Chương 6: Học nghiên cứu hay đi công tác ???
Mộ Thanh Phong luôn bận rộn, đã lên
lớp chuyên nghiệp, còn đăng kí đến hai lớp chuyên nghiệp, lại còn là Phó chủ tịch
hội học sinh của trường, lại tiếp tục chạy tới Học viện XX là trợ lý chủ tịch =,=
Đương nhiên hắn không có thời gian để
cùng làm tốt nhiều việc như vậy, Minh Nguyệt thường xuyên hỏi hắn, “Anh cần gì
phải mệt như vậy a, xem xem, mọi người đều chơi game hoặc xem phim, cuộc sống
đại học trôi qua như vậy mới tốt nha.”
Mộ Thanh Phong không còn gì để nói, chỉ
là vuốt tóc Minh Nguyệt một phen, Minh Nguyệt cũng không hiểu vì sao hắn lại
thích sờ đầu mình, không biết nguyên nhân thì bỏ qua thôi, cuối cùng giờ hình
thành thói quen, đôi khi Mộ Thanh Phong không sờ, cậu lại cảm thấy không quen.
Thời điểm cuối tuần Mộ Thanh Phong đều
rất vội, tiết học ở hai lớp chuyên nghiệp đều không thể tới, gần như tất cả đều
là Minh Nguyệt đi giúp hắn, Minh Nguyệt rất thích ngồi ở hàng thứ ba, thầy giáo
điểm danh cũng không cần gọi “Mộ Thanh Phong”, bởi vì vừa nhìn thấy Minh Nguyệt
trên lớp, là biết Mộ Thanh Phong cũng có mặt.
Ở trên lớp học Minh Nguyệt quen biết một
nữ sinh, tên Mục Sướng Sướng, Mục Sướng Sướng cũng là học viên trường cậu, học
cùng một lớp, bình thường rất hay gặp nhau, vì thế Mục Sướng Sướng liền tới
ngồi cạnh cậu. Lúc trước Minh Nguyệt cũng không cảm thấy có cái gì, cho đến khi
Mục Sướng Sướng giải thích rõ cô đã nhiều lần kín đáo thổ lộ, cậu mới chậm chạp
phản ứng, nữ sinh này thích mình sao?
Phương diện yêu đương của Minh Nguyệt tuy
rằng luôn dây dưa như vậy, nhưng, kì thật nhân duyên với nữ sinh của cậu cực kì
tốt, chỉ là cậu không thích, cũng không muốn đáp lại mà thôi.
Tối thứ sáu, Mộ Thanh Phong cuối cùng
cũng có một chút nhàn rỗi, Minh Nguyệt liền cùng hắn ra ngoài trường ăn tới ---
món mì xào, sau đó lại ôm bóng đi tới sân bong rổ.
Đánh chưa được bao lâu, thì Mục Sướng
Sướng tới sân chạy bộ đã chạy tới cạnh sân xem hai người bọn họ chơi bóng rổ.
Trình độ đánh bóng của Minh Nguyệt không
tốt cũng chẳng kém, có lẽ Mộ Thanh Phong do dáng người cao ráo nên chiếm ưu
thế, rõ ràng là thành viên đội bóng, hơn nữa đội bóng của trường bọn họ mỗi lần
đấu bóng đều đạt giải thưởng, lien tiếp ba năm đạt quán quân.
Có đôi khi Minh Nguyệt thực sự rất hâm mộ
Mộ Thanh Phong, cảm thấy dường như cái gì hắn cũng chưa từng cố gắng, nhưng tất
cả đều làm rất khá, ví dụ như học hai lớp chuyên nghiệp, hắn dường như cũng chả
lên lớp được mấy bận, cuối năm đột nhiên vọt lên, nhiều lần đều thi đỗ, mà đối
với kết quả như vậy, Minh Nguyệt cảm thấy mình tựa hồ phải ăn nhiều cá hơn một
chút mới được, ăn cá thông minh nha~~~
Mộ Thanh Phong nhảy lên ném một quả 3
điểm, Mục Sướng Sướng đứng cạnh sân liền vỗ tay, Minh Nguyệt thấy ánh mắt của
Mục Sướng Sướng luôn luôn hướng vào Mộ Thanh Phong, trong lòng nhẹ nhàng thở ra
một hơi, cảm thấy cô đem loại cảm tình này dời đến Mộ Thanh Phong rất tốt, vốn
dĩ phải là Mộ Thanh Phong đi học hai lớp chuyên nghiệp, vừa vặn gặp cô.
Mộ Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thu bóng
rổ chuẩn bị trở về, Mục Sướng Sướng liền đi cùng bọn họ luôn, cô là một người
cực kì hoạt bát chủ động, thường thường tán thưởng trình độ chơi bóng của Mộ
Thanh Phong.
Mộ Thanh Phong mới đầu cũng không để ý gì
tới cô, mà quay sang hỏi Minh Nguyệt: “Bạn em à?
Minh Nguyệt nói, “Cùng trường chúng ta
mà. Cậu học lớp 4 phải không?” Cậu hỏi Mục Sướng Sướng.
Mục Sướng Sướng nhanh nhẹn gật đầu, nói:
“Mộ Thanh Phong nha, anh rất không được, lần nào cũng là Minh Nguyệt đi học hai
lớp chuyên nghiệp cho anh.”
Mộ Thanh Phong sửng sốt một chút, nhìn cô
thêm một cái, nhưng không nói gì.
Mục Sướng Sướng vốn đi cạnh Minh Nguyệt,
cô kéo kéo ống tay áo Minh Nguyệt, hỏi: “Đã năm thứ 3 rồi, cậu tính thế nào? Đi
học nghiên cứu hay? Hay tìm việc làm?”
Minh Nguyệt một chút cũng chưa từng nghĩ
cô sẽ nói tới chuyện này,, thấy Mộ Thanh Phong cũng đang nhìn mình chằm chằm,
cậu ấp úng một chút, nói: “Vốn ý định sẽ đi học nghiên cứu, nhưng mà, điểm bảo
vệ nghiên cứu chắc suýt soát vừa đủ thôi, cứ cho là thi đỗ, thì môn Tiếng Anh
với Chính trị chắc chắc không qua được, cho nên mình đang tính toán. Chắc là
tìm việc làm thôi?”
Mộ Thanh Phong không nói gì, lại đưa mắt
nhìn về phía trước.
Mục Sướng Sướng nói: “Tìm việc cũng rất
tốt nha. Tớ rất thích chỗ này, nhưng ba mẹ lại muốn tớ về nhà công tác.”
Minh Nguyệt tiếp lời cô: “Vậy về nhà đi,
ở cạnh ba mẹ cũng tốt mà. Nhà cậu là ở Giang Tô phải không?”
Mục Sướng Sướng chu miệng: “Cái gì nha,
nói bao nhiêu lần mà cậu không nhớ, nhà mình ở Giang Tây.”
“À…”, Minh Nguyệt không được tự nhiên lên
tiếng, “Rất xa nha, cậu cứ về bên cạnh ba mẹ công tác, rời xa ba mẹ quá xảy ra
chuyện gì cũng không dễ làm.”
Ánh mắt Mục Sướng Sướng phát sáng nhìn
chằm chằm Minh Nguyệt, “Ai, kì thật nếu cậu ở lại đây công tác, tớ cũng sẽ ở
lại, cậu đi đâu, tớ bám theo đó.”
Minh Nguyệt hoàn hoàn không rõ vì sao Mục
Sướng Sướng đột nhiên lại nói như thế, sửng sốt một chút nhưng mặt không đổi
nói, “Vậy hay cậu về chỗ ông bà công tác đi ?!”
Mộ Thanh Phong vì lời này của Mục Sướng
Sướng mà nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh ý tứ hàm xúc không rõ, Mục Sướng Sướng
nghe rõ ý cự tuyệt trong lời nói của Minh Nguyệt, ha hả mà cười ngây ngô vai
tiếng, dường như cũng không xấu hổ, về mặt này, cô cùng Minh Nguyệt đúng là có
chút giống nhau.
Về đến chỗ rẽ, cô cúi chào Minh Nguyệt,
rồi chạy mất.
Đường quay về kí túc xá có rất ít người
qua lại, lá cây bạch quả đã rụng hết, ngọn đèn đường chiếu xuống nhánh cây in
trên mặt đất những bóng dáng mơ hồ, trên người là một thân mồ hôi do chơi bóng
rổ, gió thổi là có chút lạnh lẽo.
Mộ Thanh Phong hỏi rõ Minh Nguyệt, : "Em
muốn đi chỗ nào tìm việc làm?”
Minh Nguyệt ngẩn người, "Thì ở chỗ
này đi, về nhà cũng không có cách."
Mộ Thanh Phong "Nga" một tiếng.
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Phong,
"Anh thì sao? Học nghiên cứu? Tìm việc làm?"
Với thành tích của Mộ Thanh Phong, bảo vệ
nghiên cứu là chuyện có thể làm, nhưng cậu cũng không biết hắn có muốn tiếp tục
đi học không, kì thật những người học lớp chuyên nghiệp, tốt nghiệp khóa chính
quy thì đều đi tìm việc làm.
Mộ Thanh Phpng ngẩng đầu nhìn thành thị
nổi lên một lớp bụi vàng nhờ ánh đèn, âm thanh mờ ảo như cơn gió, “Để xem đã.”
“À”. Minh Nguyệt cảm thán xong, lại cảm
thấy đáp án này không cam lòng, lại hỏi, “Nếu đi học nghiên cứu, anh chắc chắn
có thể bảo vệ được luận án, thế anh lại
muốn đi đâu? Tìm việc làm chỗ nào?”
Mộ Thanh Phong nghiêng đầu nhìn chằm chằm
vào gương mặt tuấn tú nhu hòa của Minh Nguyệt, “Nói sau đi.”
“Lại trả lời như thế”. Minh Nguyệt làu
bàu, “Khéo em không hỏi còn hơn.”
Nói xong, liền chạy vài bước, chạy đến
chỗ rẽ vào kí túc xá liền mất bóng, còn Mộ Thanh Phong vẫn còn đi chậm rãi phía
sau.
Vừa rồi nghe Mục Sướng Sướng nói như vậy,
hắn đã nghĩ nếu như Minh Nguyệt muốn hắn ở lại, hắn chắc chắn sẽ làm theo,
đương nhiên, đây chỉ là cảm giác trong chớp mắt của hắn mà thôi.
.
.
Bởi vì đã tới gần cuối kì, Mộ Thanh Phong
liền quay lại tự mình lên hai lớp chuyên nghiệp, vì vậy Minh Nguyệt không có cơ
hội tới học, cũng sẽ không gặp được Mục Sướng Sướng, bất qua, sau đó Mục Sướng
Sướng sent message gọi đi ăn cơm, cậu lại không dám đồng ý, loại nữ sinh chủ
động nhiệt tình như vậy, cậu không cách nào đối phó, tốt nhất là tránh cho xa.
Tối năm nay trời thực sự rất lạnh, nhưng
sau khi trời liên tiếp mưa vài ngày thì thời tiết hoàn toàn lạnh cóng, mỗi buổi
sáng đều không muốn rời giường, lết được tới tiết đầu thực sự rất gian nan.
Lúc trước vẫn mặc một lớp quần áo rồi
khoác them áo khoác là ổn, hiên tại phải mặc áo lông, mà không khí lạnh vẫn như
xuyên thấu vào.
Buổi sáng thứ tư có tiết đầu tiên, là một
khóa tự chọn, Mộ Thanh Phong có đăng kí, còn Minh Nguyệt thì vẫn cuộn trong
đống chăn không muốn di chuyển, Mộ Thanh Phong liền qua gọi cậu.
Mộ Thanh Phong đứng trước giường Minh
Nguyệt, đưa tay vén màn, kéo chăn, “Dậy, đi học, nhanh.”
Minh Nguyệt cuộn trong chăn càng kéo
chặt, chỉ lộ có một cái đầu ra, cậu nghiêng đầu qua, khuôn mặt vừa vặn đối diện
với Mộ Thanh Phong, khuôn mặt cậu hồng hồng, trong ánh mắt còn mông lung phủ
một tầng sương mù, giọng nói mềm mại mà rầu rĩ, “Nếu có điểm danh, anh trả lời
hộ em nha, em không muốn dậy, lạnh a~~~”
Mộ Thanh Phong cũng không cho phép cậu
trốn, đưa tay mạnh mẽ lột cái chăn ra, phát hiện Minh Nguyệt ngủ không mặc đồ,
trên thân trống trơn, kì thật lúc cùng đi tắm rửa, lúc Minh Nguyệt trần trụi
cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng buổi sáng hôm nay, nhìn thấy vậy, đột
nhiên yếu hầu chuyển động lên xuống, hắn liền đem mặt rời đi chỗ khác, nói:
“Mau đứng lên, anh không giúp em điểm danh. Tiết này kiểu gì cũng ít người đi,
thầy giáo vừa nhìn phát liền phát hiện ra ngay.”
Minh Nguyệt một bên kéo chăn lui vào
trong ngực Mộ Thanh Phong, một bên lên án, “Em trước kia giúp anh nhiều như
thế, không có nghĩa khí!”
Mộ Thanh Phong nhìn cậu trong ngực mình, quay đầu đi, nói “Nhanh lên, còn phải ăn điểm tâm.”
Nhưng Minh Nguyệt dùng dằng mãi, cọ cọ
làm biếng bắt Mộ Thanh Phong đem quần vắt trên ghế lấy đến đây, Mộ Thanh Phong
lấy quần cho cậu, thấy cậu định ở trong chăn mặc quần áo, sửng sốt một chút,
chế nhạo cười cười.
Minh Nguyệt biết Mộ Thanh Phong chắc chắn
đã nhìn thấy cái gì, vì thế ngượng ngùng đỏ mặt, từ trên giường nhảy xuống chạy
nhanh vào to-lét.
Trong phòng ngủ trừ bỏ có một cái phòng
vệ sinh, khi Minh Nguyệt đi vào, hai cái giường còn lại vẫn ngủ im lìm.
Minh Nguyệt trong vòng năm phút đồng hồ
đều đã sửa soạn xong, sau khi sắp xếp sách vở, thuận tay với lọ hand cream (kem bôi tay) trên
giá, sau đó mới cùng Mộ Thanh Phong ra ngoài.
Ra khỏi cửa rồi mới phát hiện chưa chải
đầu, tóc cậu mềm mại, không cần dùng lược, lấy tay vuốt mấy phát, rồi đi đến
bên cạnh Mộ Thanh Phong, nói “Được chưa?”
Mộ Thanh Phong lấy tay xoa đầu cậu, sờ
soạng mấy lọn tóc mềm mềm, giống như đang vuốt ve một con chó nhỏ, “Được rồi.”
Minh Nguyệt vừa đi vừa bôi hand cream,
còn định cho Mộ Thanh Phong dùng, Mộ Thanh Phong xoa xoa vài cái trên tay, nói
“Em sao dạo này lại chú ý vậy.” Trước kia thấy mặt cậu bị lạnh mà hơi nẻ, nhắc
cậu dùng skin care cậu còn lười dùng.
Minh Nguyệt hắc hắc cười, nói, “Lâm Dương
đưa đó, trực tiếp mua cho em nha.”
Cậu cười giống như một tên ngốc, còn lúc
ấy Mộ Thanh Phong thấy trong phòng nghẹn lại, cảm thấy trên tay không được tự
nhiên.
Lúc ăn điểm tâm, hắn cố ý đi rửa sạch
tay, còn cố tình khiến tay Minh Nguyệt dính dầu mỡ, lúc cậu rửa tay xong, còn
lấy lấy khăn chà a chà.
Ngày thứ hai Minh Nguyệt ở trong túi xách
lục đi lục lại nửa ngày cũng không thấy lọ hand cream Lâm Dương đưa, còn ngốc
chạy tới hỏi Mộ Thanh Phong, Mộ Thanh Phong nói, “Anh không biết, nếu em muốn
cùng thì cần lấy này. Ở chỗ anh có hai lọ.”
Minh Nguyệt chịu đả kích, chỉ có cách đem
lọ Mộ Thanh Phong đưa cầm đi. Lại không dám nói với Lâm Dương là mình làm mất,
vì thế ấm ức mất mấy ngày liền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -