Bệnh tâm thần viện trang hoàng bố cục nghiêm chỉnh, tường bao ngoài đầy dây leo xanh mướt, dưới cái sân rộng mở là bệnh nhân hoặc ngu dại hoặc chết lặng, thi thoảng còn có thể nghe được vài tiếng kêu thảm thiết từ trong viện truyền ra.
Triệu Qua mặc một thân đồ tây, giày da bóng loáng, giữa một đám người điên điên khùng khùng nom vô cùng bắt mắt, có vài bệnh nhân giơ nanh vuốt vọt tới chỗ anh, chưa đi nổi hai bước đã bị vệ sĩ trói gô.
Anh đang đi trên hành lang dẫn đến phòng bệnh của Tống Trình Hoài.
Lúc này Tống Trình Hoài không có nửa điểm quan hệ gì với mấy chữ khí phách phấn chấn, hắn ta cuộn mình nằm trong góc giường bệnh, đôi mắt chết lặng không có tiêu cự, người mặc quần áo của bệnh nhân, dung nhan không được chăm chút khiến cho cả người hắn trộn thêm vài phần tử khí mục nát.
Triệu Qua đứng ngoài cửa một hồi, Tống Trình Hoài không có chút phản ứng nào, cho đến khi Triệu Qua gõ cửa tạo ra tiếng động thì hắn ta mới giật mình bừng tỉnh.
Hắn nhảy xuống giường nhìn Triệu Qua trân chối, tử khí nơi đáy mắt dần dần tán đi.
Triệu Qua xem như không nhìn thấy, căn bản không thèm để Tống Trình Hoài vào trong mắt, tùy ý chọn một cái ghế dựa rồi ngồi xuống: "Nghe nói anh tìm tôi?"
"Tao đòi gặp mày từ nửa tháng trước rồi."
"A, nhưng giờ tôi mới là người quyết định." Triệu Qua nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Anh phải thấy may mắn vì tôi vẫn còn chịu đến mới phải."
Tống Trình Hoài nắm chặt tay, "Mày cho rằng mày nhốt tao ở đây tức là mày thắng sao?"
"Ít nhất thì anh đã thua."
Triệu Qua vừa dứt lời, Tống Trình Hoài mạnh mẽ khóa chặt cửa lại, rút từ dưới chân giường ra một chiếc đũa vót nhọn đâm về phía mắt phải của anh. Hiển nhiên Tống Trình Hoài đã chuẩn bị đầy đủ, động tác làm ra vô cùng lưu loát, độ chính xác cũng rất tốt.
Lần này nếu bị đâm trúng thì mắt phải của Triệu Qua chắc chắn sẽ hỏng, may mà anh vẫn luôn không thả lỏng, ngay lúc Tống Trình Hoài có dấu hiệu ám sát thì anh đã giơ chân đạp mạnh hắn ta một cái, cái đạp của anh vừa hiểm vừa mạnh, thân thể của Tống Trình Hoài bắn mạnh về phía sau, ôm ngực ho khan kịch liệt.
Triệu Qua dùng ánh mắt hung ác để nhìn Tống Trình Hoài, ngay lúc hắn ta chuẩn bị đứng dậy thì anh tiến lại gần trực tiếp dẫm một cái thật mạnh lên người hắn, Tống Trình Hoài bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến độ mặt mũi vặn vẹo.
Thế là hắn cả giận cuồng loạn mắng: "Triệu Qua, mày có chết cũng không tử tế được! Tao muốn giết mày! Mày là cái loại ác quỷ đến từ địa ngục!"
Triệu Qua dùng chân đạp mặt nghiêng của Tống Trình Hoài, ý vị sâu sa cười nói: "Tôi đúng là ác quỷ thật, đối với anh mà nói."
Vẻ mặt Tống Trình Hoài sạm đi, lẩm bẩm nói: "Mày không thể còn sống được, Triệu Qua đã chết rồi, làm sao có thể tỉnh lại được!"
Triệu Qua chán ghét thu chân lại: "Xem ra tôi không nên tới, đây là thái độ van cầu người ta của anh sao?"
"Mày sẽ không tha cho tao..."
"Tôi không giết anh là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi." Triệu Qua lạnh lùng nói, "Lâm Doãn Khanh thì sao? Cô ta không đáng giá để anh van cầu tôi à?"
Trên mặt Tống Trình Hoài chỉ còn vẻ tuyệt vọng khổ sở.
Triệu Qua nói tiếp: "Đúng rồi, suýt quên không chúc mừng anh, Lâm Doãn Khanh mang thai rồi, anh cũng làm cha rồi đấy."
Tống Trình Hoài kinh ngạc một giây, sau đó vẻ mặt hắn ta lộ ra cái vẻ mừng như điên, hắn nắm chặt ống quần của Triệu Qua, cố gắng hỏi thăm thêm tin tức, "Mày nói thật chứ? Cô ấy thật sự mang thai rồi à? Là con của tao?"
Triệu Qua nhìn xuống Tống Trình Hoài, "Lâm Doãn Khanh chỉ gặp có mình anh, đứa trẻ còn có thể là của ai được nữa."
Tống Trình Hoài nhớ ra tình cảnh của Lâm Doãn Khanh, hạ thấp giọng nói: "Triệu Qua, mày thả Lâm Doãn Khanh ra, đây là chuyện giữa tao và mày, không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy không biết chuyện gì hết."
"Làm bất cứ chuyện gì cũng phải gánh chịu hậu quả." Triệu Qua lạnh lùng nhìn Tống Trình Hoài, "Vợ con anh và đống sổ sách nhỏ bé không đáng kể, tôi tin rằng anh có thể phân được bên nào nặng bên nào nhẹ."
Tống Trình Hoài suy sụp buông tay ra, "Mày lại hãm hại tao."
"Đừng quên đó là con của anh, tôi đâu có bắt anh lên giường với Lâm Doãn Khanh."
"Mày làm thế này chỉ vì muốn trả hết vốn nợ thôi phải không?"
Triệu Qua nhìn chăm chú đàn chim bay ngang qua ngoài cửa sổ, "Giao sổ sách ra đây, tôi sẽ bảo đảm Lâm Doãn Khanh bình yên vô sự."
"Tao tin mày kiểu gì cho được?"
"Anh làm gì có lựa chọn nào khác, à, anh muốn thì mở miệng xin tôi đi, tôi có thể đem kết quả siêu âm đến cho anh xem."
Tống Trình Hoài chán nản: "Mày ——"
Lại bị Triệu Qua lạnh giọng cắt ngang, "Đừng thách thức vảy ngược của tôi nữa, tôi đã không còn là Triệu Qua của một năm trước nữa, sổ sách cũng chẳng có uy hiếp gì với tôi, anh cảm thấy ba coi trọng khả năng của tôi như mười năm trước là vì điều gì?"
"Không có uy hiếp gì mà mày lại đến tìm tao? Nhà Triệu không có tao thì chẳng phải vẫn còn Triệu Duy Minh sao?"
Triệu Duy Minh là con do Triệu Tiền Xuyên và Dương Bội Bội sinh ra, vừa tròn 19 tuổi, tính tình vô cùng ngoan ngoãn giống hệt Dương Bội Bội.
Triệu Qua cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười, "Anh vẫn để mắt tới Triệu Duy Minh quá ha."
"Mày còn có thể sống lại thì tao còn gì không thể tin tưởng được nữa."
"Ha, một khi đã vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho anh và Lâm Doãn Khanh gặp lại một lần," Triệu Qua hạ giọng cảnh cáo, "Nhưng tốt nhất là anh đừng có mà giở trò, không thì đừng trách tôi không nể tình."
Anh nói xong thì xoay người bỏ đi, vuốt cằm ám chỉ cho bác sĩ đang đứng canh bên ngoài.
Cửa phòng vẫn đang trong trạng thái mở rộng, Tống Trình Hoài nhảy dựng lên lao ra ngoài, lại bị hai tên bác sĩ đứng ngoài giữ chặt hai tay, không thèm để ý tới Tống Trình Hoài rống giận giãy dụa trực tiếp ném hắn ta trở lại phòng, sau đó dùng tốc độ cực nhanh để đóng cửa lại.
Triệu Qua đã đi xa mà vẫn có thể nghe được tiếng rống giận cuồng loạn chửi rủa của Tống Trình Hoài.
Nhưng chẳng sao hết.
Người bệnh tâm thần nói năng luyên thuyên thì làm gì có ai tin.
Mục Hành ngủ đến tận khi trời tối mịt, đại não cực kỳ mỏi mệt và thân thể đều yêu cầu hắn phải nghỉ ngơi, trước đó hắn đã ném di động đi do suýt chút nữa đã bị nó làm cho tỉnh giấc, Mục Hành không tìm thấy bất cứ thiết bị sạc điện nào nên bèn quyết định giải quyết cái bụng đói trước đã, hắn lôi thức ăn từ trong tủ lạnh ra, tiếc rằng chẳng tìm thấy thực phẩm chín nào, do dự nửa ngày hắn quyết định sẽ dùng thử khoa học kỹ thuật một chút.
Đương nhiên là hắn đã đọc hướng dẫn sử dụng của sản phẩm, hắn cảm thấy mình có thể chinh phục loại máy móc này, yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần nấu được bát mì là tốt rồi.
Nhớ tới hướng dẫn vô cùng đơn giản, bật lửa lên, sau đó bỏ mì sợi vào, chờ đợi một lúc là có thể ăn được. Mục Hành đang đói khát thì nhanh chóng tìm được cách bật lửa lên, đổ vào nồi một lượng nước vừa đủ, chờ nước sôi lăn tăn thì bỏ mì sợi vào, hắn đã bỏ một gói vào nhưng sau đó vẫn cảm thấy hơi ít nên lại ném thêm một gói nữa vào, đói khát khiến cho hắn cảm giác dạ dày của mình bự lên mấy lần, thà rằng bị no chết chứ không thể chết vì đói được.
Triệu Qua vừa vào cửa đã thấy Mục Hành bê một cái bát lớn đi từ trong bếp ra, trong bát là mì sợi nổi lềnh bềnh, số lượng thật sự có chút khoa trương.
Mục Hành dùng khóe mắt nhìn thấy qua Triệu Qua thì chẳng khác gì thấy được vị cứu tinh, "Phòng bếp của anh vẫn còn."
Xoay người vào bếp bưng ra một cái bát còn nhiều mì hơn nữa.
Triệu Qua hơi hơi nhướng mày, cởi áo khoác đi đến nhà ăn, săm soi nhìn hai bát mì chỉ là nước và mì suông, anh không ôm bất cứ kỳ vọng gì với kỹ năng nấu nướng của Mục Hành cả.
Mục Hành có thể xem là ăn tất cả mỹ thực của thế gian, sơn trân hải vị tổ yến cá muối cái gì cũng đã từng ăn, thế nên tuy rằng không biết nấu nướng nhưng lại nuôi được một cái đầu lưỡi vô cùng kén chọn, lúc này khả năng cũng tự lường trước được hương vị nên mới đưa hai chiếc đũa cho Triệu Qua ý bảo anh thử trước.
Triệu Qua soi mói một hồi, dưới ánh nhìn đầy chờ mong của Mục Hành thì bỏ một đũa mì vào miệng, cũng không nhổ ra.
Mục Hành sốt ruột hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
"Tự nếm."
Mục Hành nếm thử rồi quay đầu phun vào thùng rác, chịu đựng hương vị khó tả trong miệng cả giận nói: "Thế mà anh lại không nhổ ra?"
Triệu Qua hỏi ngược lại: "Em định nấu cho lợn ăn à?" Không chỉ khó ăn mà còn nhiều như thế.
"Em đói bụng."
"Thì sao?"
"Sao anh không mang cái gì ngon ngon về?"
Triệu Qua điềm đạm nói: "Hay là tôi còn phải gọi người hầu cung kính dâng đến trước mặt em nói 'Bệ hạ, mời dùng bữa'."
"Không cần thiết đâu."
Triệu Qua dù vội nhưng vẫn ung dung cười, ngữ điệu còn mang theo một tia áp bách, "Còn muốn tôi nhắc em nhớ sao? Nơi này không còn là Đại doanh nữa, không có ai hầu hạ em, em phải học cách tự gánh vác cuộc sống của mình, ngay cả cơm cũng không làm được thì em chiều lòng tôi kiểu gì?"
"Anh biết nấu cơm à?"
"Không."
Mục Hành nghĩa chính ngôn từ hỏi ngược lại: "Sao anh không biết thì được còn em lại phải học?"
"Bởi vì em không có quyền lựa chọn." Triệu Qua liếc mắt nhìn vào bếp, may quá chưa bị thiêu cháy chỗ nào, "A, giờ em có hai lựa chọn, một là rời đi ngay lập tức, hai là ăn xong đống này rồi rời đi."
Mục Hành nhíu mày, "Vì sao em phải đi?"
Triệu Qua lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Hành, ngữ khí tăng thêm cường điệu: "Đây là nhà tôi."
"Nhà anh cũng là nhà em."
"..."
"Trẫm và Hoàng hậu đã đại hôn, ấn theo quy củ ở đây, không được phép tách ra ở riêng."
Mục Hành nói đến hợp tình hợp lý, rất có khí phách, Triệu Qua lườm hắn một hồi lâu, chợt cảm thấy đau đầu vô cùng, chậm chạp thở dài, "Xem ra em không định ăn."
Mục Hành nghe vậy thì chạy ra ghế ngồi xuống, bày ra tư thế sống chết không chịu nghe, "Em không đi đâu."
Triệu Qua hơi hơi nhăn mày lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Mục Hành.
Mục Hanh không động đậy gì, "Em đói lắm."
Thấy Triệu Qua vẫn nhìn mình, bất tri bất giác hắn hạ giọng xuống, "Em còn khó chịu nữa, anh kiếm đồ gì ngon cho em ăn được không?"
Triệu Qua chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Hành, sau đó xoay người trực tiếp bế người lên, Mục Hành thấy cơ thể bay lên trời thì theo bản năng túm chặt Triệu Qua, Triệu Qua lập tức ôm người đi về phía đại sảnh.
Mục Hành đương nhiên không thể đi vào khuôn khổ, giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Triệu Qua, nhưng giãy càng mạnh thì lực đại nơi chân và bụng cũng càng mạnh theo, hai người rơi vào một trận giằng co. Triệu Qua ôm chặt Mục Hành ra khỏi biệt thự, cách cửa sắt của biệt thự chỉ còn mấy bước.
Mục Hành cả giận nói: "Anh ôm trẫm mà định không chịu trách nhiệm sao."
Triệu Qua nhẹ nhàng bâng quơ: "Trước khi ôm tôi có nói là sẽ chịu trách nhiệm với em à?"
Mục Hành nghiêm túc nghĩ nghĩ, phát giác Triệu Qua trước kia cũng chẳng bao giờ chịu trách nhiệm, nhất thời thẹn quá thành giận, "Nhưng bây giờ anh phải gánh trách nhiệm, trẫm có phải loại người tùy tiện đâu?!"
"Đừng xưng 'trẫm' nữa, em cố tình nói cho tôi nghe hả?"
Cánh cửa sắt cao ngất đã gần trong ganh tấc, Mục Hành nắm chặt cánh tay của Triệu Qua, nghiêm túc nói: "Thái độ của anh sao lại không tốt như thế? Muốn giao em cho người khác hay thế nào?"
"... A."
"Như thế anh có hối tiếc cũng không kịp đâu."
Triệu Qua cứ ôm Mục Hành ra khỏi cửa sắt, ánh sáng đèn đường có vẻ hơi ảm đạm, anh cúi đầu nhìn thoáng qua Mục Hành, đúng dịp Mục Hành cũng ngẩng đầu nhìn lại, cả hai chăm chú nhìn nhau khiến cho không gian xung quanh chợt trở nên ái muội.
"Em —— "
Triệu Qua mới nói được một chữ thì đã thấy một ánh đèn chói mắt vọt từ đằng xa lại gần. Thẩm Tiêu Tiêu nương theo ánh đèn nhìn cảnh tượng trước mắt, không do dự dẫm mạnh phanh một cái, xem ra cậu lại phải biến mất nữa rồi.
Mục Hành bò xuống không chút nghĩ ngợi, chê cười, bị Quốc cữu nhìn thấy cảnh hắn bị người ôm mất rồi! Triệu Qua cũng không ngăn cản, bắt lấy cổ tay Mục Hành, kéo hắn đi đến vị trí dừng xe của Thẩm Tiêu Tiêu.
Triệu Qua gõ gõ cửa sổ, "Mở cửa."
Thẩm Tiêu Tiêu vươn đầu ra, trêu chọc nói: "Hai người cũng biết chơi quá ha, đừng lo, em sẽ biến mất thêm mấy hôm nữa.
Mục Hành vuốt cằm gật gật đầu với Thẩm Tiêu Tiêu, Quốc cữu thức thời làm hắn rất vừa lòng.
Triệu Qua cũng chẳng để ý, cửa xe vừa mở ra đã nhét Mục Hành vào trong, ngay sau đó thì đóng sập cửa lại.
Mục Hành cả giận nói: "Triệu Qua!"
Thẩm Tiêu Tiêu không hiểu gì cả, "Hai người đang chơi trò gì thế?"
"Đưa em ấy về nhà." Triệu Qua nhìn Thẩm Tiêu Tiêu, ra lệnh nói, "Đi mau."
Thẩm Tiêu Tiêu nhìn nhìn Mục Hành, lại nhìn nhìn Triệu Qua, đầu óc lơ mơ khởi động ô tô.
Ô tô màu đen dùng tốc độ cực nhanh để biến mất khỏi phạm vi tầm mắt, Triệu Qua cau mày trở về biệt thự, có chút không muốn, lại có chút không đành.
Một lúc lâu sau anh mới lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Tiêu Tiêu.
—— tìm một chỗ cho Mục Hành ăn cơm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -