Chương 16: Sóng vai
Có một chiếc xe hơi màu bạc đỗ tại góc chết của bãi đỗ xe, phía sau xe khép kín, thanh niên cà lơ phất phơ mở cửa xe ra còn cái tên đàn ông đang giữ vai Mục Hành thì thô lỗ đẩy hắn vào.
Gã uy hiếp nói: "Thằng lỏi, đừng có mà ra vẻ nếu không chịu thiệt chỉ có mày thôi!"
Mục Hành không lên tiếng, thuận theo ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, thế cục lúc này bất lợi đối với hắn nên hắn không muốn chọc giận đối phương quá mức.
Sau đó gã đàn ông phía sau ngồi vào ghế phó lái, tên đàn ông cường tráng thanh niên cà lơ phất phơ thì ngồi hai bên kẹp giữa Mục Hành.
Người lái xe chính là một tên xem chừng đã hơn 40 tuổi, hình thể khôi ngô tinh tráng, cánh tay xăm nhìn đầu hổ gào thét, ông ta quay đầu liếc mắt nhìn Mục Hành một cái, khuôn mặt đó thoạt nhìn vô cùng hung ác và thô bạo.
Ông ta hiển nhiên mới là đại ca, sai bảo lũ đàn em: "Trông chừng nó cho kỹ vào, đừng để đến lúc ra ngoài đường rồi mới phát hiện ra sự cố."
Thanh niên cười hì hì gật đầu, miệng lưỡi trơn chu nịnh hót: "Đại ca, anh yên tâm đi, thằng nhãi này không dám đâu, dao kiếm làm gì có mắt."
Nói xong thì gã đẩy cái dao đang đặt ở thắt lưng của Mục Hành một cái đầy thị uy, cáo mượn oai hùm uy hiếp, "Nghe chưa, thằng nhãi mày mà dám lên tiếng hay giở trò thì để xem dao của tao nhanh hay người khác cứu mày nhanh hơn."
Mục Hành nhíu mày, do tham dự họp báo và chương trình giải trí nên hắn chỉ mặc một bộ tây trang vô cùng bình thường, cây dao kia để đúng vị trí thắt lưng của hắn khiến cho cảm thấy đau đớn bén nhọn.
Mục Hành lãnh tĩnh nói: "Tôi sẽ phối hợp, anh đừng khẩn trương như thế, thả lỏng một chút đi được không? Anh như thế sẽ khiến cho bọn họ nhìn ra sơ hở đấy."
Thanh niên quái dị đánh giá Mục Hành, không nhìn ra đối phương có dấu hiệu nói dối, chẳng hiểu gì rút dao ngắn lại một chút.
Cứ như vậy ra khỏi đài truyền hình, Mục Hành chủ động phối hợp nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí khi bảo vệ phát hiện tình trạng không thích hợp của Mục Hành nên gặng hỏi thì hắn còn trấn định thong dong giải thích một hồi, giải trừ hiềm nghi thay cho bọn bắt cóc.
Chắc chắn Mục Hành không ngốc.
Cửa tự động của đài truyền hình đã mở ra, cho dù hắn có cầu cứu bảo vệ thì cũng không kịp ngăn cản những kẻ này rồ ga chạy thoát, chờ bảo vệ tìm người tới giúp hoặc báo cảnh giác thì đám người này đã kịp trả thù hắn gấp bội rồi.
Càng miễn bàn đến chuyện lúc này đang có một thanh dao ngắn kề sát eo hắn.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, thanh niên thu dao ngắn lại để trong tay thưởng thức, "Sao mày chẳng sợ gì thế?"
Mục Hành nói: "Tôi sợ."
"Sợ cái gì?"
Tầm mắt Mục Hành liếc mắt nhìn cái tên có hình xăm phía trước, chân thành nói: "Tôi sợ các anh sẽ bị tôi liên lụy."
"Ha! Mày đang chê cười bọn tao sao?"
"Các anh có biết tôi là ai không?"
Tên đàn ông giữ Mục Hành lúc trước quay đầu liếc hắn một cái, "Tao cảnh báo mày đừng có mà ra vẻ."
Mục Hành nghe vậy thì quả thực không nói gì nữa, hắn thở dài một hơi, thậm chí còn nở một nụ cười bất đắc dĩ, giống như căn bản không thèm đặt hiểm nguy này vào trong mắt.
Đó dĩ nhiên là sự ung dung do được tôi luyện mà thành.
Tên có hình xăm đầu hổ khàn khàn nói: "Nói nghe một chút xem nào."
Mục Hành do dự vài giây, lúc này mới vững vàng nói: "Tôi biết các anh nhận tiền nên mới làm chuyện này, ai là người thuê các anh?"
"Bọn tao sẽ không tiết lộ thông tin của người thuê."
Mục Hành lại nói: "Trần An Di, người đại diện của tôi chứ gì?"
"Chắc chắn cô ta đã liên hệ với các anh từ sớm, sở dĩ các anh nhận vụ này là do tôi là ngôi sao nhỏ không ai biết đến? Không có bất luận thân phận hay bối cảnh gì?"
Mục Hành hơi hơi dừng lại, rất là trào phúng cười nói, "Cô ta muốn đổ trách nhiệm lên đầu các anh mà các anh vẫn làm? Biết Triệu Qua chứ, thế các anh chắc hẳn đã biết quan hệ giữa tôi và anh ta rồi nhỉ." Thanh niên cười nhạo một tiếng, "Mày là nghệ sĩ nó bao dưỡng chứ gì, Triệu Qua để bụng mày chắc? Con mẹ nó mày đừng có tự dát vàng lên mặt mình."
Mục Hành từ chối cho ý kiến, vẫn thong dong bình tĩnh như thế, "Tôi và Triệu Qua đúng là có quan hệ bao dưỡng, nhưng các anh đã thấy anh ta bao dưỡng người khác bao giờ chưa? Anh ấy đối với tôi là thật lòng, mấy ngày trước tôi còn ngủ trong nhà Triệu Qua kia kìa, mấy năm nay anh ấy có giữ người khác ngủ lại nhà bao giờ? Các anh tùy tiện hỏi thăm một chút sẽ biết đây cũng chẳng phải là bí mật gì, Trần An Di chỉ có thể lừa những người ngoài vòng pháp luật như các anh thôi."
Thanh niên đầu óc đơn giản, Mục Hành lại nói năng có lý nên gã căm giận mắng: "Trần An Di cái con mụ khốn nạn này, dám đùa bọn tao!"
Gã trung niên đang lái xe quát lớn: "Câm miệng cho tao!" Tầm mắt lập tức chuyển hướng về phía Mục Hành, người này công lực không cạn, nhìn thấu mục đích của Mục Hành, "Mày đừng có mà châm ngòi ly gián, bọn tao nhận tiền làm việc, ngay cả bây giờ có thả mày thì làm gì có chuyện mày chịu buông tha cho bọn tao?"
"Tôi và các anh không oán không cừu, vì sao phải tự đi tìm phiền toái, kẻ thù của tôi là Trần An Di cơ."
Mục Hành nói xong thì bảo trì im lặng, không khí bên trong xe nhất thời áp lực đến độ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, đám người này trước đó tất nhiên đã có điều tra, biết được quan hệ giữa Mục Hành và Triệu Qua, bởi vậy những điều Mục Hành nói cũng không phải không có khả năng.
Đánh một ngôi sao nhỏ không có hậu trường thì dễ nhưng trêu chọc đến Triệu Qua thì tuyệt đối không phải chuyện nên làm!
Mục Hành yên lặng theo dõi diễn biến, thần kinh căng thẳng dần dần trầm tĩnh lại, hắn có chút đánh giá cao những người này.
Nhận tiền tài của người cũng đồng nghĩa với việc gánh luôn hậu quả của kẻ đó. Bọn họ hiển nhiên muốn tự bảo vệ mình.
Hai ngọn đèn bên ngã tư đường càng ngày càng tối đi, dần dần không nhìn thấy cửa hàng nào nữa, chỉ còn những ngọn đèn đường có ánh sáng thảm đạm hai bên đường, ngã tư yên lặng không có một tiếng động, ngoại trừ chiếc xe thì không thấy bất cứ người đi đường nào.
Mục Hành bị ép lên cửa xe, người đàn ông cường tráng giữ chặt gáy hắn, sát khí nặng nề cảnh báo: "Lần này buông tha cho mày, nếu bọn tao mà điều tra ra chuyện không phải như vậy thì mày cứ chờ xong đời đi!"
Nói xong thì cánh tay đang giữ gáy Mục Hành càng tăng lực đạo lên, ra hiệu cho đồng lõa, ô tô lập tức giảm tốc độ lại, chốt cửa đang khóa chặt mở bung ra.
Mục Hành nhìn chằm chằm cây cối đang trôi về phía sau ngoài cửa sổ, mãnh liệt ý thức được những người này muốn ném mình ra ngoài, cho dù lúc này tốc độ xe đã giảm bớt nhưng nếu bị đẩy xuống trực tiếp như vậy thì ắt sẽ bị thương đến gân cốt.
Lúc này gã ta ra vẻ mặt kệ, gã mở cửa xe ra, gió mạnh theo quán tính đập mạnh vào thùng xe, dường như trong khoảnh khắc sắp sửa bị đẩy xuống, khóe mắt Mục Hành thoáng nhận ra có một chiếc ô tô màu đen đang theo sát phía sau.
Thân thể của hắn treo giữa không trung, hắn vội vã ôm chặt cánh tay của tên kia, gã ta không kịp phòng bị nên bị Mục Hành kéo theo.
Mục Hành quay cuồng một lúc mới đứng vững được, gã đàn ông cường tráng đứng lên muốn đánh Mục Hành, gã cũng bị thương, toàn bộ cánh tay dường như đều bị máu tươi phủ đỏ.
Đúng lúc này, cái xe màu đen phía sau đột nhiên vọt lên đâm mạnh một cái, tiếp đó không để cho chiếc xe màu bạc có bất cứ cơ hội thở dốc nào, đầu xe màu đen cố tách ra rồi đâm mạnh vào nó thêm một lần nữa.
Chiếc xe màu bạc không thể chống cự nổi bay vào lối đi bộ, thân xe bị va chạm nghiêm trọng đến độ biến hình, đầu còn đập vào tường một cái rất mạnh.
Hai lần va chạm đinh tai nhức óc, máy móc va chạm mang đến lực sát thương thật lớn.
Mục Hành nhìn chằm chằm biển số xe quen thuộc trên chiếc xe một đen, khóe môi của hắn có một vệt máu, thấy vậy thì bèn chớp lấy thời cơ nắm chặt tay đánh về phía gã đàn ông cường tráng.
Hiện giờ mới muốn chạy? Chậm rồi!
Gã ta phát hiện có tai nạn thì quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe màu bạc, thế nên bị Mục Hành đập trúng đầu một cái, gã ta lảo đảo về phía sau vài bước rồi mới đứng vững trở lại, lúc nhìn về phía Mục Hành, sát khí dường như đã nuốt trọn ánh mắt gã.
Mục Hành không chút do dự thừa thế mà lên, hai tay ôm chặt lấy bả vai của gã, quỳ gối dùng sức lên gối vào bụng gã. Bụng gã ta vốn đã bị thương nên theo bản năng cong thắt lưng lại, mất hết mọi khả năng phản kháng dưới đầu gối hung mãnh của Mục Hành, đôi mắt lạnh nhạt của Mục Hành nay đã trở nên hung ác khát máu, xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình.
Nếu người phạm ta thì ta tất phải đáp lại.
Gã ta gian nan giữ gìn một chút hơi tàn, cắn răng đấm về phía Mục Hành, Mục Hành nhanh chóng lui lại tránh, đoạn vươn chân đạp gã ngã sóng soài trên mặt đất.
Trước thì đoạt thời cơ, sau thì xuống tay hung ác, đây là bí quyết chiến thắng mà Mục Hành sử dụng bấy lâu nay, nếu hắn mà chân chừ khoảng nửa giây thì tình thế có khả năng sẽ nghịch chuyển hoàn toàn.
Mục Hành nhặt di động lên, quay đầu nhìn thấy Triệu Qua đang lâm vào tình thế lấy một chọi ba thì nhanh chóng chạy vội về phía Triệu Qua.
Hắn không thể ngờ được Triệu Qua sẽ đến một mình, chắc là trước đó anh đã tắm nên quần áo mặc trên người vô cùng có lệ, áo sơ mi thắt sai vài nút, quần cũng mặc lộn mặt trái ra mặt phải, giày dưới chân còn chưa kịp buộc dây.
Nhưng Triệu Qua hiển nhiên là một tay đánh nhau già đời, cho dù bị ba người vây công nhưng vẫn không hề rơi vào thế hạ phong, sắc mặt anh âm thầm đến cùng cực, cả người tản ra lệ khí nguy hiểm, chỉ đến khi nghiêng đầu nhìn thấy Mục Hành bình yên vô sự thì những thứ đó mới giảm bớt đôi phần.
Nhưng lòng Triệu Qua vừa thả lỏng một giây thì lại điên cuồng nhảy dựng lên, cảm giác nguy hiểm đến cực độ khiến cho đại não của anh không còn một chỗ trống, xuất phát từ bản năng anh ném đi cái tên trước mặt, nhanh chóng vọt đến trước mặt Mục Hành.
Giây thứ nhất Mục Hành còn cười chứ giây thứ hai thì đã bị Triệu Qua kéo vào trong ngực, hai người nhanh chóng thay đổi vị trí, giây thứ ba, Mục Hành nghe thấy Triệu Qua đau đớn rên lên một tiếng.
Tầm mắt hắn chuyển hướng về phía sau Triệu Qua, nhìn thấy một gã đàn ông đang giơ một chiếc mộc côn lên.
Đầu Mục Hành nổ "Bùm" một tiếng, hắn giữ chặt Triệu Qua muốn xem thương thế của anh, sự sợ hãi và giận dữ điên cuồng nhanh chóng thiêu đốt tất thảy.
"Dừng, đừng động." Triệu Qua ôm chặt Mục Hành, hạ thấp giọng, "Bọn nó không dám thả tôi đi."
Đám người kia mới đầu đích xác không muốn trêu chọc Triệu Qua, nhưng lúc này lại không thể để Triệu Qua chạy mất, tình huống hiển nhiên càng thêm đáng sợ.
So với sự trả thù sau đó của Triệu Qua thì chẳng bằng lúc này bí quá hóa liều giải quyết anh ta luôn.
Mục Hành còn đau lòng hơn cả khi mình bị thương, "Sao anh lại đến một mình chứ, nguy hiểm lắm."
Triệu Qua không nói gì, ngón tay cách một khoảng không khí chạm vào miệng vết thương của Mục Hành, ánh mắt dần dần tối lại, lộ ra sát khí lạnh thấu xương.
Mục Hành là người của anh, trừ mình ra thì Triệu Qua không thể dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào dám bắt nạt Mục Hành, cho dù chỉ là một đầu ngón tay.
Càng miễn bàn đến chuyện những người này còn khiến Mục Hành bị thương.
Triệu Qua giờ khắc này có thể coi là lửa giận ngập trời.
Nhưng hiện tại không phải lúc để quan tâm hỏi han nhau, bọn họ còn một trận đánh ác liệt trước mắt.
Triệu Qua xoay người, lưng bọn họ kề sát vào nhau, vừa bảo vệ phía sau cho nhau vừa cho đối phương một sự chống đỡ chắc chắn tuyệt đối không sụp đổ. Da thịt kề sát khiến cho độ ấm của cả hai hòa vào với nhau, đã lâu rồi bọn họ không kề vai chiến đấu như thế.
Triệu Qua hơi hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Em hai tên, tôi hai tên, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề." Mục Hành vừa dứt lời, cả hai đánh mạnh về phía trước, mang theo khí thế không thể chống đỡ nổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -