Trước kì thi cuối, Minh Nguyệt bị cảm,
đầu choáng váng còn người nôn nao, suốt ngày khụ khụ, còn chảy nước mũi.
Cậu như vậu còn không phải là bị bệnh
sao.
Mộ Thanh Phong vì trường học có chút việc
mà phải ra ngoài học, hai ngày sau trở về, thấy Minh Nguyệt như vậy, thì bốc hỏa,
“Em muốn chết hả, sao không tới bệnh viện kiểm tra.”
Minh Nguyệt ngồi trên ghế của mình đọc
sách, trong phòng ngủ ngoài cậu ra thì không có người khác, càng làm cho thời
tiết lạnh lẽo càng lộ rõ vẻ cô quạnh.
Trước kì thi cuối hai tuần lễ sẽ không có
tiết học, cho mọi người thời gian để ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi, cậu suốt
ngày ru rú trong phòng ngủ, trừ bỏ xuống lầu ăn cơm thì chỗ nào cũng không muốn
đi.
Mộ Thanh Phong phát hỏa, hắn cũng không
muốn để ý tới, nhưng trong lòng khó chịu muốn chết, cậu giống như một đứa nhóc
bị ngạt mũi, suốt ngày kéo giấy xì mũi.
Mộ Thanh Phong thấy cậu không thèm để ý
tới mình, bèn kéo cậu từ ghế xuống, nói, “Đi, tới bệnh viện khám.”
Minh Nguyệt bán lấy cái bàn không thèm
đứng dậy, rầu rĩ nói, “Em không đi đâu.”
Mộ Thanh Phong đè xuống xúc động muốn
phát hỏa, “Sao lại không đi?”
Minh Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên
nhìn hắn, bởi vì cảm mạo, ánh mắt hồng hồng, bao phủ một tầng nước, cái mũi
cũng bị xì đến hồng hồng, thoạt nhìn giống một chú thỏ nhỏ đáng thương, “Em
không muốn đi.”
Âm thanh cũng mềm nhũn đáng thương như
vậy.
Mộ Thanh Phong nói, “Anh là hỏi nguyên
nhân, em cho anh một nguyên nhân đi??”
Minh Nguyệt cắn chặt răng, lệ trên khóe
mắt như sắp trào ra, nhìn Mộ Thanh Phong nói, “Em cảm thấy Lâm Dương căn bản
không thích em, cô í từ chối em.”
Mộ Thanh Phong thầm nghĩ đây không phải
chuyện đương nhiên sao, người thích em không phải là đang đứng trước mặt em
sao.
Mộ Thanh Phong tuy rằng trong lòng nghĩ
như vậy, nhưng hắn biết tình cảm của Minh Nguyệt đối đãi luôn hết sức chân
thành, bởi vì hết sức chân thành nên dễ dàng bị tổn thương, lúc trước khi chưa
gặp Lâm Dương, cậu suốt ngày nghĩ đến bạn gái cũ – một người đã sớm ở cùng một anh
chàng khác, hắn nghe cậu kể chuyện của cậu cùng người bạn gái cũ,
lỗ tai đều như bị nút thành một cái kén, mỗi lần hắn đều muốn rống tỉnh lại,
nhưng chưa từng làm qua.
“Đừng nghĩ linh tinh, làm sao em biết cô
ấy không thích em? Có lẽ là
còn cơ hội?” Mộ Thanh Phong cũng không phải muốn nói nhũng lời này, nhưng nói
ra miệng lại là như vậy. Nhìn bộ dáng Minh Nguyệt đáng thương đau lòng như vậy,
hắn cũng không có cách tiếp tục xát muối lên vết thương của cậu.
Cắp mắt Minh
Nguyệt giống như một vầng trăng tuôn ra nước mắt, hắn nhẹ lau một lượt, nói, "Cô
ấy nói, cô ấy cùng bạn trai cũ đã hòa hỏa rồi, cô ấy không muốn tiếp tục dây
dưa với em ."
"Shit!" Mộ Thanh Phong mắng một
tiếng, đảo mắt nhìn Minh Nguyệt rụt cổ, cũng không dám khóc tiếp.
"Em cũng bởi vì chuyện này mà không
muốn đến bệnh viện sao, muốn chết rồi phải không?” Mộ Thanh Phong mắng, “Cho dù
em muốn tự tử, cũng phải xem người khác có vui mừng không đã, cô gái kia rõ
ràng là không vui. Em rốt cục muốn làm cái gì hả!”
Minh Nguyệt nói, “Em chính là khó chịu,
không muốn di chuyển. Em không muốn tự tử mà.”
Một cậu kia của Minh Nguyệt lại khiến Mộ
Thanh Phong có xúc động chửi mợ nó, hắn một tay đem Minh Nguyệt kéo từ trên ghế
dựa xuống, lần này Minh Nguyệt không có cách nào chống cự, bị kéo đi đơn giản, nước
mũi lại chảy ra, cậu lại nhanh tay với lấy cái khăn. Mộ Thanh Phong nhìn cái
dạng này của cậu, biểu tình gì khác đều không có, chỉ bất đắc dĩ, nói, “Đi khám
bệnh thôi? Cũng không phải không có nữ sinh thích em? Mục Sướng Sướng học cùng
hai lớp chuyên nghiệp lần trước không phải cũng thích em sao?”
Minh Nguyệt xì nước mũi, Mộ Thanh Phong
đi đến tủ quần áo của cậu cầm ra một cái áo khoác dày, cởi áo ngủ của cậu ra
rồi mặc vào, một bên mặc, một bên nói, “Em không thích cô ấy, mà cô ấy cứ liên
hệ với em. Rất phiền phức.”
Mộ Thanh Phong hừ một tiếng rồi từ chối
cho ý kiến, nhìn cậu mặc xong quần áo lại tiếp tục đổi giày, nói, “Chuyện tình
cảm miễn cưỡng không được, em ở trong này dày vò bản thân, em cho là ai sẽ đau
lòng.”
Minh Nguyệt đầu óc hỗn loạn bị Mộ Thanh
Phong đem ra khỏi cửa, cậu cước bộ phù phiếm, Mộ Thanh Phong đành phải nửa dìu
cậu, ra khỏi cửa kí túc xá, bên ngoài trời lại mưa, Mộ Thanh Phong bèn bung dù,
hai người cùng đứng dưới tán dù, Minh Nguyệt hạ giọng nói, “Kì thực ở nhà còn
một cô bé chờ em về lấy nha.”
Mộ Thanh Phong dừng cước bộ một chút, sau
đó cố gắng bình tĩnh nói, “À, em còn có một người đính hôn.”
Minh Nguyệt hàn hồ nói, “Không phải, đúng
là em ấy nói sẽ gả cho em. Nhưng em vẫn chưa đồng ý.”
Mộ Thanh Phong nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy
nếu Minh Nguyệt không ngốc như vậy mà đi thích một người, phỏng chừng nữ sinh
đó phải là Như Vân đi, “Vậy vì sao không đồng ý?”
Minh Nguyệt nói, “Em không thích cô ấy,
chỉ xem cô ấy như em gái thôi, cô ấy so với em thì nhỏ tuổi hơn, cùng học chung một
niên cấp, thành tích so với em cũng tốt hơn, ở chung với một người như thế rất
áp lực. Nhất là khi về nhà, cô ấy còn nói, về sau tính toán gả cho em, em nói,
anh tình nguyệt đi tu cũng không lấy em, đã hoàn toàn đắc tội cổ rồi.”
Mộ Thanh Phong nghe thanh âm cậu cúi đầu,
hai người vẫn đi cùng một cái dù, dù bên ngoài dù trời vẫn đổ mưa tầm tã, thì
trong dù vẫn chỉ có hắn cùng Minh Nguyệt, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em nói
như vậy, quả thật rất đắc tội người khác.”
Minh Nguyệt nói, “Em hiện tại rất hối hận
vì sao lúc trước lại nói vậy với cổ, anh xem, hiện tại khó chịu như vậy, hẳn
lúc trước cổ cũng như thế này đi.”
Mộ Thanh Phong nói, “Đúng vậy, nên em
phải về bồi thường cô ấy sao?”
Minh Nguyệt vội nói, “Sẽ không, chuyện
tình cảm không thể miễn cưỡng. Anh không phải vừa nói vậy sao?”
Đi một đoạn đường thật dài, Minh Nguyệt
mới phát giác đây không phải là hướng đi tới bệnh viện trường, ngược lại lại đi
ra ngoài trường, “Không đi bệnh viện sao?”
Mộ Thanh Phong nói, “Bệnh viện trường có
thể trị khỏi bệnh sao? Xem lại, chúng ta vẫn nên ra bên ngoài khám đi.”
Minh Nguyệt hỗn loạn cùng Mộ Thanh Phong
lên xe taxi, cậu cảm thấy có chút cảm mạo ấy thôi cũng không cần phải đi xem
bệnh, đi bệnh viện trường là được, lại có phiếu bảo hiểm được ưu tiên. Nhưng
lại bị Mộ Thanh Phong đưa tới một phòng khám nào đó không biết tên nào đó, cậu
nhìn trời mưa nhỏ bên ngoài taxi, không biết rõ đi đâu mà có chút muộn phiền.
Kết quả rốt cuộc đến được phòng khám,
Minh Nguyệt cũng không biết, xuống xe một đường được Mộ Thanh Phong dìu tiến vào phòng khám.
Minh Nguyệt cũng không có cảm giác khác, chỉ
cảm thấy đãi ngộ ở phòng khám này thực sự rất tốt, nằm bên trong phòng bệnh, có
điều hòa làm bên trong cực kì ấm áp, giường bệnh cũng thực sự mềm mại, thậm chí
còn không có mùi thuốc đông y, cậu nằm ở chỗ nào, Mộ thanh Phong đã sửa sang
giường chiếu rất tốt.
Minh Nguyệt cảm mạo không nhẹ, nằm trên
giường bệnh để truyền dịch, lập tức thấy buồn ngủ, Mộ Thanh Phong ngồi ở đầu
giường vừa bồi cậu, ngồi trong chốc lát, lại đi tìm túi chườm nóng đến đệm ở
cạnh tay truyền dịch, còn hắn ngồi bên cạnh nghịch di động.
Minh Nguyệt híp mắt nhìn hắn một lúc, cảm
thấy có một người bạn như Mộ Thanh Phong thật tốt, cho dù bị người mình thích
cự tuyệt, tựa hồ cũng không phải là đặc biệt khó chịu.
Mộ Thanh Phong quả thật rất tuấn tú, Minh
Nguyệt nhìn hắn cả buổi, không làm sao phát hiện được điểm không đẹp của hắn,
vì thế thấp giọng ngập ngừng, “Đẹp zai quá nha~~~~~~~~~”
Mộ Thanh Phong căn bản không biết cậu
đang nói cái gì, ngiêng đầu nhìn cậu, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy? Lạnh
không?”
Minh Nguyệt nói, “Không có, chỉ là cảm
thấy anh rất đẹp trai a…”
Mộ Thanh Phong nghe vậy, sửng sốt một
lúc, bộ dáng có chút ngượng ngùng, không để ý tới Minh Nguyệt, lại cúi đầu xem
di động.
Minh Nguyệt trong hoàn cảnh này cảm thấy
tinh thần có điểm thực ấm áp, lại tiếp tục huyên thuyên, “Em cảm thấy kiếp
trước em là một cô gái nha, còn là một siêu cấp mĩ nữ……”
Mộ Thanh Phong ngẩng đầu 囧囧 nhìn cậu, “Vì
sao???”
“Em kiếp trước nhất định là bởi vì bộ
dạng quá đẹp, làm bị thương trái tim rất nhiều nam nhân, cho nên đời này lão
thiên gia mới trừng phạt biến em thành nam nhân, còn là nam nhân bị phái nữ vứt
bỏ.” Minh Nguyệt vẻ mặt phiền muộn mà nói xong, tựa hồ thực tình cho là như
thế, không phải giỡn chơi.
Mộ Thanh Phong đưa tay sờ trán cậu, nói,
“Em không phải là bị sốt đến hỏng đầu rồi chứ? Toàn nghĩ những thứ đâu đâu.”
Lông mi thật dài của Minh Nguyệt nháy một
cái, ánh mắt còn rất chân thành, “Em thực sự cho là như vậy á…”
Mộ Thanh Phong không nói gì mà nhìn chằm
chằm cậu, “Cho nên, mới bảo em nghĩ linh tinh.”
Minh Nguyệt lại thở dài, nói, “Aizzz, nếu
em kiếp trước đúng là nữ sinh, em sẽ tính toán gả cho anh nha, theo đuổi phái
nữ quả thực quá mệt mỏi, thật là khó chịu a.” (Zu: Đây là vạ do miệng mà ra
=,=, nhất ngữ thành sấm anh nhá !!!)
Nói xong, hốc mắt lại đỏ, mắt đầu phiếm
nước.
Bình thường không hay gặp cậu khóc, nhưng
gặp phải chuyện tình cảm thì cậu lại cực kì yếu ớt. Minh Nguyệt nói những lời
này kì thực là nói ra lòng mình mà thôi, trong lòng vì bị người cự tuyệt hẳn sẽ
cảm thấy khó chịu đi, cũng không hẳn là cậu có ý tứ làm nữ sinh sẽ gả cho mình.
Mộ Thanh Phong đúng là biết Minh Nguyệt
nghĩ như thế nào, nhưng là, không ngừng được suy nghĩ của chính mình là --- em ấy nói là nguyện ý gả cho mình.
Không biết như thế nào, nhưng rõ ràng
khóe miệng cong lên, trong lòng cũng có chút cảm giác ngọt ngào.
Bản thân như vậy thực sự đáng buồn a, Mộ
Thanh Phong nghĩ như vậy, nhưng là thể xác và tinh thần lúc này không do chính
mình khống chế.
Mộ Thanh Phong nhìn chằm chằm Minh
Nguyệt, bởi vì trên một cái giường bệnh cách đó không xa còn có một dì đang nằm
truyền dịch, hình như đang ngủ, cửa phòng bệnh cũng có một bác y tá đang ngồi,
nhưng mộ Thanh Phong vẫn cúi người ghé vào bên người Minh Nguyệt, con ngươi
thanh minh mà thâm thúy nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, thấp giọng nói, “Vậy em gả
cho anh đi.”
Minh Nguyệt hoàn toàn không ý thức được
những lời này hắn nói ra có tầng thâm ý khác, quay mặt đi một chút, “Em nói nếu
em là nữ, nhưng mà em không phải nha. Ai, không nói cái này nữa, nhắc đến lại
nản lòng, hay là nói một chút chuyện có ý nghĩa mới tốt nha.”
Hắn nói câu kia, thần sắc Minh Nguyệt
không chút nào biến hóa, Mộ Thanh Phong nhìn cậu, vừa rồi trái tim vì nguyên
nhân kia mà khẩn trương đã bình ổn lại nhịp đập, chỉ là một phép thử nho nhỏ
thôi, sợ cậu hiểu được, lại cũng mong cậu có thể hiểu được, Mộ Thanh Phong thở
dài, không biết là đối với bản thân hay đối với Minh Nguyệt, trong lòng có chút
mất mác.
Minh Nguyệt nằm trong chốc lát, lại chú ý
tới cái di động của Mộ Thanh Phong, “Anh không có việc gì sao, em còn phải nằm
thêm một lúc nữa, anh về trước cũng được!”
Mộ Thanh Phong không hề động đậy, “Không
có việc gì, anh đang xem PPT*, ở đâu cũng được.”
*PPT:Đây đuôi file của trương trình Power Point có trong bộ Microsoft Office, dành cho các bài thuyết trình
“PPT” Minh Nguyệt muốn lấy di động của Mộ
Thanh Phong lại xem, Mộ Thanh Phong không cho cậu di chuyển, đè cậu lại, cầm di
động chỉa màn hình cho cậu xem, “Này nhìn đi.”
Minh Nguyệt nói, “Em còn tưởng anh đang chơi trò chơi chứ, không nghĩ tới là đang coi chương trình học nha. Bao giờ thì kiểm tra điều khiển tự động*?"
*自动控制- Automation control- Chuyên ngành thuộc về công nghiệp tự động hóa, nói một cách
rộng rãi là thường đề cập tới sự cần thiết để vận hành các loại máy móc.
Mộ Thanh Phong nghĩ nghĩ, “Cuối tuần 3”
Minh Nguyệt hít một tiếng, “Sớm vậy sao,
em còn tưởng còn vài ngày nữa. Anh ngồi lại đây, em cùng xem, hai người xem
chắc không sao chứ?”
Mộ Thanh Phong hỏi, “Em không ngủ được?”
Minh Nguyệt nói, “Vốn lúc đến đây buồn
ngủ, nói chuyện với anh xong lại không ngủ được.”
Mộ Thanh Phong đem gối đầu lót cho Minh
Nguyệt, chính mình cũng ngồi vào một bên đầu giường, sau đó hai người cùng nhau
xem PPT trên di động.
Minh Nguyệt trong học tập rất có cố gắng,
nhưng tiếng Anh lại cực kì thối nát, đến nay cấp 4 còn chưa qua được.
Nhưng những bài chuyên ngành lại học rất
khá, có nhiều chỗ Mộ Thanh Phong nghỉ tiết không hiểu đều đi hỏi cậu.
Hai người lúc đầu ngồi còn cách nhau một
đoạn, chậm rãi, dựa vào càng gần, cuối cùng gần như là hoàn toàn dựa sát vào
nhau, rất giống bộ dáng một đôi tình nhân dựa vào nhanh cùng xem phim, nhưng đây
là xem bài chuyên ngành PPT buồn tẻ.
Mặc dù như thế, Mộ Thanh Phong đã cảm
thấy cực kì thỏa mãn, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt
chả tỏ thái độ gì, nhưng không biết hắn đã trí tưởng tượng của hắn đã bay xa
đến mức nào.
Trong phòng được mở điều hòa đầy đủ, mộ
Thanh Phong lại cảm thấy cực kì nóng, quả thực cảm thấy khống chế không được
bản thân, cuối cùng rốt cục ngồi không yên, đem di động đưa cho Minh Nguyệt,
nói, “Anh ra ngoài môt chút.”
Bỏ lại một câu này xong chạy mất, Minh
Nguyệt nhìn thân ảnh như bị ma đuổi của hắn, thầm nghĩ hắn ra ngoài làm chi
ha???
______________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quay
trở lại rồi ~~~~~~~~~~ cảm thấy mình ngày càng rùa ~~~~~~~~~~~~~~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -