Trang

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019

Người trong mộng - Chương 1+2


Chương 1: 

Thụ là nhị hoàng tử, quý mến huynh trưởng Thái tử của mình.

Thái tử chính là cái loại ca ca hoàn mỹ, tính cách thận trọng tiêu sái nhưng lại thông tuệ cẩn thận, đối xử bình đẳng với tất cả các đệ đệ.

Tính cách của nhị hoàng tử từ thủa thiếu thời đã lười nhác, đã thế miệng còn độc, tài hoa lại không xuất chúng nên không được mấy ai yêu thích. Ấy vậy mà Thái tử lại không ngần ngại chút nào, những lúc xuất cung du ngoạn hay đến mùa săn bắn đều luôn thích dắt hắn đi cùng.

Có lần nhị hoàng tử cố ý cản trở, ba lần bảy lượt thả con mồi chạy đi, hoặc là cố ý té bị thương ở chân rồi nằm bất động kiếm cớ trốn về. Các hoàng tử khác đều âm thầm ghét bỏ hắn, chỉ có mỗi Thái tử khoan dung, sờ sờ đầu hắn rồi cười cười trêu chọc, Nhị đệ cũng cần người bảo vệ ghê cơ, không rèn luyện cho tốt thì sau này sống thế nào được, sau này mà bị chính phi bắt nạt thì đừng có mà chạy đến tìm đại ca khóc nhè đấy nhé!

Mẫu thân của Nhị hoàng tử là được gia tộc đưa vào cung, không có tự do nhưng đối với hắn rất ôn nhu từ ái.

Giữa phi tử và hoàng tử đều là câu tâm đâu giác*, mà tình cảm giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng lại rất sâu nặng nên Thái tử và Hoàng hậu đều ngồi chắc trên địa vị cao.

*Nguyên văn: 勾心斗角 - Dùng mưu đấu trí gay gắt

Trong hoàng cung lạnh giá này chỉ có mẫu thân và huynh trưởng là còn đem lại chút ấm áp cho hắn.

Nhị hoàng tử không có một chút hứng thú nào với ngôi vị Hoàng đế, giấu đi tài năng, giả làm một hoàng tử vô dụng, mỗi khi cùng Thái tử nghe Thái phó* giảng về cách trị thế đều nắm úp sấp giả bộ ngủ.

*Thái phó: thầy dạy các Hoàng tử 

Hắn luôn cảm thấy Thái tử không có một chút tâm cơ nào như thế, tương lai bị người mưu hại chẳng phải là khóc không ra nước mắt hay sao, cũng không hiểu sao một người như vậy sao lại có thể tồn tại trong thâm cung lâu đến vậy

Nghĩ lại thì, chắc rằng cũng không phải là không có chút tâm cơ nào. Chỉ có điều nếu ta không uy hiếp đến y thì y cũng lười dùng nhiều tâm tư với ta.

Bất luận thế nào, Thái tử đối xử tốt với hắn là sự thật.

Âm thầm ghét bỏ trong lòng nhưng mỗi khi nhớ lại nụ cười của Thái tử, hắn đều nghĩ đến nhập thần.

Hắn quả nhiên là ly kinh bạn đạo*, nên mới dám nảy sinh loại tâm tư này với huynh trưởng của mình.

*Nguyên văn: 离经叛道 - Xa rời đạo lý, chuẩn mực

Bất quá cả đời hắn sẽ không nói chuyện này ra khỏi miệng. Trong lòng người kia có thiên hạ, tương lai nhất định sẽ là minh quân trị thế. Để tương lai người kia có thể thuận lợi đăng vị, hắn bèn làm một Vương gia nhàn tản, tuyệt đối không để huynh trưởng có thêm nửa điểm phiền phức nào.

Nếu huynh trưởng cần một phụ tá —— hắn có lẽ cũng sẽ cởi bỏ ngụy trang, cúi đầu xưng thần.

Ấy vậy nhưng tiệc vui chóng tàn, Nhị hoàng tử không có chút dã tâm nào, nhưng gia tộc của hắn thì có.

Gần đây thế lực của gia tộc hắn càng ngày càng lớn, dã tâm cũng càng ngày càng bành trướng. Nhị hoàng tử không có tâm tư đoạt vị, biểu hiện không khác phế vật là bao, nhưng bọn họ không ngại, dù sao người này trong mắt họ cũng chỉ là một con cờ mà thôi, nâng lên làm Hoàng đế bù nhìn cũng được.

Mẫu thân của Nhị hoàng tử cũng không bức bách hắn, nhưng gia tộc lại thúc ép rất gay gắt, thậm chí còn dùng mẫu thân uy hiếp hắn.

Vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể hành động theo ý của gia tộc.

Thái tử không có một chút đề phòng nào với hắn, bởi vậy nên lần đầu tiên ám hại thành công dễ như ăn cháo. Thái tử gặp phải ám sát tại nơi mà họ hẹn gặp mặt, tránh được một mạng nhưng bị thương không nhẹ, hồi cung còn phải nằm trên giường an dưỡng.

Thái tử không nói cho mọi người biết hắn là người có liên can, đây là bí mật với tất cả mọi người.

Chỉ có điều khi các huynh đệ được đi thăm viếng, Thái tử dù chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không nhìn, tựa như là hắn là một người vô hình, căn bản không hề tồn tại.

Chương 2:

Lúc bắt đầu Nhị hoàng tử cho người hạ thủ vốn định nhiều nhất chỉ khiến cho Thái tử để lộ vài chỗ sơ suất, tráo cá bả bính*, không ngờ bọn họ lại lừa cả mình, gan to bằng trời, dám trực tiếp an bài sát thủ.

*Nguyên văn: 抓个把柄 - ý chỉ việc kiểm soát người khác


Nếu không phải Thái tử có thân thủ hơn người, e rằng đã mất mạng từ lâu.

Khi biết chuyện Thái tử bị thương phải hồi cung, hắn kinh ngạc đến độ đổ mồ hôi lạnh cả người, mẫu thân hoảng loạn, hoang mang lo sợ, chắp tay vái Phật cầu cho mẫu tử hai người bọn họ giữ được một mạng, Nhị hoàng tử an ủi bà một hồi rồi mới đi thăm Thái tử.

Các đệ đệ tuổi tác khá nhỏ ríu ra líu ríu bên giường, căm phẫn sục sôi, Thái tử bị một kiếm đâm xuyên ngực, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn hơi thở vẫn bình ổn, trấn an từng đứa một, đôn hậu nói: "Ta không có gì đáng ngại đâu, an dưỡng nhiều một chút là ổn."

Lúc bọn chúng đi cả rồi thì Nhị hoàng tử lại không chịu đi, Thái tử vẫn không nhìn hắn như trước, chỉ nói rằng mình mệt mỏi, lệnh công công dẫn Nhị hoàng tử ra ngoài đi.

Huynh đệ ly tâm từ đó.

Nhị hoàng tử muốn giải thích với y, nhưng hắn làm gì có tư cách để giải thích? Ý đồ hãm hại huynh trưởng của hắn không cách nào bao biện nổi, bất quá chỉ khác nhau ở mức độ nặng nhẹ mà thôi. Bản chất có khác gì những kẻ kia.

Ở trước mặt người ngoài, Thái tử vẫn đối đãi với hắn như thường, chỉ có điều y không nói những lời từ đáy lòng với hắn nữa, thậm chí còn không chịu ở cùng một chỗ với hắn.

Bọn họ đã từng dành ra cả một ngày để cùng đọc sách ngao du, giờ nhớ lại mới cảm thấy quý giá xiết bao.

Gia tộc của Nhị hoàng tử quyền thế hiển hách trong triều, Hoàng hậu và Thái tử lại không có nơi nương tựa. Hoàng hậu từng là nữ tử giang hồ, có ân cứu mạng với Hoàng thượng, tình nghĩa thâm hậu, sau đó bà phế bỏ võ công để nhập cung, được phong làm Hoàng hậu, chấp chưởng hậu cung.

Cái bọn họ dựa vào chính là thịnh sủng của Hoàng thượng, mãi khi Hoàng thượng đến tuổi bệnh nặng, gia tộc của Nhị hoàng tử mới bắt đầu lục đục hành động.

Nhị hoàng tử vô tâm đoạt vị, từ khi bị lừa gạt lại càng phản cảm với chuyện này, nhưng tất cả biến hóa nay đã không còn nằm trong bàn tay khống chế của hắn nữa. Dưới giông bão, liệu hắn còn có đất đặt chân?

Gia tộc hắn làm rất nhiều chuyện phản nghịch, lung lạc triều thần, mưu đoạt binh quyền. Nhị hoàng tử tự nhận mình căn bản không có năng lực trị vì thiên hạ, chỉ có thể gieo vạ bách tính, nhưng căn bản bọn họ cũng không để tâm chút nào. Đến ngay cả đương kim thiên tử cũng bị họ đạp dưới chân thì dân đen bình thường trong thiên hạ sao có thể được họ đặt trong mắt.

Thái tử từng tặng Nhị hoàng tử một thanh tuyệt thế hảo kiếm, được hắn treo trên tường trong tẩm cung. Thi thoảng hắn sẽ nhìn chăm chú vào thanh kiếm rồi nghĩ, nếu mình mà chết đi thì mọi chuyện sẽ đều kết thúc.

Nhưng hắn còn có mẫu thân, vì mẫu thân hắn không thể không sống sót.

Rốt cuộc, một ngày, Hoàng thượng bệnh nặng cáo nguy.

Bọn họ tra được trong bát thuốc của Hoàng thượng có độc dược, mà thuốc dâng lên Hoàng thượng nhất nhất đều phải qua tay Hoàng hậu.

Gia tộc Nhị hoàng tử vin vào lẽ đó phẫn nộ trách móc Hoàng hậu và Thái tử lòng muôn dạ thú, vì muốn nhanh chóng leo lên ngôi vị Hoàng đế mà dám mưu hại thiên tử.

Đại thần trong triều đã sớm bị lôi kéo từ trước, thế cuộc nghiêng về một phía. Hoàng hậu và Thái tử sao đủ sức xoay chuyển đất trời, cả hai mẹ con cùng bị giam vào thiên lao.

Nhị hoàng tử dẫu không thể nhịn nổi nhưng lại bị thế cuộc trói chân, cũng không thể giúp được gì.

Lúc đến gặp Tổ phụ hai mắt hắn đỏ ngầu, ấy vậy mà ông già kia vẫn trấn định, nhàn nhã nói với hắn rằng: "Mẫu thân của ngươi không tranh không đoạt, ngươi cho rằng nó không sợ hay sao? Bây giờ chúng ta đã phạm vào đại sự, không còn đường lui nữa, nếu ngươi mà nhẹ dạ tùy hứng, kiếm củi ba năm đốt một giờ khiến cho bọn họ trở mình được —— không cần ta nhiều lời, hẳn ngươi cũng đoán được kết cục rồi."

Nhị hoàng tử cắn răng đáp ứng lão, hắn sẽ làm Hoàng đế bù nhìn, chỉ có một điều kiện, bọn họ nhất định phải tha cho Thái tử một mạng.

Lúc hắn vào thiên lao thăm viếng, nhìn nam nhân đã từng tỏa sáng giữa trời đất, nay chỉ có thể khuất phục trong lao ngục nho nhỏ này.

Hoàng hậu hay cái chết của Hoàng thượng thì thương tâm gần chết, Thái tử chiếu cố mẫu thân, sắc mặt không lo không sợ.

Chỉ là khi y ngẩng đầu nhìn Nhị hoàng tử, ánh mắt đã không còn nửa phần nhiệt độ.

Rõ ràng trong ánh mắt ấy không có sự oán hận, cũng chẳng có sự phẫn nộ, nhưng Nhị hoàng tử dưới ánh mắt ấy lại càng có chỗ che đậy, cũng chẳng có chỗ dung thân, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi run rẩy.

Thái tử nói: "Sợ rằng đến lúc đó ta đã nằm sâu dưới đất rồi nên lúc này xin chúc trước Nhị đệ leo lên vị trí thiên tử thành công."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -