Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

[Re-up] Hối tình - 3

Chương 3:

Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu, trên người y hiện vẫn mặc kiện y phục màu trắng ngà của Quân Hàn Tâm, mái tóc đen mềm dài gần chấm đất, đôi mắt ướt ướt cùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm vào Quân Hàn Tâm.

"Sao im lặng vậy?" Thanh âm trầm thấp vang lên.

Khó khăn ngẩng đầu, cắn cắn cánh môi hồng thuận của mình, y hỏi: "Sao ngươi lại đi làm chuyện xấu?"



Quân Hàn Tâm lạnh lùng liếc y, cười lạnh nói: "Làm chuyện xấu? Ta từ trước đến nay vốn là kẻ như vậy! Ngươi chẳng biết cái khỉ gì lại còn lắm điều?" Nói xong hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi.

Hắn chính là người như vậy và có lẽ cũng chỉ có Ly Tán mới thích hợp với hắn thôi. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không kìm nổi đau lòng, tiểu hài tử kia, quả nhiên quá ngây thơ mà, làm sao thích hợp được với Quân Hàn Tâm hắn được kia chứ?

Phong Tuyết Nguyệt nghẹn ngào một chút, nhìn hắn một chút rồi chạy lại, ôm lấy hắn, mềm mại khẩn cầu nói: "Ca. Đừng đi. Ta chỉ nói nhảm chút thôi, chắc là ca phải có nguyên nhân mới làm vậy."

Quân Hàn Tâm hừ lạnh một tiếng, khóe môi bày ra nụ cười nhạt, trên người nổi lên  sát ý nồng đậm. Hắn là Quân Hàn Tâm là đại hiệp nghĩa bạc vân thiên a. Hắn gánh vác sứ mệnh thống nhất giang hồ, vạn nhân phải sùng kính hắn, tuyệt đối không thể để mọi thứ nhiễu loạn chỉ vì một Phong Tuyết Nguyệt.

Vì mục đích cuối cùng nên hắn sẽ không để bất cứ thứ gì hay bất cứ ai cản trở...

Xoay người ra chỗ khác, lòng bàn tay nén nội lực lại, trong mắt ngập tràn sát khí.

Phong Tuyết Nguyệt nhìn hắn, cảm thấy bộ dáng căm hận của hắn chỉa vào mình, ủy khuất tích lũy bấy lâu dần dần tích lũy thành những giọt lệ nóng hổi, giọt lệ màu ngân bạc rơi xuống, xuyên qua màn đêm lạnh lẽo.

Trong lòng hắn chợt mềm nhũn, thở dài thu lại sát khí, mỉm cười sủng nịnh lau đi những giọt nước mắt của y, trào phúng nói: "Sao giống như ngươi yêu ta rồi thế này."

Hút cái mũi đỏ lựng, cái đầu đen mượt  rúc vào lồng ngực hắn như trước, ra sức cọ cọ. Quân Hàn Tâm mỉm cười, sủng nịnh xoa đầu y.

Bị khí tức quen thuộc của người đàn ông bao lấy, y dần dần an tâm lại, nước mắt cũng chậm rãi ngừng rơi, đội nhiên dường như nhận ra sự trẻ con trong tính cách của mình, động chút đã khóc, khuôn mặt y chợt đỏ bừng lên, ngẩng đầu cười ngượng, ánh mắt loan loan, thực sự rất đáng yêu.

Quân Hàn Tâm thở dài, kéo cánh tay nhỏ bé của y, nói: "Ngày mai ngươi đã đi rồi, sao không về nghỉ sớm đi?"

Suýt nữa là quên, nghe Quân Hàn Tâm nói xong, mất mát chợt dâng lên trong ánh mắt y, thực giống như một con chó nhỏ bị mất đi khúc xương. Quân Hàn Tâm quay lại thấy thế, không khỏi mỉm cười.

Quân Hàn Tâm tuy rằng cũng được xem như là hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn có khuyết điểm, đó là ham ngủ. Tuy rằng đùa nghịch với tiểu hài tử này rất thú vị nhưng tối nay nghịch đến vậy thực sự đã rất mệt rồi. Hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý những chuyện đâu đâu nữa, mới leo lên giường đã lăn ra ngủ.

Phong Tuyết Nguyệt nhanh chóng đuổi kịp hắn, y cúi người nói nhỏ bên tai hắn : "Ca ca, ta chăm cho bà bà kia xong rồi nhất định sẽ tìm ngươi." Thanh âm vang lên, giữa ban đêm yên tĩnh phá lệ trở nên rõ ràng vô cùng, mơ hồ lộ ra vài tia khát vọng.

Quân Hàn Tâm vẫn chưa chịu mở mắt, hắn chỉ mỉm cười, gật gật đầu.

Có được sự đồng ý. Y yên lòng.

Cặp mắt sáng ngời của Phong Tuyết Nguyệt lóe lên ánh tinh quang, đôi gò má trắng noãn nổi lên một lớp phấn hồng thản nhiên. Trong nháy mắt, y trở nên mỹ miều một cách khó tin.

Tiếc rằng, lúc ấy Quân Hàn Tâm đã ngủ say, lông mi thật dài của hắn thản nhiên hạ xuống mang theo một vẻ tuấn mỹ lạ thường, nếu tỉnh, hẳn hắn sẽ choáng váng với cái vẻ của Phong Tuyết Nguyệt lắm đây.

Ánh trăng đêm dịu dàng len vào trong phòng.xuyên qua khe cửa sổ.

Đêm nay, yên tĩnh đến lạ lùng...

-

Mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng uốn lượn tản mạn ra xung quanh, cuối cùng nắng sớm kia len vào trong gian phòng ngập tràn hơi thở dịu dàng của nam nhân. Chẳng mấy chốc trong phòng đã ngập tràn hương vị dương quang.

Quân Hàn Tâm gặp nắng theo bản năng nhíu nhíu mày mấy cái, hắn trở mình đưa lưng lại với mặt trời, thuận tay kéo chăn che ánh sáng mặt trời lại, miệng không ngừng lẩm bẩm vài câu oán hận nhỏ nhỏ.

Đúng thời điểm hắn bày ra bộ dạng vậy thì cũng là lúc Phong Tuyết Nguyệt tỉnh, y mỉm cười, ca ca, ngươi cũng đáng yêu nữa.

Vươn người muốn trèo xuống giường, vừa động lại phát hiện ra góc áo mình bị Quân Hàn Tâm giữ chặt, y ai oán dừng lại động tác, bày ra bộ dạng buồn rầu không biết làm sao cho phải.

Nhớ tới hôm nay phải rời khỏi nơi này, lòng y càng thêm buồn bã. Nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng lúc này của Quân Hàn Tâm, bất giác y lại nở một nụ cười ngu ngốc.

Lúc y ở Miêu Cương, bản thân y cũng có qua lại với một nam tử ca ca cách vách nhà y, cũng thường xuyên hôn má ca ca nhưng cảm giác khi dây dưa cùng Quân ca ca thì lại khác hẳn lúc dây dưa cùng vị ca ca nọ. Tim đập thực mau, mặt thì nóng bỏng, được ca ca hôn lên miệng thì lại có cảm giác hết sức vui vẻ. Kỳ lạ quá phải không?

Ngẫm ngẫm nửa ngày đoạn nhìn sang Quân Hàn Tâm, nét cười trong mắt y càng sâu thêm, vừa cắn môi vừa le lưỡi một lúc, ai nhìn cũng ra y đang đắc ý vui vẻ đến rung cả đùi. Ca ca ơi, bộ dạng lúc ngủ của ca đáng yêu quá đi.

Y nào có biết, Quân Hàn Tâm bị y nhìn hoài đâm ra ngủ cũng không yên, ngày thường hắn ở Tiễn Tình Cư đều ngủ thẳng đến lúc nào tự tỉnh mới thôi, chỉ cần một chút động tĩnh thôi cũng sẽ khiến hắn tỉnh giấc kéo theo tâm trạng bực dọc suốt cả ngày. Chỉ cần là lúc Quân Hàn Tâm đang ngủ, Tiễn Tình Cư sẽ nhất nhất yên lặng, ngay cả con Ma Tước cũng không dám lên tiếng, ho he gì đâu.

Mặc dù hắn không có mở mắt ra nhưng vẫn cảm giác được có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến hắn khó chịu. Phong Tuyết Nguyệt lại quá thân cận, hơi thở ấm áp của y cư nhiên phả cả vào cả mặt hắn, tựa như một con mèo nhỏ ra sức cọ hắn khiến hắn ngứa ngáy, khó chịu.

Oán hận cắn môi, vội vàng mở mắt ra muốn mắng to kẻ kia một trận, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy nụ cười rực rỡ của Phong Tuyết Nguyệt cùng một cái hôn ướt át ở má hắn.

Thở dài, quả nhiên muốn tức giận cũng tức giận không nổi. Nhíu nhíu mày, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi. Ngủ còn chưa đủ giấc a ~

"Ca ca, ca tỉnh rồi hả?" Vui vẻ hỏi hắn một câu lấy lệ, y cười tủm tỉm ôm lấy cổ Quân Hàn Tâm, bày ra bộ dáng lấy lòng.

Tức giận sao nổi đây?

Ngay cả sau hôm nay, mỗi người một ngả, trọn kiếp này có khi cũng chẳng gặp lại nhau nhưng giờ khắc này ngay cả một câu nặng nhẹ với y hắn cũng không nói nổi. Tiểu hài tử này rất ngây thơ, tinh khiết khiến cho ai cũng không tự giác nảy sinh ý muốn bảo hộ trong lòng.

Nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế một cái, cười hỏi y : "Sao dậy sớm vậy?"

"Bây giờ còn sớm gì nữa?" Y nhảy xuống giường, vui vẻ mặc kiện áo choàng màu trắng ngà vào, bộ dáng y cẩn thận khiến cho Quân Hàn Tâm suýt nhịn không được mà cười ồ lên.

Khác hoàn toàn với Phong Tuyết Nguyệt, Quân Hàn Tâm thủy chung vẫn giữ cho mình bộ dáng chậm chạp, toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở của sự biếng nhác.

Phong Tuyết Nguyệt dạo quanh phòng một vòng, xoay người mới thấy Quân Hàn Tâm vẫn đứng ở bên giường chậm chạp mặc y phục.

Nhẹ nhàng chạy qua đó, y đứng trước mặt hắn, ngượng ngùng mỉm cười nói: "Ca ca, ta giúp ca mặc quần áo nhé?"

Động tác trên tay hắn ngưng lại một chút, mỉm cười nói: "Không cần đâu." Động tác nhanh hơn, trong nháy mắt đã mặc trang phục chỉnh tề.

Phong Tuyết Nguyệt có chút thất vọng, nhưng trong chốc lát lại vui vẻ lên.

Trong tay y cầm một cái bọc nhỏ, đứng trước mặt Quân Hàn Tâm, ngẩng đầu nhìn hắn, liếc một cái, rồi mới cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, ta phải đi rồi."

Quân Hàn Tâm nhíu mày nói: "Đi đường nhớ cẩn thận."

Đôi môi hồng hồng bị cắn, vạt áo bị tay y xoắn thành cụ, một lúc lâu sau mới phát hiện y phục bị nhăn, y đau lòng, dùng sức vuốt thẳng lại.

Mày y nhăn lại, bộ dáng đau lòng của Phong Tuyết Nguyệt ở trong mắt Quân Hàn Tâm là thú vị vô cùng.

Quân Hàn Tâm nhẹ nhàng sờ sờ đầu của y, hỏi: "Sao thế này?"

Động tác trên tay dừng lại, môi không tự giác vểnh lên, thanh âm mềm mại, có điểm mang khẩn cầu, ủy khuất nói: "Ca ca, sau này ta đi đâu tìm ca đây?" Trong mắt y lóe lên tinh quang, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Quân Hàn Tâm mím môi, chân thành cười nói: "Tìm ta làm gì?"

Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, hốc mắt ướt sũng, giống như sắp khóc, vừa đúng vào lúc này lại nghe Quân Hàn Tâm nói: "Ca ca tìm ngươi là được rồi. "

Từ sắp khóc trở thanh nở nụ cười ngây ngốc, kìm lòng không được ôm chầm lấy Quân Hàn Tâm, cái đầu nhỏ liều mạng cọ cọ vào ngực hắn. Quân Hàn Tâm bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu y rồi cúi đầu nhìn biểu tình của y, lúc này chỉ thấy y mặt đầy tươi cười, miệng hơi hé vô tình lộ ra cả đầu lưỡi hồng hồng, rõ ràng y đang cao hứng tới mức cười híp cả mắt.

Hơi đẩy y ra, khẽ búng trán y mấy cái rồi nói: "Được rồi, mau chuẩn bị lên đường sớm đi, nếu không đến lúc trời tối lại không tìm được nơi nghỉ chân đâu."

Y gật đầu, dù không tình nguyện nhưng vẫn bước đi ra ngoài, y vẫn thường xoay đầu lại, hy vọng Quân Hàn Tâm sẽ nhìn y một cái. Mới vừa ra khỏi cửa đã thấy Phó Kiếm Sầu chậm rãi bước tới, y vui mừng, ngọt ngào kêu: "Gia gia."

Phó Kiếm Sầu cười đến là hiền nói: "Tiểu huynh đệ, sao lại mang hành trang? Đi đâu à?"

"Con đã tìm được thuốc rồi, cám ơn gia gia." Y đáp.

Phó Kiếm Sầu sau nhiều ngày phiền muộn, tinh thần hôm nay phá lệ rất thoải mái, mặt mày tươi cười, ông vốn đã rất cưng chiều Phong Tuyết Nguyệt nên vội khuyên: "Sao vậy? Không bằng ở lại thêm mấy ngày nữa, sự tình vừa mới giải quyết xong, Danh Kiếm Các cũng an toàn rồi mà." Lại nói tiếp: "Sau giờ Ngọ (từ 11 đến 13 giờ trưa) là mở Kiếm môn rồi, nếu vậy không bằng ngươi hãy thử một lần, tiểu huynh đệ tâm tính nhân hậu, nói không chừng lại hữu duyên với Lạc Thương. Đến lúc đó còn có thể mang thanh kiếm đi cùng, cũng không uổng chuyến đi đến Trung Nguyên lần này."

Phong Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn lại nam tử trong phòng, rồi quay lại mỉm cười đáp: "Vậy buổi chiều con đi."

"Được." Phó Kiếm Sầu vuốt chòm râu dài, hiền lành nói.

Trò chuyện với Phó Kiếm Sầu xong, Phong Tuyết Nguyệt hoan hỉ chạy về phòng ôm lấy cổ Quân Hàn Tâm, vội vàng nói: "Ca ca, buổi chiều ta mới đi cơ."

Quân Hàn Tâm buông quyển sách trên tay xuống, cười gật đầu, quả nhiên là phiền toái mà. Muốn dứt ra cũng không nổi.

Lúc trước bất quá chỉ là hứng thú nhất thời mới hôn cậu ta, kết quả ngày càng không thể vãn hồi, hiện tại nhớ lại thật ra cũng có chút hối hận.

"Ca ca, ca không vui sao?" Thấy Quân Hàn Tâm không nói lời nào, y không khỏi có chút lo lắng.

Quân Hàn Tâm kéo y vào lòng ngực mình, hôn nhẹ hai má y nói: "Không phải."

Một loại cảm giác kì quái chợt hiện lên, tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy phiền toái nhưng lại không phải thật sự chán ghét, thậm chí là có chút cao hứng khi có thể ôm khối thân thể mềm mại này.

"Ca ca, hôm nay ta làm có đồ ăn cho ca ăn nha." Mắt y mở thật to, có chút kiêu ngạo ngẩng đầu.

"Ngươi?" Khóe mắt hắn nheo lại, cong khóe môi một cái nói: "Phải nếm thử xem sao rồi."

Lập tức hôn một ngụm lên gương mặt Quân Hàn Tâm rồi chạy vọt ra ngoài.

Quân Hàn Tâm vuốt hai má bị hôn ướt sũng, gia khỏa này tựa hồ rất thích hôn, lẽ nào ở Miêu Cương có loại tập tục này sao?

Hắn nhéo nhéo mi tâm, thật sự rất muốn quay về giường ngủ tiếp, nhưng nơi hắn đang ở không phải là Tiễn Tình Cư, thật sự không thể tùy tiện như thế, hắn liền gắng gượng dồn tâm trí vào quyển sách trước mặt cố gắng khắc chế cơn buồn ngủ đang kéo đến.

-

Qua chừng nửa canh giờ sau, Thư Nghiễm vội vội vàng vàng chạy vào phòng, nói với : "Công tử, Liễu minh chủ tới. Cậu muốn đi gặp hắn không?"

Quân Hàn Tâm nhíu mày từ chối cho ý kiến, quyển sách trong tay lại lật qua một tờ.

Gió mát thổi vào làm bay tóc đen nhánh của hắn, đẹp tựa như tiên nhân, người thường như Thư Nghiễm cũng không khỏi cảm thán, công tử đẹp quá đi.

Thư Nghiễm khôi phục tinh thần: "Liễu Thanh Phong đúng là nhát gan, lúc trước có kẻ giết người thì không biết trốn đi đâu, giờ đã bắt được hung thủ rồi thì mới ló mặt ra, đúng là tiểu nhân!"

Quân Hàn Tâm lạnh lùng liếc nó một cái rồi nói: "Ngươi nhiều chuyện như thế từ khi nào vậy?"

Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, làm cho bề ngoài hắn càng thêm lạnh lùng. Nếu không phải Thư Nghiễm đã hầu hạ hắn thành quen, thì lúc này thật sự muốn đánh nó một chưởng bay xa.

Thư Nghiễm tự biết mình lỡ lời, ngoan ngoãn thè lưỡi đi thu dọn giường chiếu, không dám nói thêm lời nào.

Quân Hàn Tâm đứng dậy, để ý lại xiêm y trên người, bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng ngoan ngoãn của Phong Tuyết Nguyệt lúc sáng giúp hắn thay xiêm y, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Thư Nghiễm vuốt đầu nghi hoặc. Quân Hàn Tâm mà nó biết, trước mặt mọi người ngoài thì bộ dáng nho nhã khiêm tốn, kì thật bên trong là người tâm ngoan thủ đoạn, hỉ nộ vô thường, chỉ có ham muốn duy nhất là ngủ, một khi ngủ không đủ thì tính tình sẽ bạo phát. Vì thế khi Thư Nghiễm cứ lúc rảnh rỗi liền phải đi giết hết chim chóc quanh Tiễn Tình Cư.

Hôm nay thấy Quân Hàn Tâm đang thiếu ngủ như thế, chính nó còn mắc sai lầm, vốn tưởng sẽ không giữ được cái mạng nhỏ, ai ngờ công tử thế nhưng nở nụ cười ấm áp đến lạ như vậy.

Khó hiểu quá!

Quân Hàn Tâm thấy bộ dáng đần độn của nó, hừ lạnh một tiếng liền bước ra cửa.

Mục đích của Liễu Thanh Phong hôm nay tới chính là xử lí Huyễn Âm chưởng môn, nếu có thể đem Lạc Thương đi nữa thì là càng tốt. Buổi trưa Kiếm môn mở, lúc đó chắc chắn phải xử lý xong Huyễn Âm chưởng môn, hôm nay, nhiệm vụ phải hoàn thành.

Chuyện giống như vậy, Quân Hàn Tâm đã xử lý không ít. Trước tiên phái người làm xằng bậy, rồi lại ra mặt giải quyết, đơn giản mà nhanh gọn. Thanh danh trên giang hồ sẽ sớm nổi lên, vì vậy nên mới bày ra mấy trò này nọ.

Quân Hàn Tâm lắc lắc đầu, bỏ qua những ý tưởng không nên có này, đi thẳng một đường đến trù phòng. Vừa vào cửa đã thấy được thân ảnh bận rộn kia .

Hắn nhẹ nhàng dựa vào cửa xem nhất cử nhất động của Phong Tuyết Nguyệt.

Phong Tuyết Nguyệt dường như đang rất cao hứng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hưng phấn, mái tóc đen dài mềm mại theo động tác mà nhẹ nhàng tung bay, nhìn rất đẹp mắt.

Y đem thứ gì đó cho vào nồi, vừa bước vừa hát, mỉm cười ngọt ngào, tiếp theo lại buồn rầu, không biết ca ca có thích hay không nhỉ? 

"Thơm ghê cơ." Quân Hàn Tâm nhịn không được nói

Phong Tuyết Nguyệt hưng phấn quay đầu lại, chầm chậm đi qua, đưa mâm thức ăn tới trước mặt Quân Hàn Tâm, ngượng ngùng thu cái tay còn rảnh rang lại, thật cẩn thận nói: "Ca ca, nếm thử xem được không?"

Được Quân Hàn Tâm gật đầu, Phong Tuyết Nguyệt lập tức lấy đôi đũa lại.

Quân Hàn Tâm tiếp nhận đôi đũa, nhìn chằm chằm vào bát cá kho trước mặt. Cá kho làm rất đơn giản điểm thêm vài miếng ớt, nhìn qua tựa hồ...rất tầm thường, thậm chí còn khiến cho Quân Hàn Tâm cảm thấy nghi ngờ có phải đây là tất cả tâm huyết của cậu ta thật không thế?

Quân Hàn Tâm khủng hoảng, không biết có nên ăn không, vừa nhìn lên lại thấy biểu tình mong đợi của Phong Tuyết Nguyệt. Hắn đành mỉm cười, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.

"A." hít vào một hơi, hình dáng bên ngoài không vừa mắt cho lắm, nhưng miếng cá vừa chạm vào đầu lưỡi thì không hề tưởng tượng bên trong và bên ngoài khác nhau đến vậy. Cá kho không có xương từ đó có thể thấy được dụng tâm của nguời làm, hương vị cũng thượng đẳng, thật sự rất ngon miệng.

Tâm khẽ động, ném đôi đũa đi, một phen kéo người đang ngẩn người trước mặt, cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi không chút lưu tình với vào, khẽ mút cái lưỡi đang ngượng ngùng rồi triền miên cùng nó. Miệng há to, nước bọt ngọt ngào bị nuốt xuống, lưu lại hương vị thơm mát, ngọt ngào trong miệng.

Hương vị ngọt ngào đến thế sao lại có thể từ bỏ, đầu lưỡi lướt qua khoang miệng ẩm ướt, cảm thấy được người trong lòng ngực khẽ run rẩy, hắn lại càng xâm nhập sâu hơn.

Phong Tuyết Nguyệt không phải lần đầu tiên bị hắn hôn nhưng lúc này đây thực quá kịch liệt, thân thể ngơ ngác bị hắn ôm vào ngực, bàn tay to vuốt ve thắt lưng mình, dẫn tới từng đợt kinh hãi mà cũng rất đỗi ngọt ngào.

Trong lòng tràn đầy mật ngọt, thân thể bị hương vị của ca ca bao vây lấy.

Dù sao cũng không phải ở trong phòng, cho dù không bỏ được vẫn phải buông người trong lòng ngực ra. Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu ngượng ngùng mỉm cười, hai má hồng hồng nhẹ nhàng hỏi: "Ăn ngon ạ?"

Quân Hàn Tâm gợi lên nụ cười tà mị, dùng âm thanh cực kì mê hoặc hỏi: "Ngươi nói là cá hay là...đầu lưỡi của ngươi ngon?"

Mặt y lập tức đỏ lên, y vội vàng xua tay nói: "Không...không phải...không phải đầu lưỡi...là cá...cá…"

Quân hàn Tâm ôn nhu cười, xoa hai má y nói: "Hương vị đều rất ngon."

Khuôn mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ bừng, tay chân luống cuống, ôm cổ Quân Hàn Tâm, cái đầu nhỏ chôn trong ngực hắn. Một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: "Ca ca, ca hôn ta là có ý gì?"

Quân Hàn Tâm sửng sốt, lập tức vừa cười vừa hỏi: "Vậy lúc ngươi hôn ta là có ý gì?"

Phong Tuyết Nguyệt cúi đầu nghĩ một lúc rồi mới nói: "Bởi vì ta thích ca ca, tựa như thích ca ca gần nhà, bà bà…" Thấy sắc mặt Quân Hàn Tâm càng ngày càng âm trầm, thanh âm y phát ra càng ngày càng nhỏ rồi biến mất.

Quân Hàn Tâm yên lặng nửa ngày mới nở nụ cười tự giễu, Quân Hàn Tâm, rốt cục là mày đang nghĩ gì mà lại muốn dây dưa không rõ với thằng nhóc này, như vậy là tốt hay sao?

Rất muốn xoa đầu y một cái, nhưng lại có chút luyến tiếc.

Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi, bỗng nhiên chỉ vào môi hỏi: "Ca ca, vậy hôn chỗ này là có ý gì?"

Nói xong lại đỏ mặt, giống như người ta nhất thời nói bậy bạ, lắp ba lắp bắp.

Hắn khẽ cười, nghiêm trang nói: "Tập tục."

Phong Tuyết Nguyệt lập tức cúi đầu, hốc mắt đã ngập nước, ủy ủy khuất khuất nói: "Không phải vì thích sao?" Âm thanh mềm mại đã muốn mang theo tiếng khóc nức nở.

Quân Hàn Tâm làm sao còn có thể nói khác, đi đến bước này, chính mình cũng có trách nhiệm, kỳ thật hắn cũng không hoàn toàn để ý đến Phong Tuyết Nguyệt. Người hắn thích là Ly Tán, đối với Phong Tuyết Nguyệt thật ra cũng chẳng thật tâm cho lắm, nhưng lại thân thiết với y nhiều lần, tới bây giờ đã trở thành tiến thoái lưỡng nan.

Thở dài, nhéo nhéo hai má y: "Ta thích, ca ca đâu phải không thích ngươi, không khóc nữa nhé?"

Nhất định phải mau chóng đuổi tiểu đông tây này về Miêu Cương, người như vậy quả nhiên không thích hợp cho hắn chơi đùa.

Đột nhiên hắn có chút nhớ tới Ly Tán, tiểu sư tử giương nanh múa vuốt kia.

______________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -