Chương 58: Thổi mưa
Lửa trong lò sưởi đã sớm tắt. Tuy rằng đã vào hè, nhưng độ ấm trong hầm vào đêm khuya vẫn y hệt mùa đông như trước. Trong bóng đêm, Snape ngồi sau bàn làm việc, cả người ướt nhẹt, từng giọt nước nhỏ xuống trong không khí lạnh lẽo tối tăm, tiếng tí tách vang lên dị thường rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Cho tới bây giờ, Snape cũng không thể tiếp nhận được cái tin tức vừa mới biết kia. Đứa con mà tên Potter và Lily dùng cả tính mạng để bảo vệ, cư nhiên lại là một Trường Sinh Linh Giá hay một loại tà ác gì đó, chỉ cần nghĩ đến đó, lòng của hắn lại nảy lên một cái thật mạnh.
Dumbledore thế nhưng lại giấu hắn một chuyện quan trọng như vậy. Lão ta bồi dưỡng đứa trẻ kia, chỉ vì muốn nó đồng vu quy tận với Chúa tể Hắc Ám trong thời khắc cuối cùng.....Phải chăng là ngay cả con của tên Potter khốn khiếp kia và....Lily cũng đã bị sắp xếp từ trước rồi đó chứ ?
Không thể không nói, Slytherin tương đối hay nghĩ nhiều. Người đàn ông âm trầm không khỏi nhớ tới, mấy giờ trước, tại văn phòng này, trên chiếc ghế đối diện mình, có một thiếu niên có đôi mắt xinh đẹp hệt Lily đã vô cùng bình tĩnh nói rằng, “Nói là báo thù cũng được, đại nghĩa cũng được, nhưng tôi không có ý tưởng vĩ đại như vậy đâu, chỉ là....muốn tiếp tục sống, không hơn.” Khi đó, toàn bộ hầm rơi vào cảm giác lạnh băng.
Lấy kinh nghiệm làm gián điệp hai mặt nhiều năm của hắn để nhìn, nguyện vọng của cậu bé này thật sự vô cùng hèn mọn. Khác với mình, chính mình là kẻ đã chết rất nhiều lần, đã sớm rời đi theo Lily, vùi cả thân mình xuống phần mộ, sống đối với mình mà nói chi là một lời hứa. Mà Harry Potter, lại vô cùng nỗ lực đấu tranh giành quyền sống.
Siết chặt nắm tay đến trắng bệch, máu tươi màu đỏ sậm chảy dọc theo dấu ấn lộ ra ở cổ tay.
Đáng chết, nó chỉ mới 15 tuổi ! Nó đáng ra phải giống như những đứa trẻ 15 tuổi bình thường khác, thậm chí phải giống như cha nó hồi 15 tuổi, tự cao tự đại, không coi ai ra gì, suốt ngày chỉ biết gây rồi xung quanh làm phiền giáo sư, chứ không phải lúc nào cũng phải sẵn sàng đối mặt với khả năng nguy hiểm đến tính mạng ở giây tiếp theo !
Tất cả chuyện này là do mình tạo ra, là tội lỗi của mình. Snape cúi đầu, mái tóc màu đen hơi dài rủ xuống che khuất vẻ mặt hắn.
“Đây là sự khác biệt giữa tôi và ngài, giáo sư Snape. Sau khi biết tình huống của thiếu gia, dù biết sẽ nguy hiểm, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể được thủ hộ từng giây từng phút bên người thiếu gia, đây là nguyên nhân duy nhất mà tôi đến giảng dạy tại Hogwarts. Nhưng, ấn theo lý giải của tôi đối với ngài Dumbledore, nếu ngài ấy muốn có được vinh quang, rất có thể sẽ trở thành người đẩy thiếu gia vào chỗ chết trong thời khắc cuối cùng -- tôi nghĩ ngài thân là Slytherin, nhất định sẽ không phản đối phỏng đoán của tôi.”
Đúng vậy, nếu tiếp tục đi theo Dumbledore, kết quả của mình sẽ là -- hại chết người mình yêu nhất xong, sau đó sẽ đẩy đứa con đã sống thêm được mười năm của cô ấy vào cái chết. Hắn hoàn toàn không thể phản bác lời nói của tên đàn ông luôn ở ẩn sau lưng kính cẩn nghe lời cậu thiếu niên kia, hắn biết đây là chuyện Dumbledore sẽ làm.
Trời đã bắt đầu sáng lên, từ cửa sổ hầm có thể nhìn thấy bầu trời đang dần sáng tỏ bên ngoài. Thật kỳ lạ, thân ở hầm, lại vẫn có thể bị ánh mặt trời săn sóc như trước sao? Snape chậm rãi đứng lên, giật giật cơ thể cứng ngắc do ngồi cả một đêm, sau đó đi đến trước ngăn tủ đặt sản phẩm độc dược, cầm lên một chai thuốc, nhắm mắt, trút tất cả chất lỏng bên trong vào miệng.
Khi mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt đen láy trống rỗng ban đầu đã trở nên rõ ràng và kiên định.
Tại văn phòng trên lầu ba, chủ nhân đương nhiệm của căn phòng sửa lại nết uốn cuối cùng trên áo choàng, bao tay trắng noãn giấu đi những ngón tay thon dài. Cái giương cao lớn nổi lên gợn sóng, hình ảnh người đàn ông âm trầm ban đầu biến mất không thấy dấu, cái giương chiếu lên nụ cười đểu cáng của chủ nhân mình.
Severus Snape, mi trốn không thoát đâu.[Mỗ miêu: Sao nghe những lời này lại cảm thấy có JQ thế này, PIA bay ~]
Voldemort nhìn cậu thanh niên tóc đen mắt đen đẹp trai trước mặt, bình tĩnh nâng tay lên, che dạ dày.
"Kinh ngạc đến thế sao?" Cái vị mới tới kia vô cùng tự nhiên ngồi xuống sô pha, phất phất tay tự biến ra cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm, "Xem ra khẩu vị của anh, không, của tôi vẫn không thay đổi nhỉ."
Lúc này Voldemort mới điều chỉnh xong cảm xúc, bày ra biểu tình bí hiểm nói, "Qủa là ngoài dự đoán của người ta. Vậy thì, xin hỏi, mi là Trường Sinh Linh Giá nào thế?"
"Sao lại khách khí thế, chủ hồn, vài ngày trước không phải chúng ta vẫn thư từ qua lại sao?" Tên mới đến tỏ vẻ biếng nhác nửa dựa nửa nằm lên ghế sô pha, hơi hơi nheo mắt lại, "Chúng ta đều là Voldemort, bỏ cái kiểu Slytherin kia đi. Tôi nhớ các mảnh hồn có thể dùng chung kí ức, vậy thì, tôi là Tiểu Ngũ." Khi nói đến cái tên, có chút nghiến răng nghiến lợi.
“......” Thì ra kẻ gửi thư cho mình là tên này? "Mi là ...cái vương miện?"
"Tên Tiểu Thất ngu ngốc kia đã đánh cược với cậu bé, nói vậy anh cũng biết hả?"
"Cho dù là cùng một linh hồn, thì hứa hẹn của nó cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta."
“Không liên quan?” Vương miện hừ lạnh một tiếng, dùng đũa thần cắt ngón tay lấy một chút máu. Sau khi ánh sáng hoa mĩ biến mất, cái tên được xưng là chủ hồn Voldemort lật tức đen mặt, cũng dùng phương pháp y hệt thử máu mình một lần....
“Đáng chết !” Bạn chủ hồn tỏ vẻ tha thiết da diết muốn có thuốc dạ dày ngay bây giờ.
“Bị tính kế.” Vương miện ngược lại lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại tự cho mình một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly rượu, "Nhận kế ước linh hồn, mảnh hồn nào cũng không trốn thoát được. Cái cậu bé kia, lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta a~"
“Vậy mi tới đây là vì...." Nói cho ta biết chuyện này.
"Không phải ‘mi’ mà là ‘bọn mi’.” Lúc này, từ cửa truyền đến một giọng nói tương đối non nớt, thanh niên Voldemort 16 tuổi mặc áo choàng đồng phục Hogwarts đẩy cửa bước vào, tựa vào khung cửa nhìn hai kẻ bên trong cười lạnh, "Nhiều năm không gặp, chỉ số thông minh của chủ hồn mi sao lại đi giật lùi thế ~"
“Đây là Trường Sinh Linh Gía của cuốn nhật kí đó." Vương miện mở miệng, mặt đầy nghi hoặc, "Sao nhóc cũng được thả ra thế?"
"Thả?" Mảnh hồn nhật kí tiếp tục cười lạnh ngồi xuống bên cạnh bàn, nâng tay tự biến cho mình một ly rượu, còn chưa kịp nếm đã bị vương miện đoạt mất, "Trẻ vị thành niên không được uống rượu, nhóc không nghĩ tới chuyện này sẽ bị..."
“Anh là bà giúp việc sao, Tiểu Ngũ?" Bạn Nhật kí hắc tuyến, nhưng vẫn nghe lời bạn Vương miện đổi sang nước trái cây, "Đừng để ý, đây là cách bọn tôi ở chung bình thường." Câu này đương nhiên là nói với bạn chủ hồn đã im lặng cả thời gian dài.
Chủ hồn Voldemort yên lặng quay đầu.
“Đúng rồi, trên người chúng ta đều mang lệnh cấm đặc biệt, mỗi Trường Sinh Linh Gía một vẻ, không hề giống nhau, không thể phá giải, trong vòng ba tháng cần dung hợp với anh, không thì sẽ bị cưỡng chế chữa trị -- đừng tưởng rằng tên nhóc khốn khiếp đó không làm được. Khi xưa, tưởng nó là con nít thật sự là thất sách lớn nhất của đời tôi." Nói xong câu cuối cùng, biểu tình của Nhật kí trở nên khá là dữ tợn, bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không chút do dự nghĩ hắn ta là Voldemort.
Vương miện nhìn như không chút để ý nào xoay coay cái ly trong tay, "Cho nên, chúng ta chỉ có thời gian là ba tháng."
Nói rồi hai mảnh hồn đều cùng nhau quay mặt nhìn bạn chủ hồn.
"......Có thuốc dạ dày không?" Chủ hồn hỏi.
Sau đó ba người cùng nhau im lặng.
Cùng thời gian, trong văn phòng giáo viên trên lầu ba, cậu bé được nhớ thương như có như không đang múa bút thành văn, phía sau là bạn quản gia cung kính đứng thẳng trước sau như một nhà mình.
"Thiếu gia, cậu để bọn họ rời đi như thế, không có vấn đề gì sao?" Zero có chút lo lắng nhìn Harry. Không phải gã không tin thiếu gia nhà mình, chỉ là...một Voldemort đã rất khó đối phó, bây giờ đến ba tên....Nếu như bọn họ liên hợp lại, chuyện xấu lật tức cũng tăng thêm.
“Ông lo lắng bọn họ liên hợp lại để đối phó với tôi?" Ngòn bút bên dưới không ngừng, cậu bé tóc đen ngay cả đầu cũng chẳng thèm nâng, tựa như đề tài thảo luận của bọn họ chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.
“Bọn họ dù sao cũng đều là Voldemort, ba tháng......” Có phải quá dài hay không....
“Dumbledore sẽ nhanh chóng tìm ông nói chuyện. Đưa một phần tư liệu về ba tên Voldemort cho ông ta -- tôi nghĩ ông cũng biết nên đưa cái gì đi?" Nói rồi ngiêng đầu liếc người nào đó một cái.
Giống như lật tức hiểu được ý tứ của thiếu niên, Zero gợi lên một nụ cười rất đáng xem, ánh mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên lại càng thêm nhu hòa.
Thiếu gia thật sự là...... rất vĩ đại ~ không biết về sau, tiểu thư của gia tộc nào có được vinh hạnh, trở thành hôn thê của thiếu gia nhỉ?
____________
Zô: Tiểu thư à, không có đâu, chỉ có một lão Chúa tể Hắc Ám =)))) Kìa, ngay cả tác giả cũng thấy JQ của bạn quản gia với Dép nhá =))) Tớ không nói bậy à =))
chỉ 3 tên đã thế, cả 7 đứa tụ 1 chỗ chắc cười chớt mất, mà thấy tội chủ hồn ghê XD
Trả lờiXóa7 đứa tụ lại . Cúc hoa thành hướng dương chứ còn
Trả lờiXóa