Trang

Thứ Tư, 17 tháng 1, 2018

Bao tử - 12

Chương 12: Uy hiếp

Thái giám bên người Mục Hành tự mình đến Nghi Hoa cung đọc thánh chỉ, vị này so với chính chủ là Triệu Qua thì lại càng sầu lo hơn, không ai có thể hiểu được thánh ý, không ai biết được tại sao Mục Hành lại ban chết cho Triệu Qua.

Triệu Qua lại lãnh tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ gối ở nơi đó, nhìn chằm chằm cuộn thánh chỉ được giở ra chậm rãi, trục màu đen, chất lượng là hàng cực phẩm, nhuộm sang màu đen để thể hiện uy nghi cao nhất của hoàng quyền.

Tôi tớ quỳ ngoài điện sợ run, chúng đang cố gắng nhớ lại thế cục gần đây để lén suy đoán về đạo ý chỉ đến bất thình lình này.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều đang im ắng đợi chờ thì có một người lo lắng mãnh liệt xông vào, không hành lễ với Triệu Qua mà vươn tay giữ chặt tay thái giám, kinh hoảng hạ giọng hỏi: "Tuyên đọc thánh chỉ chưa?"

Thái giám bên cạnh nhanh chóng lắc đầu.

Người tới đúng là Thái giám tổng quản, ông ta hiển nhiên đã chạy rất gấp, đầu tóc ướt nhẹt mồ hôi mà cũng không lau, thấy Thái giám lắc đầu thì mới thở ra một hơi, trên mặt hiện ra một chút ý cười may mắn, đoạn thấp giọng hơn nữa, "Theo khẩu dụ của Hoàng Thượng, thành chỉ này không cần tuyên đọc nữa, mau trở lại đi."

Đây chính là đạo thánh chỉ thứ hai, nhưng Mục Hành không nghĩ tới Triệu Qua đã biết được nội dung ý chỉ, còn định không cho phép tuyên đọc đạo ý chỉ thứ nhất, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Triệu Qua đứng dậy chỉnh lại y bào, không có nửa điểm khác thường, Thái giám tổng quản cười tạ lỗi rồi nhanh chóng kéo sạch mọi người đi.

Trên thực tế, đạo ý chỉ đó tới cũng chẳng phải chuyện đột nhiên, đoạn thời gian này anh và Mục Hành không ngừng phát sinh các mâu thuẫn khác nhau, anh đã nhiều lần động vào điểm mấu chốt của Mục Hành, Mục Hành đại khái là thấy phiền do anh cứ uy hiếp hắn mãi nên mới hạ chỉ ban chết.

Cho dù Mục Hành nhanh chóng loại bỏ ý chỉ nhưng điều này đã đích xác chạm đến vảy ngược của Triệu Qua, anh hận nhất là bị người khác khống chế, thậm chí là chỉ trong vài giây Mục Hành muốn giết anh.

Mục Hành hẳn cũng đã sớm giác ngộ, dù sao hắn cũng không thể trông mong Triệu Qua sẽ ngoan ngoãn nghe lời như phụ nữ, Triệu Qua tranh thủ quyền lợi, trù tính vì bản thân mình, anh muốn lực lượng của mình phải đủ để có thể đứng ngang hàng với Mục Hành, cái kiểu tùy thời sẽ bị thủ tiêu không đủ đối với anh.

Điều này không thể nghi ngờ chính là một loại khiêu khích đối với Mục Hành, hắn là một vị vua, mà đã là vua thì sẽ không chịu nhường nhịn cho bất kì ai, cho đến khi Triệu Qua cấu kết với Thượng thư mưu đồ sát hạ sứ thần nước láng giềng phái tới.

Đó nghiễm nhiên là một việc uy hiếp đến an nguy của Đại doanh.

Sự tín nhiệm giữa hai người đang gặp phải nguy cơ, nếu không có tình cảm chống đỡ thì mái ấm vốn đã được xây dựng đến hoàn mỹ đã sớm sụp đổ rồi.

Nhưng cho dù Mục Hành không tuyên chỉ thì Triệu Qua cũng không thể sống nữa.

Trước khi xuyên qua anh đã bị tai nạn xe hơi, sau khi thân thể được đưa vào bệnh viện thì vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, cho đến khi thức tỉnh lần thứ hai vào một năm trước.

Phía chân trời hiện lên ánh sáng mặt trời, ánh sáng làm sáng bừng cả một vùng trời cao. Triệu Qua ngồi cạnh cửa sổ sát đất vừa tự uống một mình, vừa hồi tưởng lại những chuyện cực kỳ không chân thật đó, anh sống ở Đại doanh chín năm nhưng lại cảm thấy như thể đi qua nửa đời người, nơi đó có quá nhiều vướng bận với anh, buồn khổ có, vui mừng cũng có.

Nhưng điều khiến anh vẫn luôn hồn dắt mộng nhiễu, không sao quên nổi thì vẫn chỉ có Mục Hành, nhìn thấy thì phiền lòng mà không nhìn thấy thì lại nhớ nhung.

Triệu Qua vươn tay bóp trán, nơi anh ngồi có thể nhìn thấy rõ phòng tắm, nơi đó im lặng đến lạ, hiển nhiên là Mục Hành tạm thời không định bò ra.

Liệu có phải ngủ rồi không?

Nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng đó không lớn, ngủ trong bồn tắm chắc chắn sẽ bị sặc nước sinh giãy dụa, không thể bình lặng im ắng như thế được.

Triệu Qua mắt không thấy tâm không phiền nghiêng đầu nhìn chằm chằm cảnh ngoài cửa sổ, lúc này ánh mặt trời phía chân trời đã càng lan rộng ra, thái dương xuất hiện, mỗi tầng mây đều mang theo cái vẻ e ấp xinh đẹp, đẹp mắt đến độ khiến người ta quên cả hô hấp.

Nhìn rồi thì lại thất thần, bỗng nhiên Triệu Qua đặt ly rượu trong tay xuống, đứng lên nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng kín, Triệu Qua đẩy nhẹ một cái đã mở ra, anh lạnh mặt nhìn về phía bồn tắm lớn, cái cảm giác muốn được nhìn thấy Mục Hành đang thúc giục anh mãnh liệt.

Mục Hành ngồi xổm ở đuôi bồn tắm, hai tay ôm gối che kín cơ thể, đầu thì đặt tại nơi giao nhau giữa cổ và cánh tay, hắn kinh ngạc đối diện Triệu Qua vài giây rồi khóe miệng nhỏe lên thành một nụ cười.

Hắn như thể làm nũng ấm ức nói: "Chân em mỏi."

Sau đó duỗi hai tay về phía Triệu Qua làm ra cái tư thế muốn ôm, trong mắt Mục Hành lòe lòe sáng, mọi tầm mắt đều đặt trên người Triệu Qua.

Thân thể Triệu Qua cứng ngắc lại, nếu không phải vừa nãy đã phát tiết quá nhiều lần thì có khi giờ anh lại lên mất.

Mục Hành biết làm nũng, đó là năng lực mà hắn đã học được khi làm Triệu Khê, đó cũng chính là năng lực mà Triệu Qua không thể chống cự nổi nhất, dù cho số lần Mục Hành làm nũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đều là do hắn làm gì sai hoặc có gì đó muốn xin Triệu Qua, nhưng cũng đã xem như nắm chặt tử huyệt của Triệu Qua trong tay, cũng chẳng quan tâm đến chuyện làm vậy có hao tổn tôn nghiêm của hoàng đế hay không.

Mà giờ khắc này Mục Hành làm vậy không thể nghi ngờ chính là đang nhận sai với Triệu Qua.

Triệu Qua cố nén cảm xúc muốn bước lại đó, bình tĩnh châm chọc nói: "Là chân mỏi hay là mông ngứa?"

"... Chân mỏi."

Triệu Qua cười nhạo, "Không đứng dậy được?"

"Vâng."

"Muốn tôi ôm em?"

"..." Mục Hành kiên trì gật đầu.

Triệu Qua đánh giá Mục Hành vài lần, rồi mới có hơi vô vị đáp: "Tiếc rằng tôi không có cái tâm tình đó, nếu em thật sự không đứng dậy được thì chấp nhận ngồi trong bồn tắm một đêm đi."

Anh nói xong thì không nhìn vẻ mặt của Mục Hành, dứt khoát xoay người bỏ đi, chỉ chừa lại cho Mục Hành một bóng dáng lạnh lùng kiên quyết.

Mục Hành không thể tin nổi nhìn Triệu Qua đi mất, thân thể ngồi lâu trong nước đã có hơi lạnh buốt, hắn đột nhiên buông tay ra để cả người chìm vào trong bồn tắm, vật nặng đánh vào mặt nước phát ra một tiếng vang thật lớn, Mục Hành ngửa đầu, cảm giác như thể ngọn đèn trên đỉnh đầu ảm đạm đi vài phần.

Giây tiếp theo, Triệu Qua vọt nhanh vào trong bồn tắm, ánh mắt anh hung ác lườm Mục Hành, khí tức thô bạo nhanh chóng bao trùm cả không gian hẹp.

Mục Hành ra vẻ vô cùng vô tội, "Anh chưa dạy em thoát nước kiểu gì, cứ nằm như vậy là sẽ chết chìm đấy."

Triệu Qua hùng hổ tới gần Mục Hành, nắm chặt hàm dưới nâng hắn lên, lạnh lùng cảnh cáo từ trên cao: "Đừng có làm cái trò mèo này với tôi."

Mục Hành bắt lấy tay Triệu Qua, "Vậy anh còn quản em làm chi?"

"Sợ em chết trong nhà tôi."

"Anh không cần em sao?"

Mục Hành lại nói: "Chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, anh thật sự không nhớ em sao? Hiện tại ngoài anh ra thì em chẳng có gì cả ——  em nhớ anh lắm, A Qua, không có lúc nào là em không nhớ không thương anh hết."

Lệ khí nơi đáy mắt Triệu Qua bởi những lời này mà tiêu tán đi một ít, nhưng con ngươi vẫn sâu thẳm như một lốc xoáy khiến người ta không thể nhìn thấu như trước. Anh không đáp lại lời của Mục Hành mà trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn kéo hắn ra, sau đó dùng khăn tắm bao lấy thân thể Mục Hành lau qua loa, trong lúc ấy Mục Hành đứng vững trên mặt đất đợi thân thể được lau khô, rồi bị Triệu Qua dùng áo choàng choàng mạnh lên người.

Sau đó Triệu Qua dùng một tay ôm lấy bả vai, một vai nâng chân bế lên.

Thân thể Mục Hành cứng ngắc trong tích tắc rồi thả lỏng nằm thoải mái trong ngực Triệu Qua ngay lập tức, khóe miệng nở một nụ cười giảo hoạt, lại bị Triệu Qua thu cả vào trong tầm mắt.

Triệu Qua có hơi tức đến khó thở, biết rõ mục đích của Mục Hành nhưng anh vẫn không khống chế nổi bản thân mình, nhìn thấy biểu tình này của Mục Hành làm anh càng tức, tức đến độ đáy lòng sắp bị thiêu cháy.

Ôm Mục Hành đến phòng ngủ sạch sẽ cách vách, Triệu Qua vốn là muốn ném người xuống giường nhưng khi tay nâng lên thì anh lại bất đắc dĩ ngừng lại, phẫn nộ tự xỉ vả mình một trận trong đầu.

Anh vẫn luyến tiếc.

Anh đành phải nhận mệnh nhẹ nhàng đặt Mục Hành lên giường, dùng ánh mắt hung ác mãnh liệt đập người nọ vô số lần.

Khi anh xoay người định đi thì Mục Hành lại vươn tay bắt lấy góc áo của Triệu Qua, khốn đốn nói: "Anh không định ngủ sao?"

Triệu Qua gỡ tay của hắn ra, trên mặt không có biểu tình gì mà chỉ lạnh nhạt nói: "Trời đã sáng rồi, tôi còn có việc."

"A."

Triệu Qua càng không kiên nhẫn, "Em ngủ xong thì lăn đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa."

Mục Hành cười hợp tình hợp lý nói: "Em mà lăn thì ai ngủ cùng anh —— tối hôm qua điên cuồng như vậy, nhất định là anh đã nghẹn rất lâu rồi."

Triệu Qua tỉnh táo lại, dùng ánh mắt quái dị nhìn Mục Hành, cười nhưng không cười nói: "So ra vẫn còn lâu mới bằng được em, tối qua chỗ đó của em hút tôi cả đêm, đã bao lâu rồi không có ai chịch em?"

"Mà cũng phải, ngoài tôi ra thì làm gì còn ai dám chịch hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng chứ."

Mục Hành giận mà không dám nói gì, chỉ lườm Triệu Qua vài lần, lập tức kéo chăn che kín đầu, nhớ tới hành động điên cuồng tối qua mà mất thể diện muốn chết.

Cái nơi nào đó đang truyền đến cảm giác đau đớn khác thường, hai chân khả năng là bị thương dây chằng do bị kéo rồi, mỏi đến độ không có tí sức lực nào.

Tiếng bước chân của Triệu Qua dần đi xa. Mục Hành giãy chăn ra, gian nan điều chỉnh một tư thế thoải mái, hắn thật sự đã mệt rũ cả người. Nhưng mới nhắm mắt ngủ trong chốc lát thì lại bị một vật thể bay tới dọa tỉnh, là một hộp thuốc mỡ nom rất tinh sảo, nó mới tinh chưa hề có dấu vết đã qua sử dụng, mặt ngoài của hộp thuốc còn có khắc vài ký hiệu cổ quái.

Mục Hành lờ mờ đoán ra công dụng của thuốc mỡ.

Quả nhiên là nghe thấy Triệu Qua lời ít ý nhiều nói: "Bôi thuốc."

Nói xong thì xoay người bỏ đi, thuận tay còn đóng cửa phòng lại, một tiếng rầm thô bạo bao hàm biết bao phẫn nộ.

Tai nạn xe hơi lần đó của Triệu Qua không phải là ngoài ý muốn, bởi vì anh đã nhìn thấy kẻ gây án, là người con của mẹ kế và chồng trước, cũng chính là anh trai trên danh nghĩa của anh.

Cho dù Triệu Qua chưa từng nhận cái người gọi là anh trai này.

Ba anh kết hôn hai lần, lần thứ hai ông cưới một người phụ nữ cũng đã ly hôn và có con giống mình, Triệu Qua và Tống Trình Hoài mới gặp đã không tốt đẹp như các trưởng bối mong chờ, Triệu Qua đứng tại chỗ ném một cái thùng vào mặt Tống Trình Hoài còn Tống Trình Hoài thì âm thầm đạp bẩn cặp sách của anh.

Hai người cứ sống như vậy.

Tuổi càng lớn dần thì mâu thuẫn xung đột giữa cả hai lại càng kịch liệt, cả hai người đều biết rõ ràng đối phương không có cùng huyết thống với mình cho nên động tay động chân chẳng thèm cố kỵ điều gì.

Nhưng Triệu Qua không nghĩ tới Tống Trình Hoài dám xuống tay với anh.

Nguyên nhân đơn giản là vì vấn đề thừa kế của tập đoàn họ nhà Triệu.

Địa vị của tập đoàn họ nhà Triệu trong thương giới không thể coi thường được, nắm thầu rất nhiều hãng thời trang, đồ dùng cao cấp, bệnh viện và công ty giải trí, cũng tạo ra không ít những ngôi sao nổi danh, Triệu Tiền Xuyên đã sớm bồi dưỡng người thừa kế cho mình, Triệu Qua chính là người đứng mũi chịu sào bắt đầu cạnh tranh với Tống Trình Hoài, điểm xuất phát của họ giống nhau nhưng ai mới là kẻ thắng thì Triệu Tiền Xuyên nghĩ vắt hết cả óc mà vẫn không ra.

Tống Trình Hoài không phải con đẻ của Triệu Tiền Xuyên, từ khi hắn ta bắt đầu cạnh tranh thì đã vấc phải không biết bao nghi ngờ từ trong đến ngoài công ty, không ai nghĩ rằng Triệu Tiền Xuyên sẽ chọn hắn, thậm chí có người còn châm chọc nói Tiền Tước Xuyên bất quá cũng chỉ lợi dụng Tống Trình Hoài để kích lệ Triệu Qua thôi chứ ông đã đã sớm định trước rằng Triệu Qua sẽ là người thừa kế của mình rồi.

Tống Trình Hoài dã tâm bừng bừng, đương nhiên là không cam lòng với kết cục như vậy, thế nên hắn mới bày mưu giết Triệu Qua, tự cho rằng không có Triệu Qua thì hắn chắc chắn sẽ ngồi được vào vị trí của người thừa kế.

Nhưng trong mắt của Triệu Qua thì đó là một suy nghĩ vô cùng nực cười, anh không biết Triệu Tiền Xuyên có định cho Tống Trình Hoài kế thừa hay không nhưng kể cả không có anh đi chăng nữa thì Triệu Tiền Xuyên hoàn toàn có thể sinh ra được thêm một đứa con đẻ nữa.

Tống Trình Hoài quá mức tự phụ, căn bản không hiểu thỏa mãn là gì, hắn hiện giờ không có cách gì để tận hưởng cuộc sống nữa, cứ suốt ngày mưu toan hy vọng những thứ xa vời vốn không thuộc về mình.

Hắn khiến cho Triệu Qua trở thành người thực vật nằm im trong bệnh viện chín năm, dường như chỉ còn một bước nữa thôi là thu được kết quả, nhưng hắn lại không giết Triệu Qua. Thế là Tống Trình Hoài đã định trước thất bại.

Tống Trình Hoài không thể nào ngờ nổi, cái tên Triệu Qua đã sớm bị hắn coi là người chết lại còn có thể trở ra từ trong địa ngục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -