Chương 2:
Ngày kế, Quân Hàn Tâm còn đang trong giấc mộng bỗng nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo từ ngoài cửa vang lên. Thở dài một cái, hắn khoác vội một kiện y phục lên người rồi đứng dậy ra ngoài xem.
Đẩy cửa ra đã thấy một toán người vây quanh biệt viện. Nâng cước bộ tới gần, ngoài ý muốn nhìn thấy thiếu niên đang đứng giữa toán người đó, cả người loang lổ máu, đôi mắt ngập nước, tựa như chỉ cần một lát nữa thôi là toàn bộ nước mắt y sẽ chảy xuống hết vậy. Đám người vây quanh y, ra sức chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, có vài người còn rút kiếm của mình ra chĩa vào y.
Phó Kiếm Sầu đứng trong đám người với vẻ mặt ngưng đọng nhìn Phong Tuyết Nguyệt, còn cậu ta thì ngẩng đầu đã nhìn thấy Quân Hàn Tâm, y liền chạy tới ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Nước mắt mang theo sự ấm ức rốt cục nhịn không được mà rơi xuống, cái mũi thút thít không ngừng nức nở.
Quân Hàn Tâm vừa vỗ vỗ lưng y mất cái vừa hỏi Phó Kiếm Sầu: "Phó Các Chủ, chuyện này là sao?".
Phó Kiếm Sầu im lặng, có lẽ chính bản thân ông cũng không hề muốn tin việc này là thực. Một người thấy ông ta yên lặng, nhịn không được liền bước lên, nói : "Hôm qua, sau khi mọi người rời đi, Huyễn Âm chưởng môn đã bị người đả thương. Hôm nay sau khi ông ấy tỉnh lại thì nói người đả thương ông ấy không ai khác lại chính là vị Phong Tuyết Nguyệt này đây. Chúng ta liền đến hỏi y thử xem sao, vừa mới mở cửa đã thấy y cả người toàn huyết đen! Chắc chắn đúng là y rồi còn gì nữa?"
Cảm giác được thân thể trong lồng ngực mình không ngừng run rẩy, cúi đầu nhìn đã thấy nước mắt y nghiễm đầy y phục mình rồi. Hắn cảm thấy không đành lòng đành vươn tay xoa xoa khuôn mặt đẫm nước mắt của Phong Tuyết Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi: "Là cậu à?"
Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức rấm rứt lắc đầu, ngay cả môi cũng không ngừng run rẩy.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, nói với Phó Kiếm Sầu: "Phó Các chủ, Tuyết Nguyệt là người ngoại tộc, không có động cơ gì. Ba ngày sau là lúc Danh Kiếm Các mở tân cuộc thi thử kiếm, nếu Phó Các chủ tin tưởng ta thì hãy cho lùi lại thêm ba ngày nữa. Nội trong ba ngày tới, ta sẽ tìm ra manh mối cho ngươi..."
Phó Kiếm Sầu vốn cũng không tin sự tình đều do Phong Tuyết Nguyệt gây ra nên vừa nghe Quân Hàn Tâm nói vậy liền vô cùng vui vẻ chấp nhận. Nhưng mấy kẻ bên cạnh dường như không phục, có người gắt lên: "Mi là ai? Hay là đồng đảng của nó? Nói không chừng chính ngươi mới là kẻ giết người!"
Quân Hàn Tâm mỉm cười nói: "Thất lễ rồi. Tại hạ là Quân Hàn Tâm."
Hả, Quân Hàn Tâm! Tiễn Tình công tử Quân Hàn Tâm! Người nọ sửng sốt, anh ta cười ngại ngùng làm lành nói: "Tiễn tình công tử nghĩa bạc vân thiên, chúng ta cũng sẽ tin tưởng ngươi. Cứ như vậy nhé, nội trong ba ngày ngươi hãy cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục nhất !!"
Quân Hàn Tâm chân thành cười: "Ba ngày sau, nếu ta không giao cho các ngươi hung thủ, ta sẽ cho các ngươi tùy ý xử lý cậu ta!"
-
Một lúc sau, đám người cũng dần dần tan rã. Phó Kiếm Sầu hiền lành cười với Phong Tuyết Nguyệt: "Tiểu huynh đệ đừng sợ, ta và Quân huynh đệ đều không tin ngươi lại là người như thế đâu."
Phong Tuyết Nguyệt suỵt xoạt mũi trong ngực Quân Hàn Tâm nghe vậy liền gật gật đầu với Phó Kiếm Sầu mấy cái, rồi mới nhăn nhó nheo nheo đôi mắt sưng đỏ ướt sũng lệ của mình.
Phó Kiếm Sầu lại hướng Quân Hàn Tâm nói: "Lão phu có việc rồi, cáo từ!"
"Gia gia, tái kiến!" Phong Tuyết Nguyệt vô cùng ngoan ngoãn chào tạm biệt Phó Kiến Sầu.
Quân Hàn Tâm cười cười nhéo hai má y nói: "Cậu bao tuổi? Sao lại gọi ông ấy là gia gia?"
"Ta mười tám tuổi, ở nơi ta sống chúng ta đều xưng vậy." Thanh âm mền mại mà Quân Hàn Tâm thập phần thích nghe vang lên.
"Vậy xưng với ta là gì?" Lại hỏi
Y nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, rồi cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhẹ nhàng nói : "Ca ca..." Nói đến đây mặt y đã đỏ lựng
Sờ sờ đầu y vài cái, nói tiếp: "Y phục ngươi bẩn hết rồi, mau trở về thay y phục rồi đi theo ta."
Phong Tuyết Nguyệt trở về phòng thay một bộ xiêm y sạch sẽ, y lại còn mang bộ y phục đầy máu kia ra dòng suối nhỏ gần đó, chậm rãi giặt sạch nữa.
Quân Hàn Tâm đi theo y đến bờ suối, im lặng nhìn y giặt quần áo. Tiểu hài tử này, xem ra giặt không sạch nổi, môi khẽ chu lên, bày ra một bộ dáng ngây thơ khả ái.
Đôi tay ngâm trong nước lạnh đỏ bừng, Quân Hàn Tâm có chút không đành lòng, nắm vội lấy tay y, nói: "Giặt không sạch thì thôi!" Dù sao nước suốt cũng vô cùng lạnh lẽo, làm sao hắn nỡ để gia hỏa kia tiếp tục ngâm tay vào dòng nước lạnh giá kia được nữa chứ ?
"Không được! Giặt không sạch thì ta sẽ không có quần áo để thay nữa!" Y xấu hổ thu tay trở về, rồi khẽ xoa nắn đôi tay lạnh lẽo của bản thân.
Quân Hàn Tâm mím môi, ánh mắt hắn dần trở nên nguy hiểm. Được lắm, ngươi cũng dám chống đối ta cơ? Bản thân ta còn đang gánh việc hộ ngươi đây này! Sau ba ngày mà tra không ra thì ngươi chết với ta!
Phong Tuyết Nguyệt thấy Quân Hàn Tâm chẳng nói chẳng rằng, nghĩ ngay là hắn ta giận rồi, quay đầu lại, lại thấy bộ dáng hắn không chút thay đổi, đánh bạo lại gần hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi vội bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn hắn.
Quân Hàn Tâm thấy bộ dáng y, cục tức tan mất phân nửa. Hắn bật cười, ôm lấy tiểu hài tử kia vào ngực mình, gõ nhẹ lên trán y mấy cái, nói mà không phát giác đến thanh âm sủng nịnh của bản thân: "Không sạch thì thôi! Ca ca sẽ mua cho ngươi."
"Ca ca...?"
"Ngươi không thích sao?" Hắn cắn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn tựa như cánh hoa của y.
"Thích..." Nói xong hai má y đỏ bừng, y cúi đầu không biết làm sao.
Quân Hàn Tâm nhéo nhéo hai má y mấy cái, rồi nói tiếp: "Được rồi, theo ca ca đi."
"Dạ." Thanh âm ngọt ngào khẽ vang lên, y lại nhún chân khẽ hôn lên môi Quân Hàn Tâm thêm một cái nữa...
-
Sau đó Quân Hàn Tâm lại hỏi sao quần áo y có máu, quả nhiên chính bản thân y cũng không hay biết. Lại hỏi: "Chuyện hôm qua ngươi có nói với ai không đấy?"
Lắc lắc đầu mang theo chút ủy khuất, y nói : "Ta đáp ứng ngươi rồi mà, không nói."
Quả thật, Phong Tuyết Nguyệt quả thật rất đáng yêu. Quân Hàn Tâm nhịn không được nữa đành nói nhẹ: "Ca ca hồ ngôn loạn ngữ thôi, ngươi không giận chứ? Ân ?"
"Không giận." Lén lút lại gần ôm khẽ hắn một cái.
Quân Hàn Tâm an ủi y thêm vài câu nữa,Phong Tuyết Nguyện rõ ràng trở nên vui vẻ hơn, ánh mắt sáng ngời lên. Sau đó lại đi tìm thuốc.
Quân Hàn Tâm trở về phòng, hắn có chút mệt mỏi nheo nheo hai mắt, ngồi xuống. Thư Nghiễm lập tức chạy đến rót trà.
“Thư Nghiễn, ngươi lấy bộ quần áo màu trắng ngà của ta đi đặt làm đến đây, ta muốn đưa gấp cho Phong Tuyết Nguyệt."
Thư Nghiễm có chút kinh ngạc, Quân Hàn Tâm luôn luôn kinh khủng, kiện quần áo kia chính là kiện quần áo hắn thích nhất đấy, nó vội hỏi: "Công tử, Phong Tuyết Nguyệt kia ba ngày sau sẽ chết, sắm sửa quần áo mới làm gì, nhiều nhất cũng chỉ mặc một, hai ngày, công tử cần gì cho cậu ta xiêm y đẹp đẽ để đi tìm cái chết làm gì?”
Quân Hàn Tâm quay đầu lại liếc nó một cái lạnh lẽo nói: "Từ lúc nào ngươi đã bắt đầu quản chuyện của ta?”
Thư Nghiễm thấy bộ dạng Quân Hàn Tâm lạnh băng như thế, biết hắn ta giận, lập tức vâng dạ, vội cầm xiêm y chạy đi.
Thư Nghiễm đêm đó làm liền không dám nghỉ, hôm sau đã mang y phục cho hắn xem, Quân Hàn Tâm vuốt tấm vải dệt nhẵn nhụi, vừa lòng nở nụ cười.
Tới trước cửa phòng Phong Tuyết Nguyệt, đột nhiên nghe được bên trong phát một tiếng kêu sợ hãi, rồi từ trong phòng lại có một người chạy vọt ra...
"Tuyết Nguyệt?" Quân Hàn Tâm vội vàng ôm lấy tiểu hài tử đang phát run vì sợ hãi, y run rẩy đưa tay chỉ vào phòng: "Ca ca, thi thể, thi thể,... người chết..."
Phong Tuyết Nguyệt lại một lần nữa bị mọi người bu vào chỉ trích. Quân Hàn Tâm lại một lần nữa cố gắng giải hạ mọi người.
Quân Hàn Tâm đưa Phong Tuyết Nguyệt về sương phòng mình, mềm nhẹ ôm lấy y, ôn nhu hỏi: "Đừng sợ! Sau này ngươi hãy ở cùng ca ca. Người ta sẽ không dám nghi ngờ ngươi nữa."
Phong Tuyết Nguyệt rầu rĩ chôn đầu vào lồng ngực Quân Hàn Tâm, liều mạng cọ loạn. Hành động của y đổi lại cho Quân Hàn Tâm một trận buồn cười. Bỗng, y ngẩng đầu lên, nhìn nửa ngày mới không tự nguyện nói: "Ta đã tìm được thứ dược cổ phải tìm rồi. Ngày mai sẽ đi, bà bà cách vách nhà ta còn đang chờ ta xem bệnh."
Quân Hàn Tâm nghe vậy, hơi hơi nhíu mi nói: "Ngày mai đã đi rồi sao? Không thể ở thêm hai ngày nữa à?"
Lắc lắc đầu: "Bà bà bị bệnh đã lâu, khó chịu..."
Chân thành cười với y một cái, một khi đã vậy, tối nay nhất định phải hành động thôi. Ngậm miệng y một lúc lâu, rồi mới ôn thuận nói tiếp: "Ngươi thử y phục của ca ca đi!"
Y cầm lấy xiêm y của Quân Hàn Tâm, miệng bất giác nở một nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng ướm thử lên người mình, rồi chậm chạp quyến luyến mặc vào. Bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ca ca, ta trị thương xong cho lão bà bà, nhất định sẽ lại tìm ngươi, nhé?" Khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại, giống như người ta mà nói "Không" thì y sẽ lập tức bật khóc ngon lành.
Làm sao có thể nói "Không" được kia chứ? Hắn chỉ có thể cười gật đầu, nhận ngay lại được một nụ hôn mềm nhẹ. Sau đó, y sờ sờ môi Quân Hàn Tâm, nhẹ nhàng cười.
Xiêm y mặc trên người y cuối cùng vẫn hơi lớn, vừa hay cũng khiến cho bộ dạng nhỏ xinh của y càng hiện rõ. Y dạo trước mặt Quân Hàn Tâm một vòng, cuời tươi hỏi: "Ca ca, có đẹp không ?"
"Đẹp."
Ngốc ngốc nở một nụ cười, tâm trạng vui vẻ khiển y nhịn không được mà chạy quanh phòng một vòng.
-
Ban đêm, Phong Tuyết Nguyệt lăn ra ngủ, lúc đầu ở trong phòng Quân Hàn Tâm có chút e lệ, lại còn cố gắng giữ chặt xiêm y không chịu cởi ra nữa chứ. Quân Hàn Tâm nặng nhẹ khuyên bảo một phen, mãi sau y mới đỏ mặt cởi y phục ra, chậm rãi trèo lên giường ngủ.
Quân Hàn Tâm cười tủm tỉm, đột nhiên hắn vươn tay kéo y vào ngực mình, nhéo nhéo mũi y, nói: "Xấu hổ cái gì? Không phải lần trước còn chủ động hôn ta sao?"
"Ta, ta, ta..." Lắp bắp nửa ngày nói cũng không ra.
Nhìn bộ dáng bối rối của y hắn cảm thấy vô cùng thú vị, nhịn không được muốn ôm ôm hôn nhẹ y, sờ sờ mái tóc dài đen mượt của y. Quân Hàn Tâm mỉm cười, hơi thở ấm áp phả lên mặt Phong Tuyết Nguyệt, nóng nóng làm cho y ngứa ngáy.
Phong Tuyết Nguyệt có chút tránh né, thân thể bất giác lùi về sau. Quân Hàn Tâm nhếch khóe môi một cái tiếp tục kề sát qua.
“A!” Không ngờ là suýt nữa là rớt xuống giường, may mà Quân Hàn Tâm tay mắt lanh lẹ, nắm lấy thắt lưng y, dùng sức kéo y vào lòng ngực mình.
“Cẩn thận đó!” Trong tay hơi dùng lực, trở mình một cái đổi vị trí, Phong Tuyết Nguyệt bị đổi tới lý giường.
Nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Quân Hàn Tâm, y lại nghĩ, mấy ngày này thực giống như một giấc mơ, ca ca xem ra đối với y vô cùng tốt, rất là ôn nhu. Dù cho y có hôn hắn, hắn cũng chẳng hề giận dữ mà còn hôn lại y nữa. Tuy rằng chẳng có ý tứ gì nhưng y vẫn biết, ca ca không hề chán ghét y. Lồng ngực y lúc này đập loạn, nỗi ngọt ngào tan vào xương tủy, đã vậy - y nghĩ - bản thân mình cũng phải đối xử thật tốt với ca ca mới được!
Quân Hàn Tâm nhìn bộ dạng ngây ngốc của y, nhịn không được mà giơ tay búng búng trán y mấy cái, hỏi: "Suy nghĩ gì thế?"
Phong Tuyết Nguyệt im lặng không đáp, đột nhiên y nở nụ cười ngọt ngào, mặt mày loan loan, đẹp đến độ mà người nhìn thấy mà chói cả mắt. Quân Hàn Tâm mím môi, cảm thấy thân thể dường như có vài điểm không đúng?
Sờ sờ mái tóc mềm mại kia, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Phong Tuyết Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thân thể không tự giác thu thành một đống trong ngực Quân Hàn Tâm, cảm thụ hơi ấm từ hắn. Quân Hàn Tâm nhéo nhéo cái má phấn nộn của y, thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán. Người này ấy, sao lại không chút phòng vệ như vậy? Chẳng trách tại sao lại rơi vào tay ta?
-
Đêm đến, hai người cùng chìm vào giấc ngủ, cửa sổ bỗng bị gió mở toang ra, từng trận gió lạnh lần lượt ào vào, Phong Tuyết Nguyệt hình như có chút lạnh, không ngừng cọ tới cọ lui trong ngực Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm mơ màng tỉnh dậy, có chút phiền toán mở mắt đã thấy khuôn mặt trắng bệnh lạnh lẽo của Phong Tuyết Nguyệt. Cầm hai tay y đặt vào lồng ngực mình, phủ kín chăn lên đôi chân hở ra ngoài của y, hôn nhẹ một cái lên mặt y rồi từ từ ngủ tiếp.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, khóe môi hắn khẽ câu lên, nhắm mắt lại.
Quả nhiên, có người nhảy từ cửa sổ vào, thân kiếm va vào vỏ kiếm tạo thành một đạo âm thanh chói tai vang khắp cả căn phòng yên tĩnh.
Thân hình Quân Hàn Tâm vừa động, ngồi dậy muốn bắt người nọ. Lại thấy kẻ đó cầm y phục đẫm máu tựa hồ lại muốn vu oan cho Phong Tuyết Nguyệt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người tranh cãi ầm ĩ, cửa bị đẩy ra, một nhóm người lập tức tiến vào nói : "Công tử đã nói, hôm nay hung thủ nhất định sẽ đến vu oan cho Phong tiểu công tử đây, quả nhiên đúng là vậy!"
Tay Quân Hàn Tâm khẽ động, khăn che mặt của kẻ nọ rơi xuống. À, là Huyễn Âm Phái Chưởng Môn? Quả nhiên lão ta trước đây làm bộ bị tập kích, không chỉ để tẩy đi hiểm nghi của mọi người dành cho mình mà còn có thể giá họa cho kẻ khác nữa.
Huyễn Âm chưởng môn liếc Quân Hàn Tâm mấy cái, hừ lạnh nói: "Đúng! Chính là ta làm, các ngươi chỉ là mấy kẻ vô danh tiểu tốt mà cũng dám thử kiếm cùng chúng ta sao? Không xứng!"
Lúc này, Phong Tuyết Nguyệt mới mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy xung quanh có nhiều người, sợ hãi chui tọt vào trong chăn.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, người đáng yêu như vậy rời đi thì cũng thật đáng tiếc. Quên đi, sự tình dù sao cũng xong xuôi rồi. Sờ sờ đầu y mấy cái, khoác áo lại cho y.
Phong Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Quân Hàn Tâm vô cùng sủng nịnh sờ sờ đầu y, dùng thanh âm ôn nhu nhất nói: "Ca ca giúp ngươi làm sáng tỏ mọi chuyện, Tuyết Nguyệt ngoan vậy, sao có thể làm chuyện xấu, ha?" Nói xong mắt còn liếc liếc đám người kia.
Đám người giật mình nhìn nhau, có một người bước lên đến trước mặt Phong Tuyết Nguyệt nói: "Là tại hạ không đúng! Lẽ ra nên điều tra kĩ càng rồi mới kết luận. Vậy mà lại mắng mỏ công tử, oan uổng cho công tử quá!"
Phong Tuyết Nguyệt nghe vậy thì vui vẻ, cũng không hề giận người kia mà lại bày ra một nụ cười ngọt ngào với hắn, làm cho người nọ xấu hổ muốn chết !
Quân Hàn Tâm cũng vui, dùng sức nhéo nhéo cái mũi Phong Tuyết Nguyệt, Phong Tuyết Nguyệt bị nhéo đau, vuốt vuốt cái mũi đáng thương, rồi nở một nụ cười khả ái.
Phó Kiếm Sầu thở dài với Huyễn Âm chưởng môn, sau đó ngàn vạn lần tạ ơn đối với Quân Hàn Tâm, rồi mới sai người đưa Huyễn Âm chưởng môn đến sài phòng, để sau xử lí.
Ngày mai chính là ngày thử kiếm, mọi nguời tán thưởng Quân Hàn một lúc rồi cũng tan.
Phong Tuyết Nguyệt vui vẻ, bổ nhào vào lòng ngực Quân Hàn Tâm, mềm mại nói: "Ca ca. Ngươi đối với ta thật tốt.”
Quân Hàn Tâm cúi đầu nhìn y, ánh mắt hơi nheo lại, trong lòng vẫn đang cười. Thật sự tốt à? Thiếu chút nữa người chết chính là ngươi đó!
Nhẹ nhàng hôn hôn trên mũi y một chút, đột nhiên hỏi: "Ngày đó ngươi hôn ta, có phải là thích ta không?”
Khuôn mặt phấn nộn đần đỏ lên, y vội vàng xua tay nói: "Không, không, không,…”
Quân Hàn Tâm khẽ nhíu mày: "Không thích ta?”
Phong Tuyết Nguyệt luống cuống, lần đó quả thực y cũng đâu rõ tại sao lại hôn ca ca chứ ? Sau này y mới biết, y thích ca ca, trong lòng thật loạn, nhỡ ca ca không thích y thì làm sao? Hiện tại bị ca ca hỏi như thế, trong lòng gấp gáp đến nguy, cũng không biết làm sao để nói. Quýnh lên, miệng chỉ biết há hốc, nước mắt trực trào.
Quân Hàn Tâm ha ha cười, thú vị thực thú vị quá. Làm sao lại có người thuần khiết đến vậy kia chứ? Quả nhiên chưa trải qua mối tình nào. Tuyệt không biết rằng Quân Hàn Tâm hắn là người như thế nào, thậm chí là vừa gặp đã thấy thích chạy lại hôn hắn. Nhìn con châu chấu tre trên mặt bàn, mỉm cười, hôn mắt y mấy cái rồi nói: "Ca ca không chơi với ngươi nữa, đã khuya rồi, ngươi ngủ đi, ca ca còn có chuyện muốn hỏi phạm nhân kia, lát nữa sẽ trở lại.”
Phong Tuyết Nguyệt gật đầu, nhưng lại vẫn đứng yên một chỗ không chịu động. Quân Hàn Tâm không thể làm gì khác, cúi đầu hôn y mấy cái, lại nói: "Ngoan". Dứt lời, liền ôm lấy y đặt lên giường, đắp kín chăn, đổi lại cho y một trận tay chân luống cuống, khuôn mặt đỏ bừng.
-
Quân Hàn Tâm mở cửa phòng, đi đến nơi giam giữ Huyễn Âm chưởng môn.
Ngón tay khẽ động, điểm huyệt hết mấy người coi cửa, mỉm cười, nhẹ nhàng lay động chiếc phiến, đẩy cửa bước vào, thân hình tiêu sái.
Trong phòng giam có một người bị thương lại còn bị thiết liên thô to chế trụ, nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tinh quang, nhất thời mừng rỡ nói : "Chủ nhân, ngươi đến cứu ta?”
Quân Hàn Tâm nhếch khóe môi, tà mị nở cười, nói: "Ngươi cho là ta làm việc này là vì đương kim Thánh Thượng đúng không? Quả đúng như vậy! Sau này, khi Thánh Thượng thống nhất giang hồ, nhất định sẽ nhớ công ngươi.” Vung tay áo, trong lòng ngực xuất ra một bình dược, đẩy cái nút đậy màu đỏ ra, đưa ra một viên thuốc đến trước mặt người nọ.
Người nọ nơm nớp lo sợ nhìn Quân Hàn Tâm, run rẩy nhận lấy, lập tức dập đầu nói: "Chủ nhân! Chủ nhân tha mạng, tha mạng.”
Quân Hàn Tâm cười lạnh một cái, đề cao âm điệu nói: "Tha mạng? Sao ta phải tha mạng cho nguơi a.” Hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Từ khi nào ngươi học được cách ngỗ nghịch làm trái lại mệnh lệnh của ta thế? Nuốt vào cho ta!”
Thấy Quân Hàn Tâm mặt lạnh, trong lòng sinh ra cảm giác bất hảo, tròng mắt vừa chuyển, lão ra tay đánh về phía Quân Hàn Tâm. Nhưng thân thể lão bị thiết liên chế trụ, thoáng vừa động, thân thể lập tức bị kéo trở về, ngã mạnh ở trên mặt đất.
Quân Hàn Tâm cười lạnh một tiếng, vung tay lên, trong giây lát đã nhét được viên thuốc vào miệng lão. Thu tay lại, nhẹ lay động chiếc phiến, cười nói: "Ngươi yên tâm, không chết được đâu, bất quá ngươi sẽ chỉ mất đi tri giác, thần trí không còn thanh tỉnh thôi! Ngoan ngoãn nhận lấy phán quyết từ lũ người bạch đạo chính nghĩa chi sĩ đi nhé.”
Nhìn người nọ xụi lơ, hấp hối trên mặt đất, cười một tiếng rồi đẩy cửa bước ra.
Bước ra vài bước, chân bỗng khựng lại. Nét cười trên khuôn mặt hắn đông cứng lại, rồi lật tức khôi phục nguyên dạng, cười hỏi: "Sao lại ra đây thế này ?"
____________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -