Trong phòng bệnh cao cấp:
"Cậu còn gì để nói không?" Cù Vân Tâm phun ra một câu nói vô tình lạnh như băng. Báo cáo sự việc ngày trước gã giao đặt ngay ngắn nghiêm chỉnh trên mặt bàn, đọc xong gã chỉ hận không thể giết quách Bạch Ánh đi, người này sao lại không biết xấu hổ đến thế, đây là lần đầu gã thấy một kẻ như vậy.
"Tôi nói gì cơ? Tôi nói các anh bịa đặt chuyện để đá tôi vào bộ quân thẩm đấy? Nói mấy thứ trong tay anh là giả đấy?" Bạch Ánh nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt như một cục tuyết, vẻ mặc đạm mạc hoàn toàn không giống những gì hắn ta tỏ ra bên ngoài.
"Xùy xùy! Tôi thật sự cảm thấy trái tim con người lạnh giá hộ Leblan." Thay đổi ngữ khác, Cù Vân Tâm ác ý nói, ngay từ đầu gã đã không có một chút hảo cảm nào đối với con người này.
"Đây chính là bảo bối anh ta rắp tâm bảo vệ suốt 20 năm a! Hóa ra lại là một đóa hoa ăn thịt người..., xưng là người cũng không đáng...Cơ mà cậu cũng giỏi nhẫn nại ghê đấy...quyết tâm cũng ghê....Để làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết nhỉ.", do chuyện của Ireland, trong lòng Cù Vân Tâm thực sự rất khó chịu. Trong lòng gã, nếu không phải do cậu ta, Ireland căn bản sẽ không trở thành kẻ tàn phế. Mỗi khi nghĩ đến đó, Cù Vân Tâm không thể không chế nổi sự căm ghét của mình đối với Bạch Ánh.
"Im miệng." Bạch Ánh nắm chặt chăn trong tay, gân xanh trên tay đã lồi lên cả.
"Thế nào? Không phải sự thật sao?" Nhìn mặt Bạch Ánh ngày càng tái nhợt, sự thống khoái trong lòng Cù Vân Tâm lại càng lớn.
"Anh biết cái gì mà nói? Chỉ có thể hủy diệt tất cả, trật tự mới có thể xác lập lại....Con người mới có tương lai..." Càng nói, ánh mắt hắn ta lại càng trở nên điên cuồng.
"Chỉ có những thằng điên như mày mới nghĩ ra cái thể loại đấy. Hơn nữa vì cái sự điên rồ của mày, thử tính xem mày cần bao nhiêu người chôn cùng." Lạnh lùng nói xong một câu, Cù Vân Tâm nhẫn nhịn cảm xúc muốn lao lên đấm cho tên này một cú trong lòng.
"Vì tương lai của nhân loại, đây là điều tất yếu." Bạch Ánh hít sâu một hơi đáp lại.
"Cho nên mày mới đối xử với Leblan như thế?"
"Đó chẳng qua là không cẩn thận thôi. Tôi chưa từng muốn đối xử với anh ấy như vậy." Nhìn cái kẻ không ngừng nói dối kia, dục vọng nói chuyện của Cù Vân Tâm bị dập tắt. Gã không muốn ở lại nơi này dù chỉ một phút.
"Mày chỉ là đang ghen tị thôi."
Lười vô nghĩa với con người này, nhìn cậu ta vừa nghe mình nhắc tới hai chữ "ghen tị" đã động rồ lên, Cù Vân Tâm suy xét xem có nên sai người đến bức cung hay không. Nghĩ vậy gã nhanh chóng nện bước trở về, không thèm quan tâm đến Bạch Ánh đang gào thét sau lưng.
Do Bạch Ánh sa lưới nên chiến sự đã đến hồi kết. Khác với kiếp trước Leblan cố gắng suốt chín năm ròng mới tóm được manh mối của Thần Triệu, hiện nay Thần Triệu không còn cường đại đến mức có thể chống lại được Liên bang được nữa, cũng không còn sức để lợi dụng ngoại lai đến công kích Liên bang. Hiện giờ Thần Triệu chỉ là một địch nhân mà Liên bang để tâm đến chứ không còn là một tổ chức đối địch có khả năng hủy diệt Liên bang.
... ...
"Leblan!" Ireland ngồi xe lăn đi vào phòng nghỉ của Leblan.
"Ireland." Nhìn thấy cậu bạn hi hi ha ha với mình từ tấm bé, nay chỉ có thể sinh hoạt dựa vào chiếc xe lăn, nói không đau lòng tuyệt đối là gạt người, ánh mắt Leblan nhìn về phía Ireland rất thâm trầm.
"Chiều nay tôi rời tiền tuyến rồi, tới thăm cậu một chút."
"Ireland, nếu không phải do tôi, cậu..."
"Đời làm gì có chữ nếu, Leblan, cậu đừng áy náy, có lẽ đây là số mệnh rồi." Nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt nháy mắt trở nên mê man, tất cả đều gõ vào lòng Leblan một cái.
"Sau khi cậu đi nhớ về vườn địa đàng. Tôi sẽ nhanh chóng sẽ rời khỏi tiền tuyến." Cúi người trang trọng ôm tạm biệt Ireland một cái, rồi nói với hắn ta như vậy.
Ireland nhướng nhướng mày, có chút chần chờ hỏi: "Tôi đến vườn địa đàng nhà cậu làm chi?"
"Có việc muốn nhờ cậu."
"Được."
Không hỏi lý do, sau khi Ireland đáp lại, phòng nghỉ của Leblan rơi vào câm lặng.
Nhìn người đã làm bạn với mình suốt hai kiếp người, Leblan thật sự không biết nói gì cho phải, đời trước mình vợ con không có, nhưng cậu ấy đến cuối đời vẫn an ổn. Đời này mình có vợ con, nhưng cậu ấy lại tàn phế. Tạo hóa trêu người...
"Ireland, cậu có nghĩ đến Cù Vân Tâm không?"
"Có."
"Vậy thì sao?"
"Tôi không định nói." Mín môi, sắc mặt Ireland trở nên không biểu tình.
"Tôi phải đi rồi."
"Bảo trọng."
"Tôi tiễn cậu, cậu xuống tàu bay là sẽ có người đón cậu đến vườn địa đàng....Những chuyện khác, đừng cả nghĩ."
"Ừ."
**********
Tiễn Ireland rời đi, Leblan trở lại phòng nghỉ của mình, cầm báo cáo trong tay xem. Đây là bản báo cáo bộ quân thẩm gởi đến.
Đọc kĩ thấy không biết bao nhiêu chuyện cũ, ngay cả trang giấy cũng bị ngón tay gã vò nát, Leblan không kiềm chế được vẫn đọc lại một lần nữa.
Đời trước gã chỉ biết Bạch Ánh phản bội mình, nhưng cho tới giờ gã vẫn chưa từng nghĩ cái sự phản bội của em ấy bắt đầu từ sớm đến vậy. Ánh mắt Leblan hạ xuống, vuốt trang giấy thật mạnh, tờ giấy vốn đã nhăn nay càng nhúm nhó.
Mình làm người thật thất bại! Người mà mình đối xử thật lòng và thật tâm nhất lại trở mặt cắn ngược lại mình. Nghĩ đến đây, Leblan thấy bực mình.
"Cộc cộc cộc."
"Vào đi." Leblan cho phép.
"Vài thành viên quan trọng sa lưới." Cù Vân Tâm vừa nói vừa đi vào. Ánh mắt ôn hòa nhìn Leblan, nhưng những ánh sáng nhè nhẹ ẩn hiện trong đó khiến người ta biết được người này không hề vô hại như vẻ bề ngoài.
"Tôi biết rồi."
"Anh định xử lý bọn chúng thế nào." Cù Vân Tâm không thay đổi quan sát Leblan trong phòng nghỉ.
"Cái này tôi đâu phải quyết định. Tòa án quân sự tự có định luận.", nhìn rõ là người trước mắt tự kiếm chuyện với mình. Hơn nữa hình như là tìm —— phó quan nhà mình có chuyện, Leblan thật sự chẳng hòa nhã gì với Cù Vân Tâm.
"Ireland đâu?" Làm bộ như vô ý hỏi một câu, Cù Vân Tâm rất muốn chạy tới đối chất với Leblan. Nhìn thấy Ireland Cù Vân Tâm thấy bất an, ai ngờ không nhìn thấy Ireland, Cù Vân Tâm lại càng bất an hơn.
"Đi rồi."
"Đi rồi?" Kinh ngạc nói xong câu này. Cù Vân Tâm không hỏi thêm điều gì nữa. Nhưng sau đó gã ta nhanh chóng nở nụ cười. Nhanh thôi, chân tướng mọi chuyện sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi, gã phải phái người đi thăm dò những chuyện của vài thập niên trước đây.
"Chiến sự đã tới hồi kết rồi, không còn cần tôi nữa." Ngay khi Cù Vân Tâm muốn đi, Leblan lại giành mở miệng trước.
Gật đầu, Leblan nói không sai, vì thế Cù Vân Tâm ý bảo anh ta nói tiếp.
"Tôi muốn xin nghỉ đẻ."
... ...
"Phụt!" Tiếng cười không nín được vang lên từ bên ngoài.
Cái này không trách họ được, nghe thấy câu đó, ngay cả Cù Vân Tâm cũng đơ ra một lúc.
"Tiểu Ngạn có thai, đại khái nửa tháng nữa sinh rồi, tôi muốn về chăm sóc em ấy.", nói xong liền đưa đơn từ đã chuẩn bị tốt cho Cù Vân Tâm.
"Ở lại 5 ngày đã."
"Cũng được."
Cù Vân Tâm cho rằng mình sẽ không chịu, nhưng khi nhìn thấy đơn xin nghỉ phép của Leblan, cõi lòng của gã lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giống như sợi dây trói buộc vô hình đã được cởi nút.
Chờ Cù Vân Tâm đi rồi, Leblan lập tức phát lệnh cho quân bộ. Mấy cái thứ nghỉ đẻ này, phiền toái thấy ghê. Nhưng cũng tương đối, ngày nghỉ cũng dài, nhất là những khi không có chiến sự. Nghĩ đến những ngày nghỉ ngân nga ngân nga sắp tới, còn những chuyện mình sẽ làm trong dịp đó, tâm trạng Leblan tốt lắm.
*******************
Mà bên kia
Phố đặc biệt — biệt thự Kỷ Hiểu Ngạn
Từ buổi sáng hôm đó gọi quang não cho Cù Vân Tịch bị dọa sợ, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn luôn luôn cân nhắc xem có nên kể chuyện hai người họ cho mọi người nghe hay không. Nhưng sau mấy ngày, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chẳng cân nhắc xong, trái lại tự làm đầu mình loạn ơi là loạn.
"Phu nhân, hai giờ nữa lão chủ nhân sẽ đến phố Đặc biệt." Sắc Vi đứng sau nhẹ nhàng bóp vai cho Kỷ Hiểu Ngạn. Đây là thứ Sắc Vi học được của mấy ông thầy thuốc trung y, bấm mấy huyệt vị nọ thì sẽ giúp Kỷ Hiểu Ngạn bớt mệt nhọc trong đoạn thời gian mang thai.
"Sắc Vi, cô mang Tiểu Lục đến chỗ bụi hoa hồng, bỏ bánh quy xốp vào tủ lạnh trong đó.", hai món này vốn là Kỷ Hiểu Ngạn muốn tự tay làm, nhưng suy xét đến thân thể của mình lúc này, dù cho mình muốn làm cũng chẳng ai đồng ý cho mình làm, vì thế nên đành gọi Tiểu Lục từ Thế giới cổ tích mang đồ ăn tới.
Bụi hoa hồng gai này với bánh quy xốp để lạnh 40 phút là hợp vị nhất, đương nhiên cũng là do bánh làm ngon sẵn rồi.
Ngừng việc đang làm, Sắc Vi vui vẻ tiêu sái chạy vào phòng bếp. Vừa lòng hết sức với sai bảo của phu nhân nhà mình. Bụi hoa hồng với bánh quy xốp đẹp lắm nhé, ăn cũng thấy tiếc cơ. Nhưng hương vị nó ngon đến thế, tiếc cũng muốn ăn, mâu thuẫn muốn chết !
Tiểu Lục lấy bánh ngọt mình mang đến từ sáng từ thùng giữ tươi, Sắc Vi vui vẻ mà ngắm nghía, sau đó mới để nó vào trong tủ lạnh. Bụi hoa hồng đỏ rực thông minh vươn mình che dấu cái tủ lạnh được điêu khắc thành hình hoa hồng, tinh tế trong suốt đứng giữa bụi hoa hồng gai, thoạt nhìn xinh đẹp đến thế, thật giống như thật sự là "Hoa hồng dục hỏa trùng sinh*". Mà cái đĩa bánh xốp nọ nữa. Giữa những chiếc bánh trắng noãn trong sáng còn có điểm điểm vài bông tuyết nho nhỏ. Sắc xanh tự nhiên của nó khiến cho người nhìn như thể lạc vào thế giới băng tuyết, ngay giữa mùa hè nắng chói chang. Sắc Vi có thể chắc chắn nói cho người khác biết rằng, cho dù chỉ nhìn thôi, cũng sẽ cảm thấy hơi lạnh khoan khoản phả vào mặt mình.
*dục hỏa trùng sinh: điển thích phượng hoàng tái sinh từ tro tàn.
"Đẹp lắm sao?"
"Đẹp lắm, phu nhân, cậu lợi hại quá, thứ xinh đẹp như vậy mà cậu cư nhiên làm ra được!", nghĩ đến bụi hoa và bánh, Sắc Vi lại cảm thán. Sao mọi người lại không biết phu nhân là một người lợi hại đến thế chứ.
"Chỗ nào, cái này rất đơn giản ." Đây thật sự là ý nghĩ trong lòng hắn, không phải khiêm tốn.
Nhưng người khác lại không nghĩ thế đâu.
"Đơn giản chỗ nào, mấy ngày trước con có nhìn cậu làm rồi học, cuối cùng đến giờ vẫn chưa hoàn thành này." Lúc nói những lời này, Sắc Vi rõ ràng nhịt chí rụt vai xuống.
"Cái gì vẫn chưa có kết quả cơ?"
"Lão gia Lộ, lão gia Hạ Tả!!" Kinh hộ một tiếng, Sắc Vi lập tức hành lễ với họ, hành vi chặt chẽ cẩn thận nọ khiến Kỷ Hiểu Ngạn có chút lóa mắt.
"Đừng đa lễ, vừa mới rồi hai người nói gì thế?" Lộ kéo Hạ Tả, tò mò hỏi.
Sắc Vi nghe thấy thế thì mỉm cười, tiến lên một bước nói: "Nói chuyện phu nhân cố ý làm điểm tâm mới cho hai ngài."
"A! Điểm tâm mới hả? Cố ý làm cho tụi ta? Mau lấy ta xem nào!!!" Nghe thấy hai chữ cố ý, Lộ hưng trí bừng bừng sai bảo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -