Chương 10:
Không còn ngây ngô như ngày trước thay vào đó là đôi phần quyến rũ, sóng mắt như nước, mặt tựa hoa đào.
Dũng đạo khô khốc gắt gao bao lấy ngón tay mình, cả người tựa vào giường, mân mê cái mông, ngắm cúc huyệt hồng nhạt không xót một chỗ nào.
Ngón tay đã vào được ba cái, trải qua sự khuếch trương đầy đủ, mật huyệt đã ẩm ướt mềm mại. Quân Hàn Tâm đẩy mạnh một đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
Phong Tuyết Nguyệt rên lên một tiếng ngọt lịm, cả người mềm xuống, Quân Hàn Tâm nhanh tay lẹ mắt đỡ được y, cười nói: "Sao vậy, không thích à ?" Nói xong còn hung hăng đâm thêm mấy cái nữa.
"A...Ca ca...Nơi đó...A ấy..." Phong Tuyết Nguyệt không tự giác lắc lắc cái mông, vẻ mặt vừa là thoải mái lại vừa là thống khổ.
Quân Hàn Tâm va chạm mãnh liệt, thân thể hai người dính vào một chỗ, tình cảnh rành mạch. Dưới thân đốt lên độ nóng cực lớn làm cho Quân Hàn Tâm thoải mái không nói nên lời, vừa chặt lại vừa ẩm nóng, quả đúng là phiêu phiêu dục tiên.
Quân Hàn Tâm nâng thắt lưng y lên, tay khác thì luồn ra đằng trước vuốt ve ngực y. Mái tóc dài đen óng mềm mại tản ra hai bên, quả là một tiểu mỹ nhân kiều diễm ướt át a, sự ngây ngô rút sạch đi, chỉ để lại sự mị hoặc mê người.
Trong lòng Quân Hàn Tâm không biết là tư vị gì, hôm qua tâm trạng hắn biến đổi quá nhiều lần, bất an vô cùng. Còn giờ thì an lòng lắm, nhưng vẫn chẳng hiểu rõ cõi lòng mình đang muốn gì.
Sau khi mây mưa thất thường, Quân Hàn Tâm ôm Phong Tuyết Nguyệt vào trong ngực. Trầm ngâm một lát mới nói: "Ngày mai ta xuất phát đi Lôi Châu, ta để Thư Nghiễm lưu lại chiếu cố ngươi được không?"
Phong Tuyết Nguyệt ấm ức nhìn hắn: "Ca ca...Không thể mang ta theo sao?"
Quân Hàn Tâm mím môi, nghĩ thầm rằng đến lúc đó gặp Ly Tán nhất định sẽ không được tốt lắm, Phong Tuyết Nguyệt dù là người ngoài trong lòng mình, nhưng dù sao cũng tình thâm ý trọng với mình, ngay chính hắn cũng không muốn làm thương tổn y.
Thân thiết hôn nhẹ đôi môi như cánh hoa của y, cười nói: "Quái lạ thế, tự chạy đi chơi bị thương rồi không thèm để ý đến ca ca, rồi lại còn tự làm mình phát sốt nữa.” Trêu đùa đủ rồi mới dịu dàng thâm tình nói: "Hai ngày nay cơ thể ngươi không tốt, ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đã, ta sẽ về sớm thôi, nhé?”
Phong Tuyết Nguyệt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, vẫn có chút không tình nguyện nhìn Quân Hàn Tâm mềm nhẹ nói: "Ca ca, vậy ngươi trở về sớm một chút nha…"
"Đương nhiên, sao có thể để cho bảo bối của ta chờ lâu được." Khuôn mặt tươi cười trong suốt, bộ dáng ôn nhuận tao nhã.
-
Quân Hàn Tâm mới đi có ba ngày, Phong Tuyết Nguyệt đã không được, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui. Thư Nghiễm cũng không quản được, mỗi ngày đều sốt ruột, lắm khi còn chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Một ngày nọ, Phong Tuyết Nguyệt đang nằm trên sườn núi nhàm chán, trong đầu giật mình một cái nhủ thầm nếu thân thể tốt là có thể đi tìm ca ca rồi. Nghĩ thông suốt xong thì vẻ mặt lập tức trở nên sáng láng thanh thản, dọn dẹp hành trang muốn xuất môn, Thư Nghiễm thấy thế bèn đi tới giữ chặt lại.
"Phong công tử, cậu đi đâu thế?" Cái vẻ nom rất sốt ruột, hiện tại vị Phong Tuyết Nguyệt này chính là mạng sống của mình a!
Phong Tuyết Nguyệt hoang mang nhìn nó: "Không phải đã bảo gọi ta là "Tuyết Nguyệt" rồi sao." Nói xong thi triển khinh công nhanh như chớp đã chẳng thấy bóng.
Thư Nghiễm vỗ đầu, tiểu tổ tông này vĩnh viễn chỉ nghe có câu đầu tiên thôi hả ?
-
Hành lí trên người không nhiều lắm, lại không biết đường, cũng may Đại hội luận bàn lần này quy mô rất lớn, sau khi hỏi thăm mấy người là thuận lợi tới được Lôi Châu.
Cũng không biết Quân Hàn Tâm ở đâu, nó đành đi lăng xăng tìm kiếm chung quanh, đại đa số mọi người đều hay tên Tiễn Tình công tử nhưng lại chẳng biết Tiễn Tình công tử tên là Quân Hàn Tâm.
Tìm một ngày vẫn không thấy, gắt gao nắm ba đồng tiền trong tay ngồi xuống góc đường, tay khe khẽ ấn bụng. Mùi hương bánh mì bay tới khiến nó không tự giác nuốt nước miếng.
"Đứa nhỏ, ăn đi này." Vừa nhấc đầu đã thấy một bà lão hiền lành, cầm trong tay một cái bánh mì trắng bóc.
"Con cảm ơn bà." Cười ngọt ngào, lộ ra đôi mắt hình lưỡi liềm và hàm răng trắng noãn, nó cũng chẳng từ chối làm chi.
Há mồm cắn một miếng to, vết cắn để lại là một hình cung cong cong. Hương vị lạ quá, cơ mà bụng nó đã đói đến cồn cào, sao còn dám so đo.
Bà lão kia thấy y ăn một miếng thật to thì nở nụ cười. Cất giọng có chút kì lạ hỏi: "Ăn ngon không ?"
"Ngon lắm." Phong Tuyết Nguyệt lộ ra một nụ cười thỏa mãn, sờ sờ bụng nói, "Cám ơn bà, bà à, con đi trước đây."
Phong Tuyết Nguyệt lại hỏi han thêm vài người nữa nhưng chẳng có ai biết cả. Nó vẫn luôn cảm thấy có người đi theo mình, thân mình y vừa chuyển cái đã biến mất.
Đúng vào lúc này, có người chụp lấy bả vai y, vừa quay đầu lại, ra là Phó Kiếm Sầu.
Phong Tuyết Nguyệt cao hứng cực kỳ, vội vàng ngọt ngào hô: "Gia gia, gia gia, sao ông lại ở đây thế?"
Phó Kiếm Sầu lấm lét nhìn trái nhìn phải, bộ dáng có chút khẩn trương, vội vàng lôi kéo y tới chỗ nhiều người, cuối cùng đi vào một gian khách điếm đông đúc.
"Phong huynh đệ, ngươi có cảm thấy không thoải mái không?" Sắc mặt lo lắng vô cùng.
Phong Tuyết Nguyệt trừng mắt nhìn người trước mặt, cái đầu lắc liên tục như trống bỏi.
Khẩu khí của Phó Kiếm Sầu thoáng dịu hơn: "Ngươi vừa rồi gặp đúng lũ buôn người đấy! Bánh mì cho ngươi ăn sợ rằng đã bị bỏ thuốc rồi, hôm nay ta ra ngoài không mang theo người nên không dám tùy tiện lộ diện, nên mới đành đi theo ngươi.”
Phó Kiếm Sầu nói xong mới nghĩ lại, Phong Tuyết Nguyệt này là cao thủ dùng dược cổ, mặc dù bình thường chẳng dùng thủ đoạn bao giờ, nhưng thuốc mê bình thường sao có tác dụng với y được. Nhớ tới sự kích động vữa nãy, ông không khỏi bật cười, vỗ vỗ bờ vai y: "Được rồi, được rồi, giờ mọi chuyện ổn rồi, sao ngươi lại ở đây một mình thế này?”
Phong Tuyết Nguyệt nghe tới đây thì nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nhẹ nhàng mềm mại nói: "Con đến tìm ca ca, nhưng ta tìm không thấy."
Phó Kiếm Sầu hiền lành cười: "Ngươi đã gặp gia gia rồi thì đương nhiên gia gia có thể đưa ngươi đi theo.”
"Cám ơn gia gia." Nói xong liền chạy vội ra ngoài.
Phó Kiếm Sầu vội vàng giữ chặt y lại, vỗ vỗ tay y nói: "Không vội, gia gia cũng không thể để ngươi đói bụng được, không đến lúc đó Quân huynh đệ lại trách ta.”
Nói xong liền gọi gã sai vặt.
Phong Tuyết Nguyệt suy nghĩ một lát, khó có dịp gặp được gia gia, vậy thì ăn cùng nhau bữa cơm cũng được.
Chọn vài món ăn, Phong Tuyết Nguyệt ăn rất chậm rãi. Phó Kiếm Sầu nở nụ cười trong lòng, thật sự có vài phần tương tự với Quân Hàn Tâm.
Trong chốn giang hồ, khách điếm là nơi buôn chuyện nhiều nhất, nhất là khách điếm ở Lôi Châu. Võ lâm minh chủ Liễu Thanh Phong ngụ ở Lôi Châu thế nên rất nhiều sự kiện được tổ chức ở Lôi Châu, bởi vậy thành Lôi Châu chính là nơi võ lâm nhân sĩ tụ tập.
Phong Tuyết Nguyệt đang cao hứng ăn uống thì có hai người đi tới ngồi cạnh y. Một người mau miệng nói: "Hôm nay thấy ma giáo bị người ta đánh hạ tràng, dòm sướng muốn chết."
"Võ công người nọ mặc dù cao nhưng lại không đủ kinh nghiệm, bị đả bại cũng là trong dự kiến. Cơ mà, chỉ sợ người trong ma giáo sẽ đến trả thù."
Người nọ cười ha ha: "Trả thù hả, tốt lắm a, nghe nói ma giáo giáo chủ Hoa Doanh Vũ còn đẹp hơn cả hoa nữa ấy, nếu nó mà dám tới, ta sẽ giam nó lại để nếm thử hương vị tiêu hồn của hoa huyệt nho nhỏ kia.”
"Phăng" một tiếng, đầu người nọ bị chặt xuống, chỉ một thoáng đó khiến cho tất cả mọi người trong khách điếm đều ngừng thở. Cùng nhau quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nọ vẻ mặt lóng lánh ý cười, mắt to linh động, khẽ càu nhàu gì đó.
Ly Tán hì hì cười: "Giáo chủ có lệnh, phàm là giáo chúng Hoa Ảnh Giáo, nếu bên ngoài nghe thấy có người nhục mạ Giáo chủ, giết không tha." Lại giả giọng thở dài nói: "Ai, ta cũng là vì tốt cho các ngươi thôi, nếu mà bị Giáo chủ chúng ta nghe thấy thì nhất định sẽ muốn các ngươi sống không bằng chết."
Không một người dám lên tiếng, nói nghe nè người đánh bại người này hôm nay chính là vị cao thủ có một không hai trên giang hồ, nếu tất cả mọi người ở đây đều xông lên, sợ rằng cũng chẳng chiếm được tiện nghi của người nọ đâu.
Phong Tuyết Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra người nọ là Ly Tán, vốn định tiến lên cứu cái người đang nằm trên mặt đất, nhưng đầu anh ta đã rơi xuống rồi, sao thay đổi nổi ý trời.
Hốc mắt đỏ lên, có chút nghẹn ngào.
Phó Kiếm Sầu biết tâm địa nó thiện lương, nhịn không được vỗ vỗ bờ vai của y, khuyên nhủ: "Được rồi, chuyện giang hồ chúng ta không nên quản, nên xuất phát đi tìm Quân huynh đệ thôi."
Có chút rầu rĩ đi theo Phó Kiếm Sầu, đi thẳng đi tới chỗ Quân Hàn Tâm ngụ đang ở.
Phó Kiếm Sầu sớm đã nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, nhưng cũng không để ý. Lại nghĩ Phong Tuyết Nguyệt đã chịu khổ ở ngoài nhiều ngày, Quân Hàn Tâm khi biết nhất định sẽ luyến tiếc. Đến lúc đó nếu mình vẫn đứng đó, nhìn kiểu gì cũng giống đã già còn muốn làm bóng đèn, không bằng nên đi sớm thôi.
Nhỏ giọng nói Tuyết Nguyệt đừng đi, mai luận bàn xong sẽ đến tìm y, ba người sẽ cùng gặp mặt chuyện trò.
Phong Tuyết Nguyệt chờ ông ta đi khuất mới chạy vội tới cửa, cửa định đẩy cửa vào lại nghĩ mình trộm chạy tới đây, không biết ca ca có giận hay không?
Bồi hồi đứng ngoài cửa thật lâu, chậm chạp không dám đi vào.
Đúng vào lúc này, bên trong cánh cửa vang lên một tiếng động, là giọng một thiếu niên hấp cái mũi oán giận không ngừng: "Người kia dám đánh ta."
"Không khóc không khóc, bảo bối nhi đừng khóc, ngày mai ca ca sẽ trả thù thay ngươi."
Là giọng nói của ca ca, Phong Tuyết Nguyệt vui mừng, nhịn không được muốn đi vào.
"Hừ, đừng có ăn nói lung tung, cẩn thận bị bảo bối nhà các ngươi nghe thấy thì sẽ ghen tị chết đấy."
Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ vội thu tay về, khóe miệng khẽ nhếch lên, đều do nó không tốt, tùy tiện ghen tuông nên mới bị người khác chế giễu.
"Nói gì vậy, bảo bối của ta chính là Tiểu Tán Nhi yêu quý, Phong Tuyết Nguyệt có là cái gì đâu, chỉ là nuôi luyến đồng thôi, là do Quân Hàn Tâm ta thích học đòi văn vẻ, cho dù là luyến đồng cũng đối xử thật tốt." Thanh âm dừng một chút lại nói, "Ngươi chớ không phải đang ghen đó đi? Ta đã nói rồi, ta chờ ngươi, chờ ngươi nguyện ý theo ta, đến lúc đó đừng nói là Phong Tuyết Nguyệt ngay cả cái danh hào Tiễn Tình công tử này ta cũng chẳng cần." Trong thanh âm mơ hồ mang theo ý vị vui cười.
"Chê cười, không kể đến Ly Tán ta không thích nam nhân, mà dẫu ta có thích nam nhân cũng không thích bị người áp! Nhưng thật ra vị Phong Tuyết Nguyệt kia mới hợp khẩu vị của ta hơn. Nhìn qua thật mềm mại."
Phong Tuyết Nguyệt cắn chặt môi, thân thể cứng ngắc, những lời sau đó nó nghe không rõ. Như là đánh mất linh hồn, đi loạn xung quanh, chỉ muốn đi thật xa để không nhìn thấy ca ca nữa .
"Này ta nhắc ngươi này, bảo bối của ngươi đến Lôi Châu tìm ngươi đấy." Ly Tán ha ha cười, "Sao mặt ngươi tự dưng khẩn trương thế!"
Thất hồn lạc phách chạy đi. Lời nói Quân Hàn Tâm một mực quanh quẩn bên tai, thì ra mình chỉ là một luyến đồng, tuy rằng nó không biết luyến đồng là gì, nhưng nó mơ hồ biết ca ca không thật lòng với mình.
Ca ca không thích mình…
Cổ họng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi từng hàng, ca ca không thích mình, nhưng mình vẫn muốn ca ca, thích ca ca.
Đi một vòng thì quên mất đường, trước cửa có một cây cổ thụ rất lớn, Phong Tuyết Nguyệt hít hít cái mũi ôm mặt ngồi xuống dưới cây. Ca ca nếu ra ngoài mới có thể thấy y, thế thì ca ca sẽ không thấy mình đâu, sẽ không ghét mình đâu, sẽ không giận đâu.
Cuộn người lại, nước mắt nó cứ rơi mãi, ca ca sẽ chẳng đau lòng vì mình đâu, ca ca chỉ lừa mình thôi.
Thì ra không phải là ca ca đối xử tốt với mình mà là ca ca đối xử tốt với tất cả mọi người, là do mình ngốc nghếch, cứ tưởng ca ca thích mình.
Phong Tuyết Nguyệt càng nghĩ thì lòng lại càng đau, y rất muốn ôm Quân Hàn Tâm, gắt gao ôm lấy hắn. Nhưng mà đã có người kia rồi, ca ca sẽ không thích mình nữa.
Ca ca quả nhiên vẫn thích vị thiếu niên ngày đó.
Ca ca ở ngay trong căn phòng kia, hai người đó ở cùng nhau không biết đang làm gì nhỉ. Lần trước ca ca đã hôn anh ta rồi, lần này không biết có đang…hôn nhau say đắm không, nghĩ rồi nhịn không được lại nức nở.
Ca ca...Tuyết Nguyệt rất nhớ ca…
Ở trọn một đêm dưới tàng cây, mặt mũi dính đầy nước mắt, vành mắc đỏ rực, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, nước mắt cạn đến độ không rơi nổi nữa. Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên một bong đen đổ ập xuống.
Phong Tuyết Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩm ướt nhìn người trước mắt, thanh âm khô khốc khàn khàn: "Gia gia..."
Phó Kiếm Sầu vẫn thế, cười nói: "Ta còn đang nghĩ sau dưng có một con mèo hoang chạy tới, hóa ra là Phong huynh đệ a, sao lại có một mình thế?"
"Gia gia…Con đói..."
Phó Kiếm Sầu mang theo Phong Tuyết Nguyệt tới một gian quán, gọi một chén mì thật to. Phong Tuyết Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu rầu rĩ ăn, mắt vẫn ướt, giống như nháy mắt cái là nước mắt sẽ rơi xuống.
Phó Kiếm Sầu lẳng lặng nhìn y, vừa thấy bộ dáng y như vậy là có liên quan đến Quân Hàn Tâm rồi. Trầm ngâm một lát rồi mới nở nụ cười nói: "Phong huynh đệ, ngươi cứ ở lại đây ăn đã nhé, ta có chút chuyện muốn làm, đi một chút rồi sẽ trở lại."
Thấy Phong Tuyết Nguyệt không nói lời nào, chỉ gật đầu đồng ý.
Phó Kiếm Sầu đi không lâu đã trở lại. Phong Tuyết Nguyệt nghe thấy ông ấy gọi tên mình thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt khác đang đùng đùng nổi giận.
Quân Hàn Tâm trầm trầm nghiêm mặt, môi mỏng mím chặt, toàn thân tản ra khí lạnh.
Phong Tuyết Nguyệt còn chưa nói, Quân Hàn Tâm đã xông lên trước trách mắng: "Không phải đã dặn ngươi ở lại Tiễn Tình Cư đợi sao? Ai cho ngươi tới đây, còn đứng ngoài suốt một đêm, sao vậy, giờ khinh ta rồi à, tới Lôi Châu mà chẳng tới tìm ta."
Miệng lưỡi lưu loát mắng đến trôi chảy, thấy Phong Tuyết Nguyệt yếu ớt cúi đầu, vẻ mặt đẫm lệ đáng thương, trong lòng lại luyến tiếc. Sắc mặt tốt hơn một ít, ngồi cạnh y kéo người vào lòng, dịu dàng nói: "Sao lại không nghe lời ca ca, tay sao lại lạnh thế? Cho ca ca nhìn nào."
Quân Hàn Tâm ôm Phong Tuyết Nguyệt vào trong ngực, vẻ mặt vật nhỏ ủy khuất, mấy ngày không gặp mình rôi. Ôm thân hình mềm mại cư nhiên hắn lại cảm thấy tâm viên ý mã, vật nhỏ này quả nhiên là trời sinh ra để khắc mình mà, mắng hai câu mà mình cũng đau lòng.
Phong Tuyết Nguyệt hít hít cái mũi, vành mắt hồng hồng nhìn hắn, giọng nói êm ái: "Ca ca...Chúng ta đến chỗ ngươi ở được không?" Trong giọng của vật nhỏ còn mang theo tiếng khóc nức nở, Quân Hàn Tâm sợ nhất cái này, cơ hồ là đè nặng tiếng mở miệng đáp ứng.
Tạm biệt Phó Kiếm Sầu rồi ôm vật nhỏ đã đông lạnh đến yếu ớt trở về.
Phong Tuyết Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, ngồi trong thùng nước ấm áp rồi mà vẫn không nhúc nhích.
Quân Hàn Tâm thu hồi chiết phiến, nhéo nhéo hai má lạnh lẽo của y, cười nói: "Ca ca mới nói hai câu đã giận rồi à?"
Phong Tuyết Nguyệt lắc lắc đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Quân Hàn Tâm: "Ca ca, ta muốn ca giúp ta tắm."
Quân Hàn Tâm cười tủm tỉm nhìn y, nâng cằm y lên cười nói: "Câu dẫn ta sao?" Nói xong liền hôn xuống, đầu lưỡi liếm qua đôi cánh hoa lạnh lẽo, như là hấp thụ không muốn buông ra.
Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên ôm cổ hắn vô cùng nhiệt tình hôn trở lại. Quân Hàn Tâm sửng sốt, sao hôm nay vật nhỏ này nhiệt tình thế ?
Một tay ôm ngang lấy y, thân thể lạnh lẽo đã dần dần khôi phục độ ấm. Vừa nằm lên giường, Phong Tuyết Nguyệt đã ngồi bật dậy, nâng phân thân của Quân Hàn Tâm lên ngậm chặt..
Quân Hàn Tâm hoảng sợ hỏi: "Tuyết Nguyệt, ngươi sao thế?" Vội vàng kéo nó ra, ôm nó vào trong ngực. Cúi đầu kinh dị nhìn nó, thần tình sốt ruột.
Phong Tuyết Nguyệt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, hấp hấp cái mũi: "Ca ca không vui à?"
Quân Hàn Tâm thoải mái cười: "Thì ra là muốn ca ca thoải mái a."
Phong Tuyết Nguyệt hấp hấp cái mũi lại cúi người xuống ngậm vào, thỉnh thoảng còn vuốt ve túi cầu, đầu lưỡi đảo qua lỗ nhỏ.
Quân Hàn Tâm sớm đã như si như mê, hôm nay Phong Tuyết Nguyệt không hề ngây ngô như ngày xưa, toàn thân đều tản ra một cỗ hơi thở quyến rũ, phá lệ động lòng người.
Phân thân trong miệng đã trướng nóng lên, Phong Tuyết Nguyệt nghẹn ngào một chút, chủ động mở hoa huyệt ngồi xuống.
Quân Hàn Tâm hơi hơi nhíu mi, hôm nay Phong Tuyết Nguyệt rất không ổn, ngày xưa luôn đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống cơ mà.
Phong Tuyết Nguyệt tựa vào khuôn ngực rắn chắc của Quân Hàn Tâm, cái mông di động cao thấp phun ra nuốt vào dục vọng cực nóng. Bỗng nhiên động tác dừng lại một chút, hốc mắt hồng hồng, cúi người xuống sợ hãi hỏi: "Ca ca, ca…ca có thể hôn ta một chút không?"
Quân Hàn Tâm sửng sốt, cười nói: "Vì sao lại không?"
"Ta vừa thay ngươi, thay ngươi.." Đúng là vẫn còn e lệ, nên mới nói không nên lời câu nói kia.
Quân Hàn Tâm bình thường trở lại, tiểu gia khỏa vẫn dịu dàng quá dỗi. Xoay người một cái đặt người xuống dưới thân, cười cọ chóp mũi y, một cái hôn chậm rãi hạ xuống, hôn ở đôi môi kia.
Đầu lưỡi dò xét đi vào, bên trong có hương vị của chính mình, nhưng lại không chán ghét. Đầu lưỡi vật nhỏ vẫn ngọt như vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hai người triền miên mấy lần, Phong Tuyết Nguyệt cuối cùng mệt mỏi, đặt lưng xuống là ngủ. Quân Hàn Tâm nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, thần tình vui vẻ.
Bộ dạng lúc ngủ của nó nom không chút phòng vệ, lông mi thật dài nhẹ nhàng vỗ về, làn da trắng nõn phiếm vẻ phấn hồng. Quân Hàn Tâm thở dài, có lẽ Ly Tán nói đúng, đây mới là bảo bối thuộc sở hữu của mình.
Giữ chặt tay y, nhẹ nhàng ôm chặt y vào trong lồng ngực mình. Ngày mai sau Đại hội luận bàn kết thúc là có thể trở về rồi, mấy ngày gần đây bảo bối phải chịu nhiều ủy khuất, mình cũng đau lòng, sau này trở về nhất định phải hảo hảo bồi thường y.
_____________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -