Chương 3: Khiếp sợ
Đương nhiên Mục Hành không hề ngoan ngoãn nghe lời, từ lúc hắn sinh ra đến nay vẫn không biết hai chữ này viết như thế nào, hắn dùng tay trái chống thân thể lên, tay phải dùng sức nắm chặt tay Triệu Qua, phục vụ quên mình dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Tình huống hiện tại nguy cấp thế này mà người còn xằng bậy, mau cùng trẫm —— ta về thôi, chậm nữa là không kịp mất."
Triệu Qua hất tay Mục Hành, nhặt cà vạt bên giường lưu loát trói hai tay hắn ra sau lưng. Mục Hành năm lần bảy lượt làm trò khiến cho anh có chút mất kiên nhẫn, ít nhất sắc mặt Triệu Qua lúc này không còn dễ nhìn như trước nữa.
Cả người trần trụi, hai chân bị nâng lên; tư thế quen thuộc khiến cho Mục Hành biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Hắn khó có thể tin được nhìn Triệu Qua chằm chằm, giống như không thể xác định sự việc này có đang diễn ra thật hay không.
"Triệu Qua, ngươi điên rồi sao?! Mau thả ta ra!"
Người đàn ông bị gọi là Triệu Qua uy hiếp lườm Mục Hành một cái, tay anh ta giữ chặt hai chân Mục Hành khiến cho đối phương không thể động đậy, tư thế hiện tại của cả hai cực kỳ ái muội. Nơi sâu thẳm nhất trong mắt Mục Hành cũng có dục niệm, đôi mắt ngăm đen nọ mẹ nó quá mức động nhân, cả người Triệu Qua dấy lên dục hỏa hừng hực, hận không thể ăn sạch sẽ tất cả mọi thứ của người nằm dưới thân, nào có đạo lý chịu thả người ta đi.
Mục Hành rất sốt ruột, hắn trì hoãn ở đây đã lâu, không biết hương kia đã tàn chưa, nhất thời tức đến khó thở cả giận nói: "Ngươi muốn ta chết ở địa ngục này sao!"
"Triệu Qua! Ngươi đúng là cái đồ đầu óc dâm loạn khốn nạn! Mau dừng lại cho trẫm!"
"..."
Một lát sau, Mục Hành thở hổn hển, "Triệu Qua, ngươi mà muốn chết thì trẫm thành toàn cho ngươi, mau buông trẫm ra! Trẫm tìm được ngươi khó biết bao nhiêu! Thế mà ngươi lại như vậy —— ưm?" Những lời còn lại bởi vì khoái cảm đánh thẳng lên yết hầu nên hắn không nói được thành lời.
Hai tay bị trói ra sau lưng của Mục Hành nắm chặt chăn đơn, trên trán lấm tấm mồ hôi chảy xuôi theo gò má xuống ga nệm. Thân thể cấm dục dài ngày do cái chết của hoàng hậu dễ dàng bị khơi lên tình dục, tư vị giống như rượu ngon được ẩm mấy tháng trời, cả người yếu ớt vô lực, như thể chìm sâu vào bể dục hoan ái phiêu phiêu dục tiên.
Lúc Mục Hành mở mắt ra lần nữa trời đã sáng choang, ánh mặt trời cũng không còn nóng rực bao phủ cả chiếc giường lớn hỗn độn, trong phòng vẫn còn mùi hôi tàn dư thoang thoảng, lúc Mục Hành tỉnh lại thì cảm giác toàn thân đau đớn đến độ tê liệt thần kinh. Hắn vùng mạnh ngồi dậy, bởi vì đau đớn xấu hổ phía sau mà trực tiếp bò xuống giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà tinh xảo, cái đèn như nhụy hoa nở rộ, vật trang trí bằng thủy tinh tua rua rủ xuống chân thật đến độ không ai có thể trốn tránh được.
—— chẳng lẽ trẫm đã chết.
Mục Hành cố ép bản thân mình tỉnh táo lại, chống đỡ cơ thể đánh giá căn phòng xa lạ mà mình đang ở, vẫn giống y xì căn phòng mà tối qua hắn đã quan sát, thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ và khác lạ, bất kể là đồ dùng hay vật trang trí nào cũng có vẻ cao nhã cách điệu, khiến cho Mục Hành kinh ngạc nhất chính là ở đây có rất nhiều vật hắn chưa từng thấy qua, ngay cả tên hay cách sử dụng hắn cũng không rõ.
Nhưng ánh mặt trời ấm áp và bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ đều nhắc nhở Mục Hành rằng nơi đây đích thực chính là nhân gian, về phần những đồ vật xa lạ quái dị trước mắt có lẽ nơi này không phải là Đại Doanh mà hắn từng sống. Điều đó có một ý nghĩa khác chính là cái danh phận hoàng đế của Mục Hành chỉ là thùng rỗng kêu to, không có kẻ nào nhận ra hắn và hắn không thể ra lệnh cho bất cứ ai được nữa.
Nhưng Mục Hành cũng chẳng để tâm đến chuyện này lắm, tối qua Triệu Qua không chịu theo hắn đi làm cho Mục Hành cứ nghĩ là mình sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, thế nên bây giờ chỉ cần còn sống là hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi, nếu trước kia hắn có thể trở thành hoàng đế thì hiện tại phải tính toán xem làm sao để sinh tồn trên cái mảnh đất xa lạ này.
Mục Hành tha cái cơ thể như thể mới bị xe ngựa nghiền qua, sau khi xăm xoi từng góc căn phòng thì đưa ra kết luận rằng Triệu Qua không có ở đây, nếu không phải vẫn nhìn thấy quần áo ném đầy trên mặt đất, đệm chăn lộn xộn thì hắn còn tưởng tối qua chỉ là một giấc mộng xuân hương diễm.
Ánh mặt trời nọ chiếu vào cửa sổ vô cùng sạch sẽ trong trẻo, xa xa nhìn lại không có bất cứ cái gì che khuất tầm mắt nhưng lúc chạm phải thì lại có cảm giác rất dày và cứng (cửa sổ thủy tinh). Mục Hành nhớ rõ tối qua hắn có cảm giác nơi này ở giữa không trung, hắn thật cẩn thận thăm dò nhìn về phía cửa sổ, đoạn choáng váng lảo đảo lùi lại, trong lòng rất dỗi kinh ngạc.
Thực lực của Đại doanh rất hùng hậu, triều đình giàu có, cùng từng xây Phật pháp cao 450 thước, nhưng bởi vì tốn tiền tốn sức lại không sử dụng thường xuyên cho nên rất ít khi xây những Phật pháp cao như vậy, càng miễn bàn đến thứ như hắn vừa chứng kiến, tầng lầu hắn đang ở không rõ là phải cao bao nhiêu mới đủ, liếc mắt nhìn xuống thấy người bên dưới chỉ bằng con kiến, càng khiến người ta khiếp sợ hơn rằng nơi này chỗ nào cũng có nhà cao, Mục Hành đếm sơ đã được không ít hơn mười tòa nhà rất cao nằm quanh đó.
Mục Hành nhanh chóng rời xa cửa sổ, từ nhỏ hắn đã có chứng sợ độ cao, đứng ở nơi cao như vậy khiến cho hắn cứ lo lắng nơi đây không đủ rắn chắc nên sẽ sụp bất cứ lúc nào.
Ngoài gian phòng ngủ này ra, Mục Hành còn phát hiện ở đây có một căn phòng nhỏ, vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy phía đối diện có một người đi về phía hắn, tướng mạo của người nọ giống hắn đến bảy tám phần, nhưng thoạt nhìn tuổi trẻ hơn, không có tóc dài, khoác áo quần sơ sài càng làm nổi bật thêm những dấu vết thân thiết loang lổ trên thân thể, khóe mắt có một mảng xanh tím, khiến cho khuôn mặt tinh xảo tuấn mĩ tăng thêm một phần cuồng dã.
Mục Hành hơi nhíu mày, rõ ràng nơi này không phải là Đại doanh nên hắn không xưng trẫm nữa, "Xin hỏi các hạ là ai?"
Người nọ cũng nhìn hắn, làm ra hành động y hệt, ngay cả lúc mở miệng nói chuyện khẩu hình miệng cũng hoàn toàn ăn khớp.
Mục Hành thấy thế thì lập tức phản ứng lại, hắn nhanh chân tiến về phía trước, quả nhiên là đụng phải một vật thể bóng loáng có chút lạnh lẽo —— đây đúng là một mặt gương! Sao lại có thể có cái gương chân thật đến thế, ngay cả lúc còn ở Đại doanh cũng chưa từng thấy.
"Đây rốt cuộc...Là nơi nào?" Mục Hành khó nén vẻ kinh ngạc.
Trước khi giải thích được tình huống này, Mục Hành thầm hạ quyết tâm không thể hành động thiếu suy nghĩ, việc cấp bách hắn cần làm lúc này là tìm Triệu Qua, người nọ mang hắn đến chỗ này thì đương nhiên phải trở về tìm hắn, nghĩ đến nơi này còn có Triệu Qua, cõi lòng thấp thỏm của Mục Hành cuối cùng cũng yên ổn lại.
Trong khoảng thời gian chờ Triệu Qua, Mục Hành đồng thời nghiêm túc sắp xếp lại tình trạng hiện tại của mình, rồi hắn lại nghĩ chuyện này thật ra cũng không khó giải thích, khả năng là lúc ấy hồn phách của hắn âm kém dương sai nhập nhầm vào cơ thể người này, lại không thể dời đi trước khi hương tắt, cho nên hồn phách mới sống trong cơ thể này để duy trì sự sống ở nhân thế, cũng không biết người nọ chết bởi vì hồn phách của hắn nhập vào hay là đã chết từ trước đó.
Lúc này Mục Hành đột nhiên nhớ tới Triệu Qua cùng hắn lên giường, thân thể này vốn không phải là của hắn, chẳng lẽ Triệu Qua lại cấu kết cùng với kẻ khác?
Mục Hành nhíu chặt mày lại, trong lòng mãnh liệt dâng lên ý định muốn điều tra cơ thể này.
Mới đầu Mục Hành cho rằng Triệu Qua sẽ trở về ngay, không nghĩ tới đợi liền một ngày đến tận khi tối mịt, hắn ngồi trên giường nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng lên ngoài cửa sổ, những cái đèn đó cắm cả trên nhà cao tầng, cũng không biết là rốt cuộc sử dụng thuật pháp quỷ bí gì.
Trên đầu giường lúc này có một cục thép kêu không ngừng, kêu đến độ Mục Hành phiền không sao chịu được, hắn cũng không biết nó phát ra tiếng kiểu gì, bèn giơ tay chọt đại lên bề mặt nó, cuối cùng cũng thành công chọt đến khi cục thép dừng kêu.
Bụng Mục Hành đã đói đến rầm rì, thật sự kiềm chế không nổi nữa bèn lết xác ra cửa, ngay cả mở cửa thôi cũng phải cố gắng tìm tòi hơn nửa ngày mới mở ra được, nơi này thật sự xa lạ với hắn, Mục Hành thận trọng từ lời nói đến việc làm, không hiểu thì nhìn người khác xem họ làm thế nào, không dám nói hay làm gì quá mức ngoại lai.
Tìm được nhà ăn tiêu phí không ít thời gian của hắn, lúc dùng bữa có không ít người chỉ trỏ xoi mói hắn, đến khi Mục Hành hung hăng trừng mắt một cái họ mới im, cố kỵ thân phận của hắn lúc này nên không dám làm ra bất cứ hành động quái dị gì, hắn cũng không biết tính tình ban đầu của thân xác này thế nào, nếu mà đột nhiên tính tình đại biến thì sẽ chọc người ta nghi kỵ.
Ở Đại doanh hắn mà cướp thân thể của người khác thế này thì sẽ bị người đời thoái mạ, trói gô lại đốt lửa thiêu chết.
Khi lên lầu Mục Hành học theo người khác đi vào một cái thùng kín mít, phát hiện cạnh cửa thùng còn viết bất nhiều ký hiệu kỳ quái.
Những ký hiệu này lúc Mục Hành ra nước ngoài đến Thiên Phương quốc đã từng nhìn thấy, lúc đấy vẫn chưa du nhập vào Đại doanh, nhưng hắn lại nhớ kỹ ý nghĩa của từng ký hiệu.
Hắn học theo ấn số tầng, trong lòng cảm khái thứ này cũng thật là tiện lợi quá, không biết là sử dụng cái gì, nếu có thể đem đến Đại doanh thì nhất định có thể ứng dụng thêm nhiều phương diện khác nữa.
Một đường không gặp trở ngại gì về đến ngoài cửa, thế nhưng Mục Hành lại không thể mở nổi cửa phòng, sau khi quan sát người khác mới phát hiện người khác đều cầm một cái thẻ, lúc mở cửa thì phải quẹt cái thẻ lên trên cửa, Mục Hành thật sự không thể hiểu được hành vi kỳ quái này của họ, nhưng cái thẻ đó thì hắn đã từng thấy, nhưng lúc ra khỏi cửa đã quên cầm theo.
May mà Mục Hành lãnh tĩnh không bị một loạt những sự việc không thể tưởng tượng này là kinh hách, những chuyện này xem ra vẫn còn trong phạm vi chấp nhận của hắn, có thể là do hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, cơ mà chuyện này còn khó có thể tin được gấp trăm ngàn lần tất cả những chuyện kia cộng lại.
Được rồi lúc còn ở dưới lầu Mục Hành có phát hiện ở đó có một vị tiếp tân, chữ viết nơi này tuy rằng tương đối kỳ quái nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể đọc được. Hắn không thể không chui vào cái thùng kia để đi xuống lầu, lần này cuối cùng cũng mở được cửa vào phòng, sau khi vào phòng Mục Hành cầm cái thẻ lên nghiên cứu nhiều lần, thật sự không thể nhìn ra được nó có gì liên hệ với cánh cửa.
Không phải chìa khóa, cũng không có chỗ cắm vào như chìa khóa, vậy thì mở cửa kiểu gì không biết?
Đêm ấy trôi qua thật an bình, Mục Hành nằm trên giường lăn lội mà không sao ngủ được, cũng lạ ở chỗ sao Triệu Qua lại không tới tìm hắn, lại lo lắng Tuần Nhi tuổi còn nhỏ không biết có đảm nhận được trọng trách này không, sớm biết như thế hắn đã sớm cho Tuần Nhi tham dự chính sự rồi, hiện giờ Tuần Nhi chỉ có một mình mẫu hậu đỡ đần, tả tướng trong triều dã tâm bừng bừng, lúc Mục Hành còn tại vị thì tả tướng chưa dám hành động thiếu suy nghĩ gì, hiện giờ không biết Tuần Nhi có thể trấn trụ nổi vị tả tướng lòng dạ muôn thú này không.
Mục Hành lúc trước giữ lại tả tưởng vì lão ta đầy bụng kinh luân, túc trí đa mưu, nào ngờ hiện tại lại biến thành tự tạo một cục u ác tính trên con đường cầm quyền của Tuần Nhi.
Hôm sau Mục Hành bị tiếng chuông cửa dồn dập đinh tai đánh thức, hắn ngồi bật dậy, nhanh tay chỉnh lại dung nhan, đồng thời vuốt thẳng áo quần đơn bạc trên người mình, miễn cưỡng che đậy dấu vết ám muội vẫn chưa tan đi trên cổ.
Làm xong Mục Hành bèn nhích người ra mở cửa, người này nếu đã đến tìm thân thể này thì đương nhiên là có liên quan đến hắn, là người quen đầu tiên của hắn khi nhập vào cơ thể mới này, Mục Hành tất nhiên là phải mượn cơ hội này để thăm dò tin tức của chủ nhân thân thể, chuyện này cực kỳ có lợi cho hắn nếu muốn nhanh chóng thay thế chủ nhân thân thể này.
Mục Hành khó có dịp không cái giá ra oai, còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ai ngờ người vào cửa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đập một chồng giấy vào mặt Mục Hành, không đợi Mục Hành phản ứng đã cuồng loạn phát tiết: "Mục Hành cậu có lầm hay không! Chơi trò mất tích với chị xong không định lăn lội nữa đúng không?! Truyền thông hai ngày trước còn đăng tin cậu không xuất hiện là ngoài ý muốn, mẹ cậu trái lại còn tấm tắc khen, thế mà hôm qua lại dám nhàn rỗi ngồi trong khách sạn ăn tối, nhìn xem truyền thông đưa tin về cậu có bao nhiêu khó nghe đây này, câu còn dám tắt điện thoại của chị! Mục Hành chị cảnh cáo cậu, đừng có thử thách sự nhẫn nại của chị thêm lần nào nữa, cái loại ngôi sao hạng ba như cậu mà cũng có thể bò lên được giường của tổng giám đốc Triệu đã là cao phúc rồi, còn không nhanh chóng thừa dịp tổng giám đốc Triệu chưa chán kiếm tí lợi ích đi, bùn nhão không dính được lên tường, cậu thế mà còn muốn nổi? Nằm mơ đi!"
Chưa từng có ai dám làm càn trước mặt Mục Hành như thế, hắn liều mạng lắm mới ngăn được cái người vẫn còn muốn xúc động hơn nữa nọ, cơ mà mặt mũi lại âm trầm đáng sợ, mang theo sự lạnh lùng ngoan lệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -