...Tất cả của mình, vốn đều là Tiếu cho. Chỉ cần anh ấy muốn, thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào, huống chi hôm nay, lại chọc anh ấy tức giận...
Chap 1: Trung · Nguyên do
"Tiểu thư Lăng, cô không thể vào." Gã đàn ông dùng giọng nói nguội lạnh vô tình ngăn cản, không có một chút xíu ga lăng nào.
—— gã dĩ nhiên là không cần cái thứ đó, Bùi An gã, chỉ là một vệ sĩ.
Lăng Tử Vân phẫn hận nhìn gã chằm chằm, khuôn mặt tuyệt mĩ của minh tinh tức khắc đỏ rực.
"Anh sao lại cản tôi! Tôi muốn vào trong!" Đối với cái tảng đá cứng không ăn mềm không chịu trước mặt này, Lăng Tử Vân vừa ảo não vừa không biết phải làm sao.
Tao sớm muộn cũng bảo Tiếu giết mày ! Ả độc địa nghĩ.
"Ngài Tiếu đã dặn, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong." Bùi An lại kiên nhẫn diễn thêm một lần nữa.
"Tôi không phải là bất luận kẻ nào, tôi, tôi là người phụ nữ anh ấy yêu chiều nhất...Nói cho anh biết, anh đừng có mà không biết phân biệt !" Lăng Tử Vân dậm chân, nếu không phải muốn duy trì phong độ thục nữ, cô ta cơ hồ đã muốn xông lên hung hăng nện cho gã đàn ông này một trận.
Bùi An lần này không thèm để ý tới quẫy nhiễu của ả nữa, thẳng tắp đứng trong hành lang, kính cẩn không nghe và không thỏa hiệp.
Tây trang màu đen phẳng, thân thể cân xứng bền chắc, thay vì nói gã là vệ sĩ, gã càng giống một tên quân nhân kiên nghị hơn. Bất quá nhiều năm qua sống trong máu lễ của hắc đạo, rốt cục cũng khiến cho gã thiếu mất một phần ngay thẳng, nhiều hơn một ít trầm ổn.
Nhưng mà, ánh mắt cùng tâm của Lăng Tử Vân, chỉ dừng lại nơi cánh cửa cuối cùng dọc theo hành lang thật dài trong, trong cánh cửa phòng ngủ đó, có người đàn ông ả thích nhất.
Kể từ lúc lọt lòng, có trong tay khuôn mặt xinh đẹp người gặp người thích, đã khiến cho cuộc sống của Lăng Tử Vân trở nên thuận buồm xuôi gió, chỉ cần là đàn ông bình thường, từ trước đến giờ đều thiên vị có hơn với ả.
Cho dù là thương nhân hay là nhân vật nổi tiếng, cũng đã từng tiếp xúc với không ít hắc đạo, vệ sĩ, em trai, ai cũng đều đầy mặt thèm thuồng lấy lòng, toàn là nhún nhường sợ đắc tội với ả.
Ả ta chưa từng bực tức như thế này ?
Lăng Tử Vân khẽ cắn răng, rồi lại bỗng cười yêu mị.
"Anh không cho vào thật sao?"
Tây trang màu đen phẳng, thân thể cân xứng bền chắc, thay vì nói gã là vệ sĩ, gã càng giống một tên quân nhân kiên nghị hơn. Bất quá nhiều năm qua sống trong máu lễ của hắc đạo, rốt cục cũng khiến cho gã thiếu mất một phần ngay thẳng, nhiều hơn một ít trầm ổn.
Nhưng mà, ánh mắt cùng tâm của Lăng Tử Vân, chỉ dừng lại nơi cánh cửa cuối cùng dọc theo hành lang thật dài trong, trong cánh cửa phòng ngủ đó, có người đàn ông ả thích nhất.
Kể từ lúc lọt lòng, có trong tay khuôn mặt xinh đẹp người gặp người thích, đã khiến cho cuộc sống của Lăng Tử Vân trở nên thuận buồm xuôi gió, chỉ cần là đàn ông bình thường, từ trước đến giờ đều thiên vị có hơn với ả.
Cho dù là thương nhân hay là nhân vật nổi tiếng, cũng đã từng tiếp xúc với không ít hắc đạo, vệ sĩ, em trai, ai cũng đều đầy mặt thèm thuồng lấy lòng, toàn là nhún nhường sợ đắc tội với ả.
Ả ta chưa từng bực tức như thế này ?
Lăng Tử Vân khẽ cắn răng, rồi lại bỗng cười yêu mị.
"Anh không cho vào thật sao?"
...
Gã đàn ông im lặng, không quan tâm hơn thua, nước lửa bất xâm.
Được được tốt, rất tốt.
Lăng Tử Vân thầm hận trong lòng, tao hôm nay càng muốn nhìn thấy Tiếu, bằng trình độ yêu chiều của anh ấy với tao, mày cho rằng mày đi theo anh ấy bảy năm là anh ấy sẽ che chở cho mày sao?
Lăng Tử Vân luôn luôn tự tin.
Ả giơ tay lên, đưa tay kéo khóa váy sau lưng xuống.
Bùi An có chút kinh ngạc, sau đó lúng túng quay mặt đi.
Lăng Tử Vân cởi váy trên người xuống, sau đó là nịt vú màu đen khiêu gợi.
Hai hòn thịt trắng sữa đẫy đà thoát ra khỏi trói buộc, vội vàng nảy ra, bày ra phong tư ngạo nhân của mình.
Ả đàn bà trần chuồng từng bước tới gần.
Bùi An luống cuống lui về phía sau, chặn đường đi của ả.
Hành lang thật ra rất rộng, đại khái chứng hai bước.
Lăng Tử Yên vòng qua bên cạnh gã, gã có chút bối rối nhắm mắt lại, lại vẫn bằng trực giác che trước mặt ả như cũ.
Hai người giằng co, từng bước tiến tới gần cánh cửa lớn khép chặt ở cuối hành lang. Không tới năm phút đồng hồ, Bùi An đã túa ra mồ hôi lạnh.
Không thể nhìn, lại càng không thể đụng, lại phải ngăn cản cô ta, Bùi An cảm thấy chuyện này rất có tính thách thức.
Lần này lại lùi thêm một bước, Bùi An phát giác lưng mình đã chạm tới cửa.
Gã bất đắc dĩ thở dài, thường ngày nhìn cậu Tiếu dung túng Lăng tiểu thư như vậy, nghĩ là ả thì chắc không có việc gì, chính mình cũng nên dừng việc ngăn cản lại đi thôi, chẳng qua là hai chữ hai chữ vũ nhục* này, sợ là trốn không thoát...
Nhưng mà có liên quan chi? Tất cả của mình, vốn đều là Tiếu cho. Chỉ cần anh ấy muốn, thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào, huống chi hôm nay, lại chọc anh ấy tức giận.
Lăng Tử Vân hừ lạnh một tiếng, mặc lại nịt vú, kéo váy lên.
Chắc chắn gã không dám nhìn không dám đụng vào mình.
Vươn tay giật lấy chùm chìa khóa bên hông gã, trừng mắt nhìn gã vệ sĩ đang cười khổ cả người cứng ngắc thêm lần nữa.
Bùi An mặc dù nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra Lăng Tử Vân lúc này đang rất phẫn hận.
Cửa mở ra trong nháy mắt, một mùi hương vô cùng dâm mỹ phả vào mặt.
Tiếng rên rỉ tràn đầy khống khổ hòa lẫn với vui thích ngừng bặt.
Tất cả mọi người choáng váng ...
________
*Nguyên văn là : 轻薄 : Khinh bạc, từ này có rất nhiều nghĩa, tớ băn khoăn trước 3 nghĩa là thiếu tôn trọng/vũ nhục/ ti tiện, hạ lưu. Lúc đầu định chọn 'thiếu tôn trọng' nhưng để đảm bảo số lượng từ y như miêu tả thì căn răng chọn 'vũ nhục'.
Lăng Tử Vân thầm hận trong lòng, tao hôm nay càng muốn nhìn thấy Tiếu, bằng trình độ yêu chiều của anh ấy với tao, mày cho rằng mày đi theo anh ấy bảy năm là anh ấy sẽ che chở cho mày sao?
Lăng Tử Vân luôn luôn tự tin.
Ả giơ tay lên, đưa tay kéo khóa váy sau lưng xuống.
Bùi An có chút kinh ngạc, sau đó lúng túng quay mặt đi.
Lăng Tử Vân cởi váy trên người xuống, sau đó là nịt vú màu đen khiêu gợi.
Hai hòn thịt trắng sữa đẫy đà thoát ra khỏi trói buộc, vội vàng nảy ra, bày ra phong tư ngạo nhân của mình.
Ả đàn bà trần chuồng từng bước tới gần.
Bùi An luống cuống lui về phía sau, chặn đường đi của ả.
Hành lang thật ra rất rộng, đại khái chứng hai bước.
Lăng Tử Yên vòng qua bên cạnh gã, gã có chút bối rối nhắm mắt lại, lại vẫn bằng trực giác che trước mặt ả như cũ.
Hai người giằng co, từng bước tiến tới gần cánh cửa lớn khép chặt ở cuối hành lang. Không tới năm phút đồng hồ, Bùi An đã túa ra mồ hôi lạnh.
Không thể nhìn, lại càng không thể đụng, lại phải ngăn cản cô ta, Bùi An cảm thấy chuyện này rất có tính thách thức.
Lần này lại lùi thêm một bước, Bùi An phát giác lưng mình đã chạm tới cửa.
Gã bất đắc dĩ thở dài, thường ngày nhìn cậu Tiếu dung túng Lăng tiểu thư như vậy, nghĩ là ả thì chắc không có việc gì, chính mình cũng nên dừng việc ngăn cản lại đi thôi, chẳng qua là hai chữ hai chữ vũ nhục* này, sợ là trốn không thoát...
Nhưng mà có liên quan chi? Tất cả của mình, vốn đều là Tiếu cho. Chỉ cần anh ấy muốn, thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào, huống chi hôm nay, lại chọc anh ấy tức giận.
Lăng Tử Vân hừ lạnh một tiếng, mặc lại nịt vú, kéo váy lên.
Chắc chắn gã không dám nhìn không dám đụng vào mình.
Vươn tay giật lấy chùm chìa khóa bên hông gã, trừng mắt nhìn gã vệ sĩ đang cười khổ cả người cứng ngắc thêm lần nữa.
Bùi An mặc dù nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra Lăng Tử Vân lúc này đang rất phẫn hận.
Cửa mở ra trong nháy mắt, một mùi hương vô cùng dâm mỹ phả vào mặt.
Tiếng rên rỉ tràn đầy khống khổ hòa lẫn với vui thích ngừng bặt.
Tất cả mọi người choáng váng ...
________
*Nguyên văn là : 轻薄 : Khinh bạc, từ này có rất nhiều nghĩa, tớ băn khoăn trước 3 nghĩa là thiếu tôn trọng/vũ nhục/ ti tiện, hạ lưu. Lúc đầu định chọn 'thiếu tôn trọng' nhưng để đảm bảo số lượng từ y như miêu tả thì căn răng chọn 'vũ nhục'.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -