Chương 1:
Trải qua mấy ngày lộ trình chậm rì rì cuối cùng cũng tới được Danh Kiếm Các, sai hạ nhân thông báo một tiếng, lập tức đã thấy Phó Kiếm Sầu đích thân xuất môn tiếp đón. Lão già với vẻ u buồn, tiều tụy này đã gần năm mươi tuổi, ánh mắt ông ta đầy lo lắng, nhưng khi thấy Quân Hàn Tâm ánh mắt ấy lại lộ ra cái vẻ như mừng vừa lo.
Quân Hàn Tâm thu chiết phiến lại, ôm quyền nói: “Phó các chủ, lâu rồi không gặp”.
Phó Kiếm Sầu vốn đã từng gặp mặt hắn, vài năm trước ông có tham gia đại thọ của võ lâm Minh chủ, lúc ấy ông đặc biệt tạo ra một thanh hảo kiếm, nào ngờ lại gặp một đám hắc y nhân chạy tới muốn đoạt kiếm, may thay là có Quân Hàn Tâm ra tay tương trợ nên ông mới có thể tránh được một kiếp nạn. Bởi vậy cho nên ông mới kết giao với Quân Hàn Tâm, ông cũng đánh giá rất cao vị nam tử này.
Hôm nay ông lại gặp chuyện mà hắn cũng nguyện ý ra tay tương trợ, thật khiến cho người ta cảm động, ông vội vàng nói: “Quân huynh đệ suốt mấy ngày nay bôn ba khắp chốn, hẳn đã mệt mỏi rồi, ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị sương phòng, nguơi đi nghỉ ngơi trước đi! ”
Quân Hàn Tâm nghe vậy thì mỉm cười nói: “Danh Kiếm Các gần đây gặp nhiều biến cố như vậy, Phó các chủ hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó hảo hảo thương thảo một phen, tìm ra kế sách sau đó hãng đi nghỉ ngơi?”
Phó Kiếm Sầu gật gật đầu tán dương, quả nhiên là anh hùng thiếu niên xuất thế a!
Hai người đi về phía thư phòng mật đàm. Biến cố của Phó Kiếm Sầu đúng như lời Thư Nghiễm nói, Quân Hàn Tâm thản nhiên nghe ông ta nói xong, lại kiên nhẫn ngồi nghe ông kể khổ...
Phó Kiếm Sầu không ngừng thở dài, mấy ngày nay ngoại giới không ngừng nghi ngờ Danh Kiếm Các, trong lòng ông rất phiền muộn, lần đầu tiên có người nghe ông giãi bày tâm sự. Ngay cả Võ lâm minh chủ cũng đã gần như chấp nhận ông chính là kẻ khởi xướng mọi chuyện. Cả đời ông dù không tính là hiên ngang, lẫm liệt cho lắm nhưng mà cũng chính trực, khả tán ra trò, hiện giờ lại bị chúng nhân chỉ trích, gọi ông bằng đủ loại từ ngữ này nọ.
Khóe miệng Quân Hàn Tâm khóe miệng giữ nét cười, vô tình nghiêng đầu thoáng nhìn xung quanh.
Cửa sổ thư phòng khép hờ, ngoài cửa là cả một cảnh sắc ngập trong ánh nắng dịu dàng, màu xanh biếc của mặt cỏ đang dần dần ố vàng đi lại mang một phong vị rất khác. Một thân ảnh thon dài đưa lưng về phía hắn hiện ra trước tầm mắt Quân Tâm Hàn, người kia cúi cúi thắt lưng tìm kiếm cái gì đó trong bụi cỏ, mái tóc đen như mực, không biết sờ vào có bao nhiêu là mềm mại ta ?
Người nọ mặc bạch y, mái tóc tùy tiện để gió thu thổi rối tung.
Người nọ hình như không phải người Trung Nguyên nhỉ.
Người nọ bỗng nhiên quay người, gương mắt nhìn lại khiến cho hai tròng mắt Quân Hàn Tâm biến hóa khôn lường, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Đẹp quá…Quân Hàn Tâm suýt nữa thì nỉ non ra thành tiếng. Làn da y trắng nõn, đôi mắt phủ sương nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt hình trái xoan tinh sảo, ngũ quan xinh xắn, dung mạo kia rõ ràng là dung mạo của một tiên tử. Đây quả thực là một vẻ đẹp khiến người ta khó có thể dùng bất cứ ngôn từ nào để miêu tả, rõ ràng là một nam nhân toàn thân phả ra một cỗ âm khí âm nhu thế mà dung mạo lại khiến cho người ta...khiến cho người ta nảy sinh ý nghĩ muốn bảo hộ thật chặt.
Khóe miệng Quân Hàn Tâm gợi lên một nét cười, người nọ lúc này mới có thể phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Trong nháy mắt người nọ xoay người, tay chân không tự giác mà sờ sờ lên cái đầu đen mượt kia.
Quân Hàn Tâm cũng không tự giác nở một nụ cười, người này không chỉ đẹp mà lại còn đáng yêu.
Phó Kiếm Sầu nói xong một hồi, lại phát hiện ra Quân Hàn Tâm nghiêng đầu cười nhẹ nhàng, nhìn theo ánh mắt hắn, cùng lúc nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên bạch y kia, ông không khỏi cười, nói: “Đứa nhỏ đó nhắc đến là lại khiến người ta ngạc nhiên ha. Mấy hôm trước, cũng là đêm trước hôm thử kiếm, gia nô phát hiện có nhiều khách nhân đến thử kiếm chết không rõ nguyên nhân. Vừa đúng lúc vị thiếu niên kia đến, chẳng hiểu y cho họ ăn thứ gì mà mấy người kia đều hồi sinh một cách kỳ lạ.”
“Ấy? Thần kỳ thế cơ à?” Quân Hàn Tâm âm thầm suy nghĩ, từ trang phục của cậu ta cho đến sự miêu tả lại của Phó Kiếm Sầu thì có thể chắc chắn người kia nhất định là Miêu Cương dược sư !
Phó Kiếm Sầu gật gật đầu nói: “Đúng thế, một chút cũng không khoa trương ! Nhờ y mà lão phu đây cũng giảm bớt một chút nghiệp chướng đấy.” Phó Kiếm Sầu cúi đầu, thở dài nói: “Ta sớm đã truyền tin tức đi, dừng việc thử kiếm lại, nhưng trong những kẻ cầu kiến lại không ít kẻ tâm cao khí ngạo, không biết điều cứ một mực đòi thử kiếm. Ngươi cũng biết ta dù là Danh Kiếm Các các chủ nhưng cũng đâu phải Võ lâm minh chủ? Người giang hồ muốn tới ta có muốn ngăn cũng ngăn không nổi.”
Quân Hàn Tâm nheo nheo mắt hỏi: “Tất cả các kiếm sĩ tới thử kiếm đều gặp nạn không ai tránh nổi sao?”
Phó Kiếm Sầu thở dài, đập thật mạnh xuống mặt bàn.
Quân Hàn Tâm lại nói: “Vậy sao thiếu niên kia vẫn còn sống ?”
“Ai~ Ngươi còn gì không biết nữa đây? Thiếu niên kia đến đây không phải là để thử kiếm, y là Miêu Cương dược sư, vì muốn tìm một loại cổ mà lặn lội đến chỗ ta. Ta thấy thái độ y đơn thuần, có lễ nghĩa, cho rằng y không phải là trở ngại nên chấp nhận cho y ở lại trong Danh Kiếm Các. May mà nhờ có y nên tất cả mới được bình an, thực mong y sớm tìm được loại cổ kia, nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy thị phi này một chút thì hay quá.”
Môi mỏng của hắn khẽ nhếch, trong lòng hắn âm thầm tính toán, sự tình quả thực không hề đơn giản như vậy...
Phó Kiếm Sầu lại thở dài nói: “Hôm nay, ba võ lâm cao thủ lại chết nữa rồi, ba ngày sau là đến ngày thử kiếm, ta chỉ sợ càng gần ngày thử kiếm thì tai họa càng nhiều lên thôi!”
Quân Hàn Tâm đứng dậy, ôm quyền nói: “Phó Các Chủ hãy yên tâm, Quân mỗ nhất định sẽ cố gắng điều tra, tìm ra kẻ đã khởi xướng chuyện này đổi lại sự trong sạch cho ngài!”
Hai người mật đàm một hồi, thấy sắc trời đã muộn, Quân Hàn Tâm bèn thở dài cáo từ, theo gia nô đi về phía sương phòng nghỉ ngơi.
Nói Kiếm Các đây chế tạo kiếm quá nổi tiếng quả thực không sai, nhưng Phó Kiếm Sầu cũng không phải chỉ là một kiếm si, mà còn là một kẻ ham mê điều phong lộng nguyệt. Bởi vậy cho nên, chỉ cần vào trong Kiếm Các là đã ngửi thấy mùi hoa, cho dù tiết trời giờ đã vào thu, nhưng trong này cũng có rất nhiều những loài hoa không tên nở rộ, hoa cỏ nơi đây hẳn là đều được đem từ nơi khác đến, đẹp đến say lòng người.
Quân Hàn Tâm một đường đi theo gia nô, tới hoa viên, lại thấy Miêu Cương thiếu niên kia đang đứng cạnh vài khóm hoa. Không tự giác nhìn lại, người này cũng hiếu động ghê cơ. Chạy tới chạy lui không biết mệt sao?
Đúng lúc này, thiếu niên bỗng xoay người nhìn lại, thấy Quân Hàn Tâm lại ngẩn người, đứng chân chân một chỗ không biết bị làm sao? Quân Hàn Tâm nhìn y cũng ngẩn ra, bất tri bất giác chỉ muốn nhìn ngắm thật lâu, không khí xung quanh đầy xấu hổ !
Ho nhẹ một tiếng, đi về phía y, thở dài nói: “Tại hạ là Quân Hàn Tâm, thấy tiểu huynh đệ dường như đang tìm vật gì đó, có cần tôi hỗ trợ hay không?”
Thiếu niên kia phỏng chừng chưa từng nghĩ hắn muốn giúp mình, mặt bất giác đỏ lên, có chút khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo, cúi đầu không nói.
Quân Hàn Tâm nhìn mà buồn cười, người này thật thú vị! Bộ dáng của cậu ta làm người ta nổi ngay lên ý nghĩ muốn hảo hảo trêu đùa một phen. Hắn cười nói: “Cậu còn chưa cho tôi biết tên kìa?”
Thiếu niên giật mình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Quân Hàn Tâm, đỏ mặt lại cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Phong….Phong Tuyết Nguyệt”
Quân Hàn Tâm bật cười, quả nhiên người đẹp tên cũng đẹp ghê. Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn cười thì choáng váng. Quân Hàn Tâm cũng đẹp lắm đó. Quân Hàn Tâm lại trêu đùa hỏi: “Mọi người ở Miêu Cương đều có dung mạo đẹp vậy sao ?” Trong mắt hắn hiện lên vài tia nhu thuận.
“A?” Y kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Quân Hàn Tâm.
Thú vị ! Quả nhiên rất thú vị ! Quân Hàn Tâm cơ hồ cười không khép miệng lại được nữa. Đúng thật là lâu lắm rồi hắn mới tìm được một người thú vị như thế, Trung Nguyên võ lâm, lòng người hiểm ác, khó có thể tìm được người như vậy!
Thiếu niên kia vẫn cúi đầu, một đầu với mái tóc dài đen như mực trút xuống, Quân Hàn Tâm giống như nhịn không nổi nữa bèn đưa tay lên sờ thử. Nhịn nửa ngày cuối cùng cũng được tọa nguyện, năm ngón tay thuôn dài khẽ vuốt mái tóc y một chút, sau đó mới được chủ nhân thu hồi lại. Làm như thế này xem ra có chút đường đột.
Tinh thần Phong Tuyết Nguyệt vẫn chưa hồi phục lại, đợi hắn thu tay lại, y mới lắp bắp nói: “Hẹn...hẹn gặp lại!”
Gặp lại sao? Lông mày tinh xảo không tự giác nhíu lại, người này cũng thú vị ghê cơ. Lại còn nói như vậy nữa chứ ! Được rồi, thì hẹn gặp lại...
Khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp: “Hẹn gặp lại!”
Phong Tuyết Nguyệt vỗ vỗ hai má nóng hồng của mình, nhanh chóng bỏ đi, mái tóc dài phiêu dật trong gió thu.
Quân Hàn Tâm nhìn bóng dáng vừa mới rời đi, mặt mày đăm chiêu suy nghĩ.
Về tới phòng, Quân Hàn Tâm ngồi vào bàn thưởng trà, Thư Nghiễm bên cạnh thu thập hành trang. Nhìn Quân Hàn Tâm mặt đầy tiếu ý, tò mò hỏi: “Công tử, cậu cười gì vậy ?”
Gõ đầu nó một cái, nói: “Tò mò lung tung.”
Một lúc sau, Quân Hàn Tâm lại hỏi: “Liễu Thanh Phong đang ở trong Danh Kiếm Các à?” Mi mắt thoáng nhìn, lời nói phát ra có vài tia tà mị.
Thư Nghiễm sắp sếp xong, nói: “Anh ta nào dám vào đây, võ lâm minh chủ hắn sợ nhất là chết mà ?” Nói xong bày ra bộ dáng hình chữ “Thu” (秋).
Quân Hàn Tâm ảm đạp cười, cũng không thèm nhìn phản ứng của nó nữa. Đúng lúc này, cửa vang lên hai tiếng: “Cốc! Cốc!”, Thư Nghiễm chạy ra mở cửa, phát hiện là gia nô đưa bữa tối đến, liền quay đầu nói với hắn: “Công tử, người đưa bữa tối đến”.
Quân Hàn Tâm gật đầu, ý bảo gã gia nô tiến vào, gia nô thấy vậy bèn cúi đầu mang thức ăn đặt lên bàn, khi đi qua Quân Hàn Tâm lại cỗ tình ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái rồi mới rời đi.
Quân Hàn Tâm cười cười, hắn liếc liếc Thư Nghiễm, Thư Nghiễm hiểu ý liền tiến đến mở kháp cơm ra, quả nhiên bên trong có một tờ giấy nhỏ.
Quân Hàn Tâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn tờ giấy một cái, mặt lộ ra vẻ vui mừng thập phần, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Tự mò đến rồi...”
Chưa tới giờ tý (từ 23 giờ đến 1 giờ sáng) đã thấy Quân Hàn Tâm đi vào một gian khách điếm, ông chủ liếc hắn vài cái rồi lập tức sai hạ nhân đưa hắn vào một gian phòng. Quân Hàn Tâm đẩy cửa bước vào, trong phòng thắp một ngọn đèn mơ hồ, ngồi cạnh bàn là một thiếu niên áo xanh đang ngồi ngủ gật. Sủng nịnh cười một cái, hắn chậm rãi lại gần, cố gắng không đánh thức thiếu niên kia.
Ly Tán mông lung trong giấc ngủ nghe thấy tiếng động loáng thoáng, thức dậy, y ngáp một cái, hai mắt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh. Nhéo nhéo mũi thiếu niên mang theo vài tia sủng nịnh mấy cái, hắn cười hỏi: "Sao vậy? Nghe nói dạo gần đây ngươi bận lắm cơ mà?"
Thiếu niên trước mặt diện mạo bình thường nhưng đôi mắt y lại đen láy sáng ngời. Y trừng mắt lại hắn một cái, không kiên nhẫn nói: "Liên quan đến ngươi chắc?"
Quân Hàn Tâm nghe vậy vẫn không tức giận mà lại sủng nịnh sờ sờ đầu y mấy cái rồi nói: "Hôm nay tìm ta sao? Có chuyện gì thế? Hay là nhớ ta quá nên muốn gặp ta?"
Người kia hừ lạnh một tiếng, đáp: "Quân Hàn Tâm, ngươi tôn trọng ta một chút coi! Cẩn thận ta lột da ngươi !"
Quân Hàn Tâm mặt đầy tiếu ý, hắn tựa hồ đã quên, thiếu niên mười sáu tuổi này chính là Cửu Vương Gia.
Ba năm trước, giang sơn đổi chủ, đương kim Thánh Thượng là kẻ thập phần hung tàn, trong mười một huynh đệ thì đã bị lão ta ép cho thành bát tử một tàn. Bát Vương Gia Ly Uyên không còn lòng dạ nào với Triều Đình nên mang theo đệ đệ ruột duy nhất của mình là Ly Tán rời khỏi Hoàng cung.
Vốn tưởng rằng đương kim Hoàng Thượng sẽ cố gắng truy sát, đuổi cùng giết tuyệt, nào ngờ Hoàng Thượng lại không làm thế mà lại ra sức cố gắng che chở cho hai người.
Sau đó Hoa Ảnh Giáo thế lực hùng mạnh, hung hăng, bạo ngược, Triều đình muốn yên bình cũng không yên bình nổi. Từ xưa đến nay, chốn Hoàng Cung với chốn giang hồ vốn là không thể tồn tại song song được. Nhưng giang hồ cũng là một thế lực mà không ai dám coi thường. Bởi vậy nên Đương kim Hoàng Thượng đã truyền lệnh cho Ly Uyên bắt hắn thu phục bè lũ "giang hồ", âm thầm thao túng quyền lực của các Giáo phái. Ly Uyên sau một khoảng thời gian cố gắng cuối cùng cũng thành công, y xâm nhập vào được Hoa Ảnh Giáo, và đương nhiên là Ly Tán cũng phải đi theo rồi...
Ly Tán cùng Ly Uyên đều do một tần phi thất sủng sinh ra, sinh hạ xong Ly Tán thì bà qua đời. Lần này hai người cùng trà trộn vào Hoa Ảnh Giáo mà ngay cả tên cũng không thèm sửa. Ly Uyên quả nhiên là một người vô cùng can đảm, bất quá việc thu phục Hoa Doanh Vũ đâu cần phải để đến Bát Vương Gia ra tay kia chứ ?
Quân Hàn Tâm hắn vốn là một cô nhi, nhưng cốt cách hắn thì vô cùng đáng ngạc nhiên, sau một phen kỳ ngộ đã được Đương kim Thánh Thượng đem vào cung, cho hắn luyện tập đủ bách gia sở trường của lão, và cũng nhờ vậy hắn mới gặp được Ly Tán...
Thời điểm đó Ly Tán vẫn còn là một tiểu hài tử ngốc nghếch, có chút tự bế, y luôn thích ngồi thần người một chỗ, chỉ khi nào thấy Ly Uyên mới nở ra một nụ cười tựa như nắng ban mai, vui mừng gọi "ca ca" này, "ca ca" nọ.
Đơn thuần chăm chú quan sát một chút là có thể nhận ra rằng tâm tình hắn bất tri bất giác đã có sự thay đổi. Thật lâu sau đó hắn mới biết thì ra là mình đã thích đứa nhỏ này rồi...
Cho đến bây giờ, đứa nhỏ kia đã có những biến hoá nghiêng trời lệch đất, không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch, lúc sinh khí thì ra sức chửi mắng người ta không chút lưu tình nào nữa. Lúc đó cậu ta thật giống một con mèo nhỏ xù lông đi cắn người.
Đúng ha! Một con mèo xù lông!
Hắn cười cười, hỏi lại: "Nói đi! Tìm ta có việc gì?"
Ly Tán lại hừ một tiếng nói: "Đại ca nói, Liễu Thanh Phong hai năm gần đây không chịu nghe lời, đại ca muốn thay thế anh ta. Việc lần này ngươi nhất định phải hoàn thành, không được để bại lộ, đại ca sẽ cho ngươi chức vị Võ lâm minh chủ."Y liếc hắn mấy cái rồi nói tiếp: "Cơ mà, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cho cam!"
Quân Tâm Hàn nghe vậy, thở dài hỏi: "Ta đối với ngươi không tốt sao ? Hử ?" Hai mắt hắn lóe lên vài tia tinh quang.
Ly Tán lại liếc hắn một cái, hừ, y làm sao lại không biết tâm tư của hắn ta chứ? Nhưng mà y thích là thích là thích nữ nhân cơ. Nữ nhân hương sắc như vậy so với "lão già màu mè" trước mắt y đây làm sao mà giống nhau được ?
Ly Tán đẩy đẩy thân thể đang tiến lại gần mình, chỉnh trang lại y phục nói: "Lần này làm việc ngươi dứt khoát chút đi, kẻ nào tâm địa xấu xa thì giết sạch đi, kẻ nào tâm địa "sạch sẽ" hơn chút thì lưu lại cho hắn cái mạng đi. Hắc bạch ra sao thì ngươi tự đi mà suy sét, chỉ cần sau khi người đó chết, người ta không hoài nghi ngươi là được!"
Quân Hàn Tâm nghe vậy thất thần một lát, hắn từ trước đến nay vốn là một kẻ giả nhân giả nghĩa, triều đình đặt hắn vào giang hồ, hắn chỉ là một quân cờ trong tay họ, chỉ cần triều đình nắm được giang hồ trong tay thì bao nhiêu người chết cũng được. Những điều này hắn vốn đã biết nhưng khi Ly Tán nói ra những lời này hắn vẫn không sao thích ứng nổi. Hắn có cảm giác như thể Ly Tán đã thực sự lớn lên rồi, thực sự không còn như xưa nữa rồi.
Đứng dậy, hắn không còn lòng dạ nào mà nói câu gì với Ly Tán nữa. Thừa dịp Ly Tán không chú ý, hắn hôn nhẹ lên miệng y một cái nói: "Canh giờ đã muộn, ta phải trở về, ngươi ở Hoa Ảnh Giáo nhớ cẩn thận một chút! Nhé?"
Ly Tán thật sự muốn tát cho hắn một phát nhưng lúc ngẩng đầu thì Quân Hàn Tâm đã mất bóng...
Hung hăng lấy tay áo lau lau cái miệng nhỏ y tức giận "Phi"một tiếng.
-
Khi Quân Hàn Tâm trở lại Danh Kiếm Các đã là giờ sửu (từ 1 giờ sáng đến 3 giờ sáng), thấy khắp Danh Kiếm Các đều thắp đèn sáng trưng, hắn nhíu mày, bước nhanh đến xem.
Tới hậu viện lại thấy có rất nhiều người vây quanh ở đó, Phó Kiếm Sầu thấy hắn liền vội vàng nói: "Quân huynh đệ, ngươi đi đâu thế? Vừa rồi lại có nguời xảy ra chuyện đấy. May là tiểu huynh đệ kia lại cứu hắn một mạng !
Quân Hàn Tâm hiểu vị "tiểu huynh đệ" kia chính là Phong Tuyết Nguyệt, hắn mím môi nói: "Ta vừa phát hiện có một hắc y nhân bộ dáng vô cùng khả nghi nên đã đi theo hắn xem sao. Không may đã để người nọ chạy mất nên không thể đem người về cho các vị tra khảo rồi!"
Phó Kiếm Sầu nghe vậy thì tuyệt vọng, quay sang nói với mọi người, giọng như sắp khóc: "Các ngươi cũng đã nhìn thấy đó rồi, xin hãy trở về đi! Nơi này không an toàn, Danh Kiếm Các này có nghiệt chủng gây họa."
Lật tức có người hừ lạnh, nói mang theo tiếng cười lạnh lẽo: "Vì một danh kiếm như Lạc Thương, có chết cũng đáng."
Phó Kiếm Sầu vẫn tiếp tục khuyên bảo mọi người, sau một lúc lâu thành ra chán nản, những người không liên quan liền nối đuôi nhau về phòng.
-
Quân Hàn Tâm trở về phòng, vừa thổi tắt được ngọn nến thì lại có người tới đập cửa. Thở dài phiền muộn bước ra mở cửa, mở cửa rồi lại bày ra một khuôn mặt tươi cười.
Đúng là ngoài dự kiến của hắn.
Trước mặt hắn là một thiếu niên có khuôn mặt khẩn trương, lo lắng, nắm chặt mép áo của chính mình. Y gắt gao cắn chặt môi dưới của mình, ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm đột nhiên cảm thấy tất cả phiền muội trong lòng hắn bỗng trôi đi đâu hết, hắn mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
"Sao hôm nay ngươi lại gạt người?" Giọng nói vang lên thập phần dễ nghe.
Quân Hàn Tâm có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi lại: "Ý cậu là gì ?"
Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi dưới, nhíu mày nói: "Người kia chỉ bị một đao thôi, anh ta chỉ hôn mê bất tỉnh chứ đâu có chết?"
Ánh mắt Quân Hàn Tâm lộ ra vài tia nguy hiểm, một phen kéo y vào phòng, trong lòng hắn đã nổi lên sát ý, nhịn nửa ngày, hắn mới chậm rãi nói: "Chuyện này rất phức tạp, nói một hồi không hết được!"
Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, sau đó mới gật gật đầu, dần dần lộ ra một nụ cười mang theo chút ngượng ngùng đẹp đến ngọt ngào.
Quân Hàn Tâm thở dài, thu lại sát ý trong lòng, nhịn không được mà đưa tay véo véo má y mấy cái mang theo một chút sủng nịnh.
"Cho ngươi cái này." Phong Tuyết Nguyệt lấy từ trong ngực ra một con châu chấu làm bằng tre đưa cho Quân Hàn Tâm. Quân Hàn Tâm sủng sốt, mất một lúc lâu mới đưa tay ra nhận con châu chấu đó.
Còn chưa kịp định thần lại, thiếu niên kia đã kiễng mũi chân lên dịu dàng hôn lên mặt hắn một cái.
Quân Hàn Tâm đực ra nhìn y, đưa tay vuốt vuốt gò má lúng túng không biết phải làm sao. Mặt Phong Tuyết Nguyệt đã đỏ đến xuất huyết, hôn hắn xong thì vội vàng chạy đi.
Quân Hàn Tâm sờ sờ hai má mấy cái nữa, rồi nở một nụ cười vui vẻ, người Miêu Cương ai cũng nhiệt tình vậy sao? Thân hình khẽ động, vội vàng đuổi theo bóng dáng vừa rời đi...
-
Sắc mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ ửng, y cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa, vừa hối hận mà cũng vừa ngượng ngùng, vừa ấm ức không biết người Trung Nguyên nọ cảm thấy thế nào nhỉ? Y chỉ cảm thấy bộ dạng người kia rất quen thuộc, rất giống hảo bằng hữu của y ở Miêu Cương. Y mơ hồ cảm thấy cảm giác của mình giờ đây giống giống cảm giác của Cao gia tiểu muội với tình lang của nàng.
Ấm ức chạy một đoạn đường ngắn, đột nhiên bị người bắt lấy, quay người nhìn lại đã bắt gặp một đôi mắt tràn đầy tiếu ý đang nhìn mình chằm chằm.
Quân Hàn Tâm nhìn hai má đỏ lựng của y, đột nhiên thấy y đáng yêu vô cùng, chỉ muốn cắn y một ngụm. Hắn vươn tay nhéo nhéo hai má y mấy cái, cười nói: "Chuyện vừa rồi..."
Phong Tuyết Nguyệt nóng nảy gạt tay hắn ra, xua tay nói: "Vừa rồi là ta không cố ý..." Bộ dạng y giống như sắp khóc đến nơi rồi, hai mắt phủ một lớp sương mỏng, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Quân Hàn Tâm vốn là muốn đùa y, đột nhiên hắn lại nhíu mày nói: "Chuyện vừa rồi đừng nói ra ngoài. Chuyện kia phức tạp lắm, ta không có ý lừa ngươi. Nhé?"
"A... Hả....Dạ.", thật hận là không có cái lỗ nào cho y chui xuống.
Quân Hàn Tâm vẫn cười cười nói tiếp: "Còn cái việc kia..."
Phong Tuyết Nguyệt lập tức nói: "Ta sẽ không nói với ai. Ta đáp ứng ngươi sẽ không nói!"
"Ta chỉ muốn hỏi, vì sao hôn ta mà thôi?" Nhìn bộ dạng quẫn bách của thiếu niên kia, Quân Hàn Tâm lộ ra một nụ cười xấu xa.
Phong Tuyết Nguyệt thực muốn khóc, y cũng đâu có biết tại sao. Ngẩng đầu nhìn Quân Hàn Tâm, cái mày thanh tú gắt gao nhíu lại, cắn cắn môi dưới, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng mơ hồ.
Quân Hàn Tâm vươn tay ôm lấy thắt lưng y, lôi y vào lồng ngực mình, cúi đầu hôn lên môi y. Thiếu niên tựa như cánh hoa thập phần mềm mại làm cho người ta nhịn không được mà muốn nếm thử hương vị.
Đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, tùy ý lướt qua từng tấc khoang miệng y, hương vị ôn nhuyễn đó làm hắn luyến tiếc không muốn rời đi. Đầu lưỡi hắn đụng chạm với đầu lưỡi đang cố gắng né tránh của Phong Tuyết Nguyệt, ý xấu tức khắc hiện lên, hắn mạnh mẽ mút vào, nâng đầu y lên tùy ý giảo lộng khoang miệng mềm mại kia. Thân thể trong ngực đột nhiên mềm nhũn, hắn ôm càng chặt hơn, đầu lưỡi xâm nhập ngày càng táo bạo...
Một lát sau...
Đầu lưỡi chậm rãi lui ra, hắn nhìn nhìn cánh môi sưng đỏ của Phong Tuyết Nguyệt, cười nói: "Nhớ kĩ, nhé?" Nhịn không được mà lại hôn lên đôi môi đó vài cái nữa.
Phong Tuyết Nguyệt nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta... ta đi về." Cái đầu thẹn thùng chôn sâu vào ngực Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm xoa xoa đầu y nói : "Ta đưa ngươi về."
Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn căn phòng trước mặt, nhỏ giọng nói : "Đến nơi rồi..." Nói xong hôn phớt lên môi Quân Hàn Tâm một cái rồi chạy nhanh vào phòng.
Quân Hàn Tâm nhìn bóng y rời đi, sờ sờ môi, cười nhẹ, một người đơn thuần đến thế không có lý do gì mà phải gánh chịu tiếng xấu dùm người khác cả!
__________
Phó Kiếm Sầu vốn đã từng gặp mặt hắn, vài năm trước ông có tham gia đại thọ của võ lâm Minh chủ, lúc ấy ông đặc biệt tạo ra một thanh hảo kiếm, nào ngờ lại gặp một đám hắc y nhân chạy tới muốn đoạt kiếm, may thay là có Quân Hàn Tâm ra tay tương trợ nên ông mới có thể tránh được một kiếp nạn. Bởi vậy cho nên ông mới kết giao với Quân Hàn Tâm, ông cũng đánh giá rất cao vị nam tử này.
Hôm nay ông lại gặp chuyện mà hắn cũng nguyện ý ra tay tương trợ, thật khiến cho người ta cảm động, ông vội vàng nói: “Quân huynh đệ suốt mấy ngày nay bôn ba khắp chốn, hẳn đã mệt mỏi rồi, ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị sương phòng, nguơi đi nghỉ ngơi trước đi! ”
Quân Hàn Tâm nghe vậy thì mỉm cười nói: “Danh Kiếm Các gần đây gặp nhiều biến cố như vậy, Phó các chủ hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó hảo hảo thương thảo một phen, tìm ra kế sách sau đó hãng đi nghỉ ngơi?”
Phó Kiếm Sầu gật gật đầu tán dương, quả nhiên là anh hùng thiếu niên xuất thế a!
Hai người đi về phía thư phòng mật đàm. Biến cố của Phó Kiếm Sầu đúng như lời Thư Nghiễm nói, Quân Hàn Tâm thản nhiên nghe ông ta nói xong, lại kiên nhẫn ngồi nghe ông kể khổ...
Phó Kiếm Sầu không ngừng thở dài, mấy ngày nay ngoại giới không ngừng nghi ngờ Danh Kiếm Các, trong lòng ông rất phiền muộn, lần đầu tiên có người nghe ông giãi bày tâm sự. Ngay cả Võ lâm minh chủ cũng đã gần như chấp nhận ông chính là kẻ khởi xướng mọi chuyện. Cả đời ông dù không tính là hiên ngang, lẫm liệt cho lắm nhưng mà cũng chính trực, khả tán ra trò, hiện giờ lại bị chúng nhân chỉ trích, gọi ông bằng đủ loại từ ngữ này nọ.
Khóe miệng Quân Hàn Tâm khóe miệng giữ nét cười, vô tình nghiêng đầu thoáng nhìn xung quanh.
Cửa sổ thư phòng khép hờ, ngoài cửa là cả một cảnh sắc ngập trong ánh nắng dịu dàng, màu xanh biếc của mặt cỏ đang dần dần ố vàng đi lại mang một phong vị rất khác. Một thân ảnh thon dài đưa lưng về phía hắn hiện ra trước tầm mắt Quân Tâm Hàn, người kia cúi cúi thắt lưng tìm kiếm cái gì đó trong bụi cỏ, mái tóc đen như mực, không biết sờ vào có bao nhiêu là mềm mại ta ?
Người nọ mặc bạch y, mái tóc tùy tiện để gió thu thổi rối tung.
Người nọ hình như không phải người Trung Nguyên nhỉ.
Người nọ bỗng nhiên quay người, gương mắt nhìn lại khiến cho hai tròng mắt Quân Hàn Tâm biến hóa khôn lường, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Đẹp quá…Quân Hàn Tâm suýt nữa thì nỉ non ra thành tiếng. Làn da y trắng nõn, đôi mắt phủ sương nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt hình trái xoan tinh sảo, ngũ quan xinh xắn, dung mạo kia rõ ràng là dung mạo của một tiên tử. Đây quả thực là một vẻ đẹp khiến người ta khó có thể dùng bất cứ ngôn từ nào để miêu tả, rõ ràng là một nam nhân toàn thân phả ra một cỗ âm khí âm nhu thế mà dung mạo lại khiến cho người ta...khiến cho người ta nảy sinh ý nghĩ muốn bảo hộ thật chặt.
Khóe miệng Quân Hàn Tâm gợi lên một nét cười, người nọ lúc này mới có thể phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Trong nháy mắt người nọ xoay người, tay chân không tự giác mà sờ sờ lên cái đầu đen mượt kia.
Quân Hàn Tâm cũng không tự giác nở một nụ cười, người này không chỉ đẹp mà lại còn đáng yêu.
Phó Kiếm Sầu nói xong một hồi, lại phát hiện ra Quân Hàn Tâm nghiêng đầu cười nhẹ nhàng, nhìn theo ánh mắt hắn, cùng lúc nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên bạch y kia, ông không khỏi cười, nói: “Đứa nhỏ đó nhắc đến là lại khiến người ta ngạc nhiên ha. Mấy hôm trước, cũng là đêm trước hôm thử kiếm, gia nô phát hiện có nhiều khách nhân đến thử kiếm chết không rõ nguyên nhân. Vừa đúng lúc vị thiếu niên kia đến, chẳng hiểu y cho họ ăn thứ gì mà mấy người kia đều hồi sinh một cách kỳ lạ.”
“Ấy? Thần kỳ thế cơ à?” Quân Hàn Tâm âm thầm suy nghĩ, từ trang phục của cậu ta cho đến sự miêu tả lại của Phó Kiếm Sầu thì có thể chắc chắn người kia nhất định là Miêu Cương dược sư !
Phó Kiếm Sầu gật gật đầu nói: “Đúng thế, một chút cũng không khoa trương ! Nhờ y mà lão phu đây cũng giảm bớt một chút nghiệp chướng đấy.” Phó Kiếm Sầu cúi đầu, thở dài nói: “Ta sớm đã truyền tin tức đi, dừng việc thử kiếm lại, nhưng trong những kẻ cầu kiến lại không ít kẻ tâm cao khí ngạo, không biết điều cứ một mực đòi thử kiếm. Ngươi cũng biết ta dù là Danh Kiếm Các các chủ nhưng cũng đâu phải Võ lâm minh chủ? Người giang hồ muốn tới ta có muốn ngăn cũng ngăn không nổi.”
Quân Hàn Tâm nheo nheo mắt hỏi: “Tất cả các kiếm sĩ tới thử kiếm đều gặp nạn không ai tránh nổi sao?”
Phó Kiếm Sầu thở dài, đập thật mạnh xuống mặt bàn.
Quân Hàn Tâm lại nói: “Vậy sao thiếu niên kia vẫn còn sống ?”
“Ai~ Ngươi còn gì không biết nữa đây? Thiếu niên kia đến đây không phải là để thử kiếm, y là Miêu Cương dược sư, vì muốn tìm một loại cổ mà lặn lội đến chỗ ta. Ta thấy thái độ y đơn thuần, có lễ nghĩa, cho rằng y không phải là trở ngại nên chấp nhận cho y ở lại trong Danh Kiếm Các. May mà nhờ có y nên tất cả mới được bình an, thực mong y sớm tìm được loại cổ kia, nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy thị phi này một chút thì hay quá.”
Môi mỏng của hắn khẽ nhếch, trong lòng hắn âm thầm tính toán, sự tình quả thực không hề đơn giản như vậy...
Phó Kiếm Sầu lại thở dài nói: “Hôm nay, ba võ lâm cao thủ lại chết nữa rồi, ba ngày sau là đến ngày thử kiếm, ta chỉ sợ càng gần ngày thử kiếm thì tai họa càng nhiều lên thôi!”
Quân Hàn Tâm đứng dậy, ôm quyền nói: “Phó Các Chủ hãy yên tâm, Quân mỗ nhất định sẽ cố gắng điều tra, tìm ra kẻ đã khởi xướng chuyện này đổi lại sự trong sạch cho ngài!”
Hai người mật đàm một hồi, thấy sắc trời đã muộn, Quân Hàn Tâm bèn thở dài cáo từ, theo gia nô đi về phía sương phòng nghỉ ngơi.
Nói Kiếm Các đây chế tạo kiếm quá nổi tiếng quả thực không sai, nhưng Phó Kiếm Sầu cũng không phải chỉ là một kiếm si, mà còn là một kẻ ham mê điều phong lộng nguyệt. Bởi vậy cho nên, chỉ cần vào trong Kiếm Các là đã ngửi thấy mùi hoa, cho dù tiết trời giờ đã vào thu, nhưng trong này cũng có rất nhiều những loài hoa không tên nở rộ, hoa cỏ nơi đây hẳn là đều được đem từ nơi khác đến, đẹp đến say lòng người.
Quân Hàn Tâm một đường đi theo gia nô, tới hoa viên, lại thấy Miêu Cương thiếu niên kia đang đứng cạnh vài khóm hoa. Không tự giác nhìn lại, người này cũng hiếu động ghê cơ. Chạy tới chạy lui không biết mệt sao?
Đúng lúc này, thiếu niên bỗng xoay người nhìn lại, thấy Quân Hàn Tâm lại ngẩn người, đứng chân chân một chỗ không biết bị làm sao? Quân Hàn Tâm nhìn y cũng ngẩn ra, bất tri bất giác chỉ muốn nhìn ngắm thật lâu, không khí xung quanh đầy xấu hổ !
Ho nhẹ một tiếng, đi về phía y, thở dài nói: “Tại hạ là Quân Hàn Tâm, thấy tiểu huynh đệ dường như đang tìm vật gì đó, có cần tôi hỗ trợ hay không?”
Thiếu niên kia phỏng chừng chưa từng nghĩ hắn muốn giúp mình, mặt bất giác đỏ lên, có chút khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo, cúi đầu không nói.
Quân Hàn Tâm nhìn mà buồn cười, người này thật thú vị! Bộ dáng của cậu ta làm người ta nổi ngay lên ý nghĩ muốn hảo hảo trêu đùa một phen. Hắn cười nói: “Cậu còn chưa cho tôi biết tên kìa?”
Thiếu niên giật mình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Quân Hàn Tâm, đỏ mặt lại cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Phong….Phong Tuyết Nguyệt”
Quân Hàn Tâm bật cười, quả nhiên người đẹp tên cũng đẹp ghê. Phong Tuyết Nguyệt thấy hắn cười thì choáng váng. Quân Hàn Tâm cũng đẹp lắm đó. Quân Hàn Tâm lại trêu đùa hỏi: “Mọi người ở Miêu Cương đều có dung mạo đẹp vậy sao ?” Trong mắt hắn hiện lên vài tia nhu thuận.
“A?” Y kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Quân Hàn Tâm.
Thú vị ! Quả nhiên rất thú vị ! Quân Hàn Tâm cơ hồ cười không khép miệng lại được nữa. Đúng thật là lâu lắm rồi hắn mới tìm được một người thú vị như thế, Trung Nguyên võ lâm, lòng người hiểm ác, khó có thể tìm được người như vậy!
Thiếu niên kia vẫn cúi đầu, một đầu với mái tóc dài đen như mực trút xuống, Quân Hàn Tâm giống như nhịn không nổi nữa bèn đưa tay lên sờ thử. Nhịn nửa ngày cuối cùng cũng được tọa nguyện, năm ngón tay thuôn dài khẽ vuốt mái tóc y một chút, sau đó mới được chủ nhân thu hồi lại. Làm như thế này xem ra có chút đường đột.
Tinh thần Phong Tuyết Nguyệt vẫn chưa hồi phục lại, đợi hắn thu tay lại, y mới lắp bắp nói: “Hẹn...hẹn gặp lại!”
Gặp lại sao? Lông mày tinh xảo không tự giác nhíu lại, người này cũng thú vị ghê cơ. Lại còn nói như vậy nữa chứ ! Được rồi, thì hẹn gặp lại...
Khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp: “Hẹn gặp lại!”
Phong Tuyết Nguyệt vỗ vỗ hai má nóng hồng của mình, nhanh chóng bỏ đi, mái tóc dài phiêu dật trong gió thu.
Quân Hàn Tâm nhìn bóng dáng vừa mới rời đi, mặt mày đăm chiêu suy nghĩ.
Về tới phòng, Quân Hàn Tâm ngồi vào bàn thưởng trà, Thư Nghiễm bên cạnh thu thập hành trang. Nhìn Quân Hàn Tâm mặt đầy tiếu ý, tò mò hỏi: “Công tử, cậu cười gì vậy ?”
Gõ đầu nó một cái, nói: “Tò mò lung tung.”
Một lúc sau, Quân Hàn Tâm lại hỏi: “Liễu Thanh Phong đang ở trong Danh Kiếm Các à?” Mi mắt thoáng nhìn, lời nói phát ra có vài tia tà mị.
Thư Nghiễm sắp sếp xong, nói: “Anh ta nào dám vào đây, võ lâm minh chủ hắn sợ nhất là chết mà ?” Nói xong bày ra bộ dáng hình chữ “Thu” (秋).
Quân Hàn Tâm ảm đạp cười, cũng không thèm nhìn phản ứng của nó nữa. Đúng lúc này, cửa vang lên hai tiếng: “Cốc! Cốc!”, Thư Nghiễm chạy ra mở cửa, phát hiện là gia nô đưa bữa tối đến, liền quay đầu nói với hắn: “Công tử, người đưa bữa tối đến”.
Quân Hàn Tâm gật đầu, ý bảo gã gia nô tiến vào, gia nô thấy vậy bèn cúi đầu mang thức ăn đặt lên bàn, khi đi qua Quân Hàn Tâm lại cỗ tình ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái rồi mới rời đi.
Quân Hàn Tâm cười cười, hắn liếc liếc Thư Nghiễm, Thư Nghiễm hiểu ý liền tiến đến mở kháp cơm ra, quả nhiên bên trong có một tờ giấy nhỏ.
Quân Hàn Tâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn tờ giấy một cái, mặt lộ ra vẻ vui mừng thập phần, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Tự mò đến rồi...”
Chưa tới giờ tý (từ 23 giờ đến 1 giờ sáng) đã thấy Quân Hàn Tâm đi vào một gian khách điếm, ông chủ liếc hắn vài cái rồi lập tức sai hạ nhân đưa hắn vào một gian phòng. Quân Hàn Tâm đẩy cửa bước vào, trong phòng thắp một ngọn đèn mơ hồ, ngồi cạnh bàn là một thiếu niên áo xanh đang ngồi ngủ gật. Sủng nịnh cười một cái, hắn chậm rãi lại gần, cố gắng không đánh thức thiếu niên kia.
Ly Tán mông lung trong giấc ngủ nghe thấy tiếng động loáng thoáng, thức dậy, y ngáp một cái, hai mắt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh. Nhéo nhéo mũi thiếu niên mang theo vài tia sủng nịnh mấy cái, hắn cười hỏi: "Sao vậy? Nghe nói dạo gần đây ngươi bận lắm cơ mà?"
Thiếu niên trước mặt diện mạo bình thường nhưng đôi mắt y lại đen láy sáng ngời. Y trừng mắt lại hắn một cái, không kiên nhẫn nói: "Liên quan đến ngươi chắc?"
Quân Hàn Tâm nghe vậy vẫn không tức giận mà lại sủng nịnh sờ sờ đầu y mấy cái rồi nói: "Hôm nay tìm ta sao? Có chuyện gì thế? Hay là nhớ ta quá nên muốn gặp ta?"
Người kia hừ lạnh một tiếng, đáp: "Quân Hàn Tâm, ngươi tôn trọng ta một chút coi! Cẩn thận ta lột da ngươi !"
Quân Hàn Tâm mặt đầy tiếu ý, hắn tựa hồ đã quên, thiếu niên mười sáu tuổi này chính là Cửu Vương Gia.
Ba năm trước, giang sơn đổi chủ, đương kim Thánh Thượng là kẻ thập phần hung tàn, trong mười một huynh đệ thì đã bị lão ta ép cho thành bát tử một tàn. Bát Vương Gia Ly Uyên không còn lòng dạ nào với Triều Đình nên mang theo đệ đệ ruột duy nhất của mình là Ly Tán rời khỏi Hoàng cung.
Vốn tưởng rằng đương kim Hoàng Thượng sẽ cố gắng truy sát, đuổi cùng giết tuyệt, nào ngờ Hoàng Thượng lại không làm thế mà lại ra sức cố gắng che chở cho hai người.
Sau đó Hoa Ảnh Giáo thế lực hùng mạnh, hung hăng, bạo ngược, Triều đình muốn yên bình cũng không yên bình nổi. Từ xưa đến nay, chốn Hoàng Cung với chốn giang hồ vốn là không thể tồn tại song song được. Nhưng giang hồ cũng là một thế lực mà không ai dám coi thường. Bởi vậy nên Đương kim Hoàng Thượng đã truyền lệnh cho Ly Uyên bắt hắn thu phục bè lũ "giang hồ", âm thầm thao túng quyền lực của các Giáo phái. Ly Uyên sau một khoảng thời gian cố gắng cuối cùng cũng thành công, y xâm nhập vào được Hoa Ảnh Giáo, và đương nhiên là Ly Tán cũng phải đi theo rồi...
Ly Tán cùng Ly Uyên đều do một tần phi thất sủng sinh ra, sinh hạ xong Ly Tán thì bà qua đời. Lần này hai người cùng trà trộn vào Hoa Ảnh Giáo mà ngay cả tên cũng không thèm sửa. Ly Uyên quả nhiên là một người vô cùng can đảm, bất quá việc thu phục Hoa Doanh Vũ đâu cần phải để đến Bát Vương Gia ra tay kia chứ ?
Quân Hàn Tâm hắn vốn là một cô nhi, nhưng cốt cách hắn thì vô cùng đáng ngạc nhiên, sau một phen kỳ ngộ đã được Đương kim Thánh Thượng đem vào cung, cho hắn luyện tập đủ bách gia sở trường của lão, và cũng nhờ vậy hắn mới gặp được Ly Tán...
Thời điểm đó Ly Tán vẫn còn là một tiểu hài tử ngốc nghếch, có chút tự bế, y luôn thích ngồi thần người một chỗ, chỉ khi nào thấy Ly Uyên mới nở ra một nụ cười tựa như nắng ban mai, vui mừng gọi "ca ca" này, "ca ca" nọ.
Đơn thuần chăm chú quan sát một chút là có thể nhận ra rằng tâm tình hắn bất tri bất giác đã có sự thay đổi. Thật lâu sau đó hắn mới biết thì ra là mình đã thích đứa nhỏ này rồi...
Cho đến bây giờ, đứa nhỏ kia đã có những biến hoá nghiêng trời lệch đất, không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch, lúc sinh khí thì ra sức chửi mắng người ta không chút lưu tình nào nữa. Lúc đó cậu ta thật giống một con mèo nhỏ xù lông đi cắn người.
Đúng ha! Một con mèo xù lông!
Hắn cười cười, hỏi lại: "Nói đi! Tìm ta có việc gì?"
Ly Tán lại hừ một tiếng nói: "Đại ca nói, Liễu Thanh Phong hai năm gần đây không chịu nghe lời, đại ca muốn thay thế anh ta. Việc lần này ngươi nhất định phải hoàn thành, không được để bại lộ, đại ca sẽ cho ngươi chức vị Võ lâm minh chủ."Y liếc hắn mấy cái rồi nói tiếp: "Cơ mà, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cho cam!"
Quân Tâm Hàn nghe vậy, thở dài hỏi: "Ta đối với ngươi không tốt sao ? Hử ?" Hai mắt hắn lóe lên vài tia tinh quang.
Ly Tán lại liếc hắn một cái, hừ, y làm sao lại không biết tâm tư của hắn ta chứ? Nhưng mà y thích là thích là thích nữ nhân cơ. Nữ nhân hương sắc như vậy so với "lão già màu mè" trước mắt y đây làm sao mà giống nhau được ?
Ly Tán đẩy đẩy thân thể đang tiến lại gần mình, chỉnh trang lại y phục nói: "Lần này làm việc ngươi dứt khoát chút đi, kẻ nào tâm địa xấu xa thì giết sạch đi, kẻ nào tâm địa "sạch sẽ" hơn chút thì lưu lại cho hắn cái mạng đi. Hắc bạch ra sao thì ngươi tự đi mà suy sét, chỉ cần sau khi người đó chết, người ta không hoài nghi ngươi là được!"
Quân Hàn Tâm nghe vậy thất thần một lát, hắn từ trước đến nay vốn là một kẻ giả nhân giả nghĩa, triều đình đặt hắn vào giang hồ, hắn chỉ là một quân cờ trong tay họ, chỉ cần triều đình nắm được giang hồ trong tay thì bao nhiêu người chết cũng được. Những điều này hắn vốn đã biết nhưng khi Ly Tán nói ra những lời này hắn vẫn không sao thích ứng nổi. Hắn có cảm giác như thể Ly Tán đã thực sự lớn lên rồi, thực sự không còn như xưa nữa rồi.
Đứng dậy, hắn không còn lòng dạ nào mà nói câu gì với Ly Tán nữa. Thừa dịp Ly Tán không chú ý, hắn hôn nhẹ lên miệng y một cái nói: "Canh giờ đã muộn, ta phải trở về, ngươi ở Hoa Ảnh Giáo nhớ cẩn thận một chút! Nhé?"
Ly Tán thật sự muốn tát cho hắn một phát nhưng lúc ngẩng đầu thì Quân Hàn Tâm đã mất bóng...
Hung hăng lấy tay áo lau lau cái miệng nhỏ y tức giận "Phi"một tiếng.
-
Khi Quân Hàn Tâm trở lại Danh Kiếm Các đã là giờ sửu (từ 1 giờ sáng đến 3 giờ sáng), thấy khắp Danh Kiếm Các đều thắp đèn sáng trưng, hắn nhíu mày, bước nhanh đến xem.
Tới hậu viện lại thấy có rất nhiều người vây quanh ở đó, Phó Kiếm Sầu thấy hắn liền vội vàng nói: "Quân huynh đệ, ngươi đi đâu thế? Vừa rồi lại có nguời xảy ra chuyện đấy. May là tiểu huynh đệ kia lại cứu hắn một mạng !
Quân Hàn Tâm hiểu vị "tiểu huynh đệ" kia chính là Phong Tuyết Nguyệt, hắn mím môi nói: "Ta vừa phát hiện có một hắc y nhân bộ dáng vô cùng khả nghi nên đã đi theo hắn xem sao. Không may đã để người nọ chạy mất nên không thể đem người về cho các vị tra khảo rồi!"
Phó Kiếm Sầu nghe vậy thì tuyệt vọng, quay sang nói với mọi người, giọng như sắp khóc: "Các ngươi cũng đã nhìn thấy đó rồi, xin hãy trở về đi! Nơi này không an toàn, Danh Kiếm Các này có nghiệt chủng gây họa."
Lật tức có người hừ lạnh, nói mang theo tiếng cười lạnh lẽo: "Vì một danh kiếm như Lạc Thương, có chết cũng đáng."
Phó Kiếm Sầu vẫn tiếp tục khuyên bảo mọi người, sau một lúc lâu thành ra chán nản, những người không liên quan liền nối đuôi nhau về phòng.
-
Quân Hàn Tâm trở về phòng, vừa thổi tắt được ngọn nến thì lại có người tới đập cửa. Thở dài phiền muộn bước ra mở cửa, mở cửa rồi lại bày ra một khuôn mặt tươi cười.
Đúng là ngoài dự kiến của hắn.
Trước mặt hắn là một thiếu niên có khuôn mặt khẩn trương, lo lắng, nắm chặt mép áo của chính mình. Y gắt gao cắn chặt môi dưới của mình, ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm đột nhiên cảm thấy tất cả phiền muội trong lòng hắn bỗng trôi đi đâu hết, hắn mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
"Sao hôm nay ngươi lại gạt người?" Giọng nói vang lên thập phần dễ nghe.
Quân Hàn Tâm có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi lại: "Ý cậu là gì ?"
Phong Tuyết Nguyệt cắn cắn môi dưới, nhíu mày nói: "Người kia chỉ bị một đao thôi, anh ta chỉ hôn mê bất tỉnh chứ đâu có chết?"
Ánh mắt Quân Hàn Tâm lộ ra vài tia nguy hiểm, một phen kéo y vào phòng, trong lòng hắn đã nổi lên sát ý, nhịn nửa ngày, hắn mới chậm rãi nói: "Chuyện này rất phức tạp, nói một hồi không hết được!"
Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, sau đó mới gật gật đầu, dần dần lộ ra một nụ cười mang theo chút ngượng ngùng đẹp đến ngọt ngào.
Quân Hàn Tâm thở dài, thu lại sát ý trong lòng, nhịn không được mà đưa tay véo véo má y mấy cái mang theo một chút sủng nịnh.
"Cho ngươi cái này." Phong Tuyết Nguyệt lấy từ trong ngực ra một con châu chấu làm bằng tre đưa cho Quân Hàn Tâm. Quân Hàn Tâm sủng sốt, mất một lúc lâu mới đưa tay ra nhận con châu chấu đó.
Còn chưa kịp định thần lại, thiếu niên kia đã kiễng mũi chân lên dịu dàng hôn lên mặt hắn một cái.
Quân Hàn Tâm đực ra nhìn y, đưa tay vuốt vuốt gò má lúng túng không biết phải làm sao. Mặt Phong Tuyết Nguyệt đã đỏ đến xuất huyết, hôn hắn xong thì vội vàng chạy đi.
Quân Hàn Tâm sờ sờ hai má mấy cái nữa, rồi nở một nụ cười vui vẻ, người Miêu Cương ai cũng nhiệt tình vậy sao? Thân hình khẽ động, vội vàng đuổi theo bóng dáng vừa rời đi...
-
Sắc mặt Phong Tuyết Nguyệt đỏ ửng, y cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa, vừa hối hận mà cũng vừa ngượng ngùng, vừa ấm ức không biết người Trung Nguyên nọ cảm thấy thế nào nhỉ? Y chỉ cảm thấy bộ dạng người kia rất quen thuộc, rất giống hảo bằng hữu của y ở Miêu Cương. Y mơ hồ cảm thấy cảm giác của mình giờ đây giống giống cảm giác của Cao gia tiểu muội với tình lang của nàng.
Ấm ức chạy một đoạn đường ngắn, đột nhiên bị người bắt lấy, quay người nhìn lại đã bắt gặp một đôi mắt tràn đầy tiếu ý đang nhìn mình chằm chằm.
Quân Hàn Tâm nhìn hai má đỏ lựng của y, đột nhiên thấy y đáng yêu vô cùng, chỉ muốn cắn y một ngụm. Hắn vươn tay nhéo nhéo hai má y mấy cái, cười nói: "Chuyện vừa rồi..."
Phong Tuyết Nguyệt nóng nảy gạt tay hắn ra, xua tay nói: "Vừa rồi là ta không cố ý..." Bộ dạng y giống như sắp khóc đến nơi rồi, hai mắt phủ một lớp sương mỏng, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Quân Hàn Tâm vốn là muốn đùa y, đột nhiên hắn lại nhíu mày nói: "Chuyện vừa rồi đừng nói ra ngoài. Chuyện kia phức tạp lắm, ta không có ý lừa ngươi. Nhé?"
"A... Hả....Dạ.", thật hận là không có cái lỗ nào cho y chui xuống.
Quân Hàn Tâm vẫn cười cười nói tiếp: "Còn cái việc kia..."
Phong Tuyết Nguyệt lập tức nói: "Ta sẽ không nói với ai. Ta đáp ứng ngươi sẽ không nói!"
"Ta chỉ muốn hỏi, vì sao hôn ta mà thôi?" Nhìn bộ dạng quẫn bách của thiếu niên kia, Quân Hàn Tâm lộ ra một nụ cười xấu xa.
Phong Tuyết Nguyệt thực muốn khóc, y cũng đâu có biết tại sao. Ngẩng đầu nhìn Quân Hàn Tâm, cái mày thanh tú gắt gao nhíu lại, cắn cắn môi dưới, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng mơ hồ.
Quân Hàn Tâm vươn tay ôm lấy thắt lưng y, lôi y vào lồng ngực mình, cúi đầu hôn lên môi y. Thiếu niên tựa như cánh hoa thập phần mềm mại làm cho người ta nhịn không được mà muốn nếm thử hương vị.
Đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, tùy ý lướt qua từng tấc khoang miệng y, hương vị ôn nhuyễn đó làm hắn luyến tiếc không muốn rời đi. Đầu lưỡi hắn đụng chạm với đầu lưỡi đang cố gắng né tránh của Phong Tuyết Nguyệt, ý xấu tức khắc hiện lên, hắn mạnh mẽ mút vào, nâng đầu y lên tùy ý giảo lộng khoang miệng mềm mại kia. Thân thể trong ngực đột nhiên mềm nhũn, hắn ôm càng chặt hơn, đầu lưỡi xâm nhập ngày càng táo bạo...
Một lát sau...
Đầu lưỡi chậm rãi lui ra, hắn nhìn nhìn cánh môi sưng đỏ của Phong Tuyết Nguyệt, cười nói: "Nhớ kĩ, nhé?" Nhịn không được mà lại hôn lên đôi môi đó vài cái nữa.
Phong Tuyết Nguyệt nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta... ta đi về." Cái đầu thẹn thùng chôn sâu vào ngực Quân Hàn Tâm.
Quân Hàn Tâm xoa xoa đầu y nói : "Ta đưa ngươi về."
Phong Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn căn phòng trước mặt, nhỏ giọng nói : "Đến nơi rồi..." Nói xong hôn phớt lên môi Quân Hàn Tâm một cái rồi chạy nhanh vào phòng.
Quân Hàn Tâm nhìn bóng y rời đi, sờ sờ môi, cười nhẹ, một người đơn thuần đến thế không có lý do gì mà phải gánh chịu tiếng xấu dùm người khác cả!
__________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -