Thứ Tư, 8 tháng 3, 2017

[Re-up] Hối tình - 8

Chương 8:

Thân thể đang ôm nhau run rẩy một cái, chất lỏng bắn vào sâu trong huyệt, phân thân nhuyễn xuống chậm rãi rút ra, một lượng lớn chất lỏng không ngừng chảy ra từ mật huyệt.

Hai người nằm ở trên giường thở dốc, Quân Hàn Tâm giữ chặt cánh tay y, kéo vào trong lồng ngực chính mình. Trong lòng sinh ra cảm giác ngọt ngào mỹ mãn, Phong Tuyết Nguyệt dựa vào ngực hắn, khóe miệng mang theo nét cười, thè lưỡi vô cùng vui vẻ cọ vào cổ Quân Hàn Tâm.

Quân Hàn Tâm thân mật hôn một phát lên đỉnh đầu y, dùng giọng điệu sủng nịnh mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát giác: "Mệt chết bảo bối nhi của ta."

Phong Tuyết Nguyệt mím môi nở nụ cười, vươn tay ôm cổ Quân Hàn Tâm, thập phần nhu thuận dịu ngoan.

Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về Phong Tuyết Nguyệt, thường thường nghiêng đầu thân mật mổ mổ cái trán y mấy cái.

Tình dục sau cơn mây mưa thất thường vẫn chẳng lui đi, trong hậu trái lại thấy có chút trống trải, cơ thể bị tay hắn vuốt ve không ngờ lại bắt đầu hơi hơi rục rịch. Cố gắng nhẫn nại, Phong Tuyết Nguyệt lúc này thật sự mong muốn ca ca ôm mình thêm một lần nữa.

Ngẩng đầu nhìn liếc mắt Quân Hàn Tâm một cái, thấy hắn từ từ nhắm hai mắt hình như là nghỉ ngơi, mơ hồ nghĩ cảm giác của y là không phải. Cắn cắn môi, hơi thở lại nhịn không được bắt đầu khó khăn, ngọc hành cũng dần dần ngạch lên.

Thân thể không khỏi tự giác dính sát vào người Quân Hàn Tâm, ngọc hành nhẹ nhàng ma xát vào chân hắn. Đẩy đẩy thân thể hắn, ủy khuất nói: "Ca ca..."

Quân Hàn Tâm chậm rãi trợn mắt, thấy hai mắt Phong Tuyết Nguyệt giăng đầy sương mù nhìn mình, hốc mắt ẩm ướt, làn môi hồng bị hàm răng tuyết trắng cắn chặt. Quân Hàn Tâm nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, một cỗ nhiệt khí chạy thẳng xuống than dưới.

Xoay người một cái đặt nó dưới thân, cười hỏi: "Lại muốn rồi?"

Khuôn mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ rực, đáng yêu mê người ngoài ý muốn, thành thành thật thật gật đầu, lại mềm nhẹ nói: "Nơi đó...Không thoải mái..." Dứt lời còn dịch dịch cái mông.

Quân Hàn Tâm mỉm cười, hắn đã đoán ngay được nguyên do, trong lòng cười lạnh một tiếng, thứ dược bí cung gì gì kia, nếu mà quậy đến độ phá hủy cơ thể Phong Tuyết Nguyệt của ta thì để xem cái mạng của lão thái y sẽ thế nào.

Cúi người cắn cặp môi đỏ mọng kia, thân thể dán thật sát. Cảm giác được đầu lưỡi của Phong Tuyết Nguyệt mang theo ý dò xét chui vào miệng mình, Quân Hàn Tâm mỉm cười lập tức ngậm chặt mút vào.

Vật nhỏ trong lồng ngực này thật đúng là càng ngày càng mê người, thân hình mềm mại, phản ứng ngây ngô, dũng đạo cũng tinh xảo, không một thứ gì không hấp dẫn mình cả. Cố tình vật nhỏ này lại chẳng tự nhận thức được điều đó, thi thoảng còn làm vài chuyện quyến rũ, thở dài, tự chủ của mình càng ngày càng kém mất rồi.

Trong huyệt còn lưu lại dịch thể của Quân Hàn Tâm, thoáng khuếch trương mấy cái phân thân đã có thể đi vào. Dù rất khó nhịn nhưng lúc vào hắn vẫn cố ý dịu dàng hết mức có thể.

"Ca ca...Thật thoải mái...Mau, mau một chút..." Tiếng rên rỉ ngọt ngào toát ra từ miệng y, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống, khiến mái tóc y dần dần ướt sũng. Mái tóc dài mềm mại rối tung, phủ kín mặt giường.

Quân Hàn Tâm nhịn không được vươn tay sờ sờ hai má y, động tác ở hạ thân cũng ngừng lại, dịu dàng nói: "Tuyết Nguyệt nhìn đẹp quá." Quân Hàn Tâm thật lâu không thể lấy lại tinh thần, si ngốc ngắm Phong Tuyết Nguyệt, trong hoảng hốt lại nhớ tới lần đầu gặp mặt.

Khi đó Phong Tuyết Nguyệt đẹp đến không giống người trần, mái tóc dài đen bóng, hai mắt mông lung nhìn mình. Nhưng rồi sau đó mới phát hiện ra, Phong Tuyết Nguyệt này là một đứa nhỏ ngây thơ đơn thuần nên mới dần dần xem nhẹ mĩ mạo độc nhất vô nhị của nó. Và cũng nhận ra mình không có cách gì đối phó được với tâm tình ngây ngô khờ dại của y!

Phong Tuyết Nguyệt thấy Quân Hàn Tâm dừng lại rồi si ngốc nhìn mình, nâng mi nhẹ nhàng hỏi: "Ca ca... Sao ca lại không động?”

Thần thức Quân Hàn Tâm trở về, lập tức gợi khóe môi lên, xoay người một cái đặt Phong Tuyết Nguyệt lên trên người chính mình, cười nói: "Bảo bối, ca ca mệt rồi, tự ngươi động đi."

Phong Tuyết Nguyệt ngồi khóa trên người hắn vẫn không nhúc nhích, nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nom ấm ức vô cùng, cúi người xuống đẩy đẩy Quân Hàn Tâm khẩn cầu: "Ca ca..."

Quân Hàn Tâm bày ra cái vẻ bình yên tự tại, cười nói: "Bảo bối, động đi nào?"

Cắn cắn môi chậm rãi dịch dịch hai cái mông, động tác quái dị làm cho Quân Hàn Tâm đau đớn một trận, đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng đè thân thể y lại.

Phong Tuyết Nguyệt ấm ức, vẻ mặt cầu xin nói: "Ta sẽ không làm vậy đâu."

"Được được được rồi, là ca ca không tốt. Đến để ca ca dạy ngươi nào." Dứt lời đỡ thắt lưng giúp y di động.

Thử vài lần Phong Tuyết Nguyệt cũng hiểu được một ít, dục vọng khiến cho thân thể y đong đưa cao thấp, do sức nặng của thân thể nên mỗi một lần hạ xuống thứ trong người y đều cắm vào nơi sâu nhất.

Linh hồn giống như bị hút ra ngoài, thân thể sớm không phải của chính mình, hai người theo tiếng gọi của dục vọng nguyên thủy cùng chìm vào bể dục không đáy.

─── Em tên là là đường phân tuyến──────────────

Sáng sớm Phong Tuyết Nguyệt đã tỉnh, lúc tỉnh thì cả người đều bị Quân Hàn Tâm ôm vào trong ngực. Nhẹ tay nhẹ chân xuống giường rồi vui vẻ chạy đi làm bữa sáng, hậu huyệt có chút đau nhức, nhưng cũng không quá đau như lần trước.

Y vừa động Quân Hàn Tâm đã tỉnh, ánh mắt tĩnh tĩnh khô khốc đoạn nhắm mắt lại trở mình tiếp tục ngủ. Phong Tuyết Nguyệt làm xong bữa sáng mà Quân Hàn Tâm vẫn không tỉnh, y đành ngồi ghé vào bên chống đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ ngọt ngào, ca ca nom thật đẹp mắt.

Quân Hàn Tâm ngủ say, vẫn luôn cảm thấy được có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm mình nên thấy phiền táo vô cùng, thở dài mở mắt, đập vào mắt là đôi mắt cười đến độ cong thành đường lưỡi liềm, thế là biết mình giận không nổi rồi. Nhéo nhéo hai má y, bất đắc dĩ cười nói: "Sao dậy sớm thế."

Phong Tuyết Nguyệt lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, cọ cọ trong ngực, ngọt ngào nói: "Ca ca, mặt trời đã lên rồi."

Cháo hoa được nấu thật mềm, vừa vào miệng là trượt xuống yết hầu, ăn rất ngon. Trên bàn chỉ bày một vài món chẳng rõ tên, nhưng ăn vào thì ngon lắm.

Ăn xong một chén lớn, liếm liếm môi vẫn có chút ý vị chưa phai. Phong Tuyết Nguyệt mặt đầy tươi cười, ánh mắt loan loan nhìn có vẻ rất cao hứng, "Ca ca ăn có ngon không? Ta xơi cho... ca một chén đầy nữa nhá." Nói xong đã chạy ra ngoài.

Mới đi được hai bước chân, đã bị một lực lớn kéo giật về phía sau, cơ thể y ngã vào một cái ôm ấm áp.

Quân Hàn Tâm cười yếu ớt nhéo nhéo hai má y, bỗng nhiên nói: "Tuyết Nguyệt, ca ca có việc muốn ngươi giúp, ngươi có bằng lòng hay không?"

Chẳng hỏi là cái gì đã lập tức đáp ứng rồi, ôm cổ Quân Hàn Tâm dùng sức gật đầu.

Quân Hàn Tâm nói được hiểu được, tuyệt không hàm hồ, nếu mục đích tới đây là vì thứ dược cổ quý hiếm kia thì cũng chẳng phải ngại ngùng quanh co làm gì.

Phong Tuyết Nguyệt lập tức mang tới hai cái hòm, ôm khư khư trong tay, vô cùng do dự nhìn Quân Hàn Tâm.

Quân Hàn Tâm nhíu mày: "Không muốn à?" Dứt lời làm bộ phải đi ra ngoài.

Phong Tuyết Nguyệt quýnh lên lập tức kéo hắn lại, ngập ngừng nói: "Không, không phải, ca ca, ngươi đừng đi......"

Quân Hàn Tâm trong lúc y không để ý thì…thoáng nhếch mép cười,biết thừa đứa nhỏ này không thể buông bỏ được mà, nhưng chính hắn cũng cảm thấy mình có hơi ác liệt, đành xoay người ôm lấy nó, hôn hôn chóp mũi nó: “Ca ca không định đi mà, sao đã khóc rồi? Hử? Không khóc nữa nhé.”

"Không khóc......" Quả thật không khóc, nhưng vành mắt lại ngập nước.

"Sao lại cầm hai hộp gỗ?" Quân Hàn Tâm có chút tò mò lấy ra một hộp, đặt ở trong tay thưởng thức.

"Cái đó, cái đó...Cái đó là [Tương tư cổ]..." Nói xong liền đỏ mặt.

Bàn tay Quân Hàn Tâm không tự giác căng chặt, lập tức trầm mặt, cực lực áp chế giận dữ nói: "Ngươi muốn dùng thứ này để kiềm chế ta à? Ngươi xem Quân Hàn Tâm ta là thứ gì?”

Phong Tuyết Nguyệt hoảng sợ, nhất thời quên cả phản ứng, y không nghĩ Quân Hàn Tâm sẽ nói vậy, đầu óc y trống rỗng, hoàn toàn bất chấp giận dữ khổ sở, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, ta muốn dùng chỉ để biết xem ca ca có an toàn hay không thôi, không có ý gì đâu…” Nói đến đây cái giọng ngày càng thấm xuống, tiếng nức nở vang lên càng nhiều.

Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Ta an toàn hay không thì liên quan quái gì đến ngươi?” Nói rồi vung tay áo ra ngoài, đúng như liệu định Phong Tuyết Nguyệt vội vàng chạy theo hắn, đứng bên dòng suối không dám nhúc nhích.

Phong Tuyết Nguyệt ủy ủy khuất khuất đi theo, đứng ở phía sau hắn không dám nói lời nào.

Quân Hàn Tâm xoay người lạnh lùng quét mắt nhìn y một cái, nom bộ dạng y cũng có chút đáng thương thì không khỏi mềm giọng: “Tác dụng của [Tương tư cổ] là gì?”

Hít hít khí: “Trong đó, có, có hai con cổ, một con xảy ra chuyện gì thì con khác sẽ biết, chỉ vậy thôi…” Dáng vẻ sợ sệt ấy khiến cho một kẻ biết nghĩ đến lợi ích toàn cục như Quân Hàn Tâm không đành lòng mình, lại âm thầm trách móc bản thân, nào có phải chuyện gì to tác đâu, đứa nhỏ này thích mình đến thế, làm cái trò này cũng chẳng lạ.

Một tay kéo y vào trong lồng ngực, mím môi thở dài nói: "Là ca ca ăn nói lung tung, bảo bối không giận chứ?"

Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu thấy Quân Hàn Tâm mỉm cười dịu dàng với mình, lập tức ủy khuất ôm Quân Hàn Tâm khóc lớn: "Ta, ta nghĩ ca ca không cần ta, hu hu hu…..”

Quân Hàn Tâm thấy nó rấm rứt đến mức này cũng không tính toán thêm nữa, chỉ đồ thừa cho cái tình cách quái dị của mình.

Dỗ dành trong chốc lát cuối cùng nó dừng khóc, đành nắm y kéo vào phòng.

Cổ tại Miêu Cương rất thần kỳ, tay bắn một cái con cổ đã chui vào cơ thể mình mà căn bản chính mình cũng không thể nhận thức được. Dược cổ vừa chui vào cơ thể đã thấy trong người dâng lên một luồng chân khí mạnh mẽ, nội lực nháy mắt tràn ra khắp người. Hình như không chỉ tăng thêm gấp mười đâu! Miêu Cương dược sư quả nhiên không giống người thường!

Trong lúc Quân Hàn Tâm hãy còn cao hứng, Phong Tuyết Nguyệt thì cầm hộp đựng [Tương tư cổ] khát vọng nhìn hắn. Đáy lòng Quân Hàn Tâm cũng không đành lòng, mới vừa rồi nói ra những lời tổn thương lòng người như vậy, nếu đổi lại là Ly Tán chắc đã sớm dựng long mắng chửi rồi, nói không chừng cả đời cũng đừng mong qua lại nữa. Nhưng Phong Tuyết Nguyệt này không chỉ không để trong lòng, trái lại lại bao dung nhẫn nhịn, lòng hắn mềm đến cực điểm, bắt đầu thấy áy náy.

Cười cười, hỏi: "Sao vậy, còn không đưa [Tương tư cổ] cho ca ca?"

Phong Tuyết Nguyệt vừa nghe lập tức cao hứng, chầm chậm chạy lại, thần tình hạnh phúc tươi cười, tựa như một con chó nhỏ được ăn thịt xương, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Quân Hàn Tâm bỗng nhiên có chút không bỏ được, nhẹ nhàng y kéo vào trong lồng ngực, ôn thanh nói: "Tuyết Nguyệt, ngươi thích ca ca đến thế sao?"

Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, rồi mới lại làm nũng như bình thường, ôm cổ hắn hôn thân lên hai má Quân Hàn Tâm, kiên định nói: "Tuyết Nguyệt thích ca ca."

Quân Hàn Tâm cười khổ, dí dí cái mũi y cười nói: "Ca ca còn có việc ở Trung Nguyên, ngày mai phải đi rồi."

Phong Tuyết Nguyệt cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, vẻ mặt tiếc nuối, nguyên bản y có không ít kế hoạch, muốn dẫn Quân Hàn Tâm đến nhà bằng hữu của mình, còn có phong cảnh ở Miêu Cương, cơ mà sao ca ca mới đến đã muốn đi vậy.

Ca ca nói có việc thì sao y dám bắt ca ở lại. Phong Tuyết Nguyệt trái lo phải nghĩ cũng chẳng có cách nào, ai oán nhìn hắn, hốc mắt cụp xuống.

Cả ngày kế tiếp, Phong Tuyết Nguyệt đều là như vậy, ủy ủy khuất khuất, cũng không nói không rằng, duy chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhìn Quân Hàn Tâm.

Quân Hàn Tâm có thể có mắt không tròng qua một ngày, rồi tới buổi tối, Phong Tuyết Nguyệt nhịn không được, tiến vào trong lồng ngực hắn, mềm mại khẩn cầu nói: "Ca ca không thể đợi thêm hai ngày nữa mới đi được sao?"

Quân Hàn Tâm chề môi, sao đến phiên ngươi quản chuyện của ta thế? Mím môi không muốn trả lời.

Phong Tuyết Nguyệt cũng không hỏi nữa, dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, không biết bên trong này có mình hay không ? Nam tử ca ca nói, tiểu muội Cao gia mỗi ngày đều kề cận bên tình lang, ta cũng muốn kề cận ca ca, nhưng ca ca lại không thích…

Ngày thứ hai Quân Hàn Tâm thu thập xong hành lí liền cùng Thư Nghiễm rời khỏi Miêu Cương, Phong Tuyết Nguyệt ủy ủy khuất khuất tiễn bọn họ, đi tới trước xe ngựa còn cúi đầu mặt đầy ai oán.

Nghẹn ngào một chút mới không thuận theo ngẩng đầu, mềm mại nói: "Ca ca, trên đường ca nhớ cẩn thận nhé."

Thấy y bày ra bộ dáng này, Quân Hàn Tâm không đành lòng, suy nghĩ một lát cuối cùng mỉm cười, gợn khóe môi lên hỏi nó: "Tuyết Nguyệt, không mang theo hành lí hả ?"

"A?" Đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh hỉ, "Ca ca, muốn dẫn Tuyết Nguyệt đi cùng sao?"

Vật nhỏ cao hứng, mặt đầy tươi cười, ánh mắt lại loan thành hình bán nguyệt đáng yêu. Quân Hàn Tâm vừa lòng, cảm giác bứt rứt trước đó lập tức tiêu tan, kèm theo một vài cảm giác lạ lẫm nơi đáy lòng.

Cười cười: "Đương nhiên, bệnh của bà bà không phải đã tốt rồi sao ? Lần trước đi Trung Nguyên ca ca cũng chưa mang ngươi đi đâu chơi cả." Thân hình cúi xuống, ghé đến bên tai y, cắn vành tai y hạ thấp giọng nói: "Ca ca luyến tiếc Tuyết Nguyệt phải một mình."

"Ca ca, ta trở về lấy hành lí đã, nhanh thôi nhanh thôi." Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy, quạt thêm một trận gió bên người họ.

Quân Hàn Tâm ho khan hai tiếng, phủi phủi tro bụi trên người, đứa nhỏ này!

(Quên nói, tuổi Quân Hàn Tâm là 24, Phong Tuyết Nguyệt phải...... Ách...... 16?- Chị chắc chắn là Tuyết Nguyệt thành niên rồi chứ?)

Quân Hàn Tâm mới lên xe ngựa không bao lâu Phong Tuyết Nguyệt đã trở lại, nhanh chóng trèo lên xe bổ nhào vào trong lồng ngực Quân Hàn Tâm, cười ngọt ngào với hắn, một đầu tóc đen rối tung.

Quân Hàn Tâm bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc dài của y, trong lòng thở dài, muốn giận, nói rõ cho nó biết quan hệ giữa hai người không phải như nó nghĩ. Nhưng hôm qua vốn đã phát tài rồi, chỉ vì cái vẻ đáng thương của nó mà sinh ra hối hận. Đối với đứa nhỏ này quả thật không thể nề nà được.

Một khi đã như vậy, coi như là thu thêm một luyến đồng, nếu là ngày nào đó Ly Tán hồi tâm chuyển ý, thì bỏ đi.

Chạy một ngày đường có chút mệt mỏi, tới vùng ngoại ô thì cả đoàn xuống nghỉ ngơi. Phong Tuyết Nguyệt thích hoa cỏ, thấy mãn sườn núi cỏ xanh tự nhiên thoải mái, nằm phịch xuống thảm cỏ xanh mượt, nhìn trời xanh thẳm, hạnh phúc ghê cơ, ở cùng ca ca, sau này cũng chẳng muốn tách rời. Nghĩ đến đây nó nhịn không được bắt đầu khanh khách cười, cao hứng đến rối tinh rối mù.

Quân Hàn Tâm chậm rãi đi tới, quỳ một gối trước mặt y, ôm lấy hai chân y, cởi đôi giày vải đã có vài lỗ thủng ra, lấy ra một đôi giầy mới tinh mới mua trên chợ, đeo vào giúp y. Nền vải trắng phau, bên trên có thêu vài bông hoa mai trang nhã, nom rất thoát tục.

Phong Tuyết Nguyệt ngồi dậy ngây ngốc nhìn đôi hài kia, hốc mắt lại ướt, ôm cổ Quân Hàn Tâm, dùng sức thân hôn hai má hắn, cái giọng nức nở nói: "Ca ca, ca đối tốt với ta quá."

Quân Hàn Tâm bĩu môi, liếc nhìn y một cái nói: "Nam tử ca ca của ngươi đối với ngươi không tốt à?"

Phong Tuyết Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy cổ hắn cười hỏi: "Ca ca ngươi ghen à? Không giống nhau đâu, ta chỉ thích ca ca thôi."

Quân Hàn Tâm sờ sờ đầu y nở nụ cười.

Thư Nghiễm ngồi ở trên mã xa, trong tay nắm chặt mã tiên, nhìn thấy cảnh lượng như trong tranh nơi đó. Người đàn ông tuấn mĩ hạ mình đeo hài cho thiếu niên trước mặt, trên mặt hai người đều có một nụ cười ấm áp hạnh phúc, gió thoảng thối qua khiến mái tóc đen của họ bay lên, hòa vào cùng nhau, thiếu niên mặc áo quần màu trắng ngà cười cong cả đôi mắt đột nhiên nhào tới hôn người đàn ông một cái rồi tựa vào ngực hắn, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng. Người kia sủng nịnh cười cười, ôm chặt lấy thiếu niên, ánh mắt rất dỗi dịu dàng. Hòa vào cảnh thanh sơn nước biếc, giống như một giấc mộng xa vời.

Tính tình Quân Hàn Tâm rất trầm, không thích du sơn ngoạn thủy, phần lớn thời gian đều ngồi trên mã xa. Phong Tuyết Nguyệt cũng ngồi trong xe ngựa nhìn chằm chằm đôi giày, mỗi lần đều cười đến xuất thần, Quân Hàn Tâm thấy thế bèn gõ vào thái dương y.

Đeo một lát thì lại thấy tiếc, mè nheo đòi đeo lại đôi giầy cũ của mình. Quân Hàn Tâm nói vài câu, y mới thật cẩn thận thay giầy mới, bộ dáng đi đường thập phần mất tự nhiên, mỗi một bước đều thập phần cẩn thận, gắt gao nhìn chằm chằm vào chân mình.

Quân Hàn Tâm nhéo nhẹ mũi y cười nói: "Nếu ngươi thật sự sợ bẩn giầy, sau này ca ca sẽ ôm ngươi đi, không cho ngươi đi thêm bước nào nữa."

Phong Tuyết Nguyệt kéo cánh tay Quân Hàn Tâm cười đến ngốc hồ hồ, đi trên đường vẫn cẩn thận từng bước một.

Chạy mấy ngày đường cuối cùng là về tới Tiễn Tình Cư, Quân Hàn Tâm dựa vào thành giường ngủ say. Phong Tuyết Nguyệt đứng cạnh đó ngắm nhìn, thấy bộ dạng của ca giống như sắp mệt chết thì nhẹ nhàng thay hài cũ của mình đoạn cẩn thận đặt hài mới sang một bên, định ra ngoài tìm Thư Nghiễm chơi.

Mới bước một bước cánh tay đã bị giữ chặt, Quân Hàn Tâm nhắm hai mắt nhẹ nhàng nói: "Đi đâu thế? Nằm xuống."

Phong Tuyết Nguyệt nghe lời nằm xuống, mới nằm xuống thì lại bị Quân Hàn Tâm ôm vào trong ngực. Quân Hàn Tâm nhắm mắt lại vẻ mặt đầy thỏa mãn mỉm cười: "Thân thể Tuyết Nguyệt thoải mái ghê." Nói xong thì giống như đã ngủ rồi, hô hấp đều đều.

Phong Tuyết Nguyệt không dám cử động, cứ thế ngây ngốc nhìn hắn, mặt y đầy tươi cười, không lâu cũng ngủ theo.

Bên ngoài lại nổi một trận mưa, từng giọt tí tách rơi, Quân Hàn Tâm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi chui từ trong chăn ra, thiên hạ trong lồng ngực sớm đã chẳng biết đi đâu.

Lười biếng mặc quần áo, mở cửa lại phát hiện Phong Tuyết Nguyệt đang ngồi ngoài cửa cầm một nhánh cỏ trong tay, bên người còn có rất nhiều châu chấu được tết rất đẹp.

Quân Hàn Tâm ôm lấy y từ phía sau, cầm lấy một cái trong đó rồi hỏi: "Tết nhiều như vậy làm chi ?"

"Ca ca, ngươi tỉnh rồi hả ?" Phong Tuyết Nguyệt kinh hỉ quay đầu hôn hắn một ngụm.

Quân Hàn Tâm sờ sờ hai má, đứa nhỏ này thích mình quá thể.

"Ca ca, ta làm nhiều lắm nhé, ta định treo lên mái hiên, được không ca?"

Làm sao có thể nói không đây, bảo bối này ta đau còn không kịp. Giúp nó treo đống châu chấu lên mái hiên, mưa rơi vào tay lành lạnh, những giọt nước tinh tế chảy xuôi theo những chú châu chấu, nom rất đẹp mắt.

Phong Tuyết Nguyệt kéo tay áo giúp hắn lau khô bàn tay, rồi lại cười ngọt ngào với hắn: "Ca ca thật tốt."
_____________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -