Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

Mặt Trời - 28


Chương 28:

Sau khi Y Minh cùng Lý Vân Ca yêu đương, cuộc sống trên cơ bản đều là thế giới hai người. Cho nên, đối với những biến hóa mà tình yêu mang đến, cậu đều chẳng có chút tự giác nào.

Biến hóa của cậu, không chỉ là tâm tình sung sướng và vui vẻ, mà ngay cả vẻ ngoài cũng phát sinh biến hóa.

Dựa theo cách nói của Lý lão thái thái, Y Minh vốn là một cậu bé tuấn tú.

Mà bây giờ, mặt mày, tuy vẫn là khuôn mặt kia, nhưng lại lộ ra thần thái chói mắt, khóe miệng một mực treo lên một nụ cười yếu ớt, mà ngay cả da thịt vốn trắng nõn, cũng lộ ra ánh sáng trong suốt!

Dùng một câu thơ để miêu tả, phù hợp nhất chính là: Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên*.

*Dịch nghĩa: "Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ; ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói", trích trong bài thơ Cầm Sắt của Lý Thương Ẩn. 

Cả người cậu thật sự là châu huy bốn phía, ngọc nhuận nội liễm.

Loại trạng thái như vật, khiến cho cậu giống như có thể lộ ra ánh sáng vui vẻ từ trong ra ngoài, không tự chủ hấp dẫn được ánh mắt người khác, rồi lúc bạn nhìn thẳng vào cậu, còn phải đưa tay ra che chắn đợt hào quang bốn phía mà cậu ta bắn ra. Như vậy mới có thể thấy rõ bộ dáng chính thức của cậu dưới ánh hào quang kia.

Mà cái bộ dáng chính thức kia, đích thực là một bức tranh đặc sắc với lối vẽ tỉ mỉ!

Lần đầu tiên mẹ Lục mở cửa nhìn thấy Y Minh, đã nhìn ra Y Minh khác xưa!

Sau bữa tối, Y Minh vẫn như bình thường thay chân ba Lục mới đi công tác về, vào phòng bếp rửa chén. Mẹ Lục quan sát bếp lò bên cạnh, giống như vô tâm hỏi một câu, "Gần đây với Gia Tuệ sao rồi?"

Y Minh dừng động tác đang làm trên tay một lát, rồi mới rũ mắt xuống cười khẽ, "Con với cô ấy chia tay rồi!"

Y Minh nói rõ chuyện này ra, mới phát giác mình đối với chuyện chia tay với Gia Tuệ, đoạn thời gian khó khăn nhất chính là lúc ở khách sạn tối kia. Hơn nữa, lúc khó khăn nhất ấy, Lý Vân Ca lại ở bên mình.

Cuộc sống sau đó, cậu cơ hồ đã thật không ngờ bản thân vừa thất tình. Cuộc sống năm ba, căn bản là không có tiết học, cậu và Gia Tuệ cơ hồ không hề chạm mặt nhau. Hơn nữa, thất tình đã trả lại cho cậu một Lý Vân Ca.

Nghĩ đến đây, Y Minh còn cúi đầu khẽ cười một cái không hề phát giác.

Mẹ Lục ghé mắt nhìn nhìn đứa con không nói gì thêm, đây là bộ dáng cần phải có khi thất tình sao?

"Tìm được bạn gái mới rồi à?" Mẹ Lục nghĩ nghĩ, vẫn là nên hỏi thêm.

"Không có!" Y Minh bắt đầu dùng làn nước trong suốt rửa lại chén dĩa một lần cuối cùng.

Mẹ Lục đặt khăn lau sang một bên, nhìn Y Minh bên cạnh, toàn thân cao thấp nó rõ ràng là đang đắm chìm bên trong ánh sáng mang tên hạnh phúc, mẹ Lục tin chắc rằng, bản thân vẫn còn nhìn thấu con trai mình.

Nhưng mà, sao Y Minh lại nói không có!

Y Minh cầm chén dĩa lên cho ráo nước, nghe thấy có tiếng điện thoại báo có tin nhắn. Mẹ Lục nhìn thấy khóe miệng cậu rõ ràng có cong lên.

Cất kỹ chén dĩa, Y Minh vội vàng chạy vào phòng mình. Mẹ Lục đi tới cửa phòng bếp, liếc mắt nhìn nhau một cái với ba Lục, sau đó mới thấy Y Minh từ phòng đi ra, trong tay cầm áo khoác, nhanh chóng đổi giày rồi chạy ra ngoài.

"Tạp dề!" Mẹ Lục hô một tiếng, không rõ Y Minh gấp như thế để đi đâu.

Y Minh ba chân bốn cẳng cởi tạp dề xuống, đặt nó trên tù giày cạnh cửa, rồi chạy vọt xuống.

Ba Lục cười cười, con cái tự có phúc của con cái, không nên làm trâu làm ngựa vì con! Ba Lục cảm thấy dĩ nhiên nên để Y Minh phải tự phụ trách cho mình sau này, ông đi qua, giữ chặt vợ mình đang định đi lên sân thượng, "Đến đến, hưởng thụ nghệ thuật uống trà của họ Lục nào!"

Y Minh chạy xuống bậc thang một đoạn, mới thấy Lý Vân Ca đang đứng dưới ánh đèn màu da cam ở góc cua, mặt mày lật tức vui vẻ hẳn, cười cười, "Đại ca, sao lại về nhanh thế ah!"

Lý Vân Ca duỗi tay vịn chặt tên nhóc đang vội vã xuống lầu, chờ em ấy đứng vững, mới nắm vai em ấy bắt đầu cùng đi xuống, "Lão thái thái đang ở đó, giờ còn có thêm một cô dì nữa, anh không tiện ở lại! Bên anh hai, anh ấy vừa vặn đi công tác, chị dâu và Ngôn Ngôn ở nhà, anh đến đó cũng không hợp lắm."

"Thế thì có thể ở nhà em ah!" Y Minh dừng bước!

Lý Vân Ca cũng ngừng lại, mắt cười đến sáng sáng, vòng vo bên cạnh rồi mới ghé xuống lỗ tai cậu thủ thỉ, "Em chắc chứ?!"

Sự vui vẻ trong lời anh lại khiến Y Minh có chút xấu hổ, "Không muốn thì thôi!"

Lý Vân Ca túm chặt lấy Y Minh đang muốn tránh ra, hơi thở dài nói, "Anh sao lại không muốn, là bên công ty có chuyện, sáng mai phải tiếp đãi một khách hàng lớn, còn phải đi xem nhà xưởng với ông ta nữa!"

Hơn nữa, Lý Vân Ca còn có một suy nghĩ mà anh không thể nói ra khỏi miệng được, anh hy vọng Y Minh sẽ không bị động tiếp nhận và chỉ để mình anh cố gắng nữa, anh hy vọng khoảng thời gian tách nhau ra này, Y Minh có thể nghĩ thật kỹ, ngẫm chuyện của hai người bọn họ, ngẫm đến tương lai chung của họ.

Đúng vậy a, mượn một câu này, Lý Vân Ca hy vọng em ấy có thể cùng nắm tay mình tiến lên, mà muốn nắm tay nhau tiến lên, không thể nghi ngờ cần có khảo nghiệm! Anh không thể khờ dại cho rằng, mọi chuyện đều do anh nắm giữ!

Dù sao, chuyện tình của hai người, cũng cần cả hai cùng cố gắng!

Trong Tết Âm Lịch, biểu hiện của Y Minh khiến cho mẹ Lục và ba Lục luôn chăm sóc cậu phải bật cười.

Con người có tý tình yêu a, thật ra chỉ còn thiếu mỗi dán tờ giấy có chữ tương tư lên trán nữa thôi.

Điện thoại của Y Minh thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn, mà Y Minh tối nào cũng trốn trong phòng mình nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng cười khe khẽ, nội dung tuy rằng nghe không rõ, nhưng đại khái có thể nghe ra ngữ điệu!

Dần dần, mẹ Lục lại cảm thấy có gì đó là lạ!

Lúc Y Minh yêu đương với Gia Tuệ, ngay từ đầu cũng trốn tránh bọn họ, sau đó hỏi tới hỏi lui, cả ba Lục và mẹ Lục đều tỏ vẻ nói yêu đương thế là bình thường a, Y Minh mới không hề dấu diếm kể cho bọn họ nghe.

Có đôi khi cậu dùng điện thoại nhà liên lạc với Gia Tuệ, ba Lục và mẹ Lục thậm chí còn chủ động tránh đi.

Nhưng lúc này đây, Y Minh rõ ràng đang định dấu diếm bọn họ gì đó a!

Tối đầu năm, khi Y Minh trở vào phòng khách, do do dự dự nói với ba Lục và mẹ Lục, "Ba mẹ, mai con muốn trở lại! Luận văn của con còn chưa biết xong mà tháng 3 đã phải đưa cho giáo sư rồi."

Mẹ Lục và ba Lục liếc nhau, nhè nhẹ mở miệng hỏi, "Y Minh, con có chuyện gì dấu diếm ba mẹ không đấy?"

Y Minh có chút sợ hãi, đầu cúi thấp xuống, "Không có... Không có!"

Mẹ Lục nhìn đứa con chột dạ, tiếp tục hỏi, "Y Minh, con chia tay Gia Tuệ rồi, tìm cô gái khác là chuyện bình thường, ba mẹ biết cũng không phản đối a!"

Y Minh vẫn cúi đầu, hai tay xoắn lại, có chút bất an.

Ba Lục vỗ vợ ngồi xuống, hòa nhã mở miệng, "Có phải Y Minh yêu ai rồi không?"

Y Minh ngẩng đầu, nhìn người ba đang mỉm cười của mình, do dự một lát, nhưng vẫn gật đầu, "Dạ!"

"Bạn học của con?" Ba Lục nở nụ cười với mẹ Lục, tiếp tục hỏi.

"Không phải!" Y Minh trả lời nho nhỏ.

"Ah, bạn quen ở bên đó à?"

"Không phải..."

"Cái kia..." Ba Lục không biết hỏi sao nữa, thoáng cân nhắc xong, ba Lục mới mỉm cười nói. "Thế được rồi, chờ con nghĩ kỹ lại thì nói cho chúng ta biết nhé!"

Ba Lục kéo mẹ lục vào phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng nói, "Con lớn không bỏ mẹ, vẫn là nên đợi nó nguyện ý nói với chúng ta đã!"

Mẹ Lục trong lòng bồi hồi đáp lại: "Không biết Y Minh có phải thích phụ nữ có chồng gì gì đó không! Giờ có mấy đứa nhóc, đúng là có thể thích....."

Loáng thoáng nghe thấy lời của mẹ, Y Minh đang lo lắng khẩn trương không biết phải làm sao cũng nhịn không nổi nở nụ cười ! Cười xong, lại tiếp tục lo lắng.

Muốn nói sao, muốn nói sao đây! Được, vẫn nên để sau này hãng nói.

Mà trên thực tế, không để cho cậu đợi đến sau này, mà hôm sau, lúc sắp ra khỏi cửa, nguời trong nhà đã biết chuyện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -