Buổi tối hôm qua hai người vừa làm chuyện thân mật, không chỉ tín tức tố quấn quýt nhau mà hiện giờ họ còn có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của đối phương.
Giống như bây giờ.
Từ Tư Triết là người đầu tiên nhận ra tâm trạng của omega.
"Làm sao vậy?" Từ Tư Triết ngồi xuống cạnh Quan Dực, thuận miệng hỏi.
Dòng suy nghĩ của Quan Dực bị cắt ngang, ánh mắt vẫn còn có hơi dại ra, cậu lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Không."
Đúng như dự đoán, omega bên cạnh bắt đầu hoảng loạn, hô hấp thoáng gia tốc.
Alpha thở dài, anh sao có thể không đoán ra Quan Dực đang nghĩ gì cơ chứ.
Từ Tư Triết cần nhắc lại giọng điệu của mình một chút rồi sau đó hạ giọng an ủi cậu: "Anh uống thuốc ức chế chỉ vì sợ mình sẽ xúc phạm đến em."
"Anh không biết đợt sóng tình thứ hai sẽ đến khi nào, tối qua chúng ta may mắn nên không bị hoàn toàn rơi vào sóng tình của thời kỳ động dục, anh vẫn có thể bảo trì tỉnh táo, vẫn có thể khống chế được bản thân."
Từ Tư Triết nói xong, trong phòng khách thoáng an tĩnh một lát, Quan Dực còn đang suy nghĩ hàm nghĩa trong lời anh nói.
Một lát sau, omega chậm chạp ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết.
Trong mắt omega ẩn chứa một ít cảm xúc không xác định, cậu hỏi: "Anh...Anh nói là, tối qua anh biết mình làm gì hay sao?"
Từ Tư Triết không ngờ cậu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu, "Biết chứ."
Quan Dực nghe thấy đáp án, lông mi chớp mấy lần, cậu thở phào nhẹ nhõm trong phút chốc, giọng điệu nói ra khỏi miệng cũng có hơi mừng rỡ, "Em..." Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Tư Triết, hai má thoáng hồng lên, "Được rồi, em biết rồi."
Em biết dụng tâm của anh rồi.
Cũng biết thái độ của anh đối với em rồi.
"Em...Ý em là, có thể...Để em thi thoảng..." Quan Dực trước đó đã mặt dày quấn lấy Từ Tư Triết làm ra đủ loại thân mật, nay đột nhiên lại bắt đầu cảm thấy e lệ, cố thế nào cũng không thể làm như trước đây được nữa, "Ôm ấp, hôn môi cũng được..." Cậu lẩm bẩm.
Quan Dực bị niềm vui bất ngờ rơi xuống này làm cho sợ đến độ mở to hai mắt, miệng cũng khẽ nhếch lên.
Từ Tư Triết nhìn thấy cái vẻ đó cậu thì cõi lòng dễ chịu hơn nhiều lắm, anh cũng cười lên, vừa muốn mở miệng trêu đối phương mấy câu thì chẳng ngờ trên môi lại truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại,
Lần này đến phiên anh giật mình.
Một tay khác của Quan Dực yên lặng nắm chặt góc áo của Từ Tư Triết, bên tai nóng lên, "Như vậy mới xem là hôn môi."
Từ Tư Triết chẳng thể ngờ nổi hành động của Quan Dực, anh bị trêu đùa đột ngột không kịp chuẩn bị, thế là anh trực tiếp giơ tay nắm cằm đối phương, nghiêng người hôn lên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Quan Dực thở hổn hển, hai tay đặt lên lồng ngực Từ Tư Triết, cậu chậm rãi hồi lại sức, ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết nói: "Thuốc ức chế..."
Thuốc ức chế chậm chạp có hiệu quả, sự nóng nảy trong cơ thể Từ Tư Triết chậm rãi bình lặng trở lại.
Có thuốc ức chế, ảnh hưởng của thời kỳ động dục bị hạ xuống mức thấp nhất.
Thời kỳ động dục của alpha cũng duy trì trong bảy ngày, cuộc sống trong bảy ngày này của hai người diễn ra như bao ngày bình thường khác, duy chỉ có thứ bất đồng là thái độ và cách thức ở chung của hai người. Từ Tư Triết không còn cứng nhắc và có thái độ bài xích omega nữa.
Sau khi thời kỳ động dục kết thúc, Từ Tư Triết tìm tới vị bác sĩ nọ lần thứ hai.
Điểm khác biệt chính là lần này theo sau anh còn có thêm Quan Dực, omega của anh.
"Omega của cậu." Bác sĩ đẩy kính mắt, "Cậu ta quá gầy yếu, nhất là trong thời gian mang thai, cần phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng. Alpha phải chú ý đến chuyện này một chút, không thì đến lúc lại khiến cho đứa nhỏ lớn lên không khỏe mạnh."
Quan Dực đột nhiên bị điểm danh, nghiêm túc nghe bác sĩ nói xong thì nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nghiêng đầu nhìn alpha đứng cạnh.
Từ Tư Triết vội lấy lại tinh thần, anh nắm chặt tay Quan Dực, "Được, tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ."
Kể từ hôm đi bệnh viện trở về Từ Tư Triết bắt đầu kế hoạch bồi bổ bằng đồ ăn. Đã một khoảng thời gian rất dài rồi anh không nghiêm túc chuẩn bị đồ ăn cho một ai đó như vậy.
Quan Dực cầm đũa, nhìn một bàn đồ ăn phong phú trước mắt, viền mắt có hơi nóng lên, "Dạ."
Nhắc tới hồi trước, động tác của Từ Tư Triết cũng dừng lại một chút nhưng anh cũng không nhiều lời, Quan Dực cũng chẳng thèm để ý, hai người cơm nước xong thì một người dọn dẹp phòng bếp, một người đi chăm sóc con.
Thấy con chậm rãi lớn lên nên đương nhiên Quan Dực cũng vui lắm, nhưng cũng vì đó là phát hiện ra một vấn đề.
Hiện giờ Từ Quân Cảnh đã được mười một tháng, thai nhi trong bụng cậu cũng đã được mười lăm tuần.
Quan Dực không tự xoắn xuýt nữa, cậu nói thẳng nghi hoặc của mình cho Từ Tư Triết nghe.
"Vâng." Quan Dực vội vàng nhận lấy con, nhìn Từ Tư Triết đi về phía ban công.
Cái tay đang đỡ con của Quan Dực khựng lại, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, "Kết hôn, tiệc cưới?"
Quan Dực vội mở miệng: "Em nào có! Em...Em đương nhiên nguyện ý." Cậu sờ sờ cái mũi, vốn chỉ định tổ chức tiệc đầy tháng cho con thôi, nào ngờ lại thu hoạch được một lễ cưới.
Từ Tư Triết kín đáo nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm ở một góc mà Quan Dực không nhìn thấy được, hai người thuận tiện bắt đầu thương lượng chuyện chuyển nhà luôn.
Quan Dực vẫn luôn biết tầng tủ này bị khóa nhưng cậu cũng chẳng xăm xoi gì nó, thậm chí còn chưa từng hỏi Từ Tư Triết về nó. Cậu có hiếu kỳ không? Đương nhiên là có, nhưng cậu tôn trọng anh nhiều hơn.
Đập vào mắt là một cuốn sổ màu đỏ có hơi quen mắt.
*Ảnh minh họa |
Cậu không ngờ Từ Tư Triết vẫn giữ giấy chứng nhận kết hôn* của họ.
Năm đó sau khi Từ Tư Triết ý thức được rằng mình đã đánh dấu Quan Dực hoàn toàn thì đã dẫn người đến Cục dân chính, khi hai người đi ra đã từng cầm theo một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Sau đó hai người gặp biến cố phải chia lìa, Quan Dực chưa từng được thấy lại quyển sổ thuộc về Từ Tư Triết.
"Thì ra anh...Không vứt những thứ này đi..." Trong giọng Quan Dực có đan xen cả giọng mũi, cậu cầm những thứ đó lên, sau đó ngắm như bảo bối.
Cho dù năm đó Từ Tư Triết có đau lòng đến cùng cực nhưng anh vẫn không cam lòng vứt những món đồ thuộc về hai người bọn họ đi, anh chỉ đành khóa chúng vào trong hộc tủ giấu kín.
🥺 Ỏ cuối cùng cũng thật sự ở bên nhau gùi 🙆❤
Trả lờiXóa