho thì chê nho xanh."

Ý của anh ta là Mục Hành đang ghen tị.

Trần An Di đẩy Mục Hành ra, bộ dáng vênh váo tự đắc lúc trước thay đổi một trăm tám mươi độ, cười như hoa nở nói: "Anh Tôn, anh cũng đừng chấp nhặt cậu ấy, ơ kìa, bao giờ thì thử vai thế anh?"

Người đàn ông bị gọi là anh Tôn không kiên nhẫn nói: "Đạo diễn nói, hai người cứ chờ đi, đi cửa sau thì cũng phải có trình tự, nếu không được tổng giám đốc Triệu giới thiệu thì các người thế này có mà..."

Mục Hành tích được cả một bụng tức, thế là lạnh mặc trách mắng: "Nói không giữ lời không phải là hành vi của quân tử, là anh thất hứa với người khác mà còn dám già mồm át lẽ phải."

Anh Tôn nghe thế thì nhìn Mục Hành chằm chằm, nhe răng nanh cười nói, "Thế thì đi đi, xem cậu thế nào, tôi ngồi đây mỏi mắt chờ xem!"

Trần An Di giận dữ trừng mắt nhìn Mục Hành, cũng không đi theo nói đỡ cho Mục Hành nữa mà đi tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.

Mục Hành nhân cơ hội tìm kiếm manh mối, thứ nhất, thân phận hiện tại của hắn khiến cho rất nhiều người khinh bỉ, nhất là cái tên trợ lý kia. Thứ hai, cô gái họ Trần đó không có lòng giúp đỡ lắm, hành vi cũng rất quá quắt, không có tí thật lòng nào. Thứ ba, nguyên thân dù cho là tình nhân của Triệu Qua nhưng Triệu Qua xem chừng cũng không sủng ái người này, nếu không thì những kẻ đó ai dám làm càn như thế.

Sau đó Mục Hành cứ đứng đó nhìn ngó, tên trợ lý đạo diễn có mấy lần ra ra vào vào, mỗi lần đều dùng khóe mắt để liếc hắn, biểu tình tràn đầy ý khinh bỉ trào phúng, Mục Hành không muốn chờ thêm nữa, đoạn xoay người chạy lấy người.

Kết quả lại bị Trần An Di ngăn lại, "Cậu đi đâu?"

Mục Hành nhíu chặt đầu mày, người càng yếu thế thì càng dễ bị bắt nạt, đây là chân lý không thể không hiểu, hắn lúc này không còn là nguyên thân có tính cách nghe lời ngoan ngoãn nữa, đồng thời cũng thầm nghĩ khó trách nguyên thân lại chết sớm như thế, cứ bị đám người xung quanh khinh thị xa lánh thế này mà nguyên thân lại chọn chịu đựng chứ không phản kháng, nghẹn đến độ sinh bệnh luôn cũng là đúng.

Nén giận hiển nhiên không phải tác phong của Mục Hành hoàng đế bệ hạ.

"Về." Hắn không có ký ức của nguyên thân nên ngay cả nhà ở đâu cũng không biết.

"Không được! Cậu không được đi, hôm nay phải thử vai!"

Mục Hành nhìn chằm chằm cô gái so ra còn lùn hơn mình nửa cái đầu, cái vẻ cao ngạo tỏ ra mình hơn người của đối phương đặc biệt chướng mắt, hắn tùy tay đẩy Trần An Di lảo đảo một cái, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức đi ra khỏi phim trường.

Trần An Di đại khái không nghĩ tới Mục Hành dám đẩy mình, sửng sốt vài giây rồi mới dẫm giày cao gót nhanh chóng đuổi theo, để Mục Hành diễn "Chim di cư" là quyết định của công ty, cô cũng không thể ném bát cơm của mình đi.

Cô nhanh chóng tìm được Mục Hành, vừa muốn ngăn lại lần như hai thì đã bị ánh mắt không giận mà uy của đối phương dọa sợ, tay Trần An Di đang nâng giữa không trung thì phải dừng lại. Cái nhìn đó của Mục Hành sắc bén hung ác khiến cho Trần An Di cảm thấy như thể mình bị một con sói hung mãnh lườm, toàn thân vang lên tín hiệu báo nguy, sởn cả gai ốc.

Theo bản năng Trần An Di hạ thấp giọng điệu, "Mục Hành, đây là sắp xếp của câu ty, cơ hội cho cậu diễn "Chim di cư" khó kiếm biết bao cậu có biết không! Sau khi diễn "Chim di cư" thì cậu không muốn nổi cũng sẽ nổi, sau khi thử vai sẽ bắt đầu mở máy, tổng giám đốc Triệu là người đầu tư chủ yếu cho "Chim di cư", anh ta chỉ mặt điểm tên muốn cậu diễn, đạo diễn cũng không phải ai cũng mời được đâu."

"Không có hứng thú."

"Mục Hành, chị không rảnh già mồm cãi láo với cậu! Lúc trước cậu ngủ với tổng giám đốc Triệu không phải là để được diễn "Chim di cư" hay sao, Lâm Doãn Khang đá cậu gả cho người khác, không phải là cậu muốn kiếm thật nhiều để tiền để chứng minh cho cô ta thấy hay sao? Cậu còn dám đi tiếp, cậu đúng là cái loại bất lực đáng để cho cô ta bỏ chạy cùng kẻ khác, cô ta ở bên cậu mới là không xứng! —— Mục Hành, cậu đứng lại đó cho chị!"

Bước chân của Mục Hành vẫn chưa dừng lại, mắt thấy đã sắp ra khỏi phim trường. Hắn không nghĩ tới nguyên thân lại có một cuộc tình hoang đường cũng thế, đồng thời Mục Hành cũng rất tán thành với lời của Trần An Di, nguyên thân đúng là một thằng bất lực, không phải người yêu đã chạy với người khác rồi hay sao, có đáng để tự dâng mình cho Triệu Qua để đổi lấy sự khinh thị của mọi người hay không, kiếm được nhiều tiền thì thế nào, chứng mình được rồi thì sao, có thể khiến cho người yêu của mình quay đầu lại chắc.

Thì ra nguyên thân không chỉ yếu đuối vô năng mà chỉ số thông minh cũng thiếu hụt vô cùng, cơ mà hắn ta chết là xong chuyện còn Mục Hành thì phải tiếp nhận khối thân thể này, phải dọn dẹp mớ bòng bong anh ta để lại.

Trần An Di thấy thái độ của Mục Hành cứng rắn, ngay cả nhắc tới Lâm Doãn Khanh cũng không có tác dụng, thế là thấy bối rối, trong lúc bối rối thì đột nhiên nhớ tới Mục Hành lúc trước từng đề cập đến chuyện muốn gặp tổng giám đốc Triệu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: "Mục Hành, từ từ đã! Chỉ cần cậu thử vai thì chị sẽ dẫn cậu đi gặp tổng giám đốc Triệu?"

Nhìn thấy bước chân Mục Hành dừng lại, Trần An Di không khỏi thở ra một hơi, "Chị nói thật đó, chị thật sự biết tổng giám đốc đang ở đâu, người khác chưa chắc đã biết được."

"Thật chứ?"

"Ừ."

"Chỉ cần ta thử vai?" Phán đoán từ ngữ khí của Trần An Di, buổi thử vai này nhất định phải tham gia để được chọn.

"Ừ ừ."

Mục Hành suy nghĩ vài giây, rồi xoay người đi về phim trường, nếu thử vai xong mà có thể gặp được Triệu Qua thì liền tốc chiến tốc thắng đi!

Mục Hành đúng thật là rất muốn gặp Triệu Qua, hắn có rất nhiều chuyện muốn biết, ví dụ như rốt cuộc nơi đây là đâu, sao Triệu Qua lại xuất hiện ở đây; đương nhiên Mục Hành càng muốn làm rõ quan hệ giữa mình và Triệu Qua hơn, Trần An Di đề cập đến cái gọi là quy tắc lật bài thị tẩm khiến cho Mục Hành cảm thấy cực kỳ không vui.

Giả như Triệu Qua thực sự có nhiều tình nhân như vậy thì Mục Hành đương nhiên là muốn loại bỏ từng người một.

Hoàng hậu chỉ cần hầu hạ một mình trẫm là đủ rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -