Chương 9:
Lần đi Nam Cương này mất gần một tháng, hai tháng sau đã diễn ra đại hội luận bàn rồi, võ lâm nhân sĩ phần lớn là đều rảnh rỗi đến cực điểm, không có việc gì làm nên mới khơi ra vài chuyện nhỏ nhặt để đấu đá nhau, thế nên hiện giờ bọn họ khi thì chạy đi đuổi bắt kẻ nào đó giang đương đại đạo, khi thì chạy lại xử lý hái hoa tặc linh tinh. Lòng người thì lại chẳng nhàn rỗi, ai cũng bô bô mồm đòi thay trời hành đạo, bất quá cũng chỉ vì muốn có được cái danh đại nhân đại nghĩa mà thôi.
Quân Hàn Tâm mặc dù khinh thường loại chuyện này, lại bất đắc dĩ phải ra mặt nhiều lần, bắt xong kẻ xấu thì ngay cả mặt cũng chẳng thèm chường ra. Bởi vậy trên giang hồ, mọi người đều ai cũng biết Tiễn Tình công tử nhưng lại có ít người nhìn qua mặt hắn, ba chữ Quân Hàn Tâm này cũng giống như thái độ làm người của hắn.
Phong Tuyết Nguyệt mỗi ngày đều chạy lên núi, chạy đến độ đầu Quân Hàn Tâm đau ơi là đau. Mưa cứ rơi mãi, triền núi lầy lội, sợ nó bị thương, vật nhỏ ấy cố tình lại chẳng nói chẳng rằng, rõ là hôm nay đồng ý không đi nữa rồi thế mà hôm sau vẫn lấm la lấm lét chạy mất.
Quân Hàn Tâm nói mãi chẳng được, đành phải đuổi theo y.
Quân Hàn Tâm mới vừa luyện công xong, thu liễm chân khí, Phong Tuyết Nguyệt đã trở lại. Vẻ mặt ủy khuất đứng ở cửa, một bàn tay bụm mặt, một tay nắm chặt áo quần. Thoắt cái cúi gằm xuống, mái tóc dài đen bóng rũ xuống, che khuất một phần mặt nó.
Quân Hàn Tâm nhíu mày cười nói: "Gặp chuyện gì à?" Dứt lời nhẹ nhàng đi qua cầm tay y lên.
Phong Tuyết Nguyệt gắt gao che mặt, nước mắt rơi xuống liên tục.
Quân Hàn Tâm trầm mặt gắt gao mím chặt môi, tay dung lực mạnh thêm chút nữa đã kéo được tay y ra. Thấy trên giương mặt trắng nõn trơn mềm của nó có một vết rách lớn, miệng vết thương không sâu nhưng máu vẫn chảy ra đều đều.
Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng, trách mắng: "Không phải đã sớm bảo ngươi đừng chạy loạn lên núi nữa hay sao?"
Phong Tuyết Nguyệt bị hắn mắng càng thêm ủy khuất, khóc ôm lấy thắt lưng hắn : "Ca ca, mặt của ta đau quá."
Quân Hàn Tâm thấy y khóc, lòng có chút rối loạn, ôm y vỗ nhè nhẹ lên lưng, dỗ dành nói: "Không đau không đau, ca ca bôi thuốc cho ngươi, sau này phải nghe lời nhé?"
"Dạ..." Âm cuối mềm mại kéo dài, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Quân Hàn Tâm ôm y ngồi xuống, dùng khăn mặt bằng tơ lụa thấm nước tinh tế lau sạch rồi mới lại cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên.
Bị Quân Hàn Tâm ôm hình như sẽ không đau nữa, y lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ, đoạn đưa cho Quân Hàn Tâm, đôi mắt cong cong: "Ca ca, ta mới tìm được cái này đấy."
"Là cái gì vậy?" Tùy ý liếc liếc mắt một cái, cũng không ngừng động tác trên tay.
Phong Tuyết Nguyệt cười mang theo chút kiêu ngạo: "Chân khí trong cơ thể ca ca vẫn không lưu thông, cái này có thể khống chế."
Động tác nơi tay dừng một chút, khóe miệng nhếch lên, tà mị cười nói: "Thích ca ca như thế ?" Cầm tay y : "Nếu đã tìm được rồi, sau này không được chạy loạn nữa, đã bị thương thành thế này rồi." Nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương kia, môi như cánh hoa miết nhẹ qua lại, cảm giác thiên hạ trong lồng ngực mình run lên thì buông ra
Vật nhỏ sao lại có cảm giác dễ dàng như thế chứ, sau này chớ không phải là phải ủy khuất chính mình sao?
Hai người im lặng trong chốc lát, Thư Nghiễm vội vội vàng tiêu sái tiến vào, nhìn thấy Quân Hàn Tâm thì cung kính nói: "Công tử, có khách…” Dứt lời lại liếc mắt nhìn Phong Tuyết Nguyệt một cái, vẻ mặt kích động.
Quân Hàn Tâm nhíu mày cười nói: "Hoảng cái gì, là ai?"
Thư Nghiễm biết vâng lời nói: "Là Ly công tử… "
Quân Hàn Tâm sửng sốt, vẻ mặt kinh hỉ, lập tức buông Phong Tuyết Nguyệt ra bước ra ngoài.
Phong Tuyết Nguyệt mặt đầy nghi hoặc, vội vàng đứng dậy vừa hô "Ca ca" vừa đi theo ra ngoài. Thư Nghiễm thở dài chứ chẳng cười nữa, vội vàng ngăn y lại, cười nói: "Phong công tử bị thương, vẫn là nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi, bằng không công tử sốt ruột, đến lúc đó lại mất hứng."
Phong Tuyết Nguyệt nghiêng đầu: "Sao ngươi lại gọi ta là Phong công tử vậy, gọi ta là Phong Tuyết Nguyệt đi. Thư Nghiễm ta đi tìm ca ca !"
Khóe miệng Thư Nghiễn run rẩy, sao người này nghe mỗi nửa đầu thế! Mới vừa lấy lại tinh thần đã không thấy thân ảnh Phong Tuyết Nguyệt đâu nữa.
Quân Hàn Tâm vừa vào tới cửa, Ly Tán lập tức khinh thường liếc nhìn hắn một cái, lạnh lạnh nói: "Không ở cùng tiểu tình nhân của ngươi à?" Vừa nói vừa uống trà.
"Tiểu Tán Nhi, ngươi chớ không phải ghen tị đó chứ, bất quá chỉ là một tên luyến đồng mà thôi, nếu ngươi không thích thì ta ném đi nhé." Nói xong liền tiến lên đứng cạnh y.
Thân hình Ly Tán chợt lóe hừ lạnh một tiếng nói: "Miễn, ta không có phúc hưởng đâu."
Quân Hàn Tâm không thèm để ý nhíu mày, cười hỏi: "Vậy hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì thế?"
Ly Tán dù sao cũng có tâm tính trẻ nhỏ, chỉ chốc lát sau đã thay đổi bộ dáng, nhăn nhó nửa ngày mới ngập ngừng nói: "Luận bàn đại hội, giáo chủ phái ta đi tham gia... Ngươi đừng đánh... đánh ta." Vặn vẹo ngón tay, bộ dáng rất mất tự nhiên.
Quân Hàn Tâm bật cười, thì ra là sợ đánh mất mặt mũi, quả nhiên là tâm tính trẻ con a, Ly Tán này từ nhỏ đã tập võ, mặc dù không bì kịp với Ly Uyên có thiên phú, nhưng cũng được tình là gần gần cao thủ, nhưng đây là lần đầu lộ diện trước giang hồ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, còn nữa Ly Tán là đại biểu cả Hoa Ảnh Giáo, nếu là thua thảm quá, khó tránh khỏi bị người khác làm đầu đề câu chuyện.
Sủng nịch nhìn y, thừa dịp y không chú ý thì vươn tay kéo người vào trong lồng ngực, cười cười mổ mổ hai má y. Ly Tán cả kinh vội vàng hắn đẩy ra, duỗi tay ra l muốn tát hắn, cảnh tượng này cũng không biết đã phát sinh bao nhiêu lần, Quân Hàn Tâm cười xem nhẹ, có vẻ đã quen với điều này, đoạn cầm lấy cổ tay y cười nói: "Yên tâm, mèo hoang nhỏ của ta, hôm ấy ca ca nhất định sẽ không đánh ngươi, nếu ai bắt nạt ngươi, ca ca nhất định báo thù cho ngươi."
Ly Tán cười thu tay lại, nâng mi nhìn người trước mặt mình: "Ngươi lo cho bản thân mình trước đi, còn nữa, đại ca ta nói rồi, nếu không giành được vị trí đầu bảng thì chịu phạt theo cung quy.” Dứt lời tiêu sái nhanh chân ra ngoài, đi tới cửa thì đụng ngay Phong Tuyết Nguyệt.
Vành mắt Phong Tuyết Nguyệt hồng lên, nước mắt giống như chuỗi trân châu bị đứt cứ rơi xuống từng giọt từng giọt, môi hồng như cánh hoa bị cắn chặt, sắc mặt y trắng nhợt như một tờ giấy.
Ly Tán cười hì hì nâng cằm y lên, bĩu môi nói: "Vật nhỏ thật xinh đẹp, đừng khóc, ca ca thương ngươi nga." Dứt lời hôn lên môi y rồi cười ha ha đi mất.
Quân Hàn Tâm mím môi đứng tại đó không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm.
Phong Tuyết Nguyệt hít hít cái mũi, đi đến trước mặt hắn thì dừng lại, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nức nở gọi: "Ca ca..."
Quân Hàn Tâm mím môi, cười lạnh một tiếng nói: "Muốn nói gì?"
Chậm rãi bắt lấy cánh tay, nhẹ nhàng kéo đầu ngón tay Quân Hàn Tâm, hít hít cái mũi hồng suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Ca ca, sao ngươi lại hôn anh ta thế?”
Quân Hàn Tâm phẩy tay y ra, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai mà dám so đo với y chứ?” Nói xong vung tay áo ra ngoài, lúc vào phòng còn sập cửa thật mạnh.
Trong lòng hắn đau vô cùng, không rõ bản thân mình bị sao nữa, lúc nhìn thấy Phong Tuyết Nguyệt đứng ở bậc thềm, lòng hắn thế nhưng lại thấy khủng hoảng và hối hận vô cùng, giờ lại đến đau đớn.
Phong Tuyết Nguyệt gần như si mê mình, chỉ cần dỗ dành dăm câu sẽ lại vui vẻ như trước, nhưng lời nói ra miệng lại không kiềm chế nổi, thẹn quá hóa giận nên mới nói những lời đau lòng ấy.
Nhốt mình trong lòng thật lâu, cho đến khi mưa to tầm tã mới giật mình tỉnh táo lại, đẩy cửa gọi Thư Nhiễm.
"Người đâu?" Thản nhiên hỏi, biểu tình không quan tâm, nhưng trong mắt lại tràn ngập sắc thái khẩn trương.
Thư Nghiễm cúi đầu ngập ngừng nói: "Chạy đi rồi, ta ngăn không được."
Quân Hàn Tâm cả kinh, mắng: "Phế vật." Nói xong liền vọt vào trong màn mưa, vẻ mặt khẩn trương, cũng không cố kị giọt mưa lạnh lẽo tiến vào trong quần áo.
Tìm đã lâu mà vẫn không thấy, tóc đen hoàn toàn bị mưa làm cho ướt sũng, dính sát vào người. Tay áo dài bị nắm chặt trong tay, thân hình không ngừng biến hóa trong màn mưa, tìm hết chỗ này đến chỗ khác.
Tầm nhìn mơ hồ, một giọt mưa lạnh chui vào trong mắt khiến mắt hắn híp lại, mãi lâu sau mới thấy được hình bóng thiếu niên nọ dưới màn sương mù.
Phong Tuyết Nguyệt cuộn thân thể lại tránh ở dưới tàng cây, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, mặt mũi dính đầy bọt nước, phân không rõ là mưa hay là lệ, cơ thể nhỏ gầy bị hơi đêm lạnh thổi vào khiến cho run rẩy không ngừng nom thật đáng thương. Nó cúi đầu chẳng nhúc nhích gì, cơ thể lạnh đến run rẩy.
Quân Hàn Tâm nghẹn ngào một chút, tâm mềm mại, giống như bị người ta kì dao xuống cắt, đau đến run rẩy. Nhẹ nhàng tiêu sái đi đến trước mặt y ngồi xổm xuống.
Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vô thần nhìn hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Ca ca, có phải ca không cần Tuyết Nguyệt nữa hay không."
Quân Hàn Tâm há miệng thở dốc cuối cùng chẳng nói nổi lời nào, cánh tay vươn ra ôm chặt lấy Phong Tuyết Nguyệt. Người trong lồng ngực đột nhiên thả lỏng thân thể, cả sức nặng đều đặt trên người chính mình.
"Tuyết Nguyệt, chúng ta trở về rồi nói nha?" Nhẹ nhàng nói bên tai y, giọng rất dịu dàng
Phong Tuyết Nguyệt vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng, cả thở cũng rất khó khăn
Quân Hàn Tâm có chút không kiên nhẫn, cả giận nói: "Ta nói chuyện tử tế thì ngươi không nghe, thế thì kệ ngươi tự sinh tự diệt đấy! Ngươi cho mình là ai trước mặt Quân Hàn Tâm ta chứ!" Nói xong đẩy mạnh Phong Tuyết Nguyệt ra, còn mình đứng lên.
Phong Tuyết Nguyệt bị đẩy ra thì ngã mạnh xuống mặt đất.
Quân Hàn Tâm vốn đã xoay người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, lập tức khẩn trương quay người lại, chỉ thấy Phong Tuyết Nguyệt nằm song xoài trên mặt đất không hề có sinh khí, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Quân Hàn Tâm oán hận chửi nhỏ một tiếng, lập tức ôm lấy y, nhưng lại phát hiện cả người Phong Tuyết Nguyệt nóng hầm hập. Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi tự lẩm bẩm chửi mình, mới vừa rồi ôm nó sao không chú ý tới điểm này.
Ôm ngang lấy y rồi lập tức thi triển thân hình bay về phía Tiễn Tình Cư, quần áo ướt đẫm của Phong Tuyết Nguyệt đã được thay đổi, toàn thân nó đỏ ửng, nằm trong bọc chăn thì thào mấy lời vô nghĩa.
Quân Hàn Tâm ngồi trên mép giường, cầm khăn mặt chà lau mái tóc dài ướt đẫm của y, mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn xoáy vào Phong Tuyết Nguyệt.
Vật nhỏ sinh bệnh, một chút sinh khí cũng không có, khóe mắt còn có giọt lệ thủy, ngủ cũng không an ổn, hắn nghe được ra được nó nhiều lần nhỏ giọng gọi tên mình. Miệng vết thương vì dính nước nên hình như bị sinh mủ, bôi thuốc thật cẩn thận rồi mà trong lòng vẫn đau.
Thư Nghiễm bưng thuốc tới , Phong Tuyết Nguyệt ăn một ngụm thì thấy đắng đến độ cái mặt nhỏ nhăn cả vào, sau đó cắn chặt răng. Quân Hàn Tâm khuyên chẳng được, lúc này vật nhỏ thật tùy hứng.
Nhìn qua bát dược đen sì sì kia, ngay cả bản thân hắn cũng không khỏi nhíu mày, phất phất tay cho Thư Nghiễm ra ngoài. Dùng thìa trước hết bỏ một ngụm vào miệng mình đã rồi mới cúi người cậy mở môi y đẩy thuốc vào. Do phát sốt, độ ấm nơi khoang miệng cũng tăng lên, đúng là thoải mái vô cùng, đến khi hắn định rời đi, Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên kéo hắn trở lại lả lướt chẳng chịu buông.
Nửa bón nửa hôn nửa ngày mới uống xong một bát thuốc.
"Ca ca... Ca ca...Nóng quá..." Phong Tuyết Nguyệt nhăn mặt, hít hít cái mũi, hai tay chui ra khỏi chân, chân liều mạng đạp chăn.
Quân Hàn Tâm không thể nề hà kéo chăn qua dịu dàng đắp lại cho y, vẻ mặt Phong Tuyết Nguyệt đầy khổ sở vô ý thức tiếp tục đá chăn.
Quân Hàn Tâm há miệng cởi áo ngoài ra tiến vào ổ chăn mạnh mẽ ôm chặt lấy y, lại kéo chăn bao lấy cả hai người.
Thiên hạ trong lồng ngực có nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa chăn cũng rất nặng, thập phần oi bức, Quân Hàn Tâm nhíu nhíu mày, nhẫn nại cảm giác không thoải mái toàn thân này.
Thấy vẻ mặt Phong Tuyết Nguyệt nom rất thống khổ, sắc mặt y càng thêm dịu dàng. Nhẹ nhàng hôm lên môi y, cánh môi như cánh hoa vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Phong Tuyết Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Là do ca ca không tốt, bảo bối đừng giận nhé?”
Vì đương đêm khuya thanh tĩnh nên câu này của hắn lại càng vang vọng hơn, mưa bên ngoài không biết đã ngừng từ lúc nào, Quân Hàn Tâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, theo Phong Tuyết Nguyệt tiến nhập mộng đẹp.
-
Lúc Phong Tuyết Nguyệt tỉnh lại vẫn bị Quân Hàn Tâm ôm vào trong ngực, y vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt Quân Hàn Tâm lúc ngủ, lông mi thật dài giống một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng rung động.
Hoảng hốt nhớ rõ tối qua Quân Hàn Tâm vẫn canh giữ ở bên người mình, ngẫm lại lại cảm thấy ngày hôm qua là do mình chuyện bé xé ra to, trách không được ca ca lại giận. Trước kia lúc mình còn ở Nam Cương cũng đã hôn lên mặt nam tử ca ca nhiều lần, nhưng sau này có ca ca rồi thì không thân thiết với người khác nữa. Có lẽ người kia là bạn thân của ca ca, sao mình lại giận ca ca như thế, ca ca nhất định sẽ khó chịu.
Miên man suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nở nụ cười, cơ mà ấy, ca ca đối với mình tốt đến thế, sao có thể không thích mình được.
Quân Hàn Tâm vừa tỉnh đã thấy Phong Tuyết Nguyệt nghệt mặt nhìn mình, thấy mình tỉnh thì sợ hãi lui lại. Trong lòng phiền giận, vừa định phát tác, Phong Tuyết Nguyệt lại đột nhiên hôn khóe môi hắn, sợ hãi nhìn hắn, yếu ớt nói: "Ca ca... Ca đừng giận ta nữa có được không… "
Quân Hàn Tâm trề môi từ chối cho ý kiến.
Phong Tuyết Nguyệt nóng nảy, nghĩ đến Quân Hàn Tâm còn đang giận, mắt lại ứ nước, cơ thể xích lại gần mềm mại nói: “Sau này ta sẽ không giận dỗi linh tinh nữa, ca ca đừng giận, Tuyết Nguyệt rất thích ca ca."
Phiền muộn và nôn nóng nháy mắt tan thành mây khói, cười ôm chặt y, lại trầm mặt, nâng cằm y lên cố ý làm y khó xử: "Hôm qua anh ta hôn ngươi chỗ nào" Trong nháy mắt lại thay bằng cái vẻ lạnh như băng.
Phong Tuyết Nguyệt làm sao dám nghĩ Quân Hàn Tâm không tốt, trong tự trách vô cùng, hôm qua ngốc nghếch đứng đó không biết trốn đâu, trách không được ca ca lại giật. Ôm thắt lưng Quân Hàn Tâm vội vàng nói: "Ca ca, ta, ta không phải...A...A... "
Môi lập tức bị che lại, cái hôn cuồng nhiệt kéo đến, đầu lưỡi điên cuồng quấn quanh như muốn nuốt mình vào bụng mới hả, nước bọt tràn khỏi khóe miệng chảy vào trong lồng ngực, nhìn rất dâm mĩ.
Lòng Quân Hàn Tâm rối loạn, do hắn nhớ rõ hôm qua trong nháy mắt đó hắn đã ghen, nhưng lại không phân biệt rõ vì ai. Thầm nghĩ phải hung hăng hôn môi Phong Tuyết Nguyệt, thật hung hăng, hung hăng vào…
Thật sự muốn nhốt y vào trong lồng ngực mình.
Cả hai đều có chút động tình, hơi thở dần dần trở nên bất ổn.
Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi, mấy ngày nay đều thân thiết với Quân Hàn Tâm, có chút thực tủy biết vị, thân thể nổi lên cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu nhìn sâu vào Quân Hàn Tâm, nhẹ nhàng gọi: "Ca ca..." Hai gò má phấn hồng, trong mắt đã có hơi tình dục.
Quân Hàn Tâm lật người đặt y dưới thân, nâng môi cười hỏi: "Muốn à?"
Phong Tuyết Nguyệt đỏ bừng khuôn mặt, nhưng vẫn gật gật đầu.
Hôm qua lo lắng thế nào y vẫn còn nhớ rõ, cảm giác ấy như thể lòng dạ trống trơn, khó chịu đến độ cả người chẳng còn sức song. Đầu lưỡi hắn lướt qua đôi môi mềm mại như cánh hoa của y, mút vào dâm mĩ. Đầu ngón tay tìm đến đầu vú đáng yêu, thiên hạ dưới thân nhẹ nhàng run lên, yếu ớt rên rỉ.
Quân Hàn Tâm hôn lên cần cổ trắng nõn của y, mút mạnh vào, đoạn chậm rãi chuyển qua xương quai xanh để day day cắn, động tác vừa thong thả vừa dịu dàng.
Hạ vài nụ hôn xuống ngực y, dùng đầu lưỡi khẽ liếm ngực. Quân Hàn Tâm cười khẽ: "Nơi này của Tuyết Nguyệt đáng yêu quá." Nói xong thì ngậm vội vào, dùng sức mút, cảm nhận hạt đậu trong miệng mình lớn dần lên, hắn há miệng buông ra, trên đầu vú y dính đầy nước bót, sang bóng đáng yêu vô cùng.
Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần làm chuyện này, Phong Tuyết Nguyệt vẫn ngây ngô như trước, thân thể nhẹ nhàng rung động. Một bên thù du bị cắn vừa đỏ vừa sưng, bên kia lại cô đơn lẻ lỏi, được Quân Hàn Tâm thổi một hơi thì run rẩy đứng lên, như là nóng lòng muốn được trìu mến.
"Ca ca... Bên kia... " Thấy Quân Hàn Tâm chậm chạp không động thủ, Phong Tuyết Nguyệt rốt cục nhịn không được, hơi hơi vực người dậy đưa đầu vú vào miệng Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, thuận theo ý y.
Khoái cảm quá lớn khiến Phong Tuyết Nguyệt khó có thể chịu nổi, hai tay ôm lấy đầu Quân Hàn Tâm, miệng phát ra âm thanh động tình.
Ngón tay tiêm dài chạy dọc theo khoảng da thịt tuyết trắng, tới giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa đỉnh ngọc hành, cái tay xấu xa chặn lỗ nhỏ lại rồi gảy nhè nhẹ. Rõ ràng kẻ bị vuốt ve là Phong Tuyết Nguyệt nhưng hơi thở của Quân Hàn Tâm lại càng thêm ồ ồ. Hạ thân khởi động, thấy vẻ mặt Phong Tuyết Nguyệt sương mù, trong mắt đã có bộ dáng tình dục, trong thân thể liền dâng lên một dòng nước ấm.
Da thịt trắng noãn như tuyết, trơn bóng mềm mại, đầu vú ngọc hành và hoa huyệt đều có màu phấn hồng tự nhiên, khiến người ta khó có thể kìm lòng.
"Tuyết Nguyệt, giúp ca ca ngậm một chút được không?" Ý xấu của hắn ở chỗ ngay lúc này lại sờ sờ đầu vú y.
Phong Tuyết Nguyệt đương nhiên sẽ chẳng cự tuyệt, cho dù ngượng ngùng nhưng vẫn đứng lên quỳ ghé vào giữa hai chân hắn, hé ra miệng ngậm cả vào, đầu lưỡi đảo qua đảo lại lỗ nhỏ nơi đỉnh phân thân.
Quân Hàn Tâm kéo hai tay y tới vuốt ve hai túi cầu
Phong Tuyết Nguyệt nhắm mắt lại, mỗi lần đều nuốt tới tận gốc. Phân thân phình lớn ở trong miệng, vô cùng khó chịu, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện ca ca thấy thích thì y lại thấy vui.
Quân Hàn Tâm véo cái mông tuyết trắng của y, đột nhiên cho một ngón tay vào, Phong Tuyết Nguyệt ưm một tiếng, cơ thể run rẩy, động tác trong tay cũng dừng lại.
Quân Hàn Tâm nổi lên ý xấu bắt đầu va chạm vách tường, làm cho Phong Tuyết Nguyệt thở gấp liên tục.
Phong Tuyết Nguyệt phun ra nuốt vào vài cái, Quân Hàn Tâm đột nhiên lại tham nhập thêm một ngón tay vào, Phong Tuyết Nguyệt sướng phát run, cái mông theo bản năng co rút lại, răng nanh nhẹ nhàng lướt qua phân thân đang nóng đến phát trướng lên .
Quân Hàn Tâm gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ đều bắn vào trong miệng Phong Tuyết Nguyệt. Toàn thân sảng khoái thở ra một hơi, hạ thắt lưng kéo Phong Tuyết Nguyệt tới gần, lau bạch trọc ở miệng y đi, cười nói: "Là ca ca không tốt, mau nhổ ra nào."
Nào biết Phong Tuyết Nguyệt thế nhưng lại kịch liệt lắc đầu, má nó phồng to, lui lại chậm rãi nuốt xuống. Quân Hàn Tâm thở dài ôm y, nhẹ nhàng xoa xoa hai má y, "Tuyết Nguyệt rất đáng yêu."
_______________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -