Sau khi nhào vào ông chú hôn hôn liếm liếm một hồi rồi trực tiếp ngủ đến quên trời đất, đến giờ Sachs mới tỉnh rượu. Cảm giác còn lại bây giờ chỉ có cơn đau đầu khiến não váng vất, cảm giác cái giường mình đang nằm chềnh ềnh sao mà cứng thế, chẳng lẽ say đến trực tiếp ngủ trên đất sao? Nhưng sàn nhà đâu có nóng như vậy???
Oh my god!!! Cậu lại lấy ông chú ra làm giường ngủ rồi!!!
Lúc cậu tỉnh No.9 cũng chuyển tỉnh.
Chắc là do uống rượu nên cậu cảm thấy bụng dưới trướng cứng, cậu muốn đứng dậy đi tiểu, nhưng No.9 so với cậu còn nhanh hơn một bước cầm lấy bộ phận đang nóng lòng muốn được ‘giải phóng’ kia.
“Này! Ông chú, tôi không phải – Ưm!” Ngược lại No.9 không có vẻ lù đù thường ngày, hắn nóng lòng muốn ‘luyện tập’ lại nội dung hắn vừa học được hôm qua, thế là Sachs chưa kịp cự tuyệt, đôi môi đã bị bịt kín, rồi đến sự xâm nhập bất chấp cự tuyệt.
“A! Ưm… ưm…” Sachs giãy giụa ý đồ không thỏa hiệp, nhưng một tên vừa uống rượu tỉnh lại cả người rã rời đấu với một binh lính sức mạnh dư thừa là không có khả năng, No.9 đem tất cả những kĩ xảo hôm qua học được thực hành lại trên người Sachs, hắn dùng thân thể đè lại phản kháng của cậu trai, đầu lưỡi xâm nhập càn quấy, quấn lấy đầu lưỡi Sachs, trong miệng Sachs bắt buộc đối phương cùng giao triền.
Thật ra chỉ cần nói một câu mệnh lệnh bảo ngừng, No.9 tuyệt đối sẽ phục tùng, nhưng hiện tại âm thanh đều nghẹn trong cổ họng, đừng nói là một câu, phát ra được một tiếng đã là khó khỏi nói rồi.
Sachs phát điên thôi, chim bự bị cầm trong đôi tay thô giáp đã sưng phồng trướng nước, thứ kia không chỉ là tinh dịch muốn phát tiết, còn có cả nước được tích nhịn cả đêm, căn bản rất khó để kiềm chế thêm nữa. Cậu kẹp chặt hai chân cùng cơ bụng, tập trung suy nghĩ muốn khống thế cảm giác cần giải phóng ở phía dưới, nhưng vô dụng, khó chịu do nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn là thứ không phải lý trí cón thể điều khiển, mà đôi tay thô to kia còn không ngừng đụng chạm đến các điểm mẫn cảm trên cơ thể, khiến cho nam căn đang khốn khổ chống chọi không dừng được phun ra toàn bộ những thứ bên trong.
Nhưng như vậy thiệt là mất mặt a!!! Sachs không thể chịu được cái loại không thể điều khiển bài tiết tiểu ra giường như trẻ con thế này, cậu trở tay, dùng chân hỗ trợ, nhưng căn bản chẳng thể áp chế được người đàn ông cường tráng bình thường không biết đau không biết mệt này, đối với hành động bất bình thường này của Sachs, No.9 lại tưởng mình làm không đúng, thế là cẩn thận nhớ lại các quá trình luyện tập, đem những cách thức từng thành công áp dụng trên tiểu huynh đệ của Sachs.
Sụp rồi….
Cả người Sachs run lên từng chập, dưới háng căng thẳng cùng cơ thịt buộc chặt không dám thả lỏng một khắc, No.9 biết Sachs không muốn làm bẩn giường, cho nên cảm thấy đối phương sắp cao trào liền làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng lúc này trên mặt giường chả có thứ gì phù hợp, khăn mặt cũng chả thấy, hắn sờ soạn thấy cái chăn mỏng Sachs hay đắp liền lôi lại quấn lại nam căn tiếp tục hoạt động.
Cậu trai trên giường cứng rồi, tay ông chú tiếp xúc có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy, đầu trong nháy mắt lóe lên một đoàn sáng, giống như được trở lại thời thơ ấu, có lẽ cũng từng được ba ba cầm vậy suy tè… No.9 cảm giác được trong lòng bàn tay phút chốc sũng nước, chất lỏng bài tiết ra, đều bị chăn bọc hút hết, trên chăn xuất hiện vài vệt trắng đục rõ ràng.
Đến lúc này No.9 mới buông đôi môi bị hắn mút đến sưng đỏ ra, cẩn thận ngồi dậy giúp Sachs vẫn đang nằm bẹp bất động trên giường lau người.
Đột nhiên Sachs giật mình, cả người nhảy dựng đấm qua một quyền, nhưng No.9 cũng không trốn tránh, hoặc là nói, trong tình huống không có mệnh lệnh, binh lính không được phép tránh né trách phạt từ cấp trên. Nắm đấm không hề lưu tình nện vào mặt No.9, làm hắn nhất thời phải nghiêng sườn mặt, nếu hắn không đủ cường tráng, một đấm này đủ vạng hắn xuống dưới đất.
Da trên cùng miệng cứa vào răng nanh chảy máu, trong lõ mũi cũng chầm chậm chảy ra một đường máu. No.9 không rõ vì sao Sachs đột nhiên trừng phạt hắn, nhưng làm binh lính không được phép hỏi lý do, cũng không được đáp tả, thân thể thẳng tắp, cho ai đó đánh thêm mấy quyền cũng sẽ không tránh.
Nhìn máu tươi chảy ra, còn hai má dần sưng phù…
Ông chú háo sắc này đấm chết cũng đáng!!!
Màu sắc đỏ tươi khiến Sachs sinh ra khoái cảm phục thù, nhưng nhiều hơn chính là thất thố kích động, cậu ném cái chăn dính đầy những thứ xấu hổ kia vào người ông chú, rồi nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, như một cơn gió lướt khỏi cabin.
Được, rất được a!!!
Sachs miệng nhậm thuốc lá ngồi xổm trên một đống phế kiệu sắt théo, phiền não cào cào đầu tóc.
Cậu không nên vì ham hưởng lạc nhất thời mà dạy ông chú kia nhiều thứ như vậy, hiện hay hay rồi a, chơi đùa cái đầu !!!!!!
Kỳ thật ngay từ đầu, cậu nghĩ cũng chỉ giống như thu lưu Jimmy hay lão già ở nông trại kia thôi, nhưng dần dần tính chất lại thay đổi.
Ông chú kia cũng không thể nói rõ là rốt cái gì, cái mặt trương ra cứng nhắc nghiêm cẩn tuyệt không hề thấy bình dị gần gũi, nhưng đối với đám Jimmy mà nói, ông chú còn là một cá thể không thích hợp hòa nhập vào một quần thể, nhưng trong mắt Sachs, người đàn ông luôn yên lặng kia lại hơn những người trẻ tuổi một tầng ổn trọng.
Nhưng một khi nghĩ đến phải kết thúc loại quan hệ này, không cùng người kia hôn môi rồi thủ d*m cho nhau, không cho ông chú đi tìm đàn bà để chơi đùa....... Khu 28 không có đàn bà không có nghĩa là các khu 15, 17 không có, cậu từng trộm đi sờ thử, giống đàn bà mà trên tạp chí từng nói qua, có ngực mông đầy dặn, cứ nghĩ đến ông chú sẽ giống như mấy tên trên tạp chí, áp trên người đàn bà chuyển động phần mông eo rắn chắc, chim bự ra ra vào vào trong cơ thể bọn họ, nội tâm cậu liền trở nên luống cuống không ngừng được.
Cái gì a ?! Mình làm sao vậy ???
Đều tại ông chú kia làm xằng làm bậy, khiến cậu bị lẫn!!!
Sachs dụi tắng điếu thuốc không tay, nhưng sự thật là cậu còn chưa mồi lửa.
<<Chẳng lẽ con chưa nghĩ thử xem con muốn gì ở hắn sao?>>
Giọng nói của nữ tu sĩ Emma lại vang lên trong đầu cậu.
Muốn cái gì?
Lúc ông chú xuất hiện vốn là hai bàn tay trắng, thì có thể cho mình cái gì ?!
Chẳng lẽ như củ khoai nọ sao???
Cậu nhớ tới bữa tiệc tối hôm đó, từ tay ông chú nhận củ khoai tây kia, cả sọt khoai tây cậu còn có, huống chi một củ kia! Nhưng….. lúc đó, cậu thực sự rất vui.
Ôi trời! Làm gì lại khiến mọi việc xoắn xuýt như vậy a!!!
Cậu độc chiếm ông chú không phải là xong sao?
Cùng ông chú ăn khoai tây rồi mới đem món cà rốt không thích ăn lặng lẽ đẩy cho hắn, cùng ông chú sửa xe máy, cùng nhau phóng như bão táp trên đừng…. Còn có cùng ông chú làm ‘việc’ chưa từng cùng người khác làm, dù sao, vẫn muốn ông chú kia theo mình.
Sachs phát hiện ý tưởng này thiệt tốt ha! Cậu dương dương tự đắc cúi đầu mở tay ra, thấy điếu thuốc bị cậu vò đến quoắn quéo…..
Chết tiệt, ông chú, trả cho ta một điếu thuốc!!!!!
---------- Đường phân cách tuyến là đây--------
Căn cứ quân sự tại hào tinh số 36, trại tập huấn Sparta đã tuyên bố đóng cửa giờ trở thành doanh địa của binh lính cơ giới.
Trưởng quan đến căn cứ tham quan nhìn nhóm binh lính máy móc có sức chiến đấu siêu việt hơn so với nhân loại, lại bỏ qua tuổi tác, thấy đã không cần tiếc cho thân thể binh lính nhân loại yếu ớt, thượng tá Raphael phụ tránh nghiên cứu binh lính máy móc đương nhiên là chỉ huy tối cao trong căn cứ, mà huấn luyện viên Phillips William dựa theo yêu cầu của thượng cấp trở thành thuộc hạ của gã. Đương nhiên, cũng có một số phần trên chiến trường binh lính máy móc không cách nào thay thế được nhân loại, ý phản đối này là từ một số nhân vật cấp cao trong Liên minh vũ trụ đưa ra.
Thượng tá Raphael cực tức giận đóng máy truyền tin, màn hình trong không trung lập tức biến mất.
“Một đám già cố chấp!!!”
Gã nổi nóng đem văn kiện mỏng như giấy đạp xuống đất, “Bộp bộp” vài tiếng, trang giấy hầu như nát bét.
Phillips William cùng mấy sĩ quan đứng cạnh gã hai mặt nhìn nhau, đối với việc khai khác binh lính máy móc luôn gặp cản trở, Raphael thường xuyên phát giận điên khùng như thế.
“Chẳng lẽ bọn họ lại thích thứ rác rưởi bị đào thải này?” Raphael khinh khỉnh nhìn một lão binh Sparta đang cúi người thu dọn đống giấy trên mặt đất, gương mặt lão binh đầy nếp nhăn, trên người mặc một bộ quần áo lao động cũ bẩn, ống tay áp với ống quần có vết dầu dính rất rõ ràng, nhìn qua hệtnhư môt nhân viện công tác hậu cần, không có nửa điểm giống binh lính tinh nhuệ.
Đã từng là binh lính cao cấp, nhóm lão binh hiện tại chỉ là nhân viên hậu cần, không cần chấp hành nhiệm vụ, mà phụ trách khuân vác, dọn dẹp, sửa chữa,… Đối với ngôn ngữ khinh miệt hắn không có lấy nửa phần phản ứng, chỉ yên lặng tiếp tục thu thập rác rưởi.
“Binh lính máy móc của tao tuyệt đối là mạnh nhất, sự thật sờ sờ đã chứng minh tất cả. Mấy lão bảo thủ này sao có thể nhìn ra được!!!”
Thượng tá Raphael đột nhiên lộ ra một mạt tươi cười xảo quyệt: “Ta nghe nói tin tức từ quân bộ, Liên minh vũ trụ luôn tìm kiếm một thứ, đã mấy tích mười mấy năm, cực kì giá trị, mà tinh cầu sở hữu thứ đó đã được định vị, đáng tiếc ở đó có gió lốc liên hành tinh cực mạnh, nên nhiệm vụ bị hoãn.”
Huấn luyện viên Phillips William do dự một chút: “Thượng tá, ý của ngài là……..”
“Đúng. Chỉ cần chúng ta có thể tìm được thứ kia về, chứng minh cho nhóm lão già ngoan cố kia binh lính máy móc hoàn toàn vượt trội hơn binh lính nhân loại, như vậy đám già kia sẽ không còn gì để soi xét nữa.”
“Nhưng Thượng tá, đi xuyên qua gió lốc liên hành tinh là hành động cực kì nguy hiểm, quả thực giống như đang tự sát! Hơn nữa tự tiện hành động, có thể….”
Cứ cho là nhân loại đã chinh phục được vũ trụ, nhưng tại mẫu tinh nhân loại vẫn không thể chống lại thiên nhiên, trong vũ trụ vẫn có rất nhiều lực lượng có thể khiến con người chùn bước, gió lốc liên hành tinh là một trong số đó. Khi hằng tinh đã già, trong giai đoạn tử vong thì nội lực trong hằng tinh có thể sinh ra sóng xung kích cực độ mạnh mẽ, nháy mắt có thể nghiền nát cả một tinh cầu, nếu ở bên trong gió lốc, cho dù là phi thuyền vũ trụ cũng chỉ giống như cầu độc mộc trong cơn lũ, tuyệt đối sẽ bị nghiền nhỏ như nghiền vỏ trứng già.
Phillips William cũng không muốn chôn vùi tính mạng của mình dã tâm của Raphael.
Raphael không cho là đúng: “Phillips William, biết vì sao ở tuổi này rồi mà ông vẫn không qua được cái chức thượng úy không? Chính là vì ông quá mức thủ cựu! Cần phải cải cách, Phillips William, chẳng lẽ ông nghĩ binh lính liên minh hơn được loại phế phải vừa bị đào thải sao?”
Phillips William yên lặng, chẳng lẽ đây là kết cục tất yếu của binh lính nhân loại? Ông bất đắc dĩ tiếp nhận nhiệm vụ, suy nghĩ một lúc, thế là đề nghị: “Thượng tá, có thể mang theo đám lão binh Sparta không? Ít nhất bọn họ có thể làm một ít công tác hỗ trợ.” Ông cũng không có ý định muốn tranh thủ cái gì, chỉ là có quân có thủ hạ dùng được thì đương nhiên thuận tiện hơn.
Raphael đã đặt toàn bộ đầu óc vào việc làm thế nào để xuyên qua bão cát liên hành tinh, không để ý phất tay phê chuẩn, trước mặt gã hiện màn hình lập thể tinh tế, tinh cầu mục tiêu hiện ra: Hành tinh rác số 243.
Huấn luyện viên Phillips William quay đầu, lão binh vừa dọn rác rưởi trên mặt đất với vài lão binh đang sửa tạp vật theo phản xạ đứng nghiêm chờ mệnh lệnh.
“Các cậu cùng đi thôi.”
“Vâng, trưởng quan.”
Phillips William thở dài: “Đừng gọi ta là trưởng quan nữa. Các anh không còn là binh lính.” Bỏ lại những lời này, ông xoay người đi đến phía sau binh lính máy móc giám sát công tác, nhưng ông không nhìn thấy phía sau, nhón binh lính đều ngây ngốc đứng yên không hề động, khuôn mặt vô cảm chỉ biết phục tùng mênh lệnh, hiện lên vẻ mù mịt cùng khuất nhục.
tội nghiệp các bạn lính
Trả lờiXóa