Zô: CHÚC MỪNG SINH NHẬT ZU ZU !!!!!!!!!!
Thân tặng bạn Zu chương này mừng ngày bạn ấy ra đời, nhớ năm ngoái còn tặng hẳn một cái đoản văn siu siu xoắn quẩy, năm nay bệnh lười tăng vọt nên chỉ có thể tặng bé một chương truyện =))) Chúc bé hay ăn chóng lớn, ngày càng xinh xắn khỏe mạnh và mau mau up No.9, Thiên Toán và Mùa xuân sẽ không úa tàn nhoa =)))~
Chương 12:
Hôm sau Y Minh tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Lý Vân Ca trợn mắt đối diện nhìn mình.
Lý Vân Ca cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Y Minh, "Chào buổi sáng!"
Y Minh nhớ lại dòng suy nghĩ của mình sau khi tỉnh mộng đêm qua, tâm niệm phải thay đổi thật nhanh a, ngẩng đầu cũng hôn lên khuôn mặt Lý Vân Ca một cái, "Đại ca, chào buổi sáng."
Lý Vân Ca khó thấy được thực sự đỏ mặt, sau đó ngây ngốc nhìn Y Minh đứng dậy đi về phòng tắm. Cho đến khi nghe thấy tiếng nước rầm rầm phát ra từ phòng tắm, Lý Vân Ca mới bắt đầu chậm rì ngồi xuống giường. Nhìn những nếp gấp trên giường đơn còn lưu lại do em ấy nằm qua bên cạnh, Lý Vân Ca nhất thời không thể tin được, tình yêu thầm kín của mình rõ ràng đã bắt đầu mở rộng cành lá dưới ánh mặt trời.
.
Y Minh mở vòi nước ra, nhìn bản thân mình trong giương, nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ vừa rồi của Lý Vân Ca, nhịn không được bắt đầu nhếch khóe miệng lên. mopconuong.blogspot.com
.
Ăn qua bữa sáng, Lý Vân Ca phải tới công ty nhìn Y Minh cầm một ly trà chậm rãi nhấm nháp, nhớ tới nụ hôn kia của Y Minh lúc rời giường. Trong lòng nhất thời vui vẻ, lại không đành lòng, thằng bé này, xem như là bị mình "dụ dỗ" sao?
"Y Minh, anh..." Lý Vân Ca muốn nói nhiều vô cùng, nhưng vừa mở miệng, đã bị Y Minh cắt ngang.
"Đại ca, em cũng không biết em có đủ dũng khí hay không." Trong bữa sáng, Y Minh đã chú ý tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý Vân Ca. Thế là, cậu đặt chén trà xuống, đi đến bên cạnh Lý Vân Ca, nhìn thẳng vào anh, "Nhưng mà, em nghĩ em có thể thử xem." Những lời này, khiến cho dũng khí của cậu bùng lên, nhỏ giọng bỏ thêm một cậu, "Nếu như, anh đồng ý."
Lý Vân Ca ném áo khoách trong tay lên ghế sa lon, ôm chặt lấy Y Minh, "Y Minh!" Lý Vân Ca vuốt ve cậu, hận không thể biến cậu thành xương máu trong mình, Y Minh này khiến cho lòng hắn đau đến không thể kiềm chế được.
Y Minh thật không ngờ một câu nói đơn giản của mình lại có thể khiến một Lý Vân Ca lúc nào cũng luôn thong dong lại trở nên kích động như thế, hai tay chậm rãi ôm lấy eo anh, trong lòng có một chút an ổn, một chút điềm mật, ngọt ngào.
Lý Vân Ca nới lỏng cái ôm, nhìn kỹ Y Minh, nghiêm túc nói, "Anh đã từng cho rằng mình sẽ không có cơ hội nói cho em biết, anh rất thích em. Thậm chí..." Thậm chí đã từng muốn buông tay, muốn thích ứng với cuộc sống này. "Thật không ngờ, kiên trì anh bỏ ra đến cuối cùng cũng thành công !" Anh không thể bảo đảm bất cứ điều gì, chỉ có thể cố hết sức không để em chịu ấm ức. Những lời này, Lý Vân Ca không nói, chỉ có thể vụng trộm tự hạ quyết định. Tôn trọng người edit bằng cách không phát tán bài viết
Lục Y Minh nhìn đôi mắt thâm tình kia, nhìn bản thân mình trong đôi mắt anh. Chợt nhớ tới một câu, khi đối phương đặt bạn vào trong đáy lòng, trong đôi mắt của họ vĩnh viễn sẽ luôn có hình bóng của bạn.
Nghĩ đến đây, Y Minh nở nụ cười. Nhìn ở khoảng cách gần thế này, dù là ai cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt đối phương a. Bất quá, sau này cậu mới biết, thì ra câu nói tưởng như rất buồn cười kia, lại là sự thật.
Trong lúc đó, Y Minh vẫn nở nụ cười, con ngươi đen lộ ra hào quang sang sáng khiến người ta mừng rỡ, đôi môi cong lên lộ ra vài chiếc răng trắng ngọc ở giữa, quả nhiên là xứng với câu môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời.
Lý Vân Ca chậm rãi tới gần Y Minh đang cười khiến cho lòng hắn lay động, nhẹ nhàng hôn hít môi Y Minh, chóp mũi ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, Lý Vân Ca nhìn đôi môi em ấy, lại nhìn Y Minh, "Chờ anh về." Trong tiếng nói khàn khàn, có cả gợi sóng dục vọng.
Lục Y Minh hiểu rõ ý của anh, vội vàng đẩy anh ra cửa, "Đi nhanh đi nhanh, ông chủ đi trễ, coi chừng cấp dưới học theo đấy..."
.
Lúc Đỗ Vân Huy đi vào văn phòng của Lý Vân Ca, đã thấy Lý Vân Ca đang ngồi cười ngây ngô với cặp văn kiện trước mặt một mình.
Đỗ Vân Huy đi tới bên cạnh hắn, nhìn nhìn cặp văn kiện, là bảng báo cáo tài chính tháng này của công ty (*cho sếp). Đỗ Vân Huy ho một tiếng, "Thánh thượng vô cùng thích đá hoa cương* này sao?"(*đá hoa cương: Một loại đá, trước kia thường được mấy ông Vua thích kỳ hoa dị thạch sưu tập)
Lý Vân Ca sững sờ, lập tức phản kích, "Đỗ ái khanh, nghiệm vụ làm thân với nước bạn đã hoàn thành chưa?"
Đỗ Vân Huy cười cười, "May mắn, may mắn, không phụ kỳ vọng của thánh thượng ! Còn thuận tiện mang theo một món quà lớn về cho thánh thượng nữa !" Đỗ Vân Huy trừng mắt nhìn, "Có muốn biết là cái gì không?" Đỗ Vân huy ngồi trên mặt bàn Lý Vân Cam cầm bản tài liệu trong tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
"Có việc thì tấu nhanh, không có việc thì xéo đi !" Lý Vân Ca bắt đầu thẩm duyệt bản báo cáo trong tay(*cho sếp).
"Tháng sau, nước bạn sẽ phái sứ giả sang kí kết hiệp ước thông thương láng giềng hòa thuận hữu hảo với Thiên Triều ta, đây là nội dung được đề xuất trong bản hiệp ước và văn bản hợp đồng, kính xin thánh thượng chắp bút phê chuẩn." Đỗ Vân huy đặt bản tài liệu đang cầm trên tay xuống bên cạnh tay hắn.
"Còn món quà lớn, ngài ngẩng đầu nhìn ra ngoài sẽ biết !" Nói xong, xoay người bỏ đi !
Lý Vân Ca xem xong bản báo cáo (*cho sếp), kí tên, lúc định gọi điện thoại bảo thư kí mang ra, chợt nhìn thấy trên ghế sa lon ngoài phòng làm việc, có một hình bóng quen thuộc. Edit: Phùng Điệp
Hắn do dự một lát, rồi nhấc điện thoại nội tuyến gọi thư kí tới lấy bản tài liệu. Sau đó đứng dậy, đi tới, "Về từ khi nào?"
Người trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lon ngẩng đầu lên. Lý Vân Ca thoáng nghĩ tới Y Minh. Nghĩ đến em ấy hiện vẫn đang ở trong nhà mình, vẻ mặt của Lý Vân Ca dịu đi vài phần.
Người trẻ tuổi thấy Lý Vân Ca hình như là đang nhìn mình, rồi lại giống như không phải nhìn mình, liền cong khóe miệng lên, "Tìm được cái người mà anh muốn rồi hả?"
Lý Vân Ca đi tới máy đun nước, đưa chén nước qua. Mỉm cười, coi như thừa nhận.
"Qủa nhiên là thủ được mây mờ trăng tỏ minh* ! Vốn là còn muốn tới chỗ anh vài hôm, hay là thôi đi." Nâng chén nước trong tay, người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng uống vài ngụm. (*thủ được mây mờ trăng tỏ minh: Ý chỉ người kiên trì cuối cùng cũng có thể giành thắng lợi)
Khi hắn cúi đầu uống nước, Lý Vân Ca nhìn thấy sau chiếc cổ trắng nõn kia có một dấu bầm xanh tím khiến người ta sợ hãi, phía dưới ẩn trong quần áo, cũng không biết là dài bao nhiêu.
"Gã lại đánh cậu?" Lý Vân Ca khó có thể tin.
Người tuổi trẻ kia cười nhạt một tiếng, "Đàn ông mà..."Trong giọng nói tràn đầy đau đớn và buồn bã !
"Thằng khốn, lúc trước gã đồng ý với tôi rồi mà?" Lý Vân Ca đứng lên, gọi điện cho Đỗ Vân Huy.
Lúc Đỗ Vân Huy bước vào, Lý vân Ca vẫn là đang nói điện thoại. Ngữ điệu rất vững vàng, nộ khí cũng rất rõ ràng.
Đang gọi điện, quay đầu đã thấy Đỗ Vân Huy. Đỗ Vân Huy mở miệng, "Tôi đánh hắn, phỏng chừng lúc này đang ở trong bênh viện rồi a !"
"Mấy ngày này trước hết cứ để cậu ấy ở chỗ cậu đi, Y Minh ở nhà tôi."
"Không có vấn đề gì!"Đỗ Vân Huy huýt sáo mấy cái, "Vu Việt, bây giờ cậu không muốn cũng phải theo tôi rồi!"
Vu Việt buồn cười nhìn Đỗ Vân Huy, "Cậu thực sự nên tìm một người ống hút đó !"
"Tiểu Việt không muốn quản tôi sao, Tiểu Việt cậu thật bội tình bạc nghĩa đó !" Đỗ Vân Huy nắm tay Vu Việt lôi ra ngoài, vẻ mặt ấm ức !
Trước khi Vu Việt đi ra ngoài, còn quay đầu nở một nụ cười cảm ơn với Lý Vân Ca.
Nhìn sắc mặt cuối cùng vẫn không hề thảm đạm của Vu Việt , trong lòng Lý Vân Ca lúc đó rất muốn chạy tới gặp Y Minh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -