Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Mùa xuân - Chương 8


Chương tám: Mang về nhà . . .

Mộ Thanh Phong đi một lúc lâu mới chịu quay lại, trên người mang theo một thân lãnh khí, Minh Nguyệt nhìn hắn, “Anh vừa đi đâu thế?”

Mộ Thanh Phong không trả lời, y tá nói nước thuốc trong túi truyền sắp hết thì đi gọi để lấy thêm một loại khác.


Hắn nhìn túi nước truyền, xoay người đi gọi y tá đổi túi truyền.

Trong phòng bệnh có thêm một cô nhóc cùng bà nội của nó, cô nhóc phải đến truyền dịch, còn bà nội ở bên cạnh.

Cô nhóc rì rầm bất mãn chỗ này không thoải mái chỗ kia không dễ chịu, bà nội đành phải dỗ dành nó, thấy Mộ Thanh Phong quay lại, cô nhóc cũng không tiếp tục lẩm bẩm, mà nhìn chằm chằm Mộ Thanh Phong, Mộ Thanh Phong không chút khác khí nhìn lại, làm cô nhóc mặt mũi đỏ ửng.

Dì y tá đổi cho Minh Nguyệt một túi nước truyền khác, nói, “Cậu nhóc đẹp zai, hết túi này là xong rồi.”

Minh Nguyệt vui sướng đáp lời, Mộ Thanh Phong sờ sờ túi chườm nóng cạnh cánh tay truyền dịch của Minh Nguyệt, phát hiện túi nước đã nguội, liền cầm đi cắm điện, Minh Nguyệt liền nói, “Không dùng túi chườm nóng cũng không sao, chỗ này cũng không lạnh.”

Mộ Thanh Phong không để ý tới cậu, nạp xong điện mới quay lại ngồi cạnh, Minh Nguyệt liền đưa di động cho hắn, “Có người gửi tin nè!”

Mộ Thanh Phong lãm đạm “Uhm” một tiếng đem cầm lại di động.

Minh Nguyệt lại nhanh nhảu nói, “Em không nhìn nội dung đâu. Xem tên người gửi thì là của nữ sinh tên-------


“Ừm.” Mộ Thanh Phong thản nhiên đáp lời, nhìn tin nhắn, rồi quay đi, Minh Nguyệt lộ ra vẻ bắt bát quái (tò mò đó), “Nghe nói mỹ nữ ở Hội học sinh của anh theo đuổi anh hả, anh đồng ý chưa?”

“Không.” Mộ Thanh Phong quay lại vẻ mặt kiệm chữ như vàng.

Minh Nguyệt nói, “Không ai theo đuổi anh cũng do anh không chịu đồng ý mà.”

“Đều không phải.” Mộ Thanh Phong nói xong, lại lôi PPT ra cùng Minh Nguyệt xem.

Lúc Mộ Thanh Phong nói ba chữ “đều không phải” kia, làm Minh Nguyệt cảm thấy có một loại cảm giác băng thiên tuyết địa long lánh mà lạnh lẽo mãnh liệt kéo tới, khiến cậu thầm rùng mình một cái, nghĩ nghĩ, Mộ Thanh Phong hình như tức giận rồi nha, sao lại tức giận loại chuyện này nhỉ, hắn nói một câu còn đỡ, chẳng bằng không nói như hiện tại lại càng kì quái.

Ở gần nhau cùng xem di động trong một thời gian dài đối với Mộ Thanh Phong mà nói đúng là rất tuyệt vời, chính là thỉnh thoảng bản thân hay bị cảm giác tức giận từ bên cạnh phát ra khiến mình tò mò, hắn rất muốn nghiêng đầu nhìn qua, Minh Nguyệt liền đưa tay giật lấy cái điện thoại, nghiêng đầu nhìn Mộ Thanh Phong, “Anh xem xong rồi?”

Mộ Thanh Phong lúc này nhìn gần thật đẹp trai ha, ánh mắt hai người gần gũi chiếu thẳng vào nhau, làm cậu cảm thấy lạ lẫm, trong lòng run lên, sau đó không khỏi cảm thán, ánh mắt của Mộ Thanh Phong thật là đẹp, rồi nhanh chóng dời tầm mắt qua chỗ khác, yên lặng bật PPT.

Hai người sau đó tựa hồ cũng không cố gắng áp chế nhịp thở của mình, tận lực làm cho mình không mất tự nhiên, nhưng càng làm vậy lại càng thấy không xong.

Cuối cùng một cái tin nhắn được gửi đến máy cũng hóa giải tình trạng xấu hổ của hai người, Minh Nguyệt nhìn thấy báo tin nhắn, vội nhắc nhở Mộ Thanh Phong, “Tin nhắn, tin nhắn nè.”

Mộ Thanh Phong rầu rĩ, “Anh biết rồi.”

Hắn mở tin nhắn, còn Minh Nguyệt không tự nhiên nhìn túi truyền dịch, sau đó lại liếc nhìn Mộ Thanh Phong, vừa lúc nhìn thấy cô nhóc giường bên đang cầm điện thoại chụp hình bên này, Minh Nguyệt kinh ngạc “A” lên một tiếng.

Mộ Thanh Phong nhìn cậu, “Làm sao vậy?”

Minh Nguyệt chỉ cô nhóc kia, hỏi “Em làm gì thế?”

Mộ Thanh Phong cũng quay đầu nhìn cô nhóc kia, cô nhóc lại đỏ mặt, ấp a ấp úng nói, “Em làm gì đâu~”

Bà nội cô đã đi ra ngoài, lúc này không ở đây, Mộ Thanh Phong có lẽ thường xuyên gặp chuyện bị chụp trộm này, cho nên bình tĩnh xử lý, đứng dậy đi qua, nói, “Nếu chụp rồi, khuyên nhóc nên del hết đi.”

Đối phương lắp bắp nhìn hắn, cô nhóc ước chừng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt còn có vẻ non nớt, bị Mộ Thanh Phong không chút khách khí nói như vậy, đã cảm thấy có chút tủi thân.

Mộ Thanh Phong thấy cô bất động, lại không thấy người nhà cô, bèn cầm điện thoại di động của cô, trong cái nhìn không phục của cô mở file ảnh chụp, bên trong rõ ràng có rất nhiều ảnh chụp mình và Minh Nguyệt, đều là thời điểm hai người dựa vào một chỗ, bộ dáng hai người thân mật như vậy, hắn thấy mềm lòng một chút, đem Bluetooth hai máy bật lên, quanh minh chính đại bắn về di động của mình, hơn nữa còn không del ảnh ở máy cô nhóc, đưa trả lại cô, chỉ nói, “Không được phép truyền lung tung, bằng không hack máy tính nhóc.”

Làm cô nhóc sửng sốt, đưa tay nhận di động về, xem phát hiện vẫn còn ảnh chụp, một bên hắc hắn cười, một bên hỏi, “Hai người là một đôi sao?”

“Hả?” Vẻ mặt Minh Nguyệt mê hoặc mà kinh ngạc, nhưng nghĩ vừa rồi mộ Thanh Phong hẳn đã del hết ảnh trong máy cô nhóc, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Mộ Thanh Phong trả lời cô nhóc, “Đừng hỏi lung tung.”

Lại mở PPT cùng Minh Nguyệt tiếp tục xem.

Cô nhóc cho rằng Mộ Thanh Phong đúng loại một tiểu công ngoài lạnh trong nóng dịu dàng, liền không chút cố kỵ đánh giá hai người, Minh Nguyệt bị cô nhìn đến không tự nhiên, Mộ Thanh Phong đành phải nhắc nhở, “Nhóc nhìn cái gì?”

Cô nhóc cười ha hả trở mình chơi di động.

Minh Nguyệt truyền dịch trong rồi, bệnh tình đương nhiên sẽ không lập tức giảm bớt, nhưng ở trong phòng đang ấm áp nên ho khan có vẻ giảm bớt rất nhiều, vừa cùng Mộ Thanh Phong bước ra khỏi cửa phòng khám, gió lạnh thổi tới, mưa phùn bay bay, Minh Nguyệt cảm thấy mình như sắp chết rồi, hơn nữa so với lúc trước còn thấy lạnh hơn, ho khan vài tiếng, oán hận nói, “Lạnh quá, không muốn về, ở lại chỗ này một lúc đi?”

Mộ Thanh Phong mặt không chút thay đổi nhìn cậu, “Vậy em ở lại đi.”

Minh Nguyệt cười tủm tỉm, “Trở về thôi, em còn muốn trả lại tiền cho anh nữa.”

“Tính toán nhiều.” Mộ Thanh Phong nói xong, che dù rồi ôm lấy bả vai minh Nguyệt, mang cậu đi vào trong màn mưa.

Minh Nguyệt cười nói, “Chẳng lẽ anh không muốn em trả lại tiền cho anh? Tính toán sao? Vừa lúc em đang rỗng túi, quỵt luôn không nói nhiều.”

Mộ Thanh Phong vòng tay qua bờ vai cậu trực tiếp nhéo một nhát trên mặt cậu, khiến Minh Nguyệt nhảy dựng, hắn nói, “Anh em ruột cũng phải tính sổ, em đem em bán cũng được, miễn đem tiền trả lại cho anh.”

Minh Nguyệt lầm bầm nói cái gì mà anh là đồ không có nghĩa khí.

Tưởng trực tiếp lên xe về nhà, không nghĩ lại bị Mộ Thanh Phong “cưỡng chế” mang mình đến tiểu khu bên cạnh phòng khám, chỉ cách có vài con đường.

Tiểu khu này không mới cũng chẳng cũ, đứng ở đại sảnh trong nhà, Minh Nguyệt trợn tròn mắt,”Sao lại tới đây, đây là chỗ nào?”

Mộ Thanh Phong dẫn đầu đi vào thang máy, nói, “Tầng năm, nhà anh.”

Minh Nguyệt thẳng đến khi vào nhà của Mộ Thanh Phong rồi, cậu mới xác định Mộ Thanh Phong nói là sự thật, sau đó ngồi vào ghế sofa rộng rãi, trong phòng trang hoàng đều là màu trắng cùng màu xanh biếc, làm cậu cảm thấy nó thực sự không hợp với Mộ Thanh Phong.

Mộ Thanh Phong mở điều hòa, lại đi lấy nước uống, đặt trước mặt Minh Nguyệt, nói, “Uống nước đi.”

Minh Nguyệt oa trên ghế sofa đảo mắt nghĩ ngợi, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, giờ mới là lần đầu em biết nhà anh ở đây? Anh không nói, em còn tưởng ở ngoại ô, tại anh bình thường ở trong trường, nhà anh gần như vậy, về nhà thoải mái hơn chứ?”

“Quen biết lâu như vậy? những lời này khiến trái tim Mộ Thanh Phong như bị cào nát, nhưng hắn cũng biết Minh Nguyệt cho tới bây giờ đều là vô ý, hơn nữa những lời này cũng không có ý lạ gì, chính là hắn thích suy nghĩ lung tung thôi.

Phát hiện ánh mắt Minh Nguyệt dừng trên cuốn sách đặt trên bàn tròn cạnh cửa sổ sát đất, Mộ Thanh Phong trong lòng căng thẳng, chạy nhanh tới thu dọn mấy cuốn sách lộn xộn trên bàn đem vào phòng ngủ, đi ra nói với Minh Nguyệt, “Anh ở một mình, trường học lại có nhiều việc, về nhà chỉ có một mình thì chán lắm, nên đương nhiên ở trong trường.”

Minh Nguyệt kinh ngạc, “Ba mẹ anh đâu?”

Lại nói tiếp, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghe thấy Mộ Thanh Phong nói qua về ba mẹ mình.

Mộ Thanh Phong không trả lời cậu, nhìn cốc nước vơi đi, đem nước đi hâm nóng, rót cho cậu một cốc, để cậu uống thuốc.

Minh Nguyệt thấy thần sắc Mộ Thanh Phong thản nhiên, nghĩ thầm lời vừa rồi của mình động vào nỗi đau của hắn sao, chẳng lẽ kì thật Mộ Thanh Phong đúng là không có ba mẹ, nên ở trường mới cố gắng như vậy….

Minh Nguyệt nghĩ đông nghĩ tây, cảm thấy mình và Mộ Thanh Phong quen lâu như vậy, rõ ràng hiện tại mới biết hắn là trẻ mồ côi, thực sự rất thẹn với Mộ Thanh Phong, cậu nghĩ, mình nhất định phải đối với hắn tốt hơn một chút.

Mộ Thanh Phong rất đáng thương, còn nhỏ như vậy, đã không có cha mẹ, chỉ còn một mình.

Minh Nguyệt càng nghĩ càng thương tâm, cảm thấy bản thân lúc trước rõ ràng chỉ vì một chút tìm cảm trắc trở mà đã suy sụp đến không muốn sống, còn Mộ Thanh Phong, ba mẹ đều không có, còn kiên cường mà sống như vậy, còn phấn đấu rất tốt.

Cậu quả thực vì cảm động với Mộ Thanh Phong mà lòng chua xót, nhìn Mộ Thanh Phong tràn đầy đồng tình cùng yêu thương (???), nhưng vẻ mặt này của cậu trong mắt Mộ Thanh Phong, chính là đáng thương sở sở mà thôi.

Còn tưởng rằng thân thể cậu khó chịu, liền hỏi, “Em làm sao thế?”

Minh Nguyệt cảm thấy cái mũi ê ẩm, nói, “Thanh Phong, thực xin lỗi.”

“A???” Mộ Thanh Phong vẻ mặt kinh ngạc.

Minh Nguyệt tiếp tục nói, “Em vẫn không biết anh là cô nhi, mà còn tự cho mình là bạn bè tốt nhất của anh, lại không biết anh không có cha mẹ, vẫn luôn một mình cô độc, thực xin lỗi, về sau nhất định………..”

Mộ Thanh Phong vẻ mặt như nhìn một đứa thần kinh, lạnh lùng nói, “Minh Nguyệt, cậu im miệng cho anh, anh là cô nhi cái gì chứ, không có ba mẹ? Cậu xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết rồi hả?”

Minh Nguyệt cằm muốn rớt xuống, “Giề????”

Mộ Thanh Phong nói, “Anh chỉ là ở một mình thôi, ba mẹ vẫn còn sống sờ sờ khỏe mạnh, anh còn đang ước gì họ nhanh chết một chút.”

Minh Nguyệt tội nghiệp mà nhìn Mộ Thanh Phong, ngập ngừng nói, “Thực xin lỗi, em vừa rồi hiểu sai. Nhưng mà, anh ước cha mẹ chết sớm là không tốt đâu!!”

Mộ Thanh Phong đối với cậu rống lớn, “Em muốn quản anh??????????”

Minh Nguyệt bị hắn rống đến nuốt nước miếng, không dám tiếp tục nói lung tung.

Thấy Mộ Thanh Phong bình tĩnh một chút, cậu vội lái sang chuyện khác, thử thăm dò, “Cái kia, hình như em vừa thấy anh thu dọn quyển gì mà vương đức phải hông? Cái gì mà hoàng tử dạ oanh  ế?”

Mộ Thanh Phong phụng phịu sửa sai, “Đúng vậy, là ‘Hạnh phúc của hoàng tử, dạ oanh cùng hoa hồng’. Cái gì mà hoàng tử dạ oanh, làm gì có!”

Minh Nguyệt chê cười nói, “Em cố ý nói sai đó, như vậy anh mới có cơ hội sửa sai.”

Mộ Thanh Phong nở nụ cười, “Đồ ngốc ạ.”

Xoang người đi vào phòng bếp, lại thăm dò hỏi Minh Nguyệt, “Muốn ăn cái gì?”

Minh Nguyệt nhanh chóng xua tay, “Không ăn, để quay về trường thì ăn.”

Mộ Thanh Phong nói, “Em không muốn ngồi điều hòa trong này à?”

Minh Nguyệt nhãn tình sáng lên, sau đó lại tối sầm lại, “Không mang tài liệu ôn tập qua đây mất rồi.”
________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -