Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

Bao tử - 25

Chương 25: 

NO. 1

"Cô đi đi," Mục Hành nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Doãn Khanh, "Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo đảm cô bình yên vô sự."

Lâm Doãn Khanh nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, cái tay đặt trên bụng lúc này mới buông xuống, cô nghĩ mà vẫn thấy sợ, trên người cũng dính máu, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn cực kỳ chật vật bất kham.

Cô ta hiển nhiên biết Triệu Qua lợi hai, liền tìm một lối đường vòng cách Triệu Qua xa xa để rời khỏi đó.

Đậu Thiến tiến lên vài bước ngăn lại.

Lâm Doãn Khanh không dám xông ra, lại không dám xin cái người mà mình đã nhận định là oan hồn của Mục Hành giúp đỡ, thế là cả người lại bắt đầu sợ run.

Mục Hành giương mắt nhìn về phía Triệu Qua, một chữ cũng chưa nói nhưng ý tứ trong mắt lại được biểu đạt rõ ràng.

Thả người.

Ánh mắt Triệu Qua vẫn luôn đặt trên người Mục Hành, thấy thế thì giật giật ngón tay ý bảo Đậu Thiến thả người ra.

Đậu Thiến hất hàm trừng mắt nhìn Lâm Doãn Khanh, có chút không cam tâm tình nguyện lui về phía sau.

Lâm Doãn Khanh thận trọng bước ra ngoài, đợi đến có được khoảng cách an toàn rồi mới nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi tầm mắt.

Triệu Qua phiền chán vuốt tóc trên đầu, "Cô ta nói gì với em?"

Mục Hành hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc, vẫn chẳng nói chẳng rằng, hắn mới biết được chân tướng nên cần thời gian để bình tĩnh lại dần dần.

Lúc này cả người hắn toàn là máu, do đã bị gió thổi khô nên dính chặt vào da mặt rất khó chịu, bộ tây trang được may riêng thủ công cũng bị hủy hoại trong chốc lát, thoạt nhìn chật vật chẳng khác gì Lâm Doãn Khanh.

Triệu Qua lúc này mới nhìn rõ Mục Hành, vừa thấy cả người hắn đầy máu thì mọi phiền chán bất an đều vứt ra sau đầu, hai ba bước vọt tới trước người Mục Hành, giơ tay lên nhưng lại không dám chạm vào, giọng âm trầm đáng sợ: "Em bị thương? Tại sao lại nhiều máu như thế, chết tiệt, Lâm Doãn Khanh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?"

Anh nói xong thì vươn tay định lau vết máu trên mặt Mục Hành, ấy vậy mà lại bị Mục Hành dùng thái độ ương ngạnh né tránh.

"Là máu chó."

Triệu Qua ngẩn ra, "Cái gì?"

"Trừ tà, Lâm Doãn Khanh cho rằng em là oan hồn."

"Cô ta điên rồi sao!"

Mục Hành không trả lời, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Qua, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm khó coi, bí mật mang theo một mưa gió không thể liệu trước.

Triệu Qua tâm phiền ý loạn, khó có khi dùng ngữ khí lấy lòng, "Anh dẫn em vào phòng nghỉ, không cần biết có chuyện gì nhưng trước hết phải rửa sạch những thứ này đã."

Mục Hành không nói được, nhưng cũng không nói không được, xem như chấp nhận nghe theo lời anh.

Hắn vốn thích sạch sẽ, từ trước đến nay trên chân dính tý bùn thôi là đã cảm thấy khó chịu khắp người rồi, vừa rồi không biết làm sao mà lại nhẫn nại được lâu đến thế.

Triệu Qua hiển nhiên biết rõ điều này nên mới đề nghị như thế, anh tin chắc rằng Mục Hành sẽ không từ chối.

"Phòng ở trên lầu, chúng ta đi cầu thang lên nhé?"

Mục Hành nhìn theo hướng ngón tay của Triệu Qua, phát hiện nơi đó đích xác có lối đi rất tiện lợi, Triệu Qua theo sát hắn, thần kinh vẫn luôn căng thẳng đã thoáng buông ra một chút.

Đúng lúc này, Chu Mục Hải vẫn luôn đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt lại không thể tin được nói: "Chuyện vừa rồi cậu cứ bỏ qua như vậy? Tôi không biết Lâm Doãn Khanh đã nói gì nhưng phản ứng của cậu đã chứng minh chuyện đó tuyệt đối không phải chuyện nhỏ."

Triệu Qua quay ngoắt người lại, sự tức giận đang bị chèn ép không thể phát tiết trong cơ thể anh giờ đây hướng thẳng về phía Chu Mục Hải.

Rất muốn đánh thẳng vào cái mặt thiếu đòn của anh ta.

Nhưng chân Triệu Qua vừa dịch qua một bước đã bị Mục Hành dùng sức nắm chặt cổ tay, ngăn không cho anh tấn công.

"Em...."

Mục Hành nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Triệu Qua, người nọ tự giác chột dạ ngậm miệng lại, biểu hiện phục tùng khó thấy.

"Đạo diễn Chu, chuyện vừa rồi rất cảm ơn anh," Mục Hành nghiêm túc nhìn về phía Chu Mục Hải, ngữ khí đầy khách khí và xa cách, "Nhưng đây là chuyện giữa tôi và Triệu Qua, tôi có thể tự mình xử lý."

"Tôi chỉ sợ cậu chịu thiệt."

"Cảm ơn, cũng kính mong anh tin tưởng tôi."

"Đương nhiên là tôi tin cậu rồi," Chu Mục Hải thoải mái cười nói, "Vậy mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi không quấy rầy nữa."

Gã hơi hơi dừng lại một chút, lại thêm một câu, "Bất quá nếu Triệu Qua bắt nạt cậu thì chỗ tôi luôn hoan nghênh cậu tới kể khổ."

Triệu Qua nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, sắc mặt âm u như thể hòa vào trong màn đêm, đằng đằng sát khí châm chọc nói: "Đạo diễn Chu cũng nhàn rỗi quá nhỉ, là do gần đây thuận buồm xuôi gió quá à?"

Sự uy hiếp trong đó hiện ra cả trên mặt chữ.

Khóe mắt Chu Mục Hải giật giật, sắc mặt núi lở cũng không thay đổi rốt cuộc cũng xuất hiện biến hóa.

Gã đại khái, lại chọc phải phiền phức rồi.

Phòng trong khách sạn là phòng tổng thống cao quý xa hoa, trang trí bằng đồ nội thất âu mỹ hiện đại đẹp đẽ quý giá thanh lịch, ấy vậy mà vẫn có phong vận Trung Hoa cổ xưa thanh lệ.

Phòng tắm với thiết bị đầy đủ vang lên tiếng nước ào ào, Triệu Qua nhìn chằm chằm cánh cửa thủy tinh trước mắt, không ngừng bị tiếng nước khiến cho tâm phiền ý loạn.

Anh ngồi xuống ghế cạnh giường, đầu dựa vào khăn mặt sạch sẽ, tay nâng cằm vắt hết óc ra tự hỏi.

Phải làm sao mới được Mục Hành tha thứ?

Dường như đồng thời khi tiếng nước dừng lại, Triệu Qua phản xạ có điều kiện đứng lên, anh nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, khuyên bảo bản thân mình nếu muốn xin tha thứ thì nhất định phải thể hiện đủ thành ý, không cần biết Mục Hành đánh hay mắng thì cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng, không được đánh hay mắng lại gì.

Cửa phòng tắm mở ra, sau khi tắm rửa thoải mái cũng khiến cho tâm tình của Mục Hành tốt lên một chút.

Triệu Qua bắt lấy cơ hội lấy khăn tắm phủ lên đầu Mục Hành, nhẹ tay lau mái tóc vẫn còn ướt sũng cho em ấy.

Nếu không phải hai người đều có tâm sự nặng nề thì cảnh tượng như vậy có thể trực tiếp vẽ thành tranh.

Triệu Qua cách một lớp khăn nhẹ nhàng mát xa da đầu cho Mục Hành, từ đỉnh đầu rồi chậm rãi lan ra bốn phía, động tác vô cùng dịu dàng và nghiêm chỉnh, đủ thấy anh đang tỏ rõ thái độ nhận sai thế nào.

Mục Hành cũng không cắt ngang, cứ ngồi yên hưởng thụ những cái vuốt ve không nặng không nhẹ thoải mái của Triệu Qua, da đầu buộc chặt cũng dần trầm tĩnh lại.

Hắn và Triệu Qua đều đã đọc thấu suy nghĩ của đối phương sau một quãng thời gian dài sống chung, cho nên cho dù thường xuyên nhận được tín hiệu nguy cơ thì vẫn có thể bảo trì quan hệ tương đối ổn định để đối mặt với đối phương.

Trước kia Triệu Qua đã nói rằng anh vẫn không tin tưởng mình, cũng như mình không hề tin tưởng anh.

Lời này thật ra có chút cực đoan.

Khi bọn họ xảy ra chuyện gì đó mà cả hai bên không thể nhất trí với nhau được thì sẽ xuất hiện tình huống không tin tưởng đối phương, nhưng trước đó, trên thực tế dẫu bọn họ có nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì thì cũng chỉ tin tưởng sự thật mà chính mồm đối phương nói ra mà thôi.

Hiện tại Mục Hành đang yêu cầu Triệu Qua tự nói cho hắn nghe chân tướng.

Nhất thời chẳng có ai mở miệng, bầu không khí như thể đình trệ xuống, không khí càng ngày càng áp lực, càng loãng hơn, cho đến khi ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Triệu Qua gỡ khăn mặt xuống, ngón tay vén tóc Mục Hành lên, phát hiện đã khô được một nửa.

"Lâm Doãn Khanh nói gì với em?"

Mục Hành đi về phía giường, không chút để ý, "Anh vẫn định đánh cược, muốn thăm dò xem em đã biết nhiều hay ít, sau đó lại dùng lời nói dối để che dấu đúng không?"

Triệu Qua nhìn chằm chằm bóng dáng của Mục Hành, đáy mắt sâu thẳm đen tối, "Anh không định lừa em."

"Anh đã lừa em rồi, tất cả chuyện này đều là một lời nói dối."

Mục Hành quay phắt lại rồi tiến về phía Triệu Qua, hắn hung hăng nhìn thẳng vào cặp mắt ấy, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ: "Cơ thể này chết vào ngày mùng 10 tháng 2, em sống lại vào ngày 26 tháng 2, vì sao anh lại đặt một cái xác chết lên giường rồi nằm cạnh nó? Anh đã sớm biết rằng em sẽ sống lại vào ngày đó, tất cả mọi chuyện đều nằm trong âm mưu của anh rồi đúng không?!" Triệu Qua ngồi xuống ghế da, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy không rõ được biểu tình của anh, giọng anh trở nên nặng nề, "Em cảm thấy anh sẽ hại em?"

"Không," Mục Hành mỉm cười chua sót, "Em chỉ căm ghét bị người khác lừa gạt."

"Sự tình không phức tạp như em nghĩ, em nói đúng, anh đúng thật là đã dẫn em vào trong thân thể này, nó vốn là cơ thể của em nên linh hồn em phù hợp với nó, giảm thiểu sự bài xích trong quá trình dung hợp đến mức thấp nhất, tất cả chuyện này đã được định trước, mười năm trước khi anh gặp tai nạn đã định trước rằng anh với em sẽ gặp nhau, hiện tại thân thể này chết đi, em đã được định trước rằng sẽ đến bên anh."

"Anh đã làm thế nào?"

"Nhà họ Thẩm tinh thông huyền học, qua nhiều thế hệ với có được một vị Thông hồn sử, có thể dẫn lối âm dương trong một khoảng thời gian đặc biệt."

Mục Hành hơi hơi nhíu mày, có chút không thể tin được nói: "Họ Thẩm, là Thẩm Tiêu Tiêu?"

Hắn nhớ tới khi linh hồn rời xác, dưới Hoàng tuyền lộ có nghe thấy tiếng quỷ gọi, lúc ấy hắn còn tưởng mình bị tiếng gọi dẫn đến đây, đẩy hồn nguyên thân ra nên mới có thể chiếm được thân thể để sống lại một lần nữa.

Triệu Qua gật đầu, làm rõ sự việc đến sạch sẽ lưu loát, đã thế còn đưa ra chứng cứ thuyết phục chứng minh rằng anh vốn không có ý lừa gạt.

Vẻ mặt của Mục Hành phức tạp khó nén, những ý nghĩ trong đầu mới vừa ổn định nay lại bắt đầu hỗn loạn.

Khó trách sau khi sống lại, tất cả mọi người đều không nhận ra sự khác biệt gì ở hắn, duy chỉ có một mình Thẩm Tiêu Tiêu là nhìn hắn bằng ánh mắt không giống như đang nhìn nguyên thân, đã vậy còn dễ dàng tiếp nhận quan hệ giữa hắn và Triệu Qua.

Nói vậy, trong lúc hắn thiết trận chiêu hồn Triệu Qua ở Đại doanh thì Triệu Qua thật ra cũng đang lập trận chiêu hồn hắn ở nơi này.

Nhưng hắn chiêu là chiêu hồn người chết, còn Triệu Qua là chiêu hồn người sống.

Mục Hành càng nghĩ thì sắc mặt càng khó coi, có chút khó tả, lạnh người lạnh cả đáy lòng.

Triệu Qua điên rồi sao?

Lúc ấy mình còn đang sinh sống tồn tại trên thế gian thế mà anh lại có thể mạnh mẽ chiêu đi hồn phách của mình, ngộ nhớ lúc ấy anh ấy không thiết trận thì chuyện tiếp theo sẽ thế nào?

Triệu Qua muốn giết mình sao?!

Mục Hành miệng đắng lưỡi, vô số phẫn nộ và tuyệt vọng đan chéo cùng một chỗ, tựa như một cái lưới lớn không có kẽ hở nhốt chặt hắn ở trong.

Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Qua, khó có thể tin được nhấn mạnh: "Lúc ấy em còn chưa có chết."

Em còn chưa có chết mà anh đã kéo em đến thế giới này, người thân, con cái thậm chí cả giang sơn trong nháy mắt đều chẳng còn lại gì cả.

Nghe ra ý trong lời nói của Mục Hành, sắc mặt của Triệu Qua cũng có chút khó coi, "Không cần biết em có tin hay không nhưng anh không hề hại em."

"Phải, anh không hại em, dù sao bây giờ em vẫn còn sống, nhưng anh có từng nghĩ đến chuyện hỏi xem em có đồng ý hay không chưa?"

"Sống cùng anh khiến em khổ sở đến thế hay sao?"

"Đó không phải điểm quan trọng," Mục Hành không bao giờ có thể áp chế lửa giận, "Em muốn sống cùng anh, nhưng anh không thể cướp đoạt tất cả của em được!"

Triệu Qua châm chọc cười lạnh, "Cho nên ở trong lòng em, anh so ra vẫn chẳng bằng một phần vạn giang sơn của em đúng không?"

"Triệu Qua! Anh cứ phải cực đoan như vậy sao!"

"Cực đoan nên mới nói trúng tim đen của em đúng không?" Triệu Qua đứng bật dậy, mạnh mẽ nắm lấy bả vai Mục Hành rồi áp người lên giường, "Anh cảm thấy không đủ, anh không thể dễ dàng tha thứ cho thứ mà em xem là quan trọng hơn anh được, anh không thể nhịn được suy nghĩ muốn hủy diệt nó, nếu em đã vứt bỏ anh để theo những người đó thì tại sao còn muốn tìm anh trở về, em nghĩ rằng chúng ta có thể trở lại như trước hay sao? Em không còn ngồi trên đế vị nữa, ở đây, em chẳng là cái gì hết!"

Trong mắt Mục Hành xẹt qua sự thống khổ, hắn liều mạng nắm chặt sàng đan dưới thân, bị lời nói của Triệu Qua khiến cho cả người giận phát run.

"Anh cuối cùng cũng nói ra hết tiếng lòng rồi đúng không?! Cho tới bây giờ anh vẫn không thực sự hiểu em, anh muốn em phải làm thế nào bây giờ, Triệu Qua, em đối xử với anh chưa đủ khoan dung, chưa đủ tốt hay sao? Em đã nói chờ Tuần Nhi lớn hơn chút nữa thì em sẽ thoái vị rồi cơ mà, anh rốt cuộc còn muốn em phải làm thế nào nữa?"

Triệu Qua nắm chặt cằm Mục Hành, đáy mắt lộ ra sự cố chấp điên cuồng, "Anh muốn trong mắt em chỉ có một mình anh!"

"Điều đó là không thể!" Mục Hành không kiềm nổi lửa giận, sắc mặt tức đến đỏ ửng, "Em sẽ không trở thành như anh mong muốn, anh đừng mơ!" 

"Thế thì anh sẽ nhốt em lại, khiến cho em ngoài anh ra...."

Triệu Qua còn chưa nói xong đã bị Mục Hành nhịn không được đấm một quyền thật mạnh vào bên má, đoạn lưu loát bò khỏi vòng kìm hãm của Triệu Qua.

Triệu Qua bị đau, ấy vậy mà vẫn theo sát bắt lấy tay Mục Hành.

Mục Hành giận đến hồ đồ, vẻ mặt tối tăm khủng bố, thấy thế thì nhấc chân đá Triệu Qua trở lại, một cước này của hắn vừa vặn đã phải bụng Triệu Qua khiến cho anh đau đến độ đổ cả mồ hôi lạnh.

Anh nổi giận mắng: "Đ*t mẹ, con mẹ nó em đừng tưởng rằng anh không dám đánh em!"

Vẻ mặt Mục Hành càng đen thêm, lửa giận tràn ra toàn thân khiến cho sự ngoan lệ nóng nảy ùa ra như vỡ đê.

Dưới sự căm tức của Triệu Qua, hắn hung hăng bổ vào người anh một quyền nữa.

"Anh cứ mơ đi!" Mục Hành nói như thế.

Hắn nói xong thì mặc áo choàng tắm nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

"Mục Hành!" Triệu Qua ôm bụng đuổi theo, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy một tiếng Loảng xoảng thật lớn.

Triệu Qua nghẹn cả bụng giận dữ, nhớ tới lời mình vừa nói khi tức giận thì lại ảo não một hồi.

"Đáng chết!" Triệu Qua tức giận đạp cửa một cái thật mạnh.

Sau đó thu cái chân đau đớn lại, đến cả ngón chân cũng lạnh như băng.

Sau một hồi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, anh bèn gọi cho Đậu Thiến và Thẩm Tiêu Tiêu, bảo bọn họ đi theo bảo vệ cho Mục Hành.

NO. 2

Mí mắt bên phải của Chu Mục Hải giật cả một đêm, ngày kế còn chưa tỉnh ngủ đã bị tiếng điện thoại đánh thức, mọi sự buồn ngủ trong gã biến mất chỉ trong nháy mắt, bắt lấy di động xoay người ngồi dậy.

Bộ phim mới gã định ngày mai bắt đầu quay đang tiến hành dựng cảnh, đó là bộ phim đầu tiên Chu Mục Hải đảm nhiệm cả vai trò nhà sản xuất lẫn đạo diễn quay phim, cho nên gã đã đổ rất nhiều tâm huyết vào đó.

Ấy vậy mà tối qua, studio vừa mới hoàn thành không biết vì sao đột nhiên lại bị sập.

Không có thương vong gì nhưng mấy ngàn vạn đổ vào đó đều đổ xuống sông xuống bể hết.

Sau khi điều tra thì nói rằng trong lúc thi công gặp sự cố, do dàn dựng trên nền không vững nên mới bị sập, cũng chưa đưa ra được nguyên nhân cụ thể gì mà chỉ báo lại qua loa cho có.

Chuyện studio dựng cảnh bị sập chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là bởi vì vậy nên không thể tiến hành khởi quay kịp tiến trình, kế hoạch tuyên truyền theo giai đoạn trước đó đề ra và lịch chiếu phim đều bị ảnh hưởng.

Chu Mục Hải còn chưa xử lý xong chuyện này thì bên trợ lý đã vô cùng lo lắng nói cho gã biết rằng, một bộ phim vốn tưởng được đề cử trong giải Mẫu đơn nay công bố danh sách đề cử lại không hề có tên trong danh sách.

Điều này khiến cho giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất mà Chu Mục Hải vốn nắm chắc trong tay cũng biến thành không khí.

Chu Mục Hải tức giận đến độ đập nát cả di động, khuôn mặt vốn luôn yên bình nay đã thay đổi rõ rệt.

Lời cảnh cáo của Triệu Qua mấy ngày trước còn văng vẳng bên tai gã, gã không khó để đoán ra được là ai giở trò quỷ sau lưng mình.

Nhưng tay Triệu Qua có thể duỗi xa đến vậy hay sao?

Chu Mục Hải không thoải mái, Triệu Qua so với gã còn không thoải mái hơn.

Anh vốn hạ quyết tâm phải giải thích cho rõ, không nghĩ tới nói dai nói dài thành nói trật, cái gì nên nói thì không nói, cái gì không nên nói thì nói hết ra, thật ra trong lòng căn bản không nghĩ như vậy, bất quá Mục Hành đại khái cũng không nghe lọt tai.

Chuyện này còn chưa xong thì tạm thời anh không định ở đây nữa.

Nghe lời Đậu Thiến, anh dọn đến ở khách sạn, chỉ mang theo vài bộ quần áo, cũng không định ở lâu.

Triệu Qua trước đó cũng đi tìm Mục Hành, nhưng lần nào cũng thế chỉ cần thấy mặt anh là Mục Hành sẽ lập tức chuyển khách sạn.

Gây sức ép nhiều lần, Triệu Qua thấy phiền thay cho em ấy, bèn không đi quấy rầy Mục Hành nữa.

Nghiêm Kiều thì chẳng khác gì tự lấy đá đập chân mình, hắn vốn định xin Chu Mục Hải tha thứ, kết quả cũng bởi vì thuận tay giúp đỡ Lâm Doãn Khanh mà lại bất hạnh đắc tộc với Triệu Qua còn đáng sợ hơn Chu Mục Hải nhiều lần.

Triệu Qua không tham dự nhiều vào giới giải trí lắm, nhưng chỉ cần có uy thế của họ nhà Triệu thì cũng có thể khiến cho Nghiêm Kiều cả đời không thể trở mình, bất quá chỉ bằng một cuộc gọi điện thoại nhẹ nhàng.

Niềm vui khi lấy được sổ sách nơi Tống Trình Hoài đã bị hòa tan bởi những sự việc liên tiếp liên quan đến Mục Hành.

Chỉ tiếc rằng đứa con mà Tống Trình Hoài dùng sổ sách đổi lấy đã định trước là vô phúc hưởng thụ tình cha đầm ấm của anh ta.

Đêm đó Lâm Doãn Khanh hoảng loạn chạy khỏi ban công, do quá mức kích động nên đã bị ngã từ trên cầu thang xuống, chảy rất nhiều máu, đứa con vì thế cũng không còn nữa.

Còn Lâm Doãn Khanh bởi vì tinh thần bị kích thích mãnh liệt nên bắt đầu trở nên điên điên khùng khùng.

Cô ta vẫn luôn tin rằng đứa con của mình chưa chết, lúc ở bệnh viện cứ thấy đứa trẻ nào là lại muốn ôm đi, khiến cho các bác sĩ y tá rất có thành kiến, không chỉ một lần đề nghị Dương Bội Bội đưa Lâm Doãn Khanh chuyển vào bệnh viện tâm thần để tiến hành điều trị.

Con trai không biết đã bị Triệu Qua đưa đi đâu, nay cháu đã mất, con dâu cũng điên rồi.

Dương Bội Bội mặt mũi trắng bệch nghe bác sĩ đề nghị, cả người giống như bị rút cạn hy vọng, sau khi tạm biệt bác sĩ, bà ta quay ngoắt người lại nắm chặt lấy áo Triệu Qua, khổ sở vô cùng nói: "Triệu Qua, vì sao cậu lại đối xử với tôi như vậy, tôi xem cậu như con trai ruột của mình mà cậu báo đáp lại cho tôi thế này hay sao?"

Triệu Qua cứ để cho bà phát tiết còn mình thì vẫn giữ im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Dương Bội Bội nói không sai, bà thực sự luôn đối xử với Triệu Qua như con đẻ, mẹ Triệu Qua mất sớm, là Dương Bội Bội một tay chăm sóc cơm ăn áo mặc cho Triệu Qua, bà chưa từng thiên vị Tống Trình Hoài hơn Triệu Qua, nguyện vọng lớn nhất của bà là hai người có thể huynh hữu đệ cung, cùng nhau chung sống hòa thuận.

Nhưng Triệu Qua và Tống Trình Hoài đã định trước là không thể cho bà như nguyện.

Giữa bọn họ vĩnh viễn không có cái gọi là huynh hữu đệ cung, không phải anh đánh tôi ngã thì là tôi đánh anh ngã.

Trước kia vì nể tình Dương Bội Bội nên Triệu Qua nhường nhịn Tống Trình Hoài đủ điều, đến nỗi Tống Trình Hoài dám can đảm mưu sát cả anh.

Từ cái khoảnh khắc thức dậy từ giường bệnh ấy, Triệu Qua đã thề rằng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, anh bất nhân thì tôi bất nghĩa, đồng tình là thứ thảm thương nhất.

A, nước mắt cũng vậy.

Dương Bội Bội khóc đến tê tâm liệt phế, mặt mũi toàn là nước mắt.

"Tiểu Hoài là anh của cậu, nằm trên giường là chị dâu của cậu, đứa con trong bụng nó là cháu của cậu, sao cậu lại nhẫn tâm như thế, cậu trả Tiểu Hoài lại cho tôi, trả cháu lại cho tôi!"

Dương Bội Bội vừa khóc vừa dùng tay bóp vả vai Triệu Qua, Triệu Qua đứng đó chẳng động đậy gì, đáy lòng đã tràn đầy đau thương.

Anh chua sót nói: "Con không làm gì cháu của mẹ."

Ánh mắt Dương Bội Bội tràn đầy hoài nghi, "Cậu lừa tôi."

"Con không lừa mẹ."

"Cậu luôn luôn lừa tôi! Tôi biết Tiểu Hoài có lỗi với cậu, nó phải nhận sự trừng phạt mà nó đáng bị nhưng còn con của nó, vì sao cậu không chịu buông tha cho con của nó?!"

Triệu Qua rất ít khi cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ khắc này, anh đột nhiên ý thức được rằng mình sắp mất đi một thứ rất quan trọng.

Dương Bội Bội trước đây xem anh như con ruột thì sao anh lại không xem bà như mẹ ruột của mình.

Chính bởi vì có sự tín nhiệm đó cho nên anh mới khó có khi thể nghiệm cảm giác yếu ớt vô lực như bây giờ.

"Mẹ không tin con?"

Dương Bội Bội khóc đến khổ sở, "Tôi muốn tin cậu nhưng tôi lại không có cách gì để tự thuyết phục mình.

"Phải không," Triệu Qua bình tĩnh đẩy Dương Bội Bội ra, che dấu tất cả cảm xúc của mình, không để cho bất cứ ai dễ dàng nhìn thấy sự yếu đuối của mình, "Con cũng chẳng còn gì để giải thích với mẹ nữa, có chuyện gì cần con giúp thì cứ nói, đừng khách khí."

Dương Bội Bội nản lòng ngồi trên giường, không ngừng khóc thút thít.

Bà vẫn luôn coi Triệu Qua là con ruột của mình, nhưng nói cho cùng trong cơ thể của Triệu Qua cũng không có dòng máu của Dương Bội Bội.

Mang thai con mười tháng, huyết mạch tương liên, lý trí của bà có lẽ có thể hiểu cho Triệu Qua, nhưng bản năng làm mẹ của bà lại không cho phép, bà không làm được.

Triệu Qua đi ra phòng bệnh, nhớ tới chuyện vừa rồi thì nhịn không được nở một nụ cười châm chọc.

Rốt cuộc anh đang hy vọng xa vời cái gì cơ chứ?

Chẳng lẽ là giống như Tống Trình Hoài, cũng ôm hy vọng xa vời với những thứ vốn chẳng thuộc về mình.

Triệu Qua đứng cạnh cửa sổ hành lang hút thuốc, bóng dáng cao ngất cứng cỏi thoạt nhìn trầm ổn và đáng tin cậy, mang theo thế lực không thể phá vỡ.

Triệu Duy Minh ôm vở vẽ trong ngực, không biết đã đi đến cạnh Triệu Qua từ lúc nào.

Cậu ta bất quá mới 19 tuổi, vừa mới trổ dáng, vẫn còn giữ được nét ngây thơ non nớt, dáng người tinh tế, làn da tái nhợt, thật dễ dàng khiến người ta sinh ý muốn bảo vệ.

Triệu Duy Minh tính tình dịu ngoan, điểm ấy giống Dương Bội Bội, nhất là khi cậu ta cười, nhưng thông thường thì cậu khá hướng nội.

Triệu Qua xoay người, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì nhìn Triệu Duy Minh chăm chú.

"Có việc?"

Triệu Duy Minh có chút bối rối, "Anh hai, anh có thể nhìn giúp em được không? Thầy giáo nói rằng bức vẽ này có cảm giác không đúng, nhưng em lại không thấy được vấn đề."

Triệu Qua nhận lấy bức vẽ, dùng bút máy đơn giản phác họa vài nét bút, sau khi phác họa một nhân vật nom đặc biệt có thần vật thì mới có chút không để ý nói: "Lâm Doãn Khanh xảy ra chuyện mà em không định hỏi gì anh à?"

Triệu Duy Minh hơi hơi nhếch môi, cậu cúi đầu, dấu cảm xúc ở nói không thể có ai nhìn trộm được, "Đây là chuyện của người lớn, ba nói các anh làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, em không có năng lực tham dự quyết sách nên tốt nhất đừng hỏi gì."

Triệu Qua từ chối cho ý kiến với chuyện này, cũng không tiếp tục truy vấn Triệu Duy Minh nữa.

"Nghe nói em được giải nhất cuộc thi vẽ."

Triệu Duy Minh cười đến là đơn thuần, "So ra em còn kém xa anh hai."

&

Sau vài ngày lãnh tĩnh trong khách sạn, Mục Hành dần dần khôi phục bình tĩnh, nhận thức được ngày đó cả hai đều quá mức xúc động nên mới phóng đại mâu thuẫn đến vô hạn.

Triệu Qua lúc đó hẳn cũng giận lắm, ít nhất anh trước đây chưa từng lớn tiếng như thế bao giờ.

Lại nói nếu Triệu Qua thật sự muốn hại hắn thì cần gì phải âm thầm giúp đỡ hắn.

Mục Hành không tự phụ, cảm thấy bản thân mình chẳng có mị lực gì đáng để cho SK nhượng bộ chứ đừng nói là cho mình không ít khoản ưu việt trong hợp đồng.

Nhưng Mục Hành không nghĩ tới Triệu Qua lại tự ý chiêu hồn hắn, hắn còn đang ở trong pháp trận mà lại có thể sống lại ở thế giới khác để gặp Triệu Qua, tất cả chuyện đó thì ra đều không phải trùng hợp.

Tại sao Triệu Qua phải làm như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì nghe theo các lời tiên đoán vừa nghe đã thấy hoang đường nực cười sao?

Mục Hành không có cách gì để thuyết phục bản thân mình.

Trong một năm mất đi Triệu Qua, hắn tựa như một cái thùng bị đào rỗng ruột, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến cho lòng hắn có nửa điểm gợn sóng.

Có thể gặp lại Triệu Qua, hắn vui sướng vô cùng, hắn thậm chí còn nguyện ý vứt bỏ tất cả những gì mình có để đến bên Triệu Qua.

Nhưng hắn chủ động vứt bỏ với Triệu Qua điều khiển hắn buông bỏ là hai chuyện hoàn toàn tương phản, chuyện này khiến cho rất nhiều thứ trở nên phức tạp và xa lạ.

Càng đáng sợ hơn chính là, Mục Hành phát hiện ra gần đây mình rất dễ giận, mà một khi đã giận thì rất khó kiểm soát.

Dù cho Triệu Qua giải thích rất không có sức thuyết phục nhưng nội tâm hắn vẫn cứ đấu tranh muốn thử tin tưởng anh.

Hắn cũng hy vọng rằng mình có thể tin tưởng Triệu Qua.

"Quyền mưu" tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, yêu cầu diễn viên tiến hành phối âm ngay tại hiện trường, để theo đuổi hiệu quả tối ưu của phim nhựa nên đoàn làm phim cũng mời đến nhân viên phối âm chuyên nghiệp.

Trong lúc quay phim, đoàn làm phim đều cảm thấy giọng của Mục Hành vô cùng phù hợp với nhân vật, không chỉ rõ ràng mà còn rất có khí thế, ngay cả nhân viên phối âm chuyên nghiệp cũng khó có thể xây dựng được như vậy.

Do diễn vai chính cho nên Mục Hành phải mất hơn năm ngày mới phối âm cho nhân vật xong.

Đoàn làm phim có sắp xếp chỗ ở cho nên Mục Hành quyết định dọn đến chỗ của đoàn làm phim ở tạm, đầu óc hắn hiện giờ vẫn rất lộn xộn, vừa lúc mượn cơ hội này để sắp xếp lại.

Còn cần phải lấy lại đồ của hắn ở nhà Triệu Qua và nguyên thân nữa, thế nên hắn quyết định sẽ đến nhà Triệu Qua lấy đồ sau đó về nhà nguyên thân thu dọn đồ đạc.

Hắn cố ý chọn một ngày Triệu Qua không có ở nhà.

Không ngờ trong lúc thu dọn hành lý, lại bị Thẩm Tiêu Tiểu vừa vào cửa bắt sống.

Thẩm Tiểu Tiêu thấy tình thế không ổn nên tiến đến giữ chặt vali trong tay Mục Hành.

Ra vẻ nô tài đáng chết vạn lần nói: "Ai, chị dâu, chị dâu anh muốn đi đâu? Anh ngàn vạn lần không thể vứt bỏ con rơi của chồng...Vứt bỏ em được a, anh không thể đi, anh đi rồi Triệu Qua sẽ đánh chết em!"

Thẩm Tiêu Tiêu giữ chặt cái vali, Mục Hành kéo thế nào cũng không ra.

"Không dám, trước kia đắc tội nhiều còn phải mong cậu thứ lỗi cho tôi."

Mục Hành nói vô cùng nghiêm khắc khiến cho Thẩm Tiêu Tiêu chợt thấy sợ.

"Chị dâu, anh, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, tim em yếu lắm, về sau em không dám nữa, em cũng khi linh khi không linh thôi, anh xem em trói gà không chặt thế này, em còn phải nhờ chị dâu bảo vệ em cơ mà!"

Mục Hành liếc cậu ta một cái lạnh buốt, đột nhiên hỏi: "Sao cậu có thể cam đoan rằng thân thể sẽ không thối rữa?"

Thẩm Tiêu Tiêu vô cùng thành thật, "Họ nhà Thẩm có một loại thuốc, có thể bảo trì cơ thể không thối rữa trong vòng một tháng sau khi mất đi linh hồn, đã thế còn duy trì cơ năng sinh lý bình thường."

"Nếu trong một tháng mà vẫn không tìm thấy tôi thì sao?"

Thẩm Tiêu Tiêu im lặng vài giây, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, "Chị dâu, em biết anh cảm thấy nghẹn khuất, nhưng Triệu Qua thật sự là muốn tốt cho anh nên mới làm thế, mọi chuyện anh ấy nói đều là thật lòng, không lừa anh đâu, nếu không thì vì sao anh ấy lại không tìm anh từ một năm trước, nếu không phải vì thọ mệnh của anh gần đến hạn thì anh ấy cần gì phải mạo hiểm đi tìm anh?"

"Các người có thể nhìn ra thọ mệnh của người khác?"

"... Không thể, trong đó có liên quan đến bí mật của họ nhà Thẩm, em không thể nói nhiều, tóm lại, chị dâu anh nhất định phải tin tưởng Triệu Qua!"

Mục Hành nhẹ nhàng than: "Ha."

Sau đó thừa dịp Thẩm Tiêu Tiêu buông tay để dùng hết sức kéo vali ra ngoài.

"A —— ấy ấy ——  chị dâu!" Thẩm Tiêu Tiêu nhanh chóng đuổi theo.

"Anh làm như vậy là không đúng, kết hôn rồi mà ra ở riêng sẽ gây tổn thương tình cảm lắm, chị dâu, chị dâu anh chờ một chút coi...."

"Ai là chị dâu của cậu?"

"Chị dâu anh không thể trở mặt như thế được, là em cứu anh...."

Mục Hành lạnh mặt, "Tôi xin cảm ơn cả nhà cậu."

"..."

Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Tiêu Tiêu vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Triệu Qua, thấy đầu dây bên kia vừa bắt máy thì vội nói.

"Triệu Qua, không ổn rồi, vợ anh muốn bỏ chạy!"

NO. 3

Triệu Qua đang khảo sát ở nơi khác, nghe được tin thì lập tức ném hết công việc để chạy về.

Trên đường anh gọi cho Mục Hành vô số cuộc gọi nhưng vẫn luôn không có ai nghe máy, chuyện này đã chứng minh điều Thẩm Tiêu Tiêu báo cho anh là đúng.

Bởi vậy nên Triệu Qua mặt mũi âm trầm cả một đường khiến cho lái xe sợ tới mức nhấn ga không ngừng tăng tốc, thần kinh căng thẳng không dám nhiều lời hơn một chữ.

Do trước đó đã tìm hiểu hành tung của Mục Hành nên Triệu Qua trực tiếp cho tài xế lái xe đến nhà nguyên thân.

Sau đó dưới con mắt kinh ngạc của bảo vệ tiểu khu, đợi thang máy lên tầng, trực tiếp đóng đô trước cửa phòng gia đình Mục Hành.

Chuông cửa vang lên dồn dập như đòi mạng.

"Ai đấy?" Mục Tử Mặc không kiên nhẫn oán hận ra mở cửa, cửa vừa hé đã bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Triệu Qua hùng hổ vọt vào nhà, lập tức tiến về phía phòng Mục Hành, cả người tản ra khí thế cực kỳ không dễ chọc.

Mục Tử Mặc hoảng sợ, còn tưởng rằng phường cướp bóc ở đâu đến làm loạn, tay giữ khư khư điện thoại định báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại chẳng dám, bọn cướp lúc nào chẳng gây án theo hội, nào có ai cô đơn chiếc bóng đi cướp thế này bao giờ.

"Ê, anh làm gì thế?" Mục Tử Mặc nhanh chóng đi theo, "Đây là nhà của tôi, anh mau đi ra ngoài, không thì tôi báo cảnh sát đấy!"

Uy hiếp của cậu ta chẳng có tác dụng gì, nhưng cũng chính lúc này Mục Tử Mặc chợt phát hiện người này có chút quen mắt.

Đây chẳng phải kim chủ tiền tài như nước của Mục Hành hay sao?

Hình như gọi là Triệu Qua.

Trong một giây cậu do dự, Triệu Qua đã đi đến cửa phòng Mục Hành.

Mục Hành không hề phòng bị mở cửa phòng ra, tiếp đó bị Triệu Qua dùng phương thức thô lỗ y hệt đẩy vào trong phòng, bất ngờ đến độ ngay cả phản kháng cũng không kịp.

Mục Tử Mặc còn chưa hiểu chuyện gì, "Này, hai người ——"

Nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy cửa phòng "Ruỳnh" một tiếng, chặn đứng cậu ở bên ngoài.

"Hừ hừ hừ," Mục Tử Mặc khinh bỉ, "Đều là đàn ông với nhau, đóng cửa làm gì, ông đây chưa nhìn thấy gì hết."

Triệu Qua một cước đá cửa lại, phản thủ đặt Mục Hành lên cửa, mọi chuyện diễn ra quá nhân, giận cũng chẳng có thời gian mà giận.

 Ánh mắt anh đảo qua bên cạnh liền nhìn thấy một cái vali đặt cạnh chân giường, đồ đạc trong vali vốn là đồ ở trong biệt thự, ý đồ của Mục Hành khi dọn hết chúng đi hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Sắc mặt của Triệu Qua càng âm trầm đáng sợ hơn, anh không ngờ Mục Hành sẽ cắt đứt quan hệ với anh vì chuyện này, ngay cả hành lý cũng không thể chờ được dọn hết đi rồi.

Đây là định đường ai nấy đi đúng không?

Anh càng nghĩ càng tức, tiến lên đá vali vào chân tường, ấy vậy mà vẫn chưa hết tức lại đá thêm mấy cái nữa.

Người không thể đánh, đánh thì anh sẽ đau lòng, còn đồ vật thì đánh được!

Mục Hành không thể phản ứng kịp, vội chạy ra ngăn Triệu Qua lại.

"Anh làm cái gì đó? Có bệnh hả?"

Cái vali của hắn bị Triệu Qua hành hạ thảm hại, thùng bị lõm vào trong, bánh xe bị văng mất hai cái, tay kéo thì bị dẫm thành gấp khúc.

Ấy mà đến tận bây giờ Triệu Qua vẫn không cho hắn một cái nguyên nhân thuyết phục.

"Đúng, anh có bệnh!" Triệu Qua tức muốn sùi bọt mép, "Vợ chồng không ngại bần hàn, em mẹ nó thấy anh có bệnh nên định bỏ anh đúng không?"

Mục Hành: "..."

"Anh có bệnh, em có thuốc! Em đi rồi anh biết tìm ai chữa bệnh?!"

"..."

Triệu Qua dùng sức đạp cái vali, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh không nên chiêu hồn em về đây, em về đây cái là phản anh không ra làm sao cả? Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, phạt cũng phạt rồi mà em còn muốn bỏ anh nữa? Anh không nên đưa hồn em về đây, con mẹ nó cứ để yên thì ngay cả luân hồn chuyển thế em cũng không được dự, đó là số mệnh của em, anh không nhận em thì hắc bạch vô thường cũng tới chiêu em đi!"

"...Ai nói muốn bỏ anh?"

 Trong khoảng khắc đó thời gian như thể ngừng trôi, ước chừng mấy chục giây trôi qua Triệu Qua mới cứng ngắc quay đầu lại, vô cùng gian nan phun ra mấy chữ, "Không phải em à?"

Mục Hành nhẹ nhàng bâng quơ, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì đáp lại: "Không phải, em muốn đến đoàn làm phim phối âm, đại khái mất năm ngày, đi đi về về rất phiền toái cho nên muốn ở lại đoàn mấy ngày."

"Phiền toái? Trước đây em quay phim ngày nào cũng chạy đi chạy về, sao lúc đấy không thấy em chê phiền, là do không muốn gặp anh nữa chứ gì!"

"Anh không chịu dừng có đúng không?"

Triệu Qua nói chắc như đinh đóng cột, "Em dám trốn nhà đi mà xem, tuyệt đối không yên với anh đâu!"

"Em nhớ rõ trước đó anh còn đuổi em đi."

"Đó không phải là do em không muốn ở lại hay sao, em mà muốn ở thì anh có thể đuổi em ra khỏi nhà được chắc?"

Anh nói đến là đương nhiên khiến cho Mục Hành nhất thời không biết đáp lại thế nào?

"Em không nghe anh nữa, anh muốn làm gì thì cứ làm, không phải anh muốn trói em lại sao, dù sao bây giờ em cũng không phản kháng lại anh được."

Triệu Qua bỗng nhiên ôm lấy Mục Hành từ phía sau, thở dài nói, "Đó là do anh giận quá nên mới nói thế, em còn tưởng thật? Anh nào dám trói em, tính tình của em làm anh phát điên mất, anh cảm thấy em không tin tưởng anh, lúc ấy có phải em nghĩ bụng rằng "Chẳng lẽ Triệu Qua muốn hại mình" đúng không, em cảm thấy anh có thể hại em hay sao?"

Mục Hành không phủ nhận, ấy vậy mà giọng vẫn mang theo vài phần không cam lòng, "Nhưng anh che giấu chân tướng, lúc mới đầu anh còn làm bộ không biết anh!"

"Thật ra anh có hơi giận."

"Cái gì?"

"Khi em ra đạo thánh chỉ thứ nhất, lúc ấy anh đã nghĩ, không bằng thì thành toàn luôn cho em vừa lòng."

Tay Mục Hành hơi hơi run lên một chút rồi nhanh chóng khôi phục trấn định, "Chuyện đã qua hơn một năm, anh mà còn giận thì cũng giận dai quá đấy."

"Vốn đã quên cả rồi." Triệu Qua bất đắc dĩ nói, "Cuối cùng vừa nhìn thấy em thì lại nhớ ra."

"..."

Triệu Qua nhẹ giọng như thể đang dụ dỗ: "Khê Khê, đừng nóng giận nữa có được không? Trong thời gian em không để ý đến anh, anh thấy khó chịu lắm."

Mục Hành không nói gì, nhưng thái độ đã mềm đi rất nhiều.

"Anh không muốn lừa em, cơ mà chưa tìm được thời cơ tốt, em đã chấp nhận rằng mình xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp cho nên anh cảm thấy mình không cần phải làm chuyện thừa thãi."

Triệu Qua lại nói, "Còn nữa, anh cũng không lừa em, anh trộm lẻn vào nhà họ Thẩm, bọn họ hình như đang nghiên cứu Đại doanh, muốn tìm một người ở đó, anh nhìn thấy tuổi thọ của em ghi trên bàn công tác của họ, còn có những người khác nữa, những gì bọn họ đoán trước giờ đều đúng, anh thì rất nhớ em, nhìn vậy thì thấy lo cho nên mới cùng Thẩm Tiêu Tiêu động tay động chân với trận pháp của họ Thẩm, dẫn hồn phách của em về đây..."

"Họ Thẩm hiện đang lật cả thế giới để tìm em, em nhớ ngàn vạn lần đừng để bại lộ thân phận, bọn họ muốn lấy từ trong tay anh một thứ, anh không thể nói cho em biết đó là cái gì, bởi vì nếu em mà biết thì sẽ gây nguy hiểm cho em."

Mục Hành: "..."

Anh cứ bon mồm nói hết bí mật của họ Thẩm như vậy có ổn không đấy.

"Vậy không phải anh đang gặp nguy hiểm hay sao?"

Triệu Qua đứng đắn được ba giây, nói mãi mà vẫn không đến chuyện chính, anh nghe thế thì xoay người Mục Hành lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn.

"Đừng lo lắng, bọn họ không dám động đến anh."

Mục Hành có chút không biết làm sao, hắn đã không còn giận Triệu Qua nữa từ đời, nhưng mà sao tự nhiên không khí lại biến thành nùng tình mật ý thế này.

Thật không khoa học!

Triệu Qua trong lòng mỹ mãn, anh không thể đối xử đứng đắn với Mục Hành được, anh càng đứng đắn thì em ấy sẽ càng lớn lối.

Anh nắm lấy cằm Mục Hành bắt hắn ngẩng đầu lên, "Đã bao lâu rồi em không cười với anh, hử?"

Mục Hành lườm anh, "Chúng ta đang cãi nhau thì sao em phải cười với anh chứ."

"Thế còn bây giờ?" Triệu Qua lấy lòng cọ cọ cái mũi của Mục Hành, "Chúng ta đã hòa rồi."

"....Em còn muốn suy nghĩ một chút."

Triệu Qua ôm chặt lấy Mục Hành, dụi loạn vào cổ hắn, cũng không chê phiền mà bắt đầu làm nũng: "Em yêu, em đừng nóng giận nữa, anh cam đoan rằng sau này sẽ thành thật tất cả mọi chuyện với em, nói hết cho em nghe tất cả mọi chuyện, bé cưng? Vợ ngoan? Bà xã đáng yêu nhất tốt bụng nhất của anh ơi."

Mục Hành có chút nhăn nhó, "Không cho gọi bậy."

"Em không phải là bà xã của anh hay sao? Ông xã đêm nay nhất định sẽ hầu hạ em cực tốt, em mau cười cho ông xã nhìn một cái, cười rồi thì buổi tối muốn nhiều có nhiều muốn ít có ít."

Triệu Qua càng nói càng dâm, hai người đùa đến độ lăn cả lên giường, Mục Hành nghiêm mặt chống đỡ đến cực kỳ vất vả, lại cảm thấy có hơi ấm ức, không ngờ lại thua dưới tay Triệu Qua.

"Không hổ danh bệ hạ, thế này mà vẫn chịu đựng được," Triệu Qua để Mục Hành ngồi trên người mình, càng nhìn khuôn mặt kia càng thấy thích, dưới thân bất tri bất giác có phản ứng, vươn người đến hôn mạnh một cái lên mặt Mục Hành, "Bà xã em nhìn xem này, bảo bối của anh nhớ em nhiều đến thế nào, cho anh xem xem em có nhớ nó không nào."

Anh nói xong thì vươn tay muốn lột quần Mục Hành, lại bị Mục Hành giãy thoát.

Hoàng đế bệ hạ thẹn quá hóa giận, là một quân tử từ nhỏ đã được đạo lý luân thường hun đúc, hắn sẽ không nói mấy câu mắng chửi thô tục, nóng nảy lắm cũng chỉ nói vài câu nặng lời, bởi vậy nên bây giờ mới có cảm giác trong tay không có một tấc sắt.

"Anh, không cho anh gọi em là bà xã nữa!

"Em cười một cái anh sẽ không gọi nữa."

"Em không muốn cười."

"Không muốn cười hay là vẫn không cam lòng cười?" Triệu Qua quyết định tăng tốc, hôm nay anh nhất định phải chọc Mục Hành cười, chỉ cần em ấy cười thì chuyện hôm nay cũng sẽ bị vứt ra sau đầu.

Cơ hội khó lòng có được, bỏ lỡ mất thì không biết bao giờ mới có lại.

Muốn khiến cho Mục Hành nhượng bộ, không cho phép người này ngày mai gặp mặt lại trưng ra cái vẻ chính nhân quân tử cho anh nhìn.

Triệu Qua lật người đè lên người Mục Hành, dưới ánh mắt nghi hoặc chăm chú của Mục Hành, lấy tốc độ sét đánh cũng không kịp bắt đầu tấn công điểm nhột của hắn.

Mục Hành sợ nhột, đã vậy những điểm nhột trên cơ thể hắn lại vô cùng nhiều, bình thường tự mình chạm vào thì không sao, nay lại bị Triệu Qua tấn công, hắn chỉ cảm thấy có một dòng điện không ngừng xẹt qua khắp cơ thể, dọc theo tủy sống mẫn cảm đến tận hệ thần kinh, bản năng mãnh liệt khiến cho hắn không có cách nào nhịn cười được nữa, bị chọc đến độ bật cười khanh khách.

"Đừng, dừng tay...."

"Triệu Qua, tay anh, bỏ tay ra, không được chạm vào chỗ đó! Khốn nạn!"

Mục Hành cười thì cười rồi nhưng như thể phản ứng dây truyền mãi không dừng lại được, hắn dưới thế công của Triệu Qua nhột đến độ lăn lộn từ đầu giường xuống cuối giường, cố tình Triệu Qua lại luôn có biện pháp dồn theo hắn không tha.

Không thể nhịn nổi nữa nên Mục Hành bắt đầu phản kháng, vươn mạnh tay về phía Triệu Qua, gậy ông đập lưng ông bắt đầu cù anh, trong lúc đó hắn đã bị Triệu Qua cù đến độ cười chảy cả nước mắt, vất vả lắm mới tìm được tử huyệt của Triệu Qua.

Trước kia hắn chưa từng chơi đùa kiểu này với Triệu Qua bao giờ, ai biết Triệu Qua thế nhưng lại chẳng sợ nhột, duy có lòng bàn chân là anh không chịu được thôi.

Mục Hành bắt lấy tử huyệt này ngay lập tức, hai người lăn qua lộn lại một hồi thì biến thành Mục Hành cưỡi trên người Triệu Qua, rồi lại trở thành Triệu Qua cưỡi lên người Mục Hành, ai cũng không chịu thua đối phương, từ khi bắt đầu, trong phòng vang lên tiếng cười to mãi không dứt.

Cuối cùng cả hai đều thấm mệt, quần áo dưới đất cũng lộn xộn hết cả, Mục Hành gối đầu lên cánh tay Triệu Qua, cả người mềm nhũn không thèm nhúc nhích.

Ấy thế mà vẫn ra vẻ chính trực than thở nói: "Em vẫn còn giận đấy."

Triệu Qua ấn tay lên da thịt Mục Hành tạo thành một dấu hằn, ý tứ uy hiếp rất mạnh nói: "Hử?"

Mục Hành nhanh chóng đẩy tay anh ta, không cam lòng nói, "Em...Em không giận anh nữa."

Triệu Qua hôn hôn cái trán của Mục Hành, giọng đầy cưng chiều, "Thế này mới ngoan."

"Nhưng em phải phối âm...."

Triệu Qua không hề có ý định thương lượng, "Phối âm thì được, dọn ra ngoài ở thì không, chúng ta phải sống cùng nhau."

"Chỉ có mấy ngày thôi."

"Một ngày cũng không được, về sau tan tầm anh đến đón em, anh không rảnh thì cũng sẽ bảo người khác đến đón."

Hai người đàn ông trẻ tuổi khí thịnh nằm trên giường lăn qua lăn lại khó tránh nổi súng cướp cò, Mục Hành cũng có phản ứng, nghĩ bụng mình nhường cũng nhường rồi, cần gì phải bạc đãi chính mình, thế là chủ động ôm lấy cổ Triệu Qua, muốn giải quyết dục vọng đầy bụng mấy ngày nay.

Triệu Qua đáp lại Mục Hành, đột nhiên lại cảm thấy nơi này không ổn lắm, anh bèn đứng dậy đẩy Mục Hành ra.

Nghiêm trang chững chạc giải thích: "Khê Khê, anh cảm thấy ở đây không được đâu, em bây giờ đã là người của anh, không thể để lại hương vị ở nhà mẹ đẻ, không thì sau này em sẽ cảm thấy vô cùng thân thuộc với nơi này."

"....Anh rốt cuộc có làm hay không?"

"Làm," Triệu Qua đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, "Chúng ta đổi sang nơi khác làm."

Mục Tử Mặc ngồi chờ trên sô pha chán muốn chết, cuối cùng cũng đợi được hai nhân vật chính bước ra.

Triệu Qua và Mục Hành chải chuốt vô cùng đơn giản, mặt mũi hãy còn đỏ hây hây, hơn nữa quần áo lại nhăm nhúm rõ ràng, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng sâu xa.

Mục Tử Mặc dùng ánh mắt "Tui hiểu mà tui hiểu hết" để nhìn bọn họ, đang định mở miệng xin tí phí dán miệng.

Thì đã nghe thấy Triệu Qua không hề khách khí nói rằng: "Em vợ, cậu mau thu dọn hành lý đi, lát nữa anh sẽ cho người tới lấy, cảm ơn."

Mục Tử Mặc trợn tròn mắt.

Thúi lắm, ai là em vợ của anh!

Mà lúc này Triệu Qua đã kéo tay Mục Hành, dán sát vào nhau đi ra ngoài.

Đã vậy còn bổ sung một câu, "Vali bị hỏng rồi, trong tủ treo quần áo của anh có một cái vali mới, cậu hãy cho quần áo vào đấy."

Hai người họ khi nói chuyện thì dồn toàn bộ lực chú ý lên người đối phương, không thèm đợi Mục Tử Mặc đáp lại đã nắm tay nhau thân mật ra khỏi cửa.

Mục Tử Mặc lặng im đứng một mình: QAQ.
_____________________

Zô: Ai nói gì mình không biết chứ mình thật lòng thương Triệu Qua, mình cảm thấy Triệu Qua chính là điểm sáng của truyện này nên mới đào hố, Triệu Qua dịu dàng từ trong xương tủy, giơ tay nhấc chân dù che giấu thế nào cũng không dấu nổi sự dịu dàng trong anh, cơ mà từ sau chương này Triệu Qua bật chế độ Triệu chân chó rồi, LOL

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -