Hàn Thanh Ngạn cảm thấy kể cả đối tượng 419 của tần Nhạc có là nam, thậm chí là công đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì phải để ý, bởi càng để ý thì hình như càng không có biện pháp giải quyết. Chỉ là anh vạn vạn không ngờ tới, anh không thèm để ý đã đành mà bản thân Tần Nhạc lại càng không thèm để ý hơn ——
Trừ bỏ cúc hoa có hơi khó chịu mỗi ngày đi WC hoặc là ngồi xuống bị đau theo phản xạ có điều kiện chửi một câu "Đệt" ra thì biểu hiện của Tần Nhạc khiến cho Hàn Thanh Ngạn không tự chủ nhớ đến một câu mà thụ rất chi là quen dùng sau khi xxoo trong truyện * —— "Coi như bị chó cắn một ngụm đi".
Cơ mà cho đến tận bây giờ Hàn Thanh Ngạn vẫn chưa nghĩ ra nguồn cơ của cái câu này, nếu mà bị chó cắn thì nhất định phải tiêm một mũi vaccine phòng bệnh chó dại, ngay cả trước khi bị cắn cô đã tiêm vaccine thì cũng thể coi thường. Nhưng bị người ta cường ấy...
Hình như mặc kệ tình huống có phát sinh ra sao thì cũng không hề xuất hiện tình tiết thụ và công xo xong thì thụ chạy đi tiêm vaccine phòng bệnh chó dại không hề tiết tháo này a!
Được rồi suy nghĩ này hình như có chút lạc đề, nhưng tóm lại là một tuần sau khi Tần Nhạc bị người ta cường, Hàn Thanh Ngạn vẫn không hiểu rõ nguyên cớ tại sao chuyện đó phát sinh, anh còn không hiểu tại sao thằng đó bị vậy rồi mà cả đêm vẫn chẳng thấy mò mặt về ký túc xá, muốn đi bar thì cứ đi bar tiếp. Đây là sợ không bị h**p lần thứ hai hả?
Về chuyện này, một ngày nọ khi Hàn Thanh Ngạn cũng ăn cơm với Tề Sơ Phàm, Tề đại thần nghe anh kể thì nghĩ một chập rồi mới cho anh đáp án.
Tề Sơ Phàm nuốt thức ăn trong miệng xuống bụng rồi mới bình tĩnh nói: "Có thể là anh anh ta bị người cưỡng một lần rồi yêu luôn cái cảm giác ấy, cho nên mấy ngày vẫn đi bar như trước thật ra không phải để chơi bời với các em gái mà là muốn chờ cái người ngay cả phương thức liên lạc anh ta cũng không có kia."
Hàn Thanh Ngạn nghe cậu ấy nói xong thì ngay cả cơm cũng quên ăn, tuy rằng cảm thấy lời này của nam thần cũng rất không có đạo lý nhưng dẫu có nghĩ thế nào thì cũng đều cảm thấy đây là câu giải thích duy nhất cho việc Tần Nhạc không ngừng tìm chết.
Chẳng lẽ chuyện bạo cúc mà cũng có thể nghiện nữa à? Sướng lắm sao? Nhưng nhìn cái bộ dạng ngồi trên bồn cầu không ngừng kêu í ới của Tần Nhạc mấy ngày trước thì hình như không sướng như vậy đâu a. Không đúng, nói không chừng quá trình thích như kiểu ăn huyễn mại khảo thượng lam tường(炫迈考上了蓝翔 - mình không rõ nghĩa).
Xong rồi càng nghĩ càng muốn nếm thử một chút xem hương vị thế nào! Nhưng cái bệnh cứ thấy cúc là liệt của nam thần thì biết làm sao bây giờ?
Hàn Thanh Ngạn bi thương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề Sơ Phàm đang ăn cơm, trong nháy mắt anh cảm thấy mình hiểu được nguyên nhân không hạnh phúc của phần đông vợ chồng rồi. Đây là lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào a!
Tề đại thần cảm nhận được ánh mắt của thầy giáo nhỏ thì ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là cái vẻ muốn nói lại thôi của anh ấy.
Trải qua thời gian hẹn hò lâu như vậy Tề Sơ Phàm đã học được cách phán đoán sắc mặt của Hàn Thanh Ngạn, cậu vừa nhìn thấy cái biểu tình này là lập tức hiểu được, thầy giáo nhỏ tuyệt đối là lại bắt đầu não bổ rồi. Về phần não bổ cái gì...
Lại quan sát vẻ mặt của Hàn Thanh Ngạn một lần nữa, Tề Sơ Phàm tỏ vẻ, cậu thật ra không hề muốn biết Hàn Thanh Ngạn rốt cuộc là đang não bổ cái gì đâu.
Nhưng con người chính là tiện như vậy đó, biết rõ đáp án có khả năng sẽ khiến cho mình khó có thể chấp nhận nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu. Tề Sơ Phàm chính là một tiện nhân, cho nên cậu bối rối một chút rồi lựa chọn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Nghĩ em không..." Hàn Thanh Ngạn vừa nghe thấy câu hỏi của nam thần thì thiếu điều nói hết những gì đang suy nghĩ trong lòng ra, đoạn ý thức được vấn đề này sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của nam thần và hình như rất không thích hợp nói trực tiếp như thế nên anh lập tức phanh lại, cố tình sửa lại lời mình: "Nghĩ xem vì sao em lại đẹp giai vậy cơ chứ!"
Tề Sơ Phàm: "..." Tuy rằng nghe rất dễ nghe nhưng cậu hoàn toàn không có ý định vạch trần, cơ mà rõ ràng những lời thầy giáo nhỏ vừa buột miệng không phải những lời này!
Hàn Thanh Ngạn nói xong mặt không đỏ tim không đập chăm chú quan sát vẻ mặt của Tề Sơ Phàm, phát hiện nụ cười của em ấy biến thành nụ cười khổ thì ý thức được rằng mình nói dối thất bại rồi.
Vần đề này có hơi rối rắm, quả thật làm quái gì có ai đào góc tường nhà người khác mà không rối rắm bao giờ, Hàn Thanh Ngạn nhíu nhíu mày, mặt đầy kiên định nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Dẫu có thể nào, em yên tâm, anh sẽ không vứt bỏ em đâu!"
Tề Sơ Phàm: "..." Ai có thể đến giải thích cho tui biết vì sao đề tài tự dưng lại bị tổ lái xa vậy không? Thầy giáo nhỏ ơi logic của anh là cái thể loại logic gì thế? Bệnh này có thể chữa triệt để được không!
Hàn Thanh Ngạn nhìn Tề Sơ Phàm mặt đầy mờ mịt thì đau thương tự tặng cho bản thân vô số cái like vì tình nghĩa và sự thấu hiểu biết giữ thể diện cho nam thần trong lòng.
Thật sự nam thần cũng muốn giống anh, thuộc tính công ẩn sâu mà. Anh tin chắc rằng tương lai sau này nam thần sẽ hiểu cho lòng anh.
Nhưng tình huống trên thực tế chính là, Tề Sơ Phàm từ trước đến giờ chẳng những một chút cũng không hiểu nổi phương hướng não động của Hàn Thanh Ngạn, hơn nữa ở giờ khắc này, cậu thật sự cảm thấy càng về sau cậu càng không hiểu nổi sự não động thầy kỳ của thầy giáo nhỏ thân yêu.
Hàn Thanh Ngạn vẫn duy trì tâm tình vừa khoái trá vừa bi thương của mình để ăn xong bữa cơm, sau đó đột nhiên như thể nhớ ra cái gì đó, quay sang nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Cuối tuần em có rảnh không?"
Tề Sơ Phàm đã hoàn toàn buông tha không xét đến cái đề tài trước đó của bọn họ nữa, cậu quyết định vẫn là nên im lặng đi theo đề tài Hàn Thanh Ngạn đề ra thì có vẻ ổn hơn. Thế nên cậu gật gật đầu nói: "Chắc không có chuyện gì đâu, sao vậy?"
"Đi nhà ma, Tần Nhạc bảo anh đi cùng, đã thế anh ta còn bảo nếu anh mà bị dọa đái ra quần thì sẽ mặc kệ anh, nếu em không có việc gì thì đi cùng anh đi?" Hàn Thanh Ngạn nói ra rất bình tĩnh, chẳng sợ nội dung câu nói của mình chẳng có chỗ nào bình thường.
Nếu đi cùng thì nói không chừng có thể ra vẻ trước mặt bà xã khi anh ấy bị sợ vãi tè, lúc bà xã cao hứng nói không chừng có thể cùng nhau làm một chút chuyện í í a a, huống hồ mấy cái nhà ma mình có đi một mình cũng không sợ, loại chuyện này nghĩ thế nào cũng trăm lợi không hại nên Tề đại thần chẳng thèm suy nghĩ lập tức sảng khoái đáp: "Chắc chắn em sẽ đi!"
Quả nhiên bộ dạng hào sảng này khiến cho thầy giáo nhỏ vui, anh gật gật đầu nói: "Thế đến lúc đó anh gọi điện thoại cho em nhé, vé trước đó anh đã bảo Tần Nhạc mua rồi, nếu bọn Trương Thành Hạo cũng muốn đi thì em phải nói trước với anh."
Hai người vui vẻ hẹn gặp nhau vào cuối tuần, buổi chiều Tề Sơ Phàm có tiết. Chỉ là cho đến khi Tề đại thần an vị ngồi xuống bàn học, cậu vẫn không thể nghĩ ra một chuyện ——
Cái chuyện thầy giáo nhỏ muốn nói lại thôi rốt cuộc là gì?
Vấn đề này đến tận buổi tối ngày thứ 7 khi Hàn Thanh Ngạn gửi tin nhắn cho cậu gọi cậu xuống lầu đi nhà ma chơi vẫn chưa được nghĩ thông. Nói trắng ra là mỗi lần cậu nhắc tới đề tài này Hàn Thanh Ngạn đều tìm cớ chuyển đề tài, cái kiểu cả người đông cứng của anh ấy khiến cho Tề Sơ Phàm không đành lòng hỏi thêm.
Cuối cùng nhân số quyết định đi nhà ma chơi chỉ có ba người Tần Nhạc và chồng chồng nhà Tề đại thần, Hàn Thanh Ngạn gửi cho Tề Sơ Phàm một tin nhắn thì hỏi Tần Nhạc đang đeo giày rằng: "Anh đề xuất chuyện này mà sao không kêu gái đến cho đủ bốn người?"
"Anh tìm anh em đi chơi ai ngờ rằng nó lại dẫn theo cả chồng nó đi chứ." Tần Nhạc vừa nói vừa ngẩng đầu dùng ánh mắt vô cùng u oán nhìn chằm chằm Hàn Thanh Ngạn. Ánh mắt viết rõ mấy chữ ——"Ông đây nói chú đó!"
"Đừng như vậy, Tề Sơ Phàm cũng là anh em tốt của anh còn gì?" Hàn Thanh Ngạn nghiêm túc thật lòng nói xong thì lại thấy ngay cả bản thân anh nghe cũng không lọt tai, đành nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: "Sao tự dưng anh lại muốn đi cái này?"
"Có gì đâu, chỉ muốn bị hù dọa để điều chỉnh cảm xúc của mình một chút thôi." Tần Nhạc nói hàm hồ, anh thật sự không muốn nói cho Hàn Thanh Ngạn biết, mấy ngày trước tối nào anh cũng chạy đến bar chơi bời với các em gái, mỗi lần lên giường rút súng ra thì đều không tự chủ nhớ tới cái đêm mình bị bạo cúc đó, nháy mắt súng ống mềm hết cả, thế có đau không chứ.
Tần Nhạc cảm thấy nếu cứ như vậy thì ngay cả thận mình có tốt mấy cũng liệt, cho nên tìm một ngày xuất hành tốt rủ Hàn Thanh Ngạn đi nhà ma chơi. Truyền thuyết kể rằng nếu chịu kích thích lớn thì con người sẽ được kích thích những phần ẩn dấu trong cơ thể, đây chính là phương pháp lấy độc trị độc!
Đương nhiên lý do kiểu này tuyệt đối không thể nói ra!
Không nhảm nhí nữa, nửa giờ sau ba người đứng trước cửa nhà ma mà Tần Nhạc đã đặt trước. Do phía trước đã đặt vé, trái lại tiết kiệm được một khoản.
"Anh nhìn qua rồi, hơi khủng bố một chút hẳn chỉ có bệnh viện, trường học, lâu đài. Ba cái này bây thích cái nào?" Tần Nhạc cầm vé trong tay hỏi.
"Tôi cái nào cũng được, để hai người quyết định." Hàn Thanh Ngạn đứng cạnh Tề Sơ Phàm, vừa xem tranh tuyên truyền dán trên cửa vừa đáp.
"Thông thường thì trong bệnh viện sẽ xuất hiện zombie hoặc quỷ, trường học thì có quỷ trêu, lâu đài có quỷ hút máu." Tề Sơ Phàm tiến lên phân tích, cuối cùng nói: "Nếu xếp theo trình độ khủng bố thì chọn một trong hai bệnh viện và trường học đi."
Tần Nhạc suy xét một hồi rồi nói: "Vậy trường học đi."
Cảnh trí trong nhà ma được bố trí thoạt nhìn rất tốt, cái gọi là khung cảnh trường học chính là một căn nhà trệt, từ bên ngoài nhìn vào thì đại khái rộng khoảng hai trăm mét vuông, tường màu trắng có dính một ít vết bẩn đen đỏ sậm màu, thoạt nhìn có cảm giác cũ nát.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy bản thân hiện nay giống như nhân vật chính trong vô số trò chơi, anime, phim ảnh khủng bố, rõ ràng biết đây là nơi quỷ quái mà vẫn nhất định đi vào, vội vội vàng vàng lập flag, đúng là đi tìm đường chết.
Quy tắc trò chơi là làm một con đường cho một tốp ba người đi vào, trong vòng nửa giờ sẽ thay phiên, nhập khẩu đi vào, xuất khẩu đi ra, không được phép tiết lộ bên trong có gì, trong truyền thuyết kể rằng bên trong có để vài con búp bê, nếu như tìm thấy tất cả thì nói không chừng sẽ nhận được một quà tặng nho nhỏ.
Lúc bọn Hàn Thanh Ngạn đến thì không có ai đứng xếp hàng, cơ mà trước đó cũng có ba người vào chơi. Hàn Thanh Ngạn đứng đó xem, chờ nửa giờ sau họ đi ra xem có vấn đề gì xảy ra không. Không nghĩ tới không đến năm phút đồng hồ bọn họ đã chạy ra, trong tốp thậm chí còn có một em gái khóc hết nước mắt.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Con người ơi, sao phải ngược đãi chính mình như vậy?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy rồi bị Tần Nhạc đẩy mạnh vào trong nhà ma chủ đề trường học...
Cảnh trí trong nhà ma được bố trí thoạt nhìn rất tốt, cái gọi là khung cảnh trường học chính là một căn nhà trệt, từ bên ngoài nhìn vào thì đại khái rộng khoảng hai trăm mét vuông, tường màu trắng có dính một ít vết bẩn đen đỏ sậm màu, thoạt nhìn có cảm giác cũ nát.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy bản thân hiện nay giống như nhân vật chính trong vô số trò chơi, anime, phim ảnh khủng bố, rõ ràng biết đây là nơi quỷ quái mà vẫn nhất định đi vào, vội vội vàng vàng lập flag, đúng là đi tìm đường chết.
Quy tắc trò chơi là làm một con đường cho một tốp ba người đi vào, trong vòng nửa giờ sẽ thay phiên, nhập khẩu đi vào, xuất khẩu đi ra, không được phép tiết lộ bên trong có gì, trong truyền thuyết kể rằng bên trong có để vài con búp bê, nếu như tìm thấy tất cả thì nói không chừng sẽ nhận được một quà tặng nho nhỏ.
Lúc bọn Hàn Thanh Ngạn đến thì không có ai đứng xếp hàng, cơ mà trước đó cũng có ba người vào chơi. Hàn Thanh Ngạn đứng đó xem, chờ nửa giờ sau họ đi ra xem có vấn đề gì xảy ra không. Không nghĩ tới không đến năm phút đồng hồ bọn họ đã chạy ra, trong tốp thậm chí còn có một em gái khóc hết nước mắt.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Con người ơi, sao phải ngược đãi chính mình như vậy?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy rồi bị Tần Nhạc đẩy mạnh vào trong nhà ma chủ đề trường học...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -