Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

Binding love - 17 + 18


Chương 17:

Từ lần nói chuyện đó đến bây giờ đã được một tuần lễ.

Từ đó đến giờ Từ Tư Triết không hề diễn đạt cảm nhận của mình nên Quan Dực cứ vượt qua từng ngày với nỗi lo sợ trong lòng.

Cậu vừa hạnh phúc và vừa dày vò.

Nhưng chỉ cần là được ở bên cạnh Từ Tư Triết, Quan Dực vẫn vui vẻ.

Cậu ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu gối của mình, đôi mắt to tròn vẫn luôn dõi theo Từ Tư Triết.

"Anh...Anh muốn ra ngoài sao?" Quan Dực hỏi, giọng cậu nghe có vẻ cẩn thận từng li từng tí một.

Từ Tư Triết sửa lại áo khoác một chút rồi nhìn gương sửa sang lại tóc của mình, "Ừm."

Quan Dực nhảy từ trên ghế sa lon xuống, cùng Từ Tư Triết đi tới cửa phòng ngủ, "Anh, anh muốn đi hẹn hò sao?"

Từ Tư Triết nghe thấy lời này của cậu thì nhíu mày, nhưng không phủ nhận omega.

Quan Dực đau lòng vô cùng nhưng cậu biết rằng mình hiện tại không có tư cách gì để chất vấn Từ Tư Triết.

Cậu mím môi một cái, nắm chặt nắm đấm, yên lặng đứng ở cửa.

Từ Tư Triết nhìn gương một hồi, sau khi sửa sang lại dáng vẻ của mình thì định đi vào buồng tắm, anh quay người thấy omega vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Anh nhìn về phía sau cậu ta một lát, sau đó nói: "Con tỉnh rồi kìa."

Quan Dực giật giật ngón tay, không thể làm gì khác hơn là đi về bên con.

Từ Tư Triết thả chiếc ca-ra-vat xuống, "Chắc là đói bụng." Anh thuần thục pha sữa bột rồi đưa cho Quan Dực.

Quan Dực nhận bình sữa, vừa dỗ con uống sữa vừa quay sang hỏi: "Anh...Đêm nay có cần em chuẩn bị bữa tối không?"

Từ Tư Triết nhặt ca-ra-vat rơi cạnh ghế sa lon lên, trả lời Quan Dực, "Không cần."

Quan Dực giật giật môi nhưng vẫn không nói gì. Lúc cậu dỗ xong đứa nhỏ trong lồng ngực cũng là lúc Từ Tư Triết đã chuẩn bị xong xuôi.

Omega ôm con trở vào phòng, hơi lạ vì cậu không đi theo sau Từ Tư Triết nữa.

Từ Tư Triết mặc áo khoác vào, quay người liếc nhìn bóng lưng Quan Dực một cái, sau đó đi ra ngoài.

Quan Dực nắm chặt lan can nôi trẻ con, nghe tiếng cửa lớn đóng sập lại, cậu hít sâu vài lần, trên trán toát ra một ít mồ hôi, sau đó có chút mỏi mệt ngồi lên giường.

"Alo, tôi ra đến cửa rồi." Từ Tư Triết gọi điện thoại, "Anh thì sao?"

Ngô Niên Bách vừa cho Chu Ngự đeo cặp sách lên lưng xong, "Xong rồi, tôi định đi ngay đây, tới liền."

"Ừm." Từ Tư Triết cúp điện thoại, liếc mắt về phía sau, không hề phát hiện bóng dáng ai.

Anh nhẹ nhíu mày, cảm giác quái dị khi bị người ta theo dõi biến mất, thế nên anh không nghĩ nhiều nữa.

Ngô Niên Bách nhanh chóng đến chỗ hẹn, bên cạnh hắn là Chu Ngự đang cầm túi sữa dừa trong tay, thấy Từ Tư Triết, cu cậu vội vã đưa thứ trong tay mình cho anh, "Ba ba Từ, ăn đi!"

Từ Tư Triết sờ sờ đầu nó, "Ba ăn rồi, cảm ơn Tiểu Ngự."

Ngô Niên Bách cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, "Được rồi, đi thôi."

Ba người đi về phía bệnh viện, hai tay Từ Tư Triết đút trong túi, đi cạnh hai cha con Ngô Niên Bách.

Hiện giờ còn khá sớm nhưng người tới người lui cũng không hề ít.

Từ Tư Triết tìm thẻ trong túi, mở miệng nói: "Đúng rồi, lần này không cần mượn thẻ chữa bệnh của anh nữa."

Nếu Quan Dực đã tìm tới rồi thì anh cũng không cần phải trốn đằng đông nấp đằng tây nữa.

Ngô Niên Bách quay đầu liếc mắt nhìn anh, cũng chẳng hỏi nhiều mà chỉ đáp lại: "Ừa." Sau đó hắn cúi đầu nói với Chu Ngự: "Nếu hôm nay con không khóc nhè thì ba sẽ dẫn con đi khu vui chơi."

Chu Ngự nghe thấy thế thì mắt sáng lên, nhưng nghĩ tới những chuyện mà mình sắp phải trải qua, nó khịt mũi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Dạ..."

Từ Tư Triết nghe thấy tiếng khóc của Chu Ngự thì giơ tay sờ sờ đầu cu cậu: "Tiểu Ngự đi nào, hôm nay nghe lời chị y tá nói một tí là có thể được đi khu vui chơi rồi."

"Trong khu vui chơi có rất nhiều đồ chơi, không phải Tiểu Ngự đã muốn đi từ lâu rồi sao? Hôm nay chịu đựng một chút là được rồi..." Từ Tư Triết còn chưa nói xong đã bị Ngô Niên Bách đẩy nhẹ một cái.

Anh có chút không rõ, ngẩng đầu nhìn Ngô Niên Bách.

Ngô Niên Bách ra hiệu nhìn về phía cửa, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.

Từ Tư Triết nhìn theo hướng hắn chỉ, đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc.

Là Quan Dực.

Omega đeo khăn quàng cổ, người mặc áo khoác màu nâu, bên trong mặc áo sơ mi len của Từ Tư Triết, cậu đứng một mình ở cửa bệnh viện, trong tay cầm một cái túi bệnh án có in tên bệnh viện, trong đó chứa không ít thứ.

Hẳn là cậu ngạc nhiên lắm, đôi mắt mở rất lớn, trên mặt cũng mang theo vẻ kinh ngạc, và cả sự đau khổ vô cùng.

Quan Dực nhìn cái tay đang đặt trên đầu Chu Ngự của Từ Tư Triết, rồi dời tầm mắt đến Ngô Niên Bách, cuối cùng lại nhìn về phía Từ Tư Triết.

Cậu thở ra một hơi, tầm mắt bị lớp sương trắng che mờ, cậu nắm chặt bệnh án trong tay, sau đó từ từ buông ra.

Từ Tư Triết không ngờ lại gặp Quan Dực ở đây, anh cau mày, nhấc chân đi về phía Quan Dực.

Chưa kịp tới gần, anh đã thấy khuôn mặt luôn chôn dưới lớp khăn quàng cổ của Quan Dực nở một nụ cười với mình.

Sau đó Quan Dực kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra cái miệng của cậu, cậu mấp máy môi nói một câu, sau đó quay người chạy vọt đi.

Bước chân quá mức vội vàng, dường như thật sự có chuyện gì gấp gáp thúc giục cậu.

Quan Dực chạy thật nhanh, không thèm để ý đến việc cậu không cẩn thận đụng phải người đi đường.

"Hẹn gặp lại."

Đây là câu mà cậu ấy nói.

Chương 18:

Không thấy Quan Dực đâu.

Từ Tư Triết không tìm thấy cậu ấy.

Ngày đó gặp nhau ở cửa bệnh viện, anh còn chưa kịp giữ Quan Dực lại.

Lúc ấy Từ Tư Triết còn đang suy nghĩ xem Quan Dực nói cái gì, căn bản không ngờ Quan Dực bỗng dưng lại chạy mất, chờ đến khi anh phản ứng lại định đuổi theo thì người ấy đã chạy được vài bước rồi.

Từ Tư Triết không hiểu tại sao cậu ấy lại chạy mất, dáng vẻ của Quan Dực thoạt nhìn thật sự quá chật vật, nói là chạy trốn cũng không ngoa.

Ngay khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần lại, Quan Dực không cẩn thận đụng phải một người, Từ Tư Triết thấy thế thì vội vã vươn tay đỡ người nọ, đợi đến khi anh ngẩng đầu lên tìm Quan Dực lần thứ hai, bóng dáng omega đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

"Người đâu rồi?" Tiếng Ngô Niên Bách vang lên từ phía sau.

Từ Tư Triết nhìn về phía Quan Dực chạy, mãi mà chẳng tìm thấy bóng dáng của cậu đâu.

Anh lắc lắc đầu, "Chạy rồi."

"Thế cậu không đuổi theo à?" Ngô Niên Bách hỏi.

"Đuổi không kịp." Từ Tư Triết có hơi khổ não, "Gặp bác sĩ trước đi."

Anh không cho rằng Quan Dực sẽ chạy đến những nơi khác, dù sao omega cũng chẳng biết gì về khu vực này, hơn nữa con vẫn còn đang ở nhà.

Dường như Ngô Niên Bách có chút không yên lòng, hắn lo âu nhìn về phía xa xa, "Thật sự không đuổi theo cậu ấy à? Ngộ nhớ cậu ấy chưa đi thì sao?"

Bước chân Từ Tư Triết dừng lại, một chốc sau anh mới mở miệng: "Đi thôi, khó khăn lắm mới hẹn được chuyên gia."

Vì vậy nên Ngô Niên Bách không thể làm gì khác hơn ngoài dẫn con và Từ Tư Triết lên lầu.

Đến khoa tín tức tố, hai cha con Ngô Niên Bách và Từ Tư Triết bèn phân nhau ra hành động, Ngô Niên Bách dẫn con vào khoa nhi đồng, còn Từ Tư Triết thì đi về phía khoa dành cho alpha.

"Từ Tư Triết?" Bác sĩ nghe thấy tiếng mở cửa thì hỏi một câu.

Từ Tư Triết gật đầu, "Là tôi."

"Ngồi đi." Bác sĩ nói, "Bệnh án của cậu tôi đã xem rồi, vào lần kiểm tra cuối cùng biểu hiện của cậu rõ ràng đã khỏi tám phần, vậy sao hôm nay cậu lại hẹn gặp tôi?"

"Vâng, theo lý thuyết thì bệnh của tôi đã sắp khỏi..." Từ Tư Triết sờ mũi một cái, "Thế nhưng gần đây xảy ra một số chuyện khiến cho tôi bị ảnh hưởng, dẫn đến tin tức tố của tôi bị rối loạn lần thứ hai."

"Không ngại nói cho tôi biết chứ?"

Từ Tư Triết mở miệng: "Sau mười chín tháng cuối cùng tôi cũng gặp lại omega của mình, trong lúc hỗn loạn tôi đã trải qua thời kỳ động dục với cậu ấy, cũng vào lúc đó, nhân tố bạo lực trong cơ thể tôi tỉnh lại, cho nên trong lần động dục đó cậu ấy đã bị thương."

Bác sĩ nghe thấy anh nói vậy thì gật gật đầu, biểu hiện bệnh của Từ Tư Triết đã được bác sĩ phụ trách trước đây ghi lại, đó là rối loạn lưỡng cực gián tiếp, rối loạn ngăn cách tín tức tố và rối loạn tín tức tố.

Alpha nói tiếp, "Cậu ấy cũng giống tôi, bị rối loạn tín tức tố, cho nên rất cần tôi."

"Cho nên cậu thả mùi của mình ra, để an ủi omega của cậu."

Từ Tư Triết không phản bác.

Quan Dực bởi vì mang thai nên mới không thể không dùng thuốc ức chế, còn Từ Tư Triết thì là bởi không có tiền, không có điều kiện đi mua, hoặc cũng bởi anh muốn tránh né Quan Dực nên không dám đi mua.

Sau khi anh cố gắng thoát khỏi cuộc khủng hoảng đó, trong người anh không có một đồng nào cả, trằn trọc mấy hôm trong thành phố, cuối cùng chọn định cư ở đây. Quan Dực đang tìm anh, cho nên Từ Tư Triết không dám quang minh chính đại đến bệnh viện để mua thuốc ức chế, vì vậy nên anh không thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng sống qua mấy ngày đó.

Ký hiệu kết hợp lẫn nhau. Alpha để lại dấu vết trên gáy omega, kể từ giây phút đó, tín tức tố của hai người sẽ vương vấn với nhau.

Alpha có thể gây ảnh hưởng cho omega nên omge đương nhiên cũng có thể làm vậy.

Trong những đêm Quan Dực khổ sở chịu đựng thời kỳ động dục, Từ Tư Triết cũng chẳng khá hơn là bao.

Cho nên bọn họ mắc phải một căn bệnh giống nhau.

"Còn có một đứa nhỏ nữa." Ngón tay Từ Tư Triết gõ nhẹ lên trên mặt bàn, "Đứa bé rất gầy yếu, cũng cần tín tức tố của cha alpha động viên."

Bác sĩ nhận thấy hành động này của anh, "Bây giờ chắc cậu lo lắng lắm."

"Xin lỗi." Alpha nhận ra sự thất thố của mình, "Đôi lúc tôi không khống chế được thả tín tức tố của mình ra, hơn nữa tôi cũng không thể ngửi thấy mùi tín tức tố của người khác."

Bác sĩ chậm rãi thả tín tức tố của mình ra, anh ta là một omega dịu dàng, tín tức tố vừa dịu vừa thanh.

Từ Tư Triết không nhận ra, nói tiếp, "Tôi sợ chứng nóng nảy sẽ dần xuất hiện, cho nên mới hẹn gặp anh."

...

Hai người nói chuyện một lúc, Từ Tư Triết bị bác sĩ dẫn đi kiểm tra tín tức tố, cũng may mà kết quả không xấu, bác sĩ cho anh thuốc để điều trị tín tức tố trong cơ thể. Còn chứng rối loạn ngăn cách tín tức tố của Từ Tư Triết, chắc là phải tìm người đã gây ra nó để chữa.

Lúc ra khỏi bệnh viện đã gần trưa, Từ Tư Triết gọi điện thoại cho Ngô Niên Bách báo rằng mình sẽ về nhà.

Anh cứ ngỡ rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng của Quan Dực, nào ngờ sự thật lại nằm ngoài dự đoán của anh.

Con của họ nằm trong phòng ngủ oa oa khóc lớn, trong phòng không hề có bóng dáng của omega, thậm chí ngay cả tín tức tố cũng không thấy đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -