☆, Đề nghị của S01
Trong lòng Angus biết mục đích cuộc điện thoại này của Aleck, mức độ cảm thán tiến hóa từ <Ngài Nguyên soái có chỉ số EQ cảm xúc rất thấp> đến < không chỉ vậy mà hình như IQ cũng có vấn đề>.
Angus mỉm cười nhìn anh ta: "Barnie, đã lâu không gặp ."
Anh chàng kia híp cặp mắt dài hẹp xăm xoi Angus, nhìn nửa ngày mới giật mình nghi hoặc hỏi: “Angus?”
Angus gật đầu: “Chắc nghe giọng là đủ nhận ra rồi chứ?”
Barnie tặng Angus một cái ôm chầm lấy thật chặt, “Tên chết dẫm này, cuối cùng cũng chịu tới gặp tui hả?”
“Phải, rốt cục cũng không thể không nhờ cậu ra tay rồi,” Angus cười khổ, “Gần đây tớ gặp vài chuyện phiền phức.”
“Chuyện gì phiền phức?” Barnie hỏi một câu, thấy biểu cảm của Angus không tốt liền thôi, “Được rồi được rồi…. Tôi không hỏi, cậu nói thẳng là được rồi, cần tui thịt tên Hargard chết tiệt kia phải không?”
“Đương nhiên không phải, tên Hargard kia sống vẫn còn chút giá trị,” Angus vỗ vỗ bả vai Barnie, “Không cần vì cái chuyện gã từng trêu chọc cậu mà “thầm thương trộm nhớ” mãi vậy chứ….” Trước khi Barnie kịp phản đối, cậu liền nói ra mục đích cảu mình, “Tớ hy vọng cậu có thể giết một người, là Aleck.”
"... ... ..." Barnie cười gượng, “Ha ha… Là ai gan lớn vậy, dám lấy cùng tên với ngài Nguyên soái?”
“Người tớ muốn mời cậu hỗ trợ ám sát chính là cái tên hỗn đản mà cậu từng đặc biệt khát khao đó.” Angus nói nghiên túc, “Nếu cậu không đi, tớ liền toi.”
Barnie thôi cười gượng, dùng tay ấn xoa thái dương một lúc mới trở về được với thực tại: “Cái này, liên quan tới hắn ta…. Khá phiền toái…….”
Angus khẳng định gật đầu: “Nếu không phải là việc kia, tớ cũng không đến mức cần cậu ra tay giết thần tượng của mình a.”
“Oh my God!!!!!!!” Barnie dùng sức vỗ mấy cái trên mặt mình, “Cậu thấy tui có khả năng giết được hắn ta ấy hả?”
“Trên thực tế, tớ cũng không hy vọng xa vời cậu có thể giải quyết hắn đơn giản, tớ chỉ hy vọng cậu có thể khiến hắn bị thương.” Angus nói, biểu cảm cực kì bình tĩnh, “Sự tình sau đó tớ đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Không nên không nên không nên không nên a………..” Barnie lắc đầu như phát điên, “Tui chắc chắn không làm nổi, cậu giết tui luôn đi là vừa.”
“Cậu giết được hắn hay không, coi như là nhiệm vụ đặc biệt đi, mục tiêu chính là cậu chỉ cần phá hủy cơ giáp quân địch….” Angus chộp lấy bả vai Barnie, “Barnie, trừ cậu ra không ai có thể giúp được tớ.”
“Sao cậu không tự mình làm?”
Angus mỉm cười: “Bởi vì tớ muốn sắm vai người bị hại đáng thượng bị đoạt cơ giáp nha.”
Barnie: "..."
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không tra ra được tên cậu, tớ đã cho người bố trí tốt rồi….”
Barnie vẫn lắc đầu nguầy nguậy.”
Angus bất đắc dĩ, chỉ đình nhíu mày, nghiêm mặt nhìn anh ta: “Thiếu giáp Barnie!”
Barnie phản xạ có điều kiện bật đứng thẳng: “Có!”
“Cậu đã quên điều từng hứa hẹn sao?”
"Không!"
“Vậy cậu còn do dự gì nữa!”
"..."
“Thiếu giáp Barnie, cho tôi câu trả lời của cậu!”
"Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!"
Angus vỗ vỗ trước bả vai Thiếu giáo · Barnie, đem một thẻ ghi chép thông tin bỏ vào túi áo trước: “Yên tâm, tớ cũng không thực sự muốn mạng của Aleck.” --- mới là lạ.
Barnie buồn thiu nhìn theo bóng Angus rời đi, quên cả hóa đơn của Angus.
.
.
.
Sau khi Angus ra ngoài một vòng, trong lòng liền bổ xung thêm một cái kết luận, chẳng những là Alpha, ngay cả Beta có khuynh hướng Alpha cũng thiếu khuyết chỉ số EQ vô cùng trầm trọng.
—— Nếu số lượng Omega có thể nhiều hơn một chút, thể chất tốt một chút, cái vũ trụ này liền chẳng là tiếng nói của riêng Alpha.
Ngài Trung tướng trong lòng tràn ngập nhiệt huyết mênh mông…….
Tại tinh vân – tinh cầu số 13, ngây người vài ngày, việc cần làm cũng đã xong, Angus cuối cùng bái biệt Orans trong mỹ mãn, đáp về Quân bộ.
Aleck ngồi sau bàn làm việc, nghiêm túc hỏi: “Kì nghỉ phép thế nào, Trung tướng Angus?”
“Kì nghỉ rất tuyệt, Nguyên soái.” Angus mỉm cười trả lời, sau đó biểu tình chuyển thành hơi hoang mang hỏi lại, “Xin hỏi, là do kí ức của tôi xuất hiện vấn đề hay sao? Tôi nhớ rõ cấp bậc Trung tướng trong quân đọi, sau khi kì nghỉ phép kết thúc…. Hình như không cần báo cáo lại với ngài.”
“Cơ thể cậu còn vấn đề cần giải quyết.” Ngài Nguyên soái biểu tình thật nghiêm túc, “Vị bác sĩ kia của tôi là trưởng bối, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò tôi ghi chéo kĩ càng lại tình huống thân thể cậu.” Cái lý do này cực kì tốt, không uổng phí mấy ngày hắn suy nghĩ…
“Là vậy a…” Biểu tình Angus có chút quái dị, “Vậy tôi có thể biết ngài ấy muốn chú trọng tới mục nào không?”
Nguyên soái nghiêm túc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, vị bác sĩ kia nói đúng giờ sẽ gửi bưu kiện tài liệu cho tôi —— tuy rằng tôi cảm thấy hai chứ đúng giờ này quả thực không đáng tin lắm, chắc ông ấy nhớ thì mới gửi, nhưng có lẽ nội dung kiểm tra tình trạng thân thể cậu sẽ thường xuyên xê dịch 1,2 mục.”
“…” Angus lần thứ 2 khinh bỉ chỉ số IQ của Aleck, “Vậy…. vì sao ông ấy không trực tiếp gửi cho tôi?”
“…” Aleck suy nghĩ một chút, sau đó cho ra đáp án: “Ông ấy tính tình cổ quái, không muốn tiếp xúc với bệnh.”
Angus: “…” Liên minh Eden nhất định phải đổi Nguyên soái, nếu không không đến trăm năm nữa chắc chắn bị chính trị chia năm xẻ bảy mấy thôi!
.
.
.
Sau khi Angus đi, Angus ngồi sau bàn làm việc tự mình ngẫm nghĩ lại —— từ khi hắn trở thành Nguyên soái, hắn rất ít có những loại hành vi này. Hiện tại vì bạn lữ (có khả năng) trong tương lai của mình, Nguyên soái Aleck tìm lại được một thói quen tốt đẹp.
Không còn cách nào, biểu hiện từ trước đến nay của hắn rất ngốc, cư nhiên quên Angus là một Omega có chỉ số thông minh cao chứ không phải đám thuộc hạ Alpha dễ gạt của hắn….. Đương trường nói dối bị vạch trần, quả thực mất mặt…
Hắn gọi trợ thủ vạn năng S01 của hắn: “Anh nói, tôi nên xuống tay thế nào?”
S01 tuy rằng đã tự có tư duy, nhưng rõ ràng là tư duy của nó không thể đạt tớ mức độ như một người vũ trụ trưởng thành, cho nên không tiêu hóa được loại tín hiệu này: “Xuống tay?”
Ngài Nguyên soái làm bộ làm tịch ho khan một tiếng: “Tôi là muốn nói…. Tôi nên dưới tình huống không để bất cứ kẻ nào biết được, không chỉ vạch trần được thân phận Pmega của Angus mà còn khiến cậu ta cam tâm tình nguyện trở thành bạn lữ của tôi…”
S01 giải toán tới nửa giờ, cho đến khi Nguyên soái nghĩ nó sắp hỏng, mới đưa ra được đáp án: “Ngài có thể thử theo đuổi thân phận Alpha của T\rung tướng Angus trước, nếu Trung tướng yêu ngài rồi, như vậy sẽ không còn vấn đề nào cần xuy xét nữa. Lấy thân phận Nguyên soái Liên minh quân Eden của ngài, cũng có thể cam đoan thân phận Trung tướng Angus sau khi bị vạch trần cũng sẽ không có hạn chế, lúc đó ngài kết đôi cùng Trung tướng Angus chính là hình mẫu ngưỡng mộ của toàn vũ trụ.”
Aleck trầm ngâm một khắc, sau đó gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”
S01 hiển nhiên vừa giải một bài toán quá phức tạp, nên hiện tại phản ứng hơi chậm chạp, một biểu tình mỉm cười mà nó phải thử tới ba, bốn lần mới thành công: “Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi.”
Aleck lại hỏi: “Vậy tôi nên theo đuổi Aleck như thế nào?” Nghĩ nghĩ lại bổ xung thêm một câu, “Để không khiến cậu ấy hoài nghi.”
S01 lần này im lặng một lúc lâu, rồi quầng sáng chợt lóe lên, tắt nguồn.
“…” Nguyên soái Aleck lần đầu tiên nhận ra việc hắn muốn theo đuổi Angus khó khăn mới mức độ nào.
Hắn để thư kí của mình đưa S01 đi bảo dưỡng, sau đó lấy quang não B09 bắt đầu đưa ra kế hoạch theo đuổi Angus.
Nhớ lại những thủ đoạn nhóm Alpha thường dùng để theo đuổi Omega, liệt ra từng mục từng mục, rồi bắt đầu tính toán lựa chọn.
Hồi tưởng một chút những cái đó Alpha nhóm theo đuổi Omega thủ đoạn, từng mục một liệt đi ra, sau đó bắt đầu lựa chọn phán đoán.
Tặng hoa —— loại, Angus là một quân nhaanh kiên cường mạnh mẽ, sao có thể thích cái loại đồ vật nữ tính chỉ dành cho Omega như vậy.
Đưa tiền, tặng đồ vật đáng giá —— loại, tiền trợ cấp của Angus so với mình cũng chẳng thấp hơn bao nhiêu (nhất là khi nghi thức thụ huân của Angus đã được lên lịch rõ ràng).
Xe đưa xe đón —— loại, Angus có xe, hơn nữa mỗi ngày đi làm đều sớm hơn, tan tầm lại muộn hơn mình.
Nghe hòa nhạc, xem triển lãm —— loại, loại nhạc duy nhất mình nghe hiểu từ trước đến giờ là hát ru con, cũng không xem hiểu được mấy đường cong ngoằn ngèo kia có gì đẹp.
... ... ... ...
Cuối cùng, Aleck nhìn hạng mục duy nhất không bị đánh X, quyết định từ nay trở đi bắt đầu hành động.
Hắn nhấn điện thoại để bàn: “Thay tôi hẹn Trugn tướng Angus một bữa cơm trưa, địa điểm là… lầu ba nhà ăn quân đội.”
Ngài Nguyên soái mở quang não, thấy dòng chữ hồng lập lòe chạy giữa một đống chữ đen ——
Nguyên soái mở ra quang não đầu mạc thượng kia một đống lớn chữ màu đen trung duy nhất một chuyến hồng tự
Cùng đi ăn tối —— có thể thi hành, thông qua.
Vậy là ngài Nguyên soái của chúng ta quyết định dùng thật nhiều cố gắng để bù lại khoản bẩm sinh kém cỏi của mình, từ hôm nay bắt đầu.
Tay thư kí đơ hình mất chừng mười phút, rốt cục mới đem được thông tin tới văn phòng Angus.
.
.
.
Vẻ mặt Lynda lúc truyền lại tin tức, như sắp chết vì nhịn cười: “Trung tướng, vừa rồi…. thư kí của Nguyên soái đến hẹn trước…. nói… ngài Nguyên soái muốn mời ngài cùng ăn cơm trưa… địa điểm là… là tại….”
Angus đang chuyên tâm xử lý mấy sự vụ tồn đọng: “Sao tôi vừa đi nghỉ mấy ngày trở về, cô lại học đâu chứng nói lắp?”
Lynda dùng sức bóp mặt mình: “… Địa điểm là đầu ba nhà ăn quân đội!”
Angus bút dừng giữa không trung : “…”
Lynda vẫn bo bo mặt mình như cũ: “Tôi còn tưởng tôi nghe lầm, nhưng vị thư kí kia lặp lại những ba lần … Cậu ta còn nói cũng bị dọa ….”
Angus đặt bút trong tay xuống, cau mày hỏi Lynda : “Gần đây Nguyên soái …. Bị cắt tiền trợ cấp? Nghèo rớt mùng tơi rồi sao?” Vậy có phải kế hoạch trước đó của cậu cũng nên thay đổi một chút không?
o(〃^▽^〃)o hura đợi lâu lắm mới có chương mới
Trả lờiXóauhm, mình vừa nổi máu lười nặng, mãi mới làm nổi 1 chương, thật xấu hổ quá o(╯□╰)o
Trả lờiXóaMay mà vẫn có người ghé hỏi thăm ^^
em nói thiệt chứ, mời đi ăn cơm lại ở nhà ăn quân đội, cười ko ngậm miệng ddc, hjhj
Trả lờiXóanê=>nên
Trả lờiXóa