Chương 9:
Lý Vân Ca gật đầu.
"Anh muốn mang nhiều thứ về sao?"
"Ừm, rất nhiều."
"Có cần em hỗ trợ không?"
"Cứ tự nhiên, sửa sang lại đồ đạc của em đi."
Lục Y Minh nghe lời sửa sang lại đồ đạc của mình, đem đồ đạc lần trước để quên bên trong rương hành lý ra. Sau đó mới quay người nói với Lý Vân Ca, được rồi!
Lý Vân Ca vẫn giữ y nguyên cái dáng ngồi bắt chéo chân đó, gật gật đầu khen ngợi Y Minh nghe lời, "Bỏ sách vở em cần dùng, tư liệu, quần áo vào trong rồi đi."
Lục Y Minh đứng lên, bước một bước sang bên cạnh nói, "Vừa rồi em có nói muốn về đâu, bỏ chúng vào làm gì?"
Lý Vân Ca đứng dậy đến gần Y Minh, Y Minh dưới ánh mắt của hắn từng bước một lui về phía sau, cho đến khi lui thẳng vào tường, Lý Vân Ca nhẹ nhàng xáp lên trước, nhẹ nhàng nói, "Gần đây em toàn bằng mặt chứ không bằng lòng, anh muốn áp giải em hồi hương tra tấn một phen. Bằng không hay là bông hoa dung mạo khám khoa trương, ôn lương hiền thục, lại có thể quản lý việc nhà là em theo anh về nhà luôn đi!"
Thần thái trấn tĩnh mà Y Minh vừa mới điều chỉnh thiệt tốt lật tức sụp đổ thêm một lần nữa, không ngớt lời xin khoan sung, "Đại ca, em sai rồi, em sai rồi. Em không nên nói giỡn với anh...." Lục Y Minh thò tay chống đỡ thân thể đang ngày càng tiến lại gần của Lý Vân Ca.
"Úc? Cái kia gọi là nói giỡn sao, tôi còn tưởng thiếu đông gia muốn đùa giỡn tại hạ đây chứ !" Giọng nói của Lý Vân Ca âm trầm, nhu hòa.
"Không... Không... Không phải " Sau khi Y Minh cảm thấy mình đụng vào hắn, huyết dịch toàn thân đều tập chung ở các dây thần kinh mặt. Hơn nữa, hiện tại cậu càng thêm xác định bệnh cảm của mình lại nặng thêm rồi, bằng không sao toàn thân lại như nhũn cả ra thế này.
"Không phải cái gì cơ, không phải vui đùa sao, thế có phải đùa giỡn hay không?" Tay trái của Lý Vân Ca dán lên gò má nóng hổi của Y Minh.
Y Minh vô lực tự hỏi chỉ cảm thấy khuôn mặt bị anh chạm vào ngày càng trở nên nóng hổi.
Lý Vân Ca thò tay ra phía sau cổ Y Minh, "Thiếu đông gia, đùa giỡn người khác như vậy là không được, tôi phải dạy cho cậu một bài học." Y Minh cảm thấy như mình thực sự không muốn đứng yên, phía sau là bức tường, nhưng lại không có chỗ để vịn.
"Y Minh, nhìn anh." Tiếng nói bên tai, nghe sao lại gợi cảm như vậy, gợi cảm?
Y Minh bị tiếng nói cực kỳ hấp dẫn kia hút hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng được coi như đang có thể cùng nói chuyện với mình, hấp dẫn tràn đầy trong con mắt kia hút lấy tâm hồn cậu.
Lý Vân Ca nhìn Y Minh trước mắt, âm thầm khuyên nhủ chính mình, không thể dọa cậu, không thể dọa cậu....Nhưng khi thấy cậu nghe lời ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mình, Lý Vân Ca quyết định phát triển ưu điểm của mình thêm một lần nữa, ở một nơi thích hợp bèn thừa nhận, năng - lực - của - mình - là - có - hạn!
Y Minh nhìn cặp mắt kia cách mình càng ngày càng gần, gần đến độ mình có thể cảm giác được tia hít thở của anh, ấm áp còn mang theo mùi hương thuốc lá nhàn nhạt lượn lờ xung quanh mình, Y Minh cảm thấy hô hấp đều khó khăn, khẽ mở miệng ra, hy vọng có thể dùng đồng thời cả mũi cả miệng để hô hấp, hóa giải hoàn cảnh khốn đốn của mình hiện tại.
Sau một giây, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng chèn lên, cái lưỡi ấm áp cũng thuận theo cánh môi có chút hé ra của cậu trườn vào, có ôn nhu, có bá đạo, có si mê mà trêu đùa cậu, dây dưa với cậu.
Lý Vân Ca dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng chạm đôi môi của cậu, từng chút từng chút tinh tế quét qua cánh môi xinh đẹp bóng loáng, chậm rãi tiến vào trong khoang miệng Y Minh, ý tứ trêu đùa rõ ràng như thế khiến cho Y Minh không biết nên đáp lại thế nào. Đầu lưỡi khéo léo xẹt qua đáy lưỡi cậu, rồi sau đó thuận theo đường lưỡi từ từ trượt xuống, từng chút từng chút miêu tả hình dạng lưỡi cậu, khiến cho Y Minh nhịn không được mút xuống một chút.
Lý Vân Ca nhận được đáp lại, vươn tay kia, nắm lấy eo Y Minh, khiến cho cơ thể hai người gắn với nhau càng thêm chặt chẽ, dần dần làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Y Minh không có chỗ vịn bèn thò tay bắt lấy quần áo Lý Vân Ca, cái đầu có chút ngửa ra đằng sau vì cái cổ hãy còn đang bị anh nắm lấy, cũng tìm được một vị trí thoái mái. Ngẫu nhiên, vòm miệng mẫn cảm bị đầu lưỡi đảo qua, Lý Vân Ca phát giác được Y Minh trong lồng ngực khẽ run rẩy một hồi.
Y Minh không thể tự hỏi, bèn thuận theo dục vọng của thân thể, bắt đầu đáp lại khiêu khích (xx) của Lý Vân Ca. Giữa môi lưỡi quấn giao, tình dục dần dần ngập tràn. Lý Vân Ca phát giác đầu lưỡi mình nếm được một ít nước bọt có hơi ngọt, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể Y Minh khi động tình. Phản ứng như thế so với cái gì đi chăng nữa cũng đều thúc tình hơn cả, huống chi bởi lúc trước chuẩn bị hợp tác làm ăn, sau đó lại gặp Y Minh, Lý Vân Ca dĩ nhiên đã cấm dục hồi lâu. Có lẽ thời điểm này nên làm ra chút chuyện tay trái thì cái bóng của tay phải lại ập đến, nhưng so với việc ôm lấy thân thể lửa nóng mình khao khát đã nhiều năm, thì những cái... kia đều chỉ có thể khiến cho dục vọng hiện tại càng thêm mãnh liệt hơn.
Lý Vân Ca đỡ lấy eo Y Minh, lục lọi quần áo trên người cậu, vội vàng dò xét đi vào. Ngón tay thuận theo đường cong nơi eo cậu tinh tế vuốt ve. Một mảnh da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ kia tựa như có lực hấp dẫn mạnh mẽ, khiến cho Lý Vân Ca quả thực không thể dừng tay.
Sau eo Y Minh bị Lý Vân Ca khống chế trong tay, chỉ cảm thấy mình lâng lâng như muốn bay lên, lửa nóng từ nơi ấy bay lên cổ khiến cho lòng người như muốn mền nhũn, chậm rãi lại rõ ràng ven theo sau lưng tràn lên trên, chiếc cổ không thể khống chế tràn ra một tràng rên rỉ, nhưng lại bị đầu lưỡi Lý Vân Ca chặn lại, chỉ nghe được một tràng tiếng y y ừ ừ.
Tiếng đó rơi vào tai Lý Vân Ca, quả thực muốn chết.
Nhưng mà, không được, hiện tại không được, bây giờ nếu cứ làm tới, Y Minh hiện tại toàn thân đang nhũn ra chắc chắn sẽ trốn không thoát, nhưng mà lúc này mà mặc cho dục vọng, sẽ coi như là phát triển a, nhưng lại là phát triển của một con đường gãy.
Đây là ưu điểm lớn của Lý Vân Ca, biết rõ mọi chuyện đều phải có điều độ, biết rõ khi nào cần phải bảo vệ chặt chẽ cái điều độ này, mặc dù Y Minh động tình trước mặt rất hấp dẫn, nhưng vẫn muốn bảo vệ.
Chậm rãi đừng cái hôn khiêu khích (xx) kia lại, Lý Vân Ca ôm lấy Y Minh, lẳng lặng ôm vào, dục vọng bắt đầu rục rịch cũng dần bình ổn trở lại.
Y Minh sau khi bị hôn, thần trí dần dần khôi phục thanh minh, bắt lấy quần áo Lý Vân Ca, trong nội tâm một mực kêu, chết chắc rồi....chết chắc rồi...chết chắc rồi...
"Y Minh..."Lý Vân ca buông lỏng cái ôm, thân thể có chút lui về phía sau, đã thấy Y Minh cúi đầu xuống, lộ ra cái tai đỏ lựng.
Lý Vân Ca im lặng mà cười, tùy theo rồi lại thầm thở dài một tiếng, Y Minh hiện tại đang ở cái dạng này, bản thân lại cứ muốn nhẫn nhịn không ăn, bạn thử vứt một miếng thịt tươi thiệt tươi bên miệng một con Sói đã đói bụng rất lâu nhưng lại không cho nó ăn xem.
Chỉ là nếu cứ như vậy ăn sạch sẽ mà xem...., nhóc con trung thực này sợ rằng sau này sẽ không dám gặp mình nữa.
"Y Minh..."Lý Vân Ca dịu dàng, "Nhìn anh, nghe thấy anh nói gì không?"
Y Minh xấu hổ đến mức hóa thân thành đà điểu nghe được có chút cầu xin trong giọng nói của Lý Vân Ca.
Thò tay đặt lên cái đầu đã cúi thấp đến độ thấy được cả xoáy đầu trắng noãn của cậu, đợi em ấy rốt cuộc cũng chịu nhìn vào mắt mình, Lý Vân Ca chậm rãi mở miệng, "Y Minh..."
_______________
Zô: *uốn éo* Phát triển nhanh quá hà, mới chương 9 mà chúng nó đã hun hít nhau rồi =))) Cái lý thuyết của Vân Ca ca xem ra cũng đúng, cái dạng người như Y Minh mà chưa xác định tình cảm đã quăng lên giường dùng bữa thì lăn giường xong hẳn nào cũng chạy biến cho xem :"))) Tác giả đại nhân cắt truyện thần kỳ quá, cả chương có nõn 1 nụ hôn, hôn xong chưa kịp để chúng nó nói gì với nhau đã cắt bụp một cái, xét về tốc độ edit của mình thì xem ra phải một tuần nữa mới gặp lại chúng nó được, đợi 1 tuần sau mới nghe chúng nó giải thích xoắn xuýt với nhau, não lòng ghê =)))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -