Chương 14: Trả thù
Mục Hành chưa từng ăn nói khép nép như vậy, đổi là người khác thì ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí, nhưng Triệu Qua cố tình lại không biết phân biệt, lạnh lùng đuổi hắn đi thật.
Hắn không khỏi thẹn quá hóa giận, cũng lười mắng Triệu Qua, một lòng tính toán xem sau này phải làm thế nào để thay đổi cả bản thân lẫn mối quan hệ với Triệu Qua.
Trên weibo đã công bố diễn viên tham gia "Quyền mưu", Mục Hành là nam chính nên đương nhiên sẽ bị truyền thông tranh luận một trận.
Đầu tiên, Mục Hành chưa từng diễn vai chính, tiếp theo, những tác phẩm Mục Hành tham gia chưa từng được khen ngợi bao giờ, cuối cùng thì Mục Hành dựa vào đâu mà lại được diễn nam chính.
Không có ai chấp nhận Mục Hành, cho dù nhà sản xuất đã nói rằng tiêu chí lựa chọn diễn viên hoàn toàn đều dựa vào có phù hợp với vai diễn hay không thế nhưng weibo của Mục Hành vẫn bị người ta kéo vào châm chọc.
"Trời má, có phải thật không hả giời, nếu như là thật thì mong anh rời khỏi Quyền mưu dùm."
"Đây rõ ràng mà một con sâu làm rầu nồi canh."
"Phá Chim Di Cư xong lại phá cả Quyền Mưu, anh có thể cút khỏi giới giải trí được không?"
"..."
"Chim Di Cư cảm ơn anh đã thủ hạ lưu tình."
"Lũ fan của Chim Di Cư đừng có mà mừng vội, có khi hai bộ phim này chiếu cùng thời điểm đấy."
"..."
Mục Hành tập trung tinh thần xem bình luận trong weibo, vẫn khó có thể gán những câu bình luận của bọn họ lên trên người mình.
Trần An Di gọi hắn đến, cô ta ghét bỏ quan sát phản ứng của Mục Hành, ngữ điệu chẳng hề để ý thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy người gặp họa: "Thấy chưa? Đây là thái độ của cư dân mạng đối với cậu đấy, cậu diễn xuất không tốt, mặt mũi nói là được cũng không hẳn là được, hiện giờ vẫn chưa có nhiều người chửi, về sau cậu mà diễn Quyền mưu thì chắc chắn sẽ chết chìm trong bãi nước bọt của họ."
Mục Hành thờ ơ nói: "Cô ghét tôi?"
Trần An Di giả tạo cũng lười, "Đúng."
"Thế cô muốn tôi phải làm thế nào?"
Trần An Di tựa hồ không nghĩ Mục Hành sẽ hỏi như vậy, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Giao vai của "Chim di cư" cho Tiệm Đường rồi chị sẽ nghiêm túc suy xét giúp cậu."
Mục Hành nghiêng đầu nhìn về phía Trần An Di, vẻ mặt ổn trọng lạnh nhạt lộ ra một chút khinh miệt, ngữ khí chắc chắn nói: "Một khi đã vậy thì tôi sẽ tiếp tục diễn Chim di cư."
Những lời trước đó hiển nhiên là trêu đùa Trần An Di.
Sắc mặt Trần An Di biến đổi, cả giận nói: "Mục Hành, cậu đối nghịch với tôi là không được lợi lộc đâu!"
"Phải không," Mục Hành đứng dậy lập tức đi đến trước mặt Trần An Di, châm chọc nói, "Những thứ này đều là tự do tôi kiếm được, chẳng lẽ chỉ bằng một câu của cô mà đem cho Tề Tiệm Đường? Cô xem trọng mình quá đấy."
Hắn tận lực hạ giọng xuống, bởi vậy những người khác trong phòng hóa trang không nghe thấy được, sắc mặt Trần An Di cực kỳ khó coi, tay nắm chặt lại, móng tay dường như đã đâm sâu vào trong da thịt, cô ả hung ác nhìn chằm chằm bóng dáng của Mục Hành.
Lúc này phòng hóa trang người đến người đi tấp nập, tất cả đang chuẩn bị cho họp báo khởi động máy của "Quyền mưu".
Ngoài Mục Hành ra thì đại đa số diễn viên khác đều thuộc phái thực lực được giới giải trí công nhận, còn lại đều là thần tượng khá là nổi, bởi vậy nên có rất nhiều fan ủng hộ bộ phim này.
Chu Mục Hải là một đạo diễn có đầu óc buôn bán trong giới, không giở trò đánh bóng tên tuổi cũ kỹ, gã chủ yếu là vừa muốn quay bộ phim thật tốt vừa muốn bảo đảm doanh thu phòng vé sau này.
Hai người hai bút cùng vẽ mới khiến cho gã hiện giờ có được tiếng tăm phi phàm.
Địa điểm tổ chức họp báo là một khách sạn tráng lệ trong thủ đô, từ rất sớm đã có nhà báo lục đục tiến vào phòng hội nghị, ngoài họ ra thì cũng không thể thiếu vào ngôi sao tên tuổi đến trợ giúp, có thể nói, từ những tiêu đề báo ra ngày hôm ấy đã đủ để thấy giới truyền thông coi trọng "Quyền mưu" thế nào.
Mục Hành hiển nhiên là ngoại tộc, bởi vì hắn không có bất cứ vị khách quý nào tới giúp, lúc lên sân khấu cũng rất ít khi chủ động phối hợp với MC, thi thoảng Chu Mục Hải tìm được vài câu trêu chọc hắn thì hắn mới rụt rè đáp lại, nội dung cũng thường đứng đắn nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy rất không hợp hoàn cảnh.
Phóng viên đã sớm hoài nghi Mục Hành có được vai nam chính là nhờ đi cửa sau, thế là đề tài họp báo đa phần là hướng về Mục Hành.
"Đạo diễn Chu, chúng tôi được biết rằng Mục Hành đó giờ chưa từng diễn vai chính, sao anh lại chọn cậu ấy để diễn vai này?"
Chu Mục Hải lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đối với câu hỏi hạ bút thành văn này gã cứ nửa đùa nửa thật, khiến cho người ta nghe một hồi mà chẳng thu lại được gì.
Tóm lại là Chu Mục Hải tình cờ nhìn thấy Mục Hành thử vai phim khác, cảm thấy đây chính là người mà mình muốn tìm nên thuyết phục Mục Hành tới thử vai, cuối cùng tin chắc rằng Mục Hành thực sự thích hợp với vai diễn này.
Cũng có vài phóng viên nhắm thẳng vào Mục Hành, câu hỏi vô cùng xảo quyệt hiểm hóc.
"Trên mạng trước đó đã lan truyền rằng Mục Hành phải dùng đến quy tắc ngầm mới có được vai diễn trong Chim di cư, không biết vai diễn trong Quyền mưu lần này có phải như vậy hay không?"
Câu hỏi này là một cái bẫy, chỉ cần không lưu ý cái là rất dễ sai lầm, nếu Mục Hành phủ nhận Quyền mưu không dùng thì chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận hắn có dùng quy tắc ngầm để có được vai trong Chim di cư.
Dẫu là Chu Mục Hải hay là những diễn viên khác trong hội trường đều dựng thẳng lỗ tai nghe xem Mục Hành ứng đối thế nào.
Nghe nói Mục Hành trước đây đã sập bẫy của phóng viên mấy lần, thế nên mới nhận được danh hiệu Thằng ngốc đơn bào.
Mục Hành nghĩ nghĩ, trả lời vừa cẩn trọng vừa không thất lễ, "Làm phóng viên cũng hao tổn tâm trí quá nhỉ, câu hỏi này hoàn mỹ lắm, bất quá anh đừng làm bộ nữa, tôi sẽ không bị lừa đâu."
Hắn vừa nói vừa cười, thuận tiện đùa một câu, coi như đã ném câu hỏi xảo quyệt nọ sang một bên.
Phóng viên nghe vậy thì đều cười rộ lên, cũng không có ai tiếp tục theo đuổi vấn đề quy tắc ngầm này nữa, dù sao đây cũng là buổi họp báo khởi động máy một bộ phim chứ không phải buổi họp báo nhắm vào Mục Hành.
Họp báo chấm dứt, Mục Hành không tìm thấy bóng dáng Trần An Di đâu, nghe nói Tề Tiệm Đường lúc này đang chụp ảnh poster cho "Chim di cư", Trần An Di hiển nhiên đã chạy sang phim trường "Chim di cư" rồi.
Không thể diễn nam số một thì nam số hai đương nhiên sẽ lọt vào tay Tề Tiệm Đường.
Trần An Di móc tim móc phổi ra bồi dưỡng cho Tề Tiệm Đường, muốn bán khả năng của Mục Hành đổi lấy lợi ích cho Tề Tiêm Đường, cô ta đã nói vậy thì chẳng còn trông chờ gì ở cô ta nữa.
Mục Hành không có xe lại không biết đường, ra khỏi khách sạn đang định gọi taxi thì đã thấy một cái xe đỗ trước mặt mình.
Cửa sổ xe hạ xuống, Chu Mục Hải cười cười thăm dò Mục Hành: "Người đại diện của cậu đâu?"
Mục Hành đáp: "Cô ta biến rồi."
"Không tới đón cậu à?" Chu Mục Hải lập tức nhớ đến tình cảnh của Mục Hành, "Cậu cũng thảm quá, dám đắc tội với người đại diện, cậu muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi."
Mục Hành không chối từ, mở cửa xe ngồi xuống sau đó mở lịch trình ra nhìn, "Tòa nhà Z."
"Cậu cũng thật không khách khí."
"Cảm ơn."
Chu Mục Hải liếc mắt nhìn Mục Hành qua kính chiếu hậu, cười cười không nói.
Nguyên thân nghệ sĩ dưới trướng SK, lúc khởi nghiệp được người ta đánh giá cao ngoại hình, công ty bắt đầu huấn luyện sàng lọc người mới, nguyên thân không trụ nổi bị đào thải ra, giá trị nhan sắc và hình tượng của hắn ta đều không tồi nhưng diễn xuất và tài năng đều kém xa những người khác.
Bởi vậy nên mấy năm nay quan hệ giữa nguyên thân và SK vẫn luôn không lạnh không đạm, khó trách đến người đại diện cũng không thích hắn.
Nguyên thân bình thường ít việc đến đáng thương, thậm chí còn kiêm luôn chức sửa chữa đồ dùng, càng không có cơ hội nhận được vai diễn nào tốt, những kịch bản hắn nhận trước đó y như một đống lộn xộn, "Chim di cư" chẳng khác gì cái bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống, chẳng trách nguyên thân bị cái bánh bao này khiến cho hồ đồ.
Chỉ tiếc rằng hắn đã định trước là vô duyên với cái bánh bao nhân thịt mà mình tha thiết mong ước này, hắn chết ngay vào lúc mà hắn không muốn chết nhất.
Nhưng nguyên thân chết thế nào, đến nay Mục Hành vẫn không điều tra rõ ràng, được rồi, cũng do lòng hiếu kỳ của hắn không quá lớn, cũng không muốn bị người bên cạnh hoài nghi vì chuyện đó.
Nhưng sau khi poster của "Quyền mưu" được công chiếu thì Mục Hành vui vẻ nhận được một lời mời tham gia chương trình giải trí, địa điểm của đài truyền hình ngay ở tòa nhà Z, tỉ lệ xem của chương trình đó cũng không cao nhưng hay ở chỗ là có thể dùng nó để tuyên truyền, đây là một bước quan trọng để Mục Hành chen chân vào giới giải trí.
Mục Hành vẫn tuân theo quy tắc vâng dạ chỗ nào không hiểu thì hỏi, dĩ nhiên là hắn đã thích ứng rất tốt với cuộc sống mới, hơn nữa sau khi tiếp xúc với giới giải trí, hắn đã có nhận thức nghiêng trời lệch đất với nghiệp con hát, trước thì chỉ cảm thấy ngôi sao có địa vị sao, hiện tại dưới mưa dầm thấm đất mới nhận thức được cái gì gọi là hiệu ứng thần tượng.
Trong lòng của fan, sự tồn tại của thần tượng không khác gì thần thánh.
Địa điểm quay chương trình là ở tầng sáu, Mục Hành đi thang máy lên lầu, may mà trước đây nguyên thân cũng chưa từng đến đây nên hắn không cần phải giấu diếm cảm giác xa lạ.
Lúc này sắc trời đã tối ấy mà hành lang ngoài thang máy vẫn sáng trưng như ban ngày, dưới chân có ốp đã cẩm thạch chiếu lên hình dáng mờ ảo của người đi qua, vách tường có dán áp phích siêu sao hoặc là mỉm cười hoặc là lãnh khốc, nói chung là đều tôn quý tao nhã không thể khinh nhờn.
Mục Hành tìm được nhân viên, lễ phép mà phong độ hỏi: "Xin hỏi trường quay "Bất ngu vô nhạc" ở đâu?"
Ôm tư liệu một nữ sinh đeo kính cao kều sợ run một cái, vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại: "Mục Hành, không phải anh bị bệnh sao?"
Mục Hành khó hiểu: "Bị bệnh?"
"Đúng vậy, người đại diện của anh gọi điện thoại đến nói anh bị bệnh gì đó nghiêm trọng lắm, không thể tham gia được, còn dẫn theo một nghệ sĩ khác tới thay, mấy người xảy ra chuyện gì thế?"
Mục Hành khẽ nhíu mày, đáy mắt âm u, "Nghệ sĩ cô ta dẫn đến là Tề Tiệm Đường?"
"Đúng vậy, đạo diễn của chúng tôi vì vậy mà tức giận một hồi, anh cũng thật là, còn dám lành lặn chạy đến đây, đạo diễn mà nhìn thấy sẽ mắng anh đó, anh còn chưa nổi mà..."
Nữ sinh thấp giọng oán giận, nhìn biểu tình của Mục Hành thì lại thấy không đành, "Anh mau đi đi, chương trình đã bắt đầu quay rồi, Tề Tiệm Đường biết nhìn sắc mặt người khác hơn anh đấy."
Tề Tiệm Đường đúng thật là biết nhìn sắc mặt người khác, đã thế còn am hiểu cách nịnh nọt người ta, nếu không thì Trần An Di sao lại thiên vị anh ta đến thế.
Mục Hành trước kia đã quen nhìn một Tề Tiệm Đường như thế, giả vờ thâm tình chân thành chứ thật ra chẳng có nửa điểm thật lòng thật dạ.
Nhưng Trần An Di làm vậy thật sự là ngoài dự đoán của Mục Hành.
Đại khái cô ta đã tính toán trước rồi nên mới cung cấp giờ quay sai cho Mục Hành, khó trách Trần An Di lúc ấy lại nói 'Đắc tội với tôi là không được lợi lộc gì'.
Bị người ta đùa giỡn như thế thì Mục Hành tuyệt đối không định bỏ qua.
Người khác hại ta một thì ta phải đáp lại một trăm.
Mục Hành cũng muốn thử xem Trần An Di rốt cuộc là có thể làm được gì cho hắn.
Mục Hành không rời đi ngay lập tức, dưới ánh mắt chỉ tiếc không rèn sắt thành thép của nữ sinh thì chuyển mắt về phía chương trình, hắn chưa từng để Trần An Di vào mắt nhưng hiểu nhiên do thấy hắn không nói gì nên Trần An Di càng ngày càng làm tới.
Đây là lúc để phản đòn.
Không phải Trần An Di thích chơi bẩn sao, đúng lúc quá, Mục Hành hắn cũng rất thích làm những chuyện đểu cáng này.
Dù sao người mất mặt cũng chẳng phải hắn.
Mà dẫu có xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn còn có Triệu Qua hậu thuẫn cơ mà.
Ở hành lang trong hậu trường chương trình, Trần An Di hết sức chăm chú nhìn Tề Tiệm Đường trên sân khấu, hoàn toàn không chú ý đến Mục Hành đang tiến lại gần.
Nếu xét về ngoại hình thì Tề Tiệm Đường còn xa mới bằng Mục Hành, dáng người anh ta có hơi béo, được cái là mặt mũi coi như tinh xảo, lúc cười rộ lên nom rất ngốc nghếch đáng yêu, có thể hấp dẫn tình mẫu tử ẩn sâu trong lòng người ta.
Tề Tiệm Đường trên sân khấu đang chơi bắn nắp chai với MC, hai người đứng trước một cái bàn lớn cùng bắn nắp chai, quy tắc là chỉ cần nắp không rơi xuống bắn được xa nhất là thắng, nếu rớt là thua.
Người thua phải chịu sự trừng phạt của người thắng.
Chỗ ngồi không nhiều lắm dưới sân khấu chật kín người xem, khi quay những chương trình như vậy thì chỉ có thể nhận được vé vào cửa thông qua phiếu quà tặng hoặc rút thăm chứ không trực tiếp bán vé.
Tề Tiệm Đường và MC cong thắt lưng, tay đặt trên bàn, làm ra tư thế chuẩn bị chơi.
Fan tập trung tinh thần nhìn họ chằm chằm, toàn bộ trường quay nhất thời lạnh ngắt như tờ.
Mà đúng lúc này một tiếng xin lỗi thật to vang lên từ hành lang dẫn từ hậu trường.
"Xin lỗi, tôi tới trễ."
Trần An Di nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Mục Hành, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Mục Hành dễ dàng tránh được sự cản trở của Trần An Di, sải bước để chính mình bại lộ triệt để dưới ánh đèn sáng ngời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -