☆, Chương 86:
Từ khi nghe thấy câu: "Tùy thời phá nước ối" của bác sĩ Tả, Kỷ Hiểu Ngạn luống cuống ngồi trong biệt thự trong một thời gian dài.
Đầu năm sinh con chính là chuyện lớn, không tính đến những tình huống ngoài lề ảnh hưởng đến nhân mệnh, nhưng theo tâm trạng khẩn trương của người mẹ thì tỉ lệ sinh non của người mẹ sẽ không ngừng tăng lên. Đương nhiên đây là tình trạng của các bà mẹ mang thai, còn những ông bố thì sao? Xin lỗi nhé, đương nhiên là cả hai đều có khả năng như nhau! Tuy rằng khoa học kỹ thuật đã ngày càng phát triển, cả người lớn và đứa nhỏ đều có thể bảo vệ. Nhưng thứ Kỷ Hiểu Ngạn mang trong bụng lại là trứng hai lòng đỏ, thế nên lại càng bi thảm....!
Do vậy nên sau khi nghe bác sĩ Tả nói, trong biệt thự luôn bị một bầu không khí bối rối thản nhiên bao trùm. Bầu không khí này vẫn luôn duy trì cho đến một tuần sau, sau khi bụng chủ nhân mình vẫn không có động tĩnh gì và mọi người cũng đã chuẩn bị đầy đủ những vật dụng thiết yếu hỗ trợ cho sinh sản và con trẻ, thậm chí còn khoa trương rước về nhà rất nhiều những máy trợ sinh đơn giản vân vân, bác sĩ cũng đã vào vị trí cả, bầu không khí không cần thiết nọ mới phai dần đi.
... ...
"Ba ba, vì sao ở đây đông người thế?" Ghé vào đùi Kỷ Hiểu Ngạn, Tiểu Phong có chút sợ hãi nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Cái tay béo trắng cầm một cái bánh quy xốt trắng tuyết đẹp đẽ, trên cái bánh quy trắng xốp ấy còn có một vòng dấu răng khéo léo. Từ hình dáng của dấu răng nọ, ai cũng có thể nhìn ra bộ dạng của đứa trẻ tốt vô cùng.
"Bởi vì, bởi vì... , bởi vì em con." Suy nghĩ thật lâu vẫn ngại không dám nói "Do ông đây có thể sinh bất cứ lúc nào.", nên hắn chỉ có thể xấu hổ đáp lại bằng một câu đầy hàm xúc như thế.
Nhưng dưới ánh mắt của con, bốn phía đều có vài người mặc áo blouse cố ý hoặc vô ý đi tới đi lui, quả thật có chút kỳ quái. Nhưng này đã là gì, những người đó còn thỉnh thoảng liếc mắt trộm nhìn xem bên này mọi người đang làm gì, này...nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người tốt! Hơn nữa quan trọng nhất là mấy người đó càng về sau càng lắc lư qua lại nhiều hơn a! Trách không được Tiểu Phong thấy bất an!
"Em con thích bọn họ à? Kỳ thế!", nói xong, Tiểu Phong còn không sạch sẽ dùng cái tay dính đầy vụn bánh xốp để gãi đầu, đầu nó vẫn còn nghi hoặc, nhìn rất đáng yêu!
Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại thấy hành động này của nó chẳng đáng yêu tí nào, chỉ là trên trán hiện thêm ba vạch hắc tuyến. Nhìn kem bánh dính trên những sợi tóc mềm mại của con, hắn càng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Thích, thích." Kỷ Hiểu Ngạn có lệ nói. Sau đó lại thấy Tiểu Phong vui vẻ muốn vươn tay bắt lấy tay mình, bèn vội vàng nói: "Được rồi, Tiểu Phong, mau đi rửa tay...A...Không, đi tắm đi." Kỷ Hiểu Ngạn liếc mắt nhìn quần áo bẩn như beo của con, lập tức chỉnh lời nói đi rửa tay thành đi tắm. Thật sự không biết tính tình di truyền từ ai, đúng là con mèo bẩn. Hay là đứa nhỏ nào cũng như vậy ???
"A, vâng ạ." Mở cái tay nhỏ bé ra, Tiểu Phong có chút nghịch ngợm dùng cái tay bẩn chà chà lên quần áo Kỷ Hiểu Ngạn, sau đó vui vẻ chạy về phía phòng tắm.
Ranh con! Ranh con! Nhìn nó vui vẻ chạy đi, Kỷ Hiểu Ngạn lắc đầu. Không thể không cảm thán rốt cuộc là vì sao nhà Kano có thể cưng nhiều thằng nhóc này đến thế! Sao mỗi lần nó trở về từ nhà Kano đều bày trò làm nũng.
"Phu nhân, vừa mới nhận được thư, lão chủ nhân tối nay sẽ tới đây." Sắc Vi mặt mày vui vẻ chạy tới nói cho Kỷ Hiểu Ngạn biết tin.
Lão chủ nhân buông tất cả mọi chuyện đến thăm chứng tỏ phu nhân của mình được sủng ái, không phải sao? Đối với những chuyện liên quan đến lão chủ nhân, người hầu trong biệt thự ai cũng thích nghe ngóng.
"A? Bọn họ tới làm gì?" Không có vui, Kỷ Hiểu Ngạn ngược lại cau mày, nội tâm có chút quái dị? Chuyện gì thế? Lúc trước khi mình sinh Tiểu Phong họ đâu có như thế đâu, sao lần sinh này họ lại quan tâm thế, điều này khiến cho cõi lòng hắn không có tư vị gì.
Nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn trẻ con đáp lại, trên khuôn mặt thanh tú của Sắc Vi lộ ra một nụ cười. Mắt phượng xinh đẹp không dấu nổi sự hưng phấn. Không phải cô không biết phu nhân mình nghĩ gì, nhưng chuyện này xét cho cùng cũng không phải chuyện cô để trong lòng. Quan trọng nhất lúc này là nắm chắc cơ hội sắp đến.
"Được rồi, phu nhân con không thèm nghe cậu nói nữa, con còn phải đi dọn dẹp phòng đây." Nhớ tới phòng khách còn chưa dọp dẹp, Sắc Vi ngồi không yên nổi, tự cốc đầu mình một cái, lập tức muốn lên lầu, dọn dẹp căn phòng nho nhỏ kia.
Do lúc này trong nhà có nhiều người nên những phòng thừa ban đầu không còn nữa. Mà ngay cả Tiểu Phong cũng phải chuyển sang phòng Kỷ Hiểu Ngạn ở để có thể chừa phòng ra cho các bác sĩ ở. Đương nhiên, nhà kho ở tầng một đã sớm được dọn dẹp thành phòng ngủ của đám "bảo vệ" —— hơn nữa phòng ngủ của "bảo vệ" không chỉ có một cái.
Phòng trống duy nhất còn lại trong biệt thự chính là cái phòng mà Hạ Tả và Lộ từng ở trước đây, nhưng trong phòng do không có người ở nên biến thành phòng chứa những thứ linh tinh.
Nghĩ đến cái nơi tập hợp toàn những thứ linh tinh đó, đầu Sắc Vi đau vô cùng, hận không thể một phát biến căn biệt thự lớn lên gấp đôi, nếu vậy thì không cần vội vàng động não nghĩ xem nên sắp xếp chỗ ở ra làm sao.
"Phu nhân, không biết nên để mấy đồ linh tinh đó ở đâu nhỉ?" Sắc Vi đã tự nghĩ ra nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của Kỷ Hiểu Ngạn.
"Cô cứ tự quyết đi." Đây là một —— vấn đề rất khó khăn. Kỷ Hiểu Ngạn vốn đang cảm thấy nhà mình rộng, nay lại chen chúc thêm một đám người, đầu hắn đau lắm. Người ngày một nhiều, chỗ chen chân cũng không có nữa rồi, mấy thứ linh tinh nọ, gã thật sự không biết nên để ở chỗ nào nữa, không lẽ ném ra vườn hoa?
"Để trong phòng chơi của thiếu gia Tiểu Phong nhé?" Sắc Vi thăm dò hỏi.
"Đặt ở thư phòng của tôi đi." Nghe thấy nhắc đến phòng chơi, Kỷ Hiểu Ngạn lập tức nhớ ra thư phòng của mình, mấy tháng này trên cơ bản hắn không vào thư phòng, hơn nữa không gian trong thư phòng ngoài đại sảnh ra thì được xem là nơi rộng nhất trong biệt thự này, hoàn toàn đủ chỗ để đặt mấy thứ linh tinh kia. Hơn nữa, lý do quan trọng hơn chính là —— phòng chơi chính là lãnh địa của thằng quỷ kia. Nếu bị chiếm dụng, đến lúc đó đầu mình càng đau.
"Vâng, con sẽ đi liền." Nghe thấy hai chữ thư phòng, Sắc Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chút thì thấy phương án này khả thi, cảm thấy ổn rồi thì xoay người rời đi, còn không quên kêu hai tên "bảo vệ áo đen" đi theo. Trong lòng không ngừng suy nghĩ: Có rất nhiều vật nặng phải chuyển đến thư phòng, kêu họ đi lợi dụng cho trót.
Sau khi Sắc Vi đi, Kỷ Hiểu Ngạn chán đến độ nhìn trái nhìn phải thoi thóp. Chính là chờ đến khi mọi người đều đi làm việc hết, chỉ có mình mình không có việc gì làm, cái cảm giác vô lực mới đến lần thứ hai. Hít sâu một hơi, Kỷ Hiểu Ngạn cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại. Lẩm bẩm nói: "Đây không phải là chứng hậm hực tiền sản đó chứ?", cười khổ sờ cái bụng to hoàn toàn của mình. Cảm nhận được hai sinh mệnh nằm trong đấy, cõi lòng Kỷ Hiểu Ngạn chậm rãi bình thường trở lại.
Mở quang não ra, trầm tư do dự một hồi, Kỷ Hiểu Ngạn mới bấm số gọi người ta.
Nhanh chóng, người đối diện cơ bản là lập tức tiếp điện thoại luôn.
"Vân Tịch." Kỷ Hiểu Ngạn chào hỏi.
Đối diện không phải một người mà là hai người, tuy rằng vẫn mặt than như trước nhưng có thể thấy được Cù Vân Tịch dạo gần đây sống rất tốt, tối thiếu là sắc mặt đỏ ứng, khí sắc rạng rỡ.
"Tiểu Ngạn gần đây khỏe chứ?" Ngữ khí thì lo lắng mà mặt thì không biểu tình gì, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
"Không sao. Tôi định hỏi một chút, bụi hoa gai kia ngài mai sẽ tới à?" trong khoảng thời gian mang thai này, thật ra Kỷ Hiểu Ngạn đã làm rất nhiều chuyện ở nhà, so với trước đây còn nhiều hơn, bao quát nếm thử một số ít đồ ngọt mới. Kết quả cho thấy hiệu quả rất tốt. Kỷ Hiểu Ngạn vì tham gia trận đấu nên đã rất cố gắng mới có thể đạt được thành tựu này!
"Có thể. Còn bụi hoa hồng của anh thì không.", khó có dịp Cù Vân Tịch lại nổi hứng trêu đùa.
"Ha ha! Tôi đây trước tiên phải chuẩn bị trước đã nhỉ? Dù sao cũng làm tâm huyết của tôi đó!" Quả thật, khác với những thời gian Kỷ Hiểu Ngạn làm ra mấy loại bánh xốp linh tinh thì lúc này mới là tâm huyết kết tinh của hắn. Đây là thứ hắn đặc biệt làm ra để kết hợp với thời đại.
Bụi hoa hồng gai đó thoạt nhìn giống như một khối tuyết đỏ tươi, chính thể trong suốt sáng trong, bên trong bụi gai có đặt rất nhiều điểm tâm, thần kì nhất ở chỗ là bụi hoa gai sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào từ việc đó, giá trị bề ngoài rất cao. Hơn nữa nó chẳng những bắt mắt mà còn rất thực dụng. Bụi hoa gai này cũng chẳng phải biến dị của hoa hồng thế kỷ 21. Hoa đột biến, dẫu cho ngoại hình có đẹp đến thế nào thì hương hoa cũng không được như giống cũ. Đóa hoa mê người ở chỗ hương hoa cũng phải mê người, đó là thứ Kỷ Hiểu Ngạn vô tình phát hiện ra.
"Yên tâm, Vân Tịch sẽ không đổ tâm huyết anh xuống biển đâu." Cù Vân Tịch còn chưa nói, người đàn ông bên cạnh đã vội chen miệng vào, cái mặt thành thật, ngay thẳng của anh ta thoáng cái đã biến trò đùa này thành sự thật.
"Anh vẫn thế à! Kiệt Lực Tư."
"Ờ, tôi vẫn luôn như vậy." Đây là đùa hay là tự ca ngợi đó? " -_-||| Kỷ Hiểu Ngạn một lần nữa sinh ra một đống vạch đen với cái tên vô liêm sỉ này.
Đột nhiên quang não lóe sáng một cái. Phản xạ nhìn theo quang não, Kỷ Hiểu Ngạn mới thấy được hai cái nhẫn trên tay bọn họ. Nhất thời kinh hô: "Hai người kết hôn." Thiếu chút nữa hắn đã lăn khỏi sô pha.
"Kết hôn từ tuần trước rồi, sao đại gia lại không biết nhể?" Kiệt Lực Tư gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Hai người không nói thì sao tôi biết được?" Kỷ Hiểu Ngạn nhìn hai con người không hề tự giác nọ, càng thấy đau đầu hơn, đến mông cũng thấy đau.
"Trách không được, hôm đó không có nhận được quà mừng kết hôn!" Kiệt Lực Tư buồn rầu nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
"Kết hôn vội vội vàng vàng, hơn nữa kết hôn là là chuyện của hai người, không cần mọi người chen vô." được...tui biết kết hôn là chuyện của hai người rồi, nhưng cũng không cần không nể mặt mũi người ta vậy chứ?
Mà Kiệt Lực Tư nghe thấy thế câu gì cũng không nói, chỉ vươn tay ôm chặt eo Cù Vân Tịch, trong mắt hiện ra một tia đau lòng, nhưng nụ cười vẫn tươi rói.
"Tụi tôi nói với anh hai rồi, anh hai lập tức gửi quà mừng sang liền à, mấy người a!...", liếc Kỷ Hiểu Ngạn, Kiệt Lực Tư ý vị sâu sa lắc lắc đầu.
Anh hai? Cù Vân Tâm? "Anh hai hai người biết à?"
"Ờ. "
"Vân Tịch, khi nao rảnh thì qua đây một chuyến nhé!" Không biết nghĩ gì, Kỷ Hiểu Ngạn lại mở miệng mời.
Thấy hắn lúc này chú ý nhất là chuyện mang thai, Cù Vân Tịch lắc đầu, lễ phép từ chối. Nhìn cái người đối diện cả người đều tỏa ra vầng sáng hạnh phúc, nhớ tới lúc thưa chuyện với anh hai hôm qua, cô không khỏi thầm thở dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -