Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017
Từ đầu - 5
Ban đêm, Tiêu Giác nằm trên giường ký túc xá, mở to mắt nhìn trần nhà không sao chợp mắt được. Mỗi lần anh ở một mình, anh sẽ nhớ đến ký ức cuối cùng còn xót lại trong đầu mình từ kiếp trước thành thử cảm giác không chân thật, vì sao anh lại có cơ hội trở lại một lần nữa, đây quả thật là do trời cao thấy anh quá đáng thương sao?
Tiêu Giác đứng lên nhìn thời gian, đã tối rồi, anh có chút đau đầu, hôm nay mua notebook, lúc trở về tiền còn lại trên người cũng không ngoài dự đoán lắm. Anh có thể kiếm tiền dựa vào ký ức trong người, nhưng muốn vậy thì cũng phải có tiền vốn a. Hơn nữa mấy ngày nay anh toàn trốn trong trường học, không dám ra bên ngoài nhiều, đây cũng không phải ý hay, anh dù sao vẫn phải giải quyết món nợ của cha.
Tiêu Giác không ngủ được, anh xuống giường ra ngoài ban công một chốc. Thật ra lúc Tiêu Giác hãy còn lăn lộn trên giường, Tạ Ca đã bị anh đánh thức, vốn cậu cảm giác quan hệ giữa mình và Tiêu Giác cũng không sâu nên cậu cũng chẳng thể không biết xấu hổ mở miệng tọc mạch chuyện của người ta. Lúc này thấy Tiêu Giác ra ngoài, Tạ Ca chẳng biết tại sao cũng bò xuống giường đi theo.
“Tiêu Giác? Cậu không sao chứ?" Sau khi đến gần, Tạ Ca có hơi cẩn thận hỏi. Tiêu Giác bị câu hỏi của cậu ta dọa sợ, từ khi biết mình sống lại, Tiêu Giác thành ra có chút kính sợ đối với thuyết quỷ thần. Thấy Tiêu Giác bị mình khiến cho giật mình, Tạ Ca có chút xấu hổ, gãi gãi da đầu cười nói: "Tớ không cố ý dọa cậu đâu, tớ chỉ muốn hỏi cậu có chuyện gì khó xử không thôi? Nếu nói ra thì không chừng tớ có thể giúp gì cho cậu."
Tiêu Giác nghe Tạ Ca nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Cậu đúng là có thể giúp tớ, có thể cho tớ mượn chút tiền được không?" Tạ Ca không nghĩ tới Tiêu Giác mở miệng là hỏi mình chuyện vay tiền, vì không để cậu nuôi dưỡng cái tính hoang phí nên từ nhỏ gia giáo đối với cậu đã nghiêm lắm, lúc học đại học trong nhà cũng chưa từng cho cậu quá nhiều tiền, nhưng may mà dù sao trong nhà vẫn có tiền, nếu không xài đến thì gửi ngân hàng một chút, cậu vẫn làm được, bèn hỏi: "Cần bao nhiêu?"
Câu này khiến cho Tiêu Giác thấy kì lạ, anh không nghĩ tới Tạ Ca sẽ thật sự cho anh mượn tiền, cơ mà cứ thế cũng tốt, anh thật sự đang cần tiền. "Mười vạn, cậu có không?" Tạ Ca ngây ngẩn cả người, Tiêu Giác đụng phải chuyện gì mà lại cần nhiều tiền như thế, "Có, sáng mai tớ đưa cậu à? Cậu xem thế nào?" Tiêu Giác cảm thấy cái người Tạ Ca này đến là buồn cười, rõ ràng là mình vay tiền cậu ta thế mà trái lại cậu ta lại hỏi đi hỏi lại cẩn thận đến thế.
Trưa ngày hôm sau, Tạ Ca làm chủ nợ thành ra tâm thần không yên, hơn nữa còn cứ hay nhìn chằm chằm Chu Dương và Ngô Thủy, khiến cho hai người bọn họ phát hãi. Lúc này Tạ Ca cũng hoảng lắm nhưng vẫn làm bộ như vô tình hỏi: "Chu Dương, chiều nay cậu có tiết còn gì? Sao còn chưa đi?" Chu Dương cũng nổi giận, đứng phắt dậy nói: "Tạ Ca, mày sao thế, mày làm tao hoảng sáng giờ rồi, có mỗi câu này mà mày đã hỏi tao đến năm sáu bận. Mày còn muốn tao đáp lại mày bao lần nữa, đã đến giờ vào lớp chiều đâu, còn nửa tiếng nữa lận, hơn nữa sao hôm nay mày kỳ quái thế, giống như có gì đuổi tao với Ngô Thủy đi ấy."
Tạ Ca không nói, cậu nói sẽ đưa tiền cho Tiêu Giác vào buổi sáng, nhưng lại quên mất sáng nay Chu Dương và Ngô Thủy không đi học. Cậu cảm giác Tiêu Giác là một người cao ngạo, cậu không muốn đưa tiền cho Tiêu Giác trước mặt người khác, nếu làm thế thì Tiêu Giác sẽ cảm thấy mình không nể mặt cậu ấy. Mấu chốt là Tiêu Giác sẽ nghĩ cậu keo kiệt, coi câu nói cho mình mượn tiền đêm qua chỉ là đùa vui, cho nên cậu mới không ngừng hỏi xem bọn Chu Dương chừng nào thì đi.
Cuối cùng Chu Dương và Ngô Thủy cũng đi, Tiêu Giác cũng đến chỗ Tạ Ca mượn tiền, nhìn chi phiếu trong tay, Tiêu Giác cười nói: "Tớ có chút việc phải xử lý, thiếu vốn mà may quá có cậu giúp, còn có cảm ơn nhé." Tạ Ca đối với Tiêu Giác tựa hồ không có sức chống cự gì, lúc này cậu ta chỉ ngây ngô gật đầu nói: "Đừng...Đừng khách khí, đi đường cẩn thận." Đợi đến khi Tiêu Giác biến mất hoàn toàn Tạ Ca mới hồi phục lại tinh thần, cậu thầm mắng: Bố khỉ, một thằng đàn ông cười với mày mà mày cũng thất thần, Tạ Ca đầu óc mày có bệnh à? Mẹ nó! Không được, xem ra phải tìm gái phát hỏa thôi.
Tiêu Giác cũng chú ý tới phản ứng của Tạ Ca, bất quá anh không đặt ở trong lòng, anh vốn không thích đàn ông, hơn nữa kiếp trước dây dưa với Cẩn Du khiến cho tâm thần anh mỏi mệt vô cùng, cho nên đời này anh không muốn phát sinh chuyện gì vượt quá tình bạn bè với đàn ông nữa.
Tiêu Giác đi đến phòng mình thuê, anh biết chắc có người vẫn thủ ở đó, bất quá anh cần giải quyết triệt để việc này. Anh vừa đến nơi phát hiện trên tường nhà ghi đầy những lời dọa nạt, cửa mở toang hỗn độn vô cùng, toàn bộ đồ dùng hơi đáng tiền một chút đều không thấy tăm hơi, những thứ khác cũng bị người đập nát. May mà chủ nhà không sống ở đây, không biết hiện trạng của căn phòng này, bằng không ông chủ nhà không tức chết mới là lạ.
Nhìn hai người đứng ngoài cửa xông lên có ý chặn đường mình, Tiêu Giác lạnh nhạt xoay người nói: "Được rồi, nếu tôi đã dám xuất hiện thì tức là quyết định giải quyết sự việc triệt để rồi, dẫn tôi đi gặp chủ nhân của mấy người." Hai người nọ nhìn thoáng qua đối phương, một người trong đó tiến lên nói: "Một khi đã vậy thì bọn tao cũng không làm khó dễ mày, đi theo bọn tao, nhưng mày phải thành thật, bằng không đừng trách bọn tao." Sau đó tiến lên định bịt kín mắt Tiêu Giác, Tiêu Giác gật gật đầu không phản kháng, rồi lên xe cùng bọn họ.
Khi bịt mắt bị người tháo xuống, Tiêu Giác nhìn hoàn cảnh xung quanh, không xa hoa cũng không đơn sơ, trái lại có cảm giác đẹp đẽ đơn giản. Tiêu Giác chẳng kinh ngạc bao nhiêu, có thể sống an nhiên ở thành phố B, nói không có tiền thì đánh chết cũng không tin, mà đã có tiền thì cũng không có cả khả năng là người lớn lên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Im lặng trong chốc lát thì đã nghe thấy một chất giọng hào phóng đột nhiên nói: "Mày là con của Tiêu Kiến Quốc à? Không nghĩ tới lá gan của mày trái lại rất lớn, thằng bố chạy mà thằng con lại dám xuất hiện, không nôn tiền ra thì có tin tao phế mày không!?" Tiêu Giác giương mắt nhìn người nọ, lớn lên rất đẹp trai, nhưng trên mặt có một vết sẹo dài kéo đến tận mang tai, khiến cho khuôn mặt người nọ tự dưng xấu đi nhiều. Tiêu Giác cũng chẳng bị hắn ta dọa, ngược lại bình tĩnh nói: "Tôi đã đến đây tức là tôi muốn giải quyết chuyện này, thứ các người cần là tiền chứ không phải mạng người, một khi đã vậy thì có gì mà tôi không dám đến đây?"
Hàn Thành hiện tại đang cảm thấy cậu thanh niên đương tuổi hai mươi này rất kì quái, kể cả người thừa kế đại gia tộc bồi dưỡng ra thì cũng chẳng có khí độ như vậy vào tuổi này, mình cũng đã từng điều tra qua, thằng lỏi này đến từ nông thôn, thế mà lại có tâm tính này, quả nhiên hiếm gặp. Hàn Thành ung dung ngồi trên ghế hỏi: "Cũng tốt, tao cũng không làm khó dễ mày, mày đã nói thế thì giải quyết đi, nếu mày nói lý thì tao nhận chứ nếu mày dám nói bậy thì đừng trách tao không khách khí."
Tiêu Giác vẫn kiên trì nói: "Tôi biết cha tôi thiếu các người gần ba mươi vạn, tạm thời tôi không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hôm nay tôi trả trước năm vạn, sau này cứ nửa tháng trả năm vạn, cho đến khi hết thì thôi. Anh cũng đừng uy hiếp tôi, anh hẳn cũng biết trong nhà tôi sau này người kiếm ra tiền chỉ còn có mình tôi, nếu anh phế tôi thì tiền của anh vĩnh viễn cũng không hồi lại được đâu, chuyện lỗ vốn như thế tôi nghĩ anh sẽ không làm nhỉ."
Chú ý tới Hàn Thanh nhăn mày lại, Tiêu Giác lại nói thêm: "Chỗ tôi học anh cũng biết, học sinh ở đó không thiếu người có bối cảnh không đơn giản, giáo viên cũng có rất nhiều nhân vật quan trọng, tôi nghĩ anh cũng biết chuyện này nên mới không dám tới trường tìm tôi. Nếu anh muốn tìm tôi thì chỉ cần gọi bắt bừa một người tôi quen rồi kêu tôi tới đây một mình là được, chứ việc gì phải chủ động tự rước phiền toái cho mình thế này."
Hàn Thành thật sự là không thể tưởng tượng nổi lòng cậu thanh niên này lại thâm sâu đến thế, tuy rằng cậu ta nói cậu ta không định xen vào chuyện của cha ruột mình nhưng lần này cậu ta vẫn trả đỡ tiền cho cha. Hữu tình nhưng có chừng mực, tâm cơ thâm sâu cố tình lại có năng lực khiến cho người ta không tự giác sinh ra hảo cảm, người thanh niên này thật không đơn giản a.
Hàn Thành cuối cùng vẫn là đồng ý yêu cầu của Tiêu Giác, sau này không cho cha anh vay tiền nữa và nếu thu được tiền cũng sẽ không đến quấy rầy Tiêu Giác. Tiêu Giác tự nhiên biết đây thật ra là Hàn Thành đang đầu tư trên người mình, nhưng Tiêu Giác đến cùng vẫn mang ơn.
Sau khi chuyện này được giải quyết thì Tiêu Giác liền thoải mái, hiện giờ trên người anh có năm vạn, tiền vốn nhiều nên lợi nhuận sinh ra ắt cũng nhiều. Tiêu Giác tâm tình tốt đẹp trở về ký túc xá, ngồi trong ký túc xá không được bao lâu thì Tào Qua lại tìm đến, nhìn thấy Tiêu Giác thì lập tức ra vẻ nôn nóng nhưng vẫn không mất đi sự thân thiết nói: "Bạn học Tiêu, cậu chạy đi đâu thế, tôi đến tìm cậu hai ba bận mà vẫn không thấy."
Tiêu Giác hơi hơi tránh khỏi sự thân mật của Tào Qua, hỏi: "Chuyện gì có thể khiến đàn anh Tào tự mình chạy đến tìm tôi?" Tào Qua nghe Tiêu Giác hỏi thì lập tức ra vẻ thần bí nói: "Hôm nay Tô Hành Ngạo muốn đi Nhất Phẩm Các, tôi và bạn học Tiêu vừa gặp đã quen, đương nhiên là muốn giúp cậu chút đỉnh rồi." Tiêu Giác lập tức vui vẻ nói: "Thật sao? Đàn anh muốn đưa tôi đi à? Cám ơn đàn anh."
Tào Qua sở dĩ đột nhiên nổi hứng muốn kéo Tiêu Giác đi cùng là do bộ dáng bình thường của Tiêu Giác cứ lạnh như băng, nhưng cứ động đến chuyện của Tô Hành Ngạo là sẽ biến sắc, gã rất hiếu kỳ, Tiêu Giác này trước đó đã từng có liên hệ gì với Tô Hành Ngạo chăng? Đương nhiên mấu chốt nhất là do trước đó anh đã nói với Tô Hành Ngạo là Tiêu Giác thích hắn, hắn ta cứ không tin. Cho nên gã mới tính toán mang Tiêu Giác theo, sau đó dụ dỗ Tiêu Giác nói ra mấy chữ em thích anh với Tô Hành Ngạo trước mặt mọi người, còn về gã á, đương nhiên là chờ xem kịch vui rồi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -