Chương 11: Ngả bài
Sau khi làm hai lần thì Triệu Qua chê sô pha chật hẹp nên ôm Mục Hành lên lầu.
Mục Hành có chút không vui nói: "Tự em đi được."
"Ngậm nó đi?"
"Anh không thể ra ngoài một chút được à?"
Triệu Qua tiến vào càng sâu, "Bảo bối của tôi thích em, nóng lắm, không muốn ra ngoài."
Mục Hành nhíu nhíu mày, hắn không thích Triệu Qua nói như vậy, nhưng tên đã lên dây thì không thể sát phong cảnh.
Thế là Triệu Qua cứ ở trong cơ thể Mục Hành rồi ôm người vào phòng ngủ, không thèm bật đèn, trực tiếp đè Mục Hành xuống xâm nhập lần thứ hai.
Mục Hành ôm cổ Triệu Qua, liều chết vùi đầu cắn cổ và bả vai anh, "Em muốn nghe anh gọi em."
Triệu Qua nói: "Mục Hành."
"Không phải cái đó."
Triệu Qua suy nghĩ một hồi, đột nhiên rút ra toàn bộ rồi hung hăng đẩy vào một lần nữa, Mục Hành bất ngờ không kịp đề phòng hét lên một tiếng, khoái cảm khiến cho cơ thể kích thích đến càng mẫn cảm hơn.
Mục Hành vội níu chặt cánh tay Triệu Qua, bướng bỉnh nói: "Anh có biết em muốn nghe gì không?"
"Em muốn nghe thì tôi phải nói chắc?"
Ánh mắt Mục Hành lập tức ảm đạm xuống, "Anh còn hận em chứ gì?"
"Tôi nào dám hận em."
Mục Hành không muốn phá hủy hưng trí, ngẩng đầu hôn lên môi Triệu Qua, thủ thỉ như thế làm nũng: "Chúng ta không đề cập đến chuyện đó nữa, anh gọi em có được không? Hiện giờ em không phải Mục Hành, cũng không phải Hoàng đế, chỉ là Khê Khê thuộc về một mình anh thôi."
—— Khê Khê. Đó là cái tên suýt chút nữa đã biến mất khỏi đầu óc Triệu Qua.
Triệu Qua cứu được Mục Hành bên bờ suối, lúc ấy Mục Hành chẳng nhớ chuyện gì nên Triệu Qua bèn đặt tên cho hắn là Triệu Khê, suốt vài năm sau, Triệu Qua vẫn luôn gọi hắn là Khê Khê, có vẻ cực kỳ thân mật.
Cho đến khi Mục Hành khôi phục được ký ức, liên hệ với bộ hạ cũ, hắn mới từ Triệu Khê của Triệu Qua biến thành Lục hoàng tử Mục Hành của Đại doanh.
Triệu Qua xuyên qua từ thế kỷ 21 đến Đại doanh, xuyên đúng vào thân thể một đứa trẻ mồ côi vô ý bỏ mình khi đang vớt cá, linh hồn anh thừa dịp chiếm cứ cơ thể của nó. Lúc vừa đến thế giới mới thì Triệu Qua rất bối rối, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì bèn giữ vững tinh thần để bắt đầu thích ứng với cuộc sống mới.
Anh cứu Mục Hành là có mục đích, vốn định đổi lấy cái gì tương đương với ân cứu mạng, nào ngờ người anh cứu lại bị mất trí nhớ, đã không thể thó được gì mà lại mọc thêm một cục phiền toái.
Sau khi mất trí nhớ, Mục Hành vô cùng ỷ lại Triệu Qua, lúc nào cũng muốn dính lấy Triệu Qua, Triệu Qua bảo hắn đi hướng đông thì hắn không dám đi hướng tây, có đôi khi phạm sai lầm thì sẽ làm nũng với Triệu Qua y hệt trẻ con, nom đáng thương lắm.
Lúc Mục Hành làm nũng thì sẽ ôm ghì lấy Triệu Qua, cọ cọ người anh mấy cái.
Triệu Qua là đàn ông huyết khí phương cương nào có thể chống lại trêu chọc như thế, nhiều lần suýt chút nữa đã bị Mục Hành châm lửa, thế là nghiêm khắc yêu cầu Mục Hành không được ôm ôm ấp ấp nữa, nhưng Mục Hành không hiểu, cứ tưởng Triệu Qua chán ghét mình, thế nên giận dỗi bỏ nhà ra đi, may mà hắn khi đó nhát gan, đi tới đi lui sợ bị dã thú ăn thịt nên lại chạy trở về.
Cuối cùng cục diện bế tắc bị phá vỡ, lúc Triệu Qua đang tự hầu hạ mình thì lại bị Mục Hành nhìn lén bắt gặp, Mục Hành vốn hiếu học bèn sấn tới đòi học hỏi, nào ngờ sau khi cái thứ vốn luôn mềm của hắn đứng lên, xinh đẹp nhạt màu, thân thể cường tráng chạy đến trước mặt Triệu Qua thì khiến Triệu Qua sợ đến độ cầm đao vung một cái, chút nữa thôi là mệnh căn của Mục Hành chết cả dưới một nhát đao ấy.
Mục Hành lắc lắc đầu ấm ức nói: "Ta học theo ngươi, vuốt vuốt mấy cái đột nhiên nó biến lớn, giờ phải làm sao để nó trở lại như cũ, ngươi mau dạy ta đi, ta khó chịu quá."
Triệu Qua không có cách nào đành phải dùng tay dạy Mục Hành, kết quả của buổi học là hai người dạy nhau đến độ súng cướp cò, trực tiếp lăn giường hàng thật giá thật luôn.
Mục Hành đau mông lăn lội trên giường, ồn ào nói mình bị bắt nạt, lần này nhất định phải bỏ nhà ra đi.
Sau đó liền bị Triệu Qua đè lên cho đau thêm hai, ba lượt nữa.
Đau một hồi rồi lại không cảm thấy đau nữa.
Khi đó Triệu Qua vô cùng thương Mục Hành, so với nuôi con mình còn chăm chút hơn, trước đó anh còn suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể trở về hiện tại nhưng sau khi sống chung với Mục Hành thì suy nghĩ đó của anh đã không còn nữa, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến tương lai, về sau định sống ở đâu, mưu sinh bằng gì, hoặc là qua vài năm nữa có nên nhận con nuôi hay không, cổ đại không có đãi ngộ phúc lợi, vẫn phải có con thì sau này về già mới đỡ khổ.
Quan trọng nhất là, nếu về sau Mục Hành sống lâu hơn anh, có con cái làm bạn thì ít nhất cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Trong lòng Triệu Qua, anh vẫn luôn nhớ nhung Triệu Khê, bởi vì đúng như Mục Hành đã nói, Khê Khê là người chỉ thuộc về một mình anh.
Còn Mục Hành thì thuộc về Đại doanh, thuộc về toàn bộ thiên hạ.
Triệu Qua cúi đầu nhìn Mục Hành, dưới bóng đêm dáng dấp của đối phương cực kỳ giống Triệu Khê hồi đó, anh vẫn luôn không thể chống cự nổi khi người này buông bỏ tôn nghiêm, làm nũng với mình.
Anh không khỏi cúi người ghé vào tai Mục Hành, gọi: "Khê Khê."
Mục Hành áp tay lên mặt Triệu Qua, "Em là Mục Hành."
"Tôi biết."
"Cũng là Triệu Khê của anh."
Triệu Qua không nói nữa, thứ đang chôn sâu trong cơ thể Mục Hành của anh lại lớn lên, cho dù ma xát rất nhỏ cũng mang đến cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt, Mục Hành không kiềm lòng nổi dùng sức xoay xoay thắt lưng, ấy vậy mà lại càng thấy ngứa hơn.
"Anh động một chút đi."
Ngón tay Triệu Qua luồn qua mái tóc Mục Hành, nhẹ nhàng vuốt ve, "Mệt."
Mục Hành không tin, "Mới vừa rồi anh còn có sức lắm cơ mà."
"Vừa rồi có, bây giờ không."
Mục Hành bị cảm giác ngứa ngáy khô nóng trong cơ thể tra tấn đến độ cả người khó chịu, "Em không thoải mái."
"Em không định hàn huyên với tôi à?"
"Không phải bây giờ" Mục Hành ngậm đồ của Triệu Qua, giọng nói dồn dập như thể sắp khóc thút thít, "Chúng ta sẽ nói chuyện sau, A Qua, em khó chịu lắm."
Triệu Qua thấp giọng cười, nâng hai chân sắp rơi xuống của Mục Hành lên, dùng sức xông thẳng vào.
Mục Hành phát ra một tiếng kêu sung sướng dâm đãng đến cực điểm, cảm giác như thể có điện chạy dọc theo máu thịt trong cơ thể, từ trong đến ngoài đều hóa thành một vũng nước.
Trời dần sáng.
Khắp nơi trong phòng đều tràn ngập vị tanh nồng, chăn đệm vị nắm thành nhăn nhúm, dấu vết màu trắng khả nghi trải rộng khắp.
Triệu Qua ôm lấy Mục Hành đang nằm xụi lơ trên giường, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động, sau khi Mục Hành cởi hết quần áo thì hoàn toàn khác bình thường, hắn lúc này biếng nhác y hệt một con mèo béo cuộn tròn ngủ mê mệt dưới ánh mặt trời.
Đầu tiên là đổ đầy nước cho bồn tắm, lúc Triệu Qua xoay người đặt Mục Hành vào đó thì đối phương đột nhiên kéo cổ anh xuống, hai người bùm một cái ngã cả vào bồn tắm, nước bắn lên tung tóe khắp mặt đất.
Triệu Qua giữ chặt lưng Mục Hành, vớt người nọ nổi lên trên mặt nước, hơi hơi hí mắt, "Em muốn làm gì?"
Mục Hành khôi phục tỉnh táo triệt để, nghiêm túc nói: "Anh đã nói muốn hai ta tâm sự còn gì."
Triệu Qua nói là làm, không phủ nhận được lời nói của mình, cho dù trong lòng anh lúc này có hơi ảo não, "Em nói đi."
Cơ hội này rất khó kiếm, phải hao hết thể lực mới có được nên Mục Hành ngồi nghiêm chỉnh, nhấn rõ từng chữ nói rằng: "Rõ ràng là anh nhớ rõ, sao lại làm bộ mất trí nhớ?"
Trên người Mục Hành còn dính chất lỏng, Triệu Qua vớt nước không yên lòng lau sạch: "Tôi chưa từng nói là mình mất trí nhớ."
"Nhưng anh không chịu nhận em."
"Thế thì sao chứ? Em đã không còn là hoàng đế Đại doanh nữa rồi."
Mục Hành nhìn Triệu Qua chăm chú, "Bởi vậy nên anh muốn phủi sạch quan hệ với em?"
Triệu Qua không chút để ý tiếp lời, "Đừng quên thân phận hiện tại của em, quan hệ giữa chúng ta là bao dưỡng và bị bao dưỡng, trước đây khi tôi phủ nhận là vì không muốn nhắc lại những mối quan hệ trước đó nữa, ở Đại doanh em là ai, tôi là ai, những chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì suy cho cùng chúng ta cũng không trở về đó được nữa đâu, cho nên dù cho tôi có thừa nhận thì sao, em cảm thấy tôi còn có thể bị thân phận trói buộc nữa à?"
Mục Hành đột nhiên lại khẩn trương, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Triệu Qua, ánh mắt run lên nhè nhẹ, mỗi một chữ lại tăng thêm ngữ khí: "Anh biết có đúng không?"
Triệu Qua nở nụ cười lạnh, "Em còn sợ tôi biết nữa à?"
Mục Hành cố gắng biện giải: "Có lẽ anh chỉ nhìn thấy đạo thánh chỉ thứ nhất chứ không nhìn thấy đạo thánh chỉ thứ hai."
"Phải không?"
"Em đã rút đạo thánh chỉ thứ nhất về, Triệu Qua, em không muốn anh chết, dẫu cho anh có làm gì, em cũng không muốn đẩy anh vào chỗ chết."
Triệu Qua thưởng thức mắt cá chân của Mục Hành qua làn nước, cười, "Thế tôi còn phải tạ ơn em không giết mình?"
"Nhưng mà vì sao?" Mục Hành không cam lòng chất vấn, "Vì sao anh lại tự sát?"
Ngữ khí của Triệu Qua đầy trào phúng: "Tự sát? Em cảm thấy tôi sẽ tự sát sao? Bất quá là do thân thể này thức tỉnh nên tôi không thể không trở về thôi."
"Thức tỉnh?"
Triệu Qua nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu, "Thức tỉnh, nơi này mới thực sự là thế giới mà tôi thuộc về."
Anh hơi hơi dừng lại, hỗn loạn và cố chấp nói: "Bệ hạ, chào mừng em đã đến."
Tròng mắt Mục Hành mở lớn, theo bản năng nắm chặt vách bồn cầu, kinh ngạc nói: "Anh, anh chưa từng nói với em..."
"Bởi vì tôi không tin em, tựa như em cũng không tin tôi vậy, nhưng dù gì thì tôi vẫn suy nghĩ cho em, còn em thì lại nghĩ cách muốn trừ khử tôi."
Mục Hành há mồm muốn phản bác, "Em..."
"Đừng phủ nhận." Triệu Qua cắt lời, anh nói mà không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào, "Khi ra đạo thánh chỉ đó, em đã thật sự muốn giết tôi."
Móng tay Mục Hành do nắm chặt vách bồn tắm nên trở nên trắng bệch, khớp xương dữ tợn, hắn suy sụp cúi đầu xuống nhưng lại không thể biện giải cho mình nửa câu.
"....Nhưng em yêu anh."
"Tôi tin rằng em yêu tôi." Triệu Qua đứng lên, cả người ướt đẫm bước ra khỏi bồn tắm, sau đó chỉ ra sự thật trí mạng, "Nhưng em yêu giang sơn của em hơn."
Nói xong Triệu Qua không để ý tới Mục Hành đang đuối lý nữa, anh run rẩy mặc áo choàng tắm vào người, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa thong dong trấn định ra khỏi phòng tắm.
Ở một góc mà Mục Hành không nhìn thấy, anh xoay người lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng mờ ảo của Mục Hành, Phật châu trên cổ tay đột nhiên có chút rung động, Triệu Qua vươn tay nắm chặt Phật châu, sau đó tăng lực đạo thêm chút nữa.
Tầm mắt anh như thể mạng nhện dán trên cánh cửa thủy tinh của phòng tắm, những mạng nhện đó không ngừng mở rộng ra, dần dần biến cả phòng tắm thành một cái kén, một lớp lại một lớp, cho đến khi cái kén giam giữ chặt chẽ người bên trong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -