Thứ Bảy, 3 tháng 2, 2018

Bao tử - 26

Chương 26:

Hậu kỳ chế tác cho "Quyền mưu" đã đâu vào đấy khiến cho nội dung bộ phim càng thêm đầy đủ, nghiêm cẩn và kín kẽ, bởi vậy nên sau khi đưa lên thẩm bộ đã được xét duyệt ngay lập tức.

"Quyền mưu" được công chiếu lần đầu trong phạm vi toàn quốc, chính thức tuyên bố với giới truyền thông rằng bộ phim sẽ chiếu đúng vào ngày Quốc khánh ngày mùng 1 tháng 10.

Công chiếu cùng lúc với "Quyền mưu" là một bộ phim nhựa nóng bỏng phỏng tay tên là "Thân yêu anh rất nhớ em", luận bản lĩnh của đạo diễn thì không hề thua kém "Quyền mưu" nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ, "Thân yêu anh rất nhớ em" là do Tống Khinh Lễ đảm nhiệm vai chính.

Bắt đầu từ năm ngoái, vốn nhờ phim truyền hình nên Tống Khinh Lễ tạo nên cơn sốt toàn quốc, thậm chí đến tận bây giờ vẫn chưa hề ngừng hot, hiệu ứng nhân khí anh ta tạo ra khiến cho phim nhựa một lần nữa trở thành thể loại phim được truyền thông chờ mong nhất.

Nhân khí nông cạn của Mục Hành so ra chẳng bằng cái số lẻ của người ta.

Trong cảm nhận của cư dân mạng, nếu không phải có sự kiện "Bị người đại diện bắt chẹt" trước đây thì họ căn bản còn chẳng biết Mục Hành là đứa nào, chẳng miễn bàn đến chuyện chủ động đi xem phim của Mục Hành.

Chỉ là một tác phẩm dở ẹc cốt là để lăng xê nghệ sĩ hạng ba mà thôi.

Cậu ta thì có thể diễn được phim gì hay cơ chứ?

Đếch ai tin!

Nhưng dẫu người xem có chờ mong hay không, "Quyền mưu" cũng bắt đầu chiêng trống rùm beng trong giới truyền thông để tuyên truyền.

Đoàn làm phim thay nhau tuyên truyền khắp Thành Đô, Vũ Hán, Quảng Châu và rất nhiều thành phố khác, Mục Hành đóng vai chính nên đương nhiên phải đi theo, bản thân hắn cũng muốn dung nhập với thời đại nhanh một chút, tuy rằng đây không phải một chuyện dễ dàng.

Mục Hành ngày nào cũng chạy ra ngoài, Triệu Qua thấy vậy thì chẳng thể cao hứng cho nổi, đêm nào cũng không có bàn tay nhỏ bé ve vuốt làm ấm ổ chăn nào, ngày qua ngày ai mà chẳng nghẹn khuất.

Ăn quen cơm thêm thịt, đột nhiên lại bị đổi thành húp canh rau suốt ngày, cảm giác chẳng khác gì có trăm cái tay đang cào cõi lòng.

Chu Mục Hải đặc biệt thích nghe ngóng mấy chuyện thế này, Triệu Qua càng không vui thì gã càng sướng, ấy mà vẫn phải kìm nén không dám nói ra thành lời.

Sau sự kiện đó, Chu Mục Hải đặc biệt tới tìm Mục Hành nói chuyện, hy vọng hắn đừng bởi chuyện ngày đó mà có thành kiến gì với gã ta.

Bọn họ khi đó vừa chấm dứt tuyên truyền ở một trường trung học, các học sinh nghiêm túc xem xong đoạn băng tuyên truyền lần đầu tiên thì bắt đầu rời đi, vừa đi chúng nó vừa thảo luận về nội dung của bộ phim, tiếng của vài trăm người cùng trò chuyện nghe vào tai có vẻ vô cùng ồn ào, hỗn loạn.

Lần đầu tham gia gặp mặt diễn viên sau hậu trường, Mục Hành vẫn cứ một thân một mình, không gia nhập bất cứ đội nhóm gì rắc rối.

Chu Mục Hải đưa cho Mục Hành một cốc nước, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, "Mệt muốn chết nhỉ?"

Mục Hành nhận nước, "Vẫn ổn."

"Kế tiếp không có kế hoạch gì đặc biệt, cậu có thể về thẳng khách sạn."

"Ừ," Mục Hành cũng chẳng nghĩ nhiều, "Một bộ phim so ra phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều."

"Cậu vẫn chưa tiếp xúc nhiều nên không biết, đây chính là bước tuyên truyền của bộ phim," Chu Mục Hải nói đến là êm tai, "Sau khi xác định kịch bản, chuẩn bị tài chính, lựa chọn phim trường, lập kế hoạch quay phim và dự toán trước, rồi chọn diễn viên, thành lập đoàn phim, tất cả những cái đó chỉ là giai đoạn chuẩn bị trước, thực tế nếu ai đã từng quay phim thì sẽ biết, sau khi quay xong còn phải biên tập rồi lồng tiếng, sau đó đưa đi kiểm duyệt, "Quyền mưu" may mắn đã được duyệt cho nên tiếp tục đi vào giai đoạn biên tập chắp vá, quan trọng nhất vẫn là khả năng quay phim, nhưng ngoài chuyện đó ra thì bước tuyên truyền hậu kỳ cũng rất quan trọng, sau đó bắt đầu xác định khung giờ chiếu, đến đấy mà vẫn chưa xong."

Mục Hành nhịn không được hỏi, "Còn gì nữa?"

"Phòng bán vé và bản quyền, lợi nhuận thu về chủ yếu là dựa vào những gì thu được từ phòng bán vé, bên sản xuất, bên phát hành, bên truyền thông, qua tay tất cả bên đó thì mới đến tay mình cho nên lợi nhuận thu về thật ra cực kỳ ít ỏi, vậy nên cơ bản là sống dựa vào tiền bán bản quyền, chỉ cần bán được bản quyền cho thị trường Âu Mĩ thì sẽ thu về được một phần lợi nhuận rất lớn."

"Ngoài cái này ra thì còn rất nhiều giải thưởng tương quan với bộ phim, diễn viên thì cần giải Diễn viên xuất sắc nhất, rồi Đạo diễn xuất sắc nhất, Diễn viên phụ xuất sắc nhất, có thể nương nhờ những phần thưởng đó để có một chỗ đứng vững trong giới giải trí, nhưng suy cho cùng vẫn phải xem xem khán giả có chịu bỏ tiền ra mua không đã...."

Chu Mục Hải cười cười, "Giống như cậu là Tống Khinh Lễ, anh ta chẳng phải làm gì cả, chỉ cần đợi đúng lúc hiệu ứng chín muồi là sẽ có fan khóc lóc tung tiền cho anh ta."

"Thế sao anh lại không tìm Tống Khinh Lễ?"

"Có đạo diễn thích dùng idol, tiểu thịt tươi*, có người thích bồi dưỡng mầm non, cậu có biết idol khác diễn viên ở chỗ nào không?"

*Nguyên văn: 小鲜肉 - các ngôi sao trẻ đẹp và đang nổi.

Mục Hành nguyện ý chờ đợi nghe giảng giải.

"Idol là một hiệu ứng thương hiệu, được đóng gói nhào nặn ra, là dụng cụ kiếm tiền của công ty, có vài idol thường dẫn đầu xu thế thời trang, lên sân khấu cái là được tiền hô hậu ủng*, chừng nào cậu gặp Tống Khinh Lễ thì sẽ hiểu, trước đây có lần anh ta ngồi xe đến quay show rồi bị biển fan đông nghìn nghịt chặn cứng, cuối cùng không thể không thay đổi hành trình, nói chung, xung quanh idol có rất nhiều scandal, mà phải có scandal thì người xem mới có thể nhớ kỹ cậu được."


*tả cảnh vua quan đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi, rầm rập.


"Còn diễn viên thì sao?"

"Diễn viên thì chẳng sáng láng như idol, là y tù khổ sai chính hiệu, nói đơn giản thì chính là dùng diễn xuất để đả động người xem, không tận lực tạo scandal, lăng xê, cậu phải nhấn mạnh sự tồn tại của mình bằng cách cố gắng diễn xuất không ngừng, để người xem nhìn thấy mặt cậu, nhớ kỹ những nhân vật mà cậu đã từng diễn chứ không phải là bản thân cậu."

Tuy rằng có rất nhiều từ tối nghĩa khó hiểu nhưng Mục Hành vẫn lĩnh ngộ được ý tứ của Chu Mục Hải, nhưng vì sao gã ta tự dưng lại nhắc đến chuyện này, "Vì sao anh lại nói chuyện này với tôi?"

Vẻ mặt của Chu Mục Hải rất nghiêm túc, "Xem như là lời xin lỗi của tôi về chuyện ngày hôm đó đi, có vẻ như tôi đã quá bao đồng làm cho cậu thấy phản cảm."

"Hử?"

"Ngày đó cậu rất không vui đúng không? Là do tôi không biết quan hệ giữa cậu là Triệu Qua lại sâu nặng đến thế, điều ấy có hơi khác so với những gì tôi đã nghe được."

Mục Hành ôm cái cốc, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên vách cốc, "Hình như anh đặc biệt quan tâm tới tôi thì phải?"

"Cho nên cậu cảm thấy tôi có mục đích?"

Mục Hành không đáp.

Chu Mục Hải cũng không giận, "Nếu tôi nói tôi chỉ đơn thuần đánh giá cao cậu thôi thì cậu có tin không?"

"Không quá tin."

"Nhưng sự thật chính là như vậy, tôi cảm thấy cậu thích hợp với nhân vật đó, lại đánh giá cao tính cách của cậu, tôi không ôm bất cứ ý tưởng xấu nào với cậu cả, cho dù có là người xấu đã làm rất nhiều chuyện xấu đi chăng nữa thì thi thoảng vẫn làm vài chuyện tốt xuất phát từ lương tâm của mình, hơn nữa tôi cho rằng cậu có tiềm lực vô hạn, còn trông cậy vào cậu sau này khi đã trở thành ngôi sao thì có thể cho tôi chút đồ tốt."

"Diễn xuất của tôi còn chưa đủ."

"Diễn xuất của cậu trong "Quyền mưu" đã vượt ngoài dự đoán của tôi rồi, nhưng chỉ giới hạn trong nhân vật hoàng đế đó thôi, diễn viên sợ nhất là bị định hình quá vững, vậy thì cậu sẽ không thể diễn nhân vật khác được, cậu phải không ngừng thử sức trên các vai diễn khác nhau thì mới tiến bộ được."

Mục Hành như có điều cần nghĩ nên chìm vào trầm tư ngắn ngủi.

Giới giải trí ở thế giới hiện đại phát triển vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hiện tại idol hay diễn viên hiển nhiên không thể so sánh với con hát nữa rồi, sau khi quay "Quyền mưu", Mục Hành thừa nhận rằng hắn sinh ra hứng thú rất lớn đối với nghiệp diễn xuất.

Diễn xuất rõ ràng là một môn học cao thâm, trong quá trình diễn hắn phải sắm vai một người khác, đó là một thể nghiệm hưng phấn khó có thể nói thành lời.

Ngày 1 tháng 10, rạng sáng.

Các rạp chiếu phim trong toàn quốc bắt đầu chiếu "Quyền mưu", một lựa chọn khác của hôm đó chính là "Thân yêu anh rất nhớ em".

Triệu Qua và Mục Hành từ sớm đã ra rạp chiếu phim, hai người bao trọn một phòng VIP, bắt đầu tỏ vẻ cực kỳ thân mật mà không cần phải quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Đèn đóm trong phòng bị tắt hết, trên màn ảnh lớn bắt đầu chiếu hình ảnh, thiết bị âm thanh đều là chất lượng tuyệt hảo.

Triệu Qua kề sát tai Mục Hành thủ thỉ, "Nếu Đại doanh có trang bị hiện đại thế này thì nhất định có thể nắm chắc thắng lợi, bách chiến bách thắng."

Mục Hành từ chối cho ý kiến, "Thật thần kỳ."

"Còn nhiều thứ còn thần kỳ hơn nữa, về sau mang em đi chơi thỏa."

"Còn cái gì chơi vui nữa à?"

"Em muốn cái gì là có cái nấy, ở đây nhiều chỗ chơi hơn nhiều so với Đại doanh."

Mục Hành nhẹ giọng nói: "Đúng là nhiều chỗ chơi, cho dù xa cách ngàn dặm vẫn có thể giữ liên lạc, chỉ cần vài giờ là có thể gặp mặt nhau, quan trọng nhất là, ở đây hòa bình, em thích một thế giới không có chiến tranh thế này."

Triệu Qua nắm lấy tay Mục Hành, sờ sờ khớp xương trên ngón tay của hắn, sự cưng chiều quý mến chẳng cần nói cũng cảm nhận được.

Anh cất giọng từ tính nói: "Em cũng đã cố gắng vì hòa bình."

"Đại doanh nhìn như hòa bình, nhưng trong trăm năm tới chắc chắn sẽ có chiến loạn, đây là chuyện không thể tránh khỏi."

Triệu Qua gật đầu, "Đây là điểm yếu của quân chủ đoạt quyền, quyền lợi của quân chủ thay đổi sẽ mang đến ảnh hưởng không thể nghịch chuyển cho triều đình, rất nhiều triều đại cũng bị diệt vong bởi vì lẽ đó."

"Ừ," Mục Hành có chút lo lắng, "Cho nên em lo cho Tuần Nhi lắm, gần đây em thường xuyên mơ thấy nó, trong đó có không ít ác mộng."

"Nó không sao đâu," Triệu Qua nắm chặt tay Mục Hành, "Bộ phim bắt đầu rồi."

Giọng nói uy nghiêm trầm ổn của Mục Hành hòa với tiếng nhạc chậm rãi thoải mái vang vọng khắp căn phòng.

"Trẫm không được hưởng thụ khoái hoạt đặc quyền của bậc đế vương, trẫm không có thân nhân hảo hữu, từ một khắc trẫm ngồi lên đế vị đã đánh mất đi chân tâm của mình, nhưng nếu sống lại một lần nữa, trẫm vẫn chọn đế vị."

Chuyển cảnh.

Phía trước là cung điện hùng vĩ nguy nga, một thanh niên mặc cẩm bào nắm chắc cương ngựa chạy như bay đến, sau khi đến gần tường thành bao bọc thâm cung anh ta mới giật mạnh dây cương một cái.

"Hí ——"

Con ngựa màu nâu tinh tráng giơ cao móng trước, bờm ngựa dài tung bay tạo nên tư thế oai hùng hiên ngang, nó rên một tiếng rồi ổn định lại cơ thể, nhàn nhã vẩy vẩy cái đuôi.

Thị vệ canh giữ ngoài tường thành nhanh chóng tiến lên, cung kính nói: "Tham kiến Hiến Vương điện hạ."

Góc quay dần chuyển lại gần, cuối cùng dừng trên người Hiến Vương một cách rõ ràng.

Thanh niên tư thế oai hùng hiên ngang, khí phách phấn chấn, lúc anh ta đi nện bước vững vàng, khiến cho cả người toát lên khí thế nghiêm nghị uy nghi của bậc đế vương.

Khuôn mặt đó cực kỳ giống Mục Hành lúc trẻ.

Triệu Qua bất tri bất giác chìm vào trong nội dung của bộ phim, anh giống như nhờ đó mà bị khơi lên tất cả những ký ức vốn đã chôn sâu trong đáy lòng từ rất lâu rồi.

Khiến anh chìm vào ngày càng sâu, không thể tự kiềm chế.

Anh sống cùng Mục Hành trong cung điện năm năm, bọn họ cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cùng ngắm hoa, cùng đi ngủ.

Vô số những kí ức vụn vặt dịu dàng ùa về, tụ thành một con sông mãnh liệt chảy xiết, anh để cho mình chìm sâu vào trong con sông đó, trong lòng như mật như đường, ấy vậy mà lại cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.

Không thể nói rõ là may mắn rằng anh vẫn còn nhớ.

Trong cả quá trình xem phim, cả hai chẳng nói chẳng rằng gì với nhau, cả phòng chiếu ngoài tiếng từ bộ phim ra thì ngay cả tiếng hít thở dư thừa cũng không nghe thấy.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, ngọn đèn trong phòng từ từ sáng lên, anh mới giật mình thoát ra khỏi trong dòng suy tưởng của bộ phim.

Từng ngọn đèn sáng ngời, giống như đã cách một thế hệ.

Cho dù vô cùng phản cảm Chu Mục Hải nhưng Triệu Qua không thể không thừa nhận rằng bộ phim này quay đích xác không tồi.

Hình ảnh ánh vào trong đáy mắt mang đến cho người ta hiệu quả sáng rõ, bối cảnh ung dung hoa quý cùng phục trang tỉ mỉ đẹp đẽ được sắp xếp tài tình làm tăng thêm hiệu quả thị giác.

Từ khi bộ phim bắt đầu đến khi chấm dứt, nội dung bộ phim hoàn toàn mạch lạc, diễn biến logic, vừa nhanh vừa hồi hộp nhưng vẫn khiến người ta có thể thoải mái lí giải nội dung bộ phim.

Nhất là khi nhân vật Hiến Vương xưng đế, những biến hóa rõ ràng của anh ta vừa rung động đến tâm can vừa khiến cho người ta thổn thức không thôi.

Diễn xuất của Mục Hành càng không thể soi mói, giơ tay nhấc chân đều có khí chất quý tộc, dù sao vai diễn mà em ấy diễn cũng là chính em ấy cho nên không ai có thể nhìn ra nét gượng gạo nào.

Trong phút chốc Triệu Qua giống như đã nhìn thấy một Hoàng đế bệ hạ chân thật trên màn ảnh.

Cái vẻ duy ngã độc tôn của em ấy nom vô cùng mê người.

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -