Chương 19: Dấu hôn
Kiểu tóc trên đầu Mục Hành hỗn loạn, người mặc áo ngủ thanh nhã thế nhưng ngẩng đầu vẫn có vẻ uy phong lẫm lẫm, vẻ mặt của hắn tức giận, hùng hổ đi đến cạnh bàn trà, chộp lấy tờ báo đang chiếm trước mặt Triệu Qua.
Triệu Qua thản nhiên nhìn hắn một cái, lại cầm một tờ báo nữa từ trên bàn trà lên.
Mục Hành càng thêm tức giận lườm Triệu Qua, không chút do dự giật nốt tờ báo thứ hai, rồi dùng sức vo nó thành một cục.
Cuối cùng Triệu Qua cũng nhìn hắn nghiêm túc, đồng thời nở một nụ cười có hơi không để tâm.
Mục Hành vứt cục báo cái Bụp lên bàn trà, đúng tình hợp lý chất vấn anh, giọng còn hơn khàn khàn, "Vì sao tối qua em lại ở phòng khách."
Mục Hành cố nén lửa giận, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi, hắn nhìn Triệu Qua chằm chằm, ánh mắt mang theo sự áp bách, không khí chợt trở nên áp lực.
Đây không phải lần đầu tiên Triệu Qua làm như vậy, trước đó anh đã khuyên nhiều lần nhưng vẫn không lay chuyển được Mục Hành thế nên toàn thừa dịp Mục Hành ngủ để ôm hắn vào phòng khách, Mục Hành vừa tỉnh dậy đã nhận ra nơi mình nằm đã thay đổi thành một nơi khác.
Nhưng tối qua Triệu Qua vẫn bế hắn đi!
Đó cũng là nguyên nhân khiến cho Mục Hành giận tím mặt, hắn không ngờ trải qua từng ấy chuyện mà Triệu Qua vẫn còn tuyệt tình như thế.
Ngồi trên một góc sô pha, Thẩm Tiêu Tiêu bị Triệu Qua liên lụy lại nghe ra manh mối, kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Qua một cái, thầm than chị dâu quả nhiên như lang như hổ, tính dục tràn đầy, ngay cả một người như Triệu Qua cũng không thể thỏa mãn nổi anh ta.
"Em hẳn là phải ở trong phòng ngủ?"
"A?"
"Em phải...ngủ ở trong phòng ngủ chứ?"
Triệu Qua ý vị sâu sa cười nói, "Em xác định là ngủ chứ không phải bất tỉnh chứ? Còn nữa, em đã làm giường bẩn như thế rồi mà vẫn đòi ngủ trong phòng ngủ, chẳng lẽ là muốn giữ gìn hương vị của anh cả đêm?"
Tối qua anh có làm hơi quá, lúc đầu Mục Hành còn rất hưởng thụ, sau đó thì bắt đầu khàn giọng không ngừng xin tha, sau một hồi lại kêu từ bỏ, không được nữa đâu, một hồi lại la em hỏng mất rồi, Triệu Qua rất thích nghe Mục Hành rên vừa ngượng ngùng vừa phóng đãng như thế trên giường, hắn càng xin tha thì Triệu Qua lại càng hưng phấn, cuối cùng Mục Hành bị anh làm đến hôn mê bất tỉnh.
Nước bọt của hai người làm bẩn nệm chăn, khi Triệu Qua rời khỏi cơ thể Mục Hành, nơi đó của đối phương thậm chí còn không thể khép lại nổi.
Thế là Triệu Qua ôm Mục Hành đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc xong xuôi thì mới ôm Mục Hành vào trong phòng khách ngủ.
Về phần chuyện chia giường ngủ thì thuần túy là do bị thương không thể động chạm vào, hơn nữa trên người Mục Hành còn xanh xanh tím tím.
Cố tình chỉ cần Mục Hành ngủ bên cạnh là Triệu Qua lại chẳng có cách gì để khống chế dục vọng, mỗi đêm khi anh nhìn khuôn mặt Mục Hành khi ngủ thì đều hận không thể trực tiếp nuốt người vào trong bụng.
Bởi vậy sau khi vết thương của cả hai lành lại thì chuyện đầu tiên Triệu Qua làm chính là không ngừng trêu chọc Mục Hành cho mình ăn sạch sẽ.
Lời nói đó của anh rõ ràng là khiến cho Mục Hành nhớ tới chuyện tối qua, chợt cảm thấy mất thể diện, "Anh, chúng mình không thể ngủ trong phòng ngủ à?"
Ngón tay Triệu Qua chỉ vào Thẩm Tiêu Tiêu đang làm đà điểu bên cạnh, "Em có thể hỏi nó, nhân viên quét dọn là do nó gọi."
Tầm mắt Mục Hành chuyển về phía Thẩm Tiêu Tiêu, lúc này mới chú ý thấy bên cạnh có người, hắn kinh ngạc nói, "Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi luôn luôn ở đây."
"Cậu cũng phải biết phi lễ chớ nghe..."
Thẩm Tiêu Tiêu yếu ớt cắt ngang, "Là các anh cứ nói cho tôi nghe đấy chứ, tôi cũng bối rối lắm không biết có nên đi không đây này."
Khi cậu nói chuyện thì ngẩng đầu nhìn về phía Mục Hành, rất không đúng dịp nhìn thấy vạt áo ngủ hơi rộng của anh ta, xương quai xanh và ngực đầy dấu hôn chi chít, thể hiện kết quả cuộc chiến điên cuồng kích thích đêm qua vô cùng rõ ràng.
Thẩm Tiêu Tiêu chưa kịp nghĩ thì đã buột mồm: "Ây nha, không nghĩ tới đại ca lại khỏe như vậy, đàn ông quá đi, chị dâu, hiện giờ em không phải lo lắng về tính phúc sau này của anh rồi."
Cậu ta cố ý nhấn mạnh chữ "Tính", đã vậy còn nở nụ cười giả lả.
Mục Hành cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức che kín ngực mình lại, nghiêm nghiêm túc túc, sắc mặt vừa mới dịu xuống nay lại bắt đầu khó coi.
Dường như Thẩm Tiêu Tiêu vẫn chưa nhận ra, thần kinh thô nói: "Chị dâu anh đừng nhìn em chằm chằm như thế, chúng ta là ai với ai chứ, kể cả anh có cởi truồng trước mặt em thì em cũng tuyệt đối không đụng vào người của đại ca đâu."
Cậu ta vừa dứt lời đã bị Triệu Qua dùng sách đập vào mặt một cái, vị trí vừa khéo, nhằm trúng cái mũi, Thẩm Tiêu Tiêu ăn đau giơ tay che mũi, đoạn cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, cúi đầu liền nhìn thấy lỗ mũi mình đang chảy máu xối xả.
Cậu nhảy dựng lên, ngẩng đầu kinh hoảng hét: "Má ơi, chảy máu này —— A a a a, các anh mau nghĩ biện pháp đi !"
Triệu Qua lạnh lùng phun ra hai chữ, "Đáng đời."
Rồi đứng dậy đi đến trước mặt Mục Hành, nắm bả vai dẫn hắn lên lầu, "Đi thay bộ quần áo khác đi."
"...Dạ."
Kiến trúc của SK rất đặc sắc, vách tường bên ngoài là thủy tinh xếp hình thoi, nhìn từ bên ngoài cả tòa nhà như một thanh kiếm lớn, khí thế mạnh mẽ khiếp người.
Ô tô vừa dừng lại trước tòa nhà SK đã bị phóng viên vây đến như nêm cối, vô số máy quay nhắm vào mặt Mục Hành, ánh đèn flash kêu "Bùm bùm" loạn cả lên.
Vệ sĩ dùng sức ngăn cửa xe không bị đẩy ra, rồi mạnh mẽ dẹp cho Mục Hành một lối đi nhỏ, đi theo sau còn có một vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy.
Mục Hành mặc một bộ tây trang phẳng phiu, quần áo vừa sát người, làm bằng sợi tổng hợp, vừa nhìn đã biết là đồ xa xỉn, biểu tình của hắn trầm ổn lãnh tĩnh, bước đi rất vững, cả người lộ ra phong độ tuấn lãng đẹp trai.
Phóng viên nhanh mồm hỏi những câu mà mình đã chuẩn bị sẵn.
"Anh có muốn nói gì về chuyện bị người đại diện thuê người đánh không?"
"Cảnh sát thông báo rằng họ Trần và Tề hiện nay đã vượt ngục, anh không lo đến vấn đề an toàn của mình hay sao?"
"..."
"Vì sao lại đưa luật sư đến SK, chẳng lẽ anh định hủy hợp đồng với SK?"
Mục Hành dừng lại một chút, ngắn gọn trả lời câu hỏi này, "Tôi sẽ không hủy hợp đồng với SK."
Hắn nói xong thì bước vào bên trong SK, vệ sĩ canh giữ ngoài cửa ngăn đám phóng viên lại, chỉ chừa lại hai người và luật sư đi theo Mục Hành vào trong thang máy.
Mục Hành lên tầng sáu để gặp giám đốc chấp hành của SK, ông ta chủ động nghênh đón từ ngoài cửa, còn bảo thư kí pha một ấm trà Phổ Nhĩ quý giá.
Giám đốc chấp hành tên là Lý Đường, tuổi chừng bốn mươi, vẻ ngoài ôn văn nho nhã, thoạt nhìn đặc biệt dễ nói chuyện làm quen, ông ta vươn tay với Mục Hành từ xa, thân thiết cười nói: "Mục Hành, chào cậu, lúc cậu mới vào công ty chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, cứ ngồi đi, không cần câu nệ đâu."
Mục Hành là người biết thưởng trà cho nên hắn biết Lý Đường không làm có lệ, ấm trà mới pha này đúng thật là một ấm trà ngon, nhưng Mục Hành cũng biết, một người càng thâm tàng bất lộ như vậy thì càng cáo già, bởi vì anh sẽ khó có thể biết được ông ta đang suy nghĩ gì trong đáy lòng mình.
Lúc này Lý Đường cũng có nghi hoặc giống hệt, bởi vì ông phát hiện ra mình cũng không thể nhìn thấu Mục Hành, người thanh niên này rất biết che dấu cảm xúc, hoàn toàn khác với con người lúc trước của cậu ta.
Ông ý thức được rằng mình đã đánh giá thấp Mục Hành.
Lý Đường ngồi xuống sô pha bên cạnh, hai người nói chuyện dăm câu như đánh thái cực quyền với nhau, ai cũng không thể nhìn ra được suy nghĩ của đối phương,
Luật sư nhanh chóng đưa ra hợp đồng với SK, chính thức thay đổi một vài điều khoản hợp đồng, lần này SK có ý thoái nhượng ở tất cả các phương diện, mục đích của Mục Hành cũng là tranh thủ càng nhiều ích lợi cho mình càng tốt.
Thay đổi điều khoản hợp đồng yêu cầu cả hai bên phải đồng ý, Lý Đường đương nhiên có thể từ chối Mục Hành, nhưng chuyện này còn có họ Triệu nhúng tay vào nên Lý Đường không thể không cân nhắc lợi hại thêm một lần nữa, huống chi trước đó Triệu Qua còn trực tiếp gọi điện đến nhắc nhở, điều này khiến cho Lý Đường càng thêm cẩn trọng hơn.
Luật sư Mục Hành dẫn theo là do Triệu Qua tìm, người này quả nhiên là danh bất hư truyền, anh ta nhìn hợp đồng một cái là nhặt ra được rất cả những điểm cần chú ý, lôi tất cả những điều khoản có khả năng bất lợi với Mục Hành ra, luật sư của SK rõ ràng là đấu không lại, nhiều lần bị nghẹn cứng cổ họng, dẫn đến Lý Đường càng bị mất nhiều lợi ích hơn.
Lý Đường cảm thán: "Luật sư Trần quả không hổ danh là nhân vật đại diện của giới luật sư, chỉ cần nhìn qua là đã chỉ ra được các điểm quan trọng."
Mục Hành dấu diếm sơ hở cười nói: "Tôi không hiểu những chuyện này lắm, cảm thấy bọn họ ai cũng lợi hại."
"Có luật sư Trần chống lưng thì Mục Hành cậu có thể lãi to."
"Nào có, tôi với SK là một nhà, tương lai tôi vinh dự lắm mới được đứng trong hàng ngũ của SK ấy chứ."
Buổi thay đổi hợp đồng ấy cứ duy trì liên tục đến tận hai giờ chiều, hai bên cũng đưa ra những điều khoản mà mình không vừa ý suốt mấy giờ đồng hồ, việc đó yêu cầu hai bên lại phải thương thảo thêm một lần nữa để thống nhất ý kiến, có thể nói, có miệng lưỡi dẻo quẹo của luật sư Trần giúp sức nên bản hợp đồng của Mục Hành trở thành bản hợp đồng lời nhất của SK từ trước đến nay.
Có vài điều khoản thậm chí còn không khác gì đáng kể so với trong hợp đồng với siêu sao ảnh đế.
Bởi vậy khi hội nghị chấm dứt, luật sư Trần vẫn có chút tiếc nuối oán hận nói thật ra vẫn có thể tranh thủ thêm chút đỉnh nữa, thế là mặt của luật sư và công ty chủ quản đều đen xì lại.
Thật sự là lòng tham không đáy, tụi bây còn gì không muốn giành nữa!
Lý Đường vẫn phải ra vẻ vui tươi hớn hở, "Tôi cũng không rõ luật pháp lắm, mấy chuyện này đều giao cho họ cả đi, cậu cũng nói rồi đấy, ích lợi của cậu với ích lợi của SK là một, thật ra chuyện người đại diện của cậu đáng lý ra tôi đã định trực tiếp đến tạ lỗi với cậu rồi, đó là sơ sót của công ty, khiến cho cậu gặp phiền toái lớn như thế."
Mục Hành nghe vậy thì không thể hiện chút cảm xúc gì: "Tôi bình an, Trần An Di cũng nhận được trừng phạt thích đáng rồi, chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa."
"Về sau phải chú ý an toàn hơn, không phải Trần An Di và Tề Tiệm Đường đã vượt ngục rồi sao, cảnh sát mặc dù đang treo thưởng truy nã nhưng chỉ sợ bọn họ sẽ lén trả thù cậu."
Mục Hành cười, không giải thích thêm bất cứ điều gì, bởi hắn biết rõ, nguy hiểm do họ Trần và Tề gây nên đã bị tiêu trừ triệt để, chúng vĩnh viễn không thể xuất hiện trở lại được nữa.
Lý Đường dùng nụ cười giảm bớt bầu không khí, lúc này trong phòng họp chỉ còn hai người bọn họ, khi ra đến cửa, Lý Đường đột nhiên nói: "Tôi thiếu chút quên mất, công ty đã sắp xếp người đại diện khác cho cậu, cô ấy đang ở SK, cậu có muốn gặp không?"
Vi tỏ vẻ thành ý, SK đặc biệt sắp xếp cho Mục Hành một phòng làm việc độc lập, chúng trang bị đoàn đội chuyên nghiệp cho hắn, đây hiển nhiên là một dấu hiệu tốt, biểu thị SK bắt đầu trợ giúp toàn lực cho Mục Hành, mượn cách thức từ trong sáng lẫn ngoài tối để khiến cho Mục Hành nhanh chóng nổi tiếng.
Chỉ cần loại bỏ được nguy cơ thì chuyện này đối với SK không phải là chuyện khó.
Mục Hành gặp được người đại diện mới của mình trong phòng làm việc, là một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, lúc cười còn để lộ hai lúm đồng tiền trên má, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng dịu dàng tao nhã.
Cô đang cúi đầu làm bản kế hoạch, nghe thấy tiếng đẩy cửa thì ngẩng đầu nhìn về phía Mục Hành, lập tức có chút vui mừng đứng lên, chủ động vươn tay với Mục Hành.
Cười nói: "Anh Mục, chào anh, em là người đại diện mới của anh, hy vọng sau này có thể hợp tác vui vẻ với anh, em tên là Đậu Thiến, anh có thể gọi em là Thiến Thiến."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -