Chương 23 - Phiên ngoại: Bạch Tuyết
Tiêu Giác lắc lắc đầu nói: "Đừng nói thế, không phải cô giáo đã nói chúng mình phải hòa đồng à?" Trẻ con nể nhất là những đứa học giỏi, mà Tiêu Giác năm nào cũng là người thi được điểm cao nhất nên cậu ta đã nói là những đứa trẻ khắc ắt sẽ nghe theo.
Từ đó về sau, nha đầu thành cái đuôi của Tiêu Giác, ở trường, ngoài lúc lên lớp thì Tiêu Giác ở đâu là nó sẽ ở đấy. Tiêu Giác lớn lên trắng trẻo, thành tích lại tốt, quả thực là hoàng tử nhỏ của khối, thế nên có rất nhiều người muốn giành chơi với Tiêu Giác, sau mỗi lần đó, đôi mắt của nha đầu đều đỏ ửng lên.
Đảo mắt nha đầu đã học năm hai, dần dần học được cách tự may vá quần áo cho mình, dưới khả năng của mình, nó cố gắng khiến cho bản thân mình sạch sẽ hơn một chút. Tiêu Giác vẫn được hoan nghênh như trước, nhưng nha đầu chẳng thấy ghen tị tí nào.
Sau khi tan học, Tiêu Giác ngăn nha đầu lại rồi nói: "Nha đầu, nếu cậu muốn theo tớ thì có muốn nhận tớ làm anh không, sau này gọi tớ là Tiêu ca ca đi." Nha đầu nghiêng đầu nói: "Tiểu ca ca." Tiêu Giác thật lòng thật dạ sửa cho nhà đầu: "Là Tiêu ca ca." Nha đầu bĩu môi nói, "Không muốn, cứ kêu tiểu ca ca, như thế thân thiết hơn." Cứ thế, chuyện xưng hô với Tiêu Giác đã được nó xác định.
Năm hai trôi qua được nửa học kỳ, vết thương sau lưng nha đầu ngày càng nhiều hơn, hiện tại chỉ cần Trâu Bình không vừa ý là sẽ đánh nó, tính tình ngày càng táo bạo. Hôm nay nha đầu không dám về nhà, vẫn tránh trong một góc lớp, nó biết Tiêu Giác nhất định sẽ tới tìm nó. Đúng thật, buổi tối, Tiêu Giác lén mang đồ ăn từ nhà đến cho nha đầu ăn, tuy chỉ là một bát cơm tẻ, nhưng nha đầu vẫn ăn đến là vui vẻ.
Tiêu Giác học cái vẻ của nha đầu cũng ngồi xuống đất, sau đó nói: "Nha đầu, hôm qua bà chị cạnh nhà kể tớ nghe một câu chuyện cổ tích, tớ kể lại cho cậu nghe nhé." Nhìn nha đầu mở to đôi mắt trong suốt nhìn mình, trong lòng Tiêu Giác rất vui, thật giống như người lớn nói gì đó rồi được trẻ nhỏ khích lệ vậy, dù sao chăm sóc một đứa nhỏ đáng thương cũng là một chuyện rất lớn a.
"Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng hậu, bà sinh ra một đứa con gái đặt tên là Bạch Tuyết..."Tiêu Giác nói xong thì sờ sờ tóc nha đầu rồi nói: "Nha đầu, đừng lo lắng, nếu bọn họ không để ý đến cậu thì tớ sẽ làm bạn với cậu. Tớ tin chắc rằng nha đầu sau này nhất định sẽ trở thành một người dịu dàng xinh đẹp tựa như công chúa Bạch Tuyết, sau này nha đầu sẽ gả cho tớ giống như ma ma gả cho ba ba, có được không?" Nha đầu nhìn Tiêu Giác một hồi. Người lớn đều tưởng rằng lời nói của trẻ con không thể tin được, nhưng thật ra lời hứa của chúng lại là lời hứa nặng nhất.
Tiêu Giác nói cho nha đầu biết sinh nhật của mình, mẹ cậu lần nào cũng nấu rất nhiều món ăn ngon cho cậu ăn, ba ba cậu có khi còn cố tình mua vài thứ gì đó cho cậu. Nha đầu rất đau lòng, sau đó khóc nói: "Nhưng tớ chẳng có gì để tặng cho cậu cả." Tiêu Giác nói với nha đầu là không sao đâu, nha đầu có thể tặng cậu vào lần sinh nhật sau cũng được.
Tuy rằng nha đầu không biết sinh nhật của mình là vào ngày nào, nhưng nó vẫn muốn Tiêu Giác tặng cho mình một món qua, là bất cứ thứ gì cũng được, nó sẽ rất rất quý trọng nó. Lần đầu tiên nha đầu lừa Tiêu Giác, nó nói sinh nhật nó là vào tuần sau, để Tiêu Giác chớ quên tặng quà cho mình.
Hai ngày này nha đầu rất vui, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Giác sẽ tặng quà cho mình là nó cảm thấy bản thân sắp bay lên trời rồi. Nha đầu vừa về nhà, Trâu Bình đã mắng: "Đến trường? Học cái gì! Chẳng lẽ mày học được tri thức cái là muốn chạy ra bên ngoài đàm đúm hay sao. Tao nói cho mày nghe, sau này trừ khi con tao không cần mày thì mày nhất định phải gả cho con trai tao." Lần đầu tiên nha đầu ngẩng đầu lên lườm Trâu Bình rồi la lớn: "Con muốn đến trường! Con muốn rời khỏi các người! Con sẽ không gả cho Trâu Kế, con căm ghét nó!"
Nha đầu chưa bao giờ dám chống đối Trâu Bình, cho nên Trâu Bình nghe xong thì giận lắm, bắt lấy cái chổi rồi hung hăng đánh nó. Ngày hôm sau, nha đầu không dậy được, nó sốt rất sao, La Mai đi tìm thầy thuốc xin ít thuốc về cho nó. Thần trí nha đầu mơ hồ đến choạng vạng, rốt cục nó cũng tỉnh lại, thế nhưng nó lại ngồi khóc rưng rức, hôm nay là ngày Tiêu Giác tặng quà cho nó, nhưng nó lại bỏ lỡ mất rồi.
Nha đầu giãy dụa đứng lên, nó muốn tìm Tiêu Giác, nói với cậu ấy là mình không quên. Vừa đến cửa đã nhìn thấy La Mai nói với Tiêu Giác rằng: "Cháu tới tìm con nhãi ranh đấy à? Cô đã nói với cháu là nó không ở nhà rồi mà." Tiêu Giác do dự một chập rồi cầm sợi chỉ đỏ từ trong túi đưa cho La Mai, "Dì ơi, vậy dì có thể giúp con đưa cái này cho nha đầu được không? Nói rằng đó là quà sinh nhật." La Mai nhận lấy sợi chỉ rồi nói: "Được rồi, cô nhận, cháu còn đứng ở cửa nhà cô làm gì."
Tiêu Giác rời đi, nha đầu cũng không đuổi theo, nó không muốn để Tiêu Giác nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình, nó chậm rãi đi đến trước mặt La Mai nói: "Cô có thể đưa thứ tiểu ca ca đưa cho con không?" La Mai cười lạnh nói: "Tiểu ca ca? Mới tí tuổi đầu mà đã học gọi ca ca muội muội rồi à? Khó trách chướng mắt con tao, mày coi trọng thằng lỏi nhà Tiêu đó chứ gì? Hừ, mày là do tụi tao nuôi, không đến phiên mày quyết định." Sau đó cô ta đi vào phòng lấy ra một cây kéo, đứng trước mặt nha đầu cắt sợi chỉ thành từng mảnh nhỏ.
Đợi La Mai đi rồi, nha đầu xoay người cẩn thận nhặt từng đoạn chỉ lên, bất quá lần này nó không khóc, thế nhưng ánh mắt lại ngập tràn hận thù, đỏ mắt lê thân từng bước về phòng. Buổi tối lúc nha đầu nấy cơm, dưới chân có kê một cái ghế đẩu nhỏ. Đột nhiên cửa thủy tinh vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, nha đầu ghé mắt nhìn sang, hóa ra là Tiêu Giác, nó vội nhảy xuống khỏi ghế, vụng trộm mở của cho Tiêu Giác.
"Không phải cậu đi rồi sao?" Nha đầu hỏi, Tiêu Giác cười vài tiếng nói: "Tớ biết thừa là cổ lừa tớ, chắc chắn cậu còn ở nhà, tớ tới hỏi cậu có thích sợi chỉ không?" Nha đầu gật gật đầu. Nha đầu không có thời gian trò chuyện nhiều với Tiêu Giác, nó còn phải nấu cơm. Cho nên nó chỉ có thể để Tiêu Giác nghỉ ngơi một hồi, còn mình thì chạy tới góc tường, cầm một lọ thuốc ra.
Tiêu Giác ngạc nhiên nhìn nha đầu, hỏi: "Cậu lấy nó làm gì?" Nha đầu cười đáp: "Nấu ăn a, tiểu ca ca, cậu đừng hiểu lầm, bên trong không phải thuốc đâu." Tiêu Giác không nghĩ gì khác, chỉ gật gật đầu. Lúc nha đầu làm cơm xong thì Tiêu Giác về luôn, nhưng đi được nửa đường cậu lại nhớ ra rằng hôm nay nha đầu không có đến lớp, cậu phải trở lại nói cho nha đầu biết hôm nay học gì.
Lúc chạy trở về Tiêu Giác bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc, La Mai và Trâu Bình miệng sùi bọt mẹt ngã trên mặt đất, thể lực của Trâu Bình tương đối tốt, hắn ta ôm bụng đang cố gắng đứng lên. Nha đầu nắm chặt Trâu Kế mới được hai tuổi đầu, sau đó tùy tay lấy ra một cây diêm. Tiêu Giác bị dọa đến choáng váng, xông lên định đoạt lấy cây diêm trong tay nha đầu, nhưng cậu lại xem nhẹ hương rượu nồng đậm trong đó.
Nhà ở nông thôn thường được xây bằng gỗ, mùa hè vốn là mùa khô nóng, lại thêm rượu đổ khắp nhà, nháy mắt cả căn nhà biến thành một ngọn lửa lớn. Nha đầu lạnh nhạt nhìn Trâu Bình, sau khi hắn ta bị ngọn lửa bâu lấy triệt để thì đột nhiên cất tiếng khóc lớn, hai tay nó buông lỏng Trâu Kế ra, xoay người tìm chắc bảo vệ Tiêu Giác thật cẩn thận. Nhanh chóng có người chạy đến ngoài cửa, nhưng không kịp rồi, Tiêu Giác đứng quá gần cửa, nha đầu có khóc thể nào cũng không kịp đẩy cậu ta ra khỏi đám cháy.
Cuối cùng Tiêu Giác, nha đầu, Trâu Kế được cứu ra còn Trâu Bình và La Mai thì bị chết cháy. Sau khi được cứu ra, Tiêu Giác ngồi phịch trên mặt đất, nha đầu cũng ngồi cạnh đó, sau đó nó giữ chặt tay Tiêu Giác nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cậu: "Tiểu ca ca, về sau em có thể làm vợ anh rồi." Tiêu Giác hoảng sợ đẩy nha đầu ra, nha đầu sửng sốt rồi bắt đầu khóc đến tê tâm liệt phế.
Tiêu Giác và Trâu Kế cũng bắt đầu khóc, chúng nó vừa khóc, người lớn bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra, ba đứa nhỏ này từ lúc cứu được ra thì chẳng chút động tĩnh nào, bọn họ còn tưởng chúng nó bị dọa đến váng đầu. May là khóc rồi, khóc được là tốt.
Sau một trận hỏa hoạn, nhà Trâu thành phế tích, không ít người tiếng nuối hai con người vừa sống sờ sờ thế mà giờ đã chẳng còn, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì nha đầu, Trâu Bình và vợ không chạy ra, ai cũng nghĩ rằng là do họ vội cứu tài sản của mình, nào ngờ bị trận hỏa hoạn nuốt mất. Trái lại đứa con, nào nghĩ được thế, thấy cháy là chạy ra ngoài, thế nên thoát.
Cha mẹ Tiêu Giác chạy lại, họ hoảng sợ ôm chầm lấy Tiêu Giác, nhưng Tiêu Giác vẫn khóc, như thể không sao kìm lại được. Sáng ngày hôm sau, cổ họng Tiêu Giác đã sớm khàn đặc, nhưng nó vẫn khóc, mọi người đều nói Tiêu Giác bị chấn kinh rồi. Nha đầu không dám gặp Tiêu Giác, chỉ dám lén nhìn theo Tiêu Giác đi về. Nhà Trâu chẳng còn ai, nha đầu và Trâu Kế sắp bị đưa đến cô nhi viện, nha đầu muốn gặp Tiêu Giác một lần nhưng cha mẹ Tiêu Giác không cho, nói nó là sao chổi xui xẻo, do Tiêu Giác đang sốt cao lắm. Bác sĩ nói, nếu đêm nay không hết sốt, nó sẽ trở thành đứa ngốc.
Nha đầu đứng mãi ở cửa không chịu đi, ngày hôm sau lúc Tiêu Giác hạ sốt mới đồng ý đi theo người ta. Sau khi nha đầu đi được một tuần, Tiêu Giác triệt để ổn trở lại, nhưng nó đã quên hết mọi ký ức về nha đầu. Cha Tiêu Giác biết vậy thì vui lắm, quên thì quên, dù sao đoạn ký ức ấy cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tính tình nha đầu biến thành rất cổ quái, bác sĩ chỉ vào đầu nó và nói nơi đó của nó có bệnh. Thế nên cô nhi viện không dám nhận nó, cuối cùng nhân duyên vừa chuyển nó được chuyển đến cô nhi viện trong thành phố B, nơi mà nó bị bắt cóc, đương nhiên mục đích đưa nó đến đây, chủ yếu là để chữa bệnh.
Nha đầu gặp được một người tự xưng là anh trai nó, nhưng nha đầu không định nhận anh, anh trai của nó chỉ có duy một mình Tiêu Giác. Nha đầu cũng biến tính tình mình càng ngày càng quái đản, sau đó nó tự lấy tên cho mình, tên là Bạch Tuyết.
Mười tuổi, Bạch Tuyết bị người nhận nuôi, cha mẹ nuôi của nó làm quan to, họ cho nó hưởng giáo dục tốt nhất, nó vẫn cố gắng học, bởi nó muốn sau này mình sẽ biến thành công chúa Bạch Tuyết thật sự.
Bạch Tuyết chậm rãi lớn lên, càng ngày càng trở nên sinh đẹp, rất nhiều người thích cô, theo đuổi cô cũng nhiều, nhưng cô lại chẳng hứng thú. Bạch Tuyết vẫn nhớ rõ, cô là vợ của Tiêu Giác. Cô đã sớm có đầy đủ lực lượng để đi tìm Tiêu Giác, nhưng cô không đi, cô không dám đi gặp Tiêu Giác, cô vẫn nhớ rõ tối hôm đó, ánh mắt Tiêu Giác nhìn cô tràn ngập sự sợ hãi, bởi vì Tiêu Giác biết cô có bệnh trong người.
Cho nên cô không thể đi tìm Tiêu Giác, cô chỉ có thể mang tới phiền toái cho anh.
Nhưng vẫn chẳng tránh được, Bạch Tuyết trở về từ nước ngoài, khó có dịp tham gia hoạt động.
Sau đó Tiêu Giác không cận thận va vào cô, cô nói: "Ai, cậu đụng vào tôi!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -