Không khí lập tức yên tĩnh lại, tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Mục Hành, người xem ồ lên một tiếng, bốn phía ai cũng bàn luận xem lý do vì sao vừa nãy chương trình tuyên bố khách mời bị bệnh mà giờ Mục Hành lại xuất hiện ở đây.
Kẻ tức đến khó thở không nghi ngờ chính là Tề Tiệm Đường.
Trần An Di ra hiệu cho nhân viên hậu cần chạy tới kéo Mục Hành ra, một màn này được tất cả mọi người thu cả vào trong mắt.
Đạo diễn chần chờ một thời gian rất ngắn rồi ra lệnh cho trợ lý đạo diễn cho phép Mục Hành lên sân khấu.
MC hiểu dụng ý của đạo diễn, đáy mắt hoang mang trong chốc lát rồi khôi phục cái vẻ trấn định thong dong, cười nói: "Chúng tôi cho mời Mục Hành —— tôi nghĩ phải hỏi cậu một chút, Mục Hành không phải cậu bị bệnh sao, vẫn có thể kiên trì tham gia chương trình được à?
Ánh mắt lạnh thấu xương của Mục Hành liếc mắt nhìn Trần An Di một cái, đoạn ngẩng đầu bước đến trung tâm sân khấu, trực tiếp không thèm nhìn đến ánh mắt lạnh đến độ như thể muốn giết người của Tề Tiệm Đường.
Hắn nhận microphone, tự giới thiệu một hồi, thái độ vừa vặn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Chào tất cả mọi người, tôi là Mục Hành, rất vui vì tham gia chương trình "Bất ngu vô nhạc"." Mục Hành nói xong thì hơi hơi khom lưng xuống, độ cong cũng không lớn, rồi có chút ngây thơ nhìn về phía MC, "Bị bệnh? Tôi có bị bệnh gì đâu."
MC nhất thời sợ run, "Nhưng chúng tôi nhận được tin..." Gã nhanh chóng nhận ra được nguyên nhân, nhưng muốn nói sang chuyện khác đã không kịp nữa rồi.
Mục Hành nói: "Chẳng lẽ có người đưa tin tức giả sao? Lại nói mọi người bắt đầu quay sớm hơn đấy à?"
Tề Tiệm Đường đứng cạnh đó cười so với khóc còn khó coi hơn, nhưng hắn không thể ngồi yên một chỗ được nữa, Mục Hành điên rồi, hắn không thể nổi điên cùng anh ta.
Vội vàng ngắt lời: "Hải Sâm, chúng ta chơi trò chơi thôi."
Mục Hành nhìn về phía Tề Tiệm Đường, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, ánh mắt lại mang theo cảm giác áp bách lợi hại, "Không phải hôm qua Tiệm Đường nói rằng hôm nay sẽ đi chụp ảnh poster cho "Chim di cư" sao? Sao cậu lại ở đây, chẳng lẽ vai diễn có vấn đề gì à?"
Tề Tiệm Đường ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề gì."
"A, thế thì tốt quá, tôi rất tò mò không biết vì sao lại quay chương trình sớm hơn đã định thế?"
MC ra vẻ oan ức, "Nào có đâu, chúng tôi đã thông báo rằng bắt đầu từ tám giờ rồi mà."
"Nhưng người đại diện của tôi nói rằng chín giờ mới bắt đầu cơ."
MC kinh ngạc nói, "Chuyện này, sao có thể vậy được!"
Mục Hành khẽ nhíu mày, hình như nghĩ đến chuyện gì đó thì biểu tình trở nên nghiêm túc hơn, hắn hỏi: "Xin hỏi ai là người đưa tin tôi bị bệnh thế?"
MC rõ ràng là một người không ngại thị phi, "Là người đại diện của cậu đó, một giờ trước khi quay cô ấy đã gọi điện đến báo rằng cậu không thể tới được."
Mục Hành nghe vậy thì ngón tay nắm chặt microphone, qua vài giây đồng hồ mà vẫn chưa thốt ra một từ nào.
Lưng của hắn thẳng tắp nhưng nó lại run lên nhè nhẹ cùng với vẻ mặt khổ sở của hắn đều khiến cho mọi người cảm động lây, ai cũng cảm nhận được sự bi ai và tuyệt vọng của hắn lúc này.
Cả căn phòng nhất thời yên tĩnh lại, có người nhíu mày, có người lại cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhắm thẳng vào người đại diện của Mục Hành —— Trần An Di.
Vài giây ngắn ngủi mà tưởng như đã trôi qua vài thế kỷ, cuối cùng vẫn là Mục Hành đánh vỡ sự im lặng, vẻ mặt của hắn suy sụp đầy bi thương, hắn chậm rãi nhìn về phía Tề Tiệm Đường, ngữ khí chua sót nói: "Tiệm Đường xưa nay rất thân thiết với chị Trần, trước khi chị ấy mang cậu đến đây tham gia chương trình có nói gì với cậu không, vì sao chị ấy lại đối xử với tôi như thế?"
Âm cuối của hắn mang theo một âm rung, nghe vừa bi thương vừa đáng thương.
Lúc này Tề Tiệm Đường đâm lao cũng phải theo lao, hắn có thể cảm nhận được camera đang quay mình, hắn đã từng rất hưởng thụ cảm giác được ánh đèn sân khấu bao lấy toàn cơ thể, nhưng giờ khắc này thì chỉ muốn chạy trốn.
Dẫu cho hắn có trả lời thế nào thì trận cờ này hắn cũng thua rồi.
Tề Tiệm Đường chọn tự bảo vệ mình, ra vẻ kinh ngạc nói: "Anh có nhớ lầm không đấy? Chị Trần không thể làm chuyện như thế được đâu, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, tóm lại là tôi không hề biết chuyện này, tôi chỉ biết chị Trần gọi tôi tới thay anh thôi, sớm biết như vậy thì chắc chắn tôi sẽ không tới."
Ý của Tề Tiệm Đường là Trần An Di không thể làm ra chuyện như thế, mà kể cả chị ta có làm thật thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Mục Hành từ chối cho ý kiến, còn phải tiếp tục duy trì cảm xúc đau khổ, diễn vai người bị hại thật hoàn mỹ để đổi lấy đồng tình của người xem.
Nhưng nháy mắt khi hắn đứng sát cạnh Tề Tiệm Đường, hắn đã hạ giọng lạnh lùng nói cho chỉ hai người bọn họ mới nghe thấy: "Tiếc rằng phải thông báo cho cậu, nhờ phước của Trần An Di mà cậu không thể diễn Chim di cư nữa rồi."
Tề Tiệm Đường lập tức dừng lại, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Mục Hành, sự phẫn nộ trong đáy mắt như thể muốn đốt cháy tất cả mọi thứ.
Sau đó chương trình diễn ra như thường tình, chỉ có điều là một vị khách mời đã biến thành hai, tất cả mọi người đều thu cảm xúc của mình lại, coi như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra, đương nhiên đó chỉ là ngoài mặt, chỉ cần kéo camera đến gần thì sẽ thấy được sự căm ghét ẩn sâu dưới đáy mắt của cả hai.
Trong khi chương trình vẫn đang quay thì Mục Hành đã cho người bất ngờ lan truyền khắp weibo, đồng thời bắt đầu tìm tài khoản của Trần An Di.
Tề Tiệm Đường cũng không tránh được bị vạ lây.
Giờ này khắc này, một cô gái đã chụp một loạt ảnh ngay tại hiện trường rồi đăng tóm tắt lên weibo.
@ Ăn cam không bỏ vỏ cam V: Trời đất ơi, tuy rằng trước giờ tui vẫn không quan tâm đến Mục Hành nhưng không thể không nói chuyện anh ấy làm hôm nay thật sự là thống khoái lòng người! Giới giải trí mà vẫn còn ngay thẳng boy như vậy, không thèm lưu lại mặt mũi cho người đại diện ngay giữa chương trình, còn các vị đại diện khác, có bắt nạt người khác như thế không, chẳng những nói dối thời gian mà còn mang nghệ sĩ khác đến cướp chương trình của Mục Hành, tui nhìn ra được Mục Hành đau buồn lắm, loại chuyện này gặp ai cũng tức gần chết ấy chứ, ảnh chụp này mọi người, ngồi xa nên không chụp rõ được nhưng vẫn có thể thấy rõ Mục Hành và Tề Tiệm Đường.
Sau khi đăng tin lên weibo thì trong thời gian ngắn không gây được ảnh hưởng gì quá lớn, cho đến khi Chu Mục Hải chuyển tiếp tin này trên weibo mình.
Rất nhiều cư dân mạng nhìn thấy tin ấy, suy nghĩ đầu tiên chính là Mục Hành là ai? Tề Tiệm Đường là ai? Người đại diện của Mục Hành là ai?
Căn bản chưa bao giờ nghe thấy a.
Ra tay tra tư liệu của Mục Hành mới giật mình nhận ra, à, thì ra là một diễn viên đóng "Quyền mưu" đây mà.
Chờ đến lúc ấy thì họ mới bắt đầu đến điểm mấu chốt của thông tin.
"Phổ cập chút tri thức khoa học nè, người đại diện của Mục Hành tên là Trần An Di, nữ, 26 tuổi, người đại diện dưới trướng SK, dẫn dắt Mục Hành được ba năm nhưng trừ những vai phụ lìu tìu ra thì chưa cho Mục Hành bất cứ cái gì có giá trị cả, có ba nghệ sĩ dưới trướng, ra vẻ coi trọng Tề Tiệm Đường, ngoài Tề Tiệm Đường ra thì chính là mẹ kế điển hình của hai người còn lại, bất công nhất hệ mặt trời."
"Gặp được loại người đại diện thế này thật đáng sợ, có thể trực tiếp hủy diệt người nghệ sĩ."
"Cũng không quan tâm mấy đến Mục Hành đâu cơ mà người đại diện này quá phận quá rồi, đây chính xác là xa lánh chèn ép Mục Hành đây mà?"
".....Một phương pháp lăng xê khác?"
"..."
Trên mạng loại người gì cũng có nhưng đại đa số mọi người đều khiển trách hành vi khốn nạn của người đại diện, hoặc là cảm thấy may mắn vì thần tượng của mình không gặp phải một người đại diện như Trần An Di.
Trải qua chuyện này, Trần An Di nhanh chóng nổi tiếng trên weibo trong một thời gian ngắn, tin nhắn gửi đến weibo của cô càng ngày càng nhiều.
Khu bình luận chủ yếu chia làm hai loại, loại thứ nhất là châm chọc Trần An Di, loại thứ hai là cảm ơn Trần An Di đã tha cho thần tượng của mình.
Nếu chuyện xa lánh nghệ sĩ tiếp tục được lan truyền thì ngay cả SK không xử lý Trần An Di thì nghệ sĩ cũng rút ra bài học từ việc này, họ sẽ tránh hợp tác với Trần An Di từ trong tiềm thức.
Chuyện này tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng mang tính hủy diệt đối với sự nghiệp của Trần An Di.
Sau khi quay xong chương trình, khi Mục Hành đi trong hành lang về phía thang máy thì nữ sinh đeo kính mắt cao kều trước đó lại chạy tới ngăn hắn lại.
Cô bé hơi thở gấp nói: "Anh, anh điên rồi, làm vậy sẽ đắc tội với cả những người đại diện khác, SK sẽ không buông tha cho anh đâu?"
Mục Hành thấy cô không có ác ý thì lạnh lùng nói: "Đừng lo lắng, tôi có tính toán rồi."
"Thế anh tính toán thế nào, thật đó, SK sẽ không phong sát* anh chứ?"
*Cản trở sự nghiệp
"Không sao đâu."
"Thây kệ, lười quan tâm anh." Nữ sinh cảnh giác nhìn chung quanh, hạ giọng nói, "Anh cẩn thận một chút, tôi nghe lén Trần An Di gọi điện thoại, nói muốn tìm người làm gì anh đấy."
Mục Hành nghe thế thì không tùy tiện xuống lầu nữa.
Hắn đang tìm cách liên lạc với cảnh sát hoặc Triệu Qua, do dự giữa cả hai phương án hai giây, cảm thấy tìm Triệu Qua vẫn hữu hiệu hơn, thế là lấy máy bấm số Triệu Qua.
Đáng tiếc đầu bên kia di động vẫn luôn ở trong trạng thái không ai bắt máy, Mục Hành gọi một hồi mà vẫn không liên lạc được.
Hắn đành gọi cho 110, sau nghi nghiêm túc miêu tả tình huống thì lại bị đối phương đánh giá là vọng tưởng người bị hại, nói hắn phải có chứng cớ rõ ràng thì mới được báo cảnh sát.
Mục Hành không vui cúp điện thoại, cau mày đi vào thang máy, lập tức đi thang máy xuống lầu một.
Binh tới đánh thì nước tất chặn, bất quá chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Khi ra khỏi thang máy, sau đó xoay một vòng là có thể nhìn thấy đại sảnh của tầng một, logo của đài truyền hình hiện ra rõ ràng trước mắt, trên đỉnh đầu có biển hướng dẫn theo phong cách cao quý cách điệu nổi bật.
Nhanh chóng đến 12 giờ đêm, ra vào đại sảnh cũng không có nhiều người, Mục Hành quan sát bốn phía thì không thấy có dấu hiệu khả nghi nào, thế là lại hoài nghi không biết có phải nữ sinh nghe nhầm rồi hay không, cho dù Trần An Di không nuốt trôi cục tức này thì cũng không nên chọn lúc này để động tay động chân.
Nhưng sau khi ra khỏi đài truyền hình, Mục Hành lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp, không xa phía trước có một vườn hoa hình tròn, lớp ngoài cùng có xếp những chậu hoa, bên trong là hoa tươi trồng dưới đất màu sắc khác nhau, tất cả ôm lấy logo của đài truyền hình ở giữa.
Đi hướng bên bên phải sẽ dẫn đến bãi đỗ xe của đài truyền hình, ban đêm mà đèn đuốc vẫn sáng ngời, nhưng khó tránh khỏi vẫn có những khu vực góc chết.
Ngay khi Mục Hành đang đi về phía vườn hoa thì một vài tên đang nhàn rỗi đứng cạnh vườn hoa đồng thời quay sang nhìn hắn, bắt đầu tiếp cận Mục Hành.
Có tên cà lơ phất phơ mà sặc mùi thuốc súng, "Mục Hành, mày làm gì lâu thế, chờ nửa ngày, nhanh lên nào, anh em mời mày đi uống rượu."
Đáy lòng Mục Hành trầm xuống, hắn biết là mình sập bẫy rồi, nữ sinh kia đích xác không nghe nhầm.
Mục Hành không bối rối, hắn lãnh tĩnh nhìn chung quanh, phát hiện không có đối tượng nào có khả năng cầu cứu được hết, bên cạnh cũng có vài người qua đường hoài nghi đánh mắt về phía bên này nhưng sau khi nghe ngữ khí của thanh niên có vẻ giống người quen nên không để ý đến nữa.
Cánh tay tráng kiện của một người đàn ông mang theo cưỡng chế uy hiếp vòng qua bả vai Mục Hành, dẫn hắn đi về phía bãi đỗ xe, tên cà lơ phất phơ đi sát phía bên phải Mục Hành, nhìn như tùy ý nhưng thật ra là đang trông chừng không cho Mục Hành chạy trốn, một tên khác thì canh giữ phía sau Mục Hành, chạy tất cả đường lui của hắn.
Mục Hành lạnh giọng chất vấn: "Các anh là ai, muốn dẫn tôi đi đâu?"
Tay hắn cắm trong túi áo sờ soạn ấn màn hình điện thoại, do âm lượng để chế độ thấp cho nên không làm kinh động đến người bên cạnh.
Sau khi bấm di động, lần này may mà có người nhận điện thoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -