Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020

Binding love - 11 + 12


Chương 11:

"Muốn ở lại ăn tối không?" Ngô Niên Bách vừa bận bịu trong bếp vừa hỏi người ngoài phòng khách.

Từ Tư Triết buồn chán dựa vào ghế sa lon, "Ừm."

"Anh Niên Bách, đêm nay cho tôi tá túc ở đây một đêm nhé, được không?" Alpha hỏi.

"Được, cậu tự thu dọn phòng khách đi, gian phòng đó đã lâu không có ai ở, chắc chắn là có đầy bụi bẩn." Ngô Niên Bách nói, "Cậu thật sự không trở về xem omega của cậu thế nào sao? Ngộ nhỡ cậu ta xảy ra bất trắc gì thì sao?"

Từ Tư Triết lắc lắc đầu, "Thôi...Để tôi bình tĩnh một chút đã."

Ngô Niên Bách nghe thấy lời này của anh thì có chút bất đắc dĩ, Từ Tư Triết đã ngồi như vậy trong nhà hắn cả ngày rồi, chuyện gì cũng không làm, chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế sa lon.

Mặt trời ngoài cửa sổ đã hạ xuống từ lâu, sắc trời dần tối, nhiệt độ cũng chậm rãi hạ dần.

Ngô Niên Bách bưng đồ ăn ra, "Đi bới cơm đi."

Từ Tư Triết đứng dậy đi vào phòng bếp, Ngô Niên Bách thì trở vào phòng, "Tiểu Ngự, ăn cơm."

Thằng nhóc cùng Ngô Niên Bách đi ra, thấy Từ Tư Triết đứng trong phòng bếp thì có chút vui sướng, nhìn như thể lại muốn chạy tới ôm đùi Từ Tư Triết, may mà bị Ngô Niên Bách cản lại, "Chu Ngự! Không được ôm đùi ba ba Từ nữa! Tay cậu ấy còn bê cơm."

Chu Ngự bĩu môi, sau đó tự mình ngồi lên ghế, đôi mắt tỏa sáng, "Hôm nay ba ba Từ ở lại nhà bọn con ăn tối ạ! Vui ghê!"

Từ Tư Triết đặt bát xuống rồi xoa xoa đầu nó, "Thế đêm nay ba ba Từ ngủ lại nhà con một đêm thì có được không?"

"Được chứ!" Cái giọng non nớt của trẻ con vang lên.

"Được rồi, mau ăn cơm đi." Ngô Niên Bách đưa đũa cho Chu Ngự, "Tối nay nhất định phải ăn hết cơm trong bát, không được để thừa bứa lãng phí thức ăn."

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

"Để tôi." Từ Tư Triết đứng dậy từ ghế.

Chu Ngự cũng nhảy khỏi ghế, đi theo phía sau Từ Tư Triết, "Con cũng đi!"

"Xin chào, cho hỏi anh tìm..." Từ Tư Triết vừa mở cửa vừa hỏi, khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa là ai thì anh ngừng bặt lại.

"Ba ba Từ! Ai thế ạ!" Chu Ngự chân ngắn bước chậm chạy tới cửa, nó ôm lấy đùi Từ Tư Triết ngước mắt nhìn chú xinh đẹp trước mắt, bi bô hỏi: "Chú ơi, chú tìm ai thế? Tìm ba ba con sao?"

Quan Dực nghe rõ đứa bé gọi Từ Tư Triết là ba ba, cậu khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết, "Đứa bé này gọi anh là ba ba...?"

Quan Dực lùi về phía sau một bước, tràn đầy tuyệt vọng hỏi: "Vậy...Vậy nó thì sao?" Cậu cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực.

Đứa bé omega trong lồng ngực cậu mở to hai mắt to tròn, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, hai má trắng mịn thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, một tay còn nắm thành quả đấm vẫy vẫy trên không trung.

"Chú ơi?" Chu Ngự không hiểu chuyện xảy ra giữa hai người lớn, nó ngẩng đầu nhìn ba ba Từ của nó, lại nhìn chú xinh đẹp ngoài cửa, sau đó lo lắng kéo kéo góc áo ba ba Từ, nhỏ giọng hỏi: "Chú làm sao vậy?"

Từ Tư Triết lấy lại tinh thần, anh cúi đầu nói với Chu Ngự: "Không sao đâu, con vào trước đi, chờ tí ba trở lại." Dứt lời liền đi ra khỏi nhà đóng cửa lại.

Sắc mặc Quan Dực trắng bệch, chỉ có vành mặt là đỏ rực, hốc mắt của cậu đong đầy nước mắt nhưng vẫn quật cường không chịu để chúng chảy xuống.

Cậu lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Từ Tư Triết.

"Từ Tư Triết, anh cứ...ác độc với em như vậy, tình nguyện nhận một đứa trẻ không hề có huyết thống với mình chứ nhất quyết không nhận đứa con của chúng ta..." Quan Dực nghẹn ngào một chút, "Đứa trẻ đó gọi anh là ba ba...Vậy con của chúng ta thì sao? Con của chúng ta...Nó, cha alpha của nó đâu?"

Cậu cắn răng, "Em thừa nhận, năm đó em đã làm ra chuyện sai lầm, em ngu xuẩn muốn chết, cho nên mới bị Quan Thịnh lừa, cho nên chú và cô mới xảy ra chuyện...Anh hận em, em biết...Nhưng con, con vô tội mà..."

"Sau khi anh mất tích em mới biết...Mới biết mình mang thai." Quan Dực nói, "Em không dám đi phá nó."

"Nó là món quà anh dành cho em mà..." Quan Dực cúi đầu nhìn đứa bé trong lồng ngực, nước mắt im lặng rơi xuống tã lót của nó.

"..."

Từ Tư Triết chỉ đứng cách Quan Dực một bước.

Chỉ cần anh tiến lên một bước nhỏ là có thể kéo người trước mắt ôm vào trong lồng ngực, có thể lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên mặt cậu ấy, có thể nhìn rõ hình dáng của đứa bé nho nhỏ trong lồng ngực cậu ấy.

 Anh im lặng một hồi lâu.

Trong hành lang chỉ còn tiếng ê a của trẻ sơ sinh và tiếng khóc nấc cực kỳ ngột ngạt của omega.

Chương 12:

Hai người giằng co một chốc.

Quan Dực vươn tay lau nước mắt của mình, đang định mở miệng nói chuyện, cánh cửa phía sau lưng Từ Tư Triết lại phát ra tiếng động.

Ngô Niên Bách có chút không yên lòng, vậy nên mới đi ra, hắn thò người ra, giọng nói mang theo một chút lo lắng, "Hai người có muốn vào trong nói chuyện không?"

Từ Tư Triết thu tay về, quay người nói với Ngô Niên Bách: "Không cần đâu, tôi đi ngay thôi."

Tầm mắt của Quan Dực rời xuống, nhìn bé trai đứng bên chân Ngô Niên Bách.

Chu Ngự bị tầm mắt của chú xinh đẹp khiến cho có hơi sợ, nó lén né sau chân ba ba, một chốc sau, nó vươn tay nắm lấy góc áo của Từ Tư Triết, "Ba ba Từ."

Từ Tư Triết ngồi xổm xuống, "Hôm nay ba ba Từ phải đi rồi, con ở lại ngoan ngoãn nghe lời, tối nhớ ngủ đúng giờ đấy."

Chu Ngự có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu đồng ý lời Từ Tư Triết, nó do dự trong chốc lát rồi sáp lại bên tai Từ Tư Triết, nhỏ giọng nói: "Ba ba Từ, chú xinh đẹp thoạt nhìn khổ sở lắm, ba đừng bắt nạt chú ấy."

"Chú ấy khóc ghê quá, con ở bên trong cách một cánh cửa cũng nghe thấy." Đôi mắt đen của Chu Ngự nhìn Từ Tư Triết chăm chú, "Ba ba Từ cũng đừng buồn." Nó vươn tay ôm hai má Từ Tư Triết, "Hai người đừng đau lòng mà."

Từ Tư Triết cười khổ một tiếng, sau đó ôm Chu Ngự một cái, "Ba ba Từ biết rồi." Sau đó anh đứng dậy, nói với Ngô Niên Bách: "Hai người vào đi, tôi đi trước vậy."

Trên mặt Ngô Niên Bách vẫn mang vẻ lo lắng rõ ràng, hắn hỏi: "Thật sự không sao chứ?" Anh bí mật quan sát omega đứng cạnh, bộ dáng của cậu ta cũng không đến nỗi quá tệ.

"Không sao đâu." Từ Tư Triết nói, "Chúng ta đi thôi."

Quan Dực nghe hai tiếng "Chúng ta" từ miệng alpha thì sự khổ sở trong lòng mới vơi đi một chút, dù sao cậu cũng không thể vờ như không thấy sự thân mật giữa Từ Tư Triết và cha con trước mặt được.

Cậu ôm chặt đứa nhỏ trong lồng ngực, đối mặt với đứa con thơ ngây, cả người vừa thấy đau lòng vừa thấy ngột ngạt.

Dường như cảm xúc của omega ảnh hưởng đến đứa trẻ trong lồng ngực cậu, đứa bé trắng ngần nhanh chóng ngoác miệng ra khóc. Tiếng trẻ con khóc vang lên khắp hành lang, Quan Dực có chút luống cuống ngẩng đầu nhìn bóng lưng Từ Tư Triết.

Từ Tư Triết đóng cửa lại, dừng tay một lát rồi sau đó mới xoay người đối mặt với Quan Dực lần thứ hai.

Vẻ mặt của omega vừa bất lực vừa đáng thương, đáy mắt hiện lên vẻ khổ sở rõ ràng, đứa nhỏ trong lồng ngực cậu ấy khóc đến độ mặt mũi đỏ bừng lên, hai cái tay nhỏ không ngừng quơ quắng trên không trung.

Trong tích tắc, tâm tình và vẻ mặt của Từ Tư Triết đều trở nên có chút phức tạp.

"Em...Em không cố ý...Nó, nó cũng không cố ý đâu..." Quan Dực nói, cậu cho rằng Từ Tư Triết khó chịu bởi tiếng khóc của đứa nhỏ nên vội vã cúi đầu xuống dỗ con.

Động tác của cậu có chút ngốc nghếch nhưng vẫn cố gắng dịu dàng an ủi đứa nhỏ trong lồng ngực hết sức có thể, "Không khóc, không khóc nào..."

Quan Dực dỗ một hồi lâu nhưng đứa nhỏ trong lồng ngực cậu vẫn khóc, cậu sợ Từ Tư Triết đuổi mình nên hành động ngày càng trở nên sốt ruột hơn, cậu ôm bé lên, "Con đừng khóc, đừng khóc nữa!"

"Đừng khóc nữa, con yêu." Quan Dực nhìn con, hai tay cậu ôm chặt đứa nhỏ, có thể là do trên mặt đứa nhỏ toàn là nước mắt nên nhìn qua khá giống ba ba omega của nó.

"Đừng khóc..." Quan Dực không có cách nào để đứa trẻ ngừng khóc được.

Cậu cũng không thể níu kéo được alpha của mình.

Omega ôm con, vừa bất lực vừa bàng hoàng, không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào mới khiến con mình không khóc nữa, cũng chẳng biết mình phải làm gì để được alpha của mình tha thứ.

Thế là một lớn một nhỏ đều khóc, một đứa thì khóc trắng trợn không kiêng dè, một đứa thì khóc thút thít tuyệt vọng.

"Quan Dực."

"Quan Dực." Alpha bèn gọi một tiếng, "Đừng khóc nữa."

Quan Dực nước mắt lưng tròng nhìn anh, nước mắt khiến cho tầm mắt cậu trở nên mông lung, giọng cậu run lên, "Em không dỗ được con...Từ Tư Triết, em không dỗ được con của chúng ta..."

"Em cũng không thể khiến cho anh tha thứ cho em....Em phải làm gì để anh tha thứ cho em bây giờ..." Cậu vừa khóc vừa khản cổ nói: "Em phải làm sao bây giờ..."

"Anh hai...Anh hai em chết rồi...Em, em không tìm được ba ba anh, em...em..."

"Em nghĩ tất cả các biện pháp để trả thù tất cả mọi người, chỉ mong anh tha thứ cho em..."

"Đưa con cho tôi." Từ Tư Triết đưa tay ra, "Để tôi dỗ nó."

Quan Dực sững người lại, nước mắt vẫn tuôn rơi trên mặt cậu.

"Để tôi thử xem, phải dỗ nó nín, giọng nó sắp khàn đến nơi rồi." Từ Tư Triết nói.

Đây là lần đầu tiên Quan Dực nghe thấy giọng điệu mềm nhẹ, dịu dàng như vậy của Từ Tư Triết sau khi gặp lại anh, cậu chịu không nổi mê hoặc của Từ Tư Triết, chậm chạp đưa đứa nhỏ trong ngực cho anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -