Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Từ đầu - 17


☆, Chương 17:

Tiêu Giác nâng ly rượu tùy ý đi lang thang giữa đám người, thi thoảng trò chuyện hai câu với ai đó. Bề ngoài của Tiêu Giác rất vĩ đại, vô luận là ngoài miệng treo nụ cười ôn hòa hay cử chỉ khéo léo, đều khiến người khác không tự chỉ nảy sinh hảo cảm với anh.

Tô Hành Ngạo thật ra không đi xa, dư quang nơi đáy mắt vẫn nhìn Tiêu Giác, nhìn cậu ta vui vẻ trò chuyện với người khác, nhìn cậu ta lễ phép trao đổi cách thức liên lạc với người khác. Tô Hành Ngạo tức giận cầm ly rượu trong tay lên uống một ngụm, hắn kết giao với Tiêu Giác cũng đã lâu, cũng hiểu biết một chút những chuyện Tiêu Giác làm, cậu ấy hiện tại là đang mở rộng nhân mạch cho tương lai sao!

Vừa nghĩ đến đây Tô Hành Ngạo lại càng giận, hắn thừa nhận ánh mắt Tiêu Giác không tệ, những người cậu ta kết giao đều có thân thể và tài hoa không tệ, không phải những kẻ thuộc đảng giả đò tài hoa. Nhưng nếu cậu muốn mở rộng nhân mạch, cậu tìm tôi không được sao! Tìm tôi còn hữu dụng hơn so với họ! Tô Hành Ngạo YY cảnh Tiêu Giác ngồi xổm bên chân mình làm nũng, xin hắn giúp đỡ, Tô Hành Ngạo cảm thấy nếu Tiêu Giác làm vậy thật thì hắn quả thật sẽ đồng ý tất cả những gì Tiêu Giác muốn a, vừa nghĩ đến cảnh tưởng đó, Tô Hành Ngạo đã kích động!

Tiêu Giác biết bản thân không nên tỏ vẻ nhiệt tình quá, như vậy trái lại sẽ khiến người ta xem nhẹ mình, cho nên tìm thời điểm thích hợp để về. Tô Hành Ngạo vừa thấy Tiêu Giác thoát ly khỏi vòng người nhỏ hẹp đã lầm rầm nói Cơ hội tốt. Vội vàng đuổi kịp cước bộ của Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo ngay từ đầu ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm giấu nên Tiêu Giác đương nhiên biết rõ, hiện tại Tô Hành Ngạo đi theo anh, anh cũng biết.

Thấy từ khi ra khỏi cửa Tiêu Giác càng ngày càng đi chậm lại, Tô Hành Ngạo còn cười thầm Tiêu Giác đúng là hiểu rõ lòng hắn a. Hôm nay đúng là trời cho. Bữa tiệc này tổ chức tại biệt thự tư nhân của nhà Tào, chiếm diện tích rất lớn, cho nên sau khi rời khỏi đó thì Tiêu Giác cố ý đi dọc theo các căn phòng vài vòng, thừa dịp Tô Hành Ngạo không chú ý quẹo vào thì Tiêu Giác xa xăm đứng tựa vào cửa một căn phòng rồi hỏi: "Anh đi theo tôi làm gì? Định đánh ngất tôi nữa à?"

Tô Hành Ngạo giật mình ngay cả chân cũng không kịp thu, lập tức quay đầu xấu hổ cười nói: "Tiêu Giác, đừng nói như vậy nha. Em nói chứ quan hệ của chúng mình đã được xác định cả rồi mà em vẫn xấu hổ không chịu lên giường với anh là sao! Lại nói mỗi lần anh đánh ngất em rồi lôi em lên giường, khụ khụ, lần nào...có lần nào để em chịu thiệt đâu, kết quả người chiếm tiện nghi đều là em mà!"

Tiêu Giác đau đầu xoa xoa mi tâm, thở dài: "Được rồi, hôm nay anh muốn làm gì. Đây là nhà người khác, người tới người đi nhiều lắm, anh đừng xằng bậy a." Tô Hành Ngạo tiện tay ném cái ly trong tay đi, ôm lấy Tiêu Giác, đầu dựa vào vai cậu ấy nói: "Tiêu Giác, có khi anh thật sự không hiểu nổi em, rõ ràng em thích anh trước mà, nhưng vì sao hiện tại lại đổi thành anh theo đuổi em? Vì sao rõ ràng chỉ cần em mở miệng là anh có thể giúp em rất nhiều chuyện, nhưng em lại không chịu nói? Anh biết ánh mắt của em rất độc đáo, năng lực của em cũng rất tốt, nhưng vì sao em không thể để cho bản thân mình sống thoải mái hơn một chút?"

Tiêu Giác chỉ là yên lặng đẩy Tô Hành Ngạo ra, nhìn Tô Hành Ngạo mà chẳng nói gì, đối với trò chơi này, Tiêu Giác đã có chút sa vào, huống hồ hiện tại Tô Hành Ngạo để ý anh đã vượt khỏi tầm kiểm xoát, có lẽ bản thân có thể lợi dụng cảm xúc căn bản không sao kiềm chế nổi này để làm ra chút chuyện.

Đột nhiên Tiêu Giác cảm thấy trên mặt mình có thêm một bàn tay, Tô Hành Ngạo cố ý hạ giọng, biến nó thành trầm thấp quyến rũ: "Tiêu Giác, anh vốn định tìm kẽ hở để chuốc thuốc em, bất quá hiện tại anh không muốn, anh nghĩ chúng ta cứ vậy làm đi. Nơi nay có nhà ấm trồng hoa, chúng ta đến đó làm đi." Không đợi Tiêu Giác mở miệng, Tô Hành Ngạo đã bắt Tiêu Giác đi theo mình.

Vừa đến nhà ấm trồng hoa, Tô Hành Ngạo đã cấp bách quỳ xuống sờ mó lung tung Tiêu Giác, hôm nay Tô Hành Ngạo rất không thích hợp, nói chính xác hơn là Tô Hành Ngạo đã không thích hợp trong một đoạn thời gian dài, Tiêu Giác không phải không chú ý tới, chỉ là anh không quan tâm mà thôi. Cái dạng này của Tô Hành Ngạo khiến cho Tiêu Giác cảm nhận được một tia bóng dáng kiếp trước của hắn, cảm giác cuống ngạo bất kham dung nhập đến tận cốt tủy, chứ không phải cái người vô lại thậm chí còn cợt nhả bên tai mình mỗi ngày.

Tiêu Giác không muốn làm với Tô Hành Ngạo trong tình trạng này, cứ đẩy hắn ra mãi, chỉ là vừa nâng tay đã phát hiện thân thể mình mềm nhũn, Tô Hành Ngạo đúng lúc kéo anh lại. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo đưa anh đến chỗ bằng phẳng, để anh nằm lên quần áo mình rồi chậm rãi áp người lên. Lồng ngực Tiêu Giác thở kịch liệt mấy hơi, hỏi: "Anh...Anh bỏ thuốc khi nào?"

Tô Hành Ngạo cười nhẹ nói: "Anh sớm biết rằng em có phòng bị với anh, vừa rồi anh cố ý nói với em rằng hôm nay anh không kê thuốc là muốn em lơi lỏng cảnh giác thôi, ha ha, thuốc là anh bôi lên miệng mình đó. Được rồi, hiện tại đừng nghĩ mấy chuyện không đâu này nữa, vẫn là chính sự quan trọng hơn. Ừ ~ Anh nghĩ rồi, Tiêu Giác em nói xem hôm nay chúng mình đổi vai đi, lúc em tới động tác lời nói đều quá dịu dàng, với cả, em xem hiện tại em cũng chẳng có sức, cho nên hôm nay để anh chủ động đi."

Tiêu Giác nghe vậy thì không tự chủ nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh với Tô Hành Ngạo lên giưởng vỏn vẹn được có mấy lần, lần nào tuy rằng nhìn anh như thể không áp chế nổi Tô Hành Ngạo nhưng thật ra anh vẫn luôn duy trì thể lực, nếu Tô Hành Ngạo thật sự muốn áp anh, anh tuyệt đối có cơ hội một kích đánh Tô Hành Ngạo nằm bẹp, sau đó tiêu sái rồi đi. Chỉ là cho đến bây giờ nói thật là Tô Hành Ngạo vẫn chưa làm gì anh, Tiêu Giác nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy hắn ta đang cắn mình, coi như bị chó cắn một cái, cùng lắm thì sau này hung hăng trả thù một phen.

Tô Hành Ngạo đương nhiên chú ý đến chuyện Tiêu Giác im lặng thả lỏng, áp người lên khiến cho cơ thể hai người sát lại gần nhau hơn, sau đó cười nói: "Sợ anh chịch em thế cơ à? Nếu anh thật sự làm vậy, ngày mai em sẽ đối xử như nào với anh?" Vừa nói vừa kéo áo Tiêu Giác xuống, hôn lên ngực Tiêu Giác một chút, một tay còn lại cũng chẳng khách khí, không ngừng khiêu khích Tiêu Giác. Tiêu Giác không có thói quen bị người khác đối xử như vậy, chỉ là không biết Tô Hành Ngạo rốt cuộc là dùng loại thuốc gì, làm anh lúc này một chút khí lực cũng chẳng có.

Thấy Tiêu Giác không vui, Tô Hành Ngạo chỉ nâng cơ thể Tiêu Giác lên, sau đó nằm sấp xuống ngậm lấy thằng em của Tiêu Giác, đợi đến khi Tiêu Giác tiết ra, Tô Hành Ngạo dùng thứ đó tùy ý bôi lên phía sau của mình, cho đến lúc cái gì đó của Tiêu Giác lại cứng trở lại, hắn bèn đỡ nó rồi chậm rãi ngồi xuống.

Phút chốc cả Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo đều hít sâu một tiếng, đau lắm, Tiêu Giác cảm thấy thằng em mình sắp bị ép chết rồi, nhịn không được mắng: "Tô Hành Ngạo! Tên khốn nhà anh! Hôm nay anh bị sao thế này? Để tôi đứng lên! Anh không đau thì tôi đau!" Tô Hành Ngạo vẫn ra vẻ không quan tâm, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt và điên cuồng: "Tiêu Giác, Tiêu Giác, anh muốn em nhớ kỹ anh, em là của anh! Đời này em không trốn thoát được đâu, trêu chọc anh, em đừng hòng rời đi!"

Mặt sau của Tô Hành Ngạo do không chuẩn bị nên hiện tại đã bị rách ra rồi, máu chậm rãi đảm nhận công việc bôi trơn, thế rồi Tiêu Giác mới dần dần cảm thấy sướng. Chỉ là ánh sáng trong nhà ấm trồng hoa không đủ, Tiêu Giác không biết Tô Hành Ngạo đã bị thương còn chính Tô Hành Ngạo lại chẳng thèm để ý.

Hai người triệt để chìm trong bể dục trong nhà ấm trồng hoa, về phần chuyện khác, đã không còn thiết xem có ai chú ý không nữa rồi.

Ngày kế, lúc Tiêu Giác tỉnh dậy thì thấy Tô Hành Ngạo nằm bên cạnh anh, sắc mặt Tô Hành Ngạo nhìn không tốt lắm, tối qua tuy Tiêu Giác không nhìn thấy rõ, nhưng nghĩ thôi cũng biết chắc là Tô Hành Ngạo đã bị thương rồi. Sờ trán Tô Hành Ngạo, có chút nóng. Tiêu Giác nghĩ đại khái là do hôm qua chơi quá độ, hiện tại tiết trời tuy rằng nóng, nhưng thỏa thân nằm trong nhà ấm trồng hoa cả một tốt, trong người lại có thứ ít nhiều không sạch sẽ, thế nên cơ thể không thoải mái cũng bình thường.

Đang nghĩ tới đó, tay Tiêu Giác đột nhiên lại bị Tô Hành Ngạo nắm lấy, hắn ta lập tức trêu đùa: "Như thế nào, tối hôm qua em còn chưa chơi đủ sao, giờ còn đùa?" Tiêu Giác buông tay Tô Hành Ngạo ra, tự mình đứng lên mặc quần áo: "Do anh khơi ra còn gì? Bất quá nhìn anh mới sáng đã có tinh thần như thế, chắc cũng chẳng bị gì đâu, mau mặc quần áo vào đi, ta đi thôi." Tô Hành Ngạo ra vẻ ủ ê thở dài: "Không lương tâm a, tối hôm qua vừa ngủ cùng anh mà ngày kế đã trở mặt không nhìn người rồi." Nói rồi hắn vẫn nhanh nhẹn đứng lên, đồng thời nhanh chóng mặc quần áo vào.

Hai người Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo sửa sang lại một hồi rồi ra ngoài, những người khác tối qua cũng đã về cả rồi, lúc bọn họ trở ra thì thấy Tào Qua đang lôi kéo một cậu bé. Vừa nhìn thấy bọn Tiêu Giác, Tào Qua lập tức xấu hổ thả tay ra, thiếu niên nọ thừa dịp Tào Qua buông tay thì chạy biến mất. Tào Qua nóng nảy, nói lung tung: "Tô thiếu, sao mày vẫn còn ở đây? Ớ, mà mày ngồi ngốc ở đâu thì về đó mà ngốc tiếp đi, tiểu tổ tông nhà tao chạy mất rồi, tao phải đi tìm về, đi nhé."

Thấy Tào Qua chạy vội vàng đi mất, Tiêu Giác cau mày nhìn bóng dáng Tào Qua, kiếp trước Tào Qua cưới vợ, hơn nữa gã còn có một đứa con gái. Hiện tại gã và thiếu niên nọ lại dây dưa là sao thế này? Bất quá Tiêu Giác cũng chỉ tùy ý nghĩ vậy thôi, anh với Tào Qua có đánh rắm cũng chẳng liên quan gì đến nhau, thế nên ngay cả do anh sống lại nên sau này Tào Qua không có vợ con thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Tiêu Giác lấy lại tinh thần đi tiếp, Tô Hành Ngạo vốn thấy Tiêu Giác nhìn chằm chằm Tào Qua thì tâm tình không được tốt, bất quá hắn cũng biết, mấy ngày nay tâm tư của Tào Qua đặt hết trên người thiếu niên nọ, Tiêu Giác chẳng có cơ hội đâu, bởi vậy, Tô Hành Ngạo lại thả lỏng.

Buổi chiều Tiêu Giác hãy còn có tiết mà Tô Hành Ngạo do trên người vẫn còn dính dịch dinh dính, chỉ muốn lập tức tắm rẳ ngay, cho nên Tô Hành Ngạo vốn muốn đưa Tiêu Giác về lại chẳng thành, chỉ có thể ngóng trông nhìn Tiêu Giác gọi xe cho mình rồi đi mất. Sau khi Tiêu Giác trở về thì cũng tắm rửa một lần, lúc trở ra thì tự nấu cho mình một bát canh, ăn xong là Tiêu Giác thư thái hẳn. Lười biếng chơi máy tính một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm thì lên đường đi học.

Tiêu Giác cảm thấy không khí hôm nay rất quái lạ, đầu tiên bảo vệ trường chẳng hiểu sao lại gọi anh lại, sau đó nhìn anh một hồi lâu. Dọc đường đi đều có người vụng trộm chỉ trỏ sau lưng anh, loại cảm giác này khiến cho Tiêu Giác rất không thoải mái.

Lúc này có người bên cạnh đột nhiên nói: "Mày kéo tao làm gì, dựa vào cái gì mà tao phải nói nhỏ, thằng đó là buê đuê đấy, sao tao không được nói, nghĩ đến thôi mà cũng phát ghê!" Tiêu Giác quay đầu nhìn chằm chằm cái người vừa nói kia, ngữ khí có chút lạnh lẽo: "Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa!"

Có người bị biểu tình của Tiêu Giác dọa sợ, lôi kéo người vừa nói, muốn anh ta đi mau. Nhưng người nọ vẫn ngạnh cổ, mặt nghẹn đến đỏ bừng chửi: "Dám làm còn không cho mọi người nói! Mày không phải ỷ vào Tô Hành Ngạo sao! Chờ ảnh ném mày đi, tao xem mày phải làm sao! Đi đến tường lớp học mà xem, đều là ảnh chụp ghê tởm giữa mày và Tô Hành Ngạo, mày thế nhưng lại dám xuất hiện cơ đấy! Cả trường bọn tao đều bị lũ gay tụi mày vũ nhục!"

Tiêu Giác không dây dưa với cái loại bà tám này, lập tức nhanh chóng đi đến lớp học. Lúc Tiêu Giác đến thì đã chẳng còn ảnh chụp nữa, nhưng anh vừa đứng đó vài phút đã có giáo viên đến tìm gọi anh đi. Trong phòng hiệu trưởng, Tiêu Giác lật xem những bức ảnh đã được giáo viên thu lại.

Trong ảnh là cảnh anh và Tô Hành Ngạo trong nhà ấm trồng hoa hôm qua, bất quá do ánh sáng không đủ, hình ảnh thật ra rất mơ hồ nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra là hai người đàn ông đang quan hệ tình dục. Bên trong chỉ có mình Tiêu Giác là chụp trương đối rõ ràng, còn người ở mặt trên thì lại mơ hồ không rõ.

Hơn nữa xem ra, kẻ làm chuyện này rất có tâm, còn mang ảnh chụp dán vào lớp anh kèm theo tên tuổi, kí túc xá, thông tin cá nhân nữa khiến cho chuyện vốn rất không rõ ràng nay lại trở nên minh xác ngay lập tức.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -