Họp phụ huynh tiến hành trong một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian này có lẽ là do cái người bên cạnh Kỷ Hiểu Ngạn làm lạnh không khí, cho nên mọi người từ đầu đến cuối đều quán triệt tuân theo phương châm "Trong khi họp, xin hãy giữ im lặng".
Không biết có phải là do bộ dạng người bên cạnh quá mức xuất sắc, nhưng lại vẫn quá mức lạnh như băng hay không, mà những vị phụ huynh khác trong lúc họp với nhà trường, quang minh chính đại cũng có, lén lén lút lút cũng có, đều luôn luôn nhìn chằm chằm Leblan.
Một số cô cậu trẻ tuổi thậm chí còn thuận tiện vứt vài cái liếc mắt đưa tình sang trong khi nhìn lén, lại bị cái người nào đó không hiểu nổi phong tình nhìn thành xem thường, Leblan nhìn nhiều người xem thường mình như vậy, mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái: Rõ ràng mình cái gì cũng chưa có làm mà, tại sao lại có người vứt ánh mắt xem thường sang phía mình?
Nhìn thấy những người vứt ánh mắt đưa tình về phía Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thông sâu sắc với họ, quay đầu thấy bên trong con ngươi đen đen của Leblan lộ ra vẻ hoang mang, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn thầm nghĩ: Quả nhiên. Trong tình cảm, ngoài Bạch Ánh ra, Leblan đối với ai cũng đều ngu dốt như thế.
Nhịn một hồi lâu, họp phụ huynh mới bắt đầu. Buổi họp phụ huynh của lớp mần non, do trẻ còn quá nhỏ, thường thì rất ngắn, trong một đống phụ huynh thì có thể giao lưu qua lại mấy câu, cái này ai cũng rõ. Thật ra vốn có thể không đến, nhưng bởi vì đây là học viện truyền thống Clemens nên không thể không đến được. Mà cả nhà cũng tin rằng học viện sẽ không làm ra chuyện vô dụng. Sự thật cũng chứng minh rằng quả thật là như thế, sau một chuyến họp phụ huynh này, hiểu biết của Kỷ Hiểu Ngạn về đứa con nghịch ngợm thích gây sự lại sâu thêm một tầng.
Thời gian họp phụ huynh rất ngắn, ngoài phụ huynh của vài học sinh cực kỳ cá biệt bị thầy giáo gọi ra ngoài ra, những người khác đều rời đi từng người một, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi rời đi, ba người bước đi trên con đường dẫn tới Thế giới Cổ Tích.
Nhưng, nửa đường Kỷ Hiểu Ngạn đã nhận được điện thoại của Tiểu Lục, Tiểu Lục than thở trong điện thoại: "Ông chủ, ở đây có người cố tình quấy rối, ông mau tới đây đi." Ngữ khí như kiểu không biết làm thế nào.
Kỷ Hiểu Ngạn lo nghĩ, dừng một chút, lại bất đắc dĩ nói: "Lại là đôi tình nhân kia hả? Lần này lại gì nữa?" Hắn bây giờ ngay cả thở dài cũng không muốn nữa rồi. Trong lòng đã không còn gì để nói đến cực điểm với đôi tình nhân tuyệt vời kia.
Đó là một đôi tình nhân nổi tiếng trong thế giới cổ tích, nguyên nhân nổi tiếng cũng là bởi vì đánh nhau —— đánh nhau trong Thế giới cổ tích, nhưng lại "ngộ thương" rất nhiều đồ vật. Mỗi lần đánh nhau xong, thái độ đều đặc biệt thành khẩn giải thích đền tiền. Biến Kỷ Hiểu Ngạn thành dở khóc dở cười. Hơn nữa kể từ lần đó, khả năng là do Thế giới cổ tích quá lớn, nên hai vị đó liền biến Thế giới cổ tích thành cái nơi để "Đánh là thương, mắng là yêu", khiến cho cái người mang danh ông chủ Kỷ Hiểu Ngạn và đám người máy liên quan đều khó chịu nhưng lại nề hà —— việc mở cửa buôn bán, cũng không thể giao cho người khác được ! Ai.....
Nghe câu hỏi của Kỷ Hiểu Ngạn, Tiểu Lục nghẹn lại một chút, mới tiếp tục nói: "Đài phun nước của ông, ừm, toàn quân bị diệt." Nói xong lật tức câm miệng, chờ bão táp đánh úp lại.
Quả không phải, Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghe, âm điệu đã mạnh mẽ cao vút lên: "Cái giề? Đánh vỡ đài phun nước luôn ?? Rốt cục thì sao hôm nay lại ồn ào đến thế?" Cái giọng nói chợt cao vút, bộ dáng thở phì phì kia liền dọa khóc Tiểu Phong, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn không thèm đếm xỉa tới nó, liếc Leblan đang ở bên trái mình, liền dúi con vào lồng ngực gã, "Hưu" một tiếng, vừa chạy vừa dặn dò một phen: "Tiểu Phong giao cho anh bảo vệ, tôi có việc. Anh mau về nhà đi."
Leblan: "... ." Tôi có thể từ chối không.
Để lại hai cha con đồng thời bị bỏ rơi hai mặt nhìn nhau.
Vừa đến cửa thế giới cổ tích Kỷ Hiểu Ngạn đã được Tiểu Lục chờ hắn đã lâu chạy đến đón. Vừa thấy nó, hắn vội vàng mang vẻ mặt lo âu mở miệng hỏi: "Rốt cục thì xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp như thế sao lại đánh tới đài phun nước?" Không trách Kỷ Hiểu Ngạn sao lại vội vàng như thế, ngay cả con cũng ném cho Leblan để hộc tốc chạy tới. Cái này một mặt là tin tưởng Leblan, mặt khác, là do chuyện này chính là một chuyện thật sự rất lớn.
Đài phun nước khác với các nơi khác, nếu tòa lâu đài là trung tâm của toàn bộ Thế giới cổ tích, thì đài phun nước kia chính là trung tâm của trung tâm —— cái đài phun nước này nằm ở chính giữa tòa lâu đài.
Chính là bởi vì dạng vị trí này, nên hệ thống phòng hộ của Kỷ Hiểu Ngạn cũng đặt ở trên chiếc tượng điêu khắc thạch cao cao cao ở giữa đài phun nước.
Tiểu Lục nghe thấy khẩu khí lo lắng của Kỷ Hiểu Ngạn thì có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Không biết xảy ra chuyện gì! Nhưng lúc hai người kia đánh nhau, khi bọn tôi kịp phản ứng lại, thì đài phun nước đã bị hủy hoại!"
Kỷ Hiểu Ngạn nghe xong thì có chút mất hứng, chỉ cảm thấy lời này thế nào cũng ngày càng kỳ cục, nhưng lại lười oán giận ! Chính là nện bước càng nhanh hơn.
Rất xa, Kỷ Hiểu Ngạn liền nhìn một đám người lớn vây quanh trước tòa thành, đặc biệt đa số là trẻ con, hắn híp mắt nhìn nhìn.
Tiểu Lục nhìn qua, thấy Kỷ Hiểu Ngạn đã đến hiện trường án kiện đành bất đắc dĩ nói: "Ông chủ, chính là nơi này, hai người họ đã đánh vỡ nơi này, làm hỏng chốt đóng mở nước của đài, bức tượng cũng bị hỏng. Dòng nước chảy ra không khống chế được, bắt đầu tràn lan ra rồi."
Nghe đến đó, Kỷ Hiểu Ngạn nguyên bản rất khẩn trương rốt cục mới thả lỏng xuống, sờ sờ trái tim rốt cục cũng bình tĩnh trở lại của mình, Lão Đại thở dài một hơi. May quá! May rằng hai vị tổ tông kia không có phá hư đài phun nước trong lâu đài, không thì Kỷ Hiểu Ngạn không chút nghi ngờ rằng mình sẽ thật sự bị tức chết.
Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới thả lỏng được có một giây, cái câu tiếp theo của Tiểu Lục lại khiến hắn nhanh chóng khẩn trương lần thứ hai.
"Nhưng có một đứa bé bị thương! Giờ đang ở trong bệnh viện." Tiểu Lục dùng giọng nói máy móc nói ra cái chuyện đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói là rất khủng bố.
"Cái gì? Bị thương? Có nghiêm trọng không?" Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy có người bị thương thì vội vàng truy vấn.
"Không có gì đâu, chỉ là đứa bé kia bị chảy máu, nhìn thấy trán mình có lưu lại vết máu thì hôn mê liền." Tiểu Lục đem toàn bộ chuyện mình biết nói cho Kỷ Hiểu Ngạn.
"Như vậy a? Tôi đi tới bệnh viện thăm đứa bé kia, Tiểu Lục cậu theo giúp tôi đi." Sau đó cau mày nhìn thoáng qua đài phun nước đã như đống đổ nát, lại nói với Tiểu Lục rằng: "Bảo Tiểu Hồng đi liên hệ với trung tâm quản lý, bảo họ phái người tới đây sửa lại, nhanh lên!"
Vì thế chờ Tiểu Lục cho Tiểu Hồng một cái mệnh lệnh máy móc xong, mang theo nó, Kỷ Hiểu Ngạn rời khỏi thế giới Cổ tích, đi tới bệnh viện.
Bệnh viện cách thế giới Cổ Tích có chút xa, kỷ Hiểu Ngạn kêu một chiếc xe chạy như bay tới, chờ thêm không sai biệt lắm ba mươi phút thì tới bệnh viện.
Vừa vào cửa đã thấy, người muốn tìm đang ở cái nơi dễ tìm nhất trong cả bệnh viện. Hơn nữa hai cái vị đầu sỏ gây tội còn đang an vị ngoài cửa, bộ dáng thoạt nhìn rất mày ủ mặt ê.
Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cảm giác mình so với bọn họ còn bực mình hơn, đang êm đẹp lại ôm mấy thứ này vào thân, mấy lần trước coi như xong, lần này thế nhưng còn đổ cả máu. hai người kia, ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn thâm lại, ừm, nên dạy dỗ một trận.
Trước cửa một phòng bệnh, hai nam sinh ngồi bên ngoài, lưng tựa lưng ai oán thở dài, than thở vận rủi vài ngày nay của mình.
"Cậu nói xem, chúng ta có phải là không hợp với cái Thế giới Cổ Tích đó hay không? Thế nào mà mỗi lần tới đó chúng ta đều đánh nhau nhỉ?" Nói xong, còn trịnh trọng gật gật đầu như thể biết được chuyện lạ.
Những lời này vừa vặn bị Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới đi vào nghe thấy, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn không giận cười lại: "Thật sự là một tên nhóc con không biết trời cao đất rộng, đánh nhau trong quán ông thì coi như xong, cư nhiên còn dám đổ trách nghiệm lên Thế giới cổ tích, thật đáng cười."
Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến đây bước nhanh về phía trước: "Hai đứa bây rốt cục thì xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải đều nói đây là lần cuối cùng sao? Vậy hôm nay hai đứa đã làm gì? Cư nhiên còn khiến con người ta vào viện. Bị thương cũng không phải bộ dáng như vậy a?"
Đây mới là kẻ không phải đại trượng phu, nhìn hai người còn không rõ mình sai ở đâu, Kỷ Hiểu Ngạn cũng lười nói, trực tiếp lướt qua bọn họ. Gõ cửa, đi vào phòng.
Trong phòng có một người phụ nữ đẹp, ngồi cạnh giường bệnh ai oán thở dài, lông mày thanh tú hơi hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn đứa nhóc bị thương trên giường lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Kỷ Hiểu Ngạn trước khi đi vào thật ra đã nhìn kỹ một lượt, đứa nhóc kia sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nhưng trên người lại không có miệng vết thương nào. Có lẽ là do xử lý tốt, nhưng mà, cái tật chảy máu này......
Nghe được tiếng cửa mở, người phụ nữ xinh đẹp kia quay đầu lại, thấy Kỷ Hiểu Ngạn bước vào thì cảm thấy có chút kỳ quái, tưởng rằng đi nhầm phòng.
"Ngại quá a, con bà bị thương ở chỗ của tôi, giờ nó sao rồi?" Kỷ Hiểu Ngạn thành khẩn lễ độ hỏi.
Người phụ nữ đẹp kia nghe được liền hiểu, gật gật đầu: "Không sao đâu, nhóc đó giờ không có việc gì nữa, cậu có tâm." Nói rồi, hơi hơi nở nụ cười với Kỷ Hiểu Ngạn.
May quá! Không phải bọn khốn quậy phá. Kỷ Hiểu Ngạn thấy phụ huynh tâm lý như thế, không khỏi thầm thở nhẹ ra một hơi trong lòng. Bắt đầu hàn huyên với bà.
Xử lý chuyện của phụ huynh tâm lý cũng khá là đơn giản.
Nhưng bên kia, khác với tình huống của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan chính là như lâm vào đại địch cầm bình sữa hướng tới chỗ Tiểu Phong.
Do giữa trưa Kỷ Hiểu Ngạn không trở lại, Tiểu Phong đói nên luôn luôn khóc, Leblan không có biện pháp chỉ đành phải học bộ dáng pha sữa của Kỷ Hiểu Ngạn hồi sáng pha một chai, cau mày bón sữa cho Tiểu Phong, nhưng nhiều lần bón sữa vào, đều bị phun ra ngoài, này, này.....Leblan thiếu tướng quân ngay cả lúc trên chiến trường cũng không hề luống cuống như thế......
Cũng mặc kệ là bên nào, bọn họ cũng đều không biết, tình huống như vậy, lục đục có chuyện.......
=====================================
công nhận, chuyện gì chứ chuyện làm cha kiểu này leblan thật là....mất mặt quá đi (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)
Trả lờiXóa