Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Hẹn hò - 44


☆, Chương 44: 
"Con không cần cha, con muốn ba ba." Tiểu Phong ghé vào vai Kỷ Hiểu Ngạn, hai mắt đẫm lệ nói, nó ấm ức nhìn Leblan, trong mắt không phải là sự quyến luyến như trong tưởng tượng của Leblan, mà là sự tức giận và không cam lòng, thậm chí còn mang theo cả chút chán ghét nho nhỏ hoàn toàn ngoài dự liệu của gã.

Leblan sợ ngây người, vì cái gì mà ngay cả phản ứng của Tiểu Phong cũng không giống trong tưởng tượng của mình? Rõ ràng nó nhỏ như vậy mà? Vì sao? Vì sao Phil lại phản cảm với mình như vậy? Leblan không chịu tin tưởng sự thật trước mắt, nhưng cái cảm giác tồi tại chân thật kia khiến cho gã không thể không thừa nhận.

Nhìn đôi cha con đang cô lập mình, đột nhiên gã cảm thấy hình như có cái gì đó đã thay đổi, đối mặt với đứa con giống như chẳng hề nguyện ý đối mặt với mình, lòng Leblan ẩn ẩn đau nhức. Cảm giác giống như thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình đã bị người ta vô tình tước đoạt đi.

Hốc mắt bận bận, hệt như có một hạt cát lạc vào trong mắt, gã không thể dụi và nó cùng chẳng thể rơi ra được.

"Lúc này anh đã biết rồi nhỉ? Chúng tôi không hoan nghênh anh, Leblan!" Kỷ Hiểu Ngạn biết tâm tình Leblan đang suy sụp, mặc cho là ai nhưng bị chính con trai mình chối bỏ thì cũng đều sẽ như vậy, nhưng hắn vẫn mở miệng.

Rõ ràng chính là hành động bỏ đá xuống giếng vốn nên khiến người ta khinh thường nhưng lại khiến cho ba người ở đây sung sướng, đặc biệt là Cù Vân Tâm.

"Phil." Leblan nhẹ nhàng hô một tiếng, nét mặt rõ ràng không có một tia dao động, âm điệu cũng chẳng chút phập phồng, nhưng người ta có thể nhìn ra sự chờ mong da diết trong mắt gã.

"Đừng gọi con là Phil, con không phải Phil, con tên là Kỷ Linh Phong." Lần này, Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào mắt Leblan, nhìn gã rất chăm chú, ánh mắt của nó nói cho Leblan biết rằng câu này không phải câu nói đùa như trong quá khứ.

Một bé con nghiêm túc nói chuyện như thế, lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy rất buồn cười, rất đáng yêu. Nhưng trong cái bầu không khí ngày hôm nay, không một ai cảm thấy nó đáng yêu cả, rất nhiều người thầm giật mình —— vì sự trưởng thành sớm của đứa nhỏ, và vì cả sự tuyệt tình của nó nữa.

"Là bởi vì con đã sửa lại tên sao?" Leblan bám riết không tha hỏi, thân bất do kỷ* siết chặt hai nắm tay cứng nhắc, mặt đối mặt với Tiểu Phong, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cha nó đứng sau, giọng nói đầy nghẹn ngào hỏi.

*thân bất do kỷ: phải làm những chuyện mà mình không muốn 

"Không, là do cha, là do chú Bạch bên cạnh cha!" Tiểu Phong cũng không trốn tránh, nói thẳng ra. Lúc nói đến chứ 'chú Bạch' còn cố tình nhấn mạnh. Trong mắt xuất hiện sự trưởng thành không phù hợp với độ tuổi của nó. Nói xong, nó quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Ánh chẳng còn chút mặt mũi gì sau việc này, trong ánh mắt không ngừng hiện lên sự khinh bỉ và căm ghét.

"A, vì sao cháu lại chán ghét chú như thế, Phil?" Khi Bạch Ánh nghe thấy hai chữ 'chú Bạch' nhấn mạnh kia mới hồi thần lại, xem nhẹ tên Cù Vân Tâm đang không được tự nhiên bên cạnh, Bạch Ánh cảm thấy có chút kỳ quái, bản thân anh cũng chẳng hiểu nổi ý tứ trong lời thằng bé.

"Chú thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết thế, đúng là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, phi!" Nói xong, Tiểu Phong phun nước bọt về phía Bạch Ánh, bộ dạng đúng là đang nói Chú là hồ ly tinh, là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác. Trong mắt ngập đầy trào phúng.

"Phil, sao con có thể nói như thế?"

"Tiểu Phong, con...."

Leblan và Kỷ Hiểu Ngạn cùng sợ hãi kêu lên, khác ở chỗ là Kỷ Hiểu Ngạn kêu lên trong kinh ngạc, còn Leblan thì trong cái sự kinh ngạc còn có cả sự tức giận khó hiểu.

"Con chỉ biết, ở trong lòng cha, chỉ có tên họ Bạch này là quan trọng nhất, vì sao mà chú không chết quách đi rồi ?!" Không biết là Leblan đã đụng chạm đến dây thần kinh nào của Tiểu Phong, nửa đầu câu trước là Tiểu Phong phẫn nộ nói với Leblan, còn nửa câu sau là trực tiếp gào thét với Bạch Ánh.

"Con không cần cha, cả đời này con cũng không muốn nhìn thấy cha, ba ba, mình đi thôi." Sau một hồi lâu, màu đỏ tươi trong mắt Tiểu Phong chậm rãi lui ra, cảm xúc từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhưng sau khi bình tĩnh, ánh mắt kia lại hệt như một vũng nước lặng, tang thương đến độ khiến cho người ta sợ hãi.

"Được, chúng ta đi thôi!" Bị phản ứng kịch liệt của con dọa sợ, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn lúc này không hề có một tia ác ý nào cả. Hắn chỉ muốn mang con rời khỏi đây thật mau chóng.

Cái khu vườn địa đàng này đối với người khác mà nói thì chính là thiên đường. Nhưng đối với Kỷ Hiểu Ngạn thì nơi đây quả thực chính là địa ngục, mỗi lần hắn bước chân vào đây là chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tốt.

"Leblan, nếu anh không thay đổi tính cách, đời này sẽ chẳng có ai thật lòng yêu anh đâu, trước kia là tôi mắt mù mới có thể coi trọng anh, bị heo cắn mông rồi mới khăng khăng một mực quấn lấy anh. Yêu anh chính là sai lầm lớn nhất mà tôi phạm phải trong suốt cả cuộc đời." Người càng lúc càng xa, thanh âm đầy hối hận không ngừng phát ra từ trong miệng hắn.

Khiến cho lòng Leblan không ngừng đau đớn, giống như mình đã tự tay ném đi một thứ gì đó rất đỗi quan trọng. Từ sau khi ly hôn, Leblan đã từng nghĩ đến rất nhiều kết cục giữa mình và Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng thế nào cũng chẳng ngờ nổi kết cục thật sự lại như thế này đây.

Leblan kìm lòng không đậu bước lên phía trước, nhưng mới có đi được mấy bước, đã bị Cù Vân Tâm đứng bên cạnh giữ chặt.

"Tôi khuyên anh, đừng có mà đi theo, he he!" Cù Vân Tâm dịu dàng cười cợt, ánh mắt nhìn Leblan đầy vừa lòng. Không thể không hài lòng được, tuy rằng Tiểu Ngạn đau lòng thật đó, nhưng đau lòng xong là cơ hội của mình tới rồi! Tự làm bậy không thể sống, giờ đây địa vị của Leblan trong lòng hai cha con nhà Kỷ thấp đến độ không có cũng được rồi.

Lúc Leblan nhìn thấy Cù Vân Tâm, tâm tình đã không tốt rồi. Lúc này thấy anh ta dùng ánh mắt như thể của kẻ chiến thắng nhìn kẻ thất bại nhìn mình, gã bèn cười lạnh một tiếng, nói: "Mắc mớ gì đến anh? Đây là chuyện gia đình nhà tôi, người ngoài xen vào được chắc? Hừ!"

"Chuyện gia đình nhà anh? Leblan anh không nhớ lầm chứ? Anh và Tiểu Ngạn hình như đã ly hôn rồi mà, sao lại nói là chuyện gia đình nhà anh được?" Vẻ mặt lạnh nhạt và ngữ khí chắc chắn, còn có cả nụ cười như có như không trên khóe miệng kia khiến cho lòng Leblan cảm thấy chán nản, nhưng lại chẳng thể phản bác.

Đối với cái tên đang chán nản nọ, Cù Vân Tâm lại càng cảm thấy vui vẻ hơn, quả nhiên là chọc trúng chỗ đau rồi. Trong lòng thầm vui mừng vì quyết định anh minh của chính mình.

Nhìn Leblan rõ ràng đang nản chỉ, Cù Vân Tâm lại thêm dầu vào lửa, "Anh chỉ biết yêu anh thôi, anh hiểu thế nào là yêu sao?"

Leblan há mồm, định trả lời. Nhưng Cù Vân Tâm nề hà căn bản không hề cho anh cơ hội đáp lại. Cù Vân Tâm liếc mắt về phía cái tên thích mình là Bạch Ánh một cái, không cho Leblan mở miệng, tiếp tục nói: "Anh định nói, anh yêu Bạch Ánh sao? He he! Không, anh căn bản không yêu cậu ta, anh chỉ biến cậu ta thành một cái cớ, một cái cớ để anh làm người khác tổn thương. Leblan, anh chính là một thằng nhu nhược, một thằng thất bại. Cho nên anh đã định trước là sẽ trắng cả hai tay rồi!" Nói xong, còn tự cho bản thân thêm một nụ cười.

"Vân Tâm, anh không cần phải nói thế." Tuy rằng không yêu Leblan, nhưng lớn lên từ nhỏ với Leblan, giao tình thâm hậu, Bạch Ánh nhịn không được nói Cù Vân Tâm một câu, hy vọng anh ta có thể dừng việc nói những câu khiến người ta tổn thương.

"Cậu là ai? Có tư cách gì để nói tôi chứ? Bất quá......" Lời phía sau còn chưa dứt, nhưng Cù Vân Tâm lại dành cho Bạch Ánh một cái liếc ý vị sâu xa, khiến cho mặt Bạch Ánh trắng bệch trong phút chốc, cả người lung lay sắp đổ.

Tuy rằng biết rõ rằng anh ta không có cảm giác gì với mình, nhưng những khi thật sự đối mặt, mới biết được rằng cái thái độ không thèm nhìn, đầy khinh bỉ của anh ta có thể khiến cho lòng mình đau đến mức nào.

Sự kinh bỉ trắng trợn kia bày ra trước mặt Bạch Ánh, Bạch Ánh chật vật quay đầu, mạnh mẽ ép mình đừng để ý đến Cù Vân tâm nữa. Nhưng càng như thế, anh lại càng cảm nhận được tầm mắt đầy khinh thị và cười nhạo của anh ta dành cho mình.

"Cù Vân Tâm." Leblan không biết Cù Vân Tâm và Bạch Ánh đến tột cùng thì có sự rối rắm gì nhưng gã không hy vọng người ta có thể tùy ý vũ nhục Bạch Ánh. Giọng gã trầm trầm, bình tĩnh gọi tên Cù Vân Tâm. Cù Vân Tâm cũng hiểu rằng nếu mình còn tiếp tục cười nhạo, ngày mai tất cả mọi người ở đây sẽ đều thành "Người nổi tiếng" hết mất.

"A! Tôi phải đi, mấy người không cần tiễn tôi đâu, vợ con tương lai của tôi còn đang chờ tôi kia kìa. Ngài Hạ Tả, ngài Lộ, ngủ ngon nhé!" Cúi chào. Cù Vân Tâm phong độ nhẹ nhàng rời đi, chỉ lại một nhà lòng đầy phẫn nộ tan nát.

Leblan nhìn cái tên đắc ý dào dạt đi lướt qua người mình, có một loại xúc động muốn đi "giao lưu", tốt nhất là "giao lưu" tên này hẳn đến bệnh viện luôn thì càng tốt.

"Đó là tôi trong mắt anh sao?" Câu hỏi mềm nhẹ hệt như một câu tự hỏi. Đây là câu nói cuối cùng mà Cù Vân Tâm nghe thấy khi bước ra khỏi vườn địa đàng, nhưng gã cũng chẳng cảm thấy chút áy náy nào.

**********

Đêm khuya yên tĩnh.

Ngọn đèn rực rỡ bị bóng đêm thay thế mọi người đều bắt đầu bước vào trạng thái ngủ say, nhưng vườn địa đàng đêm nay đã được định trước là một đêm không ngủ.

Leblan ngồi một mình trong phòng sách, trong phòng sách không có ngọn một đèn, Leblan hệt như hòa làm một thể với bóng đêm dày. Bên ngoài có ánh trăng sáng ngời, cứ mặc ánh trăng, Leblan cầm một ly rượu, mặt không đổi sắc uống.

Chưa từng nghĩ rằng mình lại có ngài phải uống rượu giải sầu. Bởi vì cồn có hại nên Leblan tuy rằng có uống, nhưng sau khi lên được chức tướng quân rồi thì gã đã không tiếp tục uống rượu nữa. Bởi gã phải bảo trì cái đầu tỉnh táo từng giây từng phút.

Lắc lắc rượu trong cái ly có chân dài, Leblan nhìn chất lỏng bị lắc đến độ vẽ thêm mấy vòng tròn lên thành ly. Khác với cảm giác phẫn nộ khó hiểu vài giờ trước, trong màn đêm lạnh lẽo, yên ắng, thứ Leblan cảm nhận được chính là cảm giác trống rỗng xâm nhập cốt tủy.

Một loại cảm giác tên là "Cô đơn hối hận" không ngừng dây dưa với gã.

"Có lẽ mình cho tới nay đều sai sao?" Leblan thì thào tự hỏi. Nghĩ đến biểu hiện nhu thuận của con mình trước giờ và thái độ cực đoan của nó hôm nay, Leblan cảm thấy đau lòng không thôi, có phải rằng sau này những ngày hạnh phúc đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa hay không?

Che mắt đi, Leblan dựa người vào ghế tựa, chân còn đá ngã lăn vài chai rượu rỗng ruột.

"Leblan, anh chính là một thằng nhu nhược, một thằng thất bại. Cho nên anh đã định trước là sẽ trắng cả hai tay rồi!"

"Anh cho rằng anh yêu Bạch Ánh sao? Anh thật ra chỉ yêu bản thân mình thôi!"

"Vợ con tương lai của tôi còn đang chờ tôi kia kìa."

"..."

Trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Cù Vân Tâm vừa nói với mình, lòng Leblan đau đến nhăn nhó. Đặc biệt là đối với cái câu cuối cùng kia, cảm giác đau đớn lại càng thêm khôn kể.

"Tại sao tôi lại đau lòng? Tôi yêu Bạch Ánh! Không phải Kỷ Hiểu Ngạn, vì sao mọi chuyện lại đi đến cái nơi mà tôi không thể khống chế được thế này, vì sao?" Leblan mê mang như là một đứa trẻ. Không ngừng tự hỏi những câu hỏi mà ngay cả chính mình cũng không biết đáp án.

"Ai... ."

Cùng với tiếng thở dài chính là tiếng cửa mở "Ruỳnh ruỳnh". Là Lộ.

"Leblan, con nói cho cha biết, con yêu Kỷ Hiểu Ngạn sao?"

================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai khả năng sẽ cho Leblan cái phiên ngoại ~~~~

Các bạn thân mến, đừng quân tát hoa nha !!! Tôi đi nửa năm rồi, chính là còn chưa biết bò lên kiểu gì nữa đây, aii.....


Zô: Đã bao giờ tớ nói tớ ghét Cù Vân Tâm và cực kỳ thích Leblan chưa ?



10 nhận xét:

  1. Đã bh mình nói mình ghét cả 2 chưa ಠ~ಠ tại sao mềnh thấy ngc vậy là còn nhẹ a~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngược cũng chỉ có thế thôi, tiếp sau là ngược công đến gần cuối truyện sau đó ngược thụ tí ti rồi kết Ծ_Ծ Ngược thêm trái tim mong manh yếu đuối của tớ chịu không nổi ⇎_⇎

      Xóa
  2. happy new year , năm mới niềm vui.mới , hạnh phúc mới
    anh tâm ác ghê chọt đúng chỗ hiểm à .... bất ta thích ^_^

    Trả lờiXóa
  3. Năm mới hạnh phúc và may mắn nhé

    Bạch Ánh thật là tội, thật ra thì vì đại tướng kia như trẻ con, nhận định một món đồ rồi khư khư giữ nó, không muốn cho người khác động vào, rốt cuộc biến cái thói quen đó thành tình cảm son sắt. Hầy, làm hại con người ta cũng trúng đạn cùng.

    Cù Vân Tâm sao mới xoay người lột xác thành ngụy quân tử trắng trợn thế, vẫn biết yêu là can đảm tranh đấu, nhưng mà chuyển biến về tính cách thế này, thật làm sứt sẹo thiện cảm ban đầu của mình với anh ta.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc bạn năm mới vui vẻ và thật nhiều hạnh phúc!
      Thực ra thì tớ thấy Bạch Ánh giống như Kỷ Hiểu Ngạn kiếp trước, cũng đâm đầu vào yêu dù biết người mình yêu đã yêu người khác, Cù Vân Tâm thật ra rất tra, cỏ lạ đầy vườn vươn vấn chi một nhành hoa thơm, Kỷ Hiểu Ngạn từ trước đến giờ thật ra vẫn yêu Leblan, dù cho cậu ta có chối, nhưng sự thật là cậu ta vẫn hết sức để ý Leblan, Cù Vân Tâm cứ chấp niệm quá sâu với Kỷ Hiểu Ngạn, thành ra bỏ qua một người là Bạch Ánh vẫn luôn dõi theo mình. Tính cách của Cù Vân Tâm ngay từ đầu đã ngụy quân tử rồi, thể hiện từ khi gặp lại Kỷ Hiểu Ngạn lần đầu tiên rồi cơ :"))

      Xóa
  4. giống như mình đã tự tay ném đi một thứ gì đó rất dỗi [đỗi] quan trọng
    Ngài Hạ Tả, ngài Lộ, ngủ ngôn [ngon] nhé
    chân còn đã [đá] ngã lăn vài chai rượu rỗng ruột

    thật sự mà nói thì cũng chẳng ai sai, có sai thì như câu nói "ng trong cuộc luôn u mê" mà thôi

    Trả lờiXóa
  5. nói thật ta vẫn chả thik nổi tên tra leblan, mà tên cù vân tâm thì...cảm thấy tên này cũng giống y chang leblan mà thôi 2 tên này không nhận thức dc người nào là người mà mình yêu nhất thế đấy (๑╯ﻌ╰๑)

    Trả lờiXóa

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -