Chương 12:
Nắng sớm chan hòa, mí mắt bị ánh sáng dữ dội kích thích, y hé mắt mở ra. Cả người Phong Tuyết Nguyệt đều đau, vừa cử động là chạm vào miệng vết thương. Y không khỏi nức nở một tiếng, đau đến độ mặt mũi trắng bệch. Đánh giá chung quanh một chút, hóa ra đây là một tiểu cư bằng gỗ. Đưa mắt nhìn ra ngoài, nắng vàng rực rỡ, phong cảnh rất đẹp.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích." Đúng vào lúc này, một cái lão già râu tóc bạc phơ đẩy cửa bước vào, vừa thấy Phong Tuyết Nguyệt đã cười tủm tỉm. Đây chính là con dâu ta đó!
"Ông là ai?" Phong Tuyết Nguyệt trừng mắt nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cúi đầu, "A, tóc của ta sao lại có màu trắng, ta nhớ rõ, nhớ rõ ta đang đi tìm dược cổ cho bà bà chữa bệnh mà, sao lại thành ra như vậy.”
Một đầu tóc trắng hiện ra, tô đệm cho đôi môi cánh hoa càng thêm đỏ sẫm, chân bị cột chắc vào ván gỗ, vừa động là đau, phỏng chừng đã gãy xương rồi.
Huyền Dịch đạo nhân nở nụ cười đến trong suốt, ngồi một bên rót cho y một chén trà, cười nói: "Trong lúc cậu đi tìm cổ thì bị ngã xuống vách núi, vừa may dưới vách có một cái hồ sâu, mới cứu được cậu một mạng. Ta thấy cậu hôn mê hồi lâu nên đã tìm người trở về trị liệu cho bà bà của cậu rồi, mọi chuyện giờ đã ổn rồi, cẩn thận dưỡng thương thế, cậu bị thương không nhẹ đâu."
Vị trí trái tim hơi hơi đau, rốt cuộc cũng không bận tâm đến một đầu tóc trắng kia nữa, đem lực lượng toàn thân đặt cả lên ván giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Chỗ khóe mắt chảy ra nước mắt, không hiểu sao đột nhiên y lại khóc, trong lòng chịu áp lực khó chịu, lại chẳng biết căn nguyên do đâu.
Có lẽ là bị Huyền Dịch đạo nhân ảnh hưởng, Phong Tuyết Nguyệt trở nên có chút điên điên khùng khùng, cả ngày đấu võ mồm cùng lão ra, làm sao còn có bóng dáng một Phong Tuyết Nguyệt đáng yêu nhu thuận năm đó nữa.
Huyền Dịch đạo nhân thích ăn ngon, Phong Tuyết Nguyệt lại là một tay đầu bếp giỏi, thế là Huyền Dịch đạo nhân liền suy nghĩ mỗi ngày đều mang theo y kè kè bên người.
Lúc này thân thể Phong Tuyết Nguyệt đã khỏi hẳn, đã có thể nhảy nhót khắp nơi, lập tức dọn dẹp một chút rồi về Nam Cương, một tóc trắng dài mượt vung vẩy cực kỳ hoạt bát.
Huyền Dịch đạo nhân ngăn y lại cười nói: "Phong Nhi, nhóc có muốn theo ta đi ngao du nam bắc không, ru rú ở Miêu Cương mãi làm gì.”
Miệng Phong Tuyết Nguyệt dẩu lên, tròng mắt trừng trừng : "Miêu Cương thì có sao, Miêu Cương thì thế nào, Miêu Cương rất tốt đó!"
Huyền Dịch đạo nhân bật cười, vội vàng cười làm lành nói: "Miêu Cương tốt mà, bằng không sao lại sinh ra dược sư tốt như Phong Tuyết Nguyệt a."
"Đúng vậy, hừ." Quyệt miệng nghiêng đầu qua.
Tròng mắt Huyền Dịch đạo nhân vừa chuyển lại nói: "Nhóc đi theo ta, ta có thể thu nhóc làm đồ đệ, bao nhiêu người cầu không được đâu, ta cả đời này thu không quá một đồ đệ."
"Làm đồ đệ ông thì có ưu đãi gì không?"
"Đương nhiên là có chứ, chờ nhóc học xong, nhóc không những có thể tinh thông ngũ hành bát quái, còn có thể đoán trước số mạng định trước của nhóc đấy."
Phong Tuyết Nguyệt có chút tâm động, liếc nhìn lão một cái, lạnh nhạt nói: "Mệnh định ái? Vậy ông mau mau tính cho ta đi. Ta thích bộ dạng đẹp."
Huyền Dịch đạo nhân mím môi nói, trong lòng cảm thán. Ngày đó là một kiếp nạn giáng xuống Quân Hàn Tâm, người hóa giải được chỉ có Phong Tuyết Nguyệt. Bởi vậy sự tình mới dần dần phát triển như ngày hôm nay.
Lão cũng từng suy nghĩ qua, hai con [Tương tư cổ] của Phong Tuyết có một đặc điểm. Nếu Quân Hàn Tâm chết, con cổ trong cơ thể Phong Tuyết Nguyệt sẽ có phản ứng phát sinh, có lẽ Phong Tuyết Nguyệt sẽ chết theo. Ngược lại cũng thế. Huyền Dịch đạo nhân lúc ấy mới nghĩ thầm rằng, nếu không qua được kiếp nạn này thì chắc chắn cả hai người sẽ cùng chết, chẳng phải sẽ khiến họ xa cách muôn trùng sao?
Cũng không nghĩ đến Phong Tuyết Nguyệt thế nhưng bây giờ lại biến thành bộ dáng như thế này, chỉ biết đổ thừa cho thiên mệnh nan vi a.
Huyền Dịch đạo nhân nhẹ giọng nói: "Trước kia ta lộ ra một chút thiên cơ cho cậu nghe rồi, nếu cậu gặp được 'Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân' thì đó chính là người mà số mạng của cậu đã định. Chỉ cần làm cho người nọ phá thân, hai người liền có thể bỉ dực song phi (kề vai sát cánh)."
Phong Tuyết Nguyệt nói nhỏ: "Xú lão đầu."
Tròng mắt Huyền Dịch đạo nhân trừng lên, tức giận đến độ mặt mũi đỏ bừng.
Phong Tuyết Nguyệt cười khúc khích, làm cái mặt quỷ rồi chạy mất.
Sau đó Phong Tuyết Nguyệt liền đi theo Huyền Dịch đạo nhân ngao du giang hồ suốt ba năm chưa từng quay lại Miêu Cương, thế nên vô luận Quân Hàn phái người đến Miêu Cương tìm kiếm bao nhiêu lần cũng đều tay không trở về.
Mới đầu, người phái đi nếu tìm không thấy dấu vết để lại sẽ bị giết không tha. Mãi sau này, tâm tình trống rỗng dần dần tuyệt vọng, thi thoảng hắn lại ngồi bên vách núi đen kia lạnh lùng nhìn xuống đáy vực, oán hận thì thầm: ''Phong Tuyết Nguyệt, nếu mà chúng ta gặp lại nhau, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.''
Ba năm, cái chớp mắt đã qua. Đối với việc giang hồ, có thể nói là nghiêng trời lệch đất.
Bát Vương gia Ly Uyên tiêu diệt Hoa Ảnh Giáo, bắt giữ Hoa Doanh Vũ. Võ lâm minh chủ Liễu Thanh Phong vô cớ mất tích. Võ lâm đệ nhất đại gia -- Sở gia chủ Sở Tư Viễn kêu gọi võ lâm cùng tìm kiếm Liễu Thanh Phong, cũng tạm thời gánh vác trách nhiệm của Võ lâm minh chủ.
Quân Hàn Tâm danh hào dũ thịnh, người lại càng thêm thần bí. Trong chốn giang hồ ngoài biết hắn gọi là Tiễn Tình công tử thì những thứ khác đều không ai hay.
Lúc gặp lại, đã qua ba năm.
-
"Xú lão đầu, chúng ta đang đi đâu thế." Cái giọng mềm mại qua ba năm đã trở nên thanh thúy, lại càng êm tai hơn. Y bỗng dưng quay đầu lại, một đầu tóc trắng tung bay trong gió, y đứng trên cầu tò mò hết nhìn Đông tới nhìn Tây, dưới cầu có thuyền hoa xuyên qua. Phong Tuyết Nguyệt giật mình, vui vẻ chỉ vào con thuyền xa hoa nọ rồi nói: "Xú lão đầu, ông mau nhìn kìa."
Huyền Dịch đạo nhân khinh thường liếc mắt một cái, tiểu tử này giống như một đứa con nít vậy. Cơ mà quả nhiên rất đáng yêu, ngay cả mình cũng muốn nuốt vào bụng.
Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu trong chốc lát đoạn nhếch miệng cười, nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ, chúng ta cũng ngồi thuyền hoa đi."
Sư phụ? Lông mao Huyền Dịch đạo nhân đều dựng hết cả lên, chỉ những lúc này mới nghe nó cung kính nói một tiếng 'sư phụ', bình thường đều là 'xú lão đầu' đến 'xú lão đầu' đi. Tiểu tử Quân Hàn Tâm rốt cục là làm thế nào mới khiến nó trở nên dễ bảo đến vậy?
Huyền Dịch đạo nhân hừ một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã nghe Phong Tuyết Nguyệt nói: "Buổi tối ta làm viên phỉ thúy, canh thịt bò Tây hồ, kim ngọc mãn đường cho ông, với cả..."
Thao thao bất tuyệt nói một hồi. Huyền Dịch đạo nhân cười tủm tỉm vuốt vuốt chòm râu hoa râm nói đế thêm: "Cả cá kho cay nữa."
Phong Tuyết nguyệt quyệt quyệt miệng, nói nhỏ: "Ông muốn ta mệt chết hả, xú lão đầu."
Cá kho cay à... trong đầu Phong Tuyết Nguyệt vừa nghe thấy cái tên này trong đầu đã nhoáng lên một bóng trắng, cực kỳ không chân thật, giống như có thể thấy cảnh tượng một thanh niên tuấn mỹ nhắm mắt thè lưỡi. Rồi lại biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Hai người cãi nhau ngồi xuống thuyền hoa, Huyền Dịch đạo nhân hưng trí vô cùng, ăn trà bánh nghe hát dân gian, còn có mấy nữ tử trẻ tuổi trẻ múa cho lão coi.
Phong Tuyết Nguyệt bĩu môi, mấy cái này có cái gì đẹp, không bằng ngắm mĩ cảnh Tây hồ còn hơn. Phong Tuyết Nguyệt ghé vào lan can, trong tay nghịch lưu tô trên song liêm được thả xuống, vừa chơi vừa nói thầm: “Tây Hồ cũng đẹp ghê cơ.”
Nhưng mà Miêu Cương vẫn đẹp nhất.
Thuyền hoa chậm rãi xuyên qua mặt hồ, Phong Tuyết Nguyệt đúng lúc này lại nhấc đầu lên, trông thấy bên bờ hồ có một nam tử áo trắng.
Nam tử bạch y phiên phiên, trong tay cầm một cây quạt ngà voi nhẹ nhàng lay động đang đứng trò chuyện với một thiếu niên dưới tàng cây. Thân hình cao to, ánh mắt hiên ngang, khóe môi khẽ nhếch, lông mi quải nguyệt, mỉm cười lại có tư thái khuynh quốc khuynh thành, lại không có tí âm nhu nào.
Phong Tuyết Nguyệt chỉ vào người bên hồ nọ kêu to một tiếng: "Mĩ nhân!" Động tác quá lớn khiến thân mình nó mất thăng bằng, sợ hãi kêu ra tiếng.
Huyền Dịch đạo nhân chỉ cảm thấy thân thuyền bỗng nhiên lay động một cái, còn chưa phản ứng đã nghe thấy 'bùm' một tiếng, vừa xoay đầu đã thấy Phong Tuyết Nguyệt rơi tõm xuống nước.
Hai người bên kia còn đang nói chuyện. Thư Nghiễm quay đầu lại, chỉ vào mặt hồ vui vẻ nói với Quân Hàn Tâm: "Công tử mau nhìn kìa, có người rơi xuống nước." Bộ dạng rõ rang là đang xem náo nhiệt.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, thu hồi chiết phiến gõ đầu nó: "Thích xem náo nhiệt thế cơ mà, nếu như bị người khác thấy ta ở đây, thì cứu người không được mà cứu ta cũng chẳng xong đâu. Nên đi thôi."
Quân Hàn Tâm cũng quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng nổi trên mặt nước. Hoảng hốt nhớ về ba năm trước đây, nhớ đến một cậu thiếu niên có bộ dáng nhu nhược dịu ngoan.
Có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, xoay người bỏ đi. Ba năm trước đây, nếu không phải do mình không thừa nhận yêu thương nó thì nào mọi chuyện lại rơi vào kết cục này. Phong Tuyết Nguyệt thản nhiên phiêu đãng từ bỏ cuộc sống, để lại cho cho mình sự đau khổ triền miên.
Tuyết Nguyệt, rất ngoan tâm, ngươi quả nhiên là khiến ca ca phải nhớ ngươi cả đời! Thống khổ cả đời!
Cả người Phong Tuyết Nguyệt ướt sũng trồi lên trên mặt nước, hai tay ghé vào thân thuyền liều mạng thở dốc. Ánh mắt ngập nước, bộ dạng nom rất ủy khuất đáng thương.
Huyền Dịch đạo nhân vui tươi hớn hở nói: "Phong Nhi, con muốn đi đâu chơi nữa?"
Phong Tuyết Nguyệt ủy khuất, thở phì phì đến sái quai hàm: "Xú lão đầu..."
Cái giọng rất ủy khuất, nhưng lại nghe giống hệt ba năm trước.
Huyền Dịch đạo nhân cũng không trêu chọc y thêm nữa, dù sao đây cũng là con dâu của lão, quá đáng quá không được ăn đồ ngon không nói, nói không chừng còn bị Quân Nhi lột da.
Duỗi tay ra kéo y lên.
"Xú lão đầu… "
......
Một đầu tóc trắng hiện ra, tô đệm cho đôi môi cánh hoa càng thêm đỏ sẫm, chân bị cột chắc vào ván gỗ, vừa động là đau, phỏng chừng đã gãy xương rồi.
Huyền Dịch đạo nhân nở nụ cười đến trong suốt, ngồi một bên rót cho y một chén trà, cười nói: "Trong lúc cậu đi tìm cổ thì bị ngã xuống vách núi, vừa may dưới vách có một cái hồ sâu, mới cứu được cậu một mạng. Ta thấy cậu hôn mê hồi lâu nên đã tìm người trở về trị liệu cho bà bà của cậu rồi, mọi chuyện giờ đã ổn rồi, cẩn thận dưỡng thương thế, cậu bị thương không nhẹ đâu."
Vị trí trái tim hơi hơi đau, rốt cuộc cũng không bận tâm đến một đầu tóc trắng kia nữa, đem lực lượng toàn thân đặt cả lên ván giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Chỗ khóe mắt chảy ra nước mắt, không hiểu sao đột nhiên y lại khóc, trong lòng chịu áp lực khó chịu, lại chẳng biết căn nguyên do đâu.
Có lẽ là bị Huyền Dịch đạo nhân ảnh hưởng, Phong Tuyết Nguyệt trở nên có chút điên điên khùng khùng, cả ngày đấu võ mồm cùng lão ra, làm sao còn có bóng dáng một Phong Tuyết Nguyệt đáng yêu nhu thuận năm đó nữa.
Huyền Dịch đạo nhân thích ăn ngon, Phong Tuyết Nguyệt lại là một tay đầu bếp giỏi, thế là Huyền Dịch đạo nhân liền suy nghĩ mỗi ngày đều mang theo y kè kè bên người.
Lúc này thân thể Phong Tuyết Nguyệt đã khỏi hẳn, đã có thể nhảy nhót khắp nơi, lập tức dọn dẹp một chút rồi về Nam Cương, một tóc trắng dài mượt vung vẩy cực kỳ hoạt bát.
Huyền Dịch đạo nhân ngăn y lại cười nói: "Phong Nhi, nhóc có muốn theo ta đi ngao du nam bắc không, ru rú ở Miêu Cương mãi làm gì.”
Miệng Phong Tuyết Nguyệt dẩu lên, tròng mắt trừng trừng : "Miêu Cương thì có sao, Miêu Cương thì thế nào, Miêu Cương rất tốt đó!"
Huyền Dịch đạo nhân bật cười, vội vàng cười làm lành nói: "Miêu Cương tốt mà, bằng không sao lại sinh ra dược sư tốt như Phong Tuyết Nguyệt a."
"Đúng vậy, hừ." Quyệt miệng nghiêng đầu qua.
Tròng mắt Huyền Dịch đạo nhân vừa chuyển lại nói: "Nhóc đi theo ta, ta có thể thu nhóc làm đồ đệ, bao nhiêu người cầu không được đâu, ta cả đời này thu không quá một đồ đệ."
"Làm đồ đệ ông thì có ưu đãi gì không?"
"Đương nhiên là có chứ, chờ nhóc học xong, nhóc không những có thể tinh thông ngũ hành bát quái, còn có thể đoán trước số mạng định trước của nhóc đấy."
Phong Tuyết Nguyệt có chút tâm động, liếc nhìn lão một cái, lạnh nhạt nói: "Mệnh định ái? Vậy ông mau mau tính cho ta đi. Ta thích bộ dạng đẹp."
Huyền Dịch đạo nhân mím môi nói, trong lòng cảm thán. Ngày đó là một kiếp nạn giáng xuống Quân Hàn Tâm, người hóa giải được chỉ có Phong Tuyết Nguyệt. Bởi vậy sự tình mới dần dần phát triển như ngày hôm nay.
Lão cũng từng suy nghĩ qua, hai con [Tương tư cổ] của Phong Tuyết có một đặc điểm. Nếu Quân Hàn Tâm chết, con cổ trong cơ thể Phong Tuyết Nguyệt sẽ có phản ứng phát sinh, có lẽ Phong Tuyết Nguyệt sẽ chết theo. Ngược lại cũng thế. Huyền Dịch đạo nhân lúc ấy mới nghĩ thầm rằng, nếu không qua được kiếp nạn này thì chắc chắn cả hai người sẽ cùng chết, chẳng phải sẽ khiến họ xa cách muôn trùng sao?
Cũng không nghĩ đến Phong Tuyết Nguyệt thế nhưng bây giờ lại biến thành bộ dáng như thế này, chỉ biết đổ thừa cho thiên mệnh nan vi a.
Huyền Dịch đạo nhân nhẹ giọng nói: "Trước kia ta lộ ra một chút thiên cơ cho cậu nghe rồi, nếu cậu gặp được 'Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân' thì đó chính là người mà số mạng của cậu đã định. Chỉ cần làm cho người nọ phá thân, hai người liền có thể bỉ dực song phi (kề vai sát cánh)."
Phong Tuyết Nguyệt nói nhỏ: "Xú lão đầu."
Tròng mắt Huyền Dịch đạo nhân trừng lên, tức giận đến độ mặt mũi đỏ bừng.
Phong Tuyết Nguyệt cười khúc khích, làm cái mặt quỷ rồi chạy mất.
Sau đó Phong Tuyết Nguyệt liền đi theo Huyền Dịch đạo nhân ngao du giang hồ suốt ba năm chưa từng quay lại Miêu Cương, thế nên vô luận Quân Hàn phái người đến Miêu Cương tìm kiếm bao nhiêu lần cũng đều tay không trở về.
Mới đầu, người phái đi nếu tìm không thấy dấu vết để lại sẽ bị giết không tha. Mãi sau này, tâm tình trống rỗng dần dần tuyệt vọng, thi thoảng hắn lại ngồi bên vách núi đen kia lạnh lùng nhìn xuống đáy vực, oán hận thì thầm: ''Phong Tuyết Nguyệt, nếu mà chúng ta gặp lại nhau, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.''
Ba năm, cái chớp mắt đã qua. Đối với việc giang hồ, có thể nói là nghiêng trời lệch đất.
Bát Vương gia Ly Uyên tiêu diệt Hoa Ảnh Giáo, bắt giữ Hoa Doanh Vũ. Võ lâm minh chủ Liễu Thanh Phong vô cớ mất tích. Võ lâm đệ nhất đại gia -- Sở gia chủ Sở Tư Viễn kêu gọi võ lâm cùng tìm kiếm Liễu Thanh Phong, cũng tạm thời gánh vác trách nhiệm của Võ lâm minh chủ.
Quân Hàn Tâm danh hào dũ thịnh, người lại càng thêm thần bí. Trong chốn giang hồ ngoài biết hắn gọi là Tiễn Tình công tử thì những thứ khác đều không ai hay.
Lúc gặp lại, đã qua ba năm.
-
"Xú lão đầu, chúng ta đang đi đâu thế." Cái giọng mềm mại qua ba năm đã trở nên thanh thúy, lại càng êm tai hơn. Y bỗng dưng quay đầu lại, một đầu tóc trắng tung bay trong gió, y đứng trên cầu tò mò hết nhìn Đông tới nhìn Tây, dưới cầu có thuyền hoa xuyên qua. Phong Tuyết Nguyệt giật mình, vui vẻ chỉ vào con thuyền xa hoa nọ rồi nói: "Xú lão đầu, ông mau nhìn kìa."
Huyền Dịch đạo nhân khinh thường liếc mắt một cái, tiểu tử này giống như một đứa con nít vậy. Cơ mà quả nhiên rất đáng yêu, ngay cả mình cũng muốn nuốt vào bụng.
Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu trong chốc lát đoạn nhếch miệng cười, nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ, chúng ta cũng ngồi thuyền hoa đi."
Sư phụ? Lông mao Huyền Dịch đạo nhân đều dựng hết cả lên, chỉ những lúc này mới nghe nó cung kính nói một tiếng 'sư phụ', bình thường đều là 'xú lão đầu' đến 'xú lão đầu' đi. Tiểu tử Quân Hàn Tâm rốt cục là làm thế nào mới khiến nó trở nên dễ bảo đến vậy?
Huyền Dịch đạo nhân hừ một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã nghe Phong Tuyết Nguyệt nói: "Buổi tối ta làm viên phỉ thúy, canh thịt bò Tây hồ, kim ngọc mãn đường cho ông, với cả..."
Thao thao bất tuyệt nói một hồi. Huyền Dịch đạo nhân cười tủm tỉm vuốt vuốt chòm râu hoa râm nói đế thêm: "Cả cá kho cay nữa."
Phong Tuyết nguyệt quyệt quyệt miệng, nói nhỏ: "Ông muốn ta mệt chết hả, xú lão đầu."
Cá kho cay à... trong đầu Phong Tuyết Nguyệt vừa nghe thấy cái tên này trong đầu đã nhoáng lên một bóng trắng, cực kỳ không chân thật, giống như có thể thấy cảnh tượng một thanh niên tuấn mỹ nhắm mắt thè lưỡi. Rồi lại biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Hai người cãi nhau ngồi xuống thuyền hoa, Huyền Dịch đạo nhân hưng trí vô cùng, ăn trà bánh nghe hát dân gian, còn có mấy nữ tử trẻ tuổi trẻ múa cho lão coi.
Phong Tuyết Nguyệt bĩu môi, mấy cái này có cái gì đẹp, không bằng ngắm mĩ cảnh Tây hồ còn hơn. Phong Tuyết Nguyệt ghé vào lan can, trong tay nghịch lưu tô trên song liêm được thả xuống, vừa chơi vừa nói thầm: “Tây Hồ cũng đẹp ghê cơ.”
Nhưng mà Miêu Cương vẫn đẹp nhất.
Thuyền hoa chậm rãi xuyên qua mặt hồ, Phong Tuyết Nguyệt đúng lúc này lại nhấc đầu lên, trông thấy bên bờ hồ có một nam tử áo trắng.
Nam tử bạch y phiên phiên, trong tay cầm một cây quạt ngà voi nhẹ nhàng lay động đang đứng trò chuyện với một thiếu niên dưới tàng cây. Thân hình cao to, ánh mắt hiên ngang, khóe môi khẽ nhếch, lông mi quải nguyệt, mỉm cười lại có tư thái khuynh quốc khuynh thành, lại không có tí âm nhu nào.
Phong Tuyết Nguyệt chỉ vào người bên hồ nọ kêu to một tiếng: "Mĩ nhân!" Động tác quá lớn khiến thân mình nó mất thăng bằng, sợ hãi kêu ra tiếng.
Huyền Dịch đạo nhân chỉ cảm thấy thân thuyền bỗng nhiên lay động một cái, còn chưa phản ứng đã nghe thấy 'bùm' một tiếng, vừa xoay đầu đã thấy Phong Tuyết Nguyệt rơi tõm xuống nước.
Hai người bên kia còn đang nói chuyện. Thư Nghiễm quay đầu lại, chỉ vào mặt hồ vui vẻ nói với Quân Hàn Tâm: "Công tử mau nhìn kìa, có người rơi xuống nước." Bộ dạng rõ rang là đang xem náo nhiệt.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, thu hồi chiết phiến gõ đầu nó: "Thích xem náo nhiệt thế cơ mà, nếu như bị người khác thấy ta ở đây, thì cứu người không được mà cứu ta cũng chẳng xong đâu. Nên đi thôi."
Quân Hàn Tâm cũng quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng nổi trên mặt nước. Hoảng hốt nhớ về ba năm trước đây, nhớ đến một cậu thiếu niên có bộ dáng nhu nhược dịu ngoan.
Có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, xoay người bỏ đi. Ba năm trước đây, nếu không phải do mình không thừa nhận yêu thương nó thì nào mọi chuyện lại rơi vào kết cục này. Phong Tuyết Nguyệt thản nhiên phiêu đãng từ bỏ cuộc sống, để lại cho cho mình sự đau khổ triền miên.
Tuyết Nguyệt, rất ngoan tâm, ngươi quả nhiên là khiến ca ca phải nhớ ngươi cả đời! Thống khổ cả đời!
Cả người Phong Tuyết Nguyệt ướt sũng trồi lên trên mặt nước, hai tay ghé vào thân thuyền liều mạng thở dốc. Ánh mắt ngập nước, bộ dạng nom rất ủy khuất đáng thương.
Huyền Dịch đạo nhân vui tươi hớn hở nói: "Phong Nhi, con muốn đi đâu chơi nữa?"
Phong Tuyết Nguyệt ủy khuất, thở phì phì đến sái quai hàm: "Xú lão đầu..."
Cái giọng rất ủy khuất, nhưng lại nghe giống hệt ba năm trước.
Huyền Dịch đạo nhân cũng không trêu chọc y thêm nữa, dù sao đây cũng là con dâu của lão, quá đáng quá không được ăn đồ ngon không nói, nói không chừng còn bị Quân Nhi lột da.
Duỗi tay ra kéo y lên.
"Xú lão đầu… "
......
Xuyên qua đám người rộn ràng vui vẻ, thiên hạ ướt sũng đi đến đâu cũng đều dẫn đến chú ý của người ta, trên người còn tích nước, lão già đi bên cạnh cố tình lại đi không nhanh không chậm, nước từ từ nhỏ xuống kêu tí tách.
"Xú lão đầu, ông đi nhanh một chút đi, tìm một gian khách điếm để ta thay quần áo." U oán kéo kéo tóc trắng trên đầu mình.
Đột nhiên có một bóng người thoáng qua, cúi đầu đúng là một cái tiểu hài tử ngơ ngác nắm một chuỗi mứt quả ghim thành xâu trong tay. Tiểu hài tử nâng đầu nhìn y một hồi lâu đột nhiên "Oa oa" một tiếng khóc lên: "Phụ thân, có thủy quái kìa." Nhẹ buông tay ra, mứt quả ghim thành xâu đánh rơi ngay xuống mặt đất.
Biển tình Phong Tuyết Nguyệt mếu máo nhìn chằm chằm mứt quả kia một hồi lâu mới buồn bã nói: "Tiếc quá đi." Cúi đầu hôn bẹp một ngụm lên mặt đứa nhỏ, nghe thấy nó khóc lớn hơn nữa mới cười tủm tỉm bỏ đi, tâm tình rất tốt.
Hai người tới khách điếm lớn nhất trong thành thì dừng lại, Phong Tuyết Nguyệt nhìn thấy tấm bảng hiệu thật to thì trầm ngâm một hồi lâu, trong lòng yên lặng nói nhỏ: “Bổng lộc của xú lão đồng cũng ghê phết nhể.”
Huyền Dịch đạo nhân liếc nhìn nó một cái rồi bí hiểm cười liền tiến vào.
Phía bên phải có hai gian phòng, đang muốn đẩy cửa đi vào thì thấy chỗ rẽ có một thân ảnh hồng sắc, Phong Tuyết Nguyệt đứng đó nhìn thật lâu, bóng dáng này nhìn giống Hoa Doanh Vũ ghê.
Hoa Doanh Vũ tiền bối từng hàng phục Miêu Cương xà vương, cũng có thể coi là có quen biết Phong Tuyết Nguyệt. Trong lúc Phong Tuyết Nguyệt ngao du giang hồ với Huyền Dịch đạo nhân thì cũng từng đi qua Hoa Ảnh Giáo.
Bằng hữu của Hoa Doanh Vũ cực ít, thấy Phong Tuyết Nguyệt thì trên mặt chẳng hề có ý châm chọc khiêu khích gì, kì thực y rất tốt bụng.
Phong Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn trong chốc lát, nghĩ thầm: qua xem là biết thôi.
Lúc Quân Hàn Tâm lên lầu thấy trước của phòng Hoa Doanh Vũ có một người đàn ông tóc trắng ướt sũng, không khỏi nhăn mi lại.
Ly Uyên phụng hoàng mệnh hủy Hoa Ảnh Giáo nhưng lại để cho Hoa Doanh Vũ chạy thoát, vạch cho y một cơ hội báo thù, kì thực là đau lòng y. Rồi lại cho Quân Hàn Tâm đi bảo hộ, Hoa Doanh Vũ chỉ nghe qua danh hào Tiễn Tình công tử nhưng lại hoàn toàn không biết bình thường hắn là một thương nhân, áp chế hắn hộ tống mình đến Miêu Cương tìm Phong Tuyết Nguyệt khôi phục công lực.
Sai sót ngẫu nhiên biến thành cảnh tượng lần này.
Ánh mắt Quân Hàn Tâm bỗng nhiên trở nên âm lãnh, bên người nổi lên sát ý, tất cả cao thủ giang hồ cơ hồ đều bị triều đình khống chế, người trước mắt này cả đầu tóc trắng, nhìn bóng dáng là đã biết không thể khinh thường. (Quân Hàn Tâm, ngươi cả nghĩ rồi o(╯□╰)o)
Phong Tuyết Nguyệt vừa định gõ cửa, xương bả vai đột nhiên bị người nắm lấy, nhất thời khiến y đau đớn thấu xương. Hốc mắt ẩm ướt, suýt rơi nước mắt.
Xoay người lại, lực lượng trên vai bỗng buông lỏng, chỉ nghe 'lạch cạch' một tiếng, một cây quạt ngọc rơi xuống mặt đất.
Nâng đôi mắt nước mắt lưng tròng lên, vừa nhìn thấy người trước mắt nhãn tình vội sáng lên, ngay cả đau cũng không thấy đau nữa, mĩ nhân kìa!
Thân thể Quân Hàn Tâm run rẩy kịch liệt, trái tim nảy lên một cái, là vui hay là buồn... hay là thống khổ. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt cơ hồ đã sắp tràn ra khỏi vành mắt, ngón tay bị siết đến trắng bệch, đôi môi run rẩy ngập ngừng nói không ra lời.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn như thế thì có chút sốt ruột, thật cẩn thận nhỏ giọng gọi: "Mĩ nhân? Ngươi không thoải mái... A… " Đột nhiên bị người trước mắt ôm vào trong lồng ngực, xương cốt như thể bị bóp nát, như thể người nọ muốn ép y đi vào cơ thể của mình
Quân Hàn Tâm thống khổ nhắm mắt lại, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên. Là Tuyết Nguyệt của hắn, thật sự là Tuyết Nguyệt của hắn. Bảo bối của hắn vẫn còn sống...
Cho đến khi vải áo trước ngực Phong Tuyết Nguyệt ướt đẫm, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại, không để ý đến phản ứng Phong Tuyết Nguyệt, vươn tay kéo y vào trong phòng của mình.
Phong Tuyết Nguyệt mặt mũi hồ đồ, ngốc nghếch bị kéo đi.
Quân Hàn Tâm vào phòng, lúc này mới chú ý tới một đầu trắng tinh của Phong Tuyết Nguyệt. Tự trách, thống khổ thi nhau kéo đến. Cái trán kề sát cái trán của y, thì thào tự nói: "Tuyết Nguyệt, sao thế này…”
Phong Tuyết Nguyệt đẩy hắn ra một chút : "Sao ngươi lại biết ta tên là Tuyết Nguyệt? " Bộ dáng nghiêng đầu thập phần đáng yêu.
Lúc này lí trí Quân Hàn Tâm mới quay về, nhớ tới tình cảnh năm ấy ở trên đoạn nhai, thiếu niên nhu nhược kia nhìn mình với khuôn mặt đẫm nước mắt, phía sau là vách núi đen vạn trượng, là trời xanh vô ngần, y nói với mình...sau này sẽ không bao giờ... yêu mình nữa.
Nghẹn ngào một chút, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Ta có xiêm y sạch sẽ, trước tiên ngươi đi thay trước đã."
Lấy từ ngăn tủ ra một quần áo một màu trắng ngà, sau ba năm vẫn còn mới, Tuyết Nguyệt không mặc, hiện tại lấy ra mới giật mình phát giác, tất cả những kỉ vật của y mình vẫn luôn mang theo bên người, hảo hảo bảo hộ.
Mỉm cười: "Thay đi."
Phong Tuyết Nguyệt cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, y cảm thấy người trước mắt rất quen thuộc, đó là người mà mình…rất thích…
Nhận lấy quần áo rồi hơi giật mình đứng yên một hồi lâu, đoạn chậm rãi ngẩng đầu, người đàn ông nọ đang cúi đầu mỉm cười với mình, cười đến ôn nhuận sủng nịch.
Có chút nhăn nhó đẩy đẩy hắn: "Ngươi ra ngoài trước đã." Mặt đã đỏ bừng.
Quân Hàn Tâm ha hả nở nụ cười, gật gật đầu rồi đẩy cửa ra ngoài, một mực canh giữ.
Phong Tuyết Nguyệt thay quần áo xong rồi dạo qua một vòng, vừa khít mới lạ chứ, quần áo cũng đẹp nữa. Do dự một chút mới nhẹ nhàng nói: "Cái kia, ngươi có thể vào được rồi."
Quân Hàn Tâm đẩy cửa vào rồi si ngốc nhìn thiên hạ trước mắt, ba năm, thế nhưng một chút cũng không hề thay đổi, vừa nhìn thấy hắn xuất thần, mình thực lòng thích nó, có tự lừa mình dối người nữa cũng vô dụng.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn nhìn mình như vậy thì có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Cám ơn."
Quân Hàn Tâm không nói gì hơn mà chỉ mỉm cười lấy ra khăn mặt nhẹ nhàng lau mái tóc bạc trắng của y, lòng bàn tay lướt qua cảm thấy chúng vẫn mềm mại như mái tóc đen lúc trước, chỉ là màu sắc không sao trở về được. Có chút chua sót, có chút hối hận.
Phong Tuyết Nguyệt cảm thấy chân tay luống cuống, trong lòng bồn chồn giống như đang nhảy múa, trên mặt thì như nóng bỏng như bị thiêu cháy, tóc hơi khô đã vội khẩn cấp nói tạ ơn rồi xông ra ngoài.
Quân Hàn Tâm đứng tại chỗ cười chua sót, quả nhiên sẽ không thích ta nữa sao?
Nhưng chua sót cũng chỉ như là một cái chớp mắt, ánh mắt Quân Hàn Tâm bỗng nhiên trở nên ngoan lệ, ta sẽ khiến ngươi trở thành của ta, vì đạt được điều nọ ta không tiếc hết thảy đại giới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Tuyết Nguyệt đỏ lên, không dám suy nghĩ gì nhiều, mĩ nhân mê người quá. Nghĩ thầm rằng phải tìm xú lão đầu thương lượng, xú lão đầu nói đệ nhất mĩ nhân chính là vợ mình, chắc chắn là người này!
Cười hì hì đẩy cửa vào, mở miệng gọi một tiếng: "Lão già!"
Nhìn quét một vòng thì chẳng thấy bóng dáng ai, con ngươi trừng lên, lão già đâu rồi.
Đến gần mới phát hiện trên bàn lưu lại một tờ giấy: Vi sư đi trước một bước. Mặt sau bức tranh còn có một khuôn mặt cười hề hề.
Phong Tuyết Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hô to: "Xú lão đầu! Ông không để bạc lại cho ta !” Tờ giấy bị y vò nát.
Quân Hàn Tâm ngồi trong phòng một lát, đang vẽ kế hoạch trong bụng để chuẩn bị đi tìm y. Vừa đẩy cửa ra lại thấy vật nhỏ kia đứng trước cửa phòng mình, mặt đỏ bừng, ngón tay vân vê mép áo, vẻ mặt ấm ức.
Thấy y bày ra bộ dáng này thì tâm hắn đau lắm, chỉ muốn ôm y tìm môt nơi để hảo hảo yêu thương. Cố nén dục vọng nổi lên ở trong lòng, trấn định nhìn vật nhỏ, cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta, ta..." Ấm ức nhìn Quân Hàn Tâm, ngập ngừng một câu cũng nói không được.
Hình như vật nhỏ chẳng thay đổi gì cả, cái vẻ đó vẫn giống như lần đầu hai người gặp mặt, ngây thơ như nhược vô cùng.
"Xảy ra chuyện gì thế? Nào?" Kéo người vào rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Ta không có bạc." Nói xong liền mặt đã đỏ ửng lên, mượn tiền một người chẳng quen biết, đúng là dọa người.
"Ta có nè." Quân Hàn Tâm nhỏe miệng cười.
Phong Tuyết Nguyệt nhăn nhó nửa ngày mới chậm rãi nói: "Ừm, có thể hay không..."
"Sao?"
Mặt đỏ lên: "Cho ta mượn một chút."
Quân Hàn Tâm cố nhịn cười, vật nhỏ vẫn thú vị như thế a. Ra vẻ bình tĩnh nói: "Đương nhiên...Không được..."
Mặt Phong Tuyết Nguyệt căng cứng rồi nóng lên, có chút ấm ức, đầu óc đột nhiên giật một cái, cười nói :"Đúng rồi, ta có thể đi hỏi Doanh Vũ, ta vừa nhìn thấy anh ta."
Quân Hàn Tâm nheo mắt lại đầy nguy hiểm, dùng một tay ấn y lên trên tường, nắm lấy cằm y hỏi: "Doanh Vũ? Ngươi gọi anh ta đến là thân thiết, hai người có quan hệ gì?" Một chút cũng không phát giác bản thân đang tức giận, thân thể phẫn nộ đến phát run.
Phong Tuyết Nguyệt cảm thấy được có chút sợ, nam tử trước mắt giờ phút này nhìn rất ngoan lệ, y cắn cắn môi nghĩ mãi rồi mới nói: "Là nương tử của ta !"
Lòng Quân Hàn Tâm lạc đi, hắn là biết quan hệ của Hoa Doanh Vũ và Ly Uyên, nhưng nghe Phong Tuyết Nguyệt nói vậy lòng hắn nhịn không được vẫn thấy không thoải mái, hận không thể dùng một chưởng đập bẹp Hoa Doanh Vũ.
"Nương tử? Anh ta là đàn ông!" Hung tợn, một chút cũng không còn vẻ quân tử phong nhã.
"Ta thích đàn ông!" Phong Tuyết Nguyệt thế nhưng rất không chịu thua rống lại.
Quân Hàn Tâm sửng sốt, đột nhiên ý thức được rằng quan hệ giữa hắn và Tuyết Nguyệt không còn giống như trước nữa. Trong mắt y lúc đó chỉ có mình, chỉ có một mình mình.
Hai tay vô lực rủ xuống, bả vai bị đụng phải một cái, Phong Tuyết Nguyệt hừ một tiếng rồi xông ra ngoài.
Quân Hàn Tâm dở khóc dở cười sờ sờ bên hông, vật nhỏ này!
Phong Tuyết Nguyệt ra cửa phòng hừ một tiếng, tung tung túi tiền trên tay áng chừng sức nặng, mĩ nhân giàu quá ta.
"Xú lão đầu, ông đi nhanh một chút đi, tìm một gian khách điếm để ta thay quần áo." U oán kéo kéo tóc trắng trên đầu mình.
Đột nhiên có một bóng người thoáng qua, cúi đầu đúng là một cái tiểu hài tử ngơ ngác nắm một chuỗi mứt quả ghim thành xâu trong tay. Tiểu hài tử nâng đầu nhìn y một hồi lâu đột nhiên "Oa oa" một tiếng khóc lên: "Phụ thân, có thủy quái kìa." Nhẹ buông tay ra, mứt quả ghim thành xâu đánh rơi ngay xuống mặt đất.
Biển tình Phong Tuyết Nguyệt mếu máo nhìn chằm chằm mứt quả kia một hồi lâu mới buồn bã nói: "Tiếc quá đi." Cúi đầu hôn bẹp một ngụm lên mặt đứa nhỏ, nghe thấy nó khóc lớn hơn nữa mới cười tủm tỉm bỏ đi, tâm tình rất tốt.
Hai người tới khách điếm lớn nhất trong thành thì dừng lại, Phong Tuyết Nguyệt nhìn thấy tấm bảng hiệu thật to thì trầm ngâm một hồi lâu, trong lòng yên lặng nói nhỏ: “Bổng lộc của xú lão đồng cũng ghê phết nhể.”
Huyền Dịch đạo nhân liếc nhìn nó một cái rồi bí hiểm cười liền tiến vào.
Phía bên phải có hai gian phòng, đang muốn đẩy cửa đi vào thì thấy chỗ rẽ có một thân ảnh hồng sắc, Phong Tuyết Nguyệt đứng đó nhìn thật lâu, bóng dáng này nhìn giống Hoa Doanh Vũ ghê.
Hoa Doanh Vũ tiền bối từng hàng phục Miêu Cương xà vương, cũng có thể coi là có quen biết Phong Tuyết Nguyệt. Trong lúc Phong Tuyết Nguyệt ngao du giang hồ với Huyền Dịch đạo nhân thì cũng từng đi qua Hoa Ảnh Giáo.
Bằng hữu của Hoa Doanh Vũ cực ít, thấy Phong Tuyết Nguyệt thì trên mặt chẳng hề có ý châm chọc khiêu khích gì, kì thực y rất tốt bụng.
Phong Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn trong chốc lát, nghĩ thầm: qua xem là biết thôi.
Lúc Quân Hàn Tâm lên lầu thấy trước của phòng Hoa Doanh Vũ có một người đàn ông tóc trắng ướt sũng, không khỏi nhăn mi lại.
Ly Uyên phụng hoàng mệnh hủy Hoa Ảnh Giáo nhưng lại để cho Hoa Doanh Vũ chạy thoát, vạch cho y một cơ hội báo thù, kì thực là đau lòng y. Rồi lại cho Quân Hàn Tâm đi bảo hộ, Hoa Doanh Vũ chỉ nghe qua danh hào Tiễn Tình công tử nhưng lại hoàn toàn không biết bình thường hắn là một thương nhân, áp chế hắn hộ tống mình đến Miêu Cương tìm Phong Tuyết Nguyệt khôi phục công lực.
Sai sót ngẫu nhiên biến thành cảnh tượng lần này.
Ánh mắt Quân Hàn Tâm bỗng nhiên trở nên âm lãnh, bên người nổi lên sát ý, tất cả cao thủ giang hồ cơ hồ đều bị triều đình khống chế, người trước mắt này cả đầu tóc trắng, nhìn bóng dáng là đã biết không thể khinh thường. (Quân Hàn Tâm, ngươi cả nghĩ rồi o(╯□╰)o)
Phong Tuyết Nguyệt vừa định gõ cửa, xương bả vai đột nhiên bị người nắm lấy, nhất thời khiến y đau đớn thấu xương. Hốc mắt ẩm ướt, suýt rơi nước mắt.
Xoay người lại, lực lượng trên vai bỗng buông lỏng, chỉ nghe 'lạch cạch' một tiếng, một cây quạt ngọc rơi xuống mặt đất.
Nâng đôi mắt nước mắt lưng tròng lên, vừa nhìn thấy người trước mắt nhãn tình vội sáng lên, ngay cả đau cũng không thấy đau nữa, mĩ nhân kìa!
Thân thể Quân Hàn Tâm run rẩy kịch liệt, trái tim nảy lên một cái, là vui hay là buồn... hay là thống khổ. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt cơ hồ đã sắp tràn ra khỏi vành mắt, ngón tay bị siết đến trắng bệch, đôi môi run rẩy ngập ngừng nói không ra lời.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn như thế thì có chút sốt ruột, thật cẩn thận nhỏ giọng gọi: "Mĩ nhân? Ngươi không thoải mái... A… " Đột nhiên bị người trước mắt ôm vào trong lồng ngực, xương cốt như thể bị bóp nát, như thể người nọ muốn ép y đi vào cơ thể của mình
Quân Hàn Tâm thống khổ nhắm mắt lại, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên. Là Tuyết Nguyệt của hắn, thật sự là Tuyết Nguyệt của hắn. Bảo bối của hắn vẫn còn sống...
Cho đến khi vải áo trước ngực Phong Tuyết Nguyệt ướt đẫm, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại, không để ý đến phản ứng Phong Tuyết Nguyệt, vươn tay kéo y vào trong phòng của mình.
Phong Tuyết Nguyệt mặt mũi hồ đồ, ngốc nghếch bị kéo đi.
Quân Hàn Tâm vào phòng, lúc này mới chú ý tới một đầu trắng tinh của Phong Tuyết Nguyệt. Tự trách, thống khổ thi nhau kéo đến. Cái trán kề sát cái trán của y, thì thào tự nói: "Tuyết Nguyệt, sao thế này…”
Phong Tuyết Nguyệt đẩy hắn ra một chút : "Sao ngươi lại biết ta tên là Tuyết Nguyệt? " Bộ dáng nghiêng đầu thập phần đáng yêu.
Lúc này lí trí Quân Hàn Tâm mới quay về, nhớ tới tình cảnh năm ấy ở trên đoạn nhai, thiếu niên nhu nhược kia nhìn mình với khuôn mặt đẫm nước mắt, phía sau là vách núi đen vạn trượng, là trời xanh vô ngần, y nói với mình...sau này sẽ không bao giờ... yêu mình nữa.
Nghẹn ngào một chút, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Ta có xiêm y sạch sẽ, trước tiên ngươi đi thay trước đã."
Lấy từ ngăn tủ ra một quần áo một màu trắng ngà, sau ba năm vẫn còn mới, Tuyết Nguyệt không mặc, hiện tại lấy ra mới giật mình phát giác, tất cả những kỉ vật của y mình vẫn luôn mang theo bên người, hảo hảo bảo hộ.
Mỉm cười: "Thay đi."
Phong Tuyết Nguyệt cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, y cảm thấy người trước mắt rất quen thuộc, đó là người mà mình…rất thích…
Nhận lấy quần áo rồi hơi giật mình đứng yên một hồi lâu, đoạn chậm rãi ngẩng đầu, người đàn ông nọ đang cúi đầu mỉm cười với mình, cười đến ôn nhuận sủng nịch.
Có chút nhăn nhó đẩy đẩy hắn: "Ngươi ra ngoài trước đã." Mặt đã đỏ bừng.
Quân Hàn Tâm ha hả nở nụ cười, gật gật đầu rồi đẩy cửa ra ngoài, một mực canh giữ.
Phong Tuyết Nguyệt thay quần áo xong rồi dạo qua một vòng, vừa khít mới lạ chứ, quần áo cũng đẹp nữa. Do dự một chút mới nhẹ nhàng nói: "Cái kia, ngươi có thể vào được rồi."
Quân Hàn Tâm đẩy cửa vào rồi si ngốc nhìn thiên hạ trước mắt, ba năm, thế nhưng một chút cũng không hề thay đổi, vừa nhìn thấy hắn xuất thần, mình thực lòng thích nó, có tự lừa mình dối người nữa cũng vô dụng.
Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn nhìn mình như vậy thì có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Cám ơn."
Quân Hàn Tâm không nói gì hơn mà chỉ mỉm cười lấy ra khăn mặt nhẹ nhàng lau mái tóc bạc trắng của y, lòng bàn tay lướt qua cảm thấy chúng vẫn mềm mại như mái tóc đen lúc trước, chỉ là màu sắc không sao trở về được. Có chút chua sót, có chút hối hận.
Phong Tuyết Nguyệt cảm thấy chân tay luống cuống, trong lòng bồn chồn giống như đang nhảy múa, trên mặt thì như nóng bỏng như bị thiêu cháy, tóc hơi khô đã vội khẩn cấp nói tạ ơn rồi xông ra ngoài.
Quân Hàn Tâm đứng tại chỗ cười chua sót, quả nhiên sẽ không thích ta nữa sao?
Nhưng chua sót cũng chỉ như là một cái chớp mắt, ánh mắt Quân Hàn Tâm bỗng nhiên trở nên ngoan lệ, ta sẽ khiến ngươi trở thành của ta, vì đạt được điều nọ ta không tiếc hết thảy đại giới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Tuyết Nguyệt đỏ lên, không dám suy nghĩ gì nhiều, mĩ nhân mê người quá. Nghĩ thầm rằng phải tìm xú lão đầu thương lượng, xú lão đầu nói đệ nhất mĩ nhân chính là vợ mình, chắc chắn là người này!
Cười hì hì đẩy cửa vào, mở miệng gọi một tiếng: "Lão già!"
Nhìn quét một vòng thì chẳng thấy bóng dáng ai, con ngươi trừng lên, lão già đâu rồi.
Đến gần mới phát hiện trên bàn lưu lại một tờ giấy: Vi sư đi trước một bước. Mặt sau bức tranh còn có một khuôn mặt cười hề hề.
Phong Tuyết Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hô to: "Xú lão đầu! Ông không để bạc lại cho ta !” Tờ giấy bị y vò nát.
Quân Hàn Tâm ngồi trong phòng một lát, đang vẽ kế hoạch trong bụng để chuẩn bị đi tìm y. Vừa đẩy cửa ra lại thấy vật nhỏ kia đứng trước cửa phòng mình, mặt đỏ bừng, ngón tay vân vê mép áo, vẻ mặt ấm ức.
Thấy y bày ra bộ dáng này thì tâm hắn đau lắm, chỉ muốn ôm y tìm môt nơi để hảo hảo yêu thương. Cố nén dục vọng nổi lên ở trong lòng, trấn định nhìn vật nhỏ, cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta, ta..." Ấm ức nhìn Quân Hàn Tâm, ngập ngừng một câu cũng nói không được.
Hình như vật nhỏ chẳng thay đổi gì cả, cái vẻ đó vẫn giống như lần đầu hai người gặp mặt, ngây thơ như nhược vô cùng.
"Xảy ra chuyện gì thế? Nào?" Kéo người vào rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Ta không có bạc." Nói xong liền mặt đã đỏ ửng lên, mượn tiền một người chẳng quen biết, đúng là dọa người.
"Ta có nè." Quân Hàn Tâm nhỏe miệng cười.
Phong Tuyết Nguyệt nhăn nhó nửa ngày mới chậm rãi nói: "Ừm, có thể hay không..."
"Sao?"
Mặt đỏ lên: "Cho ta mượn một chút."
Quân Hàn Tâm cố nhịn cười, vật nhỏ vẫn thú vị như thế a. Ra vẻ bình tĩnh nói: "Đương nhiên...Không được..."
Mặt Phong Tuyết Nguyệt căng cứng rồi nóng lên, có chút ấm ức, đầu óc đột nhiên giật một cái, cười nói :"Đúng rồi, ta có thể đi hỏi Doanh Vũ, ta vừa nhìn thấy anh ta."
Quân Hàn Tâm nheo mắt lại đầy nguy hiểm, dùng một tay ấn y lên trên tường, nắm lấy cằm y hỏi: "Doanh Vũ? Ngươi gọi anh ta đến là thân thiết, hai người có quan hệ gì?" Một chút cũng không phát giác bản thân đang tức giận, thân thể phẫn nộ đến phát run.
Phong Tuyết Nguyệt cảm thấy được có chút sợ, nam tử trước mắt giờ phút này nhìn rất ngoan lệ, y cắn cắn môi nghĩ mãi rồi mới nói: "Là nương tử của ta !"
Lòng Quân Hàn Tâm lạc đi, hắn là biết quan hệ của Hoa Doanh Vũ và Ly Uyên, nhưng nghe Phong Tuyết Nguyệt nói vậy lòng hắn nhịn không được vẫn thấy không thoải mái, hận không thể dùng một chưởng đập bẹp Hoa Doanh Vũ.
"Nương tử? Anh ta là đàn ông!" Hung tợn, một chút cũng không còn vẻ quân tử phong nhã.
"Ta thích đàn ông!" Phong Tuyết Nguyệt thế nhưng rất không chịu thua rống lại.
Quân Hàn Tâm sửng sốt, đột nhiên ý thức được rằng quan hệ giữa hắn và Tuyết Nguyệt không còn giống như trước nữa. Trong mắt y lúc đó chỉ có mình, chỉ có một mình mình.
Hai tay vô lực rủ xuống, bả vai bị đụng phải một cái, Phong Tuyết Nguyệt hừ một tiếng rồi xông ra ngoài.
Quân Hàn Tâm dở khóc dở cười sờ sờ bên hông, vật nhỏ này!
Phong Tuyết Nguyệt ra cửa phòng hừ một tiếng, tung tung túi tiền trên tay áng chừng sức nặng, mĩ nhân giàu quá ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -