Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2018

Bao tử - 27

Chương 27:

Từ rạng sáng ngày tiếp theo trên weibo đã rục rịch không ít dân mạng vây xem ngợi khen.

@Ace* bươm bướm: Khí phách quá trời khí phách, đúng là chủ blog chân dài mét tám! Mọi người có thể tưởng tượng ra cái cảnh cùng bạn giai đi xem phim, kết quả lại phát hiện ra có người bao hết cả rạp rồi cho mọi người vé xem miễn phí hay không? Là miễn phí đấy, mẹ nó! Bên ngoài rạp phim còn treo cả cái banner to tổ bố viết: Kính chúc bệ hạ bán được thật nhiều vé nữa chứ! Tâm tình thiếu nữ của tôi chịu không nổi.


*Nguyên văn: 艾斯 - Portgas D. Ace của One piece


Sau đoạn chữ ấy là một vài hình ảnh đi kèm, ảnh chụp tờ vé miễn phí cùng cái banner bá khí trắc lậu nọ.

Không ít cư dân mạng sợ hãi than rằng là ai bao rạp không biết, sao lại phí tiền như thế chứ, còn có một ít người lại tỏ vẻ xưng hô bệ hạ thật sự quá dễ thương, thế là bèn học theo thi nhau vào weibo Mục Hành gọi bệ hạ.

Bởi vậy Mục Hành vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy top bình luận weibo của mình biến thành cái cảnh này.

"Bệ hạ, em trắng trẻo xinh gái có nhà có xe, ngài có thể phong em là hoàng hậu nương nương được không?"

Mục Hành đọc được thì đen mặt, nhìn chằm chằm dòng bình luận ấy một hồi, mãi sau mới chậm chạp chấp nhận cái câu vô cùng thẳng thắn ấy là sự thật.

Mới vừa học sử dụng weibo không lâu nên Mục Hành phải mày mò một hồi mới có thể gõ được một câu trả lời mà mình cho là thuyết phục: Sao cô lại hỏi kỳ quái như thế? Hiện tại không còn danh hoàng hậu, tôi sắc phong cũng vô dụng.

"Thần thiếp vừa được xem phim miễn phí, vội đặc biệt tới thỉnh an bệ hạ."

"Miễn lễ, bất quá chúng ta danh không chính ngôn không thuận, về sau không tất đến thỉnh an."

"Bệ hạ em xem xong phim rồi, anh diễn thật sự quá tuyệt vời, là ai nói anh không biết diễn, đứng ra đây tự vả vào mặt mình đi, bệ hạ em muốn thổ lộ với anh, em muốn làm hoàng hậu chung chăn chung gối với anh, muah muah muah!"

"..."

Đương nhiên ngoài những người đi xem phim lên mạng khen cái người gọi bệ hạ kia quá dễ thương ra thì vẫn có rất nhiều người nghi ngờ tình huống đặt mua hết vé bao trọn cả rạp chiếu phim đó.

"Nhà sản xuất làm tiền cũng tâm cơ quá cơ, nhất định là do đạo diễn thuê người đặt bao hết rạp rồi, lần đầu thấy hành vi không từ thủ đoạn vì phòng bán vé như vậy!"

"Chắc Mục Hành phải xài quy tắc ngầm mới có được vai này chứ gì, diễn xuất rác rưởi vô cùng, có cho tiền tao cũng không xem!"

"..."

"Ha ha, có đặt bao nhiêu vé cũng không thể sánh bằng "Nhớ em", nhà sản xuất thật SB."

Ngày công chiếu "Quyền mưu" thu về 8827 vạn từ phòng bán vé mà "Thân yêu anh rất nhớ em" lại mượn danh thế của Tống Khinh Lễ để đột phá thành công 1 triệu, đạt được vòng nguyệt quế no.1 phòng bán vé trong tuần.

"Thân yêu anh rất nhớ em" tạo ra cơn sốt truyền thông, nhưng đánh giá trong ngoài lại khen chê không đồng nhất.

Đám fan hoa si vì thần tượng mà dâng tiền cho phòng bán vé bụm mũi kêu ngao ngao, chảy nước miếng khen Tống Khinh Lễ cởi trần quá mức đẹp trai, kêu gào đòi gả cho anh ta; nhưng những nhà giám định chân chính hay những người xem đam mê điện ảnh thật sự lại chẳng có hảo cảm gì cho cam với bộ phim này.

"Một bộ phim nội dung chẳng có nội dung, logic chẳng có logic, chỉ biết xài dăm ba tiểu thịt tươi để đánh tiếng, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng đẹp trai đến độ tôi gai cả mắt."

"Xem xong phim mà cảm giác như thể chỉ số thông minh bị vũ nhục, phim thanh xuân hiện giờ đều não tàn thế à? Có phải toàn không chết người không nhảy lầu hay không?"

"Không biết tiền bán vé cao như vậy là từ đâu mà ra? Nghĩ mình thật sự quang minh lỗi lạc chắc?"

"..."

"Quyền mưu hay thật đấy, khiến tôi thay đổi cả cái nhìn với Mục Hành, đây thật sự là một boy thực lực biết phấn đấu, cậu ta diễn vai hoàng đế chân thật lắm, một chút cũng không làm ra vẻ, hơn nữa nội dung phim có lý ăn khớp, đã thế lại còn được đánh giá cao, tuyệt đối có thể thu hồi vốn! Tôi thì chẳng phải fan đâu, thật lòng thật dạ đề cử mọi người đi xem, xem xong cam đoan không hối hận!"

"Đây là bộ phim cung đình hay nhất tôi từng xem đến nay, không nói quá đâu! Phòng bán vé thấp như vậy quả thật không khoa học, đạo diễn quay tốt, diễn viên diễn hay, hơn nữa phải biểu dương Mục Hành, xem cậu ta diễn mà làm sống dậy cảm nhận về một bậc đế vương trong tôi, từng giây từng phút đều sống trong vai diễn của mình! Xem xong đảm bảo trở thành fan của cậu ta luôn, không biết trước đây tại sao lại có lắm người ghét cậu ta thế."

Đậu Thiến phát hiện Mục Hành trả lời bình luận trên weibo xong thì tạo ra một cơn sốt nhất định trên mạng, có người cảm thấy Mục Hành là cố ý ra vẻ, nhưng lại càng có nhiều người cảm thấy Mục Hành thật sự rất đáng yêu hơn, đã thế ngữ khí của hắn lại vô cùng tự nhiên, một chút dấu vết cũng chẳng để lộ cho người ta thấy.

Bệ hạ thì ra còn là một ngay thẳng boy.

Từ cái đêm giằng co với Mục Hành ở ban công thì mỗi lần Đậu Thiến nhìn thấy Mục Hành đều cảm thấy hơi ngại ngùng, sợ sệt.

Suy xét đến mức độ quan tâm của Triệu Qua dành cho Mục Hành, Đậu Thiến nhất trí thoải mái giao trọng trách khuyên bảo Mục Hành cho Triệu Qua.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao Mục Hành đột nhiên lại nghe thấy Triệu Qua nhắc đến weibo.

Biểu hiện của hắn đến là kinh ngạc, "Đậu Thiến chỉ nói là không thể bình luận bằng ngôn ngữ nhục mạ mà thôi."

"Thật ra anh cũng thấy kỳ lạ là em thế nhưng lại có thể nhịn được."

"Chó cắn em, chẳng lẽ em lại đi cắn lại nó?"

Bọn họ đang trò chuyện bên trong phòng ngủ, Mục Hành ngồi dựa vào đầu giường đọc bộ sách về diễn xuất, Triệu Qua thì tựa đầu gối lên đùi Mục Hành, trong tay ôm cứng nhắc một cái máy tính không biết đang làm gì.

"Chó cắn người tuy rằng không đau, nhưng mà phiền lắm," Triệu Qua lạnh nhạt nói, "Weibo em tầm này chắc cũng lập được hậu cung ba nghìn giai lệ rồi nhỉ?"

"Em ngay cả bọn họ là trai hay gái cũng không biết."

Triệu Qua hơi hơi nhíu mày, dùng giọng mũi phát ra một tiếng uy hiếp, "Hửm?"

"Tại cái banner của anh thì họ mới quan tâm đến em như thế!"

"Được tiện nghi lại còn khoe mẽ!", Triệu Qua sờ sờ da thịt non mịn ở đùi trong của hắn, "Em cao hứng muốn chết đúng không?"

Mục Hành ngẫm nghĩ như thể lạc vào trong cõi thần tiên, không đọc nổi nội dung quyển sách viết gì nữa, không tự giác nhếch khóe môi lên, cười như thể nắng mai, "Phải, em cao hứng lắm."

Sau đó lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng hoàng hậu của em chỉ có một mình anh tôi, em ghét mấy cổ tự xưng như vậy lắm."

"Ghét cũng phải chịu, em mà ngứa tay thì để hôm nào anh tạo cái acc clone cho em chơi, còn cái kia thì em đừng nghịch ngợm gì."

Mục Hành đặc biệt dễ nói chuyện, "A."

"Mà này anh không được qua lại với Đậu Thiến."

"Đậu Thiến là người của em mà."

"Ngoan, người của em chẳng phải cũng là người của anh hay sao."

Mục Hành nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy lời đó hình như cũng rất có lý, "A, thế thì được."

Triệu Qua đổi tư thế, đầu tựa thoải mái lên chân trái của Mục Hành, sau đó nâng chân phải của hắn gác lên trên người mình, đồng thời chỉnh lại cái máy tính cứng nhắc, thuận tay sờ sờ mông hắn mấy cái, mềm mềm sờ đã tay vô cùng.

Sờ đến độ Mục Hành bắt đầu có phản ứng.

"Anh đừng sờ loạn." Mục Hành giật giật cơ thể, trong người như thể có một dòng điện lưu chuyển, "Các cô ấy có biết anh là người đặt mua hết vé bao phòng không?"

"Đám ô hợp ấy thì tạo được sóng gió gì lớn cơ chứ, Chu Mục Hải sẽ xử lý."

""Quyền mưu" hay hơn "Thân yêu anh rất nhớ em" nhiều, diễn xuất của Tống Khinh Lễ cũng chẳng tốt đến thế, vì sao lượng vé tiêu thụ của em lại thấp hơn."

"Bởi vì fan cuồng của anh ta nhiều hơn em."

"Thế em chẳng có cách nào để tẩy trắng tội danh được à?"

"Ngoan, đấy không phải là tội danh, câu chuyện lan truyền trên mạng cũng không cần phải là thật, không ai dám gặp mặt để chửi đâu, lại nói năng lực làm việc của Mục Hành cũng kém quá."

Mục Hành có chút tức giận, hắn đã nói đến thế mà Triệu Qua vẫn còn giả đò không nghe hiểu!

Em chính là không muốn nghe người ta mắng em đó!

Trước kia lúc trẫm tạo phản đá hoàng đế tiền triều đi cũng chẳng bị người ta mắng như vậy, đã thế còn không cho phép trẫm mắng lại người ta, quả là nực cười.

"Anh có cách gì giúp em không?"

Triệu Qua không chút để ý nói, "Cũng có phải đại sự gì đâu, trong vòng một tuần nhất định Chu Mục Hải sẽ có hướng giải quyết, ngoan, đừng phá."

Mục Hành rút mạnh chân lại đá Triệu Qua, tức giận nói: "Ngoan cái gì mà ngoan, Triệu Qua anh buồn cười ghê á! Trẫm từ trước đến nay đều ra mặt hộ anh, anh lại liên tiếp không chịu giúp trẫm dù chỉ là mấy chuyện cỏn con! Lúc anh xin em tha thứ anh đã nói thế nào? Cái gì mà chuyện gì cũng nghe em, anh hiện giờ có chỗ nào giống chuyện gì cũng nghe em?!"

Triệu Qua vẫn trưng ra cái bộ dạng muốn chết không muốn sống, "Muốn anh giúp em thì em mau đến xin anh đi."

"Khốn nạn!" Mục Hành ngẫm nghĩ nửa ngày, mãi mới nghĩ ra được một câu chửi người nói, "Sau này anh đừng có mà lạc vào trong tay em, nếu không kể cả anh có đập bể đầu cũng đừng mong em tha thứ cho anh!"

"Tại sao anh phải đập bể đầu?"

Mục Hành kinh sợ, "Anh ——"

Còn chưa kịp nói xong đã bị Triệu Qua lưu loát xoay người đẩy ngã, người đàn ông giống hệt như một cái lưới không có lối thoát bao kín hắn, hai người đều cảm giác được dưới thân của đối phương đã có phản ứng không thể che dấu nổi.

Triệu Qua liếm liếm đầu lưỡi, háo sắc nói: "Đừng nói mấy cái vô dụng đó nữa, cục cưng, chúng ta nên hưởng thụ cuộc sống về đêm."

"Ai là cục cưng của anh!"

"Em chứ ai."

"Vậy mà anh còn không giúp em!"

"Muốn thì xin anh đi."

"Si tâm vọng tưởng!"

"A, chúng ta vẫn nên làm tình đi thôi."

Anh nói như thể là lẽ đương nhiên, Mục Hành nhất thời sợ đến ngây người, "Chúng mình hiện tại nháo đến độ có chút không thoải mái rồi!"

"Phải không đó," Triệu Qua hồn nhiên không thèm để ý, "Anh lại thấy rất hưng phấn đó chứ."

Anh vươn tay sờ sờ cái nơi đang phản ứng kịch liệt của Mục Hành, ngả ngớn trêu đùa, "Đây không phải là rất hưng phấn còn gì, không thoải mái chỗ nào?"

Mục Hành giận dữ lườm Triệu Qua, tức giận đến độ trong mắt hơi hơi ánh lên ánh nước, cố tình lại chẳng thể phản bác lại Triệu Qua.

Bởi vì hắn đích xác có phản ứng thật, đã vậy còn rất muốn làm tình với Triệu Qua.

Mục Hành không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Vì sao hắn lại không quản nổi nữa người dưới của mình?

Hiện tại chỗ kia không sao kìm chế được, cứ hiên ngang đứng thẳng tắp thì hắn biết làm sao bây giờ.

Triệu Qua tuyệt đối là có độc.

Ngoài miệng thì nói không giúp nhưng trên thực tế Triệu Qua vẫn ra tay sạch sẽ lưu loát, đầu tiên là làm sáng tỏ hành vi mua hết vé của "Quyền mưu" không phải là muốn gian lận phòng vé, mà là hành động mang tính cá nhân dành cho bạn thân của mình.

Bạn thân? Nhân dân quần chúng nghe xong thì đều thấy bất ngờ không kịp đề phòng.

Một diễn viên hạng ba chẳng có tí tai tiếng nào ấy thế mà lại có được mối quan hệ thân thiết với họ nhà Triệu quyền thế?

Còn việc họ đáp lại Triệu Qua thế nào á.

"Chúng ta quan tâm chuyện này đến thế cơ à? Nhàm chán bỏ xừ, bỏ qua đi!"

"Anh đùa tôi sao? Cho dù có là quy tắc ngầm thì tôi còn đang mong Mục Hành dùng quy tắc ngầm với tôi bỏ xừ đây này, anh cảm thấy con mắt của bệ hạ chúng ta thấp đến vậy cơ à?"

Đoạn trên là lời của Triệu Qua khi nhận phỏng vấn của cơ quan tài chính và kinh tế truyền thông trên truyền hình, anh cười cười đùa giỡn khiến cho MC nhịn không được bật cười theo, sau đó đoạn video bắt đầu truyền khắp internet.

Có lẽ có người không tin Mục Hành, nhưng nào có ai không tin Triệu Qua, là người đứng sau công ty nhà họ Triệu thực lực hùng hậu, anh biết rõ cái gì là tất yếu.

Nực cười! Tổng giám đốc điều hành của họ nhà Triệu còn phải kiêng kị kẻ nào hay sao?

Huống chi vị tổng giám đốc điều hành này vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi, còn từng được mọi người công nhân phong cho danh hiệu 'Người chồng quốc dân' nữa chứ.

Từ từ ——

'Người chồng quốc dân' của chúng ta vừa nói gì cơ!

Anh ấy cư nhiên công khai gọi Mục Hành là bệ hạ!

Oh My God!

Chỉ một thoáng, cái danh xưng bệ hạ vốn cực kỳ được ít người dùng nay đã khuếch tán ra như thể hiệu ứng cánh bướm.

Khu bình luận dưới weibo Mục Hành giống như chìm ngập trong bể nước, muôn vàn sóng bể nghiền nát tất cả lời dèm pha xuống đáy đại dương mênh mông.

Hậu cung weibo của hắn, đừng nói là ba nghìn giai lệ, ngay cả ba vạn giai lệ cũng dư dả ấy chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -