Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

No.9 - Chương 05



05

Ăn cơm xong bọn nhỏ đều rời khỏi bàn dài, vây quanh bên người Sachs nhìn cậu đùa nghịch một loại máy móc kì quái, cái máy này là đồ Sachs tha về từ đống rác khu 01, khu 01 là một trong 243 hành tinh rác rưởi xuất hiện sớm nhất, rác rưởi ở nơi đó hình như đều là đồ chỉ còn tồn tại trong sách giáo khoa điện tử lịch sử khoa lý còn ghi lại, ngay cả trong nhà bảo tàng cũng chưa chắc có thể thấy.

Máy móc kì quái này là một ống tuýp, kết cấu được hàn từ một tấm thép cứng, bên ngoài được kim loại bao thành hình giọt nước bảo vệ, hệ thống phím ấn ở mặt trước cũng không quá phức tạp, chỉ là phân nhánh thành cột theo hướng đường rảnh giữa thân, được kết nối với các bánh xe để khống chế phương hướng, bên dưới máy móc được lắp đặt hai cái bánh xe lớn.

Sachs ghé vào cái máy đang dùng công cụ đốt lửa (*)­ để sửa chữa hệ thống, cho dù là phương tiện giao thông từng được lưu hành phổ biến ở tinh cầu, nhưng khối rác rưởi to lớn này tại cái tinh cầu bão cát đầy trời nằm qua năm tháng dài rộng, rỉ sắt cùng mài mòn khiến rất nhiều bộ phận đều mất đi công năng, cho dù là ai nhìn thấy đống sắt vụn này, cũng không có ý định bỏ thời gian để đi sửa chữa, nhưng ngoài ý muốn chính là, Sachs tính tình siêu táo bạo này cũng rất có kiên nhẫn nha, đã vứt cái đống này ở góc nhà từ từ sửa được nửa năm rồi.

(*) Chắc tương tự mỏ hàn, mình cũng không chắc lắm, chỉ cố dịch thật dễ hiểu thôi.

Nhu yếu phẩm để sửa máy cũng không có khả năng mua được, nhưng cậu tìm lại các linh kiện bị vứt bỏ ở khu 01, sau đó mài gọt lại, đem vỏ ngoài bằng kim loại rỉ sét vá lại, cũng phun lên một lớp sơn mới, nhìn qua bên ngoài, hoàn toàn giống như đúc một chiếc mô tô đua mà trước kia giới trẻ hay sử dụng.

Người trẻ tuổi một mặt đầy dầu máy cuối cùng cũng cuốn lại dây máy đốt lửa, cậu vươn eo duỗi tay khởi động mạch điện rồi ấn phím, máy móc đã lặng yên mấy trăm năm giống như một quái vật bừng tỉnh, toàn bộ khung máy đều kịch liệt rung lên, đột nhiên phát ra tiếng rít gào!

Khởi động được rồi!!

Bọn nhỏ vây quanh phát ra tiếng hoan hô thắng lợi, lão đại bọn nó thật giỏi a!!!

Sachs khóa ngồi trên cái xe, giống như đang ngồi trên ngai vàng của riêng cậu, đắc ý lấy tay xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi. Tay cậu ngược lại khá sạch sẽ, nhưng cậu lại quên trên mặt mình đầy dầu máy, lau lau qua một chút, trên mặt xuất hiện thêm mấy cái đường đem ngòm ngoằn ngoèo, khuôn mặt đang lãnh khốc giờ biến thành một tiểu sửu, đổi lại khiến bọn nhỏ cười to, thế là lão đại khu 28 nổi bão rồi nha, rít gào đánh về phía bọn trẻ.

Nữ tu sĩ Emma thu dọn xong đống hỗn độn trên bàn cơm, cầm tạp dề trong tay cười từ ái nhìn bọn trẻ đang hò hét ing tai, cùng với một thiếu niên gương mặt hung ác mỗi khi bắt được một đứa lại đem vết bẩn trên tay quệt vào mặt nó.

“Nó là một đứa trẻ tốt.”

No.9 đang ngồi tại chỗ không chút di dịch không biết đối phương có phải đang nói chuyện với mình hay không, bởi vì ánh mắt của bà dừng lại ở chỗ bọn trẻ chứ không phải nhìn hắn.

Trong nửa giờ ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã xác nhận được thể chế thống trị của khu 28. Tuy rằng Sachs từng tuyên bố mình là thủ lĩnh, nhưng khi bà lão Emma này dùng bạo lực với đánh mắng cậu, cậu lại không dám phản kháng, tuy rằng mặt ngoài nhìn có vẻ không phục, nhưng kì thật đối với mệnh lệnh của bà cậu đều ngoan ngoãn phục tùng.

Bởi vậy hắn đoán rằng, ở khu vực này cậu chỉ lão đại ở khoản « nói chuyện bằng tay chân », lãnh đạo chân chính phải là nữ tu sĩ Emma.

Tại doanh trại tập huấn Sparta, thời điểm huấn luyện viên nói chuyện đều nhìn thẳng vào binh lính tiếp nhận mệnh lệnh, tuyệt đối không nói một câu dư thừa không liên quan, lại càng không đưa ra bất kì một vấn đề có tính tham khảo với binh lính. Mà binh lính cũng chỉ được phép trả lời “Vâng, đội trưởng.” Cho nên hiện tại hắn đối với việc trả lời về vấn đề thống trị khu 28 hoàn toàn không có quan điểm cùng khái niệm nào.

Nhưng nữ tu sĩ Emma cũng không có ý tứ bắt buộc hắn phải trả lời, bà chỉ mỉm cười ngồi xuống nghỉ ngơi. Niên kỉ của Emma cũng đã rất lớn, chăm sóc một đám trẻ con khiến bà cực kì mệt nhọc.

“Người phải đến đây, đều có nguyên nhân của mình, ta nghĩ cậu cũng giống như vậy, bất quá đây cũng không phải điều quan trọng.”

Emma cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt sách ngời hữu thần mang theo cơ trí cùng năm tháng nhìn thẳng vào No.9, No.9 theo bản năng căng cứng thân thể, tựa như phản ứng mỗi khi huấn luyện viên kiểm duyệt binh lính, hắn đều đứng thẳng chăm chú nghe mỗi câu mỗi chữ, cho dù không nhất định hiểu được, nhưng hắn biết rằng mình phải nghe.

“Quan trọng là thấy rõ tâm của chính mình. Nếu muốn lưu lại, cho dù lực lượng lôi kéo hai chân có nhiều như thế nào, thì vẫn không thể di dịch nửa bước.”

No.9 hoàn toàn không thể lý giải lời Emma nói. Nhưng ít ra hắn hiểu được, chính mình đã muốn buông tha, ngay cả trại tập huấn Sparta nơi hắn được sinh ra cũng không thể trở về. Hiện tại dưới tình huống này khách quan mà nói, hắn phải tận lực nghe theo mệnh lệnh của Emma. Nghe trái tim, nhịp tim vào khoảng 76 lần, là mức độ bình thường. Thử duỗi chân tay, xương đùi đã khôi phục trạng thái khỏe mạnh, phụ trọng 50kg việt dã hành quân gấp 30 km hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Tôi nói lão thái bà này, ông chú này còn muốn tôi chờ bao lâu nữa hử?” Sachs khiêng theo một đứa trẻ ôm cổ cậu không buông lại gần.

Nữ tu sĩ Emma nghiêm mặt: “Ta thấy các cậu ở cùng một chỗ không phải rất tốt sao? Ta thấy cứ như vậy đi, không tất yếu phải đưa tới đây.”

“Cái gì?!” Sachs không nghĩ tới bà cư nhiên lại không đồng ý,“Tôi ở một mình rất tốt, việc gì phải ở với ông chú này ?!”

Nữ tu sĩ Emma không cho là đúng: “Chính là bởi vì cậu vẫn đều ở một mình, như vậy thật không tốt, rất quái gở, người trẻ tuổi cũng không thể luôn sinh sống cô đơn một mình như thế, nhân loại là giống loài quần cư, ta cảm thấy hiện tại đúng là một cơ hội tốt.”

“Chờ một chút, chờ một chút !” Sachs chịu không nổi nữ tu sĩ lải nhải, cậu bắt lấy vấn đề trọng điểm,“Hơn nữa hắn là binh lính liên minh, nơi này của chúng ta từ khi nào biến thành trại thu lưu?”

Nữ tu sĩ Emma thở phì phì trừng cậu: “Chẳng lẽ cậu nghĩ muốn đem một người bất lực không có một người thân nào đẩy tới hoang mạc tử vong sao? Ta không nhớ là mình đã dạy cậu thành loại người lãnh huyết vô tình như vậy khi nào đâu.”

No.9 yên lặng ngồi ở chỗ kia, cũng không có bất cứ biểu tình gì, hắn chỉ dùng ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ, nghe họ nói chuyện.

Sachs không có cách nào giải thích rõ tình huống, phiền toái không thôi bắt đầu gãi loạn một đầu tóc cam đỏ cứng rắn kia : “Tôi không phải có ý này! Tôi còn chưa nói ra trục xuất hắn, chỉ là muốn sắp xếp cho hắn một chỗ ở khác thôi, khu 25 gần đây không phải có rất nhiều phi hành khí kiểu dáng lạc hậu chất thành đống sao? Tôi mang hắn đi nhìn rồi chọn một chiếc tha về là được?”

Sắc mặt nữ tu sĩ Emma dịu đi một chút, bất quá bà vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp: “Làm thế phiền toái lắm. Chỗ của cậu rộng rãi như thế, hai người ở không phải vừa đủ sao?”

Sachs không cho là đúng, phá bình quá suất: “Chỗ đó không phải ai cũng có thể tới ở a?!”

“Không phải ai cũng có thể? Jimmy !” Nữ tu sĩ Emma bỗng nhiên cao giọng hướng bọn trẻ đang ngồi xổm ngó nghiêng cỗ máy cũ kì quái kia kêu tên Jimmy gọi lại.

Tiểu tàn nhang chạy tới: “Có việc sao, nữ tu sĩ Emma?”

“Jimmy, ta hỏi con, con có nguyện ý cùng ở với Sachs không?”

“Con con con con ở ở ở cùng cùng cùng lão lão lão lão lão đại đại đại đại đại ?!” Jimmy hoàn toàn lâm vào gặp phải hoảng sợ như gặp ngày tận thế, cái miệng luôn ríu rít giờ lại nói không lưu loát.

Sachs tuy rằng tuyệt đối không muốn cùng kẻ nào ở chung, nhưng nhìn bộ dáng Jimmy như gặp quỷ thế kia, nhất thời khó chịu, một tay kiềm lấy cái cổ yếu ớt của nó: “Sao vậy? Mi dám không nguyện ý ở chung cùng tao ??”

“Lão đại, tha mạng em đi…” Jimmy cuối cùng tìm lại được tiếng nói của mình, “Anh còn nhớ lần trước Angus chỉ là gọi anh rời giường thôi, bị anh chặt gãy 2 cái xương sườn…… Em còn chưa muốn chết a lão đại……….”

Đối với bằng chứng đại nhát gan này đưa ra, cậu không phủ nhận được, nhưng đó cũng không phải do cậu cố ý nha, tuy nhiên đúng là có đá gãy hai cái xương sườn của Angus thật. 

Chỉ tưởng tượng tới mình bị lão đại chộp tới ở chung, nó chắc chắn sẽ chịu cảnh ngược đãi rất thảm a…… Vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Jimmy thông minh nhắm tới No.9 đang yên lặng, ông chú này tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng xét về thân thủ mà nói hắn tuyệt đối là người ngầu nhất nó từng thấy, lại nghĩ đến tính khí bạo phát vô cùng nghiên trọng của lão đại khi phải rời giường, phỏng chừng chắc sẽ không sao. Thế là tròng mắt vừa chuyển: “Lão đại anh không phải đang ở cùng chỗ với chú sao? Em cảm thấy hai người ở chung rất tốt, chú í cũng không thích nói chuyện, cũng không phiền đến lão đại, tuyệt đối thích hợp hơn so với em!”

Nữ tu sĩ Emma có chút đồng ý với tiểu tàn nhanh, ném cho Sachs một ánh mắt ý “cậu nói xem kìa”, rồi với vỗ vỗ bả vai No.9: “Xú tiểu tử này xin nhờ cậu chiăm sóc, ta biết nó không phải là một đứa dễ hầu hạ.”

“Bà lão kia, bà làm rõ một chút nhá! Cho đến nay thì rốt cuộc là ai chăm sóc ai hả?? Nếu không phải tôi đem hắn kéo về, tên này đã sớm biến thành thi thể trong đống rác đó!!!”

“Cho nên, các cậu phải chăm sóc lẫn nhau, tốt quá rồi còn gì.”

Nữ tu sĩ Emma dứt khoát giải quyết, Sachs hoàn toàn không hề đừng phản bác, còn về No.9, hắn hoàn toàn không có lập trường phản kháng, hắn vâng theo quyết định của người lãnh đạo khu 28.

“Bộp!” Khó chịu đá văng cửa chính, Sachs một bộ mặt đen xì xì đi vào cabin phi cơ hàng không bị vứt bỏ, một cước đá văng đống sắt vụn cản đừng, đi đến bên cái gường phía cuối, thô bạo đá văng giày trên chân, trực tiếp lên lên giường, ngủ.

No.9 đi theo cậu vào, cẩn thận đóng cửa khoang thuyền, cản trở bão cát càng lúc càng lớn bên ngoài. Jimmy sợ chính mình sẽ bị chộp tới ở cùng lão đại, cho nên đã sớm chuồn thẳng.

Đối với No.9 mà nói, hắn tuyệt đối cho rằng lãnh đạo tốt cao khu 28- nữ tu sĩ Emma là một người cơ trí, đem hắn một binh lính ở lại bên người thủ lĩnh quân sự Sachs, cùng lúc có lợi trong việc theo dõi, cũng tiện đưa ra mệnh lệnh.

Sachs hiển nhiên cũng không đồng ý loại sắp xếp này.

Tuy rằng không muốn, nhưng cậu vẫn ngầm đồng ý cho hắn ta trở lại nơi này.

No.9 đứng bên trong cabin, Sachs không có mặt để an bài chỗ nghỉ ngơi cho hắn, thế là hắn vẫn ngồi trên ghế salon.

Một khó chịu, một lặng yên, cabin lâm vào trong yên tĩnh, cabin tuy rằng rất kiên cố, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió cát gào thét bên ngoài, cùng với tiếng vang của một vài mảnh kim loại bị gió thổi văng vào thành cabin.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -