Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

Binding love - 19 + 20

Chương 19:

Từ Tư Triết vội vàng chạy vào phòng ngủ, bé con vẫn nằm trên giường, cái chăn vốn đắp ngang người nó bị đá sang một bên, hai cái tay không ngừng quơ trên không trung, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, cổ họng cũng có chút khàn khàn.

Từ Tư Triết nào để ý được đến chuyện khác nữa, anh vội ôm lấy con dịu dàng dỗ dành, anh vừa thả tín tức tố ra an ủi con vừa nhanh chóng thay bỉm cho nó, sau đó lại dùng một tay để pha một bình sữa bột mới.

Có cha alpha làm bạn, trên người lại thoải mái, đã thế còn được ăn, bé con nhanh chóng ngoan ngoãn, nó mở to hai mắt nhìn Từ Tư Triết, thi thoảng còn vươn tay muốn nắm ngón tay anh.

Con uống hết sữa, Từ Tư Triết ôm lấy nó rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho nó, bé con mềm nhũn dựa lên bả vai Từ Tư Triết, cái đầu nhỏ dán vào cổ alpha, cảm xúc ấm áp mềm mại truyền lên da Từ Tư Triết khiến cho lòng alpha cũng mềm đi không ít.

"Pa... Papa..." Bé con ôm lấy cổ Từ Tư Triết, phát ra tiếng a a a a.

Mới đầu Từ Tư Triết còn tưởng mình nghe lầm, mãi đến khi đứa nhỏ phát ra tiếng tương tự lần thứ hai, anh mới xác định rằng con mình đang học gọi ba ba.

Hai tay anh run run ôm lấy con, hai mắt đối diện nhau, mũi Từ Tư Triết nghẹn lại khó có thể giải thích được.

Chơi cùng bé con một chốc, tinh lực của trẻ con có hạn, rất nhanh nó bắt đầu mơ mơ màng màng buồn ngủ, bấy giờ Từ Tư Triết mới có thời gian rảnh để suy nghĩ.

Điện thoại của Quan Dực không ai bắt máy, chìa khóa nhà lại bị cậu ta cầm đi.

Ngoại trừ gọi điện thoại ra thì Từ Tư Triết chẳng có cách nào để liên hệ với Quan Dực.

Trong phòng khách rất yên tĩnh.

Từ Tư Triết ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên nhớ tới cảnh Quan Dực ngồi trên bàn ăn gào khóc tự trách mình, những lời mà omega nói hiện lên trong đầu anh.

Trước khi biết chân tướng, Từ Tư Triết từng oán hận Quan Dực.

Cho dù anh biết Quan Thịnh mới là kẻ cầm đầu, nhưng Quan Dực phản bội anh là sự thật.

Từ Tư Triết bỏ ra quá nhiều tình cảm, cuối cùng chỉ nhận được sự phản bội, cho nên sau khi anh gặp lại Quan Dực, phẫn nộ chiếm cứ đầu óc anh, xua đuổi lý trí của anh đi.

Vì thế nên anh mới dùng tình dục để trừng phạt Quan Dực, dùng từ ngữ ác độc để gây tổn thương cho Quan Dực, giả vờ lạnh lùng kháng cự omega lại gần mình.

Sau khi tàn nhẫn làm tổn thương Quan Dực, Từ Tư Triết mới biết được sự thật từ chính miệng của cậu ấy.

Trong khoảnh khắc đó, Từ Tư Triết không biết mình nên dùng cách gì để đối mặt với Quan Dực, sự oán giận trong lòng cũng có vẻ đã hơi lung lay.

Quan Dực không cố ý hãm hại nhà Từ, hành động của cậu cũng không thể coi là phản bội, cậu ta bị Quan Thịnh lợi dụng, thậm chí còn có thể được coi cũng là một người bị hại, cậu ta còn giúp Từ Tư Triết hoàn thành kế hoạch —— trả thù Quan Thịnh.

Sự thật về kẻ phản bội phát sinh sự thay đổi long trời lở đất khiến cho tay chân Từ Tư Triết có chút luống cuống.

Anh vẫn chưa nghĩ kỹ xem nên dùng cách gì để đối mặt với Quan Dực, vì vậy nên mới không thể làm gì khác hơn ngoài giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hôm nay, Quan Dực lại đột ngột bỏ đi.


Từ Tư Triết không có cách nào để làm như không thấy cậu ấy nữa, anh nhận ra rõ sự hoang mang trong lòng mình, anh thấy hoang mang bởi sự biến mất của Quan Dực.

Thế là anh cứ ngồi một mình trong phòng khách như vậy suốt một thời gian dài.

Sắc trời dần trở tối, tiếng chuông điện thoại phá vỡ dòng suy nghĩ của Từ Tư Triết. Anh tưởng Quan Dực gọi điện thoại tới, cuối cùng chỉ là tiếng chuông đồng hồ báo thức nhắc anh cho con uống sữa.

Vì vậy nên Từ Tư Triết lại tốn không ít thời gian để dỗ con, lặp lại những hành động buổi trưa —— thay tã, cho uống sữa, chơi với con.

Chơi cùng con một lúc, Từ Tư Triết ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong nhà.

Đã bảy giờ tối, Quan Dực nên trở về ăn cơm tối rồi chứ.

Alpha ôm con đứng đơ ra trong phòng khách một lát, sau đó quay người đi vào trong phòng ngủ.

Sau khi anh võ trang đầy đủ, đảm bảo con sẽ không bị lạnh thì mới mở cửa ra.

Đập vào mắt chính là omega.

Quan Dực ngồi trước cửa nhà, hai tay ôm đầu gối, nghe thấy tiếng cửa mở ra thì vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Lúc này Từ Tư Triết mới nhìn thấy rõ trạng thái của Quan Dực.

Rất tồi tệ.

Không khác gì lúc anh nhặt được cậu ta.

Môi Quan Dực run lên, sau đó cúi đầu, cậu lại ôm chặt hai chân mình.

Hành lang có hơi yên ắng quá mức.

Quan Dực khịt khịt mũi.

Sau đó, cậu nói:

"Từ Tư Triết, có phải em đã làm sai rồi không."

Giọng cậu có chút run rẩy, "Lúc em tới tìm anh em không hề nghĩ rằng anh sẽ..." Quan Dực nghẹn ngào một chút, nhanh chóng tiếp lời: "Không nghĩ rằng anh sẽ thích người khác."

Hô hấp của Quan Dực gấp gáp hơn, "Em không nên quấy rối anh."

"Em không xuất hiện, chuyện năm đó sẽ không bị nhắc lại, anh cũng sẽ không bởi vậy mà lại tức giận, buồn đau nữa." Cậu cứ tự nói một mình, "Omega đó thoạt nhìn rất dịu hiền, cậu bé đó cũng rất đáng yêu, nhìn mọi người đứng cùng nhau...Rất xứng."

Quan Dực ngắt mạnh vào bắt đùi của mình một cái, cậu ngẩng đầu lên giải thích rằng: "Em về đây để mang con đi, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

"Từ Tư Triết, lần này em sẽ nói được làm được."

Quan Dực cắn chặt răng, cậu nghĩ, không phải như vậy, cậu không nghĩ như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy Từ Tư Triết đứng cùng hai cha con nọ, cõi lòng Quan Dực cũng nát mất rồi. Cảnh tượng mà cậu nằm mơ cũng không dám đòi hỏi cứ vậy mà hiện ra trước mắt cậu.

Vẻ mặt dịu dàng của Từ Tư Triết khiến cho Quan Dực muốn khóc, mà càng nhiều hơn chính là sợ sệt, cậu sợ Từ Tư Triết sẽ tới quở trách cậu, sợ Từ Tư Triết trách cậu đến phá bầu không khí của một nhà ba miệng ăn bọn họ.

Sau khi ý thức rằng mình lỗ mãng và thừa thãi thế nào, Quan Dực nảy ra ý nghĩ bỏ cuộc.

Vì thế nên cậu mới chọn bỏ chạy.

Nhưng khi vừa chạy được vài bước, Quan Dực đã hối hận.

Cậu căn bản không có cách nào để rời khỏi Từ Tư Triết, cậu quá yêu Từ Tư Triết.

Cậu vừa đi vừa khóc giữa đường như một thằng điên, sau đó lặng lẽ trở về nhà Từ Tư Triết, nhưng lại không dám gõ cửa.

Cậu sợ phải nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Từ Tư Triết.

Omega ngồi trong hành lang một lúc lâu, suy nghĩ rất nhiều, giằng xé giữa bỏ cuộc và tiếp tục đeo bám.

Cậu yêu Từ Tư Triết, cho nên không nỡ buông tay.

Nếu như cậu bỏ cuộc, Từ Tư Triết sẽ được tự do.

Quan Dực như thể tự ngược ép bản thân mình không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, cánh cửa đột nhiên mở ra khiến cậu hoảng sợ, đây cũng là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy vẻ mặt đó của Từ Tư Triết.

Alpha cau mày, trên mặt có sự lo lắng và thiếu kiên nhẫn, trong ngực còn ôm con.

Anh vội vàng đi tìm omega kia sao.

Quan Dực nghĩ.

Vậy thì cậu phải bỏ cuộc thôi.

Chương 20:

"Từ Tư Triết, lần này em nói được làm được." Nói xong câu đó, Quan Dực vịn vào trường chậm rãi đứng lên.

Bé con ngồi trong khuỷu tay của Từ Tư Triết, nó thấy ba ba omega của mình thì cười khanh khách mấy tiếng, sau đó vươn tay về phía Quan Dực.

"Pa...Papa..." Bé con bi bô gọi.

Quan Dực nghe thấy, cậu ngẩng phắt đầu lên, trong mắt đầy sự kinh ngạc, cậu khịt khịt mũi, sau đó vươn tay định ôm con về.

Trước khi cậu chạm được vào con, Từ Tư Triết lại lui về một bước, khoảng cách giữa Quan Dực và con kéo xa ra, Từ Tư Triết im lặng nhìn Quan Dực.

Tay Quan Dực vẫn ở trên không trung, biểu tình thoáng chốc có chút mờ mịt, ngẩng đầu đối mặt với alpha, sau đó cậu phát hiện ra rằng cậu không nhìn thấu được cảm xúc trong ánh mắt anh.

"Con gọi cậu." Đột nhiên Từ Tư Triết mở miệng, anh nhìn Quan Dực, "Nó bắt đầu biết gọi ba ba rồi."

Đôi mắt Quan Dực có hơi nóng lên, cậu rời tầm mắt, nhìn cánh cửa phía sau Từ Tư Triết, "A...Em, em biết rồi."

Cậu rũ mắt xuống, "Vậy anh có thể đưa con cho em được không?"

"Những lời vừa nãy em nói đều là thật đấy." Tay cậu vẫn dừng lại trên không trung, có hơi run.

Từ Tư Triết không hề có ý đưa con cho Quan Dực, anh nhìn cái tay bị lạnh đến đỏ chót của omega, đoạn giơ tay phủ lên nó.

"Có thật không?" Anh hỏi, "Cậu thật sự có thể làm được như cậu nói hay sao?"

Quan Dực không hiểu ý của Từ Tư Triết, càng không hiểu tại sao anh lại nắm tay mình, cậu hơi rụt về sau, muốn rút tay mình ra khỏi tay Từ Tư Triết.

"Dạ."

Từ Tư Triết không buông tay, anh không ngừng dùng tay mình sưởi ấm cho cái tay lạnh cóng của omega.

"Anh buông ra..." Quan Dực cắn răng, vùng vẫy một hồi. Cậu lại có chút lưu luyến Từ Tư Triết, nếu thật sự không đi, cậu sẽ hối hận mất.

"Từ Tư Triết, anh buông tay ra!" Cậu cất cao giọng, run lẩy bẩy, giọng nói mang theo chút khẩn cầu, "Anh buông ra...Em nói được làm được, thật đấy, Từ Tư Triết..." Quan Dực lại có chút nghẹn ngào, nhưng cậu không muốn lại dùng nước mắt để bức bách alpha nữa, thế nên nhấc cái tay còn lại lên để đẩy tay Từ Tư Triết ra một chút.

"Thật mà, một lần cuối cùng, tin em một lần cuối cùng." Giọng Quan Dực run đến kì lạ, tay thì cóng đến độ không còn sức lực gì.

Tín tức tố trong không khí càng ngày càng trở nên bất thường, đứa nhỏ trong lồng ngực alpha nhận ra tâm trạng bất ổn của hai cha nên nó ôm lấy cổ Từ Tư Triết oa oa khóc lớn, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.

"Vào nhà đi, Quan Dực." Từ Tư Triết nói, "Chúng ta vào nhà đã."

Quan Dực đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Không được...Đây là nhà anh, không phải nhà em."

Quan Dực nhìn đứa bé trong lồng ngực Từ Tư Triết, đột nhiên hiểu ra, "Anh không muốn đưa con cho em...."

Cậu sờ sờ bụng rồi ngẩng đầu hỏi: "Thế...Thế anh có thể chăm sóc tốt nó được không? Omega kia có thể đối xử tốt với nó không? Bé trai kia có thể chấp nhận nó không? Sau đó liệu có bắt nạt nó hay không."

Quan Dực nhìn thấy lông mày Từ Tư Triết càng ngày càng nhíu chặt lại, cậu im lặng rồi nói, "Em...Em không nói nữa."

"Vậy em sẽ không mang con theo nữa, anh....Anh phải chăm nó thật tốt nhé."

Lần này cậu dễ dàng rút được tay mình ra khỏi tay Từ Tư Triết.

Cái tay mang đến sự ấm áp đột nhiên biến mất, lòng Quan Dực rơi hẫng vào một khoảng không, cậu không biết nên cười nhạo mình ngu dốt hay là nên vui mừng vì alpha đã chấp nhận con của họ.

Omega máy móc quay người định rời đi, vừa nhấc chân được bước đầu tiên đã bị người kia kéo mạnh eo về.

Trong tay Từ Tư Triết còn đang ôm con, không thể làm gì khác hơn ngoài dùng một tay để kéo Quan Dực về, khoảnh khắc đó, anh không khống chế được sức mạnh của mình, khiến cho Quan Dực khẽ rên lên một tiếng.

Lần này Từ Tư Triết không cho Quan Dực thời gian phản ứng lại nữa, anh nhấn mạnh vân tay để mở cửa ra, sau đó kéo Quan Dực vào nhà.

"Ngoan ngoãn đi." Từ Tư Triết nói, sau đó vừa lôi Quan Dực vừa ôm con vào trong phòng ngủ.

Anh thấp giọng dỗ con vài câu, sau đó nhẹ nhàng đặt nó vào nôi, omega phía sau chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng đi theo anh.

Trấn an được đứa nhỏ, giờ đến đứa lớn.

Từ Tư Triết xoay người đối mặt với Quan Dực, vừa định mở miệng nói chuyện đã phát hiện ra Quan Dực xảy ra chuyện.

Sắc mặt omega tái nhợt lạ thường, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch, một cái tay khác thì ôm lấy bụng mình đầy kỳ lạ.

"Cậu làm sao thế?" Từ Tư Triết vội vàng kéo người ngồi lên ghế.

Đôi môi của Quan Dực run lên, không nói gì, cơ thể không tự chủ co ro lại.

Tầm mắt Từ Tư Triết chuyển tới cái bụng dưới cánh tay của Quan Dực, ánh mắt anh có chút mờ mịt, nhưng nháy mắt sau như thể nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên vừa kinh ngạc vừa luống cuống.

Anh nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Quan Dực, trong giọng có thêm sự hoảng loạn khó có thể tin được, "Quan Dực, cậu xảy ra chuyện gì thế?"

Anh tóm lấy tay Quan Dực, "Có phải bụng dưới cậu đau không? Có phải vừa nãy tôi làm cậu bị thương rồi không?" Anh lấy điện thoại ra, run rẩy bấm số gọi Ngô Niên Bách.

Bên kia nhận điện thoại nhưng Quan Dực đột nhiên lại đoạt lấy điện thoại trong tay Từ Tư Triết, cậu bấm hủy cuộc gọi, "Em không sao..." Giọng cậu có hơi khàn, hai má tái nhợt chậm rãi ửng đỏ lên một cách quái lạ.

"Em không sao đâu, Từ Tư Triết, đừng làm phiền anh ấy."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -