Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

[Re-up] Hối tình - 5

Chương 5:

Quân Hàn Tâm sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười cười, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của y, vươn cánh tay rảnh rỗi còn lại đi trêu đùa nhiệt khí đang run rẩy kia.

Quân Hàn Tâm cười, hỏi: "Xấu hổ gì chứ ? Ngươi không đáp ứng thì ta rất khó chịu đó." Dứt lời thì hạ môi hôn lên người y mấy cái.

Phong Tuyết Nguyệt thất thần, ca ca thế nhưng lại không hề chê cười y. Mặc cho một Phong Tuyết Nguyệt cứ ngây ngốc nằm đó, Quân Hàn Tâm đã nhanh chóng quấn lấy thân thể y...
Quân Hàn Tâm nhéo nhéo má y mấy cái, rồi nói: "Hôm nay ca ca thực sự phải hảo hảo ôm ngươi, ngươi mà còn dám chạy trốn nữa thì xem ta thu thập ngươi thế nào!" Thoáng trừng y một cái, trong mắt ngập ý cười. Hắn dừng lại một chút, rồi lại nói: "Đây chính là chuyện thân mật của phu thê đó, hiểu không?"
Thấy Phong Tuyết Nguyệt nghe xong lại bày ra vẻ mặt mê võng. Quân Hàn Tâm lại cười, kéo y ôm vào ngực, khẽ liếm cái vành tai của y mấy cái, khẽ cười nói: "Yên tâm, cứ giao hết cho ca!"

Trong lòng Phong Tuyết Nguyệt thoáng đã rõ ràng vài phần, chỉ cần ở cùng ca ca, đầu óc y sẽ trở nên mơ hồ, cái gì cũng không hiểu, cơ mà trong lòng y cũng có vài phần chờ mong cái gọi là thân mật này.

Ngồi trong lòng ngực ca ca, y cúi đầu, nhưng vô tình lại phát hiện "cái kia" của ca ca cũng đang nghênh ngang nhếch lên, lập tức cả khuôn mặt y đỏ bừng. Y dịch ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng y lẩm bẩm, "cái đó " của ca ca lớn quá.

Quân Hàn Tâm thấy y thất thần, hừ cười một tiếng rồi cầm lấy hoa hành của y, quả nhiên, lập tức Phong Tuyết Nguyệt rên rỉ một tiếng rồi nằm xụi lơ trong lồng ngực Quân Hàn Tâm...

Bị ca ca vuốt cái nơi ấy, xấu hổ chết mất. Rồi y lại cảm thấy đây mới thực sự là thân mật này, trong lòng bỗng có chút ngọt ngào...

Quân Hàn Tâm biết đây là lần đầu của y, biết y sợ nên không ngừng hôn, thật lâu sau cũng không động đến nơi cấm địa mê người kia.

Phong Tuyết Nguyệt tựa vào lồng ngực hắn, không ngừng thở dốc, hoa hành sau khi bị hắn trêu đùa ngày càng phình to ra. Thấy hơi thở Phong Tuyết Nguyệt hỗn loạn, hắn bày ra giọng điệu trêu đùa hỏi: "Thoải mái không?"

Y sớm đã xấu hổ không nói ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lồng ngực Quân Hàn Tâm, cúi đầu trầm ngâm một tiếng, không biết nói gì.

Quân Hàn Tâm lại cười, xấu xa thu lại cánh tay đang nghịch bảo bối. Được một lát sau, người nọ liền không chịu nổi, hạ thân trướng to đến khó chịu, vươn tay run rẩy mò mẫm xuống địa phương kia "tự xử".

"Làm gì vậy?" Xấu xa cắn cắn vành tai y, một phen giữ chặt hai tay y lại.

"Ca ca...Sờ, sờ...A...ưm!" Nức nở hai tiếng, thân thể không tự giác mà vặn vẹo, cái mông tuyết trắng không ngừng cọ cọ vào phân thân của Quân Hàn Tâm, khiến cho hắn nhẫn không nổi, thân thể cũng bắt đầu không an phận.

Chỉ nghe thấy Quân Hàn Tâm quát một tiếng, bàn tay thô ráp bắt đầu xoa nắn ngọc hành của Phong Tuyết Nguyệt.

"Ca ca...A ah...Thích quá...A ha, Phải, phải rồi, nhanh lên!" Một đạo trọc dịch nhanh chóng xuất ra, tô trắng cả đùi y lẫn ngực Quân Hàn Tâm.

Sau khoảng thời gian thư thái, rốt cục thần trí của Phong Tuyết Nguyệt cũng khôi phục lại, y cắn môi, vươn tay muốn lau đi chỗ trọc dịch trên ngực Quân Hàn Tâm. Quân Hàn Tâm nhìn bộ dạng luống cuống cùng cái vẻ hối lỗi của y mà thực muốn cười.

Đè lại cánh tay luống cuống của y, hắn cười hỏi: "Hoảng cái gì, ca ca đâu có ăn thịt ngươi?" Dứt lời lại hôn lên mặt y mấy cái, đồng thời dùng tay lướt qua từng mảng da thịt nõn nà của y, đến hạ thân y, hắn nhẹ nhàng ấn vào huyệt khẩu mấy cái, thừa dịp Phong Tuyết Nguyệt còn đang thất thần, y từ từ dùng một ngón tay tham nhập vào, huyệt khẩu khô khốc ngay lập tức gắt gao bao lấy ngón tay hắn...

"A, ca ca, ca làm gì vậy?" Y cau mũi, khẽ vặn vẹo cánh mông.

Quân Hàn Tâm cúi người, khẽ vuốt chóp mũi y mấy cái, nói: "Đừng sợ, dần dần sẽ quen thôi."

"Không thoải mái..." Y nức nở hai tiếng, vươn tay muốn gạt tay Quân Hàn Tâm ra...

Hắn mím môi nói: "Ta với ngươi đều là nam tử, nếu muốn thân mật thì chỉ còn cách này thôi." Thấy Phong Tuyết Nguyệt có chút cứng nhắc, Quân Hàn Tâm bèn nói tiếp: "Ca ca muốn thân thiết cùng ngươi, ngươi không muốn sao ?"

Phong Tuyết Nguyệt tự nhiên vội vàng lắc đầu, lại cẩn thận hỏi: "Ca ca, ca có thoải mái không?"

"Có chứ, đương nhiên rồi." Khẽ hôn lên đôi môi sưng đỏ của y: "Tuyết Nguyệt, làm như vầy, ca ca rất thoải mái."

Y cười ngại ngùng, thân thể cũng tự nhiên thả lỏng. Quân Hàn Tâm hiểu là y ngầm đồng ý, tên đã lên dây thì không thể không bắn a.

Lại thêm một ngón tay nữa nhanh chóng tiến vào. Động tác hắn làm rất ôn nhu và cẩn thận...

Phong Tuyết Nguyệt gắt gao cắn môi dưới, trong lòng y yên lặng nghĩ, ca ca thấy thoải mái là tốt rồi.

Quân Hàn Tâm nhìn bộ dáng của y, nhịn không được mà hôn lên má y mấy cái, cười nói: "Sợ cái gì chứ? Không đau đâu?"

Hoa huyệt kia vẫn còn duy trì nhan sắc màu đạm phấn, hé mở theo từng ngón tay của hắn. Thực mê người. Lúc ngón tay hắn rút ra, hoa huyệt còn hé mở ra một tầng hồng nhạt e ấp...

Cổ họng Quân Hàn Tâm nghẹn ngào, cơ hồ nhịn không được nữa, liếm liếm cánh môi khô khốc của mình rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi xinh đẹp của Phong Tuyết Nguyệt.

Phong Tuyết Nguyệt toàn thân cao thấp đều là ấn kí đau đớn, nhưng chỉ cần y nghĩ ca ca sẽ thoải mái là y sẽ cố gắng chịu đựng tất thảy, trong lòng y còn sinh ra một chút kiêu ngạo.

Hai chân y bị tách mở, khuôn mặt ửng đỏ. Cái bộ dạng y lúc này có thể khiến cho kẻ nào nhìn thấy cũng phải phun máu mũi.

Khóe miệng hắn nhếch lên, bàn tay to bắt lấy phân thân y đổi lại một tràng rên rỉ ngọn lịm của Phong Tuyết Nguyệt , y lật tức bày ra bộ dạng tận hưởng vô cùng, cũng không để ý mấy chuyện xấu hổ đâu đâu nữa.

Phân thân hắn sớm đã trướng đến phát đau, hắn rút ngón tay ra, phân thân đặt ở huyệt khẩu, nhẫn nại từng chút từng chút đem dục vọng của mình xâm nhập vào nơi chưa từng được khai mở của Phong Tuyết Nguyệt.

"A... Đau... Ô... Ca ca đau... " Thân thể y có cảm giác giống như bị xé mở, đau đến nỗi ngay cả nói cũng không rõ ràng lắm, nước mắt y chảy xuống, cánh môi nộn hồng bị cắn không còn chút huyết sắc, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

Quân Hàn Tâm vốn đã định nhẫn nại, nhưng lúc này nhìn mấy cái biểu tình phiêu nhiên của y, mấy cái ý niệm đó đã bay hết đi đâu mất rồi.

Miệng Phong Tuyết Nguyệt mở to thở dốc dần dần cũng thích ứng lại được, gặp Quân Hàn Tâm chậm chạp không chịu động, trong lòng có chút hoang mang, miệng thở dốc nhưng thẹn thùng không dám mở miệng hỏi.

Quân Hàn Tâm cúi người đặt lên đôi môi của Phong Tuyết Nguyệt một nụ hôn không hề có một tia dục vọng nào, thấy đau đớn như vậy, trong lòng hắn cũng có chút đau lòng…

"Còn đau không?" Thanh âm khàn khàn vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, hội chùa bên dưới tựa hồ đã muốn tan, ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu trong trẻo mà lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến cho hắn càng trở nên tuấn mỹ mà lại còn thêm cả vài nét nhu tình...

Phong Tuyết Nguyệt mỉm cười, thẹn thùng bỗng chốc bay đi đâu mất, ca ca đã nhẫn nại vì y đến vậy, lẽ nào mình lại không thể chấp nhận ca ca hay sao?

"Không đau." Thanh âm mềm mại, đáng yêu vang lên, y đỏ mặt cẩn thận hỏi: "Ca ca, sao ca vẫn chưa động?"

Làm hắn thiếu điều phun máu mũi nghẻo ngay tại chỗ.

Khí huyết đi thẳng xuống hạ thân. Hắn nhẫn không được nữa, hạ thân vốn đã trướng đến phát đau, hắn bắt đầu từ từ luận động.

Dục vọng to lớn bắt đầu ra vào thân thể y, từ chậm đến nhanh...

"A..." Cảm thấy được có chút đau, y rên rỉ một tiếng liền gắt gao cắn chặt môi dưới.

Phân thân ra vào phát ra tiếng dâm mĩ, từng chút một đi vào nơi sâu nhất của y, máu nóng trong cơ thể y trở nên cuồng loạn, tựa như tất thảy như vậy vẫn chưa đủ.

Thân thể y dần dần thích ứng, chân mày nhíu chặt cũng dần dần buông ra, nội vách bị ma xát dần dần lại sinh ra khoái cảm kỳ dị. Đột nhiên, nam nhân phía sau y thúc sâu một cái, y giống như bị một tia chớp đánh trúng, không hề đau đớn mà là ngập tràn trong khoái cảm...

"A.Ca ca... Ca ca..."Tiếng rên rỉ nỉ non lặp đi lặp lại, y mở đôi mắt nhuốm màu phong vị ra, nam tử tuấn mỹ kia đang ở trên thân mình mạnh mẽ rong ruổi, làn da trắng ngần phủ một lớp mồ hôi, mái tóc đen tuyền mềm mại rủ xuống, cọ cọ vào mặt y, còn chân y hiện đang vắt ngang thắt lưng hắn..

Khuôn mặt phấn hồng của Phong Tuyết Nguyệt càng đỏ thêm, ngượng ngùng cúi đầu xuống...

Quân Hàn Tâm thấy y không còn bày ra nét mặt thống khổ, liền nảy ra ý muốn trêu đùa, nâng cằm y lên, hôn mấy cái rồi hỏi: "Thoải mái chứ?"

"A?"

Quân Hàn Tâm xấu xa khẽ động vào đỉnh nổi lên màu đỏ nhạt của y một cái, Phong Tuyết Nguyệt lật tức liên tục rên rỉ đáp: "A...Thoải mái...A ca ca... Aha... Ưm a..." Thanh âm ngập trong khoái cảm, phân thân ngây ngô càng ngày càng phình to ra...

Quân Hàn Tâm cúi người ngậm lấy quả hồng anh đáng yêu kia vào miệng, mãnh liệt cắn mút, người dưới thân lại thở gấp liên tục, y khó khăn nói : "Ca ca... Không cần... Aha...Nơi đó..." Thân thể tràn ngập khoái cảm kỳ dị, linh hồn tựa hồ đã bay ra ngoài, thân thể dường như không phải của y nữa. Theo bản năng y vươn tay ôm lấy cổ Quân Hàn Tâm, dâng hồng anh lên miệng hắn đòi hỏi.

Quân Hàn Tâm liếm môi, lại một lần nữa cúi xuống đáp ứng y, tay kia không hề nhàn rỗi, vươn xuống hạ thân y nhẹ nhàng xoa nắn. Nhưng động tác dưới hạ thân hắn vẫn không hề dừng lại, vẫn mạnh mẽ tiến công, chỉ thấy thắt lưng nhỏ gầy của Phong Tuyết Nguyệt không ngừng đưa đẩy, phối hợp với động tác của Quân Hàn Tâm.

"Ca ca... Từ bỏ... Chậm, chậm một chút... Aha... A.... Ấy.... Ca ca... " Thân thể của y dường như chịu không nổi, ngay cả lời nói của mình xuất ra y cũng nghe không rõ.

Quân Hàn Tâm một phen ôm lấy thắt lưng y, hai thân thể gắt gao bám dính lấy nhau không chừa một khe hở nào, da thịt nóng bỏng tiếp xúc tạo sinh ra khoái cảm.

Phong Tuyết Nguyệt ôm cổ hắn thở dốc, hai quả hồng anh bị ma xát sinh ra khoái cảm run người.

Quân Hàn Tâm đỡ lấy thắt lưng y, giúp y di động, còn hắn mạnh mẽ đi vào chỗ sâu nhất của y.

Khóe miệng Quân Hàn Tâm mỉm cười, lần sau khi nó quen rồi, nhất định phải thử nhiều thế làm khác nhau với nó mới được. Nghĩ vậy xong hắn chột dạ, thân thể hơi hơi run rẩy, mình sao thế nhỉ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên lại dây dưa với đứa nhỏ này? Hắn thích chính là thích Ly Tán mà, đúng vậy, là Ly Tán, Ly Tán chứ không phải ai khác.

Đẩy Phong Tuyết Nguyệt ngã xuống giường, hắn tỉ mẩm quan sát nét mặt y, kỳ lạ, gia khỏa này không chỉ đơn thuần đáng yêu mà còn có một nét gì đó rất kiều mị. Cơ thể nó tuyết trắng, hai quả hồng anh đỏ ửng, huyệt khẩu xinh đẹp, dục vọng đáng yêu, không một kẻ nào nhìn thấy vậy mà quên ngay được

Thật lâu sau y mới biết Quân Hàn Tâm đã sớm dừng lại động tác, y nâng mắt lên nhìn sâu vào đôi mắt Quân Hàn Tâm, khẽ mỉm cười, Quân Hàn Tâm thấy vậy thì sực tỉnh, ngượng ngùng cười lấy lệ một phen.

Phong Tuyết Nguyệt không biết làm sao, nghĩ là do mình vừa làm gì sai cho nên ca ca y mới bất động, cái vật cứng rắn nóng bỏng kia vẫn đang ở sâu trong cơ thể y, trong lòng y gào thét được thỏa mãn, huyệt khẩu bên dưới không tự giác co rút mấy cái.

Chỉ nghe Quân Hàn Tâm kêu lên một tiếng, lập tức cúi xuống mắng nhỏ một câu: “Ngươi quả là tiểu yêu tinh mà.” Ngay sau đó lại là một trận trừu sát mãnh liệt nữa bắt đầu.

“A…Quá nhanh…Ca ca…A…”

Bên tai là tiếng rên rỉ ngọt ngào, thần trí hắn ngay lật tức lại bị dục vọng đánh bay. Cúi đầu cắn nhẹ vào hai cánh môi sưng đỏ, làm cho y hoàn toàn chìm sâu vào vũng lầy cùng hắn.

Cứ như vậy đi, cùng lắm thì giết chết y. Mọi chuyện sau này rồi cũng ổn thôi.
-

Sáng sớm, khi Quân Hàn Tâm tỉnh lại thì cảm thấy thần trí thanh tỉnh vô cùng, cả nguời đầy sức sống. Hắn cúi người xuống nhìn, vật nhỏ đang ngoan ngoãn ngủ say trong ngực hắn, trên mặt vẫn còn sắc thái tình dục chưa phai, lông mi thật dài rung rung khe khẽ, khóe miệng y nở một nụ cười nhàn nhạt.

Quân Hàn Tâm cũng mỉm cười, chính hắn cũng không rõ vì sao. Đêm qua, hắn cùng không ngờ thân thể gia khỏa này lại mỹ vị đến thế, thân thể mềm nhẵn cùng tiếng nói ngọt ngào của y đều rất mê người.

Khe khẽ thở dài, mày hơi hơi nhíu lại. Quân Hàn Tâm là một kẻ cố chấp, từ nhỏ đến lớn hắn đều nhận định rằng mình thích Ly Tán nên không thèm để ý đến ai khác nữa.

Không thèm nghĩ tới ai khác ngoài Ly Tán, nhưng hắn không nghĩ hắn lại một lần nữa lại đối xử dịu dàng một cách khó hiểu như vậy với đứa nhỏ trong lòng này?

Hắn nở một nụ cười tự giễu, làm sao có chuyện đó được, hắn không có khả năng thích Phong Tuyết Nguyệt, đối tốt với nó quá chăng cũng bởi vì do mình thương hoa tiếc ngọc thôi. Làm gì có chuyện một hoa hoa công tử như hắn lại thích một đứa nhỏ đơn thuần như y.

Vật nhỏ trong lòng khẽ cựa quậy, hình như sắp tỉnh, mí mắt rung rung, y vừa mở mắt liền nở một nụ cười với Quân Hàn Tâm. Nghĩ muốn ngồi dậy, y khẽ cử động, nào ngờ vừa cử động từ hạ thân lật tức truyền đến những trận đau âm ỉ, một đạo trọc dịch len từ huyệt khẩu y từ tử chảy xuống đệm. Mặt y nhanh chóng đỏ ửng, vùi sâu vào ngực Quân Hàn Tâm.

Quân Hàn Tâm bật cười, nâng cằm y lên, hôn lên cánh môi sưng đỏ của y, đầu lưỡi nhanh chóng tham tiến vào khoang miệng ẩm ướt.

Trải qua một đêm thực thủy biết vị, y cũng không hề né tránh, liền ngại ngùng đáp lại Quân Hàn Tâm. Quân Hàn Tâm thấy vậy có chút xấu xa đưa tay ra sờ sờ nhũ tiêm sưng đỏ dưới ngực y.

“A…” Y ngâm một tiếng, thân thể lại sinh ra cảm giác kỳ quái. Cảnh điên cuồng đêm qua chợt hiện ra trong đầu y khiến mặt y đỏ như muốn xuất huyết.

Quân Hàn Tâm thấy y thẹn thùng cũng không trêu y nữa, vươn tay kéo y ôm gọn vào lòng ngực, ghé bên tai y, nỉ non gọi tên y: “Phong Tuyết Nguyệt.”

Một lúc sau có một trận đập cửa vang lên, Thư Nghiễm đứng ở ngoại phòng, cúi đầu hỏi: “Công tử, cậu tỉnh chưa?”

Kéo chăn che lại thân thể ngọc ngà của Phong Tuyết Nguyệt, sau đó hắn đáp: “Vào đi ”

Phong Tuyết Nguyệt thấy Quân Hàn Tâm không chịu mặc y phục mà đã cho người ngoài vào thì đành kéo một tấm chăn đưa cho hắn, ý bảo hắn choàng vào. Quân Hàn Tâm sửng sốt, Thư Nghiễm là nô tài đã hầu hạ hắn đã lâu, cũng đã thấy qua cơ thể hắn vài lần rồi. Hắn nhìn sang thấy gia khỏa kia nhìn chằm chằm vào mình, thì ra, hắn với y giống nhau, đều không muốn đối phương bị người ngoài nhìn thấy cơ thể.

Hắn mỉm cười, trong lòng có thêm chút ấm áp cùng nghi hoặc.

Thư Nghiễm được đồng ý thì bước vào, hầu hạ Quân Hàn Tâm đã nhiều năm nên nó biết rất nhiều chuyện, vả lại hôm qua, nó nằm cách vách gian phòng này, nghe tiếng rên rỉ nỉ non cả đêm nên đã sớm hiểu chuyện, mới sáng sớm đã đi chuẩn bị nước ấm cho công tử, Quân Hàn Tâm không khỏi cảm thán, quả là nô tài ngoan.

Lớp nhiệt khí dày toát ra từ dục dũng, Quân Hàn Tâm mang theo Phong Tuyết Nguyệt cùng nhau ngâm mình xuống dòng nước ấm áp.

Mật huyệt y sưng đỏ, gặp nước thì lại ẩn ẩn đau đau. Quân Hàn Tâm cười khẽ, khẽ vuốt ve cơ thể y, ngón tay nhanh chóng chen vào trong mật huyệt, lấy những thứ mình để lại từ đêm qua ra.

Trận tẩy rửa này thực chết người a, hai tay ca ca chạm đến địa phương nào là nơi ấy lại nổi lên từng trận run rẩy, y ghé vào ngực Quân Hàn Tâm tìm cảm giác an toàn, cả thân thể mềm nhũn như đã bay đến tận mây xanh rồi!

Quân Hàn Tâm cũng rất khổ sở, ôm cái thân thể mềm mại này, cái đó không thể khống chế được bắt đầu rục rịch kêu gào. Hắn mỉm cười tự giễu, ôm Phong Tuyết Nguyệt ra khỏi dục dũng.

Trở lại trên giường, cầm lấy lọ thuốc mỡ Thư Nghiễm lưu lại, đúng là nô tài ngoan mà.

Mật huyệt sưng đỏ kia càng ngày càng mê người a, nó sâu thẳm như muốn mời người ta mạnh mẽ xâm nhập vậy. Hắn quyệt một chút thuốc, từ từ len vào trong mật huyệt, nhẹ nhàng chuyển động.

“Ấy?” Phong Tuyết Nguyệt có chút không tự nhiên vặn vẹo thân mình, mặt đỏ lựng.

“Đừng xấu hổ ” Hắn cười khẽ, nhéo mặt y mấy cái, lại tiếp tục xoa xoa.

-

Phong Tuyết Nguyệt mặc y phục chỉnh tề trước mặt Quân Hàn Tâm, có chút luyến tiếc cúi đầu, mãi lâu sau mới kiễng chân lên, hôn lên mặt Quân Hàn Tâm một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Ca ca. Ta phải đi rồi.”

Quân Hàn Tâm ôn thuận cười, gật đầu.

Phong Tuyết Nguyệt nhăn nhó, nhìn Quân Hàn Tâm không có phản ứng gì đặc biệt, liền không tự nhiên xoay người, chậm rãi ly khai.

Trong lòng y có chút ấm ức, y rất muốn được nói chuyện thêm với ca ca.

“Tuyết Nguyệt.” Nhẹ nhàng gọi một câu, giọng nói cực kỳ dễ nghe!

“Ca ca.” Y lật tức vui mừng trở lại, mỉm cười nhìn Quân Hàn Tâm, ánh mắt ngọt ngào…

Quân Hàn Tâm nhìn bộ dạng của y, có chút buồn cười, trong lòng thoáng vui lên một cách khó hiểu. Nhéo má y một cái, cười nói: “Ngươi đã quên đêm qua ca ca nói gì rồi hả?”

“A?” Y trợn mắt nhìn Quân Hàn Tâm, không hiểu gì hết.

Quân Hàn Tâm thở dài, một tay ôm y vào ngực, khẽ hôn lên trán y, ôn nhu nói: “Ca ca nói, ngày mai ta sẽ cho Thư Nghiễm đánh xe ngựa đưa ngươi trở về. Sau này sẽ dễ dàng tìm ngươi hơn.”

“Ca ca…” Có chút không muốn: “Như vậy sẽ không có ai chăm sóc cho ca.”

Quân Hàn Tâm ôm chặt lấy y, cái tay chậm rãi trượt xuống thắt lưng y, xấu xa ấn một cái trước huyệt khẩu của y, dùng âm thanh mê người nói: “Ngươi lại muốn ca ca đau lòng nữa sao ?”

Y ngượng ngùng cười, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đầu chôn vào ngực hắn.

Quân Hàn Tâm vỗ vỗ mông y, cười nói: “Mau đi thôi.” Trong lòng thì thở dài, quả nhiên hắn không yên lòng cho lắm, thôi thì cứ coi như bồi thường cho nó đi, để Thư Nghiên hảo hảo chiếu cố nó, mình cũng an tâm.

Tiễn y đến lộ khẩu, nhìn đoàn xe ngựa dần dần ly khai. Trong xe, người nọ quay lại nhìn hắn rồi nở một nụ cười xinh đẹp.

Xe ngựa dần đi xa, cái thân ảnh kia cũng từ từ khuất bóng.

Quân Hàn Tâm nhếch môi cười, mình, đúng là điên rồi mà.
________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -