Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

No.9 - Chương 14


14


“Ông chú! Sao chú lại chạy ra đây?”

Sachs lượn vài vòng trên quảng trường mà vẫn chưa thấy No.9, nhìn qua góc mới thấy ông chú cầm một củ khoai nướng rất to xuất hiện, nhẹ nhàng thở ra một hơi. 


No.9 vẫn đứng cách khá xa đám người trên quảng trường như cũ, nhưng ít ra, cũng không che dấu thân ảnh. Hắn cầm một củ khoai nướng trong tay, vỏ ngoài khoai tây nóng phỏng da, nhưng hắn vẫn nắm chắc trong tay như không có cảm giác, cho đến khi người trẻ tuổi tóc cam đỏ lại gần.

“Cậu muốn ăn không?” No.9 cũng không nghĩ gì phức tạp, trong giờ khắc này hắn chỉ có có một cảm giác rằng, nếu mình có thứ gì đó, sẽ chia cho thủ lĩnh mới trẻ tuổi này một phần, nhưng hắn cũng chẳng có gì để cho cậu, khi hắn bị đổ xuống từ phi thuyền vận chuyển rác thải, ngoại trừ một bộ quần áo rách nát thì chả còn gì khác.

Nhưng củ khoai tây này, hắn có lý do để tin, đây chính là thứ hắn tự tay gieo trồng, vun xới đất, tưới nước, bón phân, cuối cùng nó mọc ra củ này. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nhiệm vụ của mình không phải hủy diệt, mà là sáng tạo, củ khoai tây này, chính là minh chứng.

Sachs nhất thời không biết phản ứng lại như thế nào, dù sao ông chú luôn ngơ ngác này xem vậy mà lại biết tặng đồ cho người khác a!

Cậu cũng không đưa tay tiếp nhận, No.9 cũng không rụt tay lại, bề mặt củ khoai tây gồ ghề kia do ánh sáng phản xạ từ mặt kim loại miễn cưỡng nhận ra hình dạng.

Sachs giống như một người bừng tỉnh mộng, cả người run lên, chộp lấy củ khoai tây kia, tai cậu ở góc không nhìn thấy lặng lẽ đỏ bừng.

Lão đại khu 28 yên lặng cầm củ khoai tây trong tay, cũng không quản có thể làm phỏng đầu lưỡi, hai ba miếng tiêu diệt gọn.

No.9 phát hiện khi mình nhìn Sachs từng miếng từng miếng ăn sạch củ khoai tây, liền sinh ra một loại cảm giác cực kì mạnh mẽ, thứ cho dù hắn từng hoàn thành đủ loại nhiệm vụ không thể luận bạn cũng chưa từng có, giống như mỗi tế bào trên người đều được nạp tràn trề năng lượng.

Một củ khoai tây khối lượng cũng không nhiều lắn, Sachs rất nhanh liền chén sạch, cậu liếm liếm vụn khoai tây dính trên ngón tay trỏ, rồi liếm vụn dính trên khóe miệng, đâu ra đấy rồi mới lôi thuốc ra, ngậm trong miệng, một tia sáng nhỏ bé chiếu lên khuôn mặt tràn ngập sức sống, trong ánh mắt mang theo một chút khiêu khích: “Này, ông chú, có muốn nếm thử thứ này không?”

Tuy rằng tiệc tối còn đang trong giai đoạn cao trào, nhưng Sachs cũng không định quay lại, bỗng dưng thốt ra câu kia, xong cũng không quản No.9 có còn đứng tại đó không, tự dẫn đầu nhanh chóng rời khỏi quảng trường.

No.9 theo bản năng xoay người đuổi kịp.

Tiếng tranh cãi ầm ĩ phía sau càng ngày càng xa, hai bên đường chất đầy những phương tiện giao thông cũ nát hỗn độn, bởi vì hầu hết mọi người đều tham gia tiệc tối, nên trên đường cực kì yên tĩnh. Thanh niên đi phía trước vẫn đút tay túi quần như cũ, điếu thuốc trên khóe miệng phả ra từng đợt khói trắng, bóng dáng in trên mặt đất bị kéo dài càng trở nên nhỏ gầy.

Xa xa đã thấy được khoang thuyền hình con thoi kia, tên khắc trên cabin đã sớm mài mòn vì bão cát thời gian dài, hoàn toàn không thể nhìn ra nó đã từng rất huy hoàng, cũng không còn nhớ rõ nó đã từng đảm nhận trách nhiệm vĩ đại vận chuyển nhân loại xuyên qua tầng khí quyển mẫu tinh và ngoại tầng không gian ngoài vũ trụ. Mà hiện tại, con tàu kia đã sớm già nua, ai cũng có thể coi nó là một thứ rác rưởi, ai cũng có thể nói nó là thứ đồ bị đào thải.

Không. Bởi vì xác ngoài đủ cứng rắng để thừa nhận sức nóng của khí động khi tiến vào tầng khí quyển, có thể cung cấp hàng nghìn chỗ ngồi trong khoang thuyền cùng không gian chuyên chở mở rộng, đủ sức chứa cả vệ tinh nhân tạo cùng phòng thí nghiệm trong khoang thuyền, nên nó hiện tại trở thành hiện hữu của cư dân khu 28.

Về tới phòng mình trong cabin, Sachs lôi một thứ từ dưới sàn cái rương ra: “Ông chú, chú không thường động đến bảo bối của lão già kia đi?” Mở thùng ra, bên trong có phích giữ nhiệt, cậu đắc ý lấy ra hua hua, bên trong vang lên tiếng nước sóng sánh, “Lúc trước lão già cho tôi một ít, thứ đồ chơi này ngược lại được cất đã lâu, nghe nói cất càng lâu thì càng đậm vị. Cái bình này tôi cất ba năm, hôm nay xem như chú được tiện nghi ha!”. Cậu vừa nói vừa đặt mông xuống ghế, lại lấy ra hai cái chén đồng hình bầu dục, mở nắp đổ rượu ra.

Lập tức một cỗ hương rượu thơm nức xông vào mũi, rượu được chưng cất từ tinh bột lên men, có một sắc lương thực vàng nhạt óng ánh.

No.9 từng ngửi qua hương vị loại chất lỏng này, một binh lính ưu tú cần hiểu biết hết tất cả những vật có tính công kích. Nếu hắn nhớ không nhầm, loại rượu này là rượu thuần chất, nồng độ rất mạnh, hương tỏa ra trong không khí có thể hình thành tính nổ mạnh.

Sachs rót một chén cho hắn, không đợi No.9 phản ứng lại lão đại khu 28 muốn làm gì đối với loại chất lỏng này, Sachs đã nhanh chóng ngay trước mắt hắn cầm một chén không khách khí ngửa đầu uống sạch sẽ, so với uống nước còn sảng khoái hơn, uống xong còn phát ra tiếng cảm thụ: “A! Đồ tốt! Lão già kia con mẹ nó 
thật biết hưởng thụ!” Quay đầu thấy ông chú kia tay cầm chén, một bộ biểu tình hoàn toàn không hiểu, khiến người khác hoài nghi trong tay hắn rốt cục là chén rượu hay một quả boom hẹn giờ, cậu nhịn không được xì môt tiếng nở nụ cười.

Cậu đưa tay cầm lấy cái chén trên tay No.9, đưa miệng chén tới gần nhấp một ngụm, nghiêng đầu để hắn nhìn rõ hầu kết hoạt đông rõ ràng đã đem chất lỏng kia nuốt xuống: “Thứ đồ chơi này chỉ dùng để uống.”

Uống ??? No.9 vẫn cảm thấy thật không thể tin tưởng được. Cho dù thực vật đúng là dùng để ăn, nhưng loại hành vi đem chất nổ nuốt vào bụng này vẫn khiến hắn không thể lý giải nổi.

Nhưng nếu đó là mệnh lệnh của trưởng quan thì, “Vâng, trưởng quan.” Cầm lại cái chén uống một hớp, hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào, quả nhiên là thuốc nổ, yết hầu hắn lập tức xuất hiện cảm giác nóng cháy, nhưng sau đó, từ yết hầu cùng đầu lưỡi truyền ra một loại cảm giác kỳ lạ, hắn chưa từng trải nghiệm qua, bởi vậy hắn không cách nào hình dung được hương vị khi uống loại rượu thuần chất này.

Mà bên kia Sachs không khách khí rót ra một chén lớn, đây chính là đồ tốt cậu cất giữ bao nhiêu năm, tuy nói là muốn chia sẻ bảo bối, nhưng chủ yếu là vẫn phải thỏa mãn chính mình trước a!
Dung tích bình sắt cũng không lớn, rất nhanh liền thấy đáy, Sachs đem bình ôm trước người, thậm chí đến một giọt rượu cuối cùng cũng phải dùng đầu lưỡi liếm sạch. Lão đại khu 28 quay đầu vừa lúc nhìn thấy No.9 đang đưa ngụm cuối cùng lên miệng, lại càng không vừa ý: “Này, ngụm cuối cùng phải là của tôi!”

Khoai tây là vật khan hiếm, ăn còn không đủ thì làm sao có khả năng đem đi ủ rượu? Cho nên dù là lão đại khu 28 nhưng bình thường Sachs cũng rất ít khi có cơ hội uống rượu, cho dù cậu rất cường tráng, nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ vị thành niên, hấp thu của tràng vị cùng khả năng lọc cảu gan chưa đầy đủ, cứ cho là việc này không đúng, nhưng lượng cồn trong cơ thể xúi giục tuyệt đối không thể dùng lý trí để kìm hãm. Bởi vì cậu đã uống một lượng cồn lớn, cơ hồ trung khu thần kinh đã hoàn toàn tiến vào trạng thái hưng phấn lâng lâng.

Đương nhiên đối với No.9 mà nói, hắn cũng không thể hiểu được vì sao vẻ mặt của Sachs đột nhiên ửng hồng, thậm chí ánh mắt mông lung, nhưng hắn biết cậu đã hạ cho hắn một mệnh lệnh.

Vâng, trưởng quan.

Rượu toàn bộ đã đổ vào trong miệng, biện pháp duy nhất là…. Hắn đặt khuôn mặt Sachs vào giữa hai tay, lão đại khu 28 đột nhiên bị giữ lại thực khó chịu làu bàu: “Chú làm cái gì ── ưm ──” Chưa nói xong nửa câu đã bị một đôi môi đè xuống phong lại, rượu cậu muốn rất nhanh bị đổ vào trong miệng. Môi No.9 dùng sức mở hàm đối phương ra, cực kỳ cẩn thận đảm bảo sẽ không để một giọt trào ra ngoài, mà Sachs phát hiện bản năng phản ứng trong đầu cậu trở nên váng vất, mà tay hắn đỡ lấy phía sau đầu cậu, thoáng dùng sức cố định đối phương, để tránh chất lỏng trong đôi môi đang giao triền bị chảy ra ngoài.

Sachs cơ hồ bị chất cồn hun đến chóng váng mơ hồ theo bản năng không cam lòng đối với loại hành vi cưỡng chế này, cậu dùng sức muốn đẩy no.9 ra, nhưng đẩy cơ thịt cứng rắn của ông chú kia lại hệt  như đẩy một bức tường, cậu tức giận giãy giụa, ngược lại đổi lấy đôi môi kia càng thêm ép chặt, Sachs không chịu nổi đành nuốt rượu, trong lúc đó Sachs lại dùng đầu lưỡi muốn đẩy đối phương ra, thế là không cẩn thận đụng phải thứ cũng đang tiếp cận kia.

Mà giống như bọn họ cùng nhau chơi chim vậy, bản năng nhân loại tuyệt không phải thứ có thể biến mất khi rời khỏi mẫu tinh, thế là đồng bạn hấp dẫn lẫn nhau, thử đụng vào, rồi đến giao triền hoàn toàn không cần học tập, bọn họ chỉ làm theo bản năng, làm sao để thấy thoải mái.

Nuốt lấy rượu trong miệng đối phương, Sachs chậm rãi duỗi thẳng eo, hai cánh tay không hề đẩy ra mà quấn lấy cổ No.9, chân dài khóa lấy hai bên sườn đối phương, hóa chủ động ép ông chú vào ghế sofa, như vậy khiến no.9 không thể không ngẩng cổ lên, Sachs cũng mặc kệ rượu có thể tràn ra, cậu không hề suy nghĩ hấp tấp mà không ngừng biến đổi góc độ mút lấy hai phiến môi tràn ngập hương cồn kia.

No.9 bất đắc dĩ phát hiện, cho dù hắn cố hết sức, nhưng chất lỏng trong miệng vẫn bị tràn ra ngoài, giữa hai cánh môi gắn kết tràn xuống lồng ngực, rượu bị độ ấm trong khoang miệng bao bọc khiến hương vị càng thêm nồng đậm.

Khó trách sao Sachs lại muốn ngụm cuối cùng như vậy, No.9 trong đầu chợt xẹt qua ý nghĩ “muốn”, hắn chưa từng sinh ra ý muốn nào có khả năng vi phạm mệnh lệnh ông chủ, trong đầu suy tính một lúc, hắn liền thả lỏng yết hầu, hầu kết trên cổ hoạt động, rượu trong miệng liền bị hắn nuốt xuống.

Đây là hương vị của chất nổ sao? Nguyên lai thứ có thể giết người cũng thật mỹ vị.

Hắn thích thứ này.

Hắn nghĩ như vậy, ý niệm trong đầu vô cùng rõ ràng hướng về phía lĩnh vực hắn không biết thăm dò, hắn xông vào địa bàn của Sachs, cướp đoạt bốn phía vị rượu còn sót lại, một giọt cũng không buông tha xẹt qua mỗi chỗ mềm mại.

Lão đại khu 28 luôn luôn ngay thẳng chưa từng bị như vậy, nếu cái miệng cậu hiện tại được tự do, như vậy chắc chắn sẽ chửi ầm lên, nhưng vấn đề là, đừng nói tới nói chuyện, hiện tại ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, chất cồn nóng bỏng trong khoang miệng cậu tựa như lên men, mà ông chú kia cư nhiên cũng không biết khống chế, hoàn toàn không biết đình chỉ ý đồ muốn cướp được càng nhiều hơn. Trên thực tế phải triệt để đánh tan, vô luận là trên chiến trường hay trong tình dục, đối với một binh lính ưu tú đều là mục tiêu đúng đắn nhất.

Mà lúc này thứ bị đánh tan, không phải cảm giác khi hắn phá hủy được một chiến dịch, hắn nhìn thấy ánh mắt không bị mi mắt che đậy của thiếu niên tóc đỏ, bên trong con ngươi xanh nhạt là một tầng mông lung. No.9 cảm thấy lồng ngực mình như bị rượu thiêu đốt nóng bỏng. Không ai dạy qua hắn nên làm như thế nào, nhưng tay hắn đã đặt trên phần eo mềm dẻo hữu lực, chậm dãi dịch dần vuốt ve từng cái, dần dần tầng áo may ô ngăn cách bó sát người đã không thể khiến hắn thỏa mãn.

Muốn càng nhiều hơn.

Thử đẩy áo may ô ra, luồn vào trong quần áo. Đối với cấu tạo thân thể cực kì rõ ràng, khiến hắn nắm rõ được kết cấu cơ thể Sachs, đó là một thân thể đầy đủ tính công kích cùng trẻ tuổi, đặc biệt phần eo co dãn khiến cậu có sức bật rất lớn, nhưng không biết vì sao, hiện tại lại trở nên mềm mại vô lực, đặc biệt khi bàn tay hắn lướt qua làn da, sẽ mang đến một trận run rẩy dồn dập.

Có lẽ bởi vì tác dụng của cồn, cũng có khả năng vì được hôn môi cùng âu yếm, đôi môi Sachs đang áp lên hắn dần dần mệt mỏi có chút không chống đỡ được mà dời xuống, thân thể tựa lên lồng ngực cường tráng của hắn, môi bọn họ không còn gắt gao dính vào, mà giống như đang cẩn thận nhấm nháp hương vị của đối phương, khẽ nhếch môi hay mạnh nhẹ đụng chạm, ngẫu nhiên môi lưỡi giao triền, cùng trao đổi một chút vị rượu còn sót.

Khi hai người tách ra, cho dù là No.9 thì hô hấp cũng có chút không ổn, thậm chí so với khi vác phụ trọng 50 kg hành quân rèn luyện còn dồ dập hơn, cả người nóng lên, tim đập thình thịch, Sachs lại càng không cần nói, cậu đã sớm say đến mơ màng nhưng vẫn nhớ rõ lời nói lúc trước của mình: “Tôi nói này chú, chú thích thứ này không?” Đây chính là thứ tốt nhất của cậu, cho tới bây giờ vẫn chưa kẻ nào được hưởng qua đâu.

Là nói loại kĩ thuật mới này sao?

No.9 không chút do dự trả lời: “Vâng, trưởng quan.”

1 nhận xét:

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -