Chương 4:
Quân Hàn Tâm vốn đã chẳng có chút tà niệm gì với thanh Lạc Thương, hắn dùng mãi cây quạt làm kiếm đã thành quen. Nhưng trong giang hồ vốn đã rỉ tai nhau nghe về truyền thuyết thanh Lạc Thương, kể rằng trên đời này chẳng có thứ binh khí nào có thể địch lại nó, nó chém sắt mà như chém bùn, là đệ nhất binh khí đó. Đã đến đây rồi, giờ ra thưởng thức chau dồi thêm ít kiến thức cũng chẳng thừa.
Kiếm môn vừa mở cửa, lập tức đã có ánh sáng màu trắng chói lóa phát ra khiến không gian chung quanh trở nên mờ mịt, hư ảo. Cả căn phòng rộng lớn chỉ có duy nhất một thanh bảo kiếm cắm trên bàn luyện kiếm, thiết liên sở vây bốn phía.
Thân kiếm thông linh trong sáng, phiến bạc sắc quang mang, ẩn ẩn còn tàn ra từng đợt sương mù mỏng manh. Quân Hàn Tâm nhếch môi cười lấy một cái, quả nhiên là một thanh hảo kiếm.
Sớm đã có vài kẻ rục rịch, ngứa ngáy chân tay, tâm niệm cùng nhau bị đẩy lại về quá khứ nhường chỗ cho tà niệm của bản thân.
Quân Hàn Tâm nhíu mày, nghiễm nhiên bày ra tư thế xem kịch vui. Mỗi người, ai cũng muốn có Lạc Thương, cũng chẳng ai muốn đến tận mà lại tay không trở về cả, bởi vậy cho nên mọi người đồng loạt gào lên một tiếng rồi lao vào phòng, quả nhiên, ngay lập tức cả căn phòng trở thành một mớ lộn xộn, xô sát tranh đấu.
Phó Kiếm Sầu dù đã có chuẩn bị trước nhưng lúc này tay chân cũng trở nên luống cuống.
Liễu Thanh Phong dù trong lòng vốn đã khao khát thanh kiếm từ lâu, nhưng thân y là Võ lâm Minh chủ, không thể làm mất hình tượng thế được, trong nháy mắt sắc mặt y phát sầu lên, rồi cuối cùng y cũng nhảy vọt vào đám nguời giành kiếm.
Quân Hàn Tâm lạnh lùng liếc nhìn đám người đang làm loạn, hừ lạnh một tiếng, đem thiếp phiến che lại tầm mắt mình, hừ, xem loại sự tình này chỉ tổn bẩn mắt hắn, quả nhiên giang hồ là một thùng nhuộm lớn, chẳng ai tránh nổi.
Phong Tuyết Nguyệt nấp sau lưng hắn nhìn mọi người đánh đấm loạn xạ, thấy có kẻ bị thương mới nhận ra sự tình không hề đơn giản, y kéo kéo tay áo Quân Hàn Tâm, nói: "Ca ca. Bọn họ sắp đánh đến đây rồi."
Quân Hàn Tâm nhìn thoáng qua, thời cơ cũng đã đến, hắn lấy hơi, đoạn thi triển thân pháp nhảy vào bên trong đám người, chỉ nửa khắc đã điểm huyệt trụ toàn bộ, thân pháp hắn cực nhanh, cơ hồ cả cao thủ võ lâm cũng khó mà làm được.
Thu lại thần tình khinh thường, hắn tao nhã cười nói: "Bất quá cũng chỉ là một thanh kiếm thôi mà, mọi người hà tất phải nóng vội như vậy kia chứ? Nếu như kẻ nào may mắn có được kiếm thì ai không phục cũng có thể ra tỷ thí với hắn vài trận để giàng lại kiếm mà? Việc gì phải chém giết lẫn nhau như vậy? Làm mất đi hòa khí của võ lâm bạch đạo chúng ta?"
Quân Hàn Tâm lần này là một mũi tên trúng hai đích, hắn vừa có thể cho chúng nhân thấy võ công bản thân cao cường đến nhường nào, vừa mang được danh có công hòa giải cho các môn phái với nhau. Thanh danh trên giang hồ rồi cũng sẽ nổi thêm một chút nữa. Quả nhiên là cao nhân.
Dứt lời, hắn từng bước cởi bỏ huyệt đạo cho mọi người, ôn thuận cười cười.
Quân Hàn Tâm dù không hay lộ diện, nhưng thanh danh của hắn trên giang hồ thì cực kì lớn. Cứ như vậy mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa trở lại, vả lại lạc Thương không phải là một thanh bảo kiếm bình thường, ở đây chắc chắn không có ai có thể đoạt lấy Lạc Thương, nên dễ dàng tránh được một phen tranh chấp.
Ngày đó Phó Kiếm Sầu công bố Lạc Thương với giang hồ, cũng đâu ngờ lại tạo ra một kiếp nạn lớn như vậy.
Danh kiếm sẽ được trao cho chủ nhân thực sự, cưỡng cầu cũng vô dụng. Những người không có được Lạc Thương thì chỉ có thể tức giận trở về.
Lúc ra đến ngoài, Phó Kiếm Sầu chợt nhớ ra Quân Hàn Tâm và Phong Tuyết Nguyệt vẫn chưa thử kiếm, liền đi đến chỗ họ, lễ phép hỏi: "Hai vị huynh đệ, không bằng cứ thử kiếm một lần đi."
Phong Tuyết Nguyệt nấp sau lưng Quân Hàn Tâm, lộ ra cái đầu đen mượt, nhẹ nhàng đáp: "Gia gia, võ công ta không tốt, không cần thử."
Còn Quân Hàn Tâm thì lại thoải mái tiến lên, mặc dù cũng chẳng có tà niệm gì với thanh kiếm nhưng hắn muốn thử xem cây kiếm này rốt cục thần kỳ ở chỗ nào.
Tay hắn vừa chạm vào chuôi kiếm, thân kiếm chợt rung động kịch liệt, phát ra ánh sáng màu ngân bạc, khiến cho Quân Hàn Tâm không mở mắt nổi. Cây kiếm đang chọn chủ! Mọi người xung quanh đều khẩn trương, có mấy người đã rút kiếm mình ra, Lạc Thương đang nhận chủ, lúc này chỉ có thể để chủ nhân nó chết đi thì một lần nữa mới có thể chọn lại chủ cho nó.
Quân Hàn Tâm híp hai mắt lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thua lại chân khí, buông tay ra. Quả nhiên hiện tượng kia liền dừng lại. Cây Lạc Tương này nhận chủ quả thực có mắt không tròng, mi nhận Quân Hàn Tâm ta là chủ. Vậy thì ta sẽ cho mi không xuất giang hồ nổi luôn. Hắn mỉm cười, thu hồi cánh tay lại, xoay người đối với mọi người chân thành cười nói : "Cây Lạc Thương quả là thanh bảo kiếm, Quân mỗ vốn chỉ coi cây Lạc Thương bất quá cũng chỉ hơn mấy thanh kiếm bình thường có một chút thôi, giờ chạm vào nó rồi ta thực sự thấy chấn động. Quả nhiên là không gì có thể bì được!"
Lời hắn vừa nói ra, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quân Hàn Tâm khẽ nhếch môi, lạnh mắt đảo quanh một vòng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Mọi người tan rã trong không khí bất hảo, Quân Hàn Tâm đi về sương phòng, trong lòng hắn cười lạnh, xem ra nếu hôm nay mà đem thanh kiếm ấy đi thì hẳn từ nay về sau hắn sẽ chẳng bao giờ được yên ổn. Chẳng thà cứ để thanh kiếm ở Danh Kiếm Các này, khi nào cần thì ta sẽ lại đến lấy.
Ra khỏi Kiếm môn, đã thấy mọi người ra về cả rồi.
Quân Hàn Tâm tính toán cũng trở về Tiễn Tình Cư luôn, đồng thời cũng chung đường với đường trở về Miêu Cương của Phong Tuyết Nguyệt, tiễn y một đoạn đường luôn. Tiểu hài tử kia bày ra bộ mặt ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, vẻ mặt đáng yêu lắm.
Sợ đi đường làm dơ xiêm y của Quân Hàn Tâm, sáng sớm y đã cởi bộ xiêm y đó ra đặt cẩn thận vào trong tay nải, còn bản thân thì mặc lại kiện y phục cũ sau khi đã được giặt giũ cẩn thận. Cái lưng nho nhỏ đeo một cái bọc, y cúi đầu bước đi thong thả.
Tới ngã rẽ, Quân Hàn Tâm mỉm cười nói: "Trên đường đi nhớ cẩn trọng." Hắn không nói tái kiến, cũng không có nghĩa là sẽ không gặp lại. Bất quá mấy câu bình thủy tương phùng có lẽ chỉ hợp với mấy đôi uyên ương mà thôi.
Thư Nghiễm cùng xa phu ngồi ở bên ngoài, đứng từ xa nhìn hai người kia từ biệt, miệng không ngừng thì thầm : "Công tử có phải đã người kia rồi hay không? Sao đối tốt với nó vậy chứ?"
-
Phong Tuyết Nguyệt giật giật cánh môi, nhăn nhó nửa ngày mới hỏi : "Ca ca, bao giờ thì ca mới đi tìm ta?"
Quân Hàn Tâm mỉm cười, nói: "Mọi chuyện ổn thì đi. Chờ ta, nhớ nhé ?"
Mỉm cười ngọt ngào nói: "Ca ca, ta chờ ngươi."
Quân Hàn Tâm từ chối cho ý kiến, hắn gật gật đầu, xoay người trở vào bên trong xe ngựa.
Thư Nghiễn thấu tiến lên hỏi: "Công tử, cậu thật sự muốn đi Miêu Cương sao?"
Hắn nhếch môi, không nhanh không chậm nói: "Hài tử như vậy một năm ta đã gặp không biết bao nhiêu người, cơ mà Phong Tuyết Nguyệt kia là một cực phẩm đấy. Nếu không phải nó là Miêu Cương dược sư ta đã thu nó về làm luyến đồng rồi." Hắn nhìn được Phong Tuyết Nguyệt đối với hắn là thực tâm, nhưng nếu thể hiện quá rõ hẳn tiểu đông tây kia sẽ gặp nguy hiểm mất, không bằng hãy cứ đùa với Ly Tán đã, rồi hắn sẽ từ từ nhét đứa nhỏ đó vào ngực sau.
Tiếng vó ngựa dữ dội vang lên, bão cát mù mịt nổi lên bốn phía, ngàn dặm tựa như mây.
Chạy nửa ngày lộ trình, mới tới được khách điếm lớn nhất ở trấn trên ngủ lại. Quân Hàn Tâm rất khiết phích, bàn trà chăn nệm trong phòng đều là tự mình mang tới, chờ Thư Nghiễm dọn dẹp xong mới nhàn nhã bước vào phòng.
Thư Nghiễn đưa một ly trà cho Quân Hàn Tâm, vẻ mặt tươi cười nói: "Công tử, nghe nói đêm nay có hội chùa, cậu có nghĩ nên đi ra ngoài nhìn một cái không?" Thần tình đầy mong đợi, là nó muốn đi ra ngoài thế mà lại nói như thế.
Quân Hàn Tâm liếc nhìn nó một cái, cười nói: "Đi đi."
"Cám ơn công tử." Cao hứng nói tạ ơn, nhanh như chớp đã không thấy người.
Trăng đã lên cao, Quân Hàn Tâm cũng đã buồn ngủ. Nhưng dưới lầu thi thoảng lại vang lên tiếng nô đùa ầm ĩ của lũ trẻ, náo nhiệt vô cùng, chỉ tiếc Quân Hàn Tâm ưa tĩnh lặng, thành ra lăn lộn trên giường hơn một canh giờ vẫn chưa ngủ được, trên mặt đầy sự phiền toái, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, càng nhìn càng thấy lạnh lùng.
Đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa của bạn Thư Nghiễm: "Công tử, công tử, cậu ngủ chưa ?"
Hừ lạnh một tiếng, tức giận tràn lan. Thư Nghiễm này càng ngày càng không có quy củ, lại dám đến quấy rầy ta nghỉ ngơi.
Xốc chăn xuống giường, dùng sức đạp cửa phòng một cái, trầm giọng trách mắng.
"Chuyện gì mà rống to như vậy hử? Ngươi không để công tử ta vào mắt sao?"
Sắc mặt lạnh lùng, không giận mà uy, trong mắt hàn quang nổi lên bốn phía.
Thư Nghiễm sợ hãi lui từng bước, trên trán chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Công tử tha mạng, con, con sai rồi."
Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng rồi thu lại sự tức giận hỏi: "Chuyện gì?"
"Con thấy Phong Tuyết Nguyệt."
Quân Hàn Tâm cả kinh, thở dài, khóe miệng không tự giác gợi lên, ánh mắt lại càng thấy nhu hòa.
Thư Nghiễm sờ sờ đầu đầy mặt nghi hoặc, công tử sao lại không tức giận a.
-
Phong Tuyết Nguyệt nắm chặt góc áo, nhìn người ta tấp nập trên đường cái mà không biết làm sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vẻ mặt đầy rụt rè.
Chia tay Quân Hàn Tâm xong mới nhớ ra còn chưa nói cho hắn biết chỗ ở của mình, mặc dù võ công không tốt, nhưng khinh công của y thì thượng thừa nên đành đuổi theo ngay lập tức. Quân Hàn Tâm dù sao cũng là ngồi xe ngựa, khinh công dù cao đến đâu cũng khó theo kịp. Tới được trấn trên thì sớm không thấy bóng dáng Quân Hàn Tâm đâu.
Rụt rè đến trước một quán hồn đồn, e lệ hỏi: "Đại, đại thúc, chú có nhìn thấy ca ca ta hay không?"
Ông lão chủ quán ngẩng đầu liếc y một cái, cười hì hì nói: "Nhóc con, đến ăn một bát hồn đồn đi?"
Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi, lấy từ trong bao quần áo ra một cái bánh bao trắng bóng, đưa cho chủ quán nói: "Đại thúc, ta có rồi, cho chú ăn."
Chủ quán hồn đồn ngừng tay lại, vẻ mặt bất khả tư nghị, nghi hoặc nói: "Ai, ai muốn ăn cái này."
"Vậy ngươi nhìn thấy ca ca ta không?" Phong Tuyết Nguyệt không phải không rõ ý tứ của ông ta, nhưng y lại nghĩ nếu mình đối tốt với ông ta thì ổng sẽ nói cho mình nghe tung tích của ca ca.
Thì ra là cái đứa ngốc, mắt ông ta ánh lên sự gian tà, cười nịnh nói: "Ăn bát hồn đồn thì ta nói cho ngươi."
Phong Tuyết Nguyệt lui lại hai bước, lắc lắc đầu định tránh ra.
Quầy hàng này vốn là sinh ý hơi ít, đại thúc thấy y đơn thuần dễ lừa, cố ý chiếm chút tiện nghi, làm sao chịu để y rời đi, lão thấy vậy bèn tiến lên định kéo y lại.
Phong Tuyết Nguyệt cả kinh, phất tay áo theo bản năng ra tay, người nọ còn chưa kịp phản ứng toàn thân cao thấp đã ngứa phát hoảng, làn da nổi lên màu đỏ sần sùi.
Người nọ hoảng sợ lập tức mắng to: "Yêu nhân mày là ai? Ôi, ngứa, ngứa chết ta, ôi." Hai tay không ngừng gãi loạn, lớn tiếng quát to kéo tới không ít người vây xem.
Phong Tuyết Nguyệt thấy sợ lập tức xua tay nói: "A, thực xin lỗi, ta không cố ý." Vội vội vàng vàng lấy ra giải dược đưa cho lão ta.
Người nọ trừng y liếc mắt một cái, cả giận nói: "Mày là yêu quái, thứ yêu quái."
Hốc mắt đỏ ửng lên, lúc ở Miêu Cương rất nhiều người đều nói Trung Nguyên không có người tốt, nhưng mà ca ca đối với y tốt lắm, phó Các chủ đối với y cũng tốt. Hiện tại một đám người xúm lại chỉ trỏ, lọt vào lỗ tai đều là những tiếng nhục mạ hèn hạ
Y thật sự không cố ý, ca ca ở nơi nào a?
Thấy ấm ức, thấy sợ hãi, muốn đi lại bị đám người vây quanh. Môi y run rẩy mở miệng nói: "Thực xin lỗi......" Giống như chỉ biết nói có một câu này, y không ngừng lặp lại, đôi môi ngập ngừng nói không nên lời khác.
Đột nhiên vang lên một tiếng chửi lớn, chủ quán bưng một chén hồn đồn còn bốc khói lên ném về phía ý. Phong Tuyết Nguyệt phòng không kịp, nhưng lúc này thân thể bị một cỗ lực lượng lớn kéo về phía sau, dưới chân lảo đảo một cái liền lọt vào một cái ôm ấm áp. Y ngẩng đầu đối diện với một ánh mắt đang ôn nhu cười, nhu tình như nước.
Tóc đen bay lên theo gió, quấn quít quanh nhau. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Hàn Tâm, y nhịn không được bắt đầu khóc, hấp hấp cái mũi ủy khuất đến rối tinh rối mù.
Quân Hàn Tâm thật ra đã tới đây lâu rồi, chỉ là vẫn đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt. Nhìn y chân tay luống cuống lôi bánh bao ra, nhìn y ủy khuất bị người bắt nạt.
Tựa hồ hết thảy đều rất thú vị.
Quân Hàn Tâm mỉm cười nói: "Đưa giải dược cho ta nào?"
Phong Tuyết Nguyệt dúi đầu vào trong ngực Quân Hàn Tâm, đưa giải dược cho hắn, đầu ngón tay chạm được vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, trong nháy mắt y cảm thấy an tâm, có ca ca ở đây hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Quân Hàn Tâm bắn ra một viên, không chút sai lệch bay vào trong miệng người nọ, thật thần kỳ, nốt sùi cùng mẩn đỏ ngứa ngáy lập tức biến mất.
Quân Hàn Tâm mím môi, Phong Tuyết Nguyệt này quả nhiên không thể khinh thường!
Người nọ giống như thấy ân nhân cứu mạng, vội lễ bái Quân Hàn Tâm, nói: "Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp a."
Quân Hàn Tâm nhếch khóe môi cười nói: "Đây là đệ đệ của ta, y lòng dạ ngây thơ, xin đừng trách cứ." Dứt lời lôi một thỏi bạc ra, người nọ lập tức mở miệng cười lấy lòng, làm sao còn dám nói khó nghe nữa.
Che chở Phong Tuyết Nguyệt ra khỏi đám người, thấy mặt mũi y lấm lem toàn nước mắt thì không khỏi buồn cười, kéo vào khách điếm rồi lấy khăn mặt lau mặt giúp y.
Phong Tuyết Nguyệt bị ủy khuất, một giây cũng không chịu buông hắn ra, hai tay quấn chặt lấy thắt lưng hắn, dính lấy người giống như con mèo con.
Quân Hàn Tâm cũng thây kệ, đợi y ôm đủ mới hỏi nói: "Sao lại tìm đến đây?"
Hút hấp cái mũi ủy ủy khuất khuất mở miệng: "Ta đã quên nói cho ca ca chỗ ta ở, ta sợ ngươi tìm không thấy ta."
Nhẹ nhàng thở dài, thấy khóe mắt y lại chảy ra nước mắt, vội vàng kéo ống tay áo lau giúp y, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, ca ca chắc chắn sẽ tìm được của ngươi."
"Ta sợ không gặp lại ca ca..."
Quân Hàn Tâm cười mà không nói, không dấu vết dời đề tài lại hỏi: "Có đói bụng không?"
Sờ sờ cái bụng lép xẹp, ngượng ngùng cười cười: "Rất đói."
Sủng nịch nhéo nhéo mũi y, vốn định dẫn y ra phố chơi bởi cũng khó có dịp gặp được hội chùa, nề hà trải qua một hồi nháo vừa rồi, ý định cũng bị đá khỏi đầu, không bằng thanh thản ổn định ở trong phòng.
Phong Tuyết Nguyệt thấy đồ ăn, cúi đầu nhăn nhó một chút rồi nói: "Ăn xong ta sẽ đi."
Quân Hàn Tâm ngạc nhiên, theo bản năng nói: "Đã muốn khuya rồi."
"Hôm nay chậm trễ......" Thật ra y cũng chẳng muốn tách khỏi Quân Hàn Tâm, nhưng không đi không được a.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, nói: "Đợi sang ngày rồi đi, ca ca sẽ bảo Thư Nghiễm đưa ngươi trở về, có xe ngựa nhất định có thể bổ sung không ít thời gian đã chậm trễ."
Phong Tuyết Nguyệt vội vàng lắc lắc đầu: "Ta tự mình trở về."
Quân Hàn Tâm trầm mặt, cả giận nói: "Ngươi muốn ca ca lo lắng sao??"
Thấy Quân Hàn Tâm tức giận, Phong Tuyết Nguyệt trái lại nở nụ cười, ôm chầm lấy hắn như trước rồi ngọt ngào nói: "Ca ca đối tốt với ta quá."
Quân Hàn Tâm không nề hà vỗ vỗ vai y: "Tốt lắm, nhanh ăn đi." Dứt lời liền lôi kéo y ngồi xuống.
Phong Tuyết Nguyệt ăn cái gì cũng rất chậm, điểm ấy thật ra lại khá giống Quân Hàn Tâm, y dùng ngón tay trắng noãn linh hoạt lột vỏ tôm. Bóc xong một cái liền đưa cho Quân Hàn Tâm, nói: "Ca ca cũng ăn đi."
Hắn mở miệng cắn thịt tôm, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay trơn mềm, bỗng nhiên khép miệng lại ngậm lấy đầu ngón tay y.
Phong Tuyết Nguyệt đỏ mặt, nhưng đúng vào lúc này Quân Hàn Tâm lại buông đầu ngón tay y ra, cười nói: "Tôm này ăn ngon ghê cơ ấy."
Mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ bừng, cố gắng chuyên tâm ăn uống. Cái miệng nhỏ nhắn mấp máy khép mở, thậm chí có thể thấy được cả đầu lưỡi hồng hồng nho nhỏ. Quân Hàn Tâm thập phần nhớ rõ,hương vị của đầu lưỡi kia có bao nhiêu mỹ vị.
Phong Tuyết Nguyệt ăn uống xong, y xoa xoa cái bụng: "Ta ăn no." Đoạn lôi kéo xiêm y, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, ta muốn tắm." Hôm nay vì tìm Quân Hàn Tâm nên y ra không ít mồ hôi, quần áo đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Cổ họng nghẹn một chút, cười nói: "Ta lập tức sai người chuẩn bị."
-
Phía sau bức bình phong tinh xảo theo phong cách cổ xưa là sương mù dày đặc, dưới ánh nến mỏng manh, trong phòng tràn ngập một cỗ sâu hơi thở phiêu nhiên. Quần áo từng lớp từng lớp rơi xuống, dần dần lộ ra thân thể trần trụi trắng nõn, bóng loáng như ngọc, tóc đen như mực, gương mặt trái xoan tinh xảo nổi đỏ ửng khiến cho làn da gần như trong suốt phiếm hồng, đẹp như thi như họa.
Ngoài bình phong, Quân Hàn Tâm nghe tiếng nước bên trong mà tâm dương khó nhịn, như thể có một cây lông chim nhẹ nhàng quét qua tâm tư của mình, ngứa ngáy vô cùng. Tự giễu cười, sao chính mình tự dưng lại giống Liễu Hạ Huệ thế này?
Quyết định một cái liền sải bước vào sau bình phong. Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, lập tức cúi đầu dấu vào trong nước.
Quân Hàn Tâm bật cười, ôm y ra ngoài dục thất, cười nói: "Ngại cái gì?" Chỗ tiếp xúc là da thịt bóng loáng, bàn chân y trắng nõn, thân thể ẩn ở dưới nước có khác, bộ dáng "dục cự còn nghênh" thực phong tình.
"Ca ca, sao ngươi lại vào vậy?" Khuôn mặt hồng hồng, cũng không biết là bị nhiệt khí chưng thành vậy hay là do xấu hổ.
Quân Hàn Tâm thất thần một lát, người trước mắt e lệ nhìn chính mình, thân thể trắng noãn không hề có một tia tỳ vết nào, tựa như hoa sen nổi trên mặt nước, không hôi tanh mùi bùn. Cậu ta hơi hơi cuộn mình lại, mơ hồ có thể nhìn ra ngọc hành màu phấn hồng. Hai tay che trước ngực, vừa vặn che khuất hai điểm thù du.
"Ca ca..." Thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, y nhịn không được lên tiếng, nào biết thanh âm mềm mại kia càng làm cho Quân Hàn Tâm nhiệt huyết sôi trào.
Làm sao còn nhẫn được, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi Phong Tuyết Nguyệt, môi y mềm mại tựa hồ tản ra mùi vị ngọt ngào.
Không nghĩ tới phải đi đến bước này, Quân Hàn Tâm nở nụ cười tự giễu, nhưng có sao đâu, Quân Hàn Tâm hắn vốn chính là ngụy quân tử, nếu là ngụy quân tử thì phải đại nhân đại nghĩa chứ, nhưng giờ khắc này hắn thật sự nhịn không được, thật sự rất muốn ôm thiếu niên này.
Ôm y ra ngoài, vội vàng đi về phía giường lớn.
Phong Tuyết Nguyệt thấy sợ, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ Quân Hàn Tâm. Mơ hồ biết hắn muốn làm gì, trong lòng lại sinh ra một tia ngọt ngào. Ca ca cũng là thích y nhỉ.
Đặt thân thể trần trụi của y lên giường, thân thể trắng nõn trần trụi khiến y xấu hổ cuộn người lại, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, mị hoặc quyến rũ vô cùng.
Quân Hàn Tâm cũng không lập tức tiến tiếp, hắn chỉ cúi đầu tiến đến bên tai y nhẹ giọng nói: "Tuyết Nguyệt, ta có thể ôm ngươi hay không?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Phong Tuyết Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể run lên, khẽ gật đầu.
Quân Hàn Tâm đè lên y. Bàn tay to tinh tế lưu luyến nơi thắt lưng, dần dần lần đến trước ngực gảy gảy đầu vú phấn hồng.
Phong Tuyết Nguyệt đâu chịu nổi kích thích như vậy, theo bản năng than nhẹ một tiếng, bên môi tràn ra tiếng rên rỉ ngọt nị mềm mại.
Khóe miệng gợi lên tia cười mị hoặc, đầu lưỡi lập tức thừa cơ dò xét đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi đang né tránh của Phong Tuyết Nguyệt để mút vào triền miên. Đầu lưỡi từng tấc từng tấc trong khoang miệng y.
Thiên hạ dưới thân còn chưa trải qua chuyện này, một nụ hôn nồng nàn đã có thể khiến y run rẩy liên tục.
Vừa hôn xong, Phong Tuyết Nguyệt đã thở gấp liên tục, Quân Hàn Tâm ngậm lấy đầu vú của y, đầu lưỡi liếm một vòng quanh nó.
"A...Ca ca...Ca ca..." Trong đầu trống rỗng, trong người thì thấy kỳ quái, muốn đẩy ca ca ra rồi lại không từ bỏ được khoái cảm như vậy.
Bụng dưới truyền đến một cỗ nhiệt khí, phân thân của y đã có phản ứng. Phong Tuyết Nguyệt xấu hổ vội vàng lấy tay che đi, mang theo khóc nức nở nói: "Ca ca...Từ bỏ..."
Không muốn để ca ca chê cười.
Quân Hàn Tâm lúc này làm sao còn thời gian để ý tới y, lúc nhả ra, đầu vú dính đầy nước bọt trong suốt, nom thập phần dâm mĩ. Thân thể Phong Tuyết Nguyệt luôn thoang thoảng mùi thảo dược, chẳng những không khó ngửi, ngược lại làm cho người ta cảm giác đê mê.
"Ca ca.... Từ bỏ..." Nức nở hai tiếng thấy Quân Hàn Tâm đứng dậy, nghĩ đã xong, lại không ngờ Quân Hàn Tâm lại không nhanh không chậm cởi tất cả quần áo ra, quay đầu lại cười mị với y rồi nói: "Chúng ta có rất nhiều thời gian."
Cúi người xuống in thêm một cái hôn sâu. Cổ và ngực Phong Tuyết Nguyệt đều bị in lại ấn ký màu đỏ, phân thân sưng trướng phát đau. Nức nở một tiếng nước mắt nhẹ nhẹ chảy xuống dưới, nếu như bị ca ca thấy, nhất định chán ghét mình, mình rất dơ bẩn.
Đột nhiên y đẩy mạnh Quân Hàn Tâm ra, lui người tới một góc giường, nước mắt tuôn rơi. Nhìn y hệt như thể vừa bị người ta bắt nạt.
Quân Hàn Tâm sửng sốt, thấy y bộ dáng như vậy, không khỏi giận dữ, trách mắng: "Không muốn thì thôi." Dứt lời đứng dậy mặc quần áo.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn tức giận, vội vươn tay kéo cổ tay hắn lại, nức nở nói: "Ca ca...Ca đừng chán ghét ta..."
Quân Hàn Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay đầu cười nói: "Chán ghét? Sao ta phải chán ghét ngươi? Có mà ngươi chán ghét ta thì có."
Phong Tuyết Nguyệt đầu lắc liên tiếp như trống bỏi, sợ hắn tránh ra, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, một khe hở cũng không có.
Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Sao giờ ngươi nhiệt tình thế? Mới vừa rồi ta rõ ràng có hỏi ngươi rồi, nếu ngươi không đồng ý thì ta định sẽ không cưỡng cầu ngươi, giờ thì ngược lại, biến thành ta giống như thổ phỉ cường đạo."
Phong Tuyết Nguyệt ấm ức, nghẹn ngào nói: "Ta là muốn cho ngươi ôm mà..."
"Ngươi!" Quân Hàn Tâm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhìn y, không nghĩ lại thấy được phân thân của y nhếch cao cao lên, lỗ nhỏ đã tràn ra chất lỏng trong suốt. Không khỏi nhấc khóe môi, sắc mặt đẹp lên một ít, cũng không phải không có phản ứng.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn nhìn chằm chằm nơi đó của mình, theo phản xạ định buông hắn ra, che phân thân lại trốn sang một góc, khóc nói: "Ta chỉ biết ca ca chán ghét ta..."
Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi, lấy từ trong bao quần áo ra một cái bánh bao trắng bóng, đưa cho chủ quán nói: "Đại thúc, ta có rồi, cho chú ăn."
Chủ quán hồn đồn ngừng tay lại, vẻ mặt bất khả tư nghị, nghi hoặc nói: "Ai, ai muốn ăn cái này."
"Vậy ngươi nhìn thấy ca ca ta không?" Phong Tuyết Nguyệt không phải không rõ ý tứ của ông ta, nhưng y lại nghĩ nếu mình đối tốt với ông ta thì ổng sẽ nói cho mình nghe tung tích của ca ca.
Thì ra là cái đứa ngốc, mắt ông ta ánh lên sự gian tà, cười nịnh nói: "Ăn bát hồn đồn thì ta nói cho ngươi."
Phong Tuyết Nguyệt lui lại hai bước, lắc lắc đầu định tránh ra.
Quầy hàng này vốn là sinh ý hơi ít, đại thúc thấy y đơn thuần dễ lừa, cố ý chiếm chút tiện nghi, làm sao chịu để y rời đi, lão thấy vậy bèn tiến lên định kéo y lại.
Phong Tuyết Nguyệt cả kinh, phất tay áo theo bản năng ra tay, người nọ còn chưa kịp phản ứng toàn thân cao thấp đã ngứa phát hoảng, làn da nổi lên màu đỏ sần sùi.
Người nọ hoảng sợ lập tức mắng to: "Yêu nhân mày là ai? Ôi, ngứa, ngứa chết ta, ôi." Hai tay không ngừng gãi loạn, lớn tiếng quát to kéo tới không ít người vây xem.
Phong Tuyết Nguyệt thấy sợ lập tức xua tay nói: "A, thực xin lỗi, ta không cố ý." Vội vội vàng vàng lấy ra giải dược đưa cho lão ta.
Người nọ trừng y liếc mắt một cái, cả giận nói: "Mày là yêu quái, thứ yêu quái."
Hốc mắt đỏ ửng lên, lúc ở Miêu Cương rất nhiều người đều nói Trung Nguyên không có người tốt, nhưng mà ca ca đối với y tốt lắm, phó Các chủ đối với y cũng tốt. Hiện tại một đám người xúm lại chỉ trỏ, lọt vào lỗ tai đều là những tiếng nhục mạ hèn hạ
Y thật sự không cố ý, ca ca ở nơi nào a?
Thấy ấm ức, thấy sợ hãi, muốn đi lại bị đám người vây quanh. Môi y run rẩy mở miệng nói: "Thực xin lỗi......" Giống như chỉ biết nói có một câu này, y không ngừng lặp lại, đôi môi ngập ngừng nói không nên lời khác.
Đột nhiên vang lên một tiếng chửi lớn, chủ quán bưng một chén hồn đồn còn bốc khói lên ném về phía ý. Phong Tuyết Nguyệt phòng không kịp, nhưng lúc này thân thể bị một cỗ lực lượng lớn kéo về phía sau, dưới chân lảo đảo một cái liền lọt vào một cái ôm ấm áp. Y ngẩng đầu đối diện với một ánh mắt đang ôn nhu cười, nhu tình như nước.
Tóc đen bay lên theo gió, quấn quít quanh nhau. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Hàn Tâm, y nhịn không được bắt đầu khóc, hấp hấp cái mũi ủy khuất đến rối tinh rối mù.
Quân Hàn Tâm thật ra đã tới đây lâu rồi, chỉ là vẫn đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt. Nhìn y chân tay luống cuống lôi bánh bao ra, nhìn y ủy khuất bị người bắt nạt.
Tựa hồ hết thảy đều rất thú vị.
Quân Hàn Tâm mỉm cười nói: "Đưa giải dược cho ta nào?"
Phong Tuyết Nguyệt dúi đầu vào trong ngực Quân Hàn Tâm, đưa giải dược cho hắn, đầu ngón tay chạm được vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, trong nháy mắt y cảm thấy an tâm, có ca ca ở đây hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Quân Hàn Tâm bắn ra một viên, không chút sai lệch bay vào trong miệng người nọ, thật thần kỳ, nốt sùi cùng mẩn đỏ ngứa ngáy lập tức biến mất.
Quân Hàn Tâm mím môi, Phong Tuyết Nguyệt này quả nhiên không thể khinh thường!
Người nọ giống như thấy ân nhân cứu mạng, vội lễ bái Quân Hàn Tâm, nói: "Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp a."
Quân Hàn Tâm nhếch khóe môi cười nói: "Đây là đệ đệ của ta, y lòng dạ ngây thơ, xin đừng trách cứ." Dứt lời lôi một thỏi bạc ra, người nọ lập tức mở miệng cười lấy lòng, làm sao còn dám nói khó nghe nữa.
Che chở Phong Tuyết Nguyệt ra khỏi đám người, thấy mặt mũi y lấm lem toàn nước mắt thì không khỏi buồn cười, kéo vào khách điếm rồi lấy khăn mặt lau mặt giúp y.
Phong Tuyết Nguyệt bị ủy khuất, một giây cũng không chịu buông hắn ra, hai tay quấn chặt lấy thắt lưng hắn, dính lấy người giống như con mèo con.
Quân Hàn Tâm cũng thây kệ, đợi y ôm đủ mới hỏi nói: "Sao lại tìm đến đây?"
Hút hấp cái mũi ủy ủy khuất khuất mở miệng: "Ta đã quên nói cho ca ca chỗ ta ở, ta sợ ngươi tìm không thấy ta."
Nhẹ nhàng thở dài, thấy khóe mắt y lại chảy ra nước mắt, vội vàng kéo ống tay áo lau giúp y, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, ca ca chắc chắn sẽ tìm được của ngươi."
"Ta sợ không gặp lại ca ca..."
Quân Hàn Tâm cười mà không nói, không dấu vết dời đề tài lại hỏi: "Có đói bụng không?"
Sờ sờ cái bụng lép xẹp, ngượng ngùng cười cười: "Rất đói."
Sủng nịch nhéo nhéo mũi y, vốn định dẫn y ra phố chơi bởi cũng khó có dịp gặp được hội chùa, nề hà trải qua một hồi nháo vừa rồi, ý định cũng bị đá khỏi đầu, không bằng thanh thản ổn định ở trong phòng.
Phong Tuyết Nguyệt thấy đồ ăn, cúi đầu nhăn nhó một chút rồi nói: "Ăn xong ta sẽ đi."
Quân Hàn Tâm ngạc nhiên, theo bản năng nói: "Đã muốn khuya rồi."
"Hôm nay chậm trễ......" Thật ra y cũng chẳng muốn tách khỏi Quân Hàn Tâm, nhưng không đi không được a.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, nói: "Đợi sang ngày rồi đi, ca ca sẽ bảo Thư Nghiễm đưa ngươi trở về, có xe ngựa nhất định có thể bổ sung không ít thời gian đã chậm trễ."
Phong Tuyết Nguyệt vội vàng lắc lắc đầu: "Ta tự mình trở về."
Quân Hàn Tâm trầm mặt, cả giận nói: "Ngươi muốn ca ca lo lắng sao??"
Thấy Quân Hàn Tâm tức giận, Phong Tuyết Nguyệt trái lại nở nụ cười, ôm chầm lấy hắn như trước rồi ngọt ngào nói: "Ca ca đối tốt với ta quá."
Quân Hàn Tâm không nề hà vỗ vỗ vai y: "Tốt lắm, nhanh ăn đi." Dứt lời liền lôi kéo y ngồi xuống.
Phong Tuyết Nguyệt ăn cái gì cũng rất chậm, điểm ấy thật ra lại khá giống Quân Hàn Tâm, y dùng ngón tay trắng noãn linh hoạt lột vỏ tôm. Bóc xong một cái liền đưa cho Quân Hàn Tâm, nói: "Ca ca cũng ăn đi."
Hắn mở miệng cắn thịt tôm, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay trơn mềm, bỗng nhiên khép miệng lại ngậm lấy đầu ngón tay y.
Phong Tuyết Nguyệt đỏ mặt, nhưng đúng vào lúc này Quân Hàn Tâm lại buông đầu ngón tay y ra, cười nói: "Tôm này ăn ngon ghê cơ ấy."
Mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ bừng, cố gắng chuyên tâm ăn uống. Cái miệng nhỏ nhắn mấp máy khép mở, thậm chí có thể thấy được cả đầu lưỡi hồng hồng nho nhỏ. Quân Hàn Tâm thập phần nhớ rõ,hương vị của đầu lưỡi kia có bao nhiêu mỹ vị.
Phong Tuyết Nguyệt ăn uống xong, y xoa xoa cái bụng: "Ta ăn no." Đoạn lôi kéo xiêm y, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, ta muốn tắm." Hôm nay vì tìm Quân Hàn Tâm nên y ra không ít mồ hôi, quần áo đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Cổ họng nghẹn một chút, cười nói: "Ta lập tức sai người chuẩn bị."
-
Phía sau bức bình phong tinh xảo theo phong cách cổ xưa là sương mù dày đặc, dưới ánh nến mỏng manh, trong phòng tràn ngập một cỗ sâu hơi thở phiêu nhiên. Quần áo từng lớp từng lớp rơi xuống, dần dần lộ ra thân thể trần trụi trắng nõn, bóng loáng như ngọc, tóc đen như mực, gương mặt trái xoan tinh xảo nổi đỏ ửng khiến cho làn da gần như trong suốt phiếm hồng, đẹp như thi như họa.
Ngoài bình phong, Quân Hàn Tâm nghe tiếng nước bên trong mà tâm dương khó nhịn, như thể có một cây lông chim nhẹ nhàng quét qua tâm tư của mình, ngứa ngáy vô cùng. Tự giễu cười, sao chính mình tự dưng lại giống Liễu Hạ Huệ thế này?
Quyết định một cái liền sải bước vào sau bình phong. Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, lập tức cúi đầu dấu vào trong nước.
Quân Hàn Tâm bật cười, ôm y ra ngoài dục thất, cười nói: "Ngại cái gì?" Chỗ tiếp xúc là da thịt bóng loáng, bàn chân y trắng nõn, thân thể ẩn ở dưới nước có khác, bộ dáng "dục cự còn nghênh" thực phong tình.
"Ca ca, sao ngươi lại vào vậy?" Khuôn mặt hồng hồng, cũng không biết là bị nhiệt khí chưng thành vậy hay là do xấu hổ.
Quân Hàn Tâm thất thần một lát, người trước mắt e lệ nhìn chính mình, thân thể trắng noãn không hề có một tia tỳ vết nào, tựa như hoa sen nổi trên mặt nước, không hôi tanh mùi bùn. Cậu ta hơi hơi cuộn mình lại, mơ hồ có thể nhìn ra ngọc hành màu phấn hồng. Hai tay che trước ngực, vừa vặn che khuất hai điểm thù du.
"Ca ca..." Thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, y nhịn không được lên tiếng, nào biết thanh âm mềm mại kia càng làm cho Quân Hàn Tâm nhiệt huyết sôi trào.
Làm sao còn nhẫn được, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi Phong Tuyết Nguyệt, môi y mềm mại tựa hồ tản ra mùi vị ngọt ngào.
Không nghĩ tới phải đi đến bước này, Quân Hàn Tâm nở nụ cười tự giễu, nhưng có sao đâu, Quân Hàn Tâm hắn vốn chính là ngụy quân tử, nếu là ngụy quân tử thì phải đại nhân đại nghĩa chứ, nhưng giờ khắc này hắn thật sự nhịn không được, thật sự rất muốn ôm thiếu niên này.
Ôm y ra ngoài, vội vàng đi về phía giường lớn.
Phong Tuyết Nguyệt thấy sợ, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ Quân Hàn Tâm. Mơ hồ biết hắn muốn làm gì, trong lòng lại sinh ra một tia ngọt ngào. Ca ca cũng là thích y nhỉ.
Đặt thân thể trần trụi của y lên giường, thân thể trắng nõn trần trụi khiến y xấu hổ cuộn người lại, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, mị hoặc quyến rũ vô cùng.
Quân Hàn Tâm cũng không lập tức tiến tiếp, hắn chỉ cúi đầu tiến đến bên tai y nhẹ giọng nói: "Tuyết Nguyệt, ta có thể ôm ngươi hay không?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Phong Tuyết Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể run lên, khẽ gật đầu.
Quân Hàn Tâm đè lên y. Bàn tay to tinh tế lưu luyến nơi thắt lưng, dần dần lần đến trước ngực gảy gảy đầu vú phấn hồng.
Phong Tuyết Nguyệt đâu chịu nổi kích thích như vậy, theo bản năng than nhẹ một tiếng, bên môi tràn ra tiếng rên rỉ ngọt nị mềm mại.
Khóe miệng gợi lên tia cười mị hoặc, đầu lưỡi lập tức thừa cơ dò xét đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi đang né tránh của Phong Tuyết Nguyệt để mút vào triền miên. Đầu lưỡi từng tấc từng tấc trong khoang miệng y.
Thiên hạ dưới thân còn chưa trải qua chuyện này, một nụ hôn nồng nàn đã có thể khiến y run rẩy liên tục.
Vừa hôn xong, Phong Tuyết Nguyệt đã thở gấp liên tục, Quân Hàn Tâm ngậm lấy đầu vú của y, đầu lưỡi liếm một vòng quanh nó.
"A...Ca ca...Ca ca..." Trong đầu trống rỗng, trong người thì thấy kỳ quái, muốn đẩy ca ca ra rồi lại không từ bỏ được khoái cảm như vậy.
Bụng dưới truyền đến một cỗ nhiệt khí, phân thân của y đã có phản ứng. Phong Tuyết Nguyệt xấu hổ vội vàng lấy tay che đi, mang theo khóc nức nở nói: "Ca ca...Từ bỏ..."
Không muốn để ca ca chê cười.
Quân Hàn Tâm lúc này làm sao còn thời gian để ý tới y, lúc nhả ra, đầu vú dính đầy nước bọt trong suốt, nom thập phần dâm mĩ. Thân thể Phong Tuyết Nguyệt luôn thoang thoảng mùi thảo dược, chẳng những không khó ngửi, ngược lại làm cho người ta cảm giác đê mê.
"Ca ca.... Từ bỏ..." Nức nở hai tiếng thấy Quân Hàn Tâm đứng dậy, nghĩ đã xong, lại không ngờ Quân Hàn Tâm lại không nhanh không chậm cởi tất cả quần áo ra, quay đầu lại cười mị với y rồi nói: "Chúng ta có rất nhiều thời gian."
Cúi người xuống in thêm một cái hôn sâu. Cổ và ngực Phong Tuyết Nguyệt đều bị in lại ấn ký màu đỏ, phân thân sưng trướng phát đau. Nức nở một tiếng nước mắt nhẹ nhẹ chảy xuống dưới, nếu như bị ca ca thấy, nhất định chán ghét mình, mình rất dơ bẩn.
Đột nhiên y đẩy mạnh Quân Hàn Tâm ra, lui người tới một góc giường, nước mắt tuôn rơi. Nhìn y hệt như thể vừa bị người ta bắt nạt.
Quân Hàn Tâm sửng sốt, thấy y bộ dáng như vậy, không khỏi giận dữ, trách mắng: "Không muốn thì thôi." Dứt lời đứng dậy mặc quần áo.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn tức giận, vội vươn tay kéo cổ tay hắn lại, nức nở nói: "Ca ca...Ca đừng chán ghét ta..."
Quân Hàn Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay đầu cười nói: "Chán ghét? Sao ta phải chán ghét ngươi? Có mà ngươi chán ghét ta thì có."
Phong Tuyết Nguyệt đầu lắc liên tiếp như trống bỏi, sợ hắn tránh ra, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, một khe hở cũng không có.
Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Sao giờ ngươi nhiệt tình thế? Mới vừa rồi ta rõ ràng có hỏi ngươi rồi, nếu ngươi không đồng ý thì ta định sẽ không cưỡng cầu ngươi, giờ thì ngược lại, biến thành ta giống như thổ phỉ cường đạo."
Phong Tuyết Nguyệt ấm ức, nghẹn ngào nói: "Ta là muốn cho ngươi ôm mà..."
"Ngươi!" Quân Hàn Tâm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhìn y, không nghĩ lại thấy được phân thân của y nhếch cao cao lên, lỗ nhỏ đã tràn ra chất lỏng trong suốt. Không khỏi nhấc khóe môi, sắc mặt đẹp lên một ít, cũng không phải không có phản ứng.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn nhìn chằm chằm nơi đó của mình, theo phản xạ định buông hắn ra, che phân thân lại trốn sang một góc, khóc nói: "Ta chỉ biết ca ca chán ghét ta..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -