Thứ Hai, 8 tháng 5, 2017

Từ đầu - 9


☆, Chương 9:

Sau khi Tiêu Giác rời khỏi đó thì trực tiếp về trường đi học, trước đó anh chỉ thi thoảng ở lại ký túc xá mấy ngày, cho nên tối qua anh không về thì những người còn lại cũng chẳng lo. Một buổi chiều bỏ vào việc học hành hết.

Ngày tiếp theo Tiêu Giác không có tiết, sau khi rời giường, Tiêu Giác đi xuống căn tin mua đồ ăn về ký túc xá, mở notebook rồi bắt đầu lập tài khoản, chuyển toàn bộ tiền của mình vào.

Thời gian bất giác thoi đưa, đối với máy tính, Tiêu Giác mày mò cả một buổi sáng, tay có hơi đau, dù sao cũng được kha khá nên anh đơn giản đóng máy tính lại rồi đứng lên. Vừa quay đầu thế nhưng lại phát hiện Tạ Ca không biết đã ở trong phòng từ lúc nào, lúc này cậu ta đang ngồi trên giường nhìn anh mê mang. Tiêu Giác bị cậu ta dọa sợ, hỏi: "Cậu nhìn tớ chằm chằm thế làm gì?"

Tạ Ca quay đầu khụ một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Không, tớ chỉ nhìn thôi, đúng, chính là nhìn thôi, cậu...Cậu đừng để ý đến tớ." Tiêu Giác ầy một tiếng rồi đi ngoài, nhìn bóng dáng Tiêu Giác ra ngoài, khóe miệng Tạ Ca có hơi cong lên, tối qua cậu đã nằm mơ, đây vốn chẳng có chuyện gì, nhưng mấu chốt là đối tượng cậu mơ về lại biến thành Tiêu Giác, điều này khiến cho Tạ Ca không thể chấp nhận. Tạ Ca càng cảm thấy mình hẳn là nên đi tìm bạn gái, đồng thời bắt ép bản thân phải giữ khoảng cách với Tiêu Giác.

Tiêu Giác vừa đến căng tin đã nghe thấy tiếng di động mình vang lên, nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, phát hiện đó là Bạch Tuyết. Vừa nhận điện đã nghe thấy tiếng cô ta nói: "Tiểu ca ca, mau đến cổng trường, em có quà cho anh nè." Không đợi Tiêu Giác đáp lại Bạch Tuyết đã cúp điện thoại. Tiêu Giác đứng trong căn tin một hồi, vẫn quay người đi về phía cổng trường, anh có cảm giác, nếu anh không đến thì Bạch Tuyết sẽ đứng mãi ở đó chờ anh.

Vừa thấy Tiêu Giác xuất hiện, Bạch Tuyết đã vui vẻ chạy tới, đoạn vô cùng tự nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Giác, vui vẻ nói rằng: "Em biết là tiểu ca ca nhất định sẽ đến mà, tiểu ca ca, chúng ta đi mau, em có thứ này muốn cho anh xem, tiểu ca ca nhất định sẽ thích." Tiêu Giác không rõ, bất quá cũng kỳ quái, anh ở chung với Bạch Tuyết càng lâu thì cảm giác quen thuộc trên người Bạch Tuyết lại càng rõ, nhưng nhớ kỹ lại thì lại không nhớ nổi xem trước đây mình đã từng gặp Bạch Tuyết hay chưa.

Dọc theo đường đi Tiêu Giác phát hiện Bạch Tuyết vô cùng hiểu rõ tính cách của anh, cô ấy biết nói chuyện gì có thể khiến Tiêu Giác đáp lời lại, hiểu được lúc nào thì nên làm nũng, Tiêu Giác bị cô khiến cho vui vẻ hẳn lên, có khi còn cười sờ sờ đầu cô. Một đường này, cảm tình của Tiêu Giác đối với Bạch Tuyết cũng tăng lên đôi chút.

Ở Nhất phẩm các, Bạch Tuyết kéo Tiêu Giác vào một gian phòng, cô vui vẻ nói: "Tiểu ca ca, anh vào xem đi, nhất định sẽ vui lắm." Tiêu Giác mặt đầy hồ nghi đi vào, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cửa đóng một cái rầm. Tiêu Giác cười khổ lắc lắc đầu. Tùy ý nhìn lướt qua cả căn phòng, lại thấy chăn trong phòng phồng lên một cục, hình như bên trong có người. Tiêu Giác đi qua xốc chăn lên, phát hiện đó chính là Cẩn Du đang thỏa thân!

Tiêu Giác nhìn chằm chằm Cẩn Du trong một chốc lát, cuối cùng cầm cả chăn bông ra ngoài. Anh vừa đi về phía cửa, Cẩn Du nằm trên giường đã mở mát, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường và may mắn. Tiêu Giác mở cửa ra, quả nhiên Bạch Tuyết cũng không dám khóa cửa. Ra ngoài đã thấy Bạch Tuyết đang ngồi xổm ngoài cửa, thấy Tiêu Giác, cô ta có chút không yên hỏi: "Tiểu ca ca anh không vui à? Em đã cho người kiểm tra, tùy rằng anh ta không phải lần đầu tiên, nhưng cơ thể không có tật xấu gì, tiểu ca ca có thể yên tâm dùng."

Tiểu Giác nhìn Bạch Tuyết một cách cẩn thận, thật sự anh không rõ, từ khi anh sống lại có rất nhiều chuyện vượt ngoài dự đoán của anh, ví dụ như Bạch Tuyết hay là Tạ Cá. "Bạch Tuyết, trước đây chúng ta có quen nhau à? Vì sao tôi mới gặp cô có vài lần ít ỏi mà cô đã đối tốt với tôi thế?" Tiểu Giác vừa dứt miệng, mặt Bạch Tuyết đã trắng bệch, trong mắt lộ ra sự sợ hãi vô cùng, ngay cả giọng cũng hơi run rẩy, "Không...Không...Chúng ta chưa từng gặp nhau, em với tiểu ca ca sao lại gặp nhau từ trước được. Tiểu ca ca không thích anh ta thì thôi, sau này em sẽ tìm cho tiểu ca ca người tốt không, được không?" Những lời cuối cùng của Bạch Tuyết đã để lộ sự cầu xin nhè nhẹ.

Tiêu Giác không hiểu vì cớ gì Bạch Tuyết lại phản ứng kịch liệt đến vậy, nhưng không hại gì đến anh thì anh truy cứu nhiều làm gì. "Thôi, chuyện hôm nay chấm dứt tại đâu, người bên trong sau này đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, cho anh ta ít tiền rồi Bạch Tuyết, cô để anh ta rời khỏi Nhất phẩm các đi." Bạch Tuyết chẳng để ý một tiếng, chỉ là một Cẩn Du mà thôi, trong mắt cô thì người nọ bất quá chỉ là công cụ mua vui cho Tiêu Giác mà thôi, đối với Bạch Tuyết, người nọ ngay cả người xa lạ cũng chẳng bằng.

Tạm biệt Bạch Tuyết, Tiêu Giác đi một mình trên đường, trong đầu cứ suy nghĩ miên man. Trong trí nhớ của anh, kiếp trước sau khi anh bị đánh gãy chân thì Hàn Thành không đến tìm anh nữa, giống như cam chịu đổi  ba mươi vạn lấy một chân của anh. Sau đó cha anh trở lại, khóc lóc van xin anh tha thứ, Tiêu Giác không để ý đến ông, sau này cha anh trở về nhà một mình. Tiêu Giác không biết cha anh sau này ra sao, dù sao mẹ anh đã đánh điện cho anh, vừa đau lòng anh vừa khóc lóc xin anh tha thứ cho cha mình.

Khi đó Tiêu Giác triệt để chết tâm với gia đình mình, đó chính là kỉ niệm cuối cùng. Sau đó liên hệ duy nhất với người nhà chính là mẹ anh gửi thư nói với anh là cha anh chết rồi, sau khi trở về thì tính tình ông càng ngày càng táo bạo, không sửa cái thói thích đánh bạc, một lần thua trộm hết tiền trong nhà mang đi cầm, mẹ anh cãi nhau với ông, ông giận dữ đánh mẹ anh một cái rồi chạy ra ngoài, uống rất nhiều rượu, cuối cùng ngã xuống đập nước chết đuối trên đường về nhà.

Nay chỗ Hàn Thành, Tiêu Giác đã gần như thu phục được, thế thì cha anh cũng nên trở lại mới phản, anh biết cha anh không phải không biết ăn năn, khi đó sau khi biết chân anh tàn tật, sau khi ông ấy uống rượu thì quỳ gối trước mặt Tiêu Giác nói mình không phải người, dùng chân của con để đổi lấy tiền, còn tự vả cho mình mấy cái thật mạnh. Khi đó Tiêu Giác còn quá trẻ, mất chân là một đả kích quá lớn đối với anh, nhìn thấy cha mình, trong lòng Tiêu Giác rất hận.

Ai, nghĩ đến những chuyện đã trải qua, Tiêu Giác không tự chủ thở dài, dù sao cũng là cha ruột của mình, Tiêu Giác nghĩ bụng nếu cha anh xuất hiện lần nữa thì anh sẽ đưa ông về ngay lập tức, nếu ông vẫn muốn đánh bạc, anh sẽ bảo mẹ anh ly hôn với ông ta, sau này ông ta sống chết sẽ không còn liên quan gì đến Tiêu Giác nữa.

"Tiêu Giác, rốt cục tìm được cậu, tôi đã gọi cậu mấy cuộc rồi mà cậu vẫn không nhận?" Tiêu Giác còn đang suy nghĩ thì lại bị người kéo trở lại, quay lại nhìn, hóa ra là Tô Hành Ngạo. Tiêu Giác nhìn di động, quả nhiên có năm cuộc gọi nhỡ của Tô Hành Ngạo, nhưng di động anh để chế độ im lặng, cho nên không nghe cũng là chuyện thường.

Thấy Tiêu Giác chỉ nhìn di động mà không đáp lại mình, Tô Hành Ngạo cũng không giận, tiếp tục cười nói: "Mau lên xe, tôi có quà muốn tặng cậu." Tiêu Giác sửng sốt, nghĩ thầm: Sao hôm nay lại có nhiều người muốn tặng quà cho mình thế cơ chứ. Tiêu Giác tỏ vẻ đầy kinh hỉ nhìn Tô Hành Ngạo còn Tô Hành Ngạo thì không biết do đâu vì đâu bỗng dưng lại thấy hồi hộp lắm, vội vàng dời tầm mắt ra khỏi mặt Tiêu Giác, nói: "Lên xe trước đã, tôi dẫn cậu đi."

Tiêu Giác ngoan ngoãn an vị trên xe Tô Hành Ngạo, thấy Tiêu Giác tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn đơ như trước nhưng ánh mắt lại giấu không nổi sự vui mừng thì trong lòng Tô Hành Ngạo đột nhiên lại thấy áy náy. Thể chất của Tô Hành Ngạo luôn rất tốt, hôm qua sau khi Tiêu Giác về thì Tô Hành Ngạo chỉ truyền một bình nước biển là khỏe hẳn. Hắn tuy đã nhận Tiêu Giác làm anh xem, nhưng cũng không dám tin tưởng Tiêu Giác hoàn toàn, nên đã đánh điện để người điều tra Tiêu Giác.

Tiêu Giác thật sự rất tốt, chỉ trong một buổi tối hắn đã nhận được toàn bộ thông tin về Tiêu Giác. Được rồi, hiện tại trong mắt Tô Hành Ngạo, Tiêu Giác chính là một thiếu niên tự tôn tự ái. Đi vào nơi này, cho dù bần cùng nhưng cũng không đắm chìm, càng không phàn quyền phụ quý, cậu ta sống dựa vào tiền bản thân cố gắng phấn đấu kiếm được, cho dù bị chính cha mình vứt bỏ nhưng cậu ta vẫn không oán không hận trả nợ thay cho cha mình.

Tiêu Giác như vậy, Tô Hành Ngạo cảm thấy cậu ta không có khả năng đối xử tốt với mình chỉ vì tiền, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiêu Giác không thích nói chuyện cùng người khác, đối xử với ai cũng lạnh như băng, chỉ lúc ở bên mình thì lại khác. Chỉ cần nghĩ đến đó là biết trong lòng Tiêu Giác, vị trí của mình tương đối đặc biệt, nghĩ vậy nên Tô Hành Ngạo sung sướng lắm.

Tiêu Giác có chút không rõ nhìn Tô Hành Ngạo lái xe mà vẫn không nín nổi cười đến ngây ngô, Tiêu Giác hơi cúi đầu định nhắm mắt dưỡng thần, sau này lại ngủ luôn. Đến nơi, Tô Hành Ngạo quay đầu nhìn lại, Tiêu Giác đã ngủ mất rồi.

Tô Hành Ngạo buồn cười muốn gọi Tiêu Giác dậy, lại chú ý ngay cả trong khi ngủ Tiêu Giác vẫn cau mày, như thể đang mơ đến chuyện gì không tốt, Tô Hành Ngạo không biết mình làm sao, đột nhiêm lại cảm thấy có hơi đau lòng, người này phải gánh chịu quá nhiều áp lực, nên có người ở bên chăm sóc cậu ta, anh ta nên được hạnh phúc. Nhưng đợi đến khi Tô Hành Ngạo tỉnh táo lại thì hắn lại thấy sợ, hắn vừa...vừa rồi thế nhưng lại hôn trán Tiêu Giác, trời ơi, mình đang nghĩ cái gì thế! Tô Hành Ngạo sợ tới mức đứng phắt dậy, đương nhiên hậu quả chính là rầm một tiếng, đầu hắn đụng phải nóc xe.

Tiêu Giác bị đánh thức, mở mắt ra mê mang trong chốc lát rồi xuống xe, khiến Tô Hành Ngạo xấu hổ không thôi, không ngừng nghĩ: Chuyện vừa rồi chắc Tiêu Giác không biết đâu, cậu ta mà biết thì phải làm sao bây giờ? Tiêu Giác cảm nhận sâu sắc được tâm tư Tô Hành Ngạo lúc này đang rối rắm lắm, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Chỉ cần mình càng trở nên quan trọng với Tô Hành Ngạo thì sau này cơ hội trả thù Tô Hành Ngạo lại càng lớn, nghĩ thế nên Tiêu Giác chậm rãi lộ ra một nụ cười trào phúng, đáng tiếc Tô Hành Ngạo còn đang bối rối vì hành vi của mình nên không thấy được sự khác biệt của Tiêu Giác.

Tiêu Giác nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: "Anh dẫn tôi đến đây là gì? Anh có phòng trong này à?" Tô Hành Ngạo tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, cười nói: "Đúng thế, tôi dẫn cậu đi gặp một người." Tiêu Giác gật gật đầu, nhìn Tô Hành Ngạo dẫn mình vào nhà, vừa vào cửa Tô Hành Ngạo đã chỉ vào một người đàn ông nói: "Vui không, tôi tìm được cha cậu rồi này."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -