Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Thượng tướng - Chương 30

, Bận rộn

Chuyện vừa mới nhận thụ huân đã mất tích vài ngày cùng Nguyên soái rồi dính phải một đống chuyện không hay ho của Angus không bao lâu đã truyền khắp Quân bộ, việc gì càng khiến người ta thấy đồng tình hơn việc thân là một Alpha mà lại bị cưỡng chế biến thành Omega đây?

Trong lúc mọi người dào dạt 120% đồng tình cùng Angus, thì có một lão Nguyên soái đã gần 200 năm không bước một bước vào đại sảnh Quân bộ đơn thương độc mã vọt vào văn phòng Angus, ngửi thấy mùi chất dẫn dụ tản mát trên người cậu, hỏi: “Hôm nay vì sao Aleck không cùng cậu trở về?”

Angus bỏ qua việc mắt to trừng mắt nhỏ với lão Nguyên soái, cúi đầu xem tài liệu: “Làm sao tôi biết được?”

Gậy cầm tay của lão Nguyên soái đã bị chính tay ông đập gãy, nên giờ chỉ có thể dùng tay vỗ bàn: “Đây là thái độ của cậu đối với trưởng bối sao?”

Angus vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng ngữ khí thì không thể coi là tốt nữa: “Vậy đây hẳn là khí độ của bậc trưởng bối đi? Lần trước những gì ngài nói với tôi tôi đều nhớ kĩ, ngài đây nếu là trướng mắt tôi thân là một Omega lại khoác một lớp vỏ bọc Alpha, vậy thì sao tôi phải tôn trọng một lão già tồi đòi khoác lớp da trưởng bối?”


“Thật? Lần đầu tiên ta nghe đến đánh giá kiểu này đấy.” Lão Nguyên soái đã sống gần một đời , làm sao có vẻ vì hai câu tùy tiện của Angus mà nổi giận được, “Kể cả ta có thực sự là một lão già tồi tệ, thì có gan nói ra câu này, chắc chỉ có mình cậu.”

Ngày cả hừ lạnh Angus cũng lười tỏ vẻ.

Lão Nguyên soái nhìn nhìn Angus không có trang bị gì đề phòng, đột nhiên hỏi: “Chỗ này chưa từng có ai đến cài thiết bị nghe lén hay camera… Cậu chắc cũng biết?”

Lấy đầu óc của Angus, tự nhiên là nháy mắt nghĩ đến câu tiếp theo lão Nguyên soái muốn nói, trong lòng cậu không khỏi lạnh đi, nhưng trên mặt cố tỏ ra trấn định nói: “Ông muốn nói là… Mặc dù không có người giám thị tôi, nhưng ông lại biết tường tận mỗi việc mỗi mục đích tôi làm ra… Có phải không?”

Lão Nguyên soái nhìn Angus hơi nâng cằm lên, “Vậy cậu nói, tôi không có mấy kĩ năng này?”

“…” Angus đẩy chồng văn kiện trước mắt ra, thân thể hơi ngửa về phía sau dựa vào lưng ghế, cằm nhếch lên, đối mặt với lão Nguyên soái: “Ông đương nhiên có.”

Đối mặt với một Angus như vậy, lão Nguyên soái lại cảm thấy thú vị: “Bây giờ cậu là Thượng tướng, ta cũng không có cách nào đoán trước cậu… Cậu hiện tại muốn làm cái gì, ta cũng không thể ngăn cản.”

Angus không kinh ngạc, nhưng lại cố tình tỏ vẻ kinh ngạc —— cậu biết lão Nguyên soái muốn nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, cậu cũng không ngại thỏa mãn chút lòng hư vinh này của lão nhân gia.

“Cậu rất kinh ngạc phải không? Ta lại không thể quản nổi cậu.” Lão Nguyên soái khinh thường liếc nhìn Angus một cái, sau đó xoay người ra ngoài, “Ta không cần biết cậu dùng thủ đoạn gì để lừa dối dân chúng, cũng không quản cậu có thể làm Aleck hạnh phúc hay không… Chỉ cần cậu không uy hiếp đến sự ổn định cùng hòa bình của Liên minh, thì cậu vẫn an toàn…”

Angus nhìn lão Nguyên soái rời khỏi văn phòng của mình, sau đó khinh thường bĩu môi: “Ông ta thực sự là ba Aleck sao?” Chẳng trách vì sao Aleck luôn bày ra bản mặt thanh niên thiếu tình yêu thương… Gì chứ! Angus thật muốn cho mình một cái tát, cái gì mà thanh niên thiếu tình yêu thương gì mà cấp trên IQ thấp, tất cả đều là giả bộ gạt người mà.

Angus thẳng tay ném chút thương cảm vất vả lắm mới xuất hiện trong lòng ra khỏi suy nghĩ, lại không tự giác liếc nhìn về phía đồng hồ báo thức kiểu cũ đặt trên bàn—— hiện đại đã là giờ cơm trưa.

Ba tháng gần đây bị Aleck tận tình chu đáo đưa đón cơm trưa nên trong lòng Angus có chút nhớ nhung nhà ăn Quân bộ xa cách đã lâu, trong lòng cậu thầm nghĩ hay là buổi tối kêu thêm học Ian ra ngoài uống vài chén, kết quả ngẩng đầu lên lại thấy chình ình mặt một tên mà cậu không nghĩ tới – Lawrence.

Angus không tự giác cau mày: “Anh tới đây làm gì?”

Lawrence nhún vai: “Tôi đột nhiên nhớ đến miếng thịt béo đã dâng đến tận miệng rồi còn bị người ta cướp mất.”

Angus đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, lúc ngang qua Lawrence mới nhìn gã một cái: “Nếu không phải Lewis có chuyện gì tìm tôi, thì anh ở nơi nào có thể biến về nơi đó.”

“Quay về đâu? Về khách sạn tiếp tục nghỉ ngơi sao?” Lawrence tựa trên khung cửa nhìn Angus, “Hay là theo sau vị lão Nguyên soái kia hỏi thăm chút mục đích của ông ta?”

“Không, anh có thể trực tiếp về Đế quốc Divine.” Angus lãm đạm trả lời, “Bởi vì từ lúc anh để miếng thịt béo kia bị cướp mất thì đã chả còn tác dụng gì nữa rồi.”

“…” Lawrence đỡ trán, “Được rồi, thực chất tôi tới để đưa cậu một món quà.”

Gã từ trong túi quần lấy ra thứ gì đó gần giống đồng hồ đeo tay —— quang não, ném cho Angus: “Có thu được thông tin, nhưng tôi không mở.”

Angus đưa lưng về phía Laawrence, mở tay đón lấy quang não S16: “Coi như anh thông minh.”

Hôm đó sau khi phát hiện Lawrence tính toán không phản kháng mà trực tiếp giao mình cho Aleck cậu liền tốn chút sức đem S16 luôn đặt trong túi ném trong xe gã —— bị Aleck đưa đi đâu còn chưa rõ, S16 là từ chỗ Nogue Chalan lấy được, nếu thứ này bị phát hiện, cậu hẳn phải chết không nghi ngờ.

Khi đó dù không muốn tin tưởng Lawrence thìcũng phải liều đặt cược.

Cậu thậm chí còn đã nghĩ tới, nếu Lawrence đem cậu bán (bất luận bán cho ai), thì cậu sẽ dùng thái độ hay lời nói nào để biện bạch —— kể cả lo lắng qua việc sẽ khai ra Nogue Chalan.      

Nếu Lawrence không tự tìm đường chết, như vậy cứ để gã tiếp tục làm việc.

Đầu tiên phải xử lý chuyện của Nogue Chalan.

Nếu tên Nogue Chalan chết tiệt kia sớm nhắc nhở mình tư liệu có vấn đề, mình cũng không lọt bẫy tên Aleck kia.

“Này…” Trên màn hình, Nogue Chalan mang theo vẻ mặt ân cười tươi cười, gãi gãi đầu: “Bởi vì cảm thấy cậu làm theo những gì tư liệu kia nói cũng không vấn đề, còn có lợi cho thí nghiệm của tôi, cho nên…”

“Cho nên ông chờ chết đi.” Angus lạnh lẽo nhìn gã, “Nếu ông không thể chứng minh được giá trị thực nghiệm như lời ông nói, tôi sẽ tự mình gửi tặng ông cho nhà giam. Đây là quang vinh Thượng tướng Liên minh tặng riêng cho ông.”

“Ha ha ha, thật vậy hả? Cũng thật quang vinh và may mắn a~~~” Nogue Chalan thần sắc bất cần, “Chỉ cần cậu để tôi hoàn thành loại thuốc này, đừng nói muốn tôi chết, cho dù đem tôi thái mỏng cho chó ăn tôi cũng chả quan tâm…”

Vậy được, ngày mai tôi sẽ đến tinh vân- tinh cầu số 13 đưa ông qua đây.” Angus nhìn biểu cảm nháy mắt đứng hình của Nogue Chalan, tâm tình liền tốt hơn không ít, “Ông nhớ mong tôi như thế, vậy chứng kiến hiệu lực của thuốc trên người tôi chấm dứt, ông hẳn rất vui vẻ?”

“…” Gã chưa bao giờ sợ chết, gã chỉ sợ gã chết khi thí nghiệm của gã vẫn chưa hoàn thành.

“Ông đã không có ý kiến gì, hơn nữa biểu hiện vui vẻ như vậy, chuyện này cứ định sẵn như thế đi.” Angus mỉm cười tắt khung liên lạc.

—— quả nhiên người đang tâm tình không tốt thì càng muốn chứng kiếm người khác bi đát hơn họ.

Xử lý xong tên Nogue Chalan kia, Angus lại liên lạc với Lewis, hai người bọn họ nửa điểm húng thú đối với tình trạng hiện giờ của Angus cũng không có, sau khi thảo luận xong các bước tiếp theo của kế hoạch tại Đế quốc Divine có cần thay đổi hay không thì lập tức chuyển đến mấy chuyện không như ý.

Nhưng khiến Angus thỏa mãn hơn một chút, chính là Lynda mà cậu đưa đến bên người Lewis cũng rất có năng lực, cô nhóc kia tiền đồ vô lượng, hiện tại đã nhận hết thảy các loại công việc trong vòng quan hệ chính trị của Lewis tại Đế quốc Divine, thành công khiến Điện hạ Lewis từ một người hữu danh vô thực* thành hiện tại không chỉ thanh danh vang dội mà còn đạt được quyền đảm nhiệm một bộ phận sự vụ quốc nội.

*Hữu danh vô thực: chỉ có tiếng nhưng thực tế không có gì

So sánh với bên Lynda tài giỏi tương lai tương sáng thì quả thực Lawrence bên này không cần nói thêm gì.

Angus khó mà biểu đạt ra được bất mãn của mình đối với Lawrence —— chủ yếu là việc đối phương một giây do dự cũng không mà thẳng tay giao mình cho Aleck… Thực ra giao cho ai ũng được, nhưng sao lại là Aleck chứ!

Lewis bất đắc dĩ tỏ vẻ bên mình cũng chẳng còn người nào đáng tin hơn Lawrence, nên không cách nào thay người khác.

“…” Angus cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi đưa Lynda qua, bằng không dựa theo tính cách của Lewis, thanh danh cao tới đâu cũng không ích gì, “Vậy cứ để gã ở lại đây đi, tuy rằng gã chẳng phù hợp yêu cầu của tôi tí nào.”

“Cảm ơn cậu đã thông cảm, Angus.” Lewis cười đến khóe mắt cong cong, “Nếu tất cả đều dựa theo kế hoạch đã định mà tiến hành, vậy ta sẽ yên tâm.”

“Cũng muộn rồi.” Anguss nhìn qua đồng hồ đặt bên cạnh, bọn họ nói chuyện đã quá buổi trưa, “Hôm nay nói chuyện với ngài tôi rất thỏa mãn, Điện hạ Lewis.”

“Ta cũng vậy, Trung tướng Angus.” 

“Xin chờ mong lần thảo luận tiếp theo của chúng ta.”

Sau khi ngắt liên lạc, nụ cười trên mặt Angus liền nhạt đi: “Thỏa mãn hửm? Hẳn là không.”

Trong thời gian một ngày, cậu phải xử lý mọi việc mới giao đến thuộc phụ trách của cấp Thượng tướng, lại phải thêm sự tình của kế hoạch bên kia, cảm giác mệt mỏi hoàn toàn ăn mòn thể chất Omega hiện tại, nếu hiện tại cậu được đặt lưng xuống giường hẳn sẽ trục tiếp ngủ luôn.

Nhưng hiện tại cậu không thể thỏa mãn khát vọng đi tìm một cái giường của mình, mà phải đi bái phỏng đồng nghiệp kia của mình —— Kino.

Sau khi thấy rõ phần sau kế hoạch Lewis vô dụng cỡ nào, cậu quyết định sửa đổi một chút, đồng thời dùng cả hai bên.

Tuy cậu không đem cảnh cáo của lão Nguyên soái để trong lòng, nhưng đối với người lão Nguyên soái dùng để uy hiếp cậu vẫn rất có lòng cảnh giác —— vị Trưởng Nghị viện tính tình cổ quái hơn nữa thực lực sâu không lường được Margaret.

Margaret là người duy nhất cậu gặp là Alpha có lợi thế hơn cậu về chỉ số thông minh, hai thứ cậu kiêu ngạo nhất đối với bà không có tác dụng, lại xét đến hạn chế tuổi tác cùng lịch duyệt, thì thủ đoạn cũng không áp chế được bà… Nhưng việc đáng ăn mừng chính là, tính tình của Margaret thực sự cổ quái đến cực hạn, nếu không, cậu thật không nắm chắc có thể lôi kéo Kino để ù đắp thiếu sót của mình.


2 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -